Xuân Sắc Như Thế

Chương 50: Số khám bệnh giá trên trời

Mới chớm hè mà trời đã kiệt nước, phía tây bắc thành Đông Dương đã bắt đầu có dấu hiệu hạn hán, mặt trời chói chang ngày ngày thiêu đốt, mực nước sông hộ thành dần dần cạn trơ, cây cối bị nắng gió làm xơ xác cả đi.

Lưu Huyên Thần gần như mỗi ngày đều nhận được tin cấp báo về tình hình hạn hán từ các địa phương gửi về, hắn không ở điện Nghị Chính luận bàn triều chính thì lại giam mình cả ngày trong ngự thư phòng, cùng quan viên bộ Công, bộ Hộ bàn bạc phương án cứu hạn. Quốc khố được lệnh mở kho khẩn cấp, quan viên phụ trách cứu hạn cứ cách ngày lại đem ngân lượng và lương thực rời khỏi kinh thành đi đến các vùng có thiên tai.

Cũng đương lúc nước sôi lửa bỏng ấy, trong triều lại xảy ra hai vụ trọng án, chỉ trong vài ngày hai vị tướng quân đột nhiên thổ huyết không ngừng, ôm bụng gào thét vài ba canh giờ rồi khụy chân tắt thở. Hai vị tướng quân trước khi chết đều không có dấu hiệu ốm đau gì, triệu chứng phát bệnh cũng giống hệt nhau. Thành Đông Dương lại lan truyền tin đồn hai vị tướng gia trúng tà mà chết. Một truyền mười, mười truyền trăm, trong thành Đông Dương đâu đâu cũng thấy có người kể chuyện ma quái, càng kể càng nhiều dị bản. Lưu Huyên Thần đương nhiên không tin vào mấy chuyện nhảm nhí này, nhưng cũng không muốn lòng dân bị rối loạn bèn lệnh cho Đỗ Tử Bân điều tra vụ án. Đỗ Tử Bân vì việc điều tra phá án mà bận tới mức gần như ba lần đi qua nhà mà không vào[1]. Vân Ánh Lục đã rất lâu rồi chưa được gặp hắn.

[1] Tác giả nhái tích Đại Vũ trị thủy. Đại Vũ hay Hạ Vũ là vị vua đầu tiên của nhà Hạ, là người đã có công phát triển kỹ thuật trị thủy ở Trung Quốc. Trong suốt mười ba năm chống lũ, ông đi ngang qua nhà mình ba lần nhưng đều không bước vào. Lần đầu tiên đi ngang qua, ông nghe nói vợ mình sắp sinh. Lần thứ hai đi ngang qua, con trai của Vũ đã có thể gọi tên cha. Lần thứ ba đi ngang qua, con trai của ông đã hơn mười tuổi. Mỗi lần như vậy, Vũ đều từ chối vào cửa vì rằng lũ lụt đã khiến vô số người sống lay lắt khổ sở khiến ông chưa thể nghỉ ngơi được.

Chuyện tình cảm vốn đã có dấu hiệu rạn nứt, nay lại thêm việc không thường xuyên gặp mặt khiến Vân Ánh Lục không khỏi hoang mang trong lòng.

Hôm nay là ngày phùng cửu, theo lệ cô hồi phủ nghỉ ngơi. Sáng sớm xuống lầu, không thấy Tần Luận tươi cười xuất hiện trong đình thái y viện, cô cũng không lấy làm kinh ngạc. Vân viên ngoại và Vân phu nhân thì liếc nhau đầy ngụ ý.

Những ngày phụng cửu trước, mặt trời còn chưa mọc, Tần Luận đã có mặt lại Vân phủ để đón Vân Ánh Lục tới hiệu thuốc chữa bệnh từ thiện.

Lúc dùng điểm tâm, Vân Ánh Lục sai Trúc Thanh đi gọi xa phu chuẩn bị xe khiến phu nhân không khỏi sửng sốt, “Ánh Lục, phụ thân đã đề cập đến chuyện từ hôn với Tần công tử, tuy cậu ấy không đồng ý, nhưng giờ con lại đích thân ghé tới hiệu thuốc, chuyện này xem ra không thích hợp đâu!”

“Mẫu thân, từ hôn là từ hôn, chữa bệnh từ thiện là chữa bệnh từ thiện, hai chuyện khác nhau, lần trước con còn hẹn tái khám cho bệnh nhân, giờ sao có thể nuốt lời?” Vân Ánh Lục buông đũa, lạnh nhạt nói.

Trúc Thanh nghe tiểu thư bảo sẽ tới hiệu thuốc Tần thị thì nhanh nhảu đi gọi xa phu rồi xách theo hòm thuốc, tủm tỉm đứng chờ bên ngoài.

“Nhưng mà, nhưng mà… Tần công tử có đến đón con đâu!” Vân phu nhân thực không hiểu sao con gái lại cố chấp như thế, cố gắng thuyết phục cô lần nữa. “Con cũng phải nghĩ đến tâm trạng của Đỗ đại nhân chứ, nếu cậu ấy hiểu lầm con thì biết làm sao đây?” Hôn nhân đại sự không phải chuyện cỏn con, đâu thể nào cứ thay đi đổi lại nhùng nhằng mãi được.

“Đây là công việc của con, Đỗ thượng thư sẽ không hiểu lầm đâu. Được rồi mà mẫu thân, con tới hiệu thuốc đây, dạo gần đây bệnh nhân cũng ít rồi, khoảng sau giờ ngọ là có thể hồi phủ”.

“Ánh Lục…” Vân phu nhân đi theo ra phòng khách, Vân Ánh Lục ngoái đầu vẫy tay chào bà rồi cùng Trúc Thanh sóng vai ra cửa lớn.

“Lão gia, ông nói xem, con gái chúng ta có phải hơi ngốc không? Trong lòng con bé rốt cuộc là có ai chứ?” Vân phu nhân ai oán nhìn chồng.

Vân viên ngoại thở dài vuốt vuốt chòm râu bạc. “Trong lòng con bé chỉ có công việc thôi, không có ai đâu!” Vân viên ngoại bực bội vỗ bàn khiến bát đĩa nghiêng ngả loảng xoảng hết cả. “Tôi thấy nên cho nó xuất giá sớm thì hơn, để phu quân của nó quản thúc nó đi, tôi đây vô phương rồi”.

Ông sao sinh ra đứa con gái cuồng việc như vậy chứ? Theo luân thường đạo lý, con gái phải học tam tòng tứ đức, giúp chồng dạy con, chứ không phải xuất đầu lộ diện, tối mắt tối mũi vì công việc thế này.

“Trúc Thanh, chúng ta đi bộ một lúc đi!” Vừa rời khỏi Vân phủ, Vân Ánh Lục phấn chấn tinh thần vì gió sớm mát mẻ, lại thêm thời gian hãy còn sớm, nên đột nhiên nảy ý muốn đi dạo một lúc.

“Được ạ!” Trúc Thanh bỏ hòm thuốc vào xe rồi bảo xa phu dong xe tới khu phố sầm uất phía trước chờ.

“Hôm nay không có cái tên dai như đỉa kia bám theo, thật là thoải mái”.

Cái tên dai như đỉa mà Trúc Thanh nhắc đến chính là đới đao thị vệ Giang Dũng vẫn luôn theo sát Vân Ánh Lục không rời. Hôm nay Vân Ánh Lục được nghỉ, hắn cũng tự động cho phép mình quay về nghỉ ngơi. Trúc Thanh có lẽ vẫn đang hậm hực vì bị hắn nẫng mất nhiệm vụ đi theo chăm sóc tiểu thư của nàng, nên nhìn thế nào cũng vẫn thấy hắn không vừa mắt.

Vân Ánh Lục tủm tỉm cười. “Em đừng nói Giang đại nhân như vậy, hắn nghe được lại tức điên lên đấy. Làm thị vệ cho ta cũng đủ khiến hắn uất ức lắm rồi”.

Trúc Thanh ngẩng đầu lên, chép miệng cự lại. “Hoàng thượng quý trọng tiểu thư như vậy, nể mặt hắn lắm mới giao cho việc đấy, có gì mà uất ức chứ”.

“Em bảo hoàng thượng muốn bảo vệ ta sao?”

“Đương nhiên rồi, có quý trọng tiểu thư thì mới quan tâm tới tiểu thư như thế. Hoàng thượng bận rộn quốc gia triều chính đâu thể lúc nào cũng ở cạnh tiểu thư được, thế nên người mới sai thị vệ đi theo hộ tống tiểu thư thì mới thấy yên tâm phần nào. Tiểu thư con nhà khuê các vậy mà ngày ngày ngồi xe đi làm, thật khiến người khác phải lo lắng. Mỗi khi tiểu thư rời khỏi phủ, trái tim Trúc Thanh cũng khắc khoải không ít, đến khi tiểu thư hồi phủ mới dám thở phào nhẹ nhõm. Em nghĩ tâm trạng của hoàng thượng và Trúc Thanh nhất định giống nhau”.

Vân Ánh Lục không nhịn được, bật cười khanh khách.

Hai người vừa ngắm cảnh vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã tới đầu đường. Hàng quán bắt đầu dọn hàng, tiếng cười nói lao xao càng khiến buổi sớm thêm rộn rã. Rau xanh và hoa quả vẫn còn vương sương móc, nhìn thật căng mọng thích mắt.

“Ý, đó là xe trâu sao?” Vân Ánh Lục ngạc nhiên kéo Trúc Thanh đi sát bên đường.

Một con trâu già cao lớn kéo một cỗ xe chậm chạp đi qua trước mắt hai chủ tớ, người trên xe đội khăn quấn đầu, tay phe phẩy quạt lông, vẻ mặt ung dung chẳng khác nào thế ngoại tiên nhân.

“Tiểu thư chưa từng thấy sao?” Trúc Thanh mỉm cười, “Trong thành, ngoài xe ngựa còn có cả xe trâu. Xe trâu đi chậm nên ít người dùng, chỉ có tăng nhân đạo sĩ rảnh rỗi thời gian mới đi thôi. Xe ngựa đi nhanh nhưng lại làm vẩn gió bụi. Người an nhàn, thích sạch sẽ, sẽ ưa ngồi xe trâu hơn”.

“Thỉnh thoảng ngồi thì còn thấy thú vị chứ ngày nào cũng đi thế này thì sốt ruột chết mất”. Vân Ánh Lục vẫn chưa bỏ được cái tính tiết kiệm thời gian của mình.

“Bọn họ có bận tối mắt tối mũi như tiểu thư đâu, nhàn rỗi vô sự, cả ngày chỉ cân nhắc xem nên làm gì để giết thời gian thôi. Tần công tử!” Trúc Thanh tức thì cười tươi như hoa nở.

Vân Ánh Lục xoay người lại, hôm nay Tần Luận mặc bộ áo bào đỏ tía trông rất có dáng ngọc thụ lâm phong. Hắn dịu dàng mỉm cười tiến lại gần hai người.

“Ánh Lục, sao lại đi sớm như vậy? Ta đương định tới phủ đón nàng, mới đi đến nửa đường thì gặp xa phu Vân phủ, nên đứng đây chờ nàng”.

“Mấy dụng cụ mà tôi nhờ anh đặt làm đã xong chưa?”

“Xong rồi, hiện đang cất trong hiệu thuốc, không biết có đúng ý nàng không nữa. Đã dùng điểm tâm chưa?” Tần Luận uể oải duỗi tay ra, trông thấy ngón tay thon dài của hắn trắng bệch lạ thường, gân xanh mạch máu nổi cả lên, Vân Ánh Lục nhíu mày nắm lấy kiểm tra. Bàn tay vẫn lạnh ngắt như lần trước. Thời tiết nóng bức như vậy, dù da thịt có mát lành thế nào thì cũng phải ra chút mồ hôi, đằng này hắn… Cô ngẩng đầu quan sát sắc mặt tái nhợt của Tần Luận, da trắng dị thường, thân thể hao gầy thấy rõ.

“Tần công tử, dạo gần đây anh có thấy trong người khó chịu ở đâu không?”

Thấy Vân Ánh Lục chẩn mạch cho mình, Tần Luận vội vã buông tay cô ra, cười ngượng ngập. “Ta khỏe, chỉ hơi gầy chút thôi. Được rồi, được rồi, đừng coi ta là người bệnh nữa, bệnh nhân thực sự đang chờ nàng đó!”

“À…” Vân Ánh Lục chăm chú quan sát hắn.

Tần Luận né tránh ánh mắt của Vân Ánh Lục, vội vàng vén mành giúp cô lên xe. Trên đường, người đã dần đông hơn, xe ngựa lóc cóc thả nước kiệu.

Hiệu thuốc mới vừa mở cửa, tiểu nhị còn đang vẩy nước tránh bụi, nhưng người phụ nữ trung niên lần trước có khối u trong tử cung chờ đã lâu.

Vân Ánh Lục nhìn quanh, phát hiện bên trong tiệm thuốc không có người xếp hàng như mọi khi bèn đưa mắt dò hỏi Tần Luận. “Hôm qua anh không bán số sao?”

Tần Luận thờ ơ trả lời. “Từ khi nàng tới hiệu thuốc chữa bệnh, ngày hôm qua là ngày ta kiếm được nhiều nhất. Hai mươi số đã được một người mua đứt với giá một vạn lạng bạc”.

“Nhà người đó nhiều bệnh nhân như vậy sao?” Vân Ánh Lục trợn mắt kinh hãi. Một vạn lượng bạc cho hai mươi số, vị chi mỗi số là năm trăm lượng. Ôi trời ơi, nếu đổi ra nhân dân tệ thì là bao nhiêu?

“Ta cũng không rõ lắm. Người đó mua số rồi, một lúc nữa tất sẽ tới, đến lúc đó sẽ biết”.

Vân Ánh Lục gật đầu đi vào phòng, ngạc nhiên nhìn đám dụng cụ trên bàn. Tần Luận hành sự thực khiến người ta yên tâm, tuy rằng không thể so với dụng cụ y tế hiện đại của thế kỷ hai mươi mốt, nhưng cũng đạt tám chín phần yêu cầu, chỉ có điều hơi to một chút.

Không có cồn để khử trùng, cô dùng rượu mạnh ngâm dụng cụ, rồi rửa tay thật sạch. Tần Luận vì không muốn người bệnh xấu hổ nên không đứng sau mành hỗ trợ như mọi khi. Vân Ánh Lục đành chỉ định cho Trúc Thanh đứng bên làm trợ thủ.

Mấy lần trước, Trúc Thanh chỉ đứng ngoài gọi số lấy thuốc chứ chưa từng tận mắt trông thấy tiểu thư khám chữa bệnh ra sao. Nàng càng nhìn càng cảm thấy đây không phải tiểu thư mà là một người hoàn toàn xa lạ.

Vân Ánh Lục ôn hòa trấn an bệnh nhân để cơ thể được thả lỏng rồi đỡ bà nằm xuống giường bệnh. Thuốc đã uống hơn mười ngày, chứng viêm đỡ hơn rất nhiều. Cô dùng kẹp mỏ vịt mở rộng tử cung cho đến khi thấy rõ khối u cỡ ngón tay út bên trong, rồi dùng dao mổ rắc một ít ma phí tán xung quanh, tiếp đến là rút ngân châm ra. Hôm nay cô dự định sẽ dùng phương pháp Đông Tây y kết hợp.

Ma phí tán nhanh chóng phát huy tác dụng, vừa thấy bệnh nhân mê man, Vân Ánh Lục liền cầm kẹp và kéo đưa vào bên trong hạ thể cắt bỏ khối u, động tác nhanh gọn của cô khiến Trúc Thanh đứng bên chỉ biết trợn mắt cứng lưỡi, ú ớ không thành tiếng. Tiếp đến, Vân Ánh Lục xử lý sạch phần máu đông ở thành tử cung. Đề phòng việc không làm sạch máu đông sẽ dẫn đến nhiễm trùng, cô còn châm cứu vào một số huyệt vị cho tới khi tử cung chảy ra dịch đỏ, cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cô xoay người, nhờ ‘y tá’ giúp lau mồ hôi trên trán, nhưng Trúc Thanh lại đang ngây ngốc đờ đẫn nhìn cô. “Lau mồ hôi!” Vân Ánh Lục nói gọn.

“Vâng!” Trúc Thanh giơ khăn lên lau, vừa thấy vết máu dính trên tay tiểu thư, nàng đã dợm buồn nôn, xoay người chạy ra chỗ góc tường khuất, nôn thốc tháo không ngừng.

Vân Ánh Lục chưng hửng nhún vai. Cô lau rửa sạch dụng cụ rồi rửa tay, thay y phục. Khi bệnh nhân bắt đầu tỉnh lại, Vân Ánh Lục mới gọi người nhà vào, kê vài đơn thuốc bổ trợ khí huyết, đồng thời không quên dặn dò nếu thấy có bất kì dấu hiệu biến chứng nào phải gọi cô đến ngay. Bệnh nhân yên lành rời khỏi phòng khám, lúc này cô mới thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Cô ngẩng đầu lên, phát hiện đám tiểu nhị trong hiệu thuốc và ngay cả Trúc Thanh vừa mới nôn xong đều đứng im không nhúc nhích, miệng há hốc nhìn cô gái cao gầy uyển chuyển bước vào.

Vân Ánh Lục cũng sửng sốt không kém.

Kì Sơ Thính!

Cô ta chính là người bỏ một vạn lạng bạc để mua số khám bệnh?

Vân Ánh Lục kinh ngạc quên cả chớp mắt.