Hai ngày sau cảnh giữa Carrie và Hurstwood trong phòng khách ở Ogden Place, ông lại xuất hiện. Hầu như ông không ngừng nghĩ đến cô. Vẻ hiền hậu của cô kích động sự quan tâm của ông. Ông cảm thấy sẽ thành công với cô, và thành công ngay lập tức.
Lý do quan tâm của ông, không thể nói là sự mê hoặc, nó sâu sắc hơn sự khao khát đơn thuần. Đây là sự bừng nở cả mớ tình cảm đã khô héo, tàn lụi trên mảnh đất gần như cằn cõi suốt nhiều năm qua. Chắc chắn Carrie tượng trưng cho một loại phụ nữ tốt đẹp hơn, từng thu hút ông trước kia. Trong cuộc hôn nhân, ông chưa hề yêu đương đắm đuối lên đến cực điểm, vì từ hồi đó, thời gian và cuộc đời đã dạy ông rằng non nớt và sai lầm là sự trừng phạt đầu tiên của ông. Mỗi khi nghĩ đến điều áy, ông tự nhủ rằng, nếu được làm lại lần nữa, ông sẽ không bao giờ cưới một phụ nữ như thế. Đồng thời, kinh nghiệm nói chung với phụ nữ đã giảm bớt lòng kính trọng của ông với giới tính. Ông giữ thái độ hoài nghi, dựa trên cơ sở vững chắc của vô số kinh nghiệm. Những người phụ nữ ông quen biết hầu như thuộc cùng một loại: ích kỷ, dốt nát và thích chưng diện. Vợ của các bạn ông không hề gây cho ông cảm hứng tìm kiếm. Vợ ông thì tỏ rõ bản tính lạnh lẽo, tầm thường, với ông chẳng là gì kể cả niềm vui. Khi ông biết đến thế giới ngầm, nơi những kẻ đầy thú tính trong xã hội (ông biết một số lớn) khom lưng quỳ gối, bản tính của ông càng cứng rắn thêm. Ông thấy phần lớn phụ nữ đều khả nghi - chỉ mê mải nhắm vào những thứ có lợi cho nhan sắc và quẩn áo. Ông theo dõi họ bằng cái liếc nhìn sắc sảo và khêu gợi. Trong khi đó, ông không đến nỗi vô tri vô giác khi có người phụ nữ thú vị chế ngự sự tôn trọng của ông. Về mặt cá nhân, ông không có ý phân tích sự kỳ diệu của một phụ nữ thánh thiện. Ông sẽ ngả mũ, không nói năng thổ lộ và giữ gìn khi có mặt người đó, như một người gác cửa đại sảnh của thái ấp hạ mình trước một bà phước và nộp khoản lệ phí cho hội từ thiện bằng bàn tay sẵn sàng và cung kính. Nhưng ông sẽ không nghĩ nhiều đến việc vì sao lại làm như thế.
Sau một chu kỳ dài vô ích hoặc những trải nghiệm xơ cứng, một người ở địa vị ông bắt gặp một phụ nữ trẻ trung, hồn nhiên và ngây thơ, sẽ có xu hướng hoặc lánh xa vì cảm giác cách biệt của riêng ông, hoặc bị hút lại gần, bị quyến rũ và hân hoan vì sự phát hiện của mình. Đây chỉ là sự quanh co mà những người đàn ông như thế từng làm để lôi cuốn một cô gái như thế. Họ không có phương pháp, không hiểu cách lấy lòng đặc ân trẻ trung kia, cứu vớt khi thấy đức hạnh phải làm các việc nặng nhọc. Không may, khi con ruồi đã vướng vào tấm mạng, con nhện có thể lao tới và nói chuyện mua bán bằng những thuật ngữ riêng của nó. Vì thế khi một trinh nữ bị cuốn vào công việc cực nhọc trong thành phố, khi dẫn đến vòng xoay của “những kẻ lượn lờ” và phóng đãng, dẫu chỉ ở mép ngoài cùng, họ có thể lao tới và sử dụng nghệ thuật cám dỗ của họ.
Theo lời mời của Drouet, Hurstwood ngỡ sẽ gặp một con ranh hiện đại ăn mặc lòe loẹt và mặt mũi xinh xắn. Ông bước vào, tưởng sẽ hưởng thụ một buổi tối vui vẻ, lông bông rồi sau đó sẽ biến hẳn. Thay vào đó, ông gặp một phụ nữ mà tuổi trẻ và nhan sắc cuốn hút ông ngay lập tức. Trong cặp mắt sáng dịu của Carrie không hề có sự tính toán của một cô nhân tình. Thái độ của cô quá khiêm nhường, không hề có chút nhà nghề của một gái điếm hạng sang. Lập tức, ông nhìn thấy ngay đây là một sai lầm, những hoàn cảnh khó khăn nào đó đã đẩy sinh linh lo lắng này vào đúng lúc ông có mặt, và khiến ông quan tâm. Sự cảm thông bất ngờ thành giải thoát, nhưng không pha trộn sự ích kỷ. Ông muốn giành được Carrie vì cho rằng số phận của cô hòa trộn với của ông sẽ tốt đẹp hơn là hợp nhất với Drouet. Ông ghen tị với cuộc chinh phục của anh chàng chào hàng, trong khi ông chưa bao giờ đố kỵ với bất cứ người đàn ông nào trong suốt những trải nghiệm của ông.
Chắc chắn Carrie tốt hơn anh chàng này, vì so với Drouet, cô hơn hẳn về mặt tinh thần, cô tươi mát vì không khí làng quê, sinh khí của miền thôn dã vẫn đọng trong mắt cô. Không mưu mẹo, cũng không tham lam. Trong cô có chút dấu vết của cả hai thứ, nhưng mới chỉ là sơ đẳng. Cô quá nhiều băn khoăn và thèm muốn để thành người tham lam. Cô vẫn ngơ ngác nhìn cái mê cung rộng lớn của thành phố mà không hiểu nổi. Hurstwood cảm nhận được sự rực rỡ và tuổi thanh xuân. Ông chọn cô như hái quả trên cây. Ông cảm động vì sự tươi mới khi cô có mặt, như người bị kìm giữ trong mùa hè gay gắt đến với cơn gió mát mẻ đầu tiên của mùa xuân.
Carrie bị để lại một mình, chẳng có ai để hỏi ý kiến, lúc đầu cô lan man, thầm đi từ kết luận lạ lùng này đến cái khác, cho đến cuối cùng, cô mệt nhoài và bỏ cuộc. Cô cho là mình hàm ơn Drouet. Anh nâng đỡ cô khi cô lo lắng và buồn nản có vẻ chẳng hơn ngày hôm qua. Cô có nhiều tình cảm chân thành nhất với anh về mọi phương diện. Cô khen ngợi Drouet vì anh điển trai, rộng rãi, và thực ra, cô không muốn nhớ đến tính tự phụ của Drouet khi anh vắng mặt. Nhưng cô không cảm thấy thế lực ràng buộc nào giữ cô cho anh và cưỡng lại mọi người khác. Nói tóm lại, một suy nghĩ như thế chẳng bao giờ có đủ lý do, ngay cả trong những dục vọng của Drouet.
Thực ra, trong hành xử lông bông và sự mê thích nhất thời, để thay đổi của anh chàng chào hàng bảnh bao này đã chứa sẵn sự bạc phận của những mối quan hệ lâu dài. Anh ta cứ hớn hở, quả quyết rằng đang quyến rũ được tất cả, rằng sự yêu mến cứ dịu dàng theo anh ta mỗi khi thức giấc, mọi sự sẽ kéo dài không thay đổi vì những khoái lạc của anh. Mỗi khi bỏ lỡ một gương mặt cũ hoặc thấy cánh cửa nào đó đóng lại với mình, Drouet chẳng lấy gì làm đau lòng lắm. Anh quá trẻ, quá thành công. Anh sẽ giữ mãi sự trẻ trung này trong tâm hồn cho đến lúc chết.
Còn với Hursnvood, ông sống vì những suy nghĩ và tình cảm liên quan đến Carrie. Ông chưa có kế hoạch rõ ràng về cô, nhưng ông quyết làm cho cô phải thú nhận là yêu mến ông. Ông nghĩ đã nhìn thấy nhiều dấu hiệu say đắm đang nảy nở trong sự để ý buồn bã, trong cái liếc nhìn bất chợt, thái độ ngập ngừng của cô. Ông muốn đứng gần cô và khiến cô phải đặt bàn tay vào tay ông, ông muốn khám phá bước tiếp theo của cô là gì, tín hiệu gì tiếp theo trong tình cảm của cô dành cho ông. Đã nhiều năm nay, ông không băn khoăn và nhiệt tình như thế. Ông lại là một chàng trai trẻ trong cảm xúc, nịnh đầm trong hành động.
Ở cương vị của ông, cơ hội ra ngoài buổi tối hết sức dễ dàng. Nói chung, ông là người làm việc được tin cậy nhất, một người được các ông chủ sẵn lòng tin tưởng, trong chừng mực liên quan đến việc phân bổ thời gian của ông. Ông có thể ra ngoài tùy ý, vì ai cũng biết ông thực thi nhiệm vụ quản lý rất thành công bất cứ lúc nào. Vẻ duyên dáng, tài ứng biến, diện mạo tao nhã của ông tạo cho địa điểm một không khí tinh tế, đồng thời kinh nghiệm lâu năm khiến ông trở thành người am hiểu sành sỏi quy luật tất yếu của thị trường cổ phiếu. Những người bồi rượu và bán hàng có thể đến rồi đi, từng người hay thành nhóm, nhưng miễn là ông có mặt, phần lớn các vị khách lâu năm không chú ý đến sự thay đổi. Ông tạo cho khách sạn một không khí mà họ đã quen. Bởi vậy, ông thu xếp thời giờ hợp với mình, lúc là một buổi chiều, lúc là một buổi tối, nhưng lúc nào cũng về vào giữa mười một và mười hai giờ để chứng kiến một hoặc hai giờ cuối cùng trong ngày làm việc và trông nom các chi tiết cuối cùng.
- Anh chăm lo cho mọi thứ an toàn và những người làm ra về hết, anh hãy về nhà nhé, George, - trước kia Moy đã lưu ý ông, và trong suốt thời gian phục vụ dài dằng dặc của mình, ông chưa một lần lơ là việc này. Suốt nhiều năm làm việc, không một ông chủ nào có mặt ở khách sạn sau năm giờ chiều, và viên quản lý của họ tận tụy thực hiện yêu cầu này dường như họ vẫn ở đó quan sát thường xuyên vậy.
Chiều thứ Sáu, hai ngày sau chuyến thăm trước, ông quyết định gặp Carrie. Ông không thể giữ khoảng cách hơn nữa.
- Evans, - ông nói với người phụ trách quầy rượu, - nếu có ai gọi, nói tôi sẽ trở lại vào giữa bốn và năm giờ nhé.
Ông vội vã đến phố Madison và lên xe ngựa, chở ông đến Ogden Place mất nửa giờ.
Carrie định đi dạo, cố mặc bộ váy áo bằng len mỏng màu xám, áo khoác cài chéo đỏm dáng. Cô đã bỏ mũ, găng và đang thắt nơ cái dây đăng ten trắng ở cổ thì cô hầu lên báo tin ông Hurstwood muốn gặp.
Nghe thông báo, cô hơi giật mình nhưng vẫn bảo cô hầu nói cô sẽ xuống ngay, rồi vội ăn vận cho xong.
Lúc này, Carrie không biết cô vui hay buồn vì ông quản lý oai vệ kia đang mong đợi sự có mặt của cô. Cô hơi bối rối và náo nức, má nóng bừng, nhưng bồn chồn hơn là sợ hãi hoặc mừng rỡ. Cô cũng không cố phỏng đoán cuộc trò chuyện sẽ theo chiều hướng nào. Cô chỉ cảm thấy phải thận trọng, vì với cô, Hurstwood có sự mê hoặc không định nghĩa nổi. Sau khi nắn cái nơ lần cuối, cô đi xuống.
Viên quản lý thấy hơi căng thẳng vì nhận thức thấu đáo sứ mệnh của mình. Ông thấy lần này ông phải mạnh tay, nhưng khi thời khắc ấy đến và nghe thấy tiếng chân Carrie trên cầu thang, sự căng thẳng làm ông yếu hẳn. Quyết tâm của ông hơi chùng xuống, vì rốt cuộc, ông không biết chắc ý kiến của cô ra sao.
Tuy nhiên, lúc cô vào phòng, diện mạo của cô đem lại can đảm cho ông. Trông cô giản dị và duyên dáng đủ thúc đẩy sự táo bạo của bất cứ người nào đang yêu. Sự bối rối hiển hiện của cô xua tan sự căng thẳng của ông.
- Cô khỏe không? - Ông hỏi, thoải mái. - Tôi không cưỡng lại được sự cám dỗ ra ngoài chiều nay, trời đẹp quá.
- Vâng, - Carrie nói và dừng lại trước ông, - tôi cũng đang chuẩn bị đi dạo.
- Ồ, thế ư? - Ông nói. - Vậy cô lấy mũ và chúng ta đi nhé?
Họ băng qua công viên và đi về phía Tây, theo đại lộ Washington xinh đẹp, con đường rộng rãi bằng đá dăm nện, những ngôi nhà lớn bằng gỗ lùi sau vỉa hè. Phố này có nhiều cư dân giàu có hơn ở West Side, và Hurstwood không tránh khỏi căng thẳng, sợ thiên hạ biết đến. Họ mới đi qua vài khu nhà thì thấy ở một bên hè có biển đề chuông ngựa đua, tháo gỡ khó khăn cho ông. Ông đưa cô rẽ sang một đường mới.
Con đường đó nhỏ hơn một con đường quê. Phần vì ông muốn cho cô thấy nhiều nơi xa hơn ở West Side này, nơi không có lấy một ngôi nhà. Nó nối công viên Douglas với Washington hoặc công viên South, và chẳng gì hơn sự gọn gàng làm nên con đường, chạy xuống phía Nam năm dặm tới một đống cỏ thoáng đãng, sau đó chạy về hướng đông tới một đống cỏ khác với khoảng cách tương tự. Đến chỗ đường rộng hơn, họ không gặp một ngôi nhà nào và có điều thú vị là câu chuyện sẽ không bị ngắt quãng.
Đến chuồng ngựa, ông chọn một con ngựa hiền, và chẳng mấy chốc họ đã ra khỏi tầm nghe hoặc sự quan sát của đám đông.
- Cô cưỡi được chứ? - Lát sau, ông hỏi.
- Tôi chưa thử lần nào, - Carrie nói.
Ông đặt dây cương vào tay cô và khoanh tay lại.
- Cô sẽ thấy chẳng khó lắm đâu, - ông mỉm cười nói.
- Không khó, khi ông có một con ngựa hiền tính, - Carrie nói.
- Cô có thể điều khiển một con ngựa giỏi chẳng kém ai, sau một hồi tập luyện, - ông nói, khích lệ.
Ông mong có khoảng nghỉ để ông có thể xoay câu chuyện theo chiều hướng nghiêm túc. Một hoặc hai lần ông không cất tiếng, hy vọng trong sự yên lặng trầm ngâm, cô sẽ tiếp nhận được sắc thái của ông, nhưng cô lại nhẹ nhàng tiếp tục đề tài. Tuy vậy ngay sau đó, sự im lặng của ông đã chi phối được tình hình. Ông bắt đầu nói về các suy nghĩ của ông. Ông chăm chú nhìn nhưng chẳng tập trung vào cái gì, dường như ông đang nghĩ đến một thứ chẳng liên quan gì đến cô. Song lẽ, ý nghĩ của ông đã tự nói lên tất cả. Cô hiểu rằng phần sự kiện có ý nghĩa nhất sắp xảy ra.
- Cô có biết là, - ông nói, - tôi đã trải qua những buổi chiều hạnh phúc nhất kể từ khi tôi quen biết cô không?
- Thế ạ? - Cô nói, giả vờ ung dung, nhưng vẫn xáo động vì sức thuyết phục trong giọng nói của ông.
- Tôi muốn nói với cô một buổi chiều khác kia, nhưng không hiểu vì sao cơ hội lại tuột mất, - ông nói thêm.
Carrie lắng nghe, không trả lời. Cô không nghĩ ra điều gì để nói. Bất chấp mọi ý nghĩ liên quan đã quấy nhiễu cô một cách mơ hồ từ khi gặp ông lần cuối, lúc này cô lại bị tác động mạnh mẽ vì tình cảm của ông.
- Hôm nay tôi đến đây, - ông nói, trang nghiêm, - chỉ để nói với em cảm nghĩ của tôi và xem liệu em có nghe tôi không.
Hurstwood là người lãng mạn theo kiểu của ông. Ông có thể có những xúc cảm mạnh mẽ - thường là đầy chất thơ - và căng thẳng vì khao khát như lúc này, ông rất hùng biện. Tình cảm và giọng nói của ông dường như nhuốm màu kìm nén và thống thiết vốn là tinh túy của sự hùng biện.
- Em có biết, - ông nói và đặt bàn tay lên cánh tay cô, rồi im lặng lạ lùng trong lúc tìm lời, - là tôi yêu em không?
Carrie không thể thốt nên lời. Cô hoàn toàn bị tâm trạng của người đàn ông thu hút. Ông đã giữ im lặng như nhà thờ nhằm thể hiện tình cảm của ông, và cô tuân theo. Cô không rời mắt khỏi quang cảnh bằng phẳng, thoáng rộng đằng trước. Hurstwood đợi, đợi mãi, rồi ông nhắc lại.
- Xin ông đừng nói thế, - cô nói một cách yếu ớt.
Lời lẽ của cô chẳng thuyết phục tí nào. Chúng là kết quả của một ý nghĩ mơ hồ là phải nói câu gì đó. Ông không hề chú ý đến chúng.
- Carrie, - ông nói, gọi tên cô rất thân mật và đầy xúc cảm, - tôi muốn em yêu tôi. Em không biết tôi cần một người trút cho tôi ít tình yêu đến nhường nào đâu. Tôi là người thực sự lẻ loi. Trong đầu tôi, không có gì là dễ chịu hoặc thú vị. Tất cả chỉ là công việc và bị những người chẳng là gì với tôi quấy rầy.
Lúc nói câu này, Hurstwood thực sự hình dung tình trạng của ông thật đáng thương. Ông có thể bỏ đi và nhìn nhận bản thân một cách khách quan, để nhìn thấy những thứ ông muốn thấy tạo nên sự tồn tại của ông. Lúc ông nói, tiếng ông run run vì một chấn động đặc biệt, hậu quả của sự căng thẳng. Nó rung ngân đến tận trái tim người bạn đồng hành của ông.
- Kìa, tôi tưởng, - cô nói, ngước cặp mắt to đầy cảm thông và xúc động nhìn ông, - rằng ông rất hạnh phúc. Ông hiểu đời rất nhiều.
- Đúng thế, - ông nói, hạ giọng nhỏ hơn, mềm mượt, - tôi biết quá nhiều về cuộc đời.
Với cô, nghe một người địa vị cao và đầy quyền lực nói với thái độ như thế là một việc hệ trọng. Cô không khỏi cảm thấy lạ lùng cho hoàn cảnh của ông. Thế đấy, cuộc sống chật hẹp ở vùng quê trong khoảnh khắc rời khỏi cô như một bộ quần áo, thay vào đó là thành phố với bao điều bí ẩn của nó. Đây là điều bí ẩn lớn nhất, con người của tiền bạc và công việc đang ngồi cạnh cô, khẩn khoản cô. Hãy nhìn xem, ông ung dung và thoải mái, cường tráng, địa vị cao, ăn vận sang trọng, vậy mà ông đang khẩn khoản được cô thông cảm. Cô không có khả năng suy nghĩ để biết cái gì là đúng và chính xác. Cô phiền lòng vì không hiểu rõ vấn đề. Cô chỉ đắm mình trong tình cảm nóng ấm của ông, như ngọn lửa dễ chịu với người đang rét. Hurstwood sôi nổi vì xúc cảm mãnh liệt, và sự bừng bừng say đắm của ông đã làm tan chảy lớp sáp phân vân lưỡng lự của người bạn đồng hành.
- Em tưởng tôi hạnh phúc và không nên phàn nàn chứ gì? - Ông nói. - Nếu suốt ngày em phải gặp những người chẳng hề quan tâm gì đến em, nếu hết ngày này sang ngày khác cứ ở mãi một chỗ không có gì ngoài sự phô trương và lãnh đạm, nếu trong tất cả những người em quen biết, không có lấy một người để em mong được cảm thông hoặc vui vẻ chuyện trò, có lẽ em cũng sẽ là người bất hạnh.
Ông đã đánh trúng tâm lý và tìm được sự cảm thông trong hoàn cảnh của cô. Cô hiểu gặp gỡ những người hờ hững, đi giữa những người tuyệt đối không quan tâm gì đến mình là như thế nào. Cô chẳng bị thế sao? Ngay lúc này đây, cô chẳng cô đơn hoàn toàn sao? Liệu cô có thể mong chờ sự cảm thông của người nào trong số những người cô biết không? Không ai hết. Cô chỉ có một mình một bóng mà suy nghĩ ủ ê và băn khoăn.
- Tôi sẽ rất toại nguyện, - Hurstwood nói tiếp, - nếu được em yêu. Nếu như có em đi cùng, có em là bạn đồng hành của tôi. Vì thế này, tôi chỉ đi đi lại lại từ nơi này đến nơi khác mà không hề thỏa mãn. Thời gian cứ nặng trĩu trên tay tôi. Trước khi em tới, tôi chẳng làm được gì ngoài nhàn rỗi và buông trôi mọi thứ đã có. Từ khi em đến, chà, tôi đã có em để nghĩ.
Ảo tưởng cũ rằng ở đây có một người cần cô trợ giúp bắt đầu lớn lên trong trí Carrie. Cô thực sự thấy thương con người buồn bã, lẻ loi này. Cứ nghĩ rằng mọi tình trạng tốt đẹp của ông sẽ cằn cỗi vì thiếu cô, rằng ông phải khẩn khoản như thế trong khi bản thân cô cũng lẻ loi và không nơi nương tựa. Chắc chắn như thế này là quá tệ.
- Tôi không quá xấu, - ông nói, vẻ xin lỗi, dường như ông nợ cô một lời giải thích cho hành động này. - Chắc em tưởng rằng tôi hay lang thang và mắc đủ thứ xấu xa? Tôi là người khá khinh suất, nhưng tôi có thể khắc phục dễ dàng. Tôi cần em kéo tôi lại, nếu đời tôi đã leo lên mọi thứ.
Carrie nhìn ông với vẻ dịu dàng, có tác dụng cảm nhận được trong đó hy vọng sửa chữa được thói tật. Làm sao một người như ông lại cần sửa chữa? Lỗi lầm của ông, nếu như có, sao cô có thể sửa được? Ở một người mọi thứ đều cao quý như thế, chắc khiếm khuyết cũng nhỏ thôi. Trong trường hợp xấu nhất, chúng là những thứ tô điểm, và những lỗi lầm mạ vàng ấy được xem xét một cách khoan dung.
Ông đặt mình vào cảnh cô đơn đến mức làm cô xúc động sâu sắc.
- Bằng cách nào vậy? - Cô trầm ngâm.
Ông vòng cánh tay quanh eo cô, và cô không thấy lòng mình lãnh đạm. Bàn tay rảnh của ông nắm lấy các ngón tay cô. Làn gió xuân nhè nhẹ thổi trên đường, lăn tròn một nhánh cây khô nâu của mùa thu năm ngoái. Con ngựa không người dẫn lười biếng bước tiếp.
- Em hãy nói yêu tôi đi, - ông dịu dàng bảo.
Mắt cô cố ý nhìn xuống.
- Em nợ tôi đấy nhé, em yêu, - ông nói, xúc động, - em yêu tôi chứ?
Cô không trả lời, nhưng ông cảm thấy thắng lợi của mình.
- Nói đi, em, - ông nói và kéo cô ép vào người ông, đến mức môi họ sát gần nhau. Ông nồng nhiệt ép chặt bàn tay cô, rồi thả nó ra để vuốt má cô. - Em yêu chứ? - Ông nói và ép môi lên môi cô.
Môi cô hôn đáp lại để trả lời.
- Bây giờ, - ông nói, vui sướng, cặp mắt đẹp của ông rực sáng, - em là của tôi, nhé?
Đầu cô nhẹ nhàng ngả lên vai ông, đi đến phần kết xa hơn.