Khi Caroline Meeber đáp chuyến tàu chiều đến Chicago, “toàn bộ hành trang của cô chỉ gồm một vali nhỏ, một cái cặp rẻ tiền giả da cá sấu, một bữa trưa đạm bạc đựng trong hộp giấy và cái ví bấm bằng da màu vàng đựng vé, mảnh giấy ghi địa chỉ của chị cô ở phố Van Buren và vẻn vẹn bốn đôla. Đang là tháng Tám năm 1889. Cô mười tám tuổi, rạng rỡ, bẽn lẽn và đầy ảo tưởng vì dốt nát và tuổi trẻ. Mọi nỗi ân hận lúc chia tay chắc chắn lúc này chẳng có lợi gì cho một người đã từ bỏ. Những giọt nước mắt tuôn trào trong cái hôn từ biệt của mẹ, cổ họng cô nghẹn ngào khi xe chạy lóc cóc qua xưởng xay bột, nơi bố cô làm việc ban ngày, một tiếng thở dài cảm động lúc phong cảnh xanh tươi quen thuộc của miền quê lướt qua trong hồi tưởng, những sợi dây ràng buộc nhẹ nhàng thời thiếu nữ và gia đình cô đã đứt tan, không sao cứu vãn nổi.
Chắc chắn rằng lúc nào cũng có một ga sau, người ta có thể xuống tàu và trở lại. Có một thành phố lớn, kết nối chặt chẽ hơn bằng chính những đoàn tàu đi, đến hàng ngày. Thành phố Columbia cách không xa lắm, ngay cả khi cô đã ở Chicago. Lạy Trời, còn vài giờ hay vài trăm dặm nữa? Cô nhìn vào mảnh giấy nhỏ ghi địa chỉ của người chị và lo lắng. Cô chăm chú nhìn quang cảnh xanh tươi lúc này đang lướt nhanh, cho đến khi những ý nghĩ mau lẹ hơn thay thế ấn tượng bằng những phỏng đoán mơ hồ, liệu Chicago sẽ như thế nào.
Khi một cô gái mới mười tám tuổi xa nhà, cô ta sẽ làm một trong hai việc. Hoặc rơi vào những bàn tay cứu giúp và trở nên tốt hơn, hoặc nhanh chóng công nhận tiêu chuẩn đạo đức của kẻ giang hồ và trở thành xấu hơn. Dù ở hoàn cảnh nào cũng không thể ở lưng chừng. Thành phố có những mưu chước xảo trá của nó, không kém phần ti tiện và đầy mưu chước cám dỗ con người. Những người có học nhất đã thể hiện sức lôi cuốn to lớn với đủ thứ tầm thường. Ánh lấp lánh của hàng ngàn ngọn đèn gây ấn tượng sâu sắc chẳng kém gì ánh mắt thuyết phục trong cái nhìn ve vãn và quyến rũ. Một nửa sự đồi trụy của trí tuệ mộc mạc và tự nhiên là do những sức mạnh hoàn toàn siêu phàm gây nên. Một âm thanh ầm ĩ, một tiếng thét của con người, một đám nhân quân đông đúc khiến các giác quan ngạc nhiên bằng nhiều cách nói lập lờ. Không có một cố vấn gần ngay đó thì thầm những lời giải thích thận trọng, rằng sự lừa dối có thể là những lời thì thào vào một cái tai thiếu cảnh giác! Không nhận ra chúng, vẻ đẹp của chúng giống như âm nhạc, thường làm ta thanh thản, trở nên yếu đuối, rồi làm nhận thức của những người hồn nhiên hơn dễ lầm đường lạc lối.
Caroline, hay xơ Carrie như cả nhà gọi cô khá trìu mến, có khả năng quan sát và phân tích của một trí tuệ còn thô sơ. Tính vị kỷ của cô cao nhưng không mạnh. Dẫu sao, nó cũng là đặc điểm chủ yếu của cô. Sôi nổi với những tưởng tượng của tuổi trẻ, đẹp theo kiểu xinh xắn trong giai đoạn đang trưởng thành, sở hữu một thân hình có những đường cong đầy hứa hẹn và cặp mắt ngời sáng với vẻ thông minh bẩm sinh, cô là mẫu người đẹp của tầng lớp trung lưu nước Mỹ, khác biệt với người di cư hai thế hệ. Sách vở ở ngoài tầm chú ý của cô, kiến thức là một cuốn sách niêm kín. Trong vẻ duyên dáng bẩm sinh của cô vẫn còn chút gì đó thô thiển. Chắc chắn là cô không biết cách hất đầu cho duyên dáng. Đôi bàn tay cô gần như vô dụng. Bàn chân cô tuy nhỏ nhắn nhưng bẹt. Tuy nhiên, cô được chú ý vì vẻ quyến rũ, nhanh hiểu những khoái lạc mãnh liệt của cuộc đời, thèm muốn giành được những thứ vật chất, cô là một hiệp sĩ trang bị nửa vời, liều thăm dò thành phố bí ẩn và mơ những giấc mộng ngông cuồng của một uy quyền tối cao xa vời, mơ hồ, biến nó thành con mồi và thần dân - người ăn năn hợp thức, bò sát bên giày đàn bà.
- Kia, - một tiếng nói vào tai cô, - là một trong những khu nghỉ dưỡng xinh xắn, đẹp nhất ở Winsconsin.
- Thế ư? - Cô trả lời, bồn chồn.
Đoàn tàu vừa ra khỏi Waukesha[1]. Một lúc sau, cô nhận biết có một người đàn ông ở phía sau. Cô cảm thấy người đó đang quan sát mái tóc dày dặn của cô. Anh ta luôn cựa quậy, và với trực giác tự nhiên, cô cảm thấy trong vòng mười lăm phút, sự chú ý cứ lớn dần. Sự e ngại của con gái và cảm giác về phép tắc trong mọi hoàn cảnh nhắc cô chặn trước và cự tuyệt sự làm quen này, nhưng sự táo bạo và quyến rũ của người đó, nảy sinh từ những kinh nghiệm và thắng lợi đã chiếm ưu thế. Cô đáp lại.
Anh ta nhoài về phía trước, chống khuỷu tay lên đằng sau ghế cô ngồi và tiếp tục liến thoắng lấy lòng cô:
- Phải, còn kia là khu nghỉ dưỡng tuyệt đẹp cho dân Chicago. Các khách sạn sang trọng. Cô chưa quen với phần này của đất nước, phải không?
- Vâng, đúng vậy, - Carrie trả lời. - Tôi ở thành phố Columbia. Song tôi chưa đến đây lần nào.
- Ra đây là lần đầu tiên cô tới thăm Chicago, - anh ta nhận xét.
Suốt khoảng thời gian đó, cô ngắm nét mặt anh ta qua khóe mắt. Đôi má hồng hào, ria mép mảnh, đội mũ fedora màu xám. Lúc cô quay lại và nhìn anh ta đầy đủ, bản năng tự vệ và làm dáng ngại ngần hòa lẫn trong đầu cô.
- Tôi không nói thế, - cô nói.
- Ồ, - anh ta đáp, rất thoải mái và giả vờ nhầm lẫn, - tôi cứ ngỡ cô nói thế.
Anh ta thuộc loại chào hàng lưu động cho một hãng sản xuất, loại người thời đó bị gán cho cái tên lóng là “kẻ gõ trống”. Anh ta mang ý nghĩa của một thuật ngữ mới hơn, là “tay sát gái” được dân Mỹ sử dụng phổ biến trong những năm 1880, thể hiện súc tích khi nghĩ đến một gả toan tính từ quần áo đến cung cách để gợi sự ngưỡng mộ của các cô gái. Bộ complê kẻ sọc nhỏ của anh ta bằng hàng len nâu, dệt chéo, là thứ hàng mới thời đó, nhưng đã trở thành trang phục công sở quen thuộc. Vạt gilê cắt thấp lộ ra ngực áo sơmi trắng sọc hồng hồ cứng. Cánh tay áo khoác lộ ra cổ tay áo bằng lanh cùng kiểu, cài khuy bẹt, to bằng vàng, gắn đá mã não màu vàng gọi là “mắt mèo”. Ngón tay anh ta đeo vài cái nhẫn - một cái gắn con dấu nặng - và từ áo gilê đung đưa sợi dây đeo chiếc đồng hồ vàng tinh xảo, lơ lửng phù hiệu bí ẩn của Order of Elk[2]. Toàn bộ trang phục khá vừa vặn, hoàn chỉnh bằng đôi giày màu nâu đế nặng, bóng lộn và cái mũ fedora màu xám. Anh ta là tượng trưng cho sự tài trí, cuốn hút và mọi thứ cần phô trương bản thân, bạn có thể tin chắc rằng khiến Carrie choáng váng ngay từ cái liếc nhìn đầu tiên.
E rằng loại người này có thể biến mất mãi mãi, hãy để tôi ghi lại vài đặc điểm nổi bật nhất về cung cách và phương pháp thành công nhất của anh ta. Lẽ tất nhiên, quần áo đẹp là yếu tố cần đầu tiên, rồi nếu không có các phụ kiện, anh ta sẽ chẳng là gì. Thể chất khỏe khoắn, kèm thêm sự thèm muốn đàn bà thúc đẩy. Đầu óc tự do, không cần suy xét các vấn đề hoặc sức mạnh của thế giới và bị kích thích không chỉ bằng sự tham lam, mà là sự ham muốn vô độ các khoái lạc trần tục. Phương pháp của anh ta thật đơn giản. Yếu tố chủ yếu là liều lĩnh, và lẽ đương nhiên được sự khao khát tình dục mãnh liệt cổ vũ. Hãy để anh ta gặp một thiếu nữ chỉ một lần thôi, anh ta sẽ tiếp cận cô gái bằng thái độ suồng sã ân cần, không hề nài xin, bối rối, và kết quả là hầu hết các trường hợp đều được chấp nhận. Nếu cô gái có vẻ đỏng đảnh, anh ta sẽ uốn nắn mọi quan hệ của cô ta, hoặc nếu cô ta bắt đầu “đong đưa”, anh ta sẽ gọi ngay cô ta bằng tên. Nếu đến thăm một cửa hàng, anh ta sẽ lang thang thân mật khắp các quầy và hỏi một số câu khôn ngoan. Trong phạm vi riêng tư hơn, trên tàu hỏa hoặc ở các trạm đợi, anh ta đi chậm hơn. Nếu một đối tượng có vẻ dễ tấn công xuất hiện, anh ta dồn mọi sự chú ý - tán tụng rất phải phép, dẫn đường đến toa hạng sang, xách giúp túi du lịch, hoặc nếu chưa đủ, chiếm chỗ ngồi bên cạnh, hy vọng có thể kéo dài cuộc ve vãn tới tận điểm đến của cô ta. Nào gối dựa, nào sách, một cái ghế để chân, hạ rèm, tất cả mọi thứ mà anh ta có thể mang tới. Khi cô ta đến nơi mà anh ta chưa xuống và săn sóc hành lý cho cô, chỉ vì anh ta đã thất bại lớn trong sự phỏng đoán của mình.
Một ngày nào đó, phụ nữ nên thảo ra triết lý trọn vẹn về quần áo. Chưa có kinh nghiệm cũng không hề gì, đây là một trong những việc mà phụ nữ hiểu thấu đáo. Có một dòng mờ nhạt không tả xiết về y phục đàn ông không hiểu sao lại chia ra người này đáng liếc nhìn, còn người kia thì không. Khi một người qua cái dòng mờ nhạt này đang trên đường xuống dốc, anh ta sẽ không được một cái liếc mắt của cô ta. Còn một dòng khác về trang phục đàn ông sẽ là lý do để cô ta xem xét kỹ lưỡng. Dòng này về người đang ở sát bên, chú ý đến Carrie. Cô ý thức được sự khác biệt. Bộ váy áo giản dị của cô màu xanh lơ, trang điểm một dải vải bông màu đen, lúc này cô thấy thật xoàng xĩnh. Cô cảm nhận được tình trạng mòn vẹt trên đôi giày của mình.
- Xem nào, - anh ta nói tiếp, - tôi biết một số người trong thành phố của cô. Ông Morgenroth bán đồ may sẵn và ông Gibson bán đó khô.
- Ồ, anh quen ư? - Cô ngắt lời, hồi ức về các tủ bày hàng của họ khuấy động niềm khao khát mua sắm trong cô.
Rốt cuộc, anh ta đã có manh mối về sự chú ý của cô và khéo léo theo ngay. Chỉ trong vài phút, anh ta đã chiếm chỗ cạnh cô. Anh ta nói chuyện về việc bán quần áo, về những chuyến đi, về Chicago và những trò tiêu khiển của thành phố đó.
- Nếu cô đến đó, cô sẽ thích thành phố vô cùng. Cô có họ hàng ở đấy không?
- Tôi đến thăm chị tôi, - cô giải thích.
- Cô sẽ muốn xem Công viên Lincoln, - anh ta nói, - và đại lộ Michigan. Người ta đã xây nhiều tòa nhà lớn ở đó. Nó là New York thứ hai, đẹp huy hoàng. Có nhiều thứ để xem lắm: các nhà hát đám đông, những tòa nhà mỹ lệ, ôi chao, nhất định cô sẽ thích thành phố ấy.
Một nỗi khao khát nho nhỏ dậy lên trong trí tưởng tượng của Carrie vì mọi thứ anh ta miêu tả. Sự tầm thường của cô trước bao thứ nguy nga tráng lệ như thế đã tác động mờ nhạt đến cô. Cô nhận ra rằng sự kém cỏi của cô không chỉ trong lĩnh vực thích thú, mà vẫn còn một thứ đầy hứa hẹn trong mọi viễn cảnh vật chất mà anh ta đã nêu ra. Trong sự quan tâm của con người ăn mặc đẹp đẽ này có một cái gì đó đáng hài lòng. Cô không thể không mỉm cười lúc anh ta nói cô khiến anh ta nhớ đến một nữ nghệ sĩ nổi tiếng nào đó. Cô không ngờ nghệch, song sự chú ý kiểu này vẫn có trọng lượng nhất định.
- Cô sẽ ở Chicago một thời gian chứ? - Anh ta hỏi thăm khi câu chuyện đã trở nên dễ dàng.
- Tôi chưa biết, - Carrie trả lời lơ đãng, khả năng không có công việc bảo đảm thoáng hiện trong tâm trí cô.
- Dù thế nào cũng khoảng vài tuần, - anh ta nói và nhìn xoáy vào mắt cô.
Lúc này, những lời ngắn gọn trao qua đổi lại nhiều hơn. Anh ta nhận ra một thứ mơ hồ tạo nên sức quyến rũ và vẻ đẹp của cô. Còn cô hiểu rằng cô được anh ta chú ý, một điều khiến phụ nữ vừa thích thú vừa e sợ. Thái độ của cô hồn nhiên, mà chính vì cô vẫn chưa học được những kiểu cách nhỏ nhặt phụ nữ vẫn thường dùng dể che giấu cảm xúc thật của họ. Một số việc cô làm có vẻ liều lĩnh. Một người bạn tốt bụng - cô từng có một người như thế - vẫn dặn cô không bao giờ được nhìn đăm đăm vào mắt đàn ông như thế.
- Sao anh hỏi thế? - Cô nói.
- Vì tôi sắp đến đó vài tuần. Tôi đi nghiên cứu vật liệu ở chỗ chúng tôi và lấy một số mẫu mới. Tôi có thể đưa cô đi chơi một vòng.
- Tôi không biết liệu có được hay không. Ý tôi là tôi không biết liệu tôi có thể hay không. Tôi sẽ ở với chị tôi, và...
- Thôi được, nếu cô không ngại, chúng ta cứ ấn định thế nhé. - Anh ta rút cái bút chì và cuốn sổ ghi chép nhỏ ra, như thể mọi việc đã xong xuôi. - Địa chỉ của cô ở đấy là gì?
Carrie lục tìm mảnh giấy ghi địa chỉ trong ví.
Anh ta với tay xuống túi quần sau và rút ra cái ví dày cộm. Ví đầy những mảnh giấy, ghi chép lời lãi và một tệp tiền. Nó gây ấn tượng sâu sắc cho cô. Chưa có ai ân cần với cô lại mang một cái ví như thế. Thực ra, trước kia chưa bao giờ có một người chào hàng từng trải, người đàn ông lịch duyệt, phát đạt ở gần cô như thế. Cái ví, đôi giày màu nâu vàng bóng loáng, bộ complê mới, sang trọng, và dáng điệu anh ta tạo nên một thế giới tương lai mờ ảo, trong đó anh ta là trung tâm. Nó khiến cô thích thú với mọi việc anh ta có thể làm được.
Anh ta rút ra một tấm danh thiếp thanh nhã, khắc chữ Bartlett, Caryoe & Company và ở góc dưới bên trái là Chas. H. Drouet.
- Đây là tên tôi, - anh ta nói, vừa đặt tấm thiếp vào tay cô vừa chạm vào cái tên. - Đọc là Đruê. Gia đình tôi dòng dõi Pháp, về phía bố tôi.
Cô nhìn tấm các trong lúc anh ta gập ví lại. Rồi anh ta rút ra một bức thư trong bọc ở túi áo khoác:
- Đây là ngôi nhà tôi đến, - anh ta nói tiếp và chỉ vào bức ảnh trên đó, - ở góc State và Lake. - Giọng nói anh ta đầy vẻ tự hào. Anh ta cảm thấy gắn bó với một nơi như thế và muốn cô cũng cảm nhận được điều đó.
- Địa chỉ của cô như thế nào? - Anh ta lại bắt đầu và đặt bút để viết.
Cô nhìn bàn tay anh ta.
- Carrie Meeber, - cô nói chậm rãi. - Số 354, phố West Van Buren, nhà S. C. Hanson.
Anh ta ghi cẩn thận và lại rút ví.
- Cô sẽ ở nhà nếu tôi ghé đến vào tối thứ Hai chứ? - Anh ta nói.
- Tôi nghĩ thế, - cô trả lời.
Thực thà biết bao là những lời đó, nhưng chúng tôi muốn nói là âm lượng khá mơ hồ. Chúng là những mối liên lạc nhỏ nghe thấy được, nhưng ràng buộc những cảm xúc và mục đích lớn lao không nghe thấy với nhau. Hai người này trao qua đổi lại những câu ngắn gọn, rút ví ra, nhìn những tấm các, và cả hai đều không ý thức được tình cảm thật của họ rất mập mờ. Người này chưa đủ khôn ngoan để biết chắc người kia nghĩ gì. Chàng thì chưa thể nói việc nhử mồi của mình đã thành công. Còn nàng chưa nhận thức được mình đang bị cuốn đi, cho đến khi chàng biết rõ địa chỉ của nàng. Lúc này nàng cảm thấy mình thua, còn chàng đã giành được một thắng lợi. Họ cảm thấy đã kết giao bằng cách nào đó. Chàng đã nắm quyền điều khiển cuộc nói chuyện. Lời lẽ của chàng thoải mái. Thái độ của chàng buông thả.
Họ đang đến gần Chicago. Vô số biển hiệu ở khắp mọi nơi. Những đoàn tàu lóe sáng lúc chạy qua. Ở phía bên kia, thảo nguyên rộng lớn, bằng phẳng, thoáng đãng chạy dài, họ có thể nhìn thấy những hàng cột điện hiên ngang chạy qua những cánh đồng, thẳng tới thành phố huy hoàng. Xa hơn là dấu hiệu của các thị trấn ngoại ô, một số ống khói to, cao chót vót trong không khí.
Những ngôi nhà gỗ hai tầng thường nổi bật trên các cánh đồng trống, không hàng rào hoặc cây cối, nhiều ngôi nhà giống như những tiền đồn bơ vơ.
Với đứa trẻ có tài tưởng tượng hoặc chưa đi đâu bao giờ, lần đầu tiên đến gần một thành phố lớn là việc diệu kỳ. Nhất là vào lúc buổi chiều, thời gian huyền ảo giữa ánh sáng và tối tăm của vạn vật, khi sinh hoạt đang thay đổi từ phạm vi và hoàn cảnh này sang thứ khác, chao ôi, sự hứa hẹn của bóng đêm. Nó chẳng có giá trị gì cho người đang mệt lử! Ảo tưởng cũ kỹ của hy vọng không ở đây để nhắc lại mãi mãi! Người lao động vất vả tự nhủ: “Mình sắp được tự do. Mình sẽ làm nhiều cách và các ông chủ sẽ vui vẻ. Những đường phố, các ngọn đèn, căn phòng sáng sủa để ăn tối đang đợi mình. Nhà hát, đại sảnh, các bữa tiệc, những phương kế của những người khác và các giai điệu bài hát - đều là của mình trong bóng đêm”. Dẫu cả nhân loại vẫn bị nhốt kín ở nơi làm việc, sự xúc động đang lan rộng. Nó ở trong không khí. Những kẻ đần độn nhất cảm thấy được thứ họ thường không biết cách thể hiện hoặc miêu tả. Nó xua tan gánh nặng của công việc cực nhọc.
Xơ Carrie đăm đăm nhìn qua cửa sổ. Người đồng hành bị ảnh hưởng sự ngạc nhiên của nàng, vì mọi thứ thật dễ lây, anh ta để ý đến thành phố và chỉ ra nhiều thứ kỳ diệu của nó:
- Đây là vùng tây bắc Chicago, - Drouet nói. - Đây là sông Chicago, - anh chỉ một nhánh sông nhỏ ngầu bùn, đáy những con thuyền có cột buồm to từ làn nước xa xa đang chầm chậm tiến vào bờ sông có vỉa cát kết đen ngòm. Một luồng hơi phụt ra, một tiếng vang rền và tiếng lách cách của đường ray tắt hẳn.
- Chicago sắp thành một thành phố lớn, - Drouet nói tiếp. - Nó sẽ là một nơi kỳ diệu. Cô sẽ thấy ở đây có rất nhiều thứ để xem.
Cô không nghe rõ câu này lắm. Trái tim cô đang xao xuyến vì khiếp sợ. Thực tế cho thấy cô chỉ có một mình, xa nhà, đang lao vào biển đời rộng lớn đầy những nỗ lực. Cô không khỏi cảm thấy hơi nghẹn thở, hơi nôn nao lúc tim đập dồn. Cô nhắm hờ mắt và cố nghĩ sẽ không sao đâu, thành phố Columbia chỉ cách đó không xa là mấy.
- Chicago! Chicago! - Người gác phanh kêu to và mở cửa sầm sầm. Họ đang vào một sân ga đông đúc hơn, sinh động với tiếng lách cách, lanh lảnh của đời sống. Cô nhặt cái túi du lịch nhỏ nghèo nàn và nắm chặt bàn tay vào cái xắc. Drouet đứng dậy, đá chân để duỗi thẳng nếp quần và cầm cái túi du lịch màu vàng sạch sẽ.
- Tôi chắc người nhà sẽ đón cô ở đây chứ? - Anh ta nói. Để tôi xách giùm cô cái túi.
- Ồ không, - cô nói. - Tôi thấy anh không nên làm thế thì hơn. Tôi nghĩ anh đừng ở cạnh lúc tôi gặp chị tôi thì hơn.
- Được thôi, - anh ta nói, - rất mực ân cần. - Tuy vậy, tôi sẽ ở gần gần, phòng khi cô ấy không có ở đây, tôi sẽ đưa cô đến đó an toàn.
- Anh tốt bụng quá, - Carrie nói, cảm nhận sự hào hiệp của cử chỉ ân cần trong tình cảnh lạ lẫm của cô.
- Chicago! - Người gác phanh nói to, kéo dài từng âm. Họ đứng dưới cái bóng to lớn của đoàn tàu, những ngọn đèn bắt đầu bật sáng, các xe chở khách ở khắp mọi phía và con tàu đang chuyển động rất chậm. Dân chúng trong xe ùa tới và chen chúc ở cửa.
- Này, chúng ta đến đây thôi, - Drouet nói và dẫn đường ra cửa. - Tạm biệt nhé, hẹn gặp cô vào thứ Hai.
- Tạm biệt, - cô trả lời và bắt bàn tay anh đưa ra.
- Nhớ là tôi sẽ đợi cho đến lúc cô tìm thấy chị cô.
Cô mỉm cười nhìn vào mắt anh ta.
Họ nối đuôi nhau đi ra, và Drouet giả vờ không chú ý đến cô.
Một thiếu phụ mặt gầy guộc, khá tầm thường nhận ra Carrie trên sân ga và lao vội tới.
- Xơ Carrie! - Chị ta nói và một cái ôm đón mừng chiếu lệ.
Ngay lập tức, Carrie nhận thấy sự thay đổi của tình cảm. Cô cảm thấy giữa sự hỗn độn, om sòm và mới mẻ, thực tại hờ hững tóm lấy cô. Không phải là thế giới của ánh sáng và vui tươi. Không hề có sự thích thú. Chị cô là hiển hiện rõ nhất của những thăng trầm và cực nhọc.
- Mọi người trong nhà ra sao? - Chị ta nói. - Bố mẹ có khỏe không?
Carrie trả lời, nhưng quay đi. Cô xuống lối đi, tới cổng dẫn vào phòng đợi và ra phố, Drouet đã đứng đó. Anh ta đang nhìn lại. Lúc thấy cô đã nhìn thấy anh và gặp chị mình an toàn, Drouet quay đi, gửi lại một thoáng cười. Chỉ mình Carrie nhìn thấy. Cô cảm thấy mất mát khi anh ta đi xa dần. Lúc Drouet đã khuất dạng, cô càng thấy rõ sự vắng mặt của anh. Cô thấy chị cô trông rất cô độc, một hình dáng bơ vơ giữa biển người tròng trành, vô tư lự.