Xin Hãy Ôm Em

Chương 203

Nghe thấy tiếng hỏi thăm, người đàn ông trung niên mới mở mắt ra.

Khi nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, trên biểu cảm của ông xuất hiện đôi nét ngỡ ngàng trong phút chốc rồi mới định thần lại.

"À, tiên sinh, ông vẫn ổn chứ?"

Người đàn ông trung niên ho một tiếng rồi trả lời: "Dạ dày hơi đau một chút."

Nghe vậy, Lâm Uyển Bạch gật đầu, cũng đã sớm nhận ra. Có điều thấy biểu cảm của ông quá đau đớn, lại cùng là người Trung Quốc nên cô mới không nhịn được, hỏi thăm đôi câu. Nghĩ ra chuyện gì đó, cô nói: "Hình như trong túi của tôi có thuốc đau dạ dày, đợi tôi tìm xem sao..."

Tháo dây an toàn ra, cô đứng lên lấy chiếc túi xách của hành lý xuống, kéo ngăn trong cùng, lục ra mấy loại thuốc.

Cầm một lọ lên tay, Lâm Uyển Bạch vui vẻ vặn mở hộp thuốc đưa cho ông: "Có thật ạ, ông cầm đi, uống hai viên là được rồi. Hiệu quả cực nhanh, uống vào khoảng vài phút sau là hết đau."

Người đàn ông trung niên hơi sững người, giơ tay đón lấy.

Chú ý thấy nước trong cốc đã nguội lạnh, Lâm Uyển Bạch ngăn ông lại, giơ tay ấn chiếc nút trên đỉnh đầu. Khi cô tiếp viên hàng không xinh đẹp đi tới trước mặt, cô nói: "Phiền cô cho tôi một cốc nước ấm! Cảm ơn cô!"

Uống xong hai viên thuốc, lại uống nửa cốc nước ấm, người đàn ông trung niên tiếp tục ôm bụng.

Khoảng vài phút sau, ông mỉm cười nhìn cô: "Thấy đỡ hơn nhiều rồi, thật sự cảm ơn cô!"

"Tiên sinh đừng khách khí!" Lâm Uyển Bạch cười dịu dàng.

"Đừng gọi tôi là tiên sinh nữa, trông cháu cũng chạc tuổi con gái tôi, gọi một tiếng "chú" là được rồi!" Người đàn ông trung niên cười rất dịu dàng, không khó nhận ra thời trẻ là một người phong độ ngời ngời: "Giờ cháu đang sống ở Canada sao?"

"Vâng..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Từ sau chuyện xảy ra với con, cô cũng không tiếp tục ở lại Los Angeles nữa mà một mình tới Canada. Suốt ba năm qua cô cũng chỉ sống ở đó. Cô đã gửi rất nhiều CV xin việc, không ngờ cuối cùng lại bước vào làm trong một tòa soạn báo doanh nghiệp, thiên về mảng tài chính, cũng coi như đúng chuyên ngành của cô, bên trong cũng có khá nhiều đồng nghiệp là người Hoa.

"Chú cũng không sống ở Bắc châu Mỹ đâu, chú thường xuyên sống ở châu Âu hơn, tới New York là để làm chút chuyện, bây giờ chuẩn bị về nước." Người đàn ông trung niên nói xong, mỉm cười tiếp tục: "Nghe khẩu ngữ của cháu, cháu cũng là người Băng Thành?"

"Vâng, đúng ạ..." Lâm Uyển Bạch một lần nữa gật đầu.

"Vậy trùng hợp rồi, không ngờ chúng ta lại là đồng hương. Chú cũng là người Băng Thành!" Người đàn ông trung niên cười thân thiết hơn nữa: "Mấy năm nay hầu như chú toàn ở Berlin, vợ con thì ở Trung Quốc. Lần này về nước chắc không đi nữa, còn cháu?"

Lâm Uyển Bạch khẽ đáp: "Bà ngoại cháu mất rồi, cháu về làm giỗ cho bà."

Sau đó hai người họ lại trò chuyện bâng quơ thêm mấy câu. Đêm xuống, cả khoang máy bay mọi người đã ngủ cả. Đến trưa ngày hôm sau, máy bay hạ cánh.

Vì ngồi cạnh nhau nên lúc lấy hành lý, Lâm Uyển Bạch cũng trùng hợp lấy chung với người đàn ông trung niên. Đi ra khỏi máy bay, đối phương rút danh thiếp ra, đưa cho cô.

"Đây là danh thiếp của chú."

Lâm Uyển Bạch đón lấy, chỉ nói một câu: "Cháu họ Lâm..."

Dù sao cũng là bèo nước gặp nhau, chưa chắc còn duyên gặp lại, thế nên cũng không cần nói cả họ cả tên ra cho người ta.

Người đàn ông mỉm cười, không quá để ý. Hình như có xe riêng tới đón ông ấy, tới cửa, ông vẫy tay chào cô: "Cô Lâm, tạm biệt!"

"Tạm biệt..." Lâm Uyển Bạch cúi đầu đáp.

Khi đút danh thiếp vào túi, cô có nhìn qua cái tên bên trên: Lục Học Lâm.

Nhìn lên bầu trời đã lâu không gặp, rời nơi đây tròn bốn năm, khi một lần nữa bước lên mảnh đất này, cô bỗng có chút hồi hộp. Lâm Uyển Bạch hít sâu một hơi, kéo vali đi về phía taxi.

Cô đang chìm đắm trong những cảm xúc của riêng mình, không hề chú ý rằng cửa đại sảnh sân bay đang chìm trong một đống hỗn loạn.

Từ cao tốc sân bay đi vào trong trung tâm thành phố, Lâm Uyển Bạch từ đầu tới cuối chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thành phố thân thuộc đã dần dần trở nên xa lạ này. Nơi đây lại xây thêm rất nhiều công trình mới, con đường trước kia được phong tỏa để làm đường tàu điện ngầm cũng đã hoàn thiện.

Cô cố gắng phân biệt xem đây là đâu, chỗ kia từng là nơi nào...

Lần này về nước không chỉ để làm giỗ cho bà, Lâm Uyển Bạch còn có công việc. Tổng biên tập của tòa soạn đang ở Băng Thành, bên Canada chỉ là một bộ phận chi nhánh tại nước ngoài. Thế nên cô còn phải ở lại đây ít nhất một tháng. Băng Thành rộng lớn như vậy, chắc sẽ không gặp lại đâu nhỉ...

Cô nghĩ thầm trong lòng như vậy.

Nhưng cô rất nhớ cô bạn thân Tang Hiểu Du. Hai người bao năm qua chỉ có thể liên lạc qua email, không biết gần đây cô ấy ra sao rồi. Cô khẽ cười, trước mặt hình như đã đến khách sạn cô đặt phòng rồi.

Lâm Uyển Bạch xuống taxi chuẩn bị đi, người tài xế từ phía sau thò đầu ra.

"Cô ơi, đợi chút!"

Lâm Uyển Bạch dừng bước, bày ra vẻ mặt khó hiểu: "Sao thế ạ, tôi gửi sai tiền sao?"

"Không phải! Lẽ nào cô không phát hiện ra thiếu điều gì sao?"

"..." Thiếu gì chứ?

Lâm Uyển Bạch cúi đầu, nhìn chiếc túi xách trên người và vali hành lý vừa lấy từ sau cốp, không cảm thấy còn thiếu thứ gì, khó hiểu nhìn tài xế.

Người tài xế dường như còn câm nín hơn cả cô, xuống xe mở ghế sau ra.

Lâm Uyển Bạch nhìn qua, giật nảy mình.

Chẳng hiểu từ lúc nào ghế sau xuất hiện một bé trai, dáng vẻ khoảng bốn, năm tuổi, trông đẹp như một bức tượng, mặc bộ Âu phục màu đen, mái tóc đen hình nấm hơi xoăn, nếu không nhìn kỹ e sẽ ngỡ đây là một bé gái.

Ở đâu ra một cục bánh bao thế này?

Người tài xế cất giọng thúc giục, nét mặt đầy oán trách: "Cô à, cô làm mẹ kiểu gì vậy, cũng qua loa hời hợt quá mức đấy! Xuống xe mà quên cả con, còn không mau bế nó xuống!"

"Tôi..." Lâm Uyển Bạch ngẩn người.

Dưới ánh mắt ép buộc của tài xế, cô đành đờ đẫn tiến lên, bế cục bánh bao đó xuống.

Sau khi cô đóng cửa lại, chiếc xe lao vút đi, còn ấn còi hai tiếng, như đang bộc lộ sự bất mãn với cô vậy.

Trước cửa khách sạn, một lớn một nhỏ đứng đón gió.

Lâm Uyển Bạch cúi đầu, nhìn cục bánh bao cao bằng đầu gối mình, nuốt nước bọt, ngồi xuống kiên nhẫn hỏi han.

"Bạn nhỏ, bố mẹ con đâu?"

"Có phải con lên nhầm xe không?"

"Con có muốn ăn kẹo không?"

Hỏi một hồi, cục bánh bao vẫn chỉ bày ra khuôn mặt lạnh lùng.

Lâm Uyển Bạch đang rầu rĩ không biết có nên đưa nó vào đồn công an không thì cục bột nhỏ trước mặt bỗng nhiên ngã thẳng vào lòng cô. Cô giật nảy mình: "Này, bạn nhỏ! Con không sao chứ?"

Cô giơ tay đỡ thằng bé, chạm phải nhiệt độ trên trán nó.

Chết dở, nóng quá vậy!

Lâm Uyển Bạch đành bế lại cục bánh bao lên, tạm thời giao lại vali cho nhân viên khách sạn quản lý, vội vàng đi sang bên đường đối diện.

Sau khi xếp số khám bệnh, rất nhanh có bác sỹ tới khám, tiến lên mắng cô: "Cô làm mẹ kiểu gì vậy, con sốt dữ như vậy, sao giờ mới đưa vào viện!"

Chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, đã có hai người chất vấn cô làm mẹ kiểu gì rồi...

Lâm Uyển Bạch chống tay lên trán.

Cô có nỗi khổ mà chẳng thể nói ra.

Cô cũng rất muốn tự giải thích vài câu cho bản thân, rằng mình và cục bánh bao này không có quan hệ gì, nhưng vừa mở miệng, bác sỹ và y tá lại giống như anh tài xế kia, trừng mắt nhìn cô bằng thái độ trách móc.

Đến tận khi cô cúi đầu xuống, bày ra vẻ biết lỗi.

Vừa về nước đã liên tục được "làm mẹ" thế này là sao chứ...

Lâm Uyển Bạch cầm sổ khám bệnh đi ra cửa xếp hàng nộp tiền. Tới khi quay lại phòng khám, cô liền nhìn thấy một y tá vội vã chạy ra.

"Chị à, cuối cùng chị cũng đã quay lại!"

Lâm Uyển Bạch còn chưa kịp hỏi có chuyện gì, y tá đã nói liên hồi: "Chị mau lại đây, con trai chị không cho ai động vào! Bây giờ thằng bé đang sốt rất cao, buộc phải tiêm hạ sốt. Nhưng bác sỹ không lại gần nó được, tôi còn bị nó cắn một miếng đây này!"

Cô y tá nói xong, lập tức chìa tay ra cho cô xem, vẻ ấm ức.

Trên mu bàn tay trắng trẻo hiện lên một dấu răng rõ ràng.

Vừa nhìn là biết bị con nít cắn, không có nặng nhẹ, dấu răng rất sâu nhìn là thấy đau.

Ơ...

Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt.

Cô bị cô y tá kéo lại vào phòng khám, lập tức nhìn thấy bánh bao nhỏ lúc này đã hồi phục chút tinh thần, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, ánh mắt hơi mệt vì sốt. Nhưng khi bên cạnh có người tiến lên, nó lập tức bày ra khuôn mặt ngầu, phồng mang trợn má, hung dữ như một con thú nhỏ, chiếc cà vạt đỏ nhỏ xinh trên cổ cũng xiêu vẹo đi.

Vị bác sỹ cầm kim tiêm trong tay, nét mặt đang không biết làm sao cho vừa.

Có một y tá bên cạnh đang tiến lên, vừa định thử chạm vào cánh tay nhỏ của nó, bánh bao nhỏ lập tức né tranh, cái miệng đã há ra kiểu phòng bị. Cô y tá từng bị nó cắn sợ hãi rụt tay lại.

Bác sỹ chú ý thấy cô, lập tức thúc giục: "Cô làm mẹ còn đứng đó làm gì, mau lên chứ!"

"À..." Lâm Uyển Bạch một lần nữa bị ép bất đắc dĩ.

Thật ra cô cũng hơi thấp thỏm, thận trọng tiến lên, không lập tức giơ tay ra ngay mà ngồi xuống bên cạnh bánh bao nhỏ rồi mới ôm thằng bé vào lòng. Điều kỳ lạ là bánh bao nhỏ tuy có hơi rụt lại một chút nhưng sau đó đã ngoan ngoãn để cô ôm.

Có vẻ vì trước đó từng ngã vào lòng cô nên nó ít phòng bị cô hơn so với những người khác.

Lâm Uyển Bạch bế nghiêng bánh bao nhỏ vào lòng, vừa hay để lộ ra phần mông, tiện cho bác sỹ tiêm.

Khi chiếc quần nhỏ bị kéo xuống một chút, bác sỹ cầm ống tiêm cúi xuống, bánh bao nhỏ trong lòng một lần nữa giãy giụa dữ dội.

Lâm Uyển Bạch có phần cuống quýt, suýt nữa không kiểm soát nổi. Tốn rất nhiều công sức cô mới ôm chặt được nó, không để bánh bao nhỏ rơi xuống. Cô nhanh chóng nhận ra sự run rẩy khẽ khàng bên trong màn giãy giụa.

Cô chợt hiểu ra, có lẽ bánh bao nhỏ đang sợ hãi.

Tuy rằng từ đầu đến cuối đều bày ra vẻ mặt ngầu nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ. Đối với hoàn cảnh xung quanh, tất cả đều xa lạ với nó, nhất là khi những dụng và máy móc lạnh lẽo đó cái nào cũng đều là một màu trắng nhức mắt. Trẻ con thường khi đến những nơi như bệnh viện đều rất sợ hãi. Cô còn nhớ trước kia Yến Phong đưa Tiểu Châu Châu đi tiêm, nó còn gào cha khóc mẹ.

"Ngoan, đừng sợ nhé..."

Lâm Uyển Bạch xốc bánh bao nhỏ lên, giọng càng nhẹ nhàng hơn một chút: "Bây giờ con đang sốt, phải tiêm mới hạ được sốt, nếu không sẽ rất nghiêm trọng. Cố nhịn một chút, sẽ qua rất nhanh thôi. Chúng ta phải làm một nam tử hán mạnh mẽ chứ..."

Bên cạnh những lời thì thầm dịu dàng, cô dùng ánh mắt ra hiệu với bác sỹ.

Bác sỹ cũng nhanh chóng có động thái, chẳng bao lâu nữa thuốc sẽ được tiêm hết.

Lâm Uyển Bạch cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên vẫn còn là con trẻ, chỉ vài ba lời đã có thể xoay chuyển được sự chú ý của nó. Tới khi nó tỉnh lại thì thuốc đã tiêm xong. Có thể vì lời cuối cùng cô nói, nó vẫn cố nhẫn nhịn.

Cô cảm thấy trái tim mình như sắp tan chảy vì cậu bé xa lạ trước mặt.

Lâm Uyển Bạch hôn lên má thằng bé, không kìm được lòng mình: "Con thật tuyệt!"

Bánh bao nhỏ ngẩn người, gò má trắng trẻo ánh lên chút hồng hào.

Hoàn thành xong sứ mệnh, bác sỹ thở phào, nói với cô: "Thuốc hạ sốt đã tiêm xong, tôi sẽ kê thêm ít thuốc tiêu viêm. Tôi khuyên hai người nên tạm thời ở lại bệnh viện quan sát, đợi chắc chắn hạ sốt rồi hẵng về, bệnh tình của trẻ con không thể xem thường!"

Lâm Uyển Bạch đành phải gật đầu, bế bánh bao nhỏ cùng cô y tá đi về phòng bệnh.

Trong phòng bệnh có bốn chiếc giường, hai giường trống, còn một giường có một người phụ nữ tuổi đã cao đang nằm, bên cạnh là một cây truyền nước, xem ra đã ngủ thiếp đi rồi.

Lâm Uyển Bạch nhẹ nhàng đặt thằng bé lên giường, còn mình ngồi lên chiếc ghế bên cạnh giường, nắm lấy tay bánh bao nhỏ, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy như hột nhãn của nó, không nhịn được, lại khen ngợi: "Ban nãy con thật dũng cảm, cô thấy có một bạn nữ ở bên cạnh tiêm xong còn khóc đỏ cả mũi, xem ra con đúng là nam tử hán kiên cường đấy! Năm nay con mấy tuổi rồi?"

"Bốn ạ!" Khi bánh bao nhỏ lên tiếng, còn giơ ngón tay mũm mĩm lên.

Giọng nói mềm mại, giống như một chú mèo con.

Lâm Uyển Bạch chỉ hỏi đại, không ngờ nó trả lời thật, dù sao cũng dẫn theo nó từ lúc xuống taxi tới giờ, nó chưa nói một câu. Ban nãy cô có phần nghi ngờ thằng bé này phải chăng không biết nói chuyện. Bây giờ thì hiểu rồi, không phải nó không biết nói, chỉ là không muốn tiếp chuyện với người lạ, hoặc không thèm nói, ra vẻ lạnh lùng.

"Bốn tuổi rồi à?" Cô mỉm cười.

"Vâng!" Bánh bao nhỏ gật đầu, có chút bẽn lẽn.

Thật ra nó còn chưa chính thức lên bốn, sinh nhật còn chưa tới, chỉ là suýt bốn tuổi thôi.

"Vậy con có thể nói cho cô biết, con tên là gì không?" Lâm Uyển Bạch hỏi tiếp.

Ngoài hiếu kỳ ra thì cô cũng buộc phải biết tên bánh bao nhỏ, như vậy báo cảnh sát mới dễ tìm ra bố mẹ của nó.

"Đậu Đậu ạ." Bánh bao nhỏ đảo đảo mắt.

Trả lời cô như vậy, ai bảo nó không thích cái tên khai sinh của mình chứ, khó nghe chết!

Lâm Uyển Bạch cũng nghe ra, đây dĩ nhiên chỉ là tên ở nhà. Khi cô định truy hỏi tên thật của bánh bao nhỏ thì thấy đôi mắt của nó sụp xuống, có vẻ như thuốc đang có tác dụng.

"Buồn ngủ phải không? Con ngủ đi, ngủ một giấc là khỏe lại." Cô vội vàng kéo chăn qua, đắp lên người bánh bao nhỏ.

Bánh bao nhỏ quả nhiên ngáp một cái thật to, rồi hàng mi dài sụp xuống.

Lâm Uyển Bạch thấy cửa phòng còn mở hé, ngoài hành lang luôn có tiếng đi qua đi lại, sợ làm ồn tới thằng bé, cô đứng dậy định đóng cửa. Nhưng vừa có đọng tác, vạt áo lập tức bị giữ chặt lấy.

Cô cúi đầu nhìn liền thấy một bàn tay nhỏ xíu.

Lâm Uyển Bạch nhìn lên thấy ánh mắt bánh bao nhỏ hoảng loạn. Cô thẳng thừng nằm nghiêng bên cạnh giường, ấn cái đầu nhỏ vào lòng mình, vỗ nhẹ lên lưng nó: "Con ngủ đi, cô không đi, sẽ ở đây cùng với con!"

Cô đã ngồi hơn mười mấy tiếng máy bay, người đã sớm mệt mỏi, cộng thêm chênh lệch múi giờ, nên vốn dĩ chỉ dỗ bánh bao nhỏ một lúc, cô đã dần dần không gắng gượng được nữa.

Chẳng biết đã qua bao lâu, trong mơ bỗng có người kích động hét to.

"Tiểu thiếu gia..."