Xuân Sắc Như Thế

Chương 41-3

Khi trống canh điểm sang canh bốn, nàng chậm rãi mở mắt, nhìn thấy ánh mắt yêu thương rực sáng của Tấn Hiên, nàng e thẹn rúc sâu vào lòng hắn.

“Mạn Lăng, kể ta nghe mọi chuyện đi”. Giọng hắn khàn đặc vì cuộc hoan lạc tối qua.

Một vệt đỏ lan khắp mặt mũi Ngu Mạn Lăng, sau khi trấn tĩnh, nàng ngoan ngoãn thuật lại mọi sự. “Thiếp có nằm mơ cũng không dám tin Hạnh Nhi lại đột ngột bỏ trốn như thế, mọi việc diễn ra sau đó cứ như đã trải sẵn đường cho chúng ta vậy, ngoài việc tiếp nhận vị trí tân nương của chàng, thiếp còn biết làm gì khác”.

“Mọi chuyện trong cung sắp xếp ổn thỏa cả chứ?”

Đang là đêm đầu hạ oi bức nhưng hắn một mực ôm chặt lấy nàng, không chịu rời xa. “Chàng cứ yên tâm, mọi việc đã được sắp xếp chu toàn”.

“Vân thái y có bị liên lụy gì không?” Hắn xoay người đặt nàng dưới thân một lần nữa.

“Dù bị liên lụy cũng sẽ có người cứu cô ấy, chàng không cần quá lo lắng. Giờ đây, đã không còn Ngu hoàng hậu mà chỉ còn thê tử Ngu Mạn Lăng của chàng. Chàng sẽ không ruồng bỏ thiếp chứ?” Nàng thì thầm nói trong hơi thở gấp gáp.

“Cùng nắm tay nàng, mãi mãi không rời”. Hắn khe khẽ đáp. Mười ngón tay cùng đan chặt vào nhau thay cho lời thề trước trời đất sông núi.

Trong đại sảnh của Ngu phủ, vợ chồng Ngu hữu thừa tướng kinh hoảng tới mức đứng cũng không vững. Đỗ Tử Bân vội chạy đến đỡ Ngu hữu thừa tướng, đề nghị cùng tiến cung làm rõ nội tình.

Với trực giác tinh nhạy của thượng thư bộ Hình, hắn mơ hồ cảm thấy trong việc hoàng hậu mắc bạo bệnh qua đời này có gì đó vô cùng kỳ lạ. Mấy ngày trước, Cổ thục nghi vừa bị sát hại, nay hoàng hậu đột ngột qua đời, lại còn cả chuyện Nguyễn thục nghi bị cung nhân đồn thổi dan díu với người khác nữa chứ. Mọi việc liên tiếp phát sinh như vậy, không phải có liên quan đến nhau đấy chứ? Hậu cung lúc này như đang phải bao phủ bởi một đám mây đen, nhưng đám mây đen này từ đâu tới đây? Đỗ Tử Bân nhảy lên ngựa, sắc mặt càng lúc càng đanh lại.

“Hoàng thượng giá lâm!”

Đám thái giám cung nữ đang quỳ khóc thảm thiết ngoài đại sảnh Trung Cung vội đứng lên thi lễ. Hoàng hậu đột ngột mắc bệnh qua đời khiến bọn họ chỉ trong một đêm đã trở thành du hồn vô chủ, sau này biết phiêu dạt về đâu?

Phi tần cung nhân sầu thảm đến cúng viếng, nhưng đáy mắt ráo hoảnh không chút lệ vương. Vị trí Trung Cung đang bỏ trống, đây chính là cơ hội béo bở để một bước biến thành phượng hoàng, trong lòng bọn họ vui mừng còn không kịp ấy chứ!

Lưu Huyên Thần biết hôm nay tâm trạng Mạn Lăng nhất định sẽ vô cùng bi thương nên đã sớm định ghé đến bầu bạn để nàng khuây khỏa phần nào, nhưng không ngờ sứ thần Ba Tư đã tới Đông Dương. Quốc sự không thể chậm trễ, hắn đích thân ghé tới dịch quán tiếp kiến bọn họ, nhẹ nhàng giải thích nguyên nhân cái chết của Cổ Lệ, sau đó tuyên bố luật pháp nước Ngụy không áp dụng cho người ngoại quốc nên sẽ nhanh chóng giao Thác Phu cho quý quốc để tự định đoạt.

Sứ thần nuốt nhục không dám lên tiếng, chỉ cầu xin Lưu Huyên Thần mau chóng hỏa táng Cổ Lệ để bọn họ sớm mang tro về cho quốc vương Ba Tư.

Cổ Lệ theo lý là phi tần nước Ngụy, vốn phải mai tang trong hoàng lăng, nhưng Lưu Huyên Thần cũng là người thấu tình đạt lý, không muốn hương hồn nàng ta phải lưu lạc chốn tha hương nên nhanh chóng chấp thuận ý nguyện sứ thần.

Sau khi trở về từ dịch quán, thái giám mặt mũi xám ngoét như tro hối hả chạy đến thông báo hung tin.

Hoàng hậu nương nương đã ngã bệnh qua đời.

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lưu Huyên Thần là do không chấp nhận được hôn sự của Tấn Hiên nên Ngu Mạn Lăng đã nhất thời nghĩ quẩn tìm tới cái chết.

Trái tim như rơi xuống vực sâu, hắn vội vã đi thẳng tới Trung Cung. Chưa tới cửa tẩm điện hắn đã nghe thấy tiếng gào khóc rung trời, linh đường đã được bố trí trong đại sảnh Trung Cung, ở giữa là cỗ quan tài đen bằng gỗ tử đàn, đèn lồng trắng giăng mắc khắp nơi.

Thái hậu vừa nghe hung tin, ngất đi tỉnh lại không biết bao nhiêu bận, đám cung nữ buộc lòng phải dìu bà về tẩm điện nghỉ ngơi.

Lưu Huyên Thần bước vào, đảo mắt nhìn quanh linh đường rồi dừng lại ở Vân Ánh Lục.

Giọng hắn nghẹn lại: “Vân thái y, khanh trị bệnh cho hoàng hậu sao?”

“Khi tôi đến Trung Cung, hoàng hậu nương nương đang hấp hối, chưa kịp chữa trị gì thì nương nương đã nhắm mắt xuôi tay”. Vân Ánh Lục đều đều trả lời.

“Sao lại nhập quan nhanh như vậy?” Hắn nhíu mày, bước tới gần quan tài quan sát. Hoàng hậu Ngu Mạn Lăng đã được thay hoàng phục, trên mặt trát một lớp phấn dày, dung mạo mờ mờ ảo ảo dưới ánh nến vàng vọt.

Hắn kiểm tra hơi thở, không thấy. Khí lạnh trong quan tài tản ra khiến đầu ngón tay hắn cũng bất giác run rẩy theo.

“Công công phủ Nội vụ nói hiện thời tiết đang oi nóng, nếu đặt linh cữu ở bên ngoài e sẽ làm tổn hại đến di thể của nương nương”.

Lưu Huyên Thần đang định chạm tay vào Mạn Lăng lần cuồi, thì Vân Ánh Lục đột nhiên giữ chặt tay áo hắn. “Hoàng thượng, di thể của nương nương đã được xử lý, nếu chạm tay vào, không tới ba ngày sẽ bị thối rữa”.

“Trước khi ra đi, nương nương không trăn trối lại điều gì sao?” Hắn dừng lại, quay đầu hỏi, ánh mắt tinh anh quan sát mọi động tĩnh trên mặt Vân Ánh Lục.

“Không có, hoàng hậu nương nương ra đi rất thanh thản”. Vân Ánh Lục cụp mắt, né tránh ánh nhìn sắc sảo của hắn.

“Có nhắc tới trẫm không?”

“Lúc tôi tới, nương nương đã cấm khẩu”.

“Thật vậy sao?” Lưu Huyên Thần tiếp tục chĩa ánh nhìn lạnh lẽo về phía cô.

Vân Ánh Lục nuốt nước bọt, gật đầu xác nhận. “Hoàn toàn chính xác!”

“Khanh có biết lừa dối trẫm sẽ có hậu quả gì không?”

Vân Ánh Lục thoáng do dự một chút rồi kiên định trả lời. “Tôi… không có gan lừa dối hoàng thượng”.

“Vậy được rồi, phong quan!”. Một lúc sau, Lưu Huyên Thần lạnh lùng ra lệnh.

Vân Ánh Lục khẽ thở phào, ưu tư trong lòng cũng nhẹ gánh phần nào.

“Khoan đã!” Trong đám phi tần đột nhiên có tiếng nói ngăn lại.

Người khắp phòng đồng loạt ngẩng đầu quay phắt lại. Viên Diệc Ngọc ném cho Vân Ánh Lục tia nhìn đầy căm tức, gằn giọng tuyên bố. “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương không phải mắc bệnh qua đời mà là bị Vân thái y hạ độc thủ”.

“Nàng có dám khẳng định chuyện này không?” Lưu Huyên Thần giọng lạnh băng, hỏi cô ta.

“Muội muội, không được nói lung tung”. Ấn Tiếu Yên đứng bên cạnh kéo vạt áo Viên Diệc Ngọc, hạ giọng khuyên can.

Viên Diệc Ngọc Từ Ânhỏ đã nhiều phen chinh chiến cùng phụ thân, tính cách bộc trực khác hẳn đám nữ nhân yếu đuối chỉ biết nhốt mình trong khuê phòng sống qua ngày tháng. Trong cái chết của Cổ Lệ, cô ta mập mờ nhận thấy Vân Ánh Lục có liên quan đến, nhưng hoàng thượng lại cố tình trở mũi giáo khiến cô ta oan ức không thấu, cả ngày phải ở lỳ trong tẩm cung, chẳng còn mặt mũi nào gặp gỡ ai khác. Bây giờ lại nhìn thấy Vân Ánh Lục dễ dàng vượt qua sự nghi kị của hoàng thượng, Viên Diệc Ngọc không khỏi sôi máu, muốn dồn cô vào đường cùng.

“Hoàng thượng, trước khi chết, Cổ thục nghi từng gặp riêng Vân thái y. Hoàng hậu bạo bệnh qua đời, bên người cũng chỉ có độc Vân thái y. Hoàng thượng không thấy chuyện này kỳ lạ sao?” Viên Diệc Ngọc hất mắt về phía Vân Ánh Lục, nói tiếp, “Hoàng thượng không thể chỉ nghe lời một phía được. Người phải cho triệu toàn bộ cung nữ trong tẩm điện hoàng hậu đến tra hỏi hoàng hậu phát bệnh như thế nào, khi Vân thái y khám bệnh có cung nữ nào ở bên không, cô ta đã dùng những loại thuốc gì?”

Vân Ánh Lục bình tĩnh hỏi lại, “Viên thục nghi, cô nói lưu loát như thế hẳn trong bụng đã có kết luận rồi! Vậy xin hỏi cô, tôi hạ độc giết hại Cổ thục nghi và Ngu hoàng hậu với mục đích gì?”

“Hừ”, Viên Diệc Ngọc nhếch mép mỉa mai, “Tâm tư của ngươi có khác nào Tư Mã Chiêu[4] đâu. Phi tần hậu cung chúng ta ai ai cũng biết, vì một lần được hoàng thượng lâm hạnh mà ngươi đã sớm dòm ngó vị trí Trung Cung, lợi dụng y thuật cao siêu của mình để loại bỏ từng chướng ngại”.

[4] Con trai Tư Mã Ý, người có công lớn trong việc lật đổ nhà Ngụy (do Tào Tháo lập nên), khai nguyên nên nhà Tấn của họ Tư Mã, kết thúc một trăm năm thời kỳ Tam quốc.

Đám phi tần trong tẩm điện kinh hãi rùng mình, ngay cả thái hậu vừa mới đặt chân đến linh đường cũng không khỏi hoảng hốt khụy ngã. Lưu Huyên Thần bặm môi, muốn nói rồi lại thôi.

Vân Ánh Lục tức giận nhìn thẳng vào mắt Viên Diệc Ngọc, nhất thời chưa nghĩ ra được gì để phản biện. Lời vu cáo của cô ta còn sống sượng, khó nghe hơn cả thuyết trái đất diệt vong.

“Viên thục nghi, cô… điên rồi!”

“Bản cung rất bình thường! Người đừng cố lảng chuyện, chẳng phải ta nói trúng tim đen của ngươi rồi sao?” Viên Diệc Ngọc quát tướng không chút kiêng nể.

“Cô bôi nhọ tôi thế nào cũng được, nhưng hoàng thượng còn đang đứng đây, cô nói xem, cô tận mắt trông thấy tôi trèo lên giường anh ta lúc nào hả?” Vân Ánh Lục tức giận phản pháo. Đám người này sao ai cũng giống như chó dại vậy, động một tí là dọa cắn người.

“Không phải ngươi từng qua đêm trong tẩm điện của hoàng thượng sao?”

“Đủ rồi, Viên thục nghi!” Lưu Huyên Thần cao giọng quát lớn, “Còn không biết đây là đâu mà dám buông lời xằng bậy. Nếu không có chứng cứ rõ ràng thì câm miệng lại cho trẫm!”

“Hoàng thượng, chúng thần thiếp đều là phi tần được sắc phong của người, vậy mà người hết lần này đến lần khác bao biện, che giấu tội lỗi của ả ta, người thử xem như vậy có đúng không?”

Ngữ khí của Viên Diệc Ngọc không chỉ tràn ngập u oán, bất mãn mà còn lộ rõ bản tâm hẹp hòi, đố kị.

“Lưu hoàng thượng, việc này nhất định phải nói cho rõ, tôi…” Mặt Vân Ánh Lục đã đỏ gay vì tức giận. Không đợi cô nói dứt lời, Lưu Huyên Thần đã lạnh lùng cắt ngang, “Vân thái y, khanh thật sự muốn nói rõ chuyện đêm đó ở đây sao?”

Tại linh đường, hàng trăm con mắt muốn rơi khỏi vành vì kinh ngạc.

Trước mắt Vân Ánh Lục sao trăng bay lượn mòng mòng. Lưu hoàng thượng đã thốt ra những lời đó thì dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được mối oan tày đình này. Đang định lên tiếng đính chính thì Lưu Huyên Thần đã quay sang lừ mắt đe dọa khiến cô sợ hãi ngưng bặt.

Lưu hoàng thượng lại bắt đầu đào hố rồi. Vân Ánh Lục hậm hực thầm than.

“Trẫm thân là thiên tử, tâm tư lúc nào cũng như chén nước phẳng lặng, tuyệt đối không thiên vị, nuông chiều bất cứ ai. Được, nếu Viên thục nghi đã nói như vậy, trẫm sẽ là rõ mọi chuyện, giải mối nghi ngờ trong lòng chúng ái phi. Cung nữ thân cận của hoàng hậu là ai?”

Chén nước phẳng lặng? Cô cũng chỉ là giọt nước trong chén nước kia sao? Lưu hoàng thượng nói vậy chẳng phải mang hàm ý cô cũng chẳng khác gì đám phi tần cung nhân kia?

Lúc này Vân Ánh Lục thật sự rất muốn tháo chạy.

“Là Mãn Ngọc tỷ tỷ ạ!” Một tiểu thái giám đứng hầu ở bên ngoài khiếp đảm đáp.

“Mãn Ngọc đâu?”

“Tôi sai cô ấy xuất cung tìm thuốc rồi!” Vân Ánh Lục rầu rĩ đáp.

“Hoàng thượng xem, ngay cả người thân tín của hoàng hậu cũng bị cô ta lấy cớ đuổi đi để tiện hạ thủ”. Viên Diệc Ngọc vẻ mặt vô cùng đắc thắng vì chắc đã nắm được chỗ sơ hở của Vân Ánh Lục.

Ấn Tiếu Yên nhắm mắt, thất vọng thở dài.

Lưu Huyên Thần quay đầu lại, chậm rãi buông từng từ: “Viên thục nghi, có cần thiết phải rống lên như mấy mụ đàn bà đố kị không biết giữ mồm giữ miệng thế không?”

Chẳng ai ngờ hoàng thượng có thể nói ra những câu bạc tình như vậy, cả linh đường im phăng phắc không một tiếng động. Viên Diệc Ngọc há hốc mồm vì choáng váng.

“Truyền Dụ thái y đến đây!” Lưu Huyên Thần uy nghiêm ra lệnh.

Chỉ lát sau, Dụ thái y lập cập bước vào.

“Dụ thái y, hôm nay Trung Cung có sai người đến truyền tin hoàng hậu phượng thể bất an không?”

Dụ thái y chớp chớp đôi mắt mờ đục, nghĩ ngợi giây lát rồi cung kính cúi đầu tâu: “Hoàng thượng, Vân thái ý chuyên trị bệnh cho nữ nhân hậu cung nên cô ấy đi đâu làm gì chúng thần chưa bao giờ hỏi đến. Chỉ biết hôm nay, Mãn Ngọc ở Trung Cung có tới thái y viện lấy thuốc cùng Tiểu Đức Tử”.

“Được rồi”, Lưu Huyên Thần gật đầu, “Lời nói của Dụ thái y có thể chứng minh phượng thể hoàng hậu bất an từ trước, nhưng để xác định hoàng hậu qua đời là do bạo bệnh hay bị hạ độc, phải đợi trẫm hội ý cùng thái hậu và Ngu hữu thừa tướng xem có nên khám nghiệm di thể hay không đã”.

“Hoàng thượng, lão thần… đồng ý”. Trong sảnh đường đột nhiên truyền đến giọng nói già nua, ai oán của Ngu hữu thừa tướng.

“Ai gia cũng đồng ý!”. Thái hậu nhoài người trước quan tài, giọng khản đặc vì đau khổ. “Nếu quả thật bị người khác hạ độc thì ai gia sẽ tru di cửu tộc, không, thập nhị tộc kẻ đó”.

Ngu hữu thừa tướng đau khổ đỡ Ngu phu nhân bước vào linh đường, ngoài ra còn có Đỗ Tử Bân mặt mũi xanh lét đi bên cạnh.

“Hữu thừa tướng và phu nhân tới được bao lâu rồi?” Lưu Huyên Thần hắng giọng hỏi.

“Vợ chồng lão thần có mặt từ lúc Viên nương nương bắt đầu lên tiếng. Do đấy là chuyện riêng cùa hoàng thất nên lão thần không tiện quấy rầy. Hoàng thượng, lão thần đồng ý khám nghiệm di thể, bằng không, con gái lão thần có chết cũng không thể nhắm mắt”.

Khuôn mặt Vân Ánh Lục trong nháy mắt xám như tro, cô đưa mắt cầu cứu về phía Đỗ Tử Bân nhưng khuôn mặt thượng thư bộ Hình lúc này không chỉ lạnh băng mà còn pha chút miệt thị, ghê sợ khi nhìn thấy cô.

Vân Ánh Lục thất thần lo lắng, nhất định vì mấy lời xàm ngôn của Viên Diệc Ngọc nên Đỗ Tử Bân đã hiểu lầm cô và Lưu hoàng thượng đã xảy ra chuyện trên dâu dưới bộc. Lưu Huyên Thần lướt mắt một vòng quanh đại điện rồi nói: “Trước mắt mời thái hậu về cung nghỉ ngơi, Ngu hữu thừa tướng và phu nhân cũng mau bình tâm hồi phủ, chuyện này trẫm nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Dụ thái y, khanh là thái y nhị triều, đức cao vọng trọng, chuyện khám nghiệm di thể hoàng hậu, trẫm giao cho khanh. Tuyệt đối không được mắc sai sót, cũng không được phép tiết lộ kết quả cho ai khác. Sau khi khám nghiệm xong, khanh hãy trực tiếp bẩm báo kết quả với phủ Nội vụ và bộ Hình”.

Hắn xoay người lại, điềm đạm nói với Vân Ánh Lục, “Vân thái y, hiện giờ khanh đang là nghi phạm số một nên không được phép rời khỏi hoàng cung nửa bước, khi nào mọi sự sáng tỏ, trẫm sẽ cho triệu khanh đến đối chất. Người đâu, mau dẫn Vân thái y tới phủ Nội vụ, giam lại cho trẫm”.

Tất cả mọi người có mặt tại linh đường nhìn nhau hoang mang, khó hiểu. Nghi phạm chẳng phải thường nhốt trong nhà lao bộ Hình, hoặc Đại lý tự sao? Phủ Nội vụ chỉ là nơi nhốt thái giám và cung nữ phạm lỗi, đâu thể tính là phòng giam.

Hai thái giám bước tới, lôi Vân Ánh Lục đang nhũn như con chi chi ra ngoài.

“Chàng… có tin ta không?” Khi bị lôi qua Đỗ Tử Bân, Vân Ánh Lục hụt hơi hỏi khẽ. Cô vốn tưởng rằng mọi chuyện đã được sắp xếp hoàn hảo, nào ngờ đã bị Viên Diệc Ngọc phá hoại trong nháy mắt. Lúc này đây Vân Ánh Lục mới nhận ra cái chết lại có thể cận kề đến thế nào, nhưng trước khi bước chân xuống hoàng tuyền, cô không muốn Đỗ Tử Bân hiểu lầm oan ức như vậy.

Khuôn mặt anh tuấn của Đỗ Tử Bân rúm ró vì đau đớn, hắn quay sang, buông một câu chí tử: “Chờ xem kết quả thế nào đã!”

Vân Ánh Lục chua chat gục đầu, một hàng lệ lặng lẽ lăn dài xuống má. Đây là lần đầu tiên cô đau đớn đến mức rơi lệ và hóa ra nước mắt lại mặn chát như vậy…