Xin Hãy Ôm Em

Chương 70

Chập tối.

Cô tan làm, bước ra từ tòa nhà văn phòng, trước cửa có một bóng dáng quen thuộc đứng đó.

Nhìn thấy cô, người vốn dĩ đang đứng trong tư thế dựa nghiêng bèn đứng thẳng dậy, vẫn ăn mặc rất "lẳng lơ". Cổ chiếc áo phông mở ra rất rộng, miếng ngọc mặt Phật đưng đưa dưới cổ theo từng động tác.

Tiêu Vân Tranh tiến lên, đồng thời kéo cô ra ngoài với vẻ tức tốc.

Lâm Uyển Bạch không giằng ra, bị anh ấy kéo tuột ra phía cửa xoay: "Anh làm gì vậy?"

"Đi theo anh là biết!"

Tiên Vân Tranh chỉ nói đúng câu này, rồi nhét cô vào trong xe.

Hỏi đi đâu anh ấy cũng không nói, chỉ nhấn chân ga triệt để, chốc chốc lại nhìn xuống đồng hồ, có vẻ như rất gấp gáp vậy.

Tới nơi, Lâm Uyển Bạch vẫn ngơ ngác không hiểu. Đây đúng là không phải một nơi quá xa lạ, là đại sảnh sân bay mà mấy hôm trước cô mới tới, chỉ là cô không hiểu vì sao họ lại đến đây.

Ở khu vực cửa ra vào có không ít người đứng túm tụm, đa phần đều là những người tới đón người nhà, có rất nhiều tấm biển được giơ lên.

Tiêu Vân Tranh cũng ngẩng đầu, đứng đó ngó nghiêng.

Trong loa phát thanh vang lên tiếng thông báo có một chuyến bay nào đó từ New York vừa hạ cánh. Chẳng bao lâu sau đã có một đoàn người ùa ra.

Tầm nhìn của Tiêu Vân Tranh bỗng nhiên định vị vào một nơi nào đó: "Ra rồi kìa!"

Lâm Uyển Bạch cũng hướng ánh mắt nhìn theo, thấy một người đàn ông mặc áo ngắn tay màu đen, thân hình phốp pháp, trên cổ tay vắt một chiếc áo dạ màu đen kiểu mỏng. Bánh xe của chiếc vali cũng lăn lọc cọc theo từng bước chân của anh. Trông anh có vẻ bụi bặm và mỏi mệt.

"Anh Phong, bọn em ở đây!" Tiêu Vân Tranh vẫy tay.

Yến Phong nghe tiếng nhìn qua, bèn rảo nhanh bước chân.

Khi người đã tới trước mặt, Lâm Uyển Bạch liếm môi: "Anh Yến Phong..."

Có thể vì lúc trước đã từng gặp nhau ở New York, khi gặp lại đã có thể bình tĩnh hơn rất nhiều, có điều trong lòng vẫn còn một chút ngột ngạt.

Yến Phong lắc đầu, thở dài với cô vẻ khó xử: "Lần này anh có mấy ngày nghỉ phép nên về nước giải quyết chút chuyện. Vốn định cho em một bất ngờ, ai dè Tiêu Vân Tranh kéo luôn cả em tới đây!"

"Thế này chẳng phải có thể cho cả hai người một bất ngờ ư!" Tiêu Vân Tranh nhướng mày.

Yến Phong cười, giơ tay lên đấm nhẹ theo cách chào hỏi kiểu đàn ông.

Cảnh tượng này quá đỗi thân quen, trước kia thường xuyên xuất hiện. Lâm Uyển Bạch thậm chí còn ngẩn người, tựa hồ chưa hề có chuyện gì xảy ra cả, cũng chưa có gì đổi thay...

Tiêu Vân Tranh kiên quyết đưa ra đề nghị: "Đi thôi, đi ăn cơm!"

Địa điểm do Tiêu Vân Tranh đặt trước. Sau khi tới nơi, Lâm Uyển Bạch mới phát hiện hóa ra đó là một nhà hàng lẩu mà cô và Hoắc Trường Uyên từng tới.

Chỉ có ba người họ, nhưng Tiêu Vân Tranh lại nhất quyết đòi lấy một phòng VIP mười người, hoàn toàn tôn lên thân phận cậu chủ của mình.

Điều hòa được chỉnh xuống rất thấp, nước lẩu được dùng là vị canh gà kỷ tử thanh nhẹ. Sau khi lần lượt bê các món nhúng lên, người phục vụ cũng chu đáo đóng cửa lại.

Khi Yến Phong cầm đũa lên, dường như bất ngờ nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi Tiểu Uyển, em và Hoắc tổng thân lắm à?"

Bàn tay khuấy tương của Lâm Uyển Bạch chợt khựng lại.

Câu này anh không chỉ hỏi một lần, lần trước bị người ta ngắt ngang, chỉ là lần này anh đã đổi cách thức khác mà thôi.

"Hoắc tổng?" Tiêu Vân Tranh xen vào, bắt đầu trả lời thay cô, vẻ uể oải: "Việc này em biết, công ty của Lâm Uyển Bạch và Hoắc Thị có làm ăn qua lại!"

"Thì ra là vậy." Yến Phong như hiểu ra, gật gù.

"Vâng..." Lâm Uyển Bạch chột dạ cúi gằm.

Đúng lúc nồi lẩu liu riu sôi thì di động trong túi đổ chuông bất ngờ.

Lâm Uyển Bạch lục ra, không biết có phải vì "đi đêm lắm có ngày gặp ma" không, cô suýt nữa làm rơi đôi đũa. Trên màn hình hiển thị cái tên ba chữ "Hoắc Trường Uyên".

"Tiểu Uyển, em không nhận máy à?" Yến Phong hỏi.

Lâm Uyển Bạch lắc đầu, chuyển máy sang chế độ im lặng rồi cất lại vào túi: "Không sao đâu, số lạ thôi."

Yến Phong gật đầu, không gạn hỏi thêm. Anh gắp cho cô hai miếng thịt bò vừa chín tới vào trong đĩa.

Lâm Uyển Bạch ăn xong bèn đứng lên, lẳng lặng nhét di động vào túi áo: "Em vào nhà vệ sinh một lát!"

Bước vào một phòng nhỏ rồi đóng kín cửa, Lâm Uyển Bạch mới rút di động ra.

Bên trên hiển thị ba cuộc gọi nhỡ, đều tới từ cùng một người. Cô nuốt nước bọt, đang chuẩn bị gọi lại thì Hoắc Trường Uyên một lần nữa gọi đến, giống như sự cố chấp của anh vậy.

"... Alô?"

"Sao không nhận điện thoại!"

Quả không sai, ngữ khí của Hoắc Trường Uyên rất xung.

Lâm Uyển Bạch ấp a ấp úng nói dối: "Tôi không nghe thấy... có chuyện gì vậy?"

"Qua đây." Hoắc Trường Uyên quăng cho cô hai chữ.

Lâm Uyển Bạch nắm chặt bàn tay đang buông thõng lại: "Hôm nay tôi không được thoải mái lắm, muốn ở nhà nghỉ ngơi..."

"Tối qua mệt quá sao?" Hoắc Trường Uyên cất giọng trêu chọc.

"Ừm..." Lâm Uyển Bạch hùa theo đáp.

"Vô dụng!" Hoắc Trường Uyên khẽ cười, ngừng một lát, anh vẫn không cam tâm: "Không qua thật sao?"

Lâm Uyển Bạch vội vàng nói: "Tôi đã ngủ rồi!"

"Thôi vậy." Hoắc Trường Uyên ngắt máy.

Dường như sợ anh còn tiếp tục gọi đến, cô thẳng thừng tắt di động.

Lâm Uyển Bạch nhắm mắt lại, cúi đầu, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Trở về phòng VIP, Tiêu Vân Tranh nhìn thẳng vào cô, nhíu mày: "Lâm Uyển Bạch, em không sao chứ?"

Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

Thấy Yến Phong nhìn qua, cô vội cười trừ: "Em không sao đâu..."

Lâm Uyển Bạch cũng không hiểu vì sao mình lại nói dối Hoắc Trường Uyên.

Dù là đồng nghiệp nam Tiểu Ngô lúc trước, hay là Tiêu Vân Tranh, cô đều có thể đường hoàng trước mặt anh. Chỉ khi đi cùng Yến Phong, cô mới không dám nói, cứ cảm thấy là một sự phản bội anh...

...

Buổi tối, Yến Phong bắt xe đưa cô về nhà.

Tiêu Vân Tranh uống hơi quá chén, từ lúc ra khỏi nhà hàng là chân nam đã đá chân chiêu, nên họ thuê tài xế đưa anh ấy về trước. So với anh ấy, Yến Phong cũng đã uống kha khá nhưng kiểm soát vừa vặn, ánh mắt vẫn còn rất tỉnh táo.

Lâm Uyển Bạch hiểu rõ nhất, sau bao năm sống trong quân đội, anh luôn là người rất kỷ luật.

Gió đêm mát mẻ, Yến Phong khoác chiếc áo dạ mỏng của mình lên người cô, dém lại như chăm sóc một đứa trẻ.

Trái tim Lâm Uyển Bạch khẽ run lên. Cô há hốc miệng: "Anh Yến Phong, năm xưa thật ra em..."

Cô muốn nói với anh, năm xưa cô không tới sân bay theo lời hẹn là vì bà ngoại không đồng ý, đồng thời vì quá kích động mà bệnh tim phát tác phải đưa vào bệnh viện. Vì sợ bà ngoại lâm bệnh còn phải đau lòng, nên cô vẫn luôn trốn tránh anh.

Nhưng bây giờ thì...

"Chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa." Yến Phong mỉm cười ngắt ngang, ánh mắt rất dịu dàng.

"Em..." Lâm Uyển Bạch hơi nghẹn ngào.

Giống như có ngàn vạn lời giấu trong lòng, lại không biết phải lên tiếng ra sao.

Yến Phong vỗ vỗ vai cô, an ủi: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, em lên nghỉ ngơi đi."

"Vâng." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Trước khi cô quay đi, Yến Phong gọi giật cô lại. Dưới trời đêm, sắc mặt anh có phần ngập ngừng, cuối cùng anh chỉ nói một câu: "Tiểu Uyển, chúc ngủ ngon."

Lâm Uyển Bạch gật đầu, cũng trả lời một tiếng "Chúc ngủ ngon".

Cô nhìn đến tận khi chiếc taxi đi khỏi, kéo chặt chiếc áo trên vai lại rồi đi về phía tòa nhà.

Cô vừa bước vào hành lang thì một mùi thuốc lá ập tới.

Cả người Lâm Uyển Bạch cứng đờ. Ngọn đèn cảm ứng trong hành lang không sáng rõ, nhưng cũng không tối bằng ánh mắt của anh. Cơ bắp anh căng ra, thanh âm trầm thấp bật ra cùng với làn khói thuốc: "Con dao găm đó là của anh ta tặng phải không?"

~Hết chương 70~