"Học Lâm, chuyện đã đến nước này, tôi biết mình có nói thêm gì cũng vô ích. Nhưng sở dĩ tôi làm như vậy cũng hoàn toàn là vì yêu ông thôi. Tôi không muốn đánh mất ông, không muốn đánh mất hôn nhân của chúng ta!" Nguyễn Chính Mai hiểu mình đã chọc vào chồng, buộc phải cúi đầu, nước mắt trào ra, tiến lên ôm chặt cánh tay ông: "Mình à, bây giờ tôi nhận lỗi với ông có được không, ông tha lỗi cho tôi đi! Bà ta đã chết rồi, bao nhiêu năm nay người ở bên cạnh ông là tôi. Tôi vì ông quán xuyên gia đình này, không có công lao cũng có khổ lao mà phải không?"
Lục Tịnh Tuyết vội vàng cầu xin, nức nở nói: "Đúng đấy bố, mẹ lúc đó vẫn còn trẻ, làm như vậy cũng chỉ vì không muốn khiến gia đình chúng ta ly tán! Người chết đã chết rồi, người sống mới là quan trọng nhất, đúng không ạ?"
Tuy rằng cười khẩy trong lòng rất muốn phản bác nhưng cuối cùng Lâm Uyển Bạch chỉ im lặng nghe hai mẹ con họ trình bày, vì cô biết Lục Học Lâm sẽ không dễ bị lay động.
Đúng như cô nghĩ, Lục Học Lâm hất tay vợ ra không chút nể tình, chất giọng hơi khàn đi, có chút đau thương sau cơn phẫn uất nhưng thái độ là rất kiên quyết: "Không cần nói nhiều nữa, cả đời này tôi cũng không thể tha thứ cho bà! Nếu có thể, tôi thậm chí muốn bắt bà trả mạng lại Sở Sở!"
Câu nói cuối cùng rùng rợn đến thế.
Nguyễn Chính Mai run lên, khóc nức lên thành tiếng: "Mình à..."
"Bố..." Lục Tịnh Tuyết sốt sắng ra mặt.
Lục Học Lâm thẳng thừng quay đi, không nhìn ai trong hai mẹ con họ nữa. Dưới ánh đèn bóng lưng của ông cực kỳ lạnh lùng.
Thấy con dâu và cháu gái tha thiết nhìn mình, ông cụ Lục đang ngồi trên sofa nhẹ nhàng chống cây gậy xuống đất, nét mặt cũng thể hiện sự giận dữ với con dâu. Nhưng chuyện đã đến nước này, cuối cùng ông cụ chỉ có thể thở dài: "Tiểu Mai, con để Tịnh Tuyết đưa về trước đi!"
Lệnh đuổi khách đã được ban ra, không còn chút nể tình nào nữa.
Nguyễn Chính Mai gạt nước mắt, thấy trong nhà không một ai chấp nhận nói đỡ cho mình, cũng hiểu chuyện vừa mới bung bét, dù bà ta nói gì cũng vô ích. Bà ta đành thôi, định đưa con gái về nhà trước rồi tính kế lâu dài.
Nói gì thì nói, người đàn bà tên Sở Sở đó đã chết rồi, còn họ thì vẫn còn sống. Hai người đã làm vợ chồng bao nhiêu năm, con gái cũng lớn ngần này rồi. Đến tầm tuổi này rồi, bà ta tin rằng tới khi ông nguôi giận hơn, xin xỏ một chút vẫn có thể kéo lại trái tim chồng!
Khi hai mẹ con bà ta một lần nữa chuẩn bị rời đi, Lâm Uyển Bạch vẫn nói: "Tôi còn một chuyện nữa!"
Lâm Uyển Bạch nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, hỏi thẳng điều mình đã nghi hoặc bao lâu nay: "Lục phu nhân, chuyện tôi là con gái nhà họ Lục chẳng phải bà đã biết từ bốn năm trước rồi sao? Có khi còn sớm hơn?"
Những lời này, thật ra vào lần Lục Học Lâm bệnh nặng, cô từng hỏi rồi.
Lần này phản ứng của Nguyễn Chính Mai còn dữ dội hơn rất nhiều, hoàn toàn giống như bùng nổ tức giận, biểu cảm dữ tợn: "Lâm Uyển Bạch, cô có thôi đi không?"
"Chuyện ban nãy tôi đã nhận hết rồi. Mẹ của cô đã chết, có truy cứu hơn nữa thì bà ta cũng không thể sống lại được! Bây giờ cô lại nói như vậy, lẽ nào cô còn chứng cứ gì sao? Ai chứng minh cho cô? Lúc đó cô còn chưa chào đời, chỉ dựa vào một cái miệng mà định nhắm vào tôi mãi không dừng?"
Lâm Uyển Bạch im lặng cắn môi.
Lần này cô thật sự bị chặn họng, bởi vì giống như ở trong bệnh viện lần trước, cô chỉ hỏi dò. Nhưng cô chỉ dựa vào trực giác của mình, không có manh mối đáng tin cậy nào, càng không có bằng chứng xác thực.
Đối diện với lời phản bác ngang nhiên của Nguyễn Chính Mai, cô không lường trước được, đành nhường bước.
"Tôi có thể chứng minh!"
Bất ngờ, một giọng nữ đột ngột vang lên.
Lần này tất cả mọi người đều sững sờ, toàn bộ đều quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Mặt Nguyễn Chính Mai hết xanh ngắt lại trắng bệch. Bà ta trợn tròn mắt, run rẩy cất lời không dám tin: "Học Phương, em..."
Giọng nói ấy phát ra từ Lục Học Phương, người nãy giờ vẫn ngồi cạnh ông cụ trên sofa. Chẳng hiểu sao mặt bà lại tái đi, ánh mắt cũng phức tạp, thậm chí còn có chút bứt rứt khó mà đọc hiểu được.
Trịnh Sơ Vũ nãy giờ ngồi khoanh tay trên ghế như chuyện chẳng liên quan tới mình, lúc này cũng sửng sốt nghiêng đầu nhìn mẹ, hoàn toàn không hiểu khúc ngoặt của câu chuyện đến như thế nào.
"Tôi có thể chứng minh!" Lục Học Phương như đã hạ quyết tâm gì đó, từ từ đứng lên khỏi sofa, đón lấy mọi ánh mắt nghi hoặc của mọi người, thở hắt ra một hơi: "Ban nãy chị nói làm người phải có lương tâm, không sai, đúng là làm người phải có lương tâm! Nếu còn không nói ra những lời này, lương tâm của tôi có thể thật sự đã bị chó gặm rồi. Chuyện này đã được tôi giấu kín suốt bao nhiêu năm, cũng tới lúc buộc phải nói ra rồi... Anh à, em xin lỗi anh!"
"Học Phương?" Lục Học Lâm nhìn em gái mình, nét mặt khó hiểu.
Lục Học Phương tỏ ra rất áy náy, giống như một đứa trẻ mắc sai lầm muốn rút hết ruột gan ra để xin lỗi: "Anh trách em đi, mắng em đi, thậm chí đánh em cũng được. Năm đó Sở Sở chia tay với anh đều vì em cả!"
"Em nói gì, sao lại vì em?" Lục Học Lâm một lần nữa trợn tròn mắt kinh ngạc vô cùng.
"Không sai, vì em! Bởi vì chị dâu đã che kín mắt em, em bị người ta lợi dụng như một con ngốc!" Khi nhắc lại, ngữ khí của Lục Học Phương vẫn còn rất rất phẫn uất, khi tiếp tục, bà đã đổi xưng hô: "Năm xưa vì thân thiết với em nên Nguyễn Chính Mai vừa gặp đã phải lòng anh. Nhưng anh và Sở Sở tình đầu ý hợp, chuyện này mọi người đều biết. Nhưng điều mọi người không biết là, năm đó vì muốn phá hoại hai người và được làm dâu nhà họ Lục, nhân lúc anh đang ở Đức, bà ta ngụy tạo bằng chứng, nói Sơ Sơ gian díu với người đàn ông khác, còn nói đã có con..."
"Sau khi biết chuyện em rất phẫn nộ. Vì lúc đó chứng cứ Nguyễn Chính Mai tung ra quá "xác đáng" nên em đã ngây thơ cho rằng trong lúc anh chị yêu xa, Sơ Sơ một mình không chịu được cô đơn, giấu anh đi lại với người đàn ông khác. Em tự động cho rằng chị ấy không xứng với anh! Vì ban đầu bố cũng phản đối chuyện của hai người nên em đã viện cớ này, cố tình đi tìm Sở Sở, nói với chị ấy nhà họ Lục không đồng ý cho chị ấy làm dâu con trong nhà, cảm thấy thân phận của chị ấy thấp kém và cho chị ấy một khoản tiền, bảo chị ấy biến đi, đừng để liên lụy tới tiền đồ rộng mở của anh..."
"Học Phương, sao em..." Lục Học Lâm thở dốc, những sự thật liên tiếp ập tới khiến ông không chống đỡ nổi.
"Anh, em xin lỗi! Em thật sự xin lỗi, em cũng không ngờ mọi chuyện thành ra thế này!" Lục Học Phương cũng đỏ quạch hai mắt nhưng là vì áy náy và hối hận: "Năm xưa sau khi hai anh chị chia tay, tuy rằng em cũng từng ngờ vực nhưng về sau nghe tin chị ấy lấy chồng mới ngay lập tức, em còn nghĩ chuyện ngoại tình là có thật... Cho đến tận khoảng thời gian trước anh bị bệnh nặng phải nhập viện, xuất hiện một cô con gái làm phẫu thuật ghép gan cho anh, em mới biết, thì ra năm xưa em trách nhầm Sở Sở, đứa trẻ ấy chính là cốt nhục của anh! Anh, em xin lỗi, ngàn vạn lời xin lỗi. Em có lỗi với anh và Sở Sở. Sau khi bố biết bệnh tình của anh đã lập tức từ Mỹ trở về đây. Còn em thì chần chừ mãi không dám quay về, chỉ vì em thật sự không còn mặt mũi nào gặp anh nữa!"
Năm đó Lục Học Phương còn trẻ người non dạ, chưa suy nghĩ quá sâu sắc về nhiều chuyện. Lục Học Lâm lại thường xuyên ở Đức, mỗi năm quay về chỉ đôi ba lần.
Mà lúc đó thời gian Sở Sở có thai, Lục Học Lâm đã hơn nửa năm chưa về nước. Bà tự cho rằng Sở Sở phản bội anh trai mình mà không hay biết, khoảng thời gian này Lục Học Lâm từng đi làm tích tiền gửi về nước để người mình yêu có tiền sang Đức, giải tỏa nỗi nhớ tương tư...
Sai sai sai, tất cả đều là sai trái!
Lục Học Phương ngồi phịch xuống sofa, đau khổ ôm mặt, nước mắt hối hận rơi xuống không ngừng.
Bà quả thực không còn mặt mũi nhìn Lục Học Lâm.
Em gái phá hoại hạnh phúc của anh trai, Lục Học Phương không biết làm sao để đối mặt. Chỉ có mình bà biết, vào lần đầu tiên nghe Lâm Uyển Bạch gọi bà một tiếng "cô", bà xấu hổ đến mức nào! Nhưng bà không nói một chữ, vì bà ích kỷ, bà sợ Lục Học Lâm sẽ hận mình...
Nhưng vừa rồi nghe Nguyễn Chính Mai thừa nhận chuyện sau khi cưới vẫn còn tới ép chết Sở Sở, bà không thể im lặng tiếp được nữa!
"Ầm" một tiếng, tất cả đều sững sờ!
Lâm Uyển Bạch ngoài thảng thốt ra còn phần nào hiểu được mọi chuyện. Cô vẫn luôn cảm thấy Lục Học Phương có điều gì giấu giếm, giờ thì đã hiểu rốt cuộc là vì sao.