Xúi Quẩy Tìm Ai Người Nấy Chịu

Chương 10

Sau đó tôi bị Tăng Ảnh áp giải tới một nơi gọi là phái Bế Phong.

Trước cổng môn phái này bày la liệt những sạp hàng rong chuyên bán mỹ phẩm trang điểm, vừa trông thấy nhóm chúng tôi liền cất cao tiếng rao nghe muốn thủng màng nhĩ luôn.

Tăng Ảnh liền trưng ra ngay thái độ “Không biết không nghe không trông thấy, cấm nhìn cấm hỏi cấm giận hờn”.

Kỳ thật tôi biết thừa rồi, tôi biết hết đó.

Cánh cổng lớn kẽo kẹt mở ra, chúng đệ tử sắp thành hai hàng, đầu cúi gằm, bầu không khí trở nên cực kì trang nghiêm.

Ấy thế mà gã môn chủ vẫn cứ ung dung như đi dạo, dòm trái ngó phải đã đời rồi, mới đủng đỉnh bước vào trong.

Này là vòng eo đong đưa, này là cái nhìn lẳng lơ, tôi thở dài sườn sượt, giờ thì tôi đã hiểu tại sao mấy cây ngô đồng trước cổng lại chẳng có cây nào mọc thẳng nổi rồi. (Chủ nó ‘ẹo’ như vậy hỏi sao nó thẳng =))))

Tăng Ảnh vẫn nhìn về phía trước, đưa tay đẩy tôi một cái, tôi lao thẳng vào bên trong.

Cổng chính vừa khép lại, Tăng Ảnh bèn hỏi nhỏ tay đệ tử vẫn theo sát hắn nãy giờ: “Còn bao lâu nữa?”

“Độ chừng thời gian cháy hết một nén hương.”

Tăng Ảnh gục gặt một cách đầy mãn nguyện, phân phó tay đệ tử đó: “Đưa nó đi tắm rửa đi, cả người bốc mùi thấy gớm. Xong thì dẫn đến gặp môn chủ.”

Gặp lão í? Để làm chi?

Nói thì nói thế chớ khi tay đệ tử nọ dẫn tôi đi, thì tôi vẫn ngoan ngoãn đi theo, dù gì cũng chưa nghĩ ra đối sách nào hay ho cả.

Trông thấy một bồn nước nóng còn bốc khói nghi ngút, tôi liền tự động chui vào, nước nóng, hơi ẩm, cảm giác mới quen thuộc làm sao. Việc thả lỏng thân thể bỗng trở nên hết sức dễ dàng, tôi nhắm mắt lại.

Mắt vừa khép lại, cảm giác oi ả ẩm thấp lập tức ùa tới, tôi thấy như mình đã được trở về với cái hang đá ướt chèm nhẹp kia, ngày nào cũng bị Điển Mặc lớn tiếng quát mắng, thế mà nghe mãi vẫn không thấy chán mới chết chứ. Cái gã Điển Mặc đen thui như nhọ nồi thoạt trông đáng sợ vậy thôi, nhưng dòm riết rồi sẽ thấy quen ấy mà.

Mặc dù tôi ghét cay ghét đắng cái bản mặt gã, nhưng lại chết mê chết mệt đôi mắt ấy, sáng ngời trong đêm đen, đẹp hút hồn còn hơn cả cái thứ mắt thần bẩm sinh đã có sức sát thương số một với các loài yêu quái kia nhiều.

Nước này hơi bị nóng thì phải, làm tim tôi cứ đập thình thịch hà.


Tôi gác tay lên thành bồn, tìm cách giải nhiệt.

Có ai mà ngờ, sau này gã ta lại lột xác thành thiên nga như vậy chớ.

Ngẫm kĩ lại thì, gã có được tất cả những thứ đó đều nhờ công tôi ngày ngày tưới nước bón phân cho cơ mà.

Không có tôi, thì làm gì có gã của ngày hôm nay. Nghĩ mới thấy đắng lòng làm sao.

Chốc lát sau, từ ngoài cửa vang lên một tiếng động cực nhỏ, tôi mở choàng mắt ra, liền trông thấy có người đẩy cửa bước vào.

Kế đó tôi liền được diện kiến dung nhan người đó.

Trông rất thanh tú, nhã nhặn.

Chỉ là, hình như từng gặp qua ở đâu rồi thì phải.

Làm sao mà tôi lại dám khẳng định như vậy ư, ấy là bởi vì lần này thì tôi lại không có cảm giác như khi gặp mối tình đầu nữa rồi.

Theo lý thì với nhan sắc cỡ này mà để tôi nhìn thấy thì nhất định sẽ xúc động như gặp được mối tình đầu ngay tắp lự, nhưng lúc này thì cái gì cũng không thấy.

Nên hẳn là bởi vì trước kia tôi đã từng gặp qua anh ta rồi.

Số người tôi từng gặp qua vốn không nhiều lắm, nên tôi lập tức nhớ ra ngay.

Đây chẳng phải cái thằng cha mắc dịch đã châm lửa trong rừng đào, trực tiếp hãm hại tôi phải bám vào đế giày người khác để mà thoát thân hay sao!

Nếu không phải tại hắn, thì tôi đâu đã phải lâm vào tình cảnh này cơ chứ!

Gần như ngay lập tức, tôi nảy sinh ý đồ phóng vọt ra khỏi bồn tắm, được lắm, lại còn có gan xuất hiện trước mặt ông đây cơ à~!

Tôi vừa đứng bật dậy, lại có điều băn khoăn, người ta căn bản là không nhận ra tôi, tôi nổi cơn tam bành với hắn thì có ích lợi gì đâu?

Nghĩ rồi lại ngồi trở vào thùng.

Hắn nhìn tôi lom lom, tôi cũng nhìn hắn lom lom.

Và rồi tôi chợt thấy là lạ, cái mặt này nhìn sao cũng thấy quen ghê nơi. Mà cái kiểu quen quen này, tuyệt đối chẳng phải là do gặp lại người xưa sau bao năm xa cách, mà, là cái kiểu quen khiến tôi phải sởn hết gai ốc lên kìa.

Tôi cẩn thận ngẫm lại, hắn ta thì bước tới ngày một gần hơn, làm tôi thấy được mặt hắn ngày một rõ hơn.

Mặc dù vẫn chưa nghĩ ra, song tôi lại càng chắc chắn một điều là, không đúng, tôi còn từng gặp qua hắn ở đâu đó nữa rồi ấy.


Đến khi hắn khom người xuống, dí sát vào mặt tôi, thì tôi mới quan sát thấy dấu vết như bị cái gì đó thít chặt trên cổ hắn.

Là ngươi ngươi ngươi~~~!!!!

Đúng rồi đấy ạ! Khóe mắt này bờ môi này, không phải cái thím môn chủ mà gã Tăng Ảnh cứ gọi í ới mãi kia thì còn ai trồng khoai đất này?

Thật không ngờ hắn ta cũng có một gương mặt bình thường như thế này!

Không, phải nói là không ngờ hắn ta lại có thể bất bình thường như thế này!

Ặc… Rốt cục thì mình định nói gì ấy nhỉ, biết chết liền!

“Ngươi…” – Tôi vừa gọi được một tiếng, thì con mắt phải của hắn chợt lóe sáng, tôi thót cả tim.

Sao lại thế, tay này cũng có mắt thần bẩm sinh à?

Sao mà trùng hợp dữ vậy?

Làm sao mà chỉ trong vòng có hai mươi tư tiếng đồng hồ thôi, tôi đã có thể gặp đến những hai con mắt thần cực kì hiếm có khó tìm trong truyền thuyết vầy nè?

Cái anh chàng đẹp trai nửa mùa hồi hôm mặc dù có mắt thần đấy, song lại chưa thấy anh ta dùng tới nó, cho nên tôi vẫn chưa bị gì cả, song đến phiên cái tên môn chủ lúc này, khi con mắt thần đó chăm chú quan sát tôi, khiến tôi không tài nào nói năng được gì, càng đừng nói tới chuyện động đậy được tí nào.

“Đứng dậy.” – Y ra lệnh.

Người ta đang ngâm mình sướng muốn chết, ai rảnh mà đi để ý tới hắn chứ, tôi bèn giả đò ngó lơ.

Nhưng rồi ngay tức khắc, một cảm giác kinh hãi ùa về trong tâm trí tôi, khiến tôi cứ nhấp nhổm không yên, cảm giác ấy không ngừng gây áp lực lên người tôi, càng cố kháng cự, lại càng hoảng loạn, mặc dù không biết mình đang sợ cái gì, nhưng nói chung tôi vẫn không thể ngăn nó lại được.

Tôi cật lực tìm cách chống lại nỗi sợ hãi này, người kia thì vẫn nhìn đăm đăm vào tôi, tựa như đang quan sát phản ứng của tôi.

Nỗi sợ trong tim ngày một lớn dần, sau cùng ùn ùn kéo đến như nước triều dâng, cổ họng tôi run rẩy, rên lên hừ hừ, cơn khủng hoảng đã hoàn toàn vượt tầm kiểm soát rồi.

Rốt cục tôi vẫn phải chịu khuất phục mà đứng thẳng dậy. Lạ lùng thay, cũng ngay đúng lúc đó thì nỗi kinh hoàng bỗng biến mất.

Tôi hiểu rồi, buộc phải tuân mệnh thôi.

“Ra đây.” – Y ra lệnh.

Tôi lập tức đứng phắt dậy, tôi cam chịu, chẳng buồn phản kháng.

“Xoay một vòng.” – Y ra lệnh.

Lập tức quay mòng mòng, tiếng nước kêu sàn sạt.


Y cười ngoác mồm, hài lòng đưa tay vỗ yêu mặt tôi: “Biết ngoan là tốt. Ta đã chuẩn bị một phần quà tặng cho ngươi, mau theo ta.”

Tôi theo chân y băng qua một cái hàng lang, các đệ tử vừa nhìn thấy bọn tôi liền nhao nhao cúi chào, thái độ cung kính tỏ rõ qua từng lời nói cử chỉ, tôi lại nhìn sang y, con người đi đằng trước mình này có mái tóc dài thướt tha, tướng mạo phi phàm, nhìn thế nào cũng thấy toát lên chút gì đó có tên là tiên phong đạo cốt.

Vì cớ gì, rõ ràng là cùng một con người, vậy mà khí chất lúc đầu và lúc sau lại thay đổi 180 độ đến nỗi người ta phải tưởng tượng đến một màn biến thân siêu đẳng như thủy thủ mặt trăng vậy chứ?

Tôi đi theo y đến một vùng đất cấm hoang vu không bóng người, cho dù chỉ là một con tiểu yêu, tôi vẫn nhận ra được trước mặt mình đây là một trận pháp cực lớn, hẳn là kẻ tạo ra nó đã phải tiêu tốn không ít thời gian và sức lực rồi đây, suy cho cùng là muốn dùng nó để làm gì?

Tôi máu tò mò lại nổi lên một cách mất kiểm soát rồi.

Y lẩm bẩm gì đó trong miệng, vươn tay phải vào trong trận pháp, có ánh sáng lam nhạt tỏa ra, trạng thái bên trong và bên ngoài trận pháp hoán đổi cho nhau, chậm rãi mở ra một lối đi. Y bước vào bên trong, dĩ nhiên tôi cũng đi theo. Trận pháp sau lưng lặng lẽ đóng lại, tôi lập tức cảm nhận được ngay có cái gì đó đang khép chặt, kế đó không còn nhận thấy gì về thế giới bên ngoài nữa, gần như đã tiến vào một không gian hoàn toàn biệt lập.

Chưa đi được bao xa, liền bắt gặp một cánh cửa sắt, vừa mở ra, liền bắt gặp một địa đạo dẫn xuống lòng đất, gió lạnh ùa từ bên trong ra, khiến người ta thấy khó chịu vô cùng.

Y vẫn cứ đi săm săm phía trước, dẫn tôi đi qua khỏi mê cung ngầm này, bốn bề tối hù, chỉ có ánh sáng le lói trên các bức vách. Tôi bám sát gót y, chẳng mấy chốc đã đến một không gian tương đối trống trải.

Y ra hiệu bảo tôi đứng đó đợi, còn mình thì quay người đi kéo rèm lên, tôi cũng theo đó mà nhìn thấy một cái bục bằng ngọc thạch, bên trên có một khối thạch anh được đẽo thành hình chóp lục giác, dường như bên trong còn lấp lánh ánh hào quang.

Lòng tôi lờ mờ nhận ra, đây là một món bảo vật mà tôi tuyệt đối chỉ có thể khát khao chứ không bao giờ chạm tay vào được.

Đến khi tôi tự đấu tranh với chính mình để đừng nhìn nó nữa, mới nhận ra y đang quan sát tôi nãy giờ, tựa hồ hết sức mãn nguyện khi thấy tôi ngắm thứ đó mê mệt đến vậy.

“Tình trạng của ngươi khá là đặc biệt, vì ngươi vẫn chưa hoàn toàn là một con tiểu yêu.” – Y nói.

Tôi biết, những kiểu thành tinh khác, đều sẽ hóa thành người, chỉ riêng tôi là không thể, rõ ràng đã trải qua quá trình thành tinh, song lại vẫn phải mang dáng dấp của một con tò he, chỉ có thể biến ra những hình thù thô kệch, không cách nào biến hóa hoàn toàn được.

“Đó là bởi vì ngươi đã phải trải qua quá nhiều kiếp nạn, mặc dù nguyên thần vẫn còn, song hồn phách đã bị hủy hoại, hẳn là thương tổn do việc pháp lực bị nạp vào hút ra quá nhiều lần.” – Y giải thích, sau đó ngừng một lát mới nói tiếp – “Mi có muốn được thành tinh hoàn toàn không?”

Hỏi vậy cũng hỏi, ai lại đi muốn giữ cái bộ dạng người không ra người ma chẳng ra ma này cơ chứ?

Tôi tin rằng ánh mắt mình đã thừa sức truyền đạt lại suy nghĩ này rồi.

Hắn tiếp tục tỏ ra rất hài lòng, lại cười nhăng nhở: “Nếu đã vậy, ta sẽ lấy một mảnh hồn của mình bù đắp vào hồn phách của ngươi, ngươi thấy sao nào?”

Trên đời lại có chuyện tốt dữ vậy sao?

“Sao anh phải làm vậy?” – Tôi hỏi.

Y nhướng mày, trông ngầu lòi hà: “Thôi được rồi, nói rõ ra cũng tốt. Chẳng phải ngươi có năng lực hút pháp lực hay sao, thứ ta cần chính là năng lực này của ngươi. Thành thật mà nói, ta đang mắc một căn bệnh hiểm nghèo, bị mất đi khả năng tu luyện pháp lực, hậu quả là môn phái của ta cũng không giỏi về pháp thuật, vì vậy, chỉ cần có được ngươi, thì chuyện xem như được giải quyết.”

Bởi thế nên, ý nhà mi chính là, ta phải làm công cho mi, làm cu li cho mi, làm vũ khí cho mi?


“Đằng nào thì, ngươi cũng không thể cãi lại lời ta được.”

Trọng điểm là ở đây này.

Tôi biết thứ y đang ám chỉ là cái con mắt thần kia của y, tôi đây thân là một con yêu tinh nhỏ nhoi, hoàn toàn không có khả năng chống lại nó.

Chẳng qua, nếu y bằng lòng dùng một mảnh hồn của mình làm thứ để trao đổi, hiệp trợ cho tôi thành tinh hoàn toàn, thì cớ sao tôi lại không chịu chứ? Cho dù y đang dùng mắt thần để uy hiếp tôi, nhưng tôi vẫn có thể xem hành động của mình như là kết cỏ ngậm vành (ý là báo ân ấy) mà.

“Có thật chỉ là vì vậy thôi không?” – Tôi phải xác nhận lại cái đã. Dáng vẻ, thái độ cùng với cảm giác về y hiện tại sao mà khác xa so với hồi trên tàu hà.

Thậm chí tôi còn phải hoài nghi y và cái gã trên thuyền kia thực ra là hai người khác nhau nữa cơ.

Y nhoẻn miệng cười một cái nghiêng thành đổ nước: “Nếu nói còn nguyên nhân nào khác, thì ấy chính là, kể từ lúc vớt được mi ở dưới sông lên, ta đã bắt đầu dòm ngó cái nước da hồng hào này của mi rồi.”

Là cùng một người đó!

Nghi thức nhận hồn tương đối là phức tạp. Song gã môn chủ nọ vẫn kiên trì đòi tiến hành ngay tức khắc.

Tôi rất chi là thắc mắc rằng sao y lại còn nôn nóng hơn cả tôi vậy, song vẫn ngoan ngoãn phó mặc cho gã sắp xếp.

Lấy hồn đắp vào hồn là một pháp thuật hiếm thấy, chủ yếu là bởi vì trên đời này chẳng mấy ai lại chịu giao linh hồn của mình ra làm hạt giống bổ trợ cho linh hồn của người khác cả.

Hồn phách không như những vật thực thuộc về xác phàm như là tim là phổi này nọ để mà có thể mất đi trong kiếp này để rồi mọc ra trở lại vào kiếp sau, những người pháp lực cao cường thậm chí còn có thể dùng các loại linh dược hòa cùng máu thịt để chế tạo thân xác mới nữa cơ.

Cho nên đối với người tu đạo mà nói, thiếu cái tay khuyết cái chân rớt cái bộ lòng căn bản chẳng đáng là gì cả.

Không tin hả, mấy người cứ xem cái bọn trên Bình Tâm Nhai kia có đứa nào còn lương “tâm” hay tốt “bụng” đâu mà vẫn sống phây phây đó thôi.

Nhưng hồn phách, thì lại khác à nha.

Suốt đời suốt kiếp, đến khi đã đầu thai chuyển kiếp rồi, thì hồn phách mà bạn có cũng chỉ duy nhất một mà thôi, không còn có cái thứ hai đâu. Người tu đạo có thể chia hồn phách ra, thậm chí rút hồn ra hóa thành thực thể, song lại không thể làm nó tái sinh được.

Nếu như để mất đi một mảnh hồn, thế thì, vĩnh viễn, sẽ không bao giờ lấy lại được nó, phần hồn khiếm khuyết của bạn sẽ theo bạn tới muôn đời.

Bởi thế mới nói, tôi hoài nghi chuyện y muốn trao một mảnh hồn cho tôi lắm nha.

Phẩm hạnh có cao quý tới đâu, và sẵn sàng hy sinh vì người khác tới đâu đi nữa, nhưng dám làm đến nước này thì thật sự khó tránh khỏi sẽ bị nghi là phường biến thái đó nha.

Huống chi xét về chuẩn mực đạo đức của y thì, tôi vẫn luôn cho rằng không có được cao lắm đâu.

Tôi liếc mắt nhìn tay môn chủ, y đang mải săm soi cái đèn trấn hồn.

Đèn trấn hồn Thất Âm, thừng nhân duyên Thất Dương.


Toàn là những thứ dùng để trói buộc hồn phách cả, coi bộ hắn ta nghiêm túc thật rồi đây.

Hai món bảo vật này đều đã được đặt đúng vị trí, tôi cứ thế nằm ngay vào chính giữa.

Ngước đầu nhìn y, dưới ánh sáng của đèn cõi âm, tôi thấy y dùng một con dao khêu bấc đèn lên, không gian trở nên âm u dị thường.

Tôi chỉ nghĩ được đến một câu duy nhất.

Người ta đang cầm dao, còn tôi chỉ là đống bột mì nằm trên thớt.