Xin Chào Tông Chủ, Tạm Biệt Tông Chủ

Chương 5

Edit: Ngọc Hân

Để điện thoại xuống, Đỗ Tiểu Nhiễm ngồi trong ký túc xá chờ, những người phụ nữ trung niên kia vô cùng phách lối, lời nói cũng rất không hay ho gì.

Không bao lâu trước cửa ký túc xá đã đầy người đứng chắn.

Có mấy nữ sinh thích tám chuyện vây xem chỉ vào cửa không biết nói gì đó.

Đỗ Tiểu Nhiễm đang buồn bực, điện thoại di động lại vang lên, thì ra là mấy cô gái cùng ký túc xá nghe chuyện của cô rối rít gọi điện tới an ủi cô, còn hỏi cô cần giúp đỡ gì không.

Đỗ Tiểu Nhiễm nhận một cuộc lại một cuộc, lần này trong lòng thấy dễ chịu hơn chút.

Cảnh sát nhanh chóng tới nơi, chưa đầy một lát đã có hai cảnh sát tới.

Phụ đạo viên sợ ảnh hưởng không tốt, vội dẫn người tới phòng làm việc.

Đợi đến sau khi vào phòng những phụ nữ trung niên kia bắt đầu đưa ra chứng cứ: “Cậu xem, đây là băng ghi hình giám sát đường hầm ngầm đêm hôm đó.” Truyện bên Lequyddon

Thái độ của cảnh sát ngược lại là không nói gì, nhanh chóng mở máy tính cắm USB vào kiểm tra nội dung.


Nhưng sau khi xem Đỗ Tiểu Nhiễm cũng lấy làm kinh hoảng, cô cho rằng camera cùng lắm chỉ quay được lờ mờ, cho nên đối phương muốn lợi dụng sơ hở lừa gạt cô.

Nhưng không ngờ camera rất kỳ quái, cô nhớ rất rõ ràng mình sợ đụng vào bà cụ kia nên lùi về sau hai bậc thang, song trong băng ghi hình hoàn toàn không có!

Chỉ có hình ảnh mình đi xuống cầu thang, vì góc độ quay hơn nữa hình như mình không cao, trong lúc nhất thời nhìn từ một góc độ thật đúng là giống như mình đụng vào bà cụ!

Trong nháy mắt cả người cô mê muội, không nhịn được bảo người ta cho xem lại băng ghi hình một lần nữa.

Phụ đạo viên bên cạnh vốn còn nửa tin nửa ngờ, lúc này nhìn sang cô, trong ánh mắt mang theo vẻ trách móc nặng nề.

Thái độ của cảnh sát cũng có chút chuyển biến, nói với cô: “Cô gái nhỏ, loại chuyện này không thể theo phong trào được, lại nói nếu như vậy tất cả mọi người không dám giúp đỡ người khác, sợ ảnh hưởng không tốt. Được rồi, lần này chúng tôi không nói gì cả, các người tự thương lượng nên giải quyết thế nào đi nhé.”

Đỗ Tiểu Nhiễm là một cô gái còn chưa bước ra khỏi cảnh cổng đại học, khi nào thì trải qua chuyện như vậy chứ.

Chờ cảnh sát vừa đi, ba người phụ nữ kia liền tỏ thái độ càng phách lối hơn, một người trong đó lôi kéo cô nói: “Cô giả bộ cái gì chứ! Mau lấy tiền đi, người vẫn còn nằm trong bệnh viện đấy, chữa đầu gối sẽ mất sáu vạn, không tính toán với cô, cô cầm mười lăm vạn ra đây đi!”

Phụ đạo viên đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, vội khuyên ba người phụ nữ trung niên đi ra ngoài.

Chờ lúc trở lại, phụ đạo viên cũng đã sứt đầu bể trán: “Tôi sợ sẽ xảy ra chuyện, em nói các em đều phải tốt nghiệp, haizzz! Em nhanh chóng tìm người nhà của em thỏa hiệp với bên kia đi.”


Cả nửa ngày Đỗ Tiểu Nhiễm nói không ra lời.

Mặc dù ba mẹ cô là ba mẹ ruột, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng làm cô gái ăn không ngồi rồi trong nhà.

Khi còn bé đóng học phí sách vở cũng sẽ bị mẹ cô mắng mỏ.

Ngay cả Trương Kỳ Kỳ cũng nói, chưa từng thấy ba mẹ nào lại thách thức tư duy năng lực của loài người hiếm thấy như vậy….

Lúc này sao có thể tìm bọn họ?

Cô sốt ruột muốn khóc, dù sao cũng còn chút hi vọng bên phía Trương Kỳ Kỳ: “Thầy, em thật sự bị oan, bạn của em đang dán thông báo tìm nhân chứng ở bên ngoài, em nghĩ sẽ có người chứng minh là em trong sạch….”

Bộ dạng phụ đạo viên dường như không tin cô: “Được rồi, em đừng áp lực quá, hãy giải quyết rõ ràng mọi chuyện, đừng để trường học bị bôi nhọ.”

Chờ từ phòng làm việc ra ngoài, Đỗ Tiểu Nhiễm vội dọn đồ vào túi đi qua chỗ Trương Kỳ Kỳ, một mặt là muốn biết có thể tìm được chứng cứ hay không, mặt khác cũng muốn xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cái camera.

Lúc vào đường hầm ngầm, Trương Kỳ Kỳ và hai bạn cùng phòng đều đã ở đó, Trương Kỳ Kỳ chẳng những dán thông báo tìm nhân chứng, mà còn lần lượt phát cho mọi người.


Nhìn thấy một màn này mắt Đỗ Tiểu Nhiễm đỏ hoe, cô vội chạy tới nhận mấy tờ thông báo trong tay Trương Kỳ Kỳ: “Phiền các cậu rồi, sáng sớm đã phải chạy tới đây.”

“Haizzz, phiền với không gì chứ, không phiền đâu, ở chung bốn năm trong ký túc xá, ai không biết cậu! Cậu yên tâm, vẫn còn nhiều người tốt, đừng lo lắng!”

Đợi cả ngày như vậy, cũng làm được chuyện cần làm.

Ngay cả băng ghi hình lúc ban đầu cũng tìm được.

Nhân viên đường hầm ngầm đặc biệt cho bọn cô xem.

Lúc xem lại trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm cũng bị ám ảnh, sự thật chứng minh, phần băng ghi hình này không có chút thay đổi nào, vẫn là đoạn có thể chứng minh cô có tội.

Lần này hai bạn nữ kia cũng im lặng, chỉ có Trương Kỳ Kỳ vẫn nhỏ giọng an ủi cô: “Có lẽ không quay rõ đấy… Ở chỗ đó coi như cậu đụng vào cũng không cách nào đụng người ta vỡ cả đầu gối, chắc là cậu chỉ chạm vào, đối phương cố ý lừa cậu.”

“Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ các bà cụ đúng là không chọc vào nổi, lỡ đụng vào, hận không được bạn phải chăm sóc dưỡng già cho bà ta….”

Biết mọi người đều có lòng tốt nhưng Đỗ Tiểu Nhiễm lại không nói được ra lời nào, trong lòng tràn đầy tủi thân, tủi thân nước mắt cũng nghẹn nuốt vào trong bụng.

Lúc đang khổ sở, điện thoại di động lại vang lên.

Khi Đỗ Tiểu Nhiễm vừa bắt máy thì nghe bên trong một giọng nữ nóng nảy truyền tới mắng mỏ: “Cô hãy thành thật mà sống đi, cô nói cô đâm cho tôi một lỗ thủng to như vậy, bên trường học gọi điện cho tôi biết bảo tôi tới bệnh viện thỏa hiệp với người ta. Tôi cho cô biết, tôi không đếm xỉa tới chuyện của cô cơ mà, ngày mai Tiểu Phi còn phải đi học đấy, chuyện của cô tự mình giải quyết đi!”

Âm thanh điện thoại quá lớn, bạn bè xung quanh đều nghe được, trong lúc nhất thời mọi người đều im lặng.


Sau khi gặp chuyện lại bị mẹ ruột đâm một dao, càng đau khổ hơn.

Đỗ Tiểu Nhiễm vội vã ngẩng đầu lên cười nói: “Thời gian không còn sớm, các cậu cũng mệt mỏi cả ngày rồi nhanh về đi thôi, chờ tới lúc mình rảnh rỗi mời các cậu ăn cơm. Đúng rồi, lần trước tới nhà hàng tôm hùm Lữ Ký mới sửa chữa cảnh vật xung quanh không tệ, chúng ta có thể tới đó ăn.”

“Tiểu Nhiễm…” Trương Kỳ Kỳ quan tâm nói: “Vài ngày tới cậu có muốn ở cùng mình không…..”

“Không cần, một mình mình ở ký túc xá vô cùng tốt, đừng quá lo lắng cho mình, được rồi, mình về đây!” Nói xong Đỗ Tiểu Nhiễm vội đi vào bên trong đường hầm ngầm.

Vừa lẫn vào trong đám người lỗ mũi liền chua xót, cô cố nhịn không để nước mắt rơi, rõ ràng là lúc nóng nhất trong ngày hè nhưng chợt cảm thấy rất lạnh lẽo.

Người bên cạnh rất nhiều, song tất cả không rõ mặt mũi.

Không muốn trở lại ký túc xá lạnh lẽo kia, cũng không muốn đi bất kỳ chỗ nào.

Cầm tấm vé tháng mù mờ ngồi trong đường hầm ngầm, vừa đứng dậy chợt thấy ánh sáng lóe lên.

Người trên xe đi xuống…..

Cuối cùng có chỗ trống, cô lại ngồi xuống…

Giữa lúc mịt mờ dường như nghe có người gọi tên cô, cô ngẩng đầu lên không thể tin mở trừng hai mắt: “Vu Kỳ.”