Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 67: Chuyện tốt cùng chuyện xấu

Edit: ss gau5555

Beta: Cục Bột Aly

Hôm qua, sau khi đám người Phượng Tiêu

dẫn người đi truy tìm trở về, đương nhiên bị các trưởng lão giận dữ hỏi, đám người Phượng Tiêu bẩm báo không đuổi kịp người, liền bị mắng đến

máu chó xối đầu không thể chen vào một câu. Thật vất vả đợi cho các

trưởng giả ngừng lại một chút, sau đó Phượng Tiêu mới nói nguyên nhân

quang minh chính đại bị thất lạc.

Nghe nói

tôn chủ bế một vị tiểu tông chủ trong lòng, còn dẫn một nữ tử che mặt

đang trốn chạy, lúc này, chúng trưởng giả nhớ lại Tiểu Cốc Lượng ngày ấy nhìn thấy ở Biệt trang, trong lòng nổi lên hi vọng, có thể đứa bé kia

chính là thiếu tông chủ, mấy năm nay hai mẹ con được tôn chủ giấu ở

trong Biệt trang này, vì thế, bọn họ liền tìm đến quản gia để hỏi.

Nào biết được quản gia ở biệt trang vừa

mới nhậm chức không bao lâu nên hỏi gì cũng không biết, thậm chí còn

trình báo nói ngày ấy tôn chủ đến biệt trang, vì lần đầu tiên tiếp đãi

một đại nhân vật như vậy nên ông ta nơm nớp lo sợ, ngay cả mặt mày chúa

thượng cũng chưa nhìn rõ, cho nên không biết chuyện đứa nhỏ có bộ dạng

giống như đúc với tôn chủ, điều duy nhất mà hắn có thể nói chính là tiểu hài tử gần ba tuổi bên trong trang là con của Cốc Nhược Vũ, người mà

hôm qua vừa mới rời khỏi.

Vừa nghe tên Cốc Nhược Vũ, Phượng Địch

lập tức nhớ lại chúa thượng đã từng sai hắn đến Nam Lăng cầu hôn, hắn

vội vàng bẩm báo cho các vị trưởng lão chuyện năm đó, nghe đồn nàng kia

đã chết, cho nên việc hôn nhân kia không có kết quả. Phượng Tiêu cũng

nhớ tới một việc có liền quan đến Cốc gia ở Nam Lăng, cha mẹ của Cốc

Nhược Vũ kia bây giờ còn đang ở phía tây biên cảnh, chúa thượng mỗi

tháng đều phái người đến thăm bọn họ.

Mới đầu, các vị trưởng lão bị quản gia

làm cho tức giận đến hộc máu, nhưng nghe được lời này của Phượng Địch

cùng Phượng Tiêu…, trong nháy mắt liền vui mừng tung trời, kết luận đứa

bé kia chín mươi chín phần trăm là thiếu tông chủ nhà các ông, chỉ cần

chờ Phượng Hiên gật đầu nói đúng là xong. Thật sự là ông trời có mắt,

làm cho tôn chủ giống như hoà thượng của bọn họ có thể sinh con nối

dòng, không nghĩ tới chủ tử giống như Liễu Hạ Huệ nhưng tay chân lại

hành động nhanh đến như vậy .

Cung Thượng Ti cảm thấy cần phải tìm tôn chủ trở về, nhanh chóng để cho đứa bé kia nhận tổ quy tông, nhưng

Phượng Tiêu lại có suy nghĩ ngược lại, hắn cho rằng chúa thượng đều đã

có tính toán, cần phải chờ mệnh lệnh chúa thượng mới đúng.

Thảo luận hết lần này tới lần khác, nếu

Thiếu tông chủ kế nhiệm đại nghiệp đã xuất hiện, vậy chỉ cần chờ xem tôn chủ có tính toán gì mới tính tiếp. Vì thế, thị vệ Cung thị vẫn ở bên

ngoài tìm kiếm tăm hơi tôn chủ nhà mình, chẳng qua một khi đã phát

hiện, sẽ lập tức bẩm báo, sau đó để Cung Như Tích, Phượng Tiêu cùng

Phượng Địch đi trước, xem thử chúa thượng muốn làm gì.

Cho nên, lúc một nhà ba người Phượng

Hiên xuất hiện trên đường ở Lệ đô, trước khi các trưởng lão Cung gia đã

nhận được tin tức, ba người Cung Như Tích lập tức chạy đi qua.

Cảm thấy là có người theo dõi, biết là người của Cung gia nên Phượng Hiên cũng không thèm để ý, tiếp tục dạo phố của hắn.

“Cha, đồ chơi làm bằng đường! Khụ khụ!”

Tiểu oa nhi vừa khụ vừa đưa ngón tay út chỉ người bán đồ chơi nhỏ làm

bằng đường ở một bên.

Phượng Hiên liếc một cái, không đồng ý nói : “Ngoan, vật kia bẩn, cha mua cho con những vật khác để ăn.”

“Mẹ, đồ chơi làm bằng đường! Khụ khụ!” Cha không đồng ý, vậy tìm mẹ là được rồi.

Cốc Nhược Vũ vốn đang đau lòng vì nhi tử bị bệnh, lúc này thấy nhi tử muốn ăn, tất nhiên không phản đối. Nhìn đồ chơi làm bằng đường kia, chính nàng cũng thích ăn, nhưng mà, phải tiết

kiệm một chút, vì thế, nàng lấy túi tiền ra chuẩn bị mua một cái.

Thấy ánh mắt cùng động tác lấy tiền liền biết nàng muốn mua, Phượng Hiên bất đắc dĩ, thầm nghĩ: tại sao tiểu hài tử cùng nữ nhân đều thích ăn thứ đồ chơi này? Ngay cả muội tử cũng

thích ăn. Hắn đưa tay ngăn cản Cốc Nhược Vũ, sau đó tự mình cầm một thỏi ngân lượng ra, ném cho tiểu thương ( người bán nhỏ), cầm hai cái cho

hai mẹ con mỗi người một cái, lúc này tiểu oa nhi vô cùng vui vẻ, bắt

đầu ăn, Cốc Nhược Vũ lại bận rộn nhận lại một ít bạc, dựa theo thực tế

cùng tính toán cho mai sau, xoay người lại giáo dục Phượng Hiên nói:

“Chàng cho là chàng vẫn còn là thiếu gia nhà có tiền sao, tiêu tiền bậy

bạ như vậy, mau đem toàn bộ tiền cho ta!”

Từ trước đến giờ, một lượng bạc, hay là

một thỏi vàng ném ra bên ngoài, Phượng Hiên đều không hề có quan niệm

tiền tài, thấy nương tử thân ái đang ra vẻ tức giận, vội vàng ngoan

ngoãn đem túi tiền giao ra. Đợi nàng cất xong, lại đem đồ chơi làm bằng

đường đưa tới trước mặt nàng, lấy lòng mời nàng ăn.

Cốc Nhược Vũ nhường cho hắn ăn, Phượng

Hiên cười cười nói: “Ta một đại nam nhân sao lại ăn thứ đồ chơi bằng

đường này, đây là mua cho nàng.”

“Vậy cho Lượng nhi ăn.”

“Lượng nhi có rổi, mẹ cũng ăn đi!”

Cốc Nhược Vũ có chút ngượng ngùng, nhưng dưới cái nhìn soi mói của hai phụ tử, nàng cuối cùng đành phải nhận

lấy, để dưới khăn che mặt, chậm rãi bắt đầu ăn.

Phượng Hiên đem nàng che tại bên người,

sợ nàng bị người khác đụng phải, thấy động tác của hắn, trong lòng Cốc

Nhược Vũ không khỏi cảm thấy ngọt ngào giống như món đồ chơi làm bằng

đường kia, nhỏ giọng dịu dàng nói câu cám ơn, sau đó tựa đầu thấp xuống, bởi vì cảm giác trong lòng mà không dám nhìn thẳng Phượng Hiên.

Phát hiện lỗ tai của nàng đỏ, nghĩ đến

nàng hẳn là có cảm giác đối với mình, Phượng Hiên nhất thời cảm thấy vui sướng cùng hài lòng, lúc này, không quan tâm đang ở trước mặt nhiều

người, nhịn không được nở một nụ cười cực kì ngu xuẩn, cực kì tổn hại

hình tượng trên khuông mặt họa thùy.

Kế đó, cảm thấy người qua đường đang chỉ trỏ và suy đoán vị nam tử diện mạo bất phàm kia có phải là người người

động kinh ngu ngốc hay không, hắn cười ngốc nghếch như vậy, tinh khiết

không hề có tạp chất, vô cùng ngu xuẩn! Đây cũng là cảnh tượng mà ba

người Cung Như Tích vừa đuổi tới liền chứng kiến .

Biểu tình đó của chủ nhân là gì?! Cung

Như Tích chưa từng thấy qua lúc Phượng Hiên ở cùng với Phượng Vũ, nên

đây là lần đầu nhìn thấy vị tôn chủ đại nhân thân phận tôn quý kia của

bọn họ biểu lộ khuôn mặt không giống bình thường và đang đi cùng một cô

gái che mặt, đứng ở nơi đó không để ý hình tượng mà ngây ngô cười!

Cung Như Tích cảm thấy choáng váng đầu

óc, vô cùng hoài nghi người đứng ở nơi đó chỉ là tên giả mạo, Phượng

Tiêu cùng Phượng Địch phía sau nhìn thấy nhưng không kinh sợ, vội vàng

đỡ lấy ông ta đang lui về sau hai bước.

May mắn là trong lòng Phượng Tiêu không

như Cung Như Tích kia nên chứng thật là không có nhìn lầm tôn chủ, có

thể nói bộ dáng này của chúa thượng sẽ kích thích đến phần đông người

Cung gia luôn sùng bái người. A di đà Phật! Hắn vô cùng đồng tình với

cảm giác ảo tưởng tan vỡ này, rốt cục cũng có người cảm nhận được tâm

tình hắn năm đó, ha ha! Phượng Tiêu rất không phúc hậu mà có ý nghĩ xấu

xa.

Thoáng nhìn thấy bóng dáng đám người

Cung Như Tích, Phượng Hiên lúc này mới thu hồi nụ cười ngây ngô, khôi

phục bình thường. Thấy đã mua cho nhà đại thẩm một số đồ cần thiết, hắn

hơi hơi cất cao thanh âm đề nghị nói : “Nương tử, chúng ta đến lầu Phỉ

Thúy ăn cơm được không, sau đó lại quay về thẩm gia!”

Nương tử! ? Chúa thượng thành thân khi nào? Cung Như Tích tiến đến phía sau Phượng Hiên làm bộ giống như mua đồ

“Lầu Phỉ Thúy? Đó là tửu lâu lớn nhất ở

Lệ Đô, chúng ta làm sao ăn được, bên kia có một quán nhỏ, chúng ta đi ăn bát mỳ là tốt rồi.” Cốc Nhược Vũ nhíu mi, không hề nghĩ ngợi liền từ

chối.

Phu nhân tông chủ này có xuất thân không tốt lắm! Nhưng, chỉ cần có thể đẻ là được rồi

“Lượng nhi bị bệnh, cần ăn đồ tốt hơn để bồi bổ thân thể, hơn nữa, trong lầu Phỉ Thúy này cũng không phải cái gì cũng đắt, chúng ta gọi một vài món rẻ nhất là được rồi” Thời điểm nói

đến rẻ nhất, Phượng Hiên liếc mắt ba người ở bên cạnh mình một cái. Hề,

hắn đương nhiên biết lầu Phỉ Thúy kia là tửu lâu lớn nhất, nhưng đồng

thời cũng là một trong những sản nghiệp của Cung thị, địa bàn của mình.

Thiếu tông chủ nhà mình bị bệnh? Vậy phải bồi bổ! Cung Như Tích khoát tay, để cho Phượng Địch đi an bài.

Vừa nghe là muốn bồi bổ cho nhi tử,

người làm mẹ đã không lên tiếng nữa rồi, tính toán ngân lượng trong túi

tiền hắn vừa đưa mình, đi ăn một bữa vẫn còn thừa, trên đường tìm những

việc vụn vặt để làm, lộ phí vẫn đủ , nghĩ vậy, vì muốn tốt cho Tiểu Cốc, Cốc Nhược Vũ liền không phản đối gật gật đầu.

“Lượng nhi, cha cùng mẹ dẫn con đi ăn đồ ngon được không?!” Biết Cốc Nhược Vũ sẽ đáp ứng nên Phượng Hiên yêu

thương sờ sờ đầu con trai bảo bối.

Cha?! Ô ô, thật sự là Thiếu tôn chủ nhà

ông rồi, thật tốt quá! Lúc này đến phiên Cung Như Tích muốn cười ngây

ngô, may mắn thay, dù sao ông cũng không có thói quen cưởi ngây ngô

trước mặt người mình yêu mến như Phượng Hiên, cho nên ông chỉ ở trong

lòng vui mừng không ngừng mà thôi.

Tiểu oa nhi ho khan vài tiếng, cao hứng mà gật đầu.

Thấy bé ho như vậy, nhất thời làm cho

Cung Như Tích ở bên cạnh lo lắng, ý bảo Phượng Tiêu đi kêu người của lầu Phỉ Thúy chuẩn bị thuốc cho Thiếu tông chủ.

Một nhà ba người này đi đến lầu Phỉ

Thúy, Cung Như Tích ở phía sau cảm động không thôi, mặt khác cũng hơi

cảm thấy tiếc nuối, hạnh phúc lớn nhất của đời người chính là được làm

cha, đáng tiếc tôn chủ tiền nhiệm không thể sống để nhìn thấy tằng tôn!

Ông lẳng lặng ra hiệu, sai thị về đang chờ ở bên trở về bẩm báo với các

trưởng lão khác tin tốt này.

*******************************

Đây mới thật sự là rẻ nhất?! Cốc Nhược Vũ nhìn tiểu nhị không ngừng mang thức ăn lên, nhịn không được nhíu mày.

Cả nhà bọn họ ba người sau khi đi vào

Phỉ Thúy lâu này, đã được một vị tiểu nhị nhiệt tình quá độ dẫn tới lầu

hai, sau đó Phượng Hiên kêu tiểu nhị chuẩn bị tốt đồ ăn

Đợi trong chốc lát, tiểu nhị bắt đầu

mang thức ăn lên, lúc đồ ăn kia được đặt trên bàn, Cốc Nhược Vũ liền cảm thấy buồn bực, tốt xấu gì nàng cũng từng là tiểu thư nhà thủ phủ, món

gì quý nàng cũng biết!

“Tiểu nhị, ngươi đưa sai bàn rồi! Những

thức ăn này hẳn là của khách bên cạnh !” Cốc Nhược Vũ chỉ chỉ Cung Như

Tích ngồi một bên, nghĩ rằng ông ta ăn mặc xa xỉ, phía sau còn có hai gã hộ vệ đi theo, nhất định là đồ ăn của ông ta.

“Phu nhân, không có đặt sai, đây đúng là đồ ăn bàn ngài.”

“Đây là đồ ăn rẻ nhất ?” Cốc Nhược Vũ

chỉ chỉ vào chén thuốc của bé con, lại chỉ chỉ vào thức ăn trước mặt

nàng cùng Phượng Hiên, cuối cùng là tay dừng ở món vây cá với nấm nói

“Đương nhiên là rất. . . . . .” Đắt

tiền, tiểu nhị cảm thấy có vài ánh mắt phóng tới chỗ mình, vội vàng thu

đầu lưỡi lại, “Đồ ăn rẻ nhất!”

“Món ăn này phải bao nhiêu tiền?” Rẻ nhất?! Cốc Nhược Vũ không tin chỉ vào bát chim trĩ hầm tổ yến hỏi.

“. . . . . .” Tiểu nhị trước tiên liếc

Phượng Hiên một cái, bị hắn trừng, kinh hồn táng đảm, trong đầu vừa

chuyển, nói: “Là như vậy, phu nhân, hôm nay chưởng quầy của Phỉ Thúy lâu chúng ta có chuyện mừng, giống như miễn phí, cho nên là rẻ nhất ! Ngài

cứ yên tâm hưởng dụng đi!”

Miễn phí? Cốc Nhược Vũ bán tín bán nghi, nhưng Phượng Hiên đã cầm lấy chiếc đũa gắp thức ăn, bắt đầu đút cho nhi tử. Tiểu oa nhi là lần đầu tiên được ăn loại thức ăn này, cảm thấy ăn

ngon, vội vàng hiếu thuận nói: “Mẹ, ăn thật ngon, mẹ cũng ăn đi!”

“A, a, Được!” Cốc Nhược Vũ vội vàng lên

tiếng trả lời, chỉ thấy Phượng Hiên gắp đồ ăn đưa tới miệng nàng. Cốc

Nhược Vũ lắc đầu cự tuyệt, nàng nhìn nhìn chung quanh, sau đó nhìn chằm

chằm vào bàn đồ ăn trước mặt bắt đầu tính toán nếu lời tiểu nhị là giả

mà nói…, đến lúc đó có thể miễn cưỡng sử dụng túi tiền kia của Phượng

Hiên là được, lại cảm thấy con nàng thật tội nghiệp, cho nên quyết định

để cho con ăn.

Phượng Hiên thu hồi chiếc đũa, biết Cốc

Nhược Vũ sẽ cự tuyệt hắn đút, một trong những nguyên nhân của nàng là

nếu ăn, phải vén khăn che mặt lên, làm cho người khác thấy dung nhan của nàng.

Nhìn Cốc Nhược Vũ không có thoải mái đưa chiếc đũa nhét dưới khăn che mặt, ăn cơm quá chậm, Phượng Hiên nhìn

chung quanh một chút, cảm thấy khó chịu, vừa cầm chiếc đũa gắp thức ăn,

vừa giống nói chuyện phiếm với Cốc Nhược Vũ: “Người ở lầu Phỉ Thúy này

thật là nhiều, nếu có thể ít người đi một chút thì tốt quá!” Liếc mắt

nhìn Cung như Tích, có thể hiểu câu nói này như sau: đuổi hết đám người

này đi cho ta!

Vì thế, khi một nhà ba người ăn cơm, Cốc Nhược Vũ không có nhận ra người ở lầu Phỉ Thúy càng lúc càng ít, vô

cùng không bình thường, trên cơ bản nàng không hề nhìn thấy. Duy chỉ có

không giảm mà lại tăng lên là cái bàn của Cung Như Tích kia, không nhiều không ít tăng thêm đúng mười ba người, nghe được tin tức tốt do Cung

Như Tích truyền đến, bọn họ nhịn không được chạy tới nhìn Thiếu tông

chủ, thêm vào đó là gặp vị duy nhất cho đến tận bây giờ có thể thành

công bắt tôn chủ làm tù binh – tôn chủ phu nhân.

Thấy người ngồi ở đây đều là người trong nhà, hẳn là phải cho bọn họ trông thấy tôn chủ phu nhân, Phượng Hiên

lại đột nhiên đưa tay lôi khăn che mặt của Cốc Nhược Vũ xuống dưới.

Trong nháy mắt, mọi người mở to hai mắt

nhìn Cốc Nhược Vũ kia xinh đẹp cỡ nào, thì đỉnh đầu mọi người có một đàn quạ đen bay tán loạn, may mắn đều xuất thân từ danh gia vọng tộc, lực

khống chế không thể so sánh với người bình thường, cơm trong miệng cố

gắng chống đỡ mới không phun ra ngoài, choáng váng cố gắng lấy tay

chống đỡ mới không bất tỉnh, vật cầm trong tay dùng sức nắm chặt mới

không làm rơi xuống.

Chuyện tốt không thể thành hai, phu nhân tôn chủ Cung thị nhà các ông dĩ nhiên lại là đại xấu nữ!