Xú Giai Nhân

Chương 4

Ta năm nay đã mười bảy, nếu để thêm vài năm nữa cùng với dung mạo quỷ cũng phải chê này, ta hẳn có thể sống kiếp sống không chồng cho đến hết đời. Vậy nên đối với hôn sự lần này phụ thân ta thập phần xem trọng, mà cả vị hoàng đế ngồi trên cao kia cũng phập phồng trọng thị không kém. Bởi thế ta chỉ cần đến đốc thúc phụ thân thêm vài câu, Lệ Dung vài câu, nương vài câu, ngày rước dâu liền được định vào một ngày tốt lành gần đây nhất, là một ngày đầu tháng mười.

Ngày trôi hờ hững, thởi điểm ta bước lên kiệu hoa đã gần kề bên cạnh. Ta không lo âu, cũng không buồn rầu, thư thái ngồi thẳng lưng trong sân viện nhà mình, an tĩnh gọt khoai tây.

Ta muốn nấu cho phụ thân một nồi canh tẩm bổ, dù sao ngày mai người thế nào cũng sẽ phải chịu một cú sốc tâm lí khá lớn, mà cú sốc đó là do ta tạo ra, vậy nên ta càng phải biết hối lỗi mà hảo hảo chăm sóc cho người.

Mọi chuyện đều đã được dàn xếp êm đẹp, bên Lệ Dung cũng đã thông báo ổn thỏa, ta chỉ cần chờ cho đến ngày mai, lựa thời cơ mà phối hợp cho thật tốt, đoạn tình duyên này chắc chắn sẽ không thành.

Chỉ là nhìn gương mặt phụ thân hồng hào rạng rỡ, ta bỗng nhiên cảm thấy thật không đành lòng. Phụ thân của ta, không vì yêu mà sinh hận, chỉ có tình triền miên không dứt, yêu người, yêu luôn cả cốt nhục của người, tận tâm chăm sóc người, tận tâm nuôi dưỡng cốt nhục của người. Không biết mẫu thân ta ở trên trời kia có bao giờ cảm thấy hối hận, có bao giờ cảm thấy sai lầm khi trao gửi tấm thân cho một nam nhân bạc tình?

Mấy hôm trước tiểu Linh Phân có đến thăm ta, lúc đó ta mới biết nàng cũng sẽ tham gia đợt tuyển tú sắp tới. Nàng ôm ta khóc rất nhiều, Linh Phân đã có nam nhân mà nàng yêu, nhưng đó lại là thư sinh nghèo vẫn còn ăn học. Tiền tài hắn không có, tiền đồ hắn chưa thấy, quyền thế lại càng thấp đến mức dừng lại ở con số không, khả năng hắn có thể vào làm rể Nhiếp gia: không có.

Linh Phân biết chuyện tình của nàng đã thành vô vọng, chỉ còn cách vâng theo lệnh cha mẹ mà tiến cung, mong sao thời gian sẽ làm nàng quên được mối tình đó. Ta nghe mà cười khuẩy trong lòng. Nam nhân đó, hạnh phúc của con gái mình rốt cuộc vẫn không bằng tiền đồ của bản thân, nhận lấy trọn vẹn tình yêu của một người mà không hề biết trân trọng. Chỉ tội nghiệp mẫu thân ta, tội nghiệp tiểu Linh Phân của ta.

Ta ôm Linh Phân vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về an ủi nàng, kể cho nàng nghe một vài chuyện nhỏ trong cuộc sống, sau đó kéo theo nàng đến thăm bầy cá của ta, tặng cho nàng vài con chim hoàng oanh do chính tay ta tận tình chăm sóc. Linh Phân rất hợp với ta, nàng không thích gấm lụa lầu son, chỉ thích thiên nhiên chim chóc, có lẽ vì vậy mà ta mới có được một người bạn thân là nàng.

Chiều tàn, Linh Phân rốt cuộc cũng nhẹ lòng thư thái mà rời khỏi, bỏ lại bộ dáng sầu mi đau khổ sau lưng. Ta đứng dưới nắng chiều vàng vọt vẫy tay chào nàng, nhìn xe ngựa dần mất hút nơi phía xa bụi tung mù mịt, trong tầm mắt ta chỉ còn lại chiếc lá vàng đang khẽ khàng rơi xuống. Linh Phân hồn nhiên như lá xanh mùa xuân tươi thắm, nhưng sau đợt tuyển tú mùa thu này, nàng liệu có khi nào sẽ biến thành phiến lá khô trước mắt ta hay không?

* * *

Sáng sớm, ta đang cuộn mình chìm trong giấc mộng an bình thì bị người nào đó kéo ra khỏi chăn. Lờ mờ mở mắt, kéo tay ta là nha đầu Yến Nhi bộ dạng trông như vừa mới tỉnh ngủ, bất quá trong phòng không chỉ có ta và nàng, xung quanh còn có khoảng năm sáu vị ma ma lớn tuổi, hiện đang tất bật bày biện quần áo phấn son lên trên bàn, người cầm khăn, ngươi mang nước. Lúc này ta mới nhớ ra, hôm nay là ngày ta lên kiệu hoa về nhà chồng.

Cưới hỏi là một trong những sự kiện mệt nhọc nhất trong đời người phụ nữ. Trời vẫn còn giữa khuya ta đã phải thức dậy, mang theo đôi mắt bụp vì ngủ không đủ giấc, rùng mình nhảy vào bồn tắm gội cho sạch sẽ toàn thân, sau đó ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng mấy canh giờ để các ma ma vẽ vời lên mặt, chải đầu quấn tóc tạo kiểu tóc tân nương.

Công đoạn hậu cần vừa xong gà đã gáy vang trời, lôi kéo ông mặt trời bay lên, thông báo rằng đã đến lúc ta phải xuất môn đến Duyệt Lăng Phủ. Ta vỗ vỗ cái lưng thẳng đến đơ người, mang theo cái bụng đói, nắm tay Yến Nhi khó nhọc đi đến chính đường bái lạy phụ thân cùng nương.

Nương ôm lấy ta mà khóc, không nỡ buông tay, phụ thân hai mắt đỏ hồng, nắm chặt lấy tay ta mà liên tục gật đầu “Tốt. Tốt”. Nuôi dưỡng mười bảy năm, dù không máu mủ ruột rà, nhưng trong lòng hai con người này, ta đã trở thành một đứa con ruột thịt của họ.

Ta ấm lòng gục đầu lên vai nương, khẽ vỗ về bàn tay gân guốc của phụ thân, không biết nói gì. Dù sao cũng không phải là đi luôn, sẽ rất nhanh thôi, ta lại có thể quay trở về tiếp tục phụng dưỡng hai người. Hỉ nương có vẻ gấp gáp, thúc hối không ngừng, ta mặc kệ bà ta, càng hối ta lại càng không muốn rời đi. Cho đến khi phụ thân cảm thấy không nên tiếp tục níu kéo như vậy nữa mới dắt tay đưa ta bước lên kiệu.

Cứ thế, vào một buổi sáng mát dịu đầu tháng mười, giữa khung trời trong xanh có lá bay bay, có chim ca hót, có tiếng kèn tiếng trống, tiếng chúc tụng của người thân, tiếng xì xầm của bình dân bá tánh, ta im lặng ngồi trong kiệu hoa, lên đường hướng tới Duyệt Lăng phủ, đến gặp lão công chuẩn bị hưu của ta.

Tiếng hô “Ngừng” của hỉ nương vang lên, sau đó là một tay mập mạp đến vén rèm đỏ dìu ta bước ra ngoài. Ta ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn của hỉ nương, từng bước thật chậm rời khỏi kiệu hoa, đồng thời lắng nghe tiếng hít lạnh của mọi người bên ngoài.

Ta từ trên xuống dưới đều hoàn mỹ, ngoại trừ cái đầu, không may, phần xấu xí nhất đã bị khăn hỉ che lấp, cho nên trong mắt những người nơi đây, ta chính là một tân nương phong tư trác tuyệt, đẹp tựa thiên tiên.

Ta nghe tiếng hô “Vương gia” vang lên bên cạnh, sau đó là tiếng bước chân trầm ổn ngày một gần, hẳn là Duyệt Lăng Vương. Ta cúi đầu, hai ngón tay móc vào nhau, bày ra dáng vẻ e thẹn của tân nương ngày xuất giá. Dù là diễn cũng phải thật giống, ta đã không làm thì thôi, nhưng làm gì thì cũng phải thật hoàn mỹ.

Bàn tay trắng trẻo thon gầy vươn lên trước mặt chuẩn bị nắm lấy tay ta, ta hồi hộp thầm đếm ngược trong lòng, may mắn, bàn tay ấy chưa kịp chạm vào ta đã bị một tiếng gọi nỉ non nghẹn ngào ngăn lại.

“ Phương Nhi?”

Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo ngạc nhiên, mang theo nghi hoặc, ẩn ẩn trong đó một chút tức giận. Ta không khỏi cười lạnh, Duyệt Lăng Vương, tình nhân của ngươi đến rồi, ngươi còn muốn tiếp tục nắm tay ta mà dẫn vào nhà trước mặt nàng sao?

Tin tức mà hôm ấy Yến Nhi mang về cho ta chính là việc này. Duyệt Lăng Vương vốn là thanh mai rúc mã với đại tiểu thư Du Quyên Phương của quan tể tướng, hai người lưỡng tình tương duyệt, thề non hẹn biển, khắp kinh thành không ai không biết. Ta không cần biết Duyệt Lăng Vương có thật lòng yêu nàng hay không, là chân tình hay là lợi dụng, chuyện đó không quan trọng, quan trọng chính là, Du Quyên Phương là con gái độc nhất của Du tể tướng.

Nếu Du Quyên Phương gả vào Duyệt Lăng Phủ, Duyệt Lăng Vương sẽ như hổ mọc thêm cánh, hoàng thượng vì đề phòng điều này, nhân lúc Du tiểu thư về quê nhà chịu tang ngoại công, bày ra kế thúc ép Duyệt Lăng Vương thú ta làm thê, một kéo cắt đứt đoạn tình này. Về phần Hà gia, hắn không cần phải lo lắng, chẳng phải Hà gia còn có đại tiểu thư sao? Một gả vào vương phủ, một gả vào hoàng cung, Hà gia nhất định sẽ sa vào thế cầm chừng giữa hai bên, Hà gia chỉ có thể hoặc là lựa chọn giúp đỡ một bên, hoặc là làm ngơ đứng ở giữa.

Còn Duyệt Lăng Vương? Hắn không thể từ chối cưới ta.

Từ chối cưới ta, hắn sẽ đắc tội với danh sĩ cả nước, mang tiếng xấu trọng sắc suốt đời.

Từ chối cưới ta, hắn sẽ phải đối đầu với cha ta, đối đầu với phe cánh của Hà gia, con đường đi lên hoàng vị sẽ gặp thêm khó khăn.

Về phần Du Quyên Phương? Nữ nhân tâm vốn mềm yếu, chỉ cần đã yêu, chuyện này không khó giải quyết. Chỉ là món ăn này quá vô vị, không đặc sắc, nếu ta cho thêm một chút gia vị vào, hẳn sẽ rất khác biệt.

May mắn, tỷ tỷ của ta vốn qua lại khá thân thiết với Du tiểu thư, ta nhờ nàng viết cho nàng ta một phong thư, phong phanh tiết lộ việc trúc mã của nàng ta sắp thú người khác làm thê, mặt khác lại bảo Yến Nhi mang theo tiền của ta mua chuộc vài người nhàn rỗi, đem chuyện này về quê nhà của Du Quyên Phương mà bàn tán, khiến cho vài điều đáng lẽ ra cần được che giấu lại không cẩn thận lọt đến tai người hữu tâm.

Giải quyết thầm lặng là một lẽ, tung ra giữa thanh thiên bạch nhật, lại là một lẽ khác. Hắn muốn âm thầm, ta càng muốn sôi nổi, hắn muốn chỉ có hai người, ta lại càng muốn cho xung quanh thêm náo nhiệt. Duyệt Lăng Vương, hôm nay, Hà My Thiền ta nhất định phải lấy được hưu thư từ tay hắn.

Hiện tại ta đã bị quên lãng mà đứng sang một bên, lắng nghe Du Quyên Phương tay đấm chân đá, nỉ non khóc lóc kể tội Duyệt Lăng Vương bạc tình. Xấu nữ như ta cứ thế vô tình trở thành tiểu tam, nghĩ lại một chút, Du tiểu thư xinh đẹp dường nào, còn ta xấu xí ra sao, thế mà một người đàn ông lại vì ta mà bỏ rơi nàng, ngẫm cũng có chút tự hào.

- Lãnh Ngạo Phong! Giờ ta cho chàng lựa chọn, hoặc chàng từ bỏ hôn sự này hoặc ta chết, chàng lựa chọn đi!

Cuối cùng nữ chính cũng kết thúc một hồi khóc lóc mà đưa ra hai con đường cho nam chính quyết định, ta lén đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, nhìn Du Quyên Phương nhỏ con lại không biết lấy đâu ra sức lực mà khóc dữ dội đến thế, mặt trời đã lên cao, từ buổi sáng đã thành buổi trưa,, nàng ta khóc cũng thật dai. Duyệt Lăng Vương im lặng không nói gì, đứng giữa hai người phụ nữ, có vẻ như hắn đang bối rối không biết giải quyết thế nào. Có lẽ Du đại tiểu thư không đợi được, nhất quyết làm chuyện dại dột, chỉ nghe một tiếng hô “Phương nhi” cùng một tiếng “keng” vang lên, hình như như là âm thanh kim loại chạm đất, xem ra tới lúc ta phải ra sân khấu rồi.

Ta chầm chậm vén khăn, hỉ nương bên cạnh đã bị tình cảnh trước mắt khiến cho ngốc trệ, hoàn toàn không để tâm tới việc ta đang làm gì. Tới khi tiếng kêu kinh hãi của mọi người vang lên mới giật mình quay đầu lại, bất quá quá trễ, khăn hỉ đỏ tươi như máu đã bị ta vất đi nơi nào rồi.