Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 42: Việc trong tộc

Edit: ss gau5555

Beta: Soidaydo

Khi Phượng Hiên đến nơi cũng đã sáu ngày sau, những kẻ ám sát Phượng Nhị trưởng lão cùng Phượng Tứ trưởng lão đã bị hắn tra xét ra, không nghĩ tới kẻ chủ mưu lại là Phượng Thiếu Xuyên. Hiện tại toàn bộ người trong tộc Phượng thị từ trên xuống dưới đều suy

đoán tôn chủ đại nhân muốn xử trí đám người Phượng Thiếu Xuyên như thế

nào.

“Không nghe

thấy ta nói các ngươi tránh ra ngay lập tức sao!” Tiếng rống tràn đầy

tức giận, người phát ra tiếng kêu giận dữ như thế chính là Phượng Trọng

Nam – người mà mười bốn năm trước đã bị Phượng Hiên đá khỏi vị trí tôn

chủ, giam lỏng trong chùa Thải Đô, mang tiếng là tu thân dưỡng tính. Bốn năm trước bởi vì Phượng Vũ cầu tình mà Phượng Trọng Nam mới được thả

ra.

Chỉ thấy Phượng Trọng Nam cùng mái tóc

hoa râm sau khi rống xong, đang giận giữ trừng mắt nhìn Phượng Tiêu cùng Phượng Địch đứng như hai pho tượng môn thần ( thần giữ cửa), hai người

này giống như mắt điếc tai ngơ, cũng không nhúc nhích, hiển nhiên không

đem mệnh lệnh của Phượng Trọng Nam để vào mắt một chút nào.

“Chủ thượng hiện tại không gặp bất luận

kẻ nào, vẫn là xin ngài chờ đến lúc chủ thượng thay đổi chủ ý, rồi lại

đến đi!” Phượng Địch có lòng tốt trả lời.

“Làm càn, ngươi đang nói cái gì! Khi nào thì phụ thân muốn gặp nhi tử còn cần phải chờ đồng ý ! ?” Kẻ đang nói

chuyện là người đi theo phía sau Phượng Trọng Nam, thanh âm mềm mại

trước sau như một, bộ dạng thướt tha cùng khuông mặt có chút nóng vội.

Không ai khác, chính là Lâm Thu Sương, người mà được Phượng Trọng Nam

yêu câu thả ra sau khi ông ta được thả.

“. . . . . .” Người này có thể xem nhẹ,

Phượng Địch cùng Phượng Tiêu hai người đều nhìn Phượng Trọng Nam, làm

như không phát hiện ra Lâm Thu Sương phía sau ông ta, dĩ nhiên, lời nói của bà ta cũng giống như muỗi kêu, không cần để ý tới!

“Các ngươi đây là thái độ nên có đối với chủ mẫu sao! ? Hỗn tướng, dám không để bề trên vào trong mắt sao!”

Phượng Trọng Nam tức giận đến phát run, chuẩn bị ra tay tự mình giáo

huấn hai người này.

“Đã xảy ra chuyện gì? Bên ngoài sao lại

ầm ỹ như vậy !” Một giọng nói của nam nhân mang theo vẻ biếng nhác

truyền ra từ trong phòng ngăn chặn cuộc tranh đấu sắp phát sinh ở ngoài

“Chủ thượng, lão gia cầu kiến!” Phượng

Địch cùng Phượng Tiêu xoay người về phía cửa, đối với người nọ đang ở

bên trong cánh cửa bẩm báo.

“Đều cho vào đi!” Thanh âm lười biếng trầm thấp, sau giữa trưa, cảm thấy có chút nhàm chán, Phượng Hiên có phần buồn ngủ.

Nghe được mệnh lệnh cho phép, Phượng

tiêu cùng Phượng Địch mở cửa, tạo thành một con đường, vươn tay, khom

người làm một tư thế xin mời.

Thu lại nội lực trong tay, bất mãn”Hừ”

một tiếng, Phượng Trọng Nam sau khi hung hăng trừng mắt nhìn hai người,

mới rảo bước tiến vào trong phòng, mà Lâm Thu Sương theo sau Phượng

Trọng Nam cũng lập tức đi vaò. Về phần Phượng Tiêu cùng Phượng Địch cuối cùng cũng đi vào phòng trong, bảo vệ bên cạnh Phượng Hiên đang miễn

cưỡng nằm nghiêng trên ghế dựa.

“Đang lúc nghỉ trưa, có chuyện gì cần

phải ở nơi này cãi cọ ầm ỹ, om sòm chết đi được, đã vậy còn có thêm

tiếng gà mái già ồn ào, thật làm cho người khác phiền lòng!” Phượng Hiên dùng một cái cánh tay chống đỡ cái đầu, không mời hai người đứng trước

mặt ngồi xuống, ngược lại trên mặt lại nở nụ cười như không cười nhìn

bọn họ, khiến cho trong bụng hai người Phượng Trọng Nam rất tức giận,

“Không biết phụ thân đại nhân đại giá quang lâm là vì chuyện gì?”

“Ngươi chuẩn bị làm gì Thiếu Xuyên! ?” Lâm Thu Sương lòng nóng như lửa đốt mở miệng hỏi trước Phương Trong Nam.

“Tiêu, ta cho phép một con gà mái già

cùng vào đây lúc nào?” Ánh mắt có phần khủng bố, nhưng nét mặt tươi cười tuấn mỹ vẫn như trước, âm thanh cũng lạnh lẽo đến cực điểm.

“Ngươi, ngươi, tốt xấu gì ta cũng là kế

thất ( vợ kế) của phụ thân ngươi! Ngươi. . . . . .” Người bị chỉ đích

danh là gà mái già không thể không phát tiết.

“Kế thất? A! Phải nói cho rõ ràng, ngươi là bởi vì ta thông cảm với phụ thân đại nhân có nhu cầu sinh lý tất

yếu, ông ta nhiều lần cầu khuẩn, hạ mình cầu xin, ta mới bất đắt dĩ cho

phép phụ thân đại nhân từ trong đám thiếp thất đông đúc để lựa ra một

người cho hắn tiết dục. Hay là, ngươi muốn quay về am ni cô tiếp tục ngu ngốc, nếu vậy ta đành phải để cho phụ thân đại nhân chọn một người

khác?” Khóe miệng mang theo ý cười châm chọc, thấy dáng vẻ tức giận mà

không nói gì của Lâm Thu Sương như mong muốn.”Phụ thân đại nhân là vì

chuyện Phượng Thiếu Xuyên mà đến sao?”

“Nó là ca ca ngươi!” Phượng trọng nam

không dám chỉ trích thái độ của Phượng Hiên đối đãi với Lâm Thu Sương,

nhưng đối với chuyện Phượng Hiên gọi thẳng tính danh Phượng Thiếu Xuyên

lại bất mãn nói.

“Phượng Hiên ta chỉ có một muội muội là

Phượng Vũ.” Lời nói mang theo hàm nghĩa tất nhiên không cần tìm hiểu,

không cho Phượng Trọng Nam cơ hội nói chuyện, Phượng Hiên tiếp tục nói,

“Thật không nghĩ tới, Phượng Thiếu Xuyên ngày thường chỉ biết lưu luyến ở trong bụi hoa lại có thể làm ra loại chuyện này. Phụ thân đại nhân,

người cảm thấy đem chuyện của Phượng Thiếu Xuyên xử lý theo quy tộc thì

như thế nào? Hay còn cần hài nhi bỏ qua cho Phượng Thiếu Xuyên, tiếp tục truy ra người phía sau hắn?” Hai mắt thật to nhìn chằm chằm Phượng

Trọng Nam, ánh mắt mang theo hàm ý sâu xa.

Trong lòng Phượng Trọng Nam có chút hốt

hoảng, tâm niệm liền chuyển, tốt xấu gì lần này cũng đã diệt trừ được

Phượng Nhị trưởng lão – người luôn luôn ủng hộ Phượng Hiên, còn Phượng

tứ trưởng lão kia phỏng chừng cũng sống không được bao lâu, chung quy

vẫn sẽ có cơ hội, thua keo này bày keo khác, hy sinh một Thiếu Xuyên so

với hy sinh Thiếu Vân lại tốt hơn, chỉ có thể trách Tthiếu xuyên không

may mắn, không bị bắt được tất nhiên không có việc gì, nhưng mà bắt

được, tộc quy có ghi tuyệt đối không cho phép người trong tộc tự giết

lẫn nhau . Vì thế, ông đành dịu xuống khuông mặt nghiêm nghị, đồng thời

đưa ra quyết định bất đồng nói: “Ta chỉ đến hỏi một chút con định làm

như thế nào thôi, con là tôn chủ, đương nhiên là do con quyết định.”

“Nếu như vậy, mời phụ thân trở về đi,

con tất nhiên sẽ cho tộc nhân một kết quả vừa lòng .” Cây quạt trong tay Phượng Hiên hướng ngoài cửa, lên tiếng đuổi người, thêm một khắc cũng

không nguyện cùng Phương Trọng Nam ở chung một phòng.

Phượng Trọng Nam lúc tới hung hung như

thế nào, thì lúc đi lặng lẽ như thế đó, dẫn theo Lâm Thu Sương bên cạnh

đang không ngừng hỏi nhi tử của mình như thế nào.

“Địch, truyền lệnh của ta, toàn bộ người tham dự ám sát lần này bỏ tộc tịch (giống như hộ khẩu vậy), đuổi ra

khỏi Phượng châu, cả đời không thể bước vào trong Phượng châu một bước.

Về phần người chủ mưu Phượng Thiếu Xuyên, dựa theo tộc quy, bãi bỏ tộc

tịch, xử tử tại mộ địa Phượng thi, nhưng không thể chôn cất vào trong mộ địa Phượng thị, cũng không được đem bài vị đặt trong từ đường Phượng

thị.” Phượng Hiên hoàn toàn dựa theo tộc quy của Phượng thị để hành sự,

hắn mặc dù biết chủ mưu phía sau Phượng Thiếu Xuyên là ai, nhưng hắn

không thể nào nói ra miệng, vì không có chứng cớ, hơn nữa hắn đã rời

khỏi Kiền đô gần một tháng rồ. Sỡ dĩ hắn đối với chuyện này không truy

xét nữa, cũng không muốn tra cứu tiếp nữa, định bụng chấm dứt chuyện này ở đây sớm một chút, là vì muốn đi đến Nam Lăng một chuyến, có thể sẽ

mang tẩu tử về cho bảo bối muội tử.

Về phần Phượng Thiếu Xuyên, lần đầu nghe lời xúi giục của Phượng Trọng Nam cùng Phượng Thiếu Vân làm cái việc

gọi là chính sự, nhưng mà một loạt kế hoạch phía sau vẫn chưa thể thực

thi lại không may mắn bị Phượng Hiên tra ra, đồng thời còn bị cha cùng

ca ca của mình vứt bỏ như một quân cờ. Mà bởi vì Phượng Hiên không tiếp

tục tra xét để đẩy Phượng Trọng Nam cùng Phượng Thiếu Vân vào chỗ chết,

nên để lại mối họa, mang đến cho của bản thân trong tương lai không ít

phiền toái. Chính là từ nay về sau, hai người này đích thị càng thêm cẩn thận dè đặt, tìm cách Đông Sơn tái khởi (Đông Sơn tái khởi: cơ hội trở

lại như trước) , không bao giờ dám khinh thường Phượng Hiên nữa, bọn họ

chuẩn bị để có thể tùy thời đâm một dao sau lung hắn.

Một đại tộc bên này có đại sự xảy ra, mà một đại tộc khác đã ẩn cư từ rất lâu cũng đang tiến hành một đại sự lớn nhất, chính là đại tộc Cung thị. Tại địa bàn Cung Châu của bộ tộc Cung

thị, trên một ngọn núi cao chín tầng mây, ẩn vào trong núi chính là chủ

trạch (nơi ở của những người đứng đầu) của người trong tộc Cung thị, bốn nữ tử đang tiến đến. Sau khi bốn người tiến vào đại sảnh, hành lễ trước mặt một lão nhân khoảng bảy mươi tuổi đang ngồi trên vị trí chủ vị,

tuân theo mệnh lệnh của lão nhân mà ngồi ngay thẳng vào vị trí hai bên

trái phải, cùng nhau đợi lão nhân tuyên bố mệnh lệnh.