Xuân Mang Lưu Luyến

Chương 77

Tiêu thị nói đến rượu, lá gan Thẩm Hựu Đường liền to ra, nghĩ Thẩm Thanh Lạc dù không muốn coi hắn là cha, cũng không thoát được quan hệ cha con, lúc này không nhanh tay lấy một khoản, về sau thành thân rồi không cho hắn vào cửa, có đòi cũng không được.

Thẩm Hựu Đường từng đến chổ ở của Yến Ninh, nên lần này hắn chạy thẳng luôn tới Lạc Ninh thương hào.

Cầu Thế Trinh đến tiền trang không có ở đây, Thẩm Thanh Lạc nghe được tiếng gõ cửa nhưng không để ý đến, Cầu Thế Trinh Trinh cùng Yến Ninh đều có chìa khóa, không cần nàng đi mở cửa.

Cánh cửa càng gõ càng vang, kinh thiên động địa, Thẩm Thanh Lạc khẽ cau mày, từ từ bước đi thong thả đến cạnh cửa.

"Lạc Nhi, hàng xóm nói con ở bên trong, ra ngoài mở cửa, ta là cha con."

Là người cha phát rồ kia, hắn còn dám tới? Hắn muốn đến làm gì? Không cần hỏi, cũng biết không phải chuyện tốt. Thẩm Thanh Lạc tay chân lạnh cứng như băng, thân thể đang phát run, tay nhỏ bé run run rẩy rẩy nắm chặt lại, vô số hình ảnh ở trong đầu thoáng qua, một quyền đánh tới trên mặt cha nàng! Cầm một cây đao đâm vào lồng ngực của hắn. . . . . .

Nàng biết những ý nghĩ này thật sự bất hiếu, nhưng người cha này của nàng, lại bán nàng kiếm tiền, bán xong còn tiếp tục bán ấn kí trên người nàng cho Tiêu Nhữ Xương, nếu Tiêu Nhữ Xương đem bức họa phát tán ra, nàng không chỉ sống không nổi, chính là chết rồi, cũng khiến cho Cầu Thế Trinh phải mang nhục.

Quả thật nói ra kí hiệu trên người nàng chính là Tiêu thị, nhưng Tiêu thị chỉ là một phụ nhân(phụ nữ đã có chồng), nếu không phải cha nàng dẫn theo Tiêu thị gặp Tiêu Nhữ Xương, Tiêu thị có thể đi nơi nào tiết lộ chuyện nàng có một nốt ruồi ở bắp đùi từ trong bụng mẹ mang ra.

Thẩm Thanh Lạc trái tim đập thình thịch, trước mắt có chút hoa mắt, váng đầu, im lặng suy nghĩ một lúc, Thẩm Thanh Lạc hung hăng cắn cắn đôi môi, trong lòng có chủ ý.

Thẩm Thanh Lạc đưa tay từ từ kéo cửa ra.

"Lạc Nhi, con còn tốt đó chứ? Tại sao không trở về nhà thăm phụ thân?" Thẩm Hựu Đường mặt mũi tràn đầy tươi cười.

"Cha, đi vào nói chuyện." Thẩm Thanh Lạc nhỏ giọng nói, ghé đầu nhìn chung quanh, có chút bộ dạng hoảng sợ.

"Sao? Sợ người nào?"

"Cha, người không biết rồi." Thẩm Thanh Lạc vội vội vàng vàng đem cửa chen vào, nói: "Cha, Thế tử Trường Tín hầu người biết chứ? Hắn chẳng biết tại sao đối với nữ nhi có lòng bất chính, nữ nhi cũng sắp thành thân rồi, hắn còn dây dưa không rõ. Hôm nay hắn đã làm quan tam phẩm, trong tay nắm giữ hộ bộ, đó là công việc nổi danh béo bở, hắn mỗi ngày đều tìm đến Thế Trinh yêu cầu nữ nhi, nói gì cấp cho Thế Trinh bạc, để nữ nhi cùng hắn."

"A!" Thẩm Hựu Đường trố mắt, miệng mở lớn nửa ngày không khép lại, hồi lâu mới nói: "Lạc Nhi, con. . . . . . con đang có thai. Ứng đại nhân còn muốn cưới con?"

"Đúng vậy." Thẩm Thanh Lạc từ trong túi tay áo lấy ra khăn lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Nữ nhi cũng không biết trêu chọc hắn chỗ nào, trước kia còn tốt, kể từ trước đó vài ngày truyền ra tin con chuẩn bị thành thân với Thế Trinh, hắn liền trở mặt."

"Trước kia hắn đã có ý đồ dòm ngó con rồi." Thẩm Hựu Đường tiếc hận mà nói: "Cha cũng không biết hắn thăng quan nhanh như vậy, Hộ Bộ Thị Lang đó là công việc béo bở, Cầu Thế Trinh đâu so được với hắn, sớm biết khi đó, cha liền đem con gả cho hắn."

"Khi đó đó có ý?" Thẩm Thanh Lạc sửng sốt, nàng mới vừa nghĩ ra kế này, muốn thông qua quan phủ trị chết cha nàng, trong lúc cấp bách mới kéo Ứng Viễn Phi vào, còn không nghĩ tới Ứng Viễn Phi hắn thật sự thích mình.

"Chính là lúc Tế Châu gặp bão tuyết." Thẩm Hựu Đường luôn miệng thở dài: "Lúc đó hắn chỉ trích ta để cho con trở thành người làm, cha đã biết ra hắn thích con rồi, nhưng đáng tiếc a!"

Thẩm Thanh Lạc hiểu, thì ra là Thẩm Hựu Đường khi đó tìm tới Cầu phủ, là Ứng Viễn Phi nói ra tung tích của nàng.

"Lạc Nhi, con mặc dù có hỉ, nhưng hắn không ngại con, không bằng gả cho hắn, cho gả một kẻ thương nhân không có thể diện cho lắm." Thẩm Hựu Đường thở dài mấy tiếng, nhưng trong đầu lại có chủ ý bán nữ nhi một lần nữa.

Thẩm Thanh Lạc vừa rồi nói ra những lời kia, chính là muốn dẫn hắn nổi lên lòng tham bán nữ nhi, lúc này nghe được, vẫn không khỏi cảm thấy trái tim chua xót, vốn đang giả vờ lau nước mắt, lúc này nước mắt lại thực sự chảy cuồn cuộn không ngừng.

"Cha, không nói cái này, người tới đây, có chuyện gì sao?"

"Có chuyện." Thẩm Hựu Đường xoa xoa đôi bàn tay, nói: "Lạc Nhi, muội muội con gả cho một người không nên thân, cha hôm nay chỉ có thể dựa vào con, con xem, có thể hay không cho cha vài chục vạn lượng bạc, để cha tuổi già có cái mà dựa vào." (quá vô sỉ mà)

Vài chục vạn lượng? Hắn tưởng ngon ngọt vài tiếng là liền có bạc hay sao? Thẩm Thanh Lạc âm thầm cười lạnh, cha và nữ nhi loại tình cảm này đã không còn lưu nửa phần, trên mặt lộ ra một tia không vui, khẽ nhăn mày, làm khó mà nói: "Cha, con chưa gả vào Cầu phủ, không có nắm tiền bạc trong tay, nếu không người chờ đi, Thế Trinh giờ ngọ sẽ đến đây, nữ nhi hỏi hắn xem sao."

"Cầu Thế Trinh sẽ cho sao?" Thẩm Hựu Đường hỏi.

"Không biết, trước đó vài ngày nữ nhi hỏi hắn muốn chút bạc cho Tử Du, hắn liền giáo huấn nữ nhi một trận, nữ nhi cũng không dám nói cái gì. Cha, nắm đấm của hắn mà đánh người, rất đau đó." Thẩm Thanh Lạc khóc khẽ.

Thẩm Hựu Đường bả vai run lên, lần trước ở Lạc Ninh thương hào, Cầu Thế Trinh tiện tay nhấn một cái, bả vai của hắn đã đau đớn một lúc lâu.

Nữ nhi đã mang thai con của Cầu Thế Trinh, Cầu Thế Trinh nơi này không đáng giá bạc, nhưng chưa chắc Ứng Viễn Phi đã đồng ý, cầu xin mà không được thì phải làm sao? Không bằng đến phủ thị lang thám thính trước, dù sao lệnh của cha mẹ lời của mối mai, Cầu Thế Trinh nếu không muốn xuất bạc, hắn sẽ đem nữ nhi gả cho Ứng Viễn Phi tìm chỗ tốt khác.

"Lạc Nhi, cha đi trước, con nếu lấy được bạc thì giữ lấy, lần khác cha sẽ tới lấy

Thẩm Hựu Đường mở cửa, chân lướt như bay, vội vội vàng vàng đi, Thẩm Thanh Lạc đỡ cánh cửa, nhìn bóng lưng cha ruột mình biến mất không thấy gì nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hi vọng sau ván bài này, về sau, nàng cùng Thẩm gia không còn quan hệ.

**

Quan mới nhậm chức, công việc như núi, Ứng Viễn Phi giờ ngọ còn chưa trở về phủ, ở lại nha môn xử lý công vụ. Đang đọc công văn thì Ứng Phàm báo lại, Cầu Thế Trinh tới, ở bên ngoài cửa nha phủ chờ hắn.

"Tân lang sao lại có thời gian rảnh rỗi tới đây?" Ứng Viễn Phi cười nói.

"Có chuyện phải làm phiền huynh, sẽ cản trở thanh danh của huynh, không biết huynh có thể trợ giúp hay không?" Cầu Thế Trinh cũng không có khách khí, nói thẳng vào vấn đề chính.

"Chuyện Nhữ Xương sao? Huynh đi gặp hắn? Thế Trinh, chớ mềm lòng." Ứng Viễn Phi cau mày, tỏ vẻ không đồng ý.

"Ta không có đi gặp hắn, hắn thế nào rồi?"

"Hắn nhờ sai dịch truyền lời ra ngoài, nói muốn gặp huynh, ta mới nhờ người nhắn cho huynh, nhưng vẫn không yên tâm, ta sợ huynh nhất thời mềm lòng, chuyện của hắn, cũng không phải là ta và huynh có thể giải quyết, chính là có thể giúp, cũng không thể giúp."

"Hắn liên tục làm hại Thanh Lạc, chẳng lẽ ta còn tha thứ cho hắn sao?" Cầu Thế Trinh nhíu lông mày, oán hận nói: "Hắn bằng cái gì? Xem ta là kẻ ngu?"

"Có lẽ hắn cho là, hai người đã có nhiều năm giao tình." Ứng Viễn Phi cũng cảm thấy có chút áy náy.

"Giao tình nhiều năm như vậy?" Cầu Thế Trinh cười to, ánh mắt lành lạnh: "Nếu không có giao tình nhiều năm, có lẽ ta sẽ không hận hắn như vậy. Tiêu Nguyệt Mị chặt tay Cẩm Nhi, hắn không nói thẳng với ta nghĩ cách cùng nhau dạy dỗ Tiêu Nguyệt Mị hối cải thay đổi tính cách, mà đi giấu giếm lừa gạt, từ đó trở đi, ta đã nhìn thấu hắn không coi trọng hai từ huynh đệ này rồi; Sau đó, hắn biết rõ Thanh Lạc là người ta thương, lại nhiều lần hãm hại, mỗi một lần, đều đủ để khiến thanh danh Thanh Lạc mất sạch đau đến không muốn sống, lần cuối cùng này, thậm chí còn muốn tính mạng Thanh Lạc, những chuyện này, bảo ta phải tha thư cho hắn thế nào?"

Cầu Thế Trinh càng nói càng lớn tiếng, Ứng Viễn Phi đồng ý gật đầu, lần cuối cùng này, Thẩm Thanh Lạc ngày đó như muốn tìm chết, nếu không phải Cầu Thế Trinh sáng suốt, chỉ sợ hiện tại. . . . . . Nhớ tới Thẩm Thanh Lạc ngày đó rơi lệ kêu gào nổi giận, Ứng Viễn Phi ngoài đau lòng, bên trong còn rung động không dứt, đó là lần đầu tiên Thẩm Thanh Lạc ở trước mặt hắn tỏ ra thất thố.

Không được nghĩ nữa, Ứng Viễn Phi tự nhủ, đè xuống trái tim đang xao động, Ứng Viễn Phi cười hỏi: "Huynh tìm ta có chuyện gì?"

"Có liên quan đến cha của Thanh Lạc. . . . . ."

Thẩm Thanh Lạc muốn nhờ Ứng Viễn Phi, nếu Thẩm Hựu Đường có tìm hắn muốn đem nữ nhi gả cho hắn thì giả vờ đáp ứng, cùng Thẩm Hựu Đường lập hôn thư, sau đó Cầu Thế Trinh sẽ kiện Thẩm Hựu Đường lên công đường, như thế, Thẩm Hựu Đường một nữ nhi lại gả cho hai người, hèn hạ vô sỉ, không để ý lễ nghĩa, bọn họ liền có thể thừa cơ thông qua hình luật trừng trị Thẩm Hựu Đường, cũng trình xin ý kiến lên quan trên, cho cắt đứt quan hệ phụ tử giữa Thẩm Thanh Lạc cùng Thẩm Hựu Đường, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

"Thẩm Hựu Đường là cha Thanh Lạc, nhưng không làm như thế, thì không cách nào thoát khỏi hắn được, chỉ sợ huynh là thanh quan lại dính phải vết nhơ như vậy."

Danh tiếng thanh quan của hắn có thể bị hủy, nhưng hắn nếu là tiểu nhân, mượn cơ hội lần này, lúc thẩm vấn công đường nếu kiên quyết muốn thành thân với Thẩm Thanh Lạc, hắn có quan chức trong người, nếu tranh đoạt nhất định có thể thắng được. Cầu Thế Trinh đã mơ hồ nhận ra hắn thích Thẩm Thanh Lạc, vẫn còn bày ra kế này, đúng là vô cùng tin tưởng hắn.

"Không ngại, cứ làm như vậy đi." Ứng Viễn Phi cười nói. Suy nghĩ một chút đối với Cầu Thế Trinh nói: "Lúc thẩm vấn công đường thì bảo Thẩm cô nương không cần xuất hiện."

"Nàng là người đương sự, có thể không lên công đường sao?"

"Ta sẽ nói trước với Dương Tích Minh, Thế Trinh, chuyện này lên công đường, vì tuyệt hậu hoạn, Thẩm Hựu Đường không bị xử tử, cũng phải đi đày, Thẩm cô nương có thể tiếp nhận sao?"

"Có thể." Cầu Thế Trinh lạnh lùng nói: "Nếu không phải hắn là cha Thanh Lạc, ta đã đánh hắn cho một trận, tội đày còn quá tiện nghi cho hắn, cả nhà hắn, không có một người nào tốt, đem đuổi đi thật xa càng tốt." (trừ Thanh Lạc của anh ấy ra)

Ứng Viễn Phi nói rõ điểm lợi hại ra, thấy Cầu Thế Trinh có thể tiếp nhận, yên tâm, nghe Cầu Thế Trinh nhắc tới gia đình kia, mới nhớ tới Thẩm Tử Du cùng Hàn Tiêu, hắn cũng nghe nói là Hàn Tiêu phối hợp Lang Hoàn các bắt giam Cầu Thế Trinh, Hàn Tiêu sau lại biết rõ vị trí Cầu Thế Trinh, cũng không nói cho Thẩm Thanh Lạc, còn đòi số bạc lớn, nếu không phải Thẩm Thanh Lạc dụng kế, chỉ sợ hắn lòng tham không đáy, người như vậy không thể bỏ qua, giữ lại còn sẽ vô cùng hậu hoạn.

"Thế Trinh, muội muội Thẩm cô nương cùng muội phu, muốn xử trí như thế nào?"

"Hắn tiết lộ tin tức của ta, chính là tiết lộ bí mật Lang Hoàn các, ta đã phái người đi đến núi Vân Vụ báo cho Lang Hoàn Các chủ biết rồi, chắc vị Các chủ kia sẽ xử trí, trước chờ xem một chút."

Để Lang Hoàn các xử trí, so với bọn hắn xử lý vẫn hơn, Ứng Viễn Phi cũng không có thắc mắc gì, hai người lại thương lượng một phen, lúc bị thẩm vấn công đường nên nói những gì, sau đó liền cáo biệt.

Ứng Viễn Phi buổi chiều trở về phủ, phân phó người giữ cửa, nếu là có người tên là Thẩm Hựu Đường đến tìm mình, lập tức bẩm báo. Nếu ban ngày hắn đến không thấy mình ở trong phủ, thì bảo buổi tối tới đây.

Theo như Cầu Thế Trinh nói, hôn kỳ giữa Cầu Thế Trinh cùng Thẩm Thanh Lạc sắp tới, Thẩm Hựu Đường nhất định sẽ rất nhanh đi tới tìm hắn.

Nhưng đã qua ba ngày, Ứng Viễn Phi mỗi ngày trở về phủ đều hỏi người gác cổng cùng Quản gia một lần, phủ thị lang mỗi ngày có rất nhiều người tới lần lượt bái thiếp bái phỏng (ý nói muốn gặp gia chủ), nhưng không có người nào tên là Thẩm Hựu Đường.

Thẩm Hựu Đường mê rượu ngon, trong đầu chỉ toàn là nước, cũng không có cái mưu lược gì, khả năng đoán được kế hoạch của bọn họ có thể tính cực nhỏ, tại sao hắn vẫn chưa mắc mưu?

"Vẫn không có tới tìm huynh sao?" Cầu Thế Trinh mỗi đêm đều qua phủ hỏi thăm.

"Không có, thật kỳ quái. Thế Trinh, hắn có đi tìm Thẩm cô nương đòi bạc nữa không?"

"Không có."

Cầu Thế Trinh rất bất an, Thẩm Hựu Đường rốt cuộc trong hồ lô bán thuốc gì?