Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 35: Tiếc biệt ly

Edit: ss gau5555

Beta: ss Vi Tiểu Bảo

“Bình nhi, được rồi, giỏi lắm! Chúng ta

trở về đi!” Cốc Lương Thừa kiểm tra nữ nhi bị mất xong, phát hiện ra bé

không bị tổn thương gì, lại nhìn thấy chung quanh bắt đầu tụ tập nhiều

người xem náo nhiệt cảm thấy ngượng ngùng khuyên Mai Bình.

“Ta cảnh cáo ngươi, để ta gặp lại ngươi thì xem ta đánh chết ngươi như thế nào! Cách nữ nhi của ta xa một chút!” Mai Bình cũng nhìn thấy người chung quanh

đang đến xem náo nhiệt liền hung ác nói với Phượng Hiên. Thuận tiện lại

đá hắn một cước, xoay người ôm lấy nữ nhi muốn đi.

“Đợi chút!” A, bé con của hắn đứng lại cho hắn ôm đi!

Hai vợ chồng đâu chịu để ý đến hắn. Mai

Bình quay lại trừng hắn một cái. Hai người không dừng bước mà rời khỏi

nơi này. Không chịu buông tha cho bé con. Phượng Hiên chuẩn bị đuổi

theo, nào ngờ lại nhìn thấy đội ngũ nhà mình đi đến Kiền Đô đang từ

không xa nghênh diện mà đến. Mấu chốt là nhìn thấy Phượng Tiêu cùng

Phượng Địch bị trói gô, làm cho hắn trong lòng cả kinh, nghĩ rằng đã

phát sinh chuyện gì quan trọng rồi. Vì thế hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn

tiểu Cốc Nhược Vũ được cha mẹ ôm đi cách xa hắn lại không thể đuổi theo. Chờ năm vị trưởng lão mặt như bị băng bó cưỡi ngựa lại đây thì sẽ biết

rõ chuyện đã xảy ra để còn cứu hai tâm phúc của hắn.

Thật vất vả đợi cho bọn họ đi đến trước

mặt, xuống ngựa, vẫn nhìn xem khoảng cách đối với bé con có xa lắm

không. Đồng thời ở trong lòng tính toán để nhanh chóng đuổi theo bé con. Phượng Hiên lắc lắc cây quạt, chuyên tâm chuẩn bị chuyện trước mắt để

sau đó nhanh chóng đoạt bảo bối của hắn về.

“Đã xảy ra chuyện gì, hai gã hộ vệ của

ta sao lại bị trói?” Phượng Hiên mặt ngoài đang cười nhưng tiểu ác ma

trong lòng cũng đang giơ chân muốn đối phương nhanh chóng trả lời.

“Thiếu tông chủ, ngươi ra ngoài thế

nhưng hai người bọn họ lại không có theo hầu bên cạnh quả thực chính là

khinh thường cương vị công tác! Cho nên lão phu đem trói lại cần phải

khiển trách một phen!” Phượng Vĩnh Diễm trả lời.

Ha?!Có mỗi việc nhỏ như vậy? Thật là!

Chậm trễ thời gian của hắn. Hắn nên nhanh chóng chạy theo bé con mới

phải, chuyện này xử lý sau! Phượng Hiên nghĩ, cước bộ vừa đưa ra một nửa nhìn lại phía sau đội ngũ, đang nghĩ phải tìm kiếm bé con ở đâu thì

trong lòng lại ngẩn ra, bé con đâu? Rõ ràng vừa mới còn cách nơi này rất gần, tầm mắt của hắn vừa mới rời đi một cái sao người đã không thấy tăm hơi!? Rốt cuộc rẽ vào trong cái ngõ nhỏ kia rồi sao!? Lo lắng, Phượng

Hiên lập tức muốn đi tìm đã thấy năm vị trưởng lão đứng thành một hàng

che ở trước mặt của hắn.

“Thiếu tông chủ, trong tộc có huấn tông

chủ ra ngoài chí ít phải có bốn gã hộ vệ tùy thân cùng đi, thiếu tông

chủ ra ngoài không thể ít hơn hai gã hộ vệ đi theo, người sao có thể làm trái với quy định này!”. Tứ trưởng lão khó có cơ hội bắt được một lần

hành vi của Phượng Hiên không làm đúng, từ trước đến nay ông luôn tôn

sùng Phượng Thiếu Vân trở thành thiếu tông chủ nên muốn làm lớn chuyện

này như thế.

“Ha ha, chuyện này bản thân ta không chú ý, không thể ít hơn hai hộ vệ a? Thật kỳ quái tông chủ trước khi ta tới Thải Đô vẫn chỉ cấp cho ta một gã hộ vệ Phượng Tiêu mà thôi. Nguyên lai tông chủ đều không có chú ý tới chính ông ta mới làm trái với quy định

của tộc a!”. Lễ còn không làm mà còn phi lễ như vậy. Dám nói hắn (Phượng Hiên) làm trái với tộc quy. Hừ! Một câu, Phượng Hiên sẽ đem cái tội

danh trái với tộc quy bị chụp mũ kia quay về chỗ dựa vững chắc của tứ

trưởng lão-trên đầu cái người được gọi là phụ thân làm đáp lễ.

“Chuyện này. . . .” Không nghĩ tới bị chặn quay về, tứ trưởng lão nhìn về phía Nhị trưởng lão người có vẻ thiên vị ông.

“Thiếu tông chủ, đó là trước kia không

có người thích hợp chuyện tình bất đắc dĩ nhưng mà hiện tại tông chủ đã an bài hai hộ vệ ở bên ngươi, ngươi phải chú ý chuyện này. Đây cũng là

vì suy nghĩ cho an toàn của ngươi”. Nhị trưởng lão tiếp nhận cây gậy,

già mồm át lẽ phải thay tứ trưởng lão giải vây.

“Tốt, ta đã biết, lần sau sẽ chú ý, thay bọn họ mở trói đi!” Trong lòng Phượng Hiên như đang bốc hoả, nhưng ở

mặt ngoài lại yên lặng như nước.

“Trăm triệu không thể, lần này nhất định phải cho bọn hắn một bài học mới đúng! Lão phu còn nghe quản gia Phượng Phúc nói đây không phải lần đầu tiên thiếu tông chủ không mang theo thị vệ, đơn độc tự mình ra ngoài. Lúc trước còn phát sinh chuyện thiếu tông chủ mặc quần áo người hầu ra ngoài!”. Nguyên lai lúc đại trưởng lão

chất vấn Phượng Tiêu cùng Phượng Địch thì quản gia Phượng Phúc nhất thời sợ hãi, liền dựa vào chứng cứ sau khi ông ta nhiều lần quan sát được

báo cáo với năm vị trưởng lão.

Đồ đáng chết, chỉ biết ông ta không phải người của mình không đáng tin cậy. Thế nhưng lại để cho ông ta phát

hiện! Phượng Hiên rất không thoải mải. Vừa muốn đoạt tiểu oa nhi về, vừa phải cởi bỏ cục diện lúc này quyết không thể để cho tứ trưởng lão bọn

họ lấy chuyện này để rêu rao!

Vì thế, chỉ thấy ba vị trưởng lão này

không chịu buông tha cho Phượng Hiên, mà bắt đầu thay nhau oanh tạc.

Ngẫu nhiên, thỉnh thoảng còn có hai vị trưởng lão khác xen vào. Lần đầu

bị nắm túi, Phượng hiên chỉ có thể nghĩ cách hóa giải. Mặc cho tiểu ác

ma trong lòng từ trước đến nay xưng vương xưng bá gào khóc mà không thể

đem bé con bảo bối trở về.

Tiếc là hắn không thể phân thân ra, chỉ

có thể đi theo đội ngũ quay về Kiền Đô. Vốn định phái người đi tìm tiểu

oa nhi trở về nhưng bởi vì hai người Phượng Tiêu vẫn bị phạt đến Kiền

Đô, mà những người khác thì hắn lại không tín nhiệm năng lực để phái đi. Khi muội tử bị trở thành lễ vật đưa cho vị tính tình đại biến-Lục hoàng tử trong cung kia giống như một đòn cảnh cáo, chính thức rạn nứt với

cha ruột của mình, hiểm độc đoạt vị trí tông chủ. Muốn từ tẩm cung của

Lục hoàng tử mang muội tử trở về cũng không được như ý nguyện. Bận rộn

cả ngày làm cho hắn không rảnh suy nghĩ chuyện của tiểu oa nhi. Cho nên

thời gian sắp tới của hắn đều bận rộn làm thế nào để kéo cuộc sống của

muội tử bảo bối lại theo quỹ đạo mà chính hắn đã tính toán. Nên chuyện

của tiểu Cốc Nhược Vũ cũng bị chậm trễ đến vô kỳ hạn.

Kỳ thật Cốc Lương Thừa cùng Mai Bình

cũng không có ôm tiểu Cốc Nhược Vũ rẽ vào cái ngõ hẻm kia. Mà là tại

trung tâm phố này vừa vặn có cửa hàng của Thịnh Thị. Hai người tiến vào

trong cửa hàng, đi vào hậu viện. Hai vợ chồng lại nhìn tiểu Cốc Nhược Vũ một chút muốn hỏi bé rốt cuộc có bị ngược đãi hay làm cái gì kỳ kỳ quái quái..hay không.

“Nhược Vũ a, mấy ngày nay con đều ở cùng một chỗ với người kia?” Cốc Lương Thừa hỏi trong lòng cảm tạ ông trời

đã cho bọn họ tìm được nữ nhi. Từ lúc túc trực bên linh cửu xong, sau

khi nghe được tin Mai Phương để lạc mất nữ nhi, hắn và thê tử sốt ruột

đến độ muốn nổi điên, nghĩ muốn nhờ vợ chồng quản gia Phượng thị giúp

bọn hắn tìm. Nhưng phu nhân quản gia lại không có ở đây, bọn họ lại

không quen với quản gia, đành phải thôi. Nếu như nói hôm nay vẫn không

thể tìm thấy bé thì hai người bọn họ nhất định sẽ phát điên! May mắn,

may mắn tìm được rồi a!

“Dạ, ở cùng một chỗ với Hiên ca ca!” Bé không rõ nhìn cha mẹ.

“Hắn có làm chuyện gì kỳ quái với con hay không?” Mai Bình nhất thời khẩn trương, nữ nhi của nàng a!

“A?” Tiểu oa nhi không rõ chuyện kỳ quái là cái gì.

“Nhược Vũ a, mấy ngày hôm nay đều làm cái gì, nói cho phụ thân, nương nghe một chút.” Cốc Lương Thừa thay đổi cách hỏi.

“Uhm, ăn hạt dẻ, mặc quần áo mới, ăn

bánh ga tô, nhảy dây, ăn chân gà, ăn trứng tôm, ăn con cua (làm liều mà

được lợi), ăn kẹo đường. . . . . .” tiểu Cốc Nhược Vũ nắm chặt lấy đầu

ngón tay đếm. Mặc cho hai vợ chồng khẩn trương đến không nói gì, lấy ăn

là việc chính, giống như cuộc sống của tiểu trư?

“Còn có bay bay!” Uhm, nghĩ đến chuyện này thích nhất .

“Bay bay?” Đây là cái gì? Hai vợ chồng lại bắt đầu khẩn trương.

“Ở trên bầu trời bay!” Thốt ra lời này,

trên trán hai vợ chồng hạ thêm vài hắc tuyến, lựa chọn xem nhẹ coi nữ

nhi còn nhỏ đang nói mê sảng.

Nghe tới, nghe qua, nữ nhi giống như

không bị tổn thương gì, hai người thả lỏng trong lòng, chuẩn bị mang nữ

nhi quay về Thịnh phủ sau đó lập tức khởi hành rời đi khỏi Thải đô. Gặp

quỷ này hai người thề sẽ không đến Thải đô nữa, tới một lần lại lạc mất

đứa nhỏ một lần, đây là địa phương không nên xâm nhập.

Về phần Phượng Hiên, hai người nhất trí

cho rằng : cho dù có chăm sóc nữ nhi tốt thì cũng không thể tùy tiện

trộm đứa nhỏ nhà người ta. Cho nên hai người không thay đổi ý nghĩ ban

đầu cho là đầu óc hắn chắc chắn có bệnh. Vì thế Phượng Hiên đáng thương

cùng nhạc phụ, nhạc mẫu tương lại không cẩn thận gặp nhau lại bị phân

loại trong phạm vi “người không bình thường”.

“Vậy đây là cái gì?” Chuẩn bị ôm tiểu

Cốc Nhược Vũ đứng dậy, Mai Bình mắt sắc thấy trên cổ nữ nhi có một sợi

dây thừng bằng bông, đưa tay muốn lấy ra xem, đã thấy hai tay tiểu Cốc

Nhược Vũ che chở không chịu để cho nàng lấy.

“Bí mật, không thể cho nương xem!” Bé

còn nhớ rõ ước định cùng Phượng Hiên, bất luận kẻ nào cũng không thể

nhìn thấy miếng ngọc bội.

“Ta là mẹ con, có đồ vật mà bí mật đến nỗi không thể cho nương xem?” Mới ba tuổi đã có bí mật? Ô, ô, nữ nhi của nàng học xấu!

Cốc Lương Thừa ngăn trở tay Mai Bình

muốn thăm dò bằng được, cười nói: “Đừng xem, có nhỏ đi nữa thì tiểu hài

tử cũng phải có bí mật của mình phải không?! Dù sao nhỏ như vậy cũng sẽ

không có bí mật gì lớn, đừng bắt buộc con.” Thấy thế Mai Bình đành phải

thôi.

Cốc Lương Thừa ôm lấy nữ nhi, sủng ái nói với bé: “Nhược Vũ của chúng ta đều đã lớn rồi thậm chí còn có bí mật của mình!”

“Kéo qua cái móc, cái móc, Nhược Vũ phải giữ chữ tín!” Thiên hạ nho nhỏ mím môi vừa nói còn vừa lắc lắc đầu. Lời nói còn toát ra một câu thành ngữ, chọc cho hai vợ chồng cười vui vẻ.

“Ha ha, bảo bối của chúng ta lại biết dùng thành ngữ, thật thông minh!”

“Nhược Vũ còn có thể viết chữ, Hiên ca

ca dạy viết chữ!” Bé nhớ tới chuyện này, tuy rằng từ đầu tới đuôi người

nào đó tự kỷ chỉ dạy mình hai chữ kia.

“A? Như vậy a! Vậy Nhược vũ thích học chữ sao?” Cốc Lương Thừa có chút kinh ngạc hỏi.

“Thích!” Tiểu oa nhi gật gật đầu.

“Được rồi, cầm kỳ thư họa, Nhược Vũ

thích học cái gì phụ thân sẽ cố gắng kiếm tiền mời người dạy cho con!”

Cốc Lương Thừa quyết định.

“Lương Thừa!” Mai Bình có chút giật

mình. Phu quân nhà mình sủng ái nữ nhi còn chưa tính, lại cho phép nữ

nhi học tập những thứ chỉ có tiểu thư quan gia mới có thể học.

“Con trai cùng con gái không phải giống

nhau, tương lai tài sản của chúng ta đều là của Nhược Vũ, cái gì cũng

không hiểu mà nói… sẽ thiệt thòi.” Cứ như vậy, tuy nói tiểu Cốc Nhược Vũ cuối cùng không thể được Phượng Hiên bồi dưỡng có chút tiếc nuối. Nhưng dưới sự khai sáng của phụ thân nên cầm kỳ thư họa mọi thứ bé đều tinh

thông, tài tình học thức đều không kém so với tiểu thư nhà vương công

quý tộc.

Sau khi hai vợ chồng đem tiểu Cốc Nhược

Vũ quay về Thịnh gia. Nhìn thấy hai người tìm được bé rồi, Mai Phương

cùng Tề Hiểu Nhã trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Chuyện này

đối với đôi vợ chồng thiện lương từ đầu tới đuôi cũng chưa nghĩ đến là

hai người Mai Phương làm chuyện xấu. Bởi vì hai người ấy thời điểm thông báo không tìm thấy nữ nhi biểu hiện vô cùng đau đớn, bộ dạng kêu trời

trách đất thật quá mức. Hơn nữa bản thân đối với một nhà Mai Phương cũng không tệ, lại là thân nhân. Cho nên đã tìm được tiểu Nhược Vũ hai vợ

chồng cũng không truy cứu hỏi lại nữ nhi.

Trên đường quay về Vân Châu tiểu Cốc

Nhược Vũ luôn nhớ mãi không quên tìm Hiên ca ca. Kết quả luôn bị Tề Hiểu Nhã lòng dạ hiểm độc thừa dịp Mai Bình cùng Cốc Lương Thừa không chú ý hung tợn bác bỏ nói : “Cái gì Tuyên ca ca! Ta còn Tiên ca ca đây! Câm

miệng!” Lại gia tăng thêm, tiểu Cốc Nhược Vũ luôn nói Hiên ca ca có thể

bay, chuyện này đã bị Tề Hiểu Nhã khinh thường giải thích thành tiểu Cốc Nhược Vũ có bệnh. Lại cho rằng tiên nhân từ trên trời bay xuống chơi

đùa cùng bé, còn có thể cười xưng là Tiên ca ca!

Vì thế, theo tuổi tăng lên, trí nhớ nối

khố phai nhạt, lời này lại xứng với dung mạo như thiên nhân kia của

Phượng Hiên. Dần dần, ở trong trí nhớ Cốc Nhược Vũ đã mất bóng dáng

Hiên ca ca, có cũng chỉ là một vị tiên nhân từ phía trên trời bay xuống, một nguời chơi đùa cùng nàng, sẽ cho bé cái bé cần, Tiên ca ca! Mà

miếng ngọc bội kia là liên hệ duy nhất còn lại của bé cùng với Hiên ca

ca, ai cũng không thể xem bí mật.

Thời gian đang dần dần trôi qua, sau khi Phượng Hiên mười lăm tuổi thì vẫn chán ghét tiểu hài tử. Ở trong triều

từng bước thăng chức, chức vụ càng quan trọng thì hắn mỗi ngày đều phải

vội vàng đi tới, đi lui từ trong cung cho đến Phượng phủ, nghĩ làm thế

nào để đoạt lại muội tử, thiết kế làm sao để chiếm thượng phong trong

cuộc chiến ngầm mãnh liệt cùng Lâm thị. Cuộc sống bận rộn làm cho vị kia không có gì ngoài Phượng Vũ. Còn tiểu oa nhi duy nhất có thể khiến hắn

cho rằng đáng yêu dần dần bị chôn vùi trong trí nhớ.

Lần thứ hai gặp lại, đoán là mỏng duyên. Ba lần gặp lại, duyên là vật gì?