Xuân Sắc Như Thế

Chương 40-3

Lưu Huyên Thần không biết đã đi quanh tẩm cung biết bao nhiêu vòng, chốc chốc lại hướng mắt ra sân tìm kiếm nhưng vẫn chưa thấy tăm hơi Vân Ánh Lục đâu cả. Đến khi thấy cô xuất hiện, Lưu Huyên Thần liền trừng mắt nhìn cô trách cứ vì đã để hắn chờ đợi quá lâu. Vân Ánh Lục cũng chẳng thèm để tâm đến vẻ mặt hắn, chỉ lăm lăm nhìn ngó khắp nơi tìm Nguyễn Nhược Nam. Khi La công công đến đón cô, ông có nói Nguyễn thục nghi đột ngột mắc bệnh nặng.

Nguyễn Nhược Nam ngơ ngẩn ngồi trên giường, mặt cắt không còn hột máu, nhưng hơi thở vẫn bình ổn, trông qua không có vẻ gì ốm yếu cả!

Cô đang định hỏi thì tổng quản phủ Nội vụ bước tới, kể rõ đầu đuôi ngọn ngành sự việc, sau rốt thông báo ý chỉ của hoàng thượng.

"Không, Lưu hoàng thượng, đây là việc riêng của anh, không thuộc phạm vi công việc của tôi, tôi từ chối kiểm tra cho Nguyễn thục nghi". Cô học y không phải để kiểm tra bằng cớ ngoại tình của vợ người khác.

Tổng quản phủ Nội vụ, La công công và ngay cả Nguyễn Nhược Nam đều xám mặt trước câu trả lời của cô, duy chỉ có Lưu Huyên Thần vẫn giữ vẻ điềm nhiên như cũ, hắn thú vị nhếch môi. "Không ngờ Vân thái y cũng biết minh triết bảo thân, trốn tránh đối mặt?”

"Đây không phải trốn tránh đối mặt mà là nguyên tắc cá nhân, việc của tôi chỉ là khám chữa bệnh, bảo vệ sức khỏe cho mọi người, còn chuyện này là vấn đề tin tưởng giữa hai vợ chồng anh, không can hệ gì đến công việc của tôi cả". Vân Ánh Lục nghiêm túc nhìn Lưu Huyên Thần rồi nói tiếp. "Lưu hoàng thượng, kết quả nghiệm thân có quan trọng đến vậy không? Anh đã không tin tưởng Nguyễn thục nghi thì cứ hạ chỉ xử tội là xong, hà tất gì lại phải khép cô ấy vào tội danh nhục nhã như vậy? Nếu trong lòng anh có Nguyễn thục nghi thì hãy tuyệt đối tin tưởng cô ấy. Khi tôi nghiệm thân cho Nguyễn thục nghi lúc cô ấy còn là tú nữ, thục nghi đã vô cùng ái mộ anh. Từ đó đến nay, cô ấy vẫn luôn giữ mình trong thâm cung này, quanh quẩn bên người chỉ có thái giám và cung nữ, tuy có câu tình cảm dễ đổi thay, nhưng tôi nghĩ cũng không quá nhanh như vậy? Vả lại dù Nguyễn thục nghi thực sự thay lòng đổi dạ thì chuyện ấy cũng có một phần trách nhiệm của hoàng thượng, nếu anh đối tốt với cô ấy thì cô ấy đã không tuyệt vọng đến mức phải tìm đến người đàn ông khác để được an ủi".

Lưu Huyên Thần nhất thời á khẩu. "Vân thái y, khanh thực sự đã khiến trẫm phải nhìn khanh bằng ánh mắt khác rồi đấy. Theo như lời khanh nói thì bất kể kết quả thế nào cũng đều vì trẫm không tốt?”

"Tôi chỉ nói ra ý kiến của mình thôi". Vân Ánh Lục thương hại quay sang nhìn Nguyễn Nhược Nam đang nước mắt lưng tròng, khe khẽ thở dài.

"Vân thái y, khanh nói hồng hạnh vượt tường là vì bức ép nhưng khanh đã quên mất rằng dẫn gió gọi bướm chính là thiên tính của hồng hạnh". Lưu Huyên Thần trừng mắt nhìn cô, lửa giận hừng hực soi tỏ trong đáy mắt.

"Điều đó... chỉ đúng với một số người thôi". Vân Ánh Lục ngước đôi mắt trong trẻo lên đón nhận tia nhìn giận dữ của Lưu Huyên Thần. "Tôi tin Nguyễn thục nghi không phải là một trong số đó".

"Được, nếu khanh đã tin tưởng Nguyễn thục nghi như vậy, sao không dám kiểm chứng sự trong sạch của nàng ấy? Hay là khanh muốn công công phủ Nội vụ trực tiếp động thủ?” Lưu Huyên Thần chỉ tay về phía Nguyễn Nhược Nam, âm lượng đã cao đến quãng tám.

Trong ánh mắt Lưu Huyên Thần thoáng hiện một tia nhìn phức tạp khiến Vân Ánh Lục bất giác im bặt. Lưu Huyên Thần rộng lượng, khoan dung hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng. Hắn đã biết trước kết quả nhưng vì muốn bảo vệ cho Nguyễn Nhược Nam nên mới gấp gáp triệu cô đến đây để bịt miệng hết thảy người trong cung cấm.

Hiểu được suy nghĩ của Lưu Huyên Thần, Vân Ánh Lục không khỏi chấn động tâm cam, một đế vương cao cao tại thượng lại có thể bao dung đến vậy với một phi tần đã thất thân?

"Được, tôi sẽ nghiệm thân cho Nguyễn thục nghi". Cô cẩn trọng gật đầu chấp nhận ý chỉ của Lưu Huyên Thần.

"Trẫm chờ câu trả lời của khanh ở ngự thư phòng". Giọng nói của Lưu Huyên Thần đã dịu đi vài phần, hắn xoay người rời khỏi tẩm cung của Nguyễn Nhược Nam.

"Mấy người còn không mau lui ra sao?” Vân Ánh Lục tức giận trừng mắt xua đuổi mấy gã thái giám phủ Nội vụ đang nhìn chằm chằm Nguyễn Nhược Nam như sói già gặp dê béo.

Đám thái giam bất đắc dĩ ra ngoài. Khi tất cả đã đi khỏi, Vân Ánh Lục đóng cửa kéo rèm lại rồi khẽ khàng ngồi bên Nguyễn Nhược Nam. Nguyễn Nhược Nam nhào vào lòng cô, òa khóc nức nở, mọi uất ức, kinh hoảng trong lòng đều theo dòng nước mắt trôi hết ra ngoài. Vân Ánh Lục vỗ nhẹ lưng nàng, dịu dàng an ủi: "Không sao, không sao, tất cả sẽ qua thôi".

Chỉ bằng mấy lời giản dị của Vân Ánh Lục, Nguyễn Nhược Nam đã bình tâm trở lại. Nàng nhìn Vân thái y bằng đôi mắt sưng mọng đỏ hoe, rồi từ từ cởi y phục.

Vân Ánh Lục giữ tay nàng lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Vá màng trinh là loại hình tiểu phẫu hết sức đơn giản, nhưng tôi không bao giờ thực hiện ngoại trừ một lần duy nhất trong đời. Người bệnh là một cô gái sắp kết hôn, trên đường đi làm về, cô ấy đã bị kẻ xấu bắt cóc cưỡng bức, trong cơn hoảng loạn đến cả nhân diện của gã khốn ấy cô ấy cũng không nhớ rõ, một mình âm thầm chịu đựng chuyện đó. Cô gái ấy vô cùng yêu thương chồng sắp cưới của mình, nhưng anh ta là một người đàn ông truyền thống, nếu biết cô ấy không còn trong trắng, cuộc sống hôn nhân của hai người ắt sẽ bị vết nhơ ấy ám ảnh. Tôi đã làm thủ thuật cho cô ấy và hiện tại cuộc sống của hai người bọn họ vô cùng hạnh phúc". Vân Ánh Lục đều đều kể chuyện.

"Vân thái y", Nguyễn Nhược Nam kinh ngạc đến độ quên cả rơi lệ, "bản cung bị người ta cưỡng bức, gã đàn ông đó, bản cung cũng không biết là ai, hắn giả dạng thành...” Nghĩ tới song thân gia quyến ở Xương Bình, nàng đột nhiên ngưng bặt. "Cô cho bản cung một liều độc dược đi, để bản cung được ra đi thanh thản".

"Nguyễn thục nghi, vì sao cô lại muốn chết? Người đáng chết là kẻ đã cưỡng bức cô. Nỗi khổ của cô, hoàng thượng ắt sẽ lượng thứ".

"Cô... sẽ không nói gì với hoàng thượng?” Ánh mắt Nguyễn Nhược Nam đột nhiên hiện lên niềm vui yếu ớt. "Vân thái y, cô có thể giúp bản cung khôi phục lại trinh tiết sao?”

Vân Ánh Lục mỉm cười chua xót. "Phận cô đã đủ đáng thương rồi, tôi sao có thể ném đá xuống giếng đây. Có điều, điều kiện chữa trị bây giờ không đủ để tôi thực hiện loại phẫu thuật đó".

"Vậy bản cung vẫn sẽ không tránh khỏi kiếp nạn này?” Nguyễn Nhược Nam ảm đạm cúi đầu, "Hoàng thượng, người chưa bao giờ lâm hạnh bản cung, bản cung... nôn...”

Nguyễn Nhược Nam đột nhiên nhoài người khỏi giường, nôn thốc tháo vào chậu sứ dưới đất.

Vân Ánh Lục cau mặt nắm lấy cổ tay Vân Ánh Lục bắt mạch.

"Nguyễn nương nương, tối hôm qua không phải lần đầu tiên cô bị cưỡng bức?” Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi.

Nguyễn Nhược Nam đau đớn cụp mắt.

"Kinh nguyệt của cô đã chấm dứt trước ngày bị cưỡng bức mười ngày, đúng không?”

"Vân thái y, cô... làm sao biết được chuyện này?”

Vân Ánh Lục chậm rãi rút tay về, "Nguyễn thục nghi, bây giờ tôi không dám khẳng định chắc chắn bởi mạch tượng vẫn chưa rõ ràng, nhưng tôi muốn cô chuẩn bị tâm lý trước, rất có thể cô... đã mang thai".

Trước mắt Nguyễn Nhược Nam mọi thứ đột ngột tối sầm lại, chưa kịp hét lên tiếng nào, nàng đã ngã lăn hôn mê bất tỉnh.

Tuy nói phủ Nội vụ không được phép để lộ chuyện Nguyễn Nhược Nam gian díu với người ngoài, nhưng tin tức vẫn nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung, đám phi tần vui mừng khi thấy địch thủ gặp chuyện tai vạ, nhanh chóng tụ tập buôn chuyện nói xấu râm ran, nhưng chỉ dám đứng xa bàn tán, chứ không ai đủ can đảm lại gần tẩm cung của Nguyễn Nhược Nam để tìm hiểu thực hư mọi chuyện.

Ấn Tiếu Yên thì không thế, mối thâm giao giữa cô ta và tổng quản Phủ Nội vụ vốn không tồi nên tin tức nắm bắt rất tốt. Vừa đến cửa tẩm cung, cô ta đã thấy Vân Ánh Lục bình tĩnh dặn dò đám cung nữ, "Nương nương của các ngươi vừa bị kinh động không nhỏ, tuyệt đối không được quấy rầy cô ấy".

"Vân thái y, kết quả kiểm tra ra sao?” Tổng quản phủ Nội vụ gấp gáp bước tới hỏi.

"Hoàng thượng đã hạ chỉ để tôi đến ngự thư phòng bẩm báo kết quả, ông muốn nghe trước sao?” Vân Ánh Lục lúc cần cũng là lưỡi dao lợi hại.

Tổng quản đại nhân mặt mày xám xịt lui sang một bên, oán hận lườm Vân Ánh Lục.

Ấn Tiếu Yên cười khanh khách, cố xóa bỏ không khí thù hằn giữa hai người. "Công công, Vân thái y từ trước đến nay vốn không hay đa sự, ông đừng làm cô ấy phải khó xử. Nhưng mà, cũng có phải chuyện gì lớn đâu, Vân thái y đừng tỏ vẻ thần bí như vậy, sao không tiết lộ đôi lời để chúng tôi được chia vui với Nguyễn thục nghi".

Vân Ánh Lục nheo mắt, quyết định tung ra độc chiêu của mình. "Ấn phi nương nương, dường như cô rất tò mò về tôi thì phải, vậy sao không tìm hiểu kĩ thêm chút nữa nhỉ? Tỷ như việc tôi cũng rất tò mò với món bánh tai hồng mà Ấn phi vẫn hay làm đấy!”

Nụ cười xởi lởi của Ấn Tiếu Yên trong chốc lát đông cứng lại, gương mặt xinh đẹp tái nhợt, không còn chút sức sống.

Vân Ánh Lục khinh miệt nhìn cô ta đầy ẩn ý rồi kéo vạt áo, bước nhanh về hướng ngự thư phòng. Hai tay Ấn Tiếu Yên bất giác nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi dày dặc.

Ngày mai Ngu Tấn Hiên thành thân nên đã tiến cung xin Lưu Huyên Thần được nghỉ ngơi vài ngày. Hai người ngồi đối diện, lúc này nhiều lời cũng vô ích, Lưu Huyên Thần thấy hắn đã quyết ý như thế cũng thấy đáng tiếc thay Mạn Lăng. Mọi chuyện trên đời này đều có thể miễn cưỡng, duy chỉ có tình cảm là không. Hắn thờ ơ chúc mừng mấy câu với Ngu Tấn Hiên rồi bảo quà mừng La công công sẽ đưa tới Ngu phủ sau.

Ngu Tấn Hiên mỉm cười hờ hững rồi bẩm báo hắn đã nghiên cứu tỷ mỉ chiến sự ở biên cảnh Bắc triều, hai ngày sau khi thành thân, hắn sẽ đích thân dẫn quân ra sa trường. Lưu Huyên Thần mừng rỡ vỗ vai hắn, chiến sự Bắc triều có Tấn Hiên thì hắn đã có thể yên tâm kê cao gối ngủ.

Ngu Tấn Hiên tiếp tục bẩm báo, Viên nguyên soái và thuộc hạ cũ dạo gần dây thường xuyên lui tới. Lưu Huyên Thần nghe tin chỉ cười lạnh nhạt. "Nỗi lòng của Viên nguyên soái trẫm có thể hiểu, nhưng ông ta thật sự là một lão già hồ đồ. Người ở nhân tình còn, người đi trà sẽ nguội, ông ta hiện là nguyên soái thất thế, nếu chỉ mời khách để tỏ nỗi ấm ức thì ai đến được thì cứ đến, còn nuôi ý định mượn binh làm phản thì thật ngu xuẩn. Việc sinh tử của đám thủ hạ đó hiện đều nằm trong tay trẫm, vả lại trẫm đối với họ không bạc, Viên nguyên soái lẩm cẩm không nhận ra, nhưng bọn họ đều thấy rất rõ."

"Hoàng thượng vẫn nên đề phòng cẩn thận thì hơn. Hiện giờ thế lực của Kì tả thừa tướng ngày càng lớn mạnh, khiêu khích công khai hữu thừa tướng, thậm chí còn có phần không chút kiêng nể. Hôm nay vi thần còn nhìn thấy Kì nữ quan và chấp sự quản lý kho sách đang thì thụt trò chuyện trong góc tường, dường như chấp sự cự tuyệt việc gì đó khiến cô ta tím mặt quát lớn, vi thần nghe mà cũng cảm thấy bàng hoàng kinh hãi".

"Hôm nay cô ta cũng tiến cung sao?” Lưu Huyên Thần nhăn mặt, hỏi.

"Cũng không rõ vì sao nhưng vi thần có dự cảm sắp xảy ra chuyện lớn. Lúc vi thần không có mặt ở kinh thành, hoàng thượng nhất định phải bảo trọng long thể". Ngu Tấn Hiên ôn hòa nhắc nhở Lưu Huyên Thần rồi đứng dậy, chắp tay cáo từ.

Lưu Huyên Thần sai tiểu thái giám thay mình tiễn Ngu Tấn Hiên, cứ nghĩ tới hôn sự của Tấn Hiên, hắn lại không tránh khỏi thương cảm và bất lực trong lòng.

Ngoài cửa, mặt trời soi chiếu một bóng người mảnh khảnh đã đứng chờ bên ngoài khá lâu. Lưu Huyên Thần cầm bút son, phê duyệt tấu chương do bộ Hình trình lên, hồi lâu sau, bóng người ngoài cửa vẫn không hề nhúc nhích.

"Vân thái y, chẳng lẽ trẫm phải tự mình ra mời, khanh mới bước vào sao?” Hắn vẫn không ngẩng đầu lên, điềm nhiên mở miệng hỏi.

Vân Ánh Lục cau có bước vào.

"Lưu hoàng thượng, tôi hơi ghét mấy bà vợ của anh rồi đấy". Ấn Tiếu Yên đã năm lần bảy lượt chạm đến điểm giới hạn của cô. Thực không sao chịu nổi nữa rồi!

Lưu Huyên Thần ngẩng đầu cười nhạt. "À, quả là chuyện tốt lành. Trẫm cứ tưởng Vân thái y là người vô tình vô tự cơ đấy!”

"Lưu hoàng thượng, anh không nên chỉ chú trọng đến vẻ bề ngoài, thỉnh thoảng cũng nên tuyển mấy cô gái có vẻ đẹp nội tâm nhé".

"Ừ, đề nghị không tồi đâu". Lưu Huyên Thần nghiêm túc gật đầu, "Đã có kết quả nghiệm thân chưa?”

"Không phải anh đã sớm biết kết quả rồi sao?” Vân Ánh Lục sửng sốt hỏi lại.

"Trẫm không phải thái y, làm sao mà biết được?”

"Ừm, tôi đã nghiệm thân Nguyễn thục nghi, cô ấy... cô ấy vẫn còn trong trắng, hoàn mỹ không tỳ vết. Còn về phần dấu chân ngoài cửa sổ kia, phỏng chừng mấy công công trực đêm kia nhìn gà hóa cuốc rồi, không thể chỉ với mấy dấu chân vô danh ấy mà vu vạ cho người vô tội được. Thực ra phụ nữ cũng có người có bàn chân rất lớn".

"Thật không?” Lưu Huyên Thần khẽ cong khóe miệng, "Vân thái y, năng lực suy đoán của khanh cũng không tồi đâu, hay là để trẫm phái khanh tới bộ Hình làm ngỗ tác[6], phối hợp với Đỗ thượng thư phá án trừ gian nhé?”

[6] Chức quan phụ trách khám nghiệm tử thi.

Vân Ánh Lục hơi đỏ mặt, mười ngón tay đan chặt vào nhau, không biết nên đáp lại thế nào cho phải. Được ngày ngày ở bên Đỗ Tử Bân cũng tốt, không phải suốt ngày nơm nớp giữ thân trong chốn hậu cung lắm thị phi này.

Lưu Huyên Thần im lặng quan sát, Giang Dũng nói đúng, Vân thái y quả là có gian tình với Đỗ Tử Bân.

"Nhưng trẫm nghĩ lại rồi, vẫn nên để Vân thái y ở lại hậu cung thì hơn. Không có Vân thái y, hậu cung sẽ náo loạn lên mất, trẫm biết ứng phó thế nào đây? Vân thái y, kết quả nghiệm thân của Nguyễn thục nghi, khanh có dám khẳng định với trẫm đây là sự thật không?”

"Đương... đương nhiên!” Vân Ánh Lục ngẩng đầu, ngây thơ chớp mắt.

"Được rồi, vậy là Nguyễn thục nghi trong sạch, nhưng...”, hắn bỗng chậm rãi nhả từng chữ, "nếu khanh lừa trẫm, trẫm sẽ...”

"Sẽ thế nào?” Vân Ánh Lục lo sợ nín thở. Sao cô lại có cảm giác như Lưu hoàng thượng đang đào sẵn một cái hố, chờ cô nhảy xuống thôi!

Lưu Huyên Thần mỉm cười, "Từ trước đến nay trẫm vốn rất ghét bị lừa dối, đối với những kẻ mang tội danh này, trẫm sẽ chém đầu thị uy, tịch thu gia sản, hoặc sung quân, lưu đày. Nhưng nếu Vân thái y phạm phải trọng tội này, trẫm sẽ không giết khanh, cũng không lưu đày, trẫm sẽ... phạt khanh phải vào hậu cung, suốt đời làm phi tần của trẫm".

"Hả?” Cái này là kiểu trừng phạt gì đây?

"Để cho nàng thấy trẫm rốt cuộc có yêu thương, có tin tưởng vợ mình hay không, trẫm có đủ tốt không, phi tần phạm sai lầm có phải trách nhiệm của trẫm không? Để xem nàng có còn hùng hồn kết tội trẫm nữa không?”

Vân Ánh Lục trợn mắt, á khẩu. Lưu hoàng thượng quả là đồ tiểu nhân, quả nhiên là vẫn còn canh cánh trong lòng lời nói ban nãy của cô nên mới trả thù như vậy.

"Tôi... chưa bao giờ lừa gạt anh”. Cô nuốt nước bọt, quả quyết đáp.

Lưu Huyên Thần nửa cười nửa không, "Trẫm rất tin tưởng ở Vân thái y. Nói thật, trẫm cũng không mấy bận tâm đến những lời xàm tấu của đám quan lại dưới quyền bởi trẫm là một minh quân. Vân thái y, thế nên khanh đừng phá hủy thanh danh của trẫm nữa nhé!”

Trán Vân Ánh Lục ướt đẫm, mồ hôi tuôn như mưa.

"Lưu hoàng thượng, tôi... sẽ tận lực với anh".