- Ta nói rồi mà Yến Nhi, ta cùng Tần công tử thật không có gì.
Ta cười khổ hướng Yến Nhi trả lời. Vấn đề này hai chúng ta đã nói được gần một tháng, mặc cho ta giải thích bao nhiêu lần, tốn hết không biết bao nhiêu nước bọt, Yến Nhi vẫn nhất nhất bám theo suy tưởng của riêng mình.
- Không có gì? Thật không có gì sao? Em không tin đâu. Nửa tháng rồi đó tiểu thư. Ngày nào cũng như ngày nấy, không A Tam sang bên này mang theo qua từ Tần công tử thì cũng là tiểu thư nấu thức ăn mang sang bên ấy, lại còn không cho em đi theo. Qua qua lại lại, lén lén lút lút, nói hai người không có gì với nhau em có chết cũng không tin.
Yến Nhi trợn tròn mắt nhìn ta, cô bé vừa nói vừa xoay vòng vòng bên người ta như muốn tìm ra được một chút manh mối nào đó. Ta không trả lời nàng, tay chống cằm hướng ra ngoài nhìn gió tuyết mà mỉm cười suy nghĩ vu vơ. Trời đang chuyển mùa, lòng ta cũng đang chuyển mùa.
- Tiểu thư, nam nữ có tình với nhau thì có gì phải giấu chứ. Tiểu thư, nói cho em đi, rốt cuộc Tần công tử kia là người như thế nào? Y có đàng hoàng không? Có thật tâm với tiểu thư không? Tiểu thư, chung thân là đại sự cả đời, người không được tùy tiện, phải cân nhắc thật cẩn thận. Em đã hứa cùng phu nhân và lão gia phải tận lực lo lắng cho người. Không được, em lo lắm, tại sao lại giấu em cơ chứ, em đi viết thư cho lão gia.
Yến Nhi nói một hồi rồi xoay người nhanh chóng rời đi. Ta giật mình cười khổ nắm lấy áo nàng kéo lại, không khỏi mệt mỏi xoa xoa trán, gửi thư cho phụ thân ta? Nha đầu Yến Nhi này muốn cha già của ta bỏ bê hết sự vụ mà phi ngựa chạy đến đây sao? Ta tức cười nhìn Yến Nhi.
- Được, ngày mai cho phép em cùng ta mang cơm sang bên ấy.
Nói xong, mặc cho Yến Nhi hò reo, ta mỉm cười cất bước vào phòng, sau đó khóa chặt cửa lại. Ta đến bên chiếc tủ gỗ kê bên cạnh giường, từ ngăn thứ hai cẩn thận lấy ra một xấp vải trắng, nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Nương từng tặng cho ta và Lệ Dung mỗi người một xấp vải, của Lệ Dung màu vàng, của ta màu trắng, mỗi tấm vải đều là mồ hôi công sức của người bỏ ra mà dệt nên, đều là có một không hai trên thiên hạ.
Nương dệt được tổng cộng bốn tấm, hai tấm đã dùng để may áo cho phụ thân cùng đệ đệ Lâm Chi, hai tấm còn lại giao cho Lệ Dung cùng ta, để hai chúng ta sau này dùng nó, may một bộ xiêm y thật đẹp cho người mà mình thương yêu.
- Gọi là tín vật định tình sao?
Ta mấp máy môi thì thầm, vẩn vơ nhớ đến khung cảnh lúc ta cùng Tần Tử Xuyên hai ngươi dạo bước dưới mưa tuyết lạnh lẽo mùa đông.
Hôm ấy tuyết rơi không nhiều, không có sự âm u lạnh giá của mùa đông nữa mà chỉ còn lại sự nên thơ của tuyết trắng, Tần Tử Xuyên bèn mời ta theo hắn đến một nơi để thưởng trà. Cách không xa nhà hắn lắm có một hồ nước đã đóng băng, giữa hồ nước là một đình viện được xây dựng khá trang nhã. Ta thật không ngờ giữa núi rừng hoang sơ nơi đây lại có một khung cảnh xinh đẹp như thế này, khiến ta vô cùng thích thú.
Chúng ta không vào thẳng trong đình mà sải bước dạo quanh hồ. Tần Tử Xuyên vừa đi vừa ngâm một bài thơ nào đấy, ta đi bên cạnh hắn im lặng lắng nghe. Dù đang đi giữa trời tuyết rơi vẫn thấy tâm hồn ấm áp vô cùng.
Ta vừa chậm rãi bước đi vừa nhìn ngắm khung cảnh xung quanh. Thiên nhiên biến thành một màu trắng tinh thuần xinh đẹp, chậm rãi, lẳng lặng, yên ả, thanh bình. Đang mải mê nhìn ngắm, ta bỗng cảm thấy chân giẫm phải một thứ gì đó trơn trượt, trọng tâm thân thể liền mất đà mà lao người về phía trước. Mắt thấy gương mặt của mình sắp đập vào nền tuyết lạnh mà không thể làm gì hơn, ta chỉ đành đau khổ nhắm thật chặt mắt lại.
- Hà cô nương!
Ta nghe thấy tiếng hô lo lắng của Tần Tử Xuyên vang lên, sau đó là eo mình được một vòng tay đỡ lấy. Trong khoảnh khắc, cả thân người ta đã nép gọn vào trong lòng hắn. Hít sâu một mùi hương thanh nhã vào mũi, cảm nhận tiếng tim đập mạnh từ lồng ngực to lớn bên cạnh, ta đỏ mặt cúi đầu lắp bắp.
- Cám ơn Tần công tử.
Đây là lần đầu tiên ta gần gũi nam nhân đến như vậy. Như thế nào nhỉ? Có chút xấu hổ. Cũng có chút mới mẻ thú vị. Tần Tử Xuyên lúng túng đỡ ta đứng thẳng người, sau đó run run rút lại đôi tay. Ta ngước lên nhìn hắn, hắn liền vội vã quay mặt đi nơi khác. Mới vừa rồi hắn dường như đỏ mặt. Hắn xấu hổ sao?
Ta mím môi cố gắng nín cười, đi đến bên bờ sông đã đóng băng. Sông đóng băng thật dày, người trên bờ có thể soi vào đó cả hình dáng của mình. Ta cúi đầu xuống ngắm nhìn mình trong đó, lặng lẽ đánh giá. Đối mặt với ta là một khuôn mặt xấu xí đáng sợ, trẻ con thấy là khóc, ngay cả hoàng đế gặp phải cũng liền nhanh chóng tránh xa. Có người nào dám yêu ta sao? Yêu một quái vật, dám sao?
Trong lúc ta đang suy nghĩ miên man, dưới mặt băng đã xuất hiện thêm một bóng dáng đứng bên cạnh ta. Thân ảnh đó cũng giống như ta, cúi mình nhìn xuống bên dưới. Dáng người thon dài, thân mặc một bộ quần áo trắng tinh khôi.
Tần Tử Xuyên thật đẹp. Ngay cả khi soi bóng qua mặt hồ, hắn cũng không khác gì thần tiên. Ta bỗng nhiên muốn chế nhạo chính mình. Ta là con quỷ nhỏ lạc giữa hồng trần, mang theo bên mình một khối đơn phương. Hắn là thần tiên cao cao tại thượng, hắn sẽ chịu hạ thấp mình mà yêu ta sao?
Hắn là thần tiên trên trời… thần tiên trên trời…
Thân ảnh trước mắt ta dần dần mờ ảo nhạt nhòa. Trên mặt hồ lạnh căm bỗng nhiên có một giọt nước ấm đọng lại trên đó, long lanh như ngọc.
Soi dưới mặt hồ băng trong suốt, một bóng dáng màu trắng từ từ vươn tay ôm lấy bóng dáng nhỏ bé bên cạnh, sau đó bế xốc lên, cúi đầu nhìn người trong tay mà mỉm cười dịu dàng.
- Lúc nãy bất cẩn té nên đau sao? Không sao, ta mang nàng đến bên kia nghỉ một lúc, vừa uống trà vừa ngắm tuyết rơi.
Cứ thế, Tần Tử Xuyên bế thốc ta lên chậm rãi đi vào trong viện, mặc cho ta tròn mắt ngẩn ngơ trong lòng hắn. Từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài trên má, ta vùi đầu vào ngực hắn, muốn che đi nước mắt đang lã chã tuôn ra. Hôm nay ta rốt cuộc bị làm sao? Ta không phải một cô gái hay rơi nước mắt. Suốt gần hai mươi năm sống trên đời ta còn chưa khóc tới năm lần, đếm không đủ một bàn tay, vậy mà tại sao mỗi lần đối diện với hắn, ta chỉ muốn trút hết tâm sự rồi khóc òa lên, tại sao?
Lồng ngực của Tử Xuyên rất ấm, mùi hương trên người hắn cũng rất dễ chịu, ta đột nhiên nhớ tới mùi hương trong thùng nước tắm hôm ấy, lúc ta cùng hắn lần đầu tiên gặp nhau. Ta bỗng nhiên có ý nghĩ, ta không chỉ muốn uống trà do tự tay hắn pha, ta còn muốn được tắm nước tắm do chính bản thân hắn chuẩn bị, không phải một ngày, mà là cả đời. Ta muốn là cả một đời.
Ta bất giác vươn tay nắm chặt vạt áo của hắn, nép sâu vào lòng hắn, mãi mãi không muốn buông tay.
…
Mùa đông trên Nam Vân Sơn tuyết rơi trắng xóa khắp một miền. Ở nơi lưng chừng núi, giữa một hồ nước đã đóng băng lạnh căm, bên dưới một mái đình cổ xưa, Tần Tử Xuyên ôm lấy Hà My Thiền ngồi bên cạnh bếp lò đang tí tách cháy, ngẩng đầu mỉm cười ngắm tuyết trắng bay bay. Mặc cho thời gian trôi đi, mặc cho tuyết bên ngoài rơi mãi rơi mãi, bỏ quên ấm trà cô độc một mình trên bàn đá, hai người cứ như thế nép vào nhau cho đến tận cuối ngày.