uyết rơi dày khiến tôi ngạt thở khi hai chúng tôi đến bờ hồ phía Nam. Tựa như bầu trời vỡ tan thành từng mảnh và rơi xuống đầu chúng tôi. Những khối trắng xóa rơi xuống hồ và bị mặt nước xanh lam kỳ bí lặng lẽ nuốt chửng. Trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng, hồ nước là một lỗ tròn hiện lên như đồng tử của một con mắt khổng lồ.
Bóng tôi và tôi đứng đờ ra trong tuyết như hóa đá và im lặng nhìn cảnh tượng ấy một lúc lâu. Như lần tôi ở đây, hôm nay cũng có nghe thấy âm thanh kinh rợn của nước, song lần này còn trầm đục hơn, nghe như tiếng gầm của động đất xa xa. Tôi nhìn lên cao. Bầu trời hạ quá thấp. Tôi nhìn về phía bức tường thành ở phía Nam. Dường như bức tường đen đang chập chờn bồng bềnh sau màn tuyết. Nó chẳng còn làm tôi lo lắng nữa. Trước mắt tôi giờ đây không còn gì khác ngoài một sa mạc băng giá, xứng với cái tên TẬN CÙNG THẾ GIỚI.
“Đường trốn của chúng mình đây rồi. Tôi hoàn toàn chắc chắn”, bóng nói. “Bây giờ thành phố không còn giam giữ mình được nữa rồi. Ta sẽ tự do, tự do như bầy chim!” Nó ngửa mặt lên trời, nhắm mắt và để tuyết rơi xuống mặt như nắng hạn đón mưa rào. “Thời tiết tuyệt vời! Trời xanh thẳm, và gió mát hây hẩy”, nó nói và cười.
Tựa như vừa rũ được xiềng xích, sức sống trong nó dần dần thức dậy. Tuy còn phải khó nhọc kéo lê đôi chân, nhưng nó đã tự đi được đến cạnh tôi. “Tôi cảm nhận rất rõ!”, bóng nói. “Ngoài kia, phía bên kia hồ là một thế giới khác. Cậu làm sao thế? Vẫn sợ chưa dám nhảy xuống nước à?”
Tôi lắc đầu.
Bóng ngồi xuống đất và cởi dây thắt ủng. “Nếu đứng đây một lúc nữa thì mình sẽ chết cóng! Nào, ta nhảy xuống đi! Cởi giày ra! Mình buộc hai đầu chót thắt lưng của mình vào nhau để không rời nhau trước khi ra đến ngoài kia. Có ích gì khi một trong hai lạc mất.”
Tôi bỏ chiếc mũ của ông đại tá xuống, phủ sạch tuyết và ngắm kỹ. Mũ đã mòn sứt nhiều chỗ và bạc phếch. Chắc ông ta đã đội nó cả chục năm nay. Tôi đập lần nữa cho hết tuyết rồi đội lên.
“Tôi muốn ở lại đây”, tôi nói.
Bóng nhìn tôi chòng chọc với ánh mắt thất thần.
“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi”, tôi nói. “Xin lỗi cậu, nhưng đó là quyết định mà tôi đã tìm ra cho mình sau khi suy nghĩ nát óc. Tôi biết ở lại đây một mình sẽ ra sao. Và tôi cũng hiểu rõ rằng trong hoàn cảnh này thì cùng cậu quay về thế giới cũ là hành động hợp lẽ nhất. Tôi biết thế giới đích thực ấy đang chờ đón tôi, và quyết định không quay về là sai. Nhưng đơn giản là tôi không thể rời khỏi đây.”
Bóng lắc đầu quầy quậy, tay thọc vào túi.
“Nhưng vì sao? Chẳng phải cậu đã hứa sẽ cùng tôi biến khỏi đây hay sao? Chỉ vì thế mà tôi đã chuẩn bị từng li từng tí cuộc chạy trốn này, chỉ vì thế mà cậu cõng tôi trên vai đến tận đây! Vì sao cậu quay ngoắt một trăm tám mươi độ? Vì cô ấy chứ gì?”
“Tất nhiên, đó cũng là một phần”, tôi nói. “Nhưng không phải tất cả. Tôi đã phát hiện được một điều, vì vậy tôi quyết định ở lại.”
Bóng thở dài. Rồi nó ngẩng mặt lên lần nữa. “Cậu đã tìm được tâm hồn cô ấy, đúng không? Cậu đã quyết định chung sống với cô ấy trong rừng, và cậu bỏ rơi tôi vì mục đích ấy, đúng không?”
“Tôi nhắc lại lần nữa: không chỉ vì cô ấy”, tôi nói. “Tôi đã phát hiện ra ai là người thực sự tạo ra thành phố này. Do đó nghĩa vụ và trách nhiệm của tôi là ở lại đây! Cậu không muốn biết người đó là ai sao?”
“Không, tôi không cần biết”, bóng nói. “Vì tôi đã biết từ lâu. Tôi biết ngay từ đầu, chính cậu là người tạo ra thành phố này. Cậu làm ra hết mọi thứ. Bức tường, dòng sông, khu rừng, thư viện, cổng thành, mùa đông – tất cả, từ A đến Z. Cả hồ nước này và tuyết. Nếu đó là điều cậu định nói ra thì tôi biết tỏng từ lâu.”
“Sao cậu không nói với tôi sớm hơn?”
“Vì nếu thế thì cậu sẽ quyết định ở lại đây sớm hơn, chẳng đúng thế sao!? Còn tôi thì muốn cậu thoát khỏi đây bằng được! Thế giới của cậu ở kia, ở ngoài kia kìa!” Bóng gieo mình xuống tuyết và lắc đầu. “Nhưng giờ đây khi cậu đã phát hiện ra mọi chuyện thì cậu đâu còn nghe tôi nữa, phải không?”
“Tôi phải gánh trách nhiệm đó”, tôi nói. “Tôi không thể kệ thây những con người và cái thành phố do tôi tạo ra và cứ thế ra đi. Tôi biết đã phạm một lỗi khủng khiếp với cậu, thực vậy, và tôi khó lòng rời cậu ra. Nhưng tôi phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm. Thế giới của tôi là đây. Bức tường quây chặt lấy tôi, sông chảy xuyên qua tôi, và khói bốc lên khi thịt tôi bốc cháy. Tôi biết mình phải làm gì.”
Bóng đứng dậy, mắt đăm đắm nhìn mặt hồ lặng sóng. Nó đứng im phăng phắc trong mưa tuyết. Không ai thốt lên một lời. Chỉ hơi thở của chúng tôi phả ra trắng xóa rồi tan vào không trung.
“Tôi biết, tôi không thể ngăn cậu nữa rồi”, bóng nói. “Nhưng cuộc sống trong rừng sẽ khốn khó hơn cậu tưởng nhiều. Trong rừng không có gì, thực sự không có gì giống ngoài thành phố. Cậu sẽ phải làm việc cật lực để đủ sống, mùa đông sẽ khắc nghiệt và dài lê thê. Một khi đã bước vào rừng là cậu không thể quay lại được nữa. Cậu sẽ phải ở đó vĩnh viễn!”
“Tôi đã suy nghĩ điều đó rất lâu.”
“Và không hề thay đổi ý định, đúng không?”
“Không”, tôi nói. “Tôi sẽ không bao giờ quên cậu. Mỗi ngày trong rừng tôi sẽ nhớ thêm một ít về thế giới cũ. Tôi sẽ phải phục hồi hàng núi ký ức. Sẽ nhớ đến mọi người, mọi địa điểm, mọi ánh sáng khác nhau, mọi bài ca.”
Bóng chắp tay trước bụng, vặn vẹo hai tay rồi lại thả ra, lặp đi lặp lại một hồi. Những bông tuyết rơi xuống làm cho hình nó lung linh bất định. Bóng khẽ nghiêng đầu, tựa như lắng nghe âm thanh phát ra từ đôi bàn tay vặn vẹo.
“Đã đến lúc tôi phải đi”, bóng nói. “Biết phải xa nhau mãi mãi là một cảm xúc kỳ lạ. Tôi không biết phải nói gì. Đơn giản là tôi không biết nói lời chia tay nào cho thích hợp.”
Tôi ngả mũ xuống, đập cho sạch tuyết rồi lại đội lên.
“Tôi chúc cậu hạnh phúc”, bóng nói. “Tôi đã rất yêu cậu, kể cả khi quên đi rằng tôi từng là bóng cậu.”
“Cảm ơn”, tôi nói.
Tôi nhìn mãi chỗ mặt nước vừa nuốt chửng bóng tôi mà không gợn lấy một vòng. Mặt hồ xanh và im lìm như mắt những con thú. Tôi đã mất bóng – cảm giác ấy giống như nỗi cô đơn bị bỏ mặc ở một chốn hẻo lánh giữa vũ trụ. Bây giờ tôi không thể đi đến đâu và cũng chẳng có thể quay trở lại nơi nào. Đây là nơi tận cùng thế giới, từ đây không có đường nào đi đến bất cứ đâu. Đây là nơi thế giới trút hơi thở cuối cùng và đứng im.
Tôi quay lưng lại hồ nước và lên đường, xuyên qua băng tuyết về hướng Đồi Tây. Phía sau Đồi Tây là thành phố, là dòng sông, là thư viện nơi cô gái và cây phong cầm đang đợi tôi.
Trong bão tuyết mịt mù tôi thấy một cánh chim trắng bay về phương Nam. Nó bay vượt qua tường thành rồi biến mất trong mây vần vũ. Giờ chỉ còn mình tôi với tiếng chân bước trên tuyết.