Xuân Mang Lưu Luyến

Chương 38: Xuân mang lưu luyến (10)

Thẩm Thanh Lạc cả người xụi lơ như một vũng nước, xương cốt da thịt cả người cũng bị sự kích tình điên cuồng này dậy sóng hòa tan, lúc Cầu Thế Trinh dừng lại thì nàng nằm trên mặt đất cũng không thể nhúc nhích.

Thân thể thoải mái như đang ở trên không, theo kích thích dần biến mất lý trí lại trở lại trong đầu khiến nàng chán nản không dứt, nàng nhớ tới kiếp trước, nàng kiếp trước mặc dù cũng bị Cầu Thế Trinh làm cho mỗi một lần đều dục - tiên dục – tử, nhưng cũng không giống như đời này thật không ngờ không để ý đến liêm sỉ như vậy, nghĩ đến mình mới vừa điên cuồng la hét cũng không biết xấu hổ lại không ngừng uốn éo, Thẩm Thanh Lạc không kìm được nước mắt rơi đầy mặt.

"Thích không? Thanh Lạc." Cầu Thế Trinh thay Thẩm Thanh Lạc chỉnh lại quần áo, lúc kéo váy của nàng xuống lại phát hiện mặt nàng toàn nước mắt, làm hắn sợ tới mức úp sấp trên người nàng, không ngừng hôn hút nước mắt của nàng, sợ hãi hỏi:

"Thanh Lạc, không thoải mái sao? Không thích sao?"

Thẩm Thanh Lạc nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, chính là vì quá thoải mái quá thích, cho nên mới thương tâm.

"Ta thật khốn kiếp. . . . . ."

Tát một tiếng, Cầu Thế Trinh tự lấy tay đánh mình một cái, buồn buồn nói: "Thanh Lạc, nàng đừng tức giận, nàng về sau không đồng ý ta liền không dính vào, được không?"

Thẩm Thanh Lạc không còn hơi sức trợn mắt hìn hắn một cái, cấm lấy tay của hắn, oán trách nói: "Lấy cũng đã lấy rồi, sao lại tự đánh mình như vậy, mau kéo ta dậy."

Cầu Thế Trinh bị biểu tình vừa xấu hổ vừa giận dữ của nàng thoáng chốc khiến cho cả người nóng ran, tiểu huynh đệ của hắn lại càng cứng rắn hơn nữa rồi, mới vừa rồi đã bị dục - vọng kích đến đỏ bừng, hai con mắt sâu giống như mắt sói đói phát ra huỳnh quang.

Người này mới vừa bảo đảm xong lại phát tình! Thẩm Thanh Lạc vô lực rên rỉ, ánh mắt của hắn khiến thân thể nàng phát run, vật ở giữa bắp đùi nàng càng nóng hơn khiến tâm tri của nàng càng thêm hoảng loạn. Không tự chủ được, Thẩm Thanh Lạc nhắm lại cả hai mắt.

"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh mừng rỡ khẽ gọi, thời điểm này Thẩm Thanh Lạc lại nhắm mắt, rõ ràng là ám hiệu cho hắn muốn làm gì thì làm."Thanh Lạc, ta liền đi từ từ, không đến thật, có thể không?"

Đứa ngốc! Thẩm Thanh Lạc thầm mắng ở trong lòng, trái tim có chút chua có chút ngọt, không thể phân rõ tư vị trong đó, tay nhỏ bé nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay của Cầu Thế Trinh.

Cầu Thế Trinh không ngốc, chỉ là sợ làm Thẩm Thanh Lạc bị đau, sợ nàng phải chịu uất ức, lúc này thấy nàng khéo léo đồng ý, kích động đến nỗi nói cũng không nói ra được, ngồi dậy kéo nhanh quần con của Thẩm Thanh Lạc xuống, nhưng sợ nàng hoảng loạn, chỉ kéo xuống một nửa, ám chỉ bắp đùi nàng không căng ra mình sẽ không thể vào được, nhẹ nhàng nằng trên người Thẩm Thanh lạc, đem đỉnh tiểu huynh đệ của mình vào giữa hai bắp đùi của nàng.

Mãnh thú căng phồng ở tại cửa ra vào không ngừng cọ xát, Thẩm Thanh Lạc xấu hổ phát hiện, câu dẫn như vậy càng làm cho người ta thật khó chịu, vật kia ở tại cửa ra vào sâu một cái nông một cái, hoặc nặng hoặc nhẹ nghiên - mài, khiến cho nhụy hoa của nàng tê tê ngứa ngáy, lại cực kỳ chờ mong vật đó tiến vào. Thẩm Thanh Lạc ở trong lòng than thở một tiếng, hai chân kẹp chặt, mong đợi như vậy có thể để cho Cầu Thế Trinh phát tiết ra ngoài nhanh một chút.

Cầu Thế Trinh gầm rú không ngừng va chạm, nông nông sâu sâu rút ra - chen vào, thân thể Thẩm Thanh Lạc bị hắn va chạm cũng đung đưa thep. . . . . . Giống như một chiếc thuyền lá nhỏ đang nổi bồng bềnh ở trên mặt nước . . . . . . Mãnh thú ở giữa hai chân dường như càng ngày càng lớn, nàng cảm thấy chỗ đó của nàng đã bị đụng đến sưng tấy căng căng, thật không dễ chịu. Lại có chút sợ ngộ nhỡ Cầu Thế Trinh khống chế không được vọt vào, lại có chút mong đợi vật kia tại lúc mình không đồng ý liền chạy đi vào, mình cũng không cần kiên trì nữa, mà có thể hưởng thụ cái loại mùi vị tiêu - hồn thực - cốt đó rồi.

Thẩm Thanh Lạc mê loạn mất hết tâm trí, Cầu Thế Trinh đã đến đỉnh, nặng nề gầm rú một tiếng, chất lỏng sềnh sệch phun đầy bắp đùi Thẩm Thanh Lạc.

**

Chiều nay Cầu phủ chuẩn bị một bữa tiệc, Cầu Thế Trinh cho mời tất cả người làm trong ngân hàng tư nhân, để cảm tạ mọi người trong lúc khó khăn đã đồng cam công khổ cùng nhau giải quyết, Thẩm Thanh Lạc bởi vì là nữ nhân, lại không nói ra thân phận, nên không có tham gia.

Buổi chiều nàng bị Cầu Thế Trinh chọc ghẹo một hồi, buồn ngủ không chịu được, buổi tiệc cũng đã có Lý thị thu xếp, sau khi từ sau vườn trở về phòng rửa mặt xong liền lên giường ngủ.

Cầu Thế Trinh trở lại, nhớ lại chuyện lên đỉnh lúc chiều bụng dưới liền có phản ứng, nhưng Thẩm Thanh Lạc lúc này đang ngủ say sưa vô cùng.

Thẩm Thanh Lạc tỉnh dậy, vừa mới ưm một tiếng, liền cảm giác như có một loài bò sát đang ở trên mặt nàng liếm liếm, hơi thở ấm áp từng cái thổi nhẹ đến trên khuôn mặt.

Người này tối hôm qua ngủ lại phòng của nàng, Thẩm Thanh Lạc duỗi lưng một cái, chậm rãi mở hai mắt ra. Cầu Thế Trinh mặt của hắn dán lại rất gần, trán của hắn dựa vào trán nàng, ánh mắt không hề có một chút áp lực bức bách nào, trái lại mang cho nàng cảm giác vui sướng cùng thỏa mãn khác thường. Mặt của hắn hình dáng rõ ràng, hơi góc cạnh, giống như đường cong được điêu khắc tỉ mỉ, Thẩm Thanh Lạc duỗi tay nhè nhẹ vuốt ve, nhẹ nhàng thở ra một hơi, người này trở lại, nàng không cần quan tâm cái gì nữa.

"Nàng đêm qua ngủ rất là ngon." Cầu Thế Trinh thỏa mãn mà uất ức nói nhỏ, bàn tay êm ái vuốt tóc Thẩm Thanh Lạc, miệng nói: "Tối hôm qua ta cả đêm không ngủ được, muốn hôn nàng hôn nàng lại không dám, cũng không dám ôm nàng, sợ làm nàng tỉnh."

Thẩm Thanh Lạc cười nhẹ, nhéo nhéo gò má của Cầu Thế Trinh, bĩu môi nói: "Cảm thấy uất ức sao! Làm sao không đi tìm những mỹ nhân ở hậu viện kia của chàng đi?" Lời vừa nói ra ngoài, chợt nhớ tới, những mỹ nhân ở hậu viện cũng đã đuổi đi, còn lại ba người lại sai đi làm việc nặng rồi. Thích thú che miệng cười nói: "Gia, chàng nếu không chịu được, thì đem các nàng đưa trở lại vào trong viện mà sủng ái, hoặc là, ra bên ngoài mang thêm cỏ non hoa dại vào trong phủ ."

Cầu Thế Trinh thấy nàng cười nói tự nhiên, sớm ngây dại, chảy nước miếng nhìn một hồi lâu, một hớp cắn lên cổ Thẩm Thanh Lạc, thở hổn hển nói: "Trước kia không có nàng ta cũng không muốn họ, hiện tại có nàng rồi, dù có nàng tiên ở trên trời đặt trước ở mặt ta, ta cũng không thể động lòng."

Thẩm Thanh Lạc giữa lúc mơ mơ màng màng nhưng cũng hiểu —— Cầu Thế Trinh cùng với những nữ nhân kia, chưa từng có bất cứ quan hệ nào. Trong nháy mắt tâm tình nàng sung sướng chợt cao chợt thấp, chỉ lo lắng lúc này là ở trong mộng, rồi lại rất rõ ràng không phải là ở bên trong mộng, Cầu Thế Trinh luôn đói khát như vậy, thật ra thì mình sớm đã nghĩ đến.

Thẩm Thanh lạc hơi cảm thấy hổ thẹn, mắt đối mắt với Cầu Thế Trinh khẽ mỉm cười, trong mắt tràn đầy nhu tình mật ý.

Thanh Lạc, nàng nhìn ta như vậy, là muốn lấy mạng của ta sao. . . . . ." Cầu Thế Trinh đói khát nuốt nước miếng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Thẩm Thanh Lạc, Thẩm Thanh Lạc thả lỏng thân thể, tùy hắn vừa hôn vừa sờ, cảm giác bàn tay ấm áp của hắn ở trên mặt mình, lại trượt đến một bên lỗ tai của mình vuốt ve, một cái lại một ci, sức lực lúc nặng lúc nhẹ, khiến cả người nng bức lửa.

Nếu tiếp tục đi xung nữa, thì sẽ phải động phòng trúc mt, Thẩm Thanh Lạc vặn vẹo uốn éo, nhỏ giọng ni: "Ta đói bụng."

"À? Qun một, ti hôm qua thy nàng ngủ thiếp đi, bữa ti cũng không c gọi nàng dậy, nng chờ một chút, ta sẽ buông đồ đến cho nng."

Cầu Thế Trinh nên nng nhảy xuống giờng, cũng không nh tiểu huynh đệ của mnh vẫn đứng thẳng tp khiến cái kh phồng to lớn, đã vội vã đẩy ra cửa ngầm đi ra.

Thẩm Thanh Lạc h mồm muốn gọi hn đợi lát nữa hãy đi, nhng đã không thy người, thầm nghĩ Cầu Thế Trinh sẽ khng ngu đến mức mang một cái vật sng phồng kia đi lại trong phủ chứ? Lại chợt bật cười, cời thầm tự mình nghĩ qu nhiều, Cầu Thế Trinh tt nhiên l trở về phòng phn phi Quế Vin đi xuống dưới bếp ly đồ, đâu cần hn phải tự mình xung bếp lấy đồ ăn.

Thẩm Thanh Lạc suy đon chỉ chính xác đợc một nửa, Cầu Thế Trinh chạy về phòng lin mở cửa gọi Quế Viên, hỏi nng đồ ăn sung c những món ăn g, Quế Viên bị vật phồng ln doi khi của hắn dọa cho sợ, muốn tránh cũng không còn nơi để tránh, gương mặt sung huyết đỏ bừng, nói chuyện cũng không lưu loát, Cầu Thế Trinh cảm thấy không yên tâm, sợ nàng bưng tới đồ ăn sáng không hợp khẩu vị của Thẩm Thanh Lạc, liền tự mình chạy đến phòng bếp. (@ - @)

Chạy một vòng, vật kia cũng mềm xuống, nhưng đám nha hoàn trong phủ cũng nhìn đủ. Lần này, so với chuyện Cấm di nương có tin mừng còn oanh động hơn, bọn nha hoàn muốn trèo lên vị trí di nương ngày càng nhiều.

Thẩm Thanh Lạc không biết Cầu Thế Trinh chỉ chạy một vòng, lại cho mình thêm vô số tình địch, hai người ăn sáng xong, Cầu Thế Trinh không muốn rời đi, sang phòng mình cầm ghế quý phi sang để Thẩm Thanh Lạc nửa nằm ở dưới mái hiên hóng gió mát, bản thân hắn thì ngồi trên một cái ghế lúc thì bóp chân lúc thì đấm lưng nói chuyện với nàng.

"Sao lúc trước lại đi ra ngoài lâu như vậy?" Thẩm Thanh Lạc hỏi.

Nhắc đến chuyện này, Cầu Thế Trinh liền hung ác mắng cho Tiêu Nhữ Xương một hồi, trước kia ngân hàng tư nhân cũng có trải qua một chút phong ba nhỏ, nhưng cũng chưa lần nào lớn như lần này.

"Về sau làm như thế nào?" Thẩm Thanh Lạc kinh hãi, gặp nhiều chuyện không may như vậy, vật thế chấp trong kho khi đó còn là đồ tốt, như vậy quan phủ cũng không thể bênh vực mình được.

"Ta sai người lén lút chuyển những vật thế chấp khác trong kho chuyển đi, sau đó lấy một cây đuốc đem những cuộn vải kia đốt hết." Cầu Thế Trinh có chút buồn bực nói.

Thẩm Thanh Lạc kinh ngạc "A" chợt ngồi dậy, vừa định trách cứ Cầu Thế Trinh, kiện lên nha môn cũng chưa chắc đã thất bại mà, nhưng chợt lại nghĩ ra —— người làm ăn quan trọng nhất là thành tín (uy tín), đặc biệt là làm ngân hàng tư nhân, giữ được chiêu bài thành tín, những thứ khác mới có thể nói đến.

Nếu như đến kỳ trả nợ nhưng Khánh Phong trả ra vật thế chấp lại toàn là vải xấu, rõ ràng là những thương hào kia giở trò quỷ, nhưng không có chứng cớ, cũng không thể nói rõ ràng được? Nếu xảy ra tranh chấp, càng khiến cho mọi người có ấn tượng xấu đối với khánh phong, nói không bảo quản được vật thế chấp cho tốt còn đổ thừa lên đầu của khách hàng, mà khi đó bồi thường, không biết phải tốn bao nhiêu bạc! Mọi người đều biết, giá trị của tài sản thế chấp còn cao hơn nhiều so với số tiền cho vay.

Một cây đuốc, có thể đổi cho tai họa, ai cũng không thể trách được, tổn thất liền chỉ có số vốn mà ngân hàng cho vay.

30 vạn lượng bạc, còn có chi phí sửa chữa phòng kho bị cháy, vậy sẽ tổn thất bao nhiêu! Thẩm Thanh Lạc cũng cảm thấy rất buồn bực.

"Tổn thất lớn như vậy, ngân hàng tư nhân có thể tiếp tục duy trì được không? Ta đã để cho Tần quản gia thế chấp một số bất động sản ở bên ngoài, còn chưa có chuộc trở về, nếu không, bán đi một chút đi, như nhà của ta, giữ lại lớn tòa nhà như vậy, còn phải mướn người trông coi quét dọn, không bằng bán đi."

"Đó là nơi nàng lớn lên, không muốn bán, ta muốn có lúc chúng ta cùng nhau trở về xem một chút." Cầu Thế Trinh cười nói: "Vốn để quay vòng cũng không cần lo lắng, ta đốt hết đám vải hỏng kia, trả hết tiền bồi thường. Tuy là tổn thất nặng nề, nhưng ở phương diện khác lại kiếm được không ít, cũng đủ chống đỡ được."

"Phương diện khác? Phương diện nào có thể kiếm được nhiều bạc như vậy?" Thẩm Thanh Lạc tò mò.

"Trong kho của Ngân hàng tư nhân còn có những vật thế chấp khác, những người đó nghe nói ngân hàng tư nhân bị cháy, cho là đồ của bọn họ cũng bị đốt hết, liền muốn dựa thời cơ kiến của ngân hàng một khoản, liền tụ tập hò hét, nói đồ của bọn họ thế chấp giá trị gấp mấy lần số bạc cho vay, còn là vật di truyền gì đó, quản sự liên tục giải thích không có bị đôt, bọn họ cũng không tin, ta giận quá, liền buộc bọn họ trước lúc nhìn thấy vật thế chấp phải làm một cái khế ước, ngân hàng tư nhân nếu là có thể trả lại bọn họ vật thế chấp, bảo đảm hoàn hảo không tổn hao gì, bọn họ liền phải trả lại toàn bộ tiền vốn cũng số tiền lãi tương đương, cứ như vậy, mặc dù không nhiều, cũng chỉ là những khoản nhỏ, nhưng cũng kiếm được gần mười vạn lượng bạc."

Người này thật thâm hiểm, không đáng để thương cảm, Thẩm Thanh Lạc cũng không để ý, cười hỏi: "Vậy còn thiếu 20 vạn lượng thì sao đây? Từ nơi nào kiếm ra được?"

" 20 vạn lượng này, nói ra có chút mạo hiểm, chuyện này, cũng chỉ dám nói với nàng, những người khác cũng không biết. . . . . ." Cầu Thế Trinh nhỏ giọng.

20 vạn lượng bạc này, là do Tổng đốc Diêu Nãi của quận Thanh Viễn cùng Hạc châu tạ lễ cho ta.

Triều đình phái quan viên áp giải quân thưởng đưa tới biên ngoại phia tây nam nơi Lương Châu đóng quân, một triệu lượng bạc này đến Hạc châu thì bị cướp, Không may người áp giải bạc thưởng này lại là chính là Tiếu Diễn em vợ của Diêu Nãi, em vợ áp giải quân thưởng đến địa bàn của mình thì bị cướp, hai người không có nơi đẩy trách nhiệm, lại không thể trì hoãn thời gian áp giải quân thưởng đến biên quan, vì muốn giữ lại mũ quan, Diêu Nãi tìm đến ngân hàng tư nhân trong thành mượn bạc, muốn bổ sung khoản bạc thưởng bị mất này để em vợ đưa trước đến biên quan, mình lại lặng lẻ tìm kẻ cướp bạc.

Vì khoản vay quá lớn, ngân hàng tư nhân khác đều không chịu cho mượn. Cầu Thế Trinh liền mạo hiểm, từ ngân hàng khánh phong ở Phượng thành lấy đi một nửa số vàng dự trữ, lấy số đó cho Diêu Nãi vay.

Thẩm Thanh Lạc càng nghe sắc mặt càng trắng bạch, nhỏ giọng nói: "Chàng quá mạo hiểm rồi, tuy nói cho Diêu Tổng đốc một ân tình như thế, nhưng. . . . . ."

"Đúng" Cầu Thế Trinh lau mồ hôi trên đầu một cái, thở ra một hơi, nhỏ giọng nói: "Ta khi đó cũng là không còn có cách nào khác, ngân hàng tư nhân vừa đốt đám vải kai đi, quan phủ bên này nếu như muốn tìm rõ nguyên nhân, sẽ khiến tình hình thêm khó khăn, vả lại tin tức bên kia, không thể truyền về Phượng thành, không thể để cho bên này cũng rối loạn theo, vì vậy bắt buộc phải mạo hiểm, khi đó còn không biết sau đó Phượng thành cũng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy."

Thẩm Thanh Lạc vỗ vỗ ngực, thở dài nói: "Bên kia xảy ra nhiều chuyện như vậy, bên này một tin cũng không nghe thấy, là do Diêu Tổng đốc phong tỏa tin tức sao?"