Xú Giai Nhân

Chương 1

Ta ngồi lọt thỏm trong thế giới của riêng mình, chăm chú xử lí sạch sẽ đĩa bánh quế hoa ướp hương sen đặt ngay ngắn trước mặt.

- Hà tiểu thư, đây là bức tranh của đệ nhất tài tử Giang Mộc Thuần, người xem…

- Hà muội muội, đây là trà được lấy từ trên đỉnh Bắc Huyền Sơn, lá trà này trăm năm mới có thể thu hoạch một lần, xứng danh bảo vật thiên nhiên…

- Lệ Dung muội, đây là vải dệt từ thiên tàm ti, triều đình hằng năm chỉ được tiến cống không quá mười cây, đông ấm hạ mát, nhẹ nhàng mềm mại, khoác lên người muội chắc chắn không khác gì thiên tiên…

Đĩa bánh trước mặt cuối cùng cũng được giải quyết xong, ta phủi tay đứng dậy cứ thế dạo bước ra hoa viên. Không phải ta không được dạy thi thư lễ nghĩa, mà là sống trên đời suốt mười bảy năm, ta học được một điều, dù ta có chào khản cổ cũng sẽ chẳng có người nào chú ý quan tâm tới ta, dù rằng hôm nay có là ngày ta xem mắt đi chăng nữa.

Đúng, hôm nay là ngày ta đi xem mắt, ba thanh niên kia là đối tượng xem mắt của ta, nhưng khi tới đây, họ không xem ta mà lại xem tỷ tỷ của ta, quà cáp của ta cũng tự nhiên chuyển sang tay của tỷ tỷ ta, ta chính thức biến thành hạt bụi bay sang một góc nhà.

- Ba vị thiếu gia này thật quá quắt, rõ ràng là đến xem mắt tiểu thư, rốt cuộc tại sao lại…

Yến Nhi đi bên cạnh bực bội lên án, ta cười cười, không muốn giải thích, vì dù ta không giải thích, Yến Nhi cũng đã tự có câu trả lời.

Hà thượng thư Hà Thấm Nghiên có một trai hai gái, đại nữ nhi Hà Lệ Dung năm nay mười chín tuổi, dung nhan diễm lệ, điên đảo chúng sinh, đại công tử Hà Lâm Chi năm nay mười bốn tuổi, dù còn nhỏ nhưng đã phảng phất nét tuấn dật vô song, hai người này thiên tư hơn người, thi từ ca phú không gì không thông, từ nhỏ đã vang danh khắp kinh thành. Riêng nhị nữ nhi, không biết từ lúc nào tên tuổi đã nhanh chóng chìm xuống đáy vực, trở thành một người bình thường trong những người bình thường, cứ thế đi ra khỏi trí nhớ của mọi người.

Vị nhị tiểu thư đó không phải ai khác mà chính là ta, Hà My Thiền. Đại tỷ ta là hạc giữa bầy gà, ta chính là gà, nàng là thiên tiên giữa chốn phàm trần, ta chính là phàm nhân. Ta, luận về nhan sắc, hơn cả bình thường, xét về học thức, hơn cả bình thường, riêng phần khí chất, hơn cả bình thường, tất cả, hơn cả bình thường. Mà cái hơn cả bình thường ấy, chính là thấp hơn cả bình thường.

Lúc nhỏ ta không ngừng tự hỏi, tại sao giữa ba tỷ đệ muội lại có sự khác biệt xa vời đến thế, nhưng vẫn không tìm ra câu trả lời. Hạ nhân Hà gia vẫn thuờng hay loáng thoáng kháo nhau rằng ta không phải con ruột của cha nương, ta cũng cảm thấy có phần đúng, mặc dù nương đã nhanh chóng dạy cho kẻ phát pháo tin đồn đó một trận, nhưng trong thâm tâm, ta vẫn nghĩ câu đáp án có lẽ chỉ có thể là vậy.

Ta nhẹ nhàng ngắt lấy một đóa hải đường, cài vu vơ lên mái tóc của Yến Nhi. Yến Nhi có một mái tóc rất đẹp, nhẹ như tơ, mềm mượt suông dài, đen nhánh như mực hảo hạng xứ Vân Yên.

- Tiểu thư, sao lại cài cho em? Hoa này người cài lên hẳn sẽ rất đẹp.

Ta? Ta phì cười, lắc đầu từ chối. Cài lên tóc ta chính là vạn phần sỉ nhục đóa hoa, ta tự biết sức mình, cho nên không bao giờ dám buông tay chà đạp hoa cỏ. Hoa chỉ hợp với mỹ nhân, ta lại không phải là mỹ nhân, vậy nên ta không thích hợp với hoa.

Lần này là lần thứ ba ta tham gia xem mắt, cả ba lần đều do nương tự thân an bài, hai lần trước đều có người đi cùng, nhưng hôm nay do bận việc đột xuất nên thay vào đó là tỷ tỷ Lệ Dung của ta. Ta không xấu, đường nét trên gương mặt có lẽ không thua gì tỷ tỷ cùng đệ đệ, nhưng thật không may, xéo qua cánh mũi ta, nằm vắt ngang trên khuôn mặt là một vệt màu nâu thẩm, hai bên má ẩn hiện lốm đốm vàng vàng, trông vô cùng dọa người, chỉ có thể dùng phấn để che lấp phần nào, nhưng cũng vì thế mà làm cho khuôn mặt trắng bệch ra.

Học thức bản thân ta cũng chẳng khá hơn ai, có thể đọc thông chữ viết, nhưng lại không thể xuất khẩu thành thơ. Đàn ta không biết gãy, sáo ta không thể thổi, tranh ta chỉ có thể vẽ năm vòng tròn chụm lại làm hoa, cùng ba đường thẳng mọc lên xung quanh làm cỏ. Múa? Ta tự cầm khăn lụa trói mình thì được, tuyệt không thể bày ra động tác nào có thể dùng để liên tưởng tới chữ “múa”.

Bởi vậy, ta cứ thế lọt vào danh sách “con dâu không được ưu tiên” của các vị phu nhân cùng công tử. Nương lại không muốn ta lấy phải bá tánh bình dân, yêu cầu con rể của người cũng rất cao, vậy nên cứ liên tục tổ chức xem mắt, xem một lần ba bốn người, hi vọng có người nào đó có thể nhìn ra ưu điểm của ta mà rước về. Nhưng ta cảm thấy, ngay cả ta cũng không tìm ra ưu điểm của bản thân mình, vậy làm sao họ có thể nhìn thấy?

Quay đầu nhìn lại khung cảnh huyên náo phía trong đình viện, có lẽ sẽ mất một thời gian dài nữa mới tan, ta vẫn cứ thế hóa thành vô hình trong mắt họ, xem ra lần xem mắt này lại không thành. Tỷ tỷ có lẽ đã nhìn trúng vị công tử nào, quên mất cả vị muội muội là ta, vẫn say mê hàn huyên tâm sự, nhưng nhìn trúng thì sao, chỉ là nhất thời, hắn vẫn sẽ không thể mãi mãi nằm trong tim nàng.

Hà Lệ Dung, trưởng nữ của Hà gia, từ nhỏ đã được bồi đắp rèn luyện, đôi chân đã được phụ mẫu hướng đi trên con đường làm mẫu nghi thiên hạ, đối tượng mà nàng sẽ gả đi là hoàng đế, vị trí mà nàng nhắm tới là ngôi vị hoàng hậu, vậy nên, cóc ghẻ, xin đừng mơ tiếp giấc mơ cùng thiên nga sánh vai bầu bạn nữa, nếu không, kết cuộc vẫn sẽ là ôm trong lòng một khối tình đau.

Vừa đi vừa suy nghĩ, ta không biết đã đến bên hồ cá từ lúc nào. Bên trong hồ này đều là những con cá ta nuôi từ nhỏ, chúng đều là bạn của ta. Gia nhân trong phủ, đối đãi với ta đều dùng lễ đối với chủ tử, không có mấy phần thật tâm, dù sao ta cũng là kẻ không có tiền đồ, cho nên họ cũng không cần phải phí sức cúc cung tận tụy chăm sóc ta. Yến Nhi không phải hạ nhân, nàng là tiểu khất cái ta mang về trong một lần viếng chùa chín năm trước, nàng không có khế ước, chỉ đi theo chia sẻ vui buồn cùng ta, cùng ăn cùng ngủ với ta, bầu bạn giúp ta bước qua từng ngày tháng tẻ nhạt.

Ta ngoại trừ Yến Nhi còn có một người bạn nữa, là tứ tiểu thư của Nhiếp Viễn Phi Nhiếp tướng quân – tiểu Linh Phân. Ngoại trừ hai người này ra, không còn ai chịu bầu bạn với ta. Các vị tiểu thư khinh thường đi chung với những kẻ xấu xí, các nàng cho rằng như vậy sẽ phá hủy hình ảnh của mình. Các vị công tử càng không có nhã hứng cùng một người xấu xí như ta tâm tình, nhìn thôi cũng đã là cực hạn của sức chịu đựng, làm sao còn có tâm tư uống rượu ngắm hoa?

Phụ thân ta vốn tính tình lạnh nhạt, mặc dù ta cảm nhận được người thương yêu ta nhất trong ba đứa con, nhưng lại thường không mấy thân cận cùng ta, ta cũng không để tâm, tình cảm của người, ta hiểu rõ là được. Nương lại tạo cho ta cảm giác người ngại ngùng cùng ta gặp mặt, cho nên ta cũng không muốn phiền người, luôn luôn tận lực tự lo cho bản thân.

Tỷ tỷ từ nhỏ đã không ưa thích ta, một tháng đôi khi chỉ gặp nhau dăm lần, nói với nhau đôi ba câu chào hỏi, sau đó lạnh lùng rời đi. Ta cũng không níu kéo, ta vốn từ khi sinh ra đã mang hình dạng của ma quỷ, ngay từ đầu đã không có tư cách đứng bên cạnh thiên tiên. Đệ đệ càng không dám đến gần ta, lúc nhỏ hắn chỉ vừa nhìn thấy ta đã khóc thét như nhìn thấy yêu ma, liên tục ba đêm mơ thấy ác mộng, ta không muốn dọa hắn, vậy nên càng cố sức tránh mặt hắn. Hẳn đến bây giờ, ta nghĩ, trong mắt hắn, vốn từ lâu đã không hề có nhị tỷ là ta.

Ta cứ thế bình đạm qua ngày, một mình cô độc sống trong Hà phủ, thoáng chốc đã qua mười bảy năm, không dài không ngắn, trôi qua đời ta như một giấc mộng không mùi vị, chỉ có lạnh nhạt, đạm mạc, cô đơn.

- My Thiền.

Nương của ta từ từ bước đến, bộ dạng trông như vừa từ bên ngoài trở về. Người phụ nữ này, dù đã hơn ba mươi nhưng vẫn còn khá trẻ trung mặn mà, mang theo khí chất thành thục cao quý của một vị phu nhân. Xem con đẹp hay xấu thì nhìn vào cha mẹ, câu này quả không sai, chỉ có ta là ngoại lệ. Ta trĩu mi cúi đầu, tuân theo đúng lễ mà chào hỏi.

- Nương đã về.

- My Thiền, tại sao ngươi lại ở đây? Lệ Dung đâu? Tam vị công tử đâu?

Ta không trả lời, chỉ cúi mắt xoay đầu về phía đình viện vẫn còn huyên náo, giờ đây đang vang vọng tiếng đàn thánh thót của ai đó, chốc chốc lại vang lên vài tiếng ngâm thơ, khiến cho không khí thanh nhã bao trùm cả hoa viên. Nương không nói gì, chỉ nhíu mày sau đó lắc đầu.

- Nha đầu Lệ Dung này.

Ta cũng bảo trì im lặng, không nói gì hơn. Ta biết, nương không phải trách cứ tỷ tỷ không quan tâm tới ta, bà đây là đang trách cứ tỷ tỷ vì sao cư nhiên lại có thể gần gũi đánh đàn ca hát cùng nam nhân, điều này có thể ảnh hưởng xấu đến thanh danh của nàng, ảnh hưởng đến con đường đi lên hậu vị của nàng, ta không oán trách, cũng không đố kỵ, chỉ thấy tâm bình lặng như nước, dù sao cũng đã mười bảy năm, tất cả dường như đã trở thành thói quen.

Cảm thấy vô vị, ta cũng không muốn ở lại nghe nương oán trách tỷ tỷ, đành cúi chào xin về phòng, cũng đã đến lúc cần trở về, ta còn phải cho Tiểu Hoàng ăn, giờ này hắn hẳn đã đói lắm rồi.

Bên cạnh Yến Nhi, Linh Phân, cá và chim, Tiểu Hoàng là một người bạn khác của ta. Nó là một chú chó lông vàng thuộc giống chó ngao, là do Linh Phân đặc biệt tìm kiếm ở biên cương mua về cho ta. Tiểu Hoàng rất to lớn, ăn rất khỏe, cũng rất thông minh, hắn chỉ nghe lời ta, ngoài ta ra tuyệt đối không thèm đếm xỉa tới ai khác. Nghe nói đây là đặc tính riêng của giống chó này, ta cũng rất hài lòng, người khác không coi trọng ta thì có sao, ta vẫn là nhất trong lòng Tiểu Hoàng, thế là đủ.