Khi Carrie trở lại sân khấu, cô thấy chỉ qua một đêm, phòng may trang phục của cô đã thay đổi.
- Cô được dùng phòng này, cô Madenda, - một trong những người phục vụ nói.
Không còn phải trèo mấy đoạn cầu thang lên cái chuồng gà bé tí chung với người khác nữa. Thay vào đó, một căn phòng tương đối rộng và đủ tiện nghi, không còn bị xào rán ngay ở trên đầu. Cô hít thật sâu vì hài lòng. Cảm xúc của cô nặng về thể chất hơn là tinh thần. Thực ra, hầu như cô chẳng nghĩ ngợi gì. Trái tim và thân thể cô có tiếng nói riêng.
Dần dần, sự chiều chuộng và chúc mừng đã cho cô thầm đánh giá về tình trạng của mình. Cô không còn phải thu xếp, mà đòi hòi một cách lịch sự. Các diễn viên khác ghen tị nhìn cô xuất hiện trong bộ quần áo cưỡi ngựa giản dị, và cô mặc suốt vở. Tất cả những người vốn được coi là ngang tầm cô và giỏi hơn cô, nay cô mỉm nụ cười thân thiện như muốn nói: “Chúng ta đã từng là bạn bè thân hữu biết chừng nào”, chỉ có ngôi sao hài kịch, người có vai bị tổn thương sâu sắc là giữ vẻ hiên ngang. Nói cho bóng bẩy, ông ta không thể hôn bàn tay đã đánh ông.
Đóng một vai đơn giản, Carrie dần nhận ra ý nghĩa của những tràng vỗ tay dành cho cô, nghe thật dễ chịu. Cô hơi cảm thấy có lỗi, có lẽ là không xứng đáng. Khi các đồng nghiệp tán tỉnh cô trong cánh gà, cô chỉ gượng cười. Tính tự phụ và liều lĩnh của nơi này không dành cho cô. Ý nghĩ mình là người xuất chúng hoặc kiêu kỳ chưa một lần nào thoáng qua tâm trí Carrie, khác với con người xuất thân của cô. Sau buổi diễn, cô về nhà cùng Lola bằng xe ngựa.
Rồi đến một tuần lễ, quả ngọt thành công đưa đến tận môi cô, hết bát này đến bát khác. Khoản lương hậu hĩnh dù chưa bắt đầu cũng chẳng sao. Hình như cả cõi đời đều thích hứa hẹn. Cô bắt đầu nhận được nhiều thư và thiếp. Một ông Withers nào đó - mà cô không biết mặt mũi ra sao - bằng đủ mọi cách biết được chỗ ở của cô, cúi chào bước vào.
- Cô sẽ là cái cớ cho phép tôi không mời mà đến, - ông ta nói, - nhưng cô có nghĩ đến việc đổi căn hộ không?
- Tôi chưa nghĩ đến điều đó, - Carrie đáp.
- Tôi có quan hệ với Wellington[50], khách sạn mới ở Broadway. Chắc cô đã xem thông báo về nó trên báo.
Carrie nhận ra tên của một trong các khách sạn mới nhất và đường bệ nhất. Cô đã nghe nói đấy là một nơi nguy nga lộng lẫy.
- Thế đấy, - ông Withers nói tiếp, nhận sự cảm ơn của cô. - Hiện chúng tôi có một số phòng rất tao nhã muốn cô đến xem, nếu cô chưa quyết định ở đâu trong mùa hè. Các căn hộ của chúng tôi tuyệt vời trong mọi chi tiết, có nước nóng lạnh, buồng tắm riêng, tầng nào cũng có phòng phục vụ đặc biệt, thang máy, và đại loại thế. Chắc cô hiểu khách sạn của chúng tôi như thế nào rồi.:
Carrie bình thản nhìn ông ta. Cô tự hỏi có lẽ ông ta cho cô là triệu phú chăng.
- Giá cả của các ông ra sao? - Cô hỏi.
- Ồ, đây chính là điều tôi đến để nói riêng với cô đây. Giá thông thường của chúng tôi từ ba đến năm chục đôla một ngày.
- Trời ạ! - Carrie ngắt lời. - Tôi không thể thanh toán bất cứ giá nào như thế.
- Tôi biết cô nghĩ gì, - ông Whithers kêu lên, ngập ngừng. - Nhưng hãy để tôi giải thích. Tôi đã nói đấy là giá thông thường. Tuy nhiên, cũng như các khách sạn khác, chúng tôi có giá đặc biệt. Cô có thể không phải suy nghĩ gì, vì tên tuổi của cô là thứ xứng đáng với chúng tôi.
- Ôi! - Carrie thốt lên và đưa mắt nhìn.
- Tất nhiên là thế ạ. Khách sạn nào cũng tin cậy vào danh tiếng của khách hàng quen. Một nữ nghệ sĩ nổi tiếng như cô, - ông ta cúi chào lịch thiệp trong lúc Carrie mặt đỏ bừng, - sẽ thu hút sự chú ý cho khách sạn, và những người tiếng tăm khác, dù có thể cô chưa tin.
- Ồ vâng, - Carrie đáp, đờ đẫn, cố xếp lời đề nghị lạ lùng này vào trong đầu.
- Bây giờ, - ông Withers vừa tiếp tục, vừa xoay nhẹ cái mũ quả dưa và đập một trong hai chiếc giày bóng lộn lên sàn, - tôi muốn thu xếp để nếu có thể, mời cô đến và lưu lại Wellington. Cô không phải băn khoăn về các điều khoản. Thực ra, chúng ta không cần bàn bạc. Cô có thể trả bất cứ giá nào suốt mùa hè - chỉ một con số thôi.
Carrie định ngắt lời nhưng ông ta không cho cô cơ hội.
- Cô có thể đến ngay hôm nay hoặc ngày mai, càng sớm càng tốt, chúng tôi sẽ để cô lựa chọn các phòng phía ngoài đẹp nhất, sáng nhất, sang nhất mà chúng tôi có.
- Ông thật tử tế, - Carrie nói, mủi lòng vì sự ân cần quá mức của người đại diện. - Tôi rất muốn đến. Song tôi cũng muốn trả đúng mức. Tôi không muốn...
- Cô không phải băn khoăn về việc này, - ông Withers ngắt lời. - Chúng tôi có thể thu xếp để cô hoàn toàn toại nguyện bất cứ lúc nào. Nếu cô ưng ba đôla một ngày, chúng tôi sẽ làm thế. Cô chỉ cần trả khoản tiền đó cho thư ký vào cuối tuần hoặc cuối tháng tùy ý, anh ta sẽ đưa cô biên lai ghi rõ các phòng đó thanh toán theo giá thông thường của chúng tôi.
Ông ta dừng lại.
- Mời cô đi và xem phòng, - ông ta nói thêm.
- Tôi rất sẵn lòng, - Carrie nói, - nhưng sáng nay tôi có buổi diễn tập.
- Tôi không định nói là ngay lập tức đâu ạ, - ông ta đáp. - Bất cứ lúc nào cũng được. Chiều nay liệu có tiện cho cô không?
- Hoàn toàn không, - Carrie nói.
Cô chợt nhớ đến Lola, lúc này đi vắng.
- Tôi có một bạn ở cùng phòng, - Carrie nói thêm, - cô ấy phải đi đến bất cứ nơi nào tôi đến. Tôi quên mất điều đó.
- Ồ, không sao ạ, - ông Withers nói, ôn tồn. - Tùy cô mời ai cô thích đi cùng. Như tôi đã nói, mọi việc sẽ thu xếp hoàn toàn thuận tiện cho cô.
Ông ta cúi chào và lùi ra cửa.
- Chúng tôi sẽ chờ các vị lúc bốn giờ, được không?
- Vâng, - Carrie nói.
- Tôi sẽ ở đó để hướng dẫn cô, - và thế là ông Withers rút lui.
Sau buổi tập, Carrie báo tin cho Lola.
- Họ đề nghị thế thật ư? - Lola kêu lên, tưởng Wellington là một nhóm các quản lý. - Thế chẳng hay lắm sao? Chao ôi, thích quá! Tuyệt quá. Đấy chính là nơi tối hôm ấy chúng mình đã ăn tối với hai anh chàng Cushing. Cậu có nhớ không?
- Mình nhớ, - Carrie nói.
- Chao ôi, được ở đấy thì tuyệt quá.
- Tốt hơn hết là chúng mình đến xem đã, - buổi chiều, Carrie ngỏ ý.
Căn hộ mà ông Whithers mời Carrie và Lola xem gồm ba phòng và buồng tắm, một dãy cùng tầng dịch vụ. Tất cả trần thiết kế một màu sôcôla và đỏ thắm. Thảm, rèm, trướng rất hợp bộ. Ba cửa sổ phía Đông nhìn xuống Broadway náo nhiệt, ba cửa khác nhìn xuống một phố ngách vắt qua. Hai phòng ngủ đẹp, giường bằng đồng thau tráng men trắng muốt, ghế bành thắt ruy-băng trắng, các tủ com-mốt rất xứng hợp. Trong phòng thứ ba, hoặc là phòng khách, có một cây đàn dương cầm, một cây đèn đặt trên đàn, chụp đèn hoa văn lộng lẫy, một bàn đọc sách, vài ghế bập bênh đồ sộ, thoải mái, vài giá sách sát chân tường và một hộp đồ cổ, đầy những thứ kỳ dị. Nhiều tranh treo trên tường, gối Thổ Nhĩ Kỳ mềm mại trên đi-văng, ghế để chân bằng nhung lông màu nâu trên sàn. Những phòng ở tiện nghi như thế giá thông thường là một trăm đôla một tuần.
- Chao ôi, đẹp quá! - Lola kêu lên và đi khắp chốn.
- Dễ chịu thật, - Carrie nói, cô vén tấm rèm ren nhìn xuống Broadway đông đúc.
Buồng tắm tuyệt đẹp, lát gạch men trắng muốt, bồn tắm bằng đá rộng rãi, viền màu xanh lơ, các trang trí mạ kền. Rất sáng sủa và tiện lợi, một tấm gương cạnh xiên gắn trên tường ở một đầu phòng, nhiều ngọn đèn sáng rực bố trí ở ba chỗ.
- Cô có hài lòng với những thứ này không? - Ông Withers quan sát.
- Rất hài lòng, - Carrie trả lời.
- Vậy cô có thể dọn đến bất cứ lúc nào thấy tiện, mọi thứ đã sẵn sàng. Người hầu sẽ đưa chìa khóa cho cô ngay ở cửa.
Carrie chú ý đến tiền sảnh trải thảm và trang hoàng tao nhã, hành lang bằng đá cẩm thạch, phòng khách rất phô trương. Cô vẫn mơ được ở một nơi như thế này.
- Mình nghĩ tốt hơn hết là chúng ta dọn đến ngay, cậu thấy sao? - Cô nhận xét với Lola và nghĩ đến căn phòng tầm thường trên phố Mười bảy.
- Ồ, hay quá, - Lola nói.
Ngày hôm sau, các va li của cô đã chuyển đến nơi ở mới.
Sau suất diễn chiều hôm thứ Tư, Carrie đang thay trang phục trong phòng hóa trang thì có tiếng gõ cửa.
Carrie nhìn tấm danh thiếp người hầu mang vào và choáng váng vì ngạc nhiên.
- Nói với bà ấy là tôi ra ngay, - cô mềm mỏng nói. Rồi nhìn tấm thiếp, cô nói thêm, - bà Vance.
- Cô là một kẻ tội đồ xinh xắn, - cô Vance kêu lên lúc nhìn thấy Carrie đi qua sân khấu lúc này vắng tanh đến chỗ cô. - Sao trên đời lại xảy ra chuyện này thế nhỉ?
Carrie cười vui vẻ. Trong thái độ của cô bạn, không hề có dấu vết của sự lúng túng. Bạn sẽ không ngờ rằng cuộc xa cách lâu dài đã xoay chuyển một cách bất ngờ.
- Tôi không biét, - Carrie nồng nhiệt đáp lại người mệnh phụ trẻ đẹp và vui vẻ, bất chấp cảm giác bối rối lúc đầu.
- Cô biết không, tôi nhìn thấy ảnh cô trên báo Chủ nhật, nhưng tên cô làm tôi lúng túng. Tôi nghĩ chắc là cô hoặc người khác giống hệt cô, và tôi nói: “Ờ, mình cứ đến đó thử xem”. Trong đời, tôi chưa bao giờ ngạc nhiên hơn. Cô khoẻ không?
- Rất khoẻ, - Carrie đáp lại. - Còn chị thì sao?
- Ổn cả. Nhưng chao ôi, chẳng phải cô là người thành công đó sao? Bạn thân mến ơi! Tất cả các báo đều viết về cô. Tôi nghĩ có lẽ cô quá tự hào chẳng nói nên lời. Chiều nay lúc trở lại đây, tôi gần như e ngại.
- Vớ vẩn, - Carrie nói và đỏ mặt. - Chị thừa biết là tôi rất vui được gặp chị.
- Dù sao thì cũng là cô thật rồi. Bây giờ cô có thể đi ăn với tôi được không? Cô đang ở đâu vậy?
- Ở Wellington, - Carrie nói, cho phép mình hãnh diện đôi chút vì việc đó.
- Ồ, thế ư? - Cô Vance kêu lên, sửng sốt với cái tên đầy ấn tượng đó.
Cô Vance khéo léo tránh nhắc đến Hurstwood, song không khỏi nghĩ đến. Chắc chắn Carrie đã bỏ ông ta. Cô ta phỏng đoán khá nhiều.
- Ồ, tối nay thì không được, - Carrie nói. - Tôi có ít thời gian lắm. Bảy rưỡi tôi phải trở lại đây rồi. Sao chị không đến và đi ăn tối với tôi nhỉ?
- Tôi rất sẵn lòng, nhưng tối nay thì không được, - cô Vance nói, ngắm kỹ vẻ mặt tươi tắn của Carrie. Vận may của cô dường như làm cô đáng kính trọng và xinh đẹp hơn trong mắt người khác. - Tôi đã hứa chắc chắn sẽ về nhà lúc sáu giờ. - Liếc nhìn chiếc đồng hồ vàng xinh xắn gài ở ngực áo, cô ta nói thêm. - Song nhất định tôi sẽ đến. Hãy cho tôi biết lúc nào tiện cho cô.
- Bất cứ lúc nào chị muốn, - Carrie nói.
- Vậy mai nhé. Hiện giờ, tôi ở Chelsea[51].
- Lại chuyển chỗ ư? - Carrie nói và cười to.
- Ừ. Cô biết đấy, tôi không thể ở yên một chỗ quá sáu tháng. Tôi vừa chuyển đến thôi. Giờ thì nhớ nhé, năm rưỡi đấy.
- Tôi không quên đâu, - Carrie nói, đưa mắt liếc nhìn lúc cô ta đi. Cô thấy người đàn bà này vẫn xinh tươi, có lẽ còn xinh hơn. Trong vẻ quan tâm và chú ý của cô Vance có một cái gì đó khiến cô cảm thấy mình đang được chiếu cố.
Ngày ngày, người gác cửa ở Casino chuyển thư từ cho cô. Đây là nét đặc biệt mới có từ hôm thứ Hai. Các bức thư có nội dung mà cô thừa biết. Các thư hâm mộ là chuyện cũ, hình thức ôn hòa nhất. Cô nhớ lại đã nhận bức thư đầu tiên từ hồi ở thành phố Columbia. Từ đó trở đi, là cô gái trong dàn đồng ca, cô đã nhận nhiều thư khác, các quý ông khẩn khoản hẹn gặp. Chúng là một trò vui giữa cô và Lola, người cũng nhận được một số thư. Cả hai đều coi thường chúng.
Tuy nhiên, hiện giờ thư từ đến dày đặc và nhanh chóng. Các quý ông giàu có không hề ngập ngừng cho thấy, ngoài những phẩm hạnh của họ, họ còn có nhiều ngựa và xe. Đây là một bức:
“Tôi hiện sở hữu một triệu. Tôi có thể cho em mọi thứ xa hoa. Không chỉ là mọi thứ em đòi hòi, vì em không cần làm thế. Nói ra điều này, vì tôi không muốn nói đến tiền bạc, song vì tôi yêu em và muốn thỏa mãn mọi khao khát của em. Chính tình yêu đó đã thúc giục tôi viết thư này. Em sẽ cho tôi một tiếng rưỡi để tôi có dịp trình bày động cơ của mình chứ?"
Nếu những thư như thế đến trong lúc Carrie vẫn còn ở phố Mười bảy, chúng sẽ được đọc chăm chú - dù chưa bao giờ thích thú - hơn là sau khi cô đã ở một nơi lộng lẫy như WeIlington. Ở đó, sự tự kiêu của cô - hoặc tự đánh giá dưới dạng rồ dại hơn được gọi là phù phiếm - chưa đủ làm cô chán ngấy. Sự nịnh nọt mới mẻ dưới mọi hình thức khiến cô hài lòng, chỉ khi đủ khôn ngoan, cô mới phân biệt được hoàn cảnh cũ và mới của mình. Trước kia, cô không có cả danh lẫn tiền. Hiện giờ chúng đã đến. Trước kia, cô không được nịnh bợ và những lời đề nghị âu yếm. Giờ chúng đã đến. Vì sao vậy? Cô mỉm cười khi ngỡ đàn ông đột nhiên thấy cô quá ư hấp dẫn. Chí ít, nó cũng xúi cô lãnh đạm và hờ hững.
- Cậu xem này, - cô nhận xét với Lola. - Xem người này nói: “Em chỉ cần rủ lòng thương ban cho tôi một tiếng rưỡi”, - cô nhắc lại, bắt chước giọng ẽo ợt. - Ý đồ cả đây mà. Đàn ông có ngớ ngẩn không kia chứ?
- Theo cái kiểu nói, chắc anh chàng phải tốn nhiều tiền lắm, - Lola nhận xét.
- Tất cả bọn họ đều nói năng kiểu ấy hết, - Carrie nói, ngây thơ.
- Sao cậu không gặp anh ta? - Lola gợi ý, - và nghe xem anh ta nói gì?
- Mình thực không muốn, - Carrie nói. - Mình thừa biết anh ta nói gì. Minh không muốn gặp bất cứ người nào kiểu đó.
Lola nhìn cô bằng cặp mắt to, vui vẻ.
- Anh ta không cắn cậu đâu mà sợ, - cô ta đáp lại. - Có khi cậu còn vui với anh ta chưa biết chừng.
Carrie lắc đầu.
- Cậu lập dị kinh khủng, - cô lính nhỏ nhắn, mắt xanh đáp lại.
Cứ thế, vận may dồn dập đến. Suốt tuần, dù khoản lương hậu hĩ chưa tới, dường như cả giới đều nghe nói và kỳ vọng vào cô. Không có tiền - hoặc chí ít là một khoản cần thiết - cô vẫn được hưởng đủ thứ xa hoa mà tiền bạc có thể mua được. Cánh cửa của những nơi thanh lịch dường như rộng mở đón cô không cần đòi hỏi. Những căn phòng tráng lệ, tuyệt diệu biết chừng nào đến với cô. Những căn phòng tao nhã này là của cô, đẹp không kém của cô Vance ở Chelsea. Đàn ông gửi hoa, thư tình, dâng hiến của cải. Các giấc mơ của cô vẫn còn lộn xộn. Một trăm rưỡi đôla! Một trăm rưỡi đôla! Hình như nó là cửa hang của Aladdin vậy. Mỗi ngày, đầu óc cô gần như quay cuồng vì những tiến triển, cô tưởng tượng số phận của cô phải dư dật tiền bạc, ngày càng nhiều và sinh sôi nảy nở. Cô hình dung những khoái cảm vẫn chưa có, nhìn thấy những ngọn đèn của niềm vui chưa bao giờ có trên đất liền hoặc biển cả. Cuối cùng, sau nhiều đề phòng, khoản lương một trăm rưỡi đôla đầu tiên đã tới.
Người ta trả cô ba tờ hai mươi đôla, sáu tờ mười đô và sáu tờ năm đô. Tất cả gộp thành một cuộn rất tiện. Đi kèm với nụ cười và lời chào của người thủ quỹ.
- Vâng, - thủ quỹ nói khi Carrie nhận tiền, - cô Madenda một trăm rưỡi đôla. Đúng là biểu diễn thành công làm nên mọi sự.
- Vâng, đúng thế, - Carrie đáp lại.
Ngay sau đó, một trong những diễn viên tầm thường trong đoàn tới, cô nghe thấy giọng điệu của thủ quý khác hẳn.
- Bao nhiêu? - Người thủ quỹ nói, gắt gỏng. Người đó giống như cô gần đây, đợi khoản tiền lương khiêm tốn nhất. Nó khiến cô nhớ lại mấy tuần cô thu nhặt - hoặc đúng hơn là nhận - bốn đôla rưỡi một tuần từ người đốc công hách dịch ở nhà máy giày, phát các phong bì với thái độ như một ông hoàng ban phát nhỏ giọt ân huệ cho đám nô lệ cầu xin. Cô biết rằng ngày hôm nay, trong phòng ngủ của nhà máy đó, đầy những cô gái nghèo ăn vận giản dị làm việc ở những dây chuyền dài bên máy móc lách cách, đến trưa, họ ăn bữa trưa đạm bạc trong nửa giờ, rồi cứ đến thứ Bảy, họ tụ tập y như hồi cô là một trong những người ây, nhận khoản lương còm cho công việc nặng nhọc gấp trăm lần việc cô đang làm hiện nay. Chao ôi, bây giờ công việc mới dễ dàng làm sao! Cuộc đời trải đầy hoa hồng và rạng rỡ. Cô cảm thấy xúc động đến mức cần phải đi bộ về khách sạn để suy nghĩ, tự hỏi nên làm những gì.
Không có tiền một thời gian dài khiến cô hiểu rõ sự bất lực của nó, miễn là những thèm muốn thuộc lĩnh vực tình yêu. Với một trăm rưỡi đôla trong tay, Carrie có thể không cần nghĩ đến phải làm gì một cách đặc biệt. Nó là một thứ hữu hình, hiển nhiên mà cô có thể sờ thấy và nhìn thấy, là thứ làm cô vui sướng trong vài ngày, nhưng chóng qua. Hóa đơn khách sạn của cô không đòi hỏi thanh toán. Quần áo của cô hoàn toàn vừa ý trong một thời gian. Chỉ một hoặc hai ngày nữa, cô sẽ được nhận một trăm rưỡi nữa. Có vẻ như bắt đầu không còn là thứ thiết yếu đáng chú ý để duy trì tình trạng hiện nay của cô nữa. Nếu cô muốn làm việc gì đó giỏi giang hơn hoặc thú vị hơn, ắt cô phải có nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Lúc này, một nhà phê bình đã khuấy động một trong những cuộc phỏng vấn đình đám, nổi bật với những quan sát thông minh, thể hiện tài dí dỏm của mình và phơi bày những ý nghĩ dại dột của các nhân vật nổi tiếng để giải trí cho công chúng. Anh ta thích Carrie và công khai tuyên bố như thế, song cũng nói thêm rằng cô chỉ là một cô gái xinh đẹp, vui tươi và may mắn. Sắc như một lưỡi dao. Tờ Herald muốn tạo một cuộc giải trí để gây quỹ ngầm, năn nỉ cô xuất hiện miễn phí cùng các nhân vật danh tiếng. Một tác gia trẻ đến thăm cô, mang theo vở kịch mà anh ta cho là cô rất hợp vai. Than ôi, cô làm sao mà đánh giá nổi. Nó làm cô bị tổn thương khi nghĩ đến. Sau đó, cô nghĩ phải gửi tiền vào nhà băng cho an toàn, và thế là cô đi, cuối cùng đến một nơi cô kinh ngạc nhận ra rằng cánh cửa cho niềm vui trọn vẹn trên đời không mở.
Dần dà, cô bắt đầu cho rằng vì đang là mùa hè, chẳng có nhiều cuộc biểu diễn để cô nổi như một ngôi sao. Đại lộ Năm đóng kín, những người giàu có đã rời dinh thự của họ. Đại lộ Madison khá hơn một chút. Broadway đầy những nam nữ diễn viên thơ thẩn, tìm kiếm những cuộc hẹn cho mùa sau. Toàn bộ thành phố lặng lẽ và đêm đêm, cô còn việc để làm. Vì thế có cảm giác ít việc để làm.
- Không hiểu sao, - một hôm, ngồi trên bậu cửa sổ nhìn xuống Broadway, cô nói với Lola, - mình thấy lẻ loi quá, còn cậu?
- Không, - Lola nói, - mình không hay bị thế. Cậu không chịu đi đâu cả. Đấy mới là vấn đề của cậu.
- Mình thì có thể đi đâu được?
- Kìa, thiếu gì chỗ, - Lola đáp, cô đang nghĩ đến những cuộc đấu trên ngựa vui vẻ của cô với những anh chàng hớn hở. - Cậu không chịu đi với bất kỳ ai.
- Mình không muốn đi với những người gửi thư cho mình. Mình thừa biết họ là loại gì rồi.
- Cậu không nên thui thủi một mình, - Lola nói và nghĩ đến thành công của Carrie. - Có cả đống người sẵn sàng quỳ rạp bên giày của cậu kia mà.
Carrie lại nhìn ra ngoài, ngắm đám đông qua lại.
- Mình chẳng biết nữa, - cô nói.
Vô tình, đôi bàn tay nhàn rỗi của cô bắt đầu mệt mỏi.