Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 106: Cũng chính là bằng hữu

Đêm hôm đó, phượng hiên dương dương tự đắc tranh công nói với Cốc Nhược Vũ: “Nương tử, vi phu thông minh không?”

“Ừm, phu quân thông minh nhất rồi!” đầu nhỏ của Cốc Nhược Vũ nặng nề mà gật .

Nương tử

đại nhân cổ động đối với tiểu ác ma nào đó mà nói thật sự là rất sung

sướng! Lúc này, người nào đó hai mắt thật to mừng rỡ híp lại thành một

đường nhỏ, miệng cười toét ra lại nói : “Ha ha, vi phu rất có khả năng

dự đoán đúng không!”

“Đúng! Phu quân nghĩ rất chu đáo!” Đôi

mắt to hiện lên tia sùng bái, lúc này làm cho cái đuôi của người nào đó

càng nhô cao hơn nữa, chỉ thiếu chút nữa là đứng ở ghế trên, hai tay

chống nạnh ha ha cười to, thuận tiện thông báo với mọi người, hắn Phượng hiên là một thiên tài như vậy a!

“Vậy, ôm ôm !” Khuôn mặt hoạ thuỷ tuyệt

sắc cười đến sáng lạn, đầu tiên là vỗ vỗ chân mình, sau đó lại mở rộng

hai tay, chờ nương tử thân ái yêu thương nhung nhớ.

Thấy thế, Cốc Nhược Vũ đỏ mặt, đứng dậy

ngồi lên trên đùi Phượng Hiên, rúc vào trong ngực của hắn. Nháy mắt,

khuôn mặt hoạ thuỷ thông minh liền biến thành bộ dạng ngu xuẩn, ngây ngô cười không ngừng, ha ha, có vợ mọi việc đều đạt đựơc!

Vì thế, đám người hầu ở Phượng phủ thời

điểm nghe thánh chỉ không bị dọa ngất, mà ngược lại vào lúc này, bị kích thích ngã trên mặt đất, không ngừng ai thán chủ tử nhà mình khuynh

hướng không hình tượng năm đó lại không giảm, mà phu nhân đơn thuần

dường như cũng bị làm hỏng rồi!

Đêm hôm đó, sau khi Ngự Thiên Dương trở

lại trong cung, tức giận kìm nén lâu ngày rốt cục cũng bùng nổ mạnh mẽ.

Nguyên bản hắn muốn ra ngoài cung du ngoạn một chút, thuận tiện tỏ thái

độ thân thiện một chút với sứ giả Huyễn Vũ quốc, sao biết lại sẽ bị

Phượng hiên kháng chỉ, khiến cho hắn ở trước mặt sứ giả quốc gia khác

mất hết mặt mũi!

Nghĩ tới đây, bên trong tẩm cung của hắn lại truyền ra tiếng gầm giận dữ: “Chết tiệt! Vì sao không có ai biết

hai thánh chỉ này tồn tại! ? Vì sao không có ai nói cho trẫm! ?”

Từ đó, hoàng thượng lòng dạ nhỏ mọn

giống như Phượng hiên rất không nguyện ý dự đoán cái dạng kia, ghi hận

trong lòng, cũng bởi vậy, trong những lần giao tranh gần đây của phụ tử

Phượng thị, lần đầu Phượng hiên không thắng được!

Đêm hôm đó, Phượng Trọng Nam rời khỏi

Phượng phủ, trực tiếp tiến cung cầu kiến hoàng thượng. Sau khi chịu đựng sự tức giận của hoàng thượng, Phượng trọng nam nói ra chủ ý độc ác kia.

Vì thế, không có ai ngoài quần thần hai

người nghe được chuyện Phượng trọng nam đề nghị, Ngự Thiên Dương cười

nói: “Tốt lắm! Như vậy có thể giữ nguyên kế hoạch khiến cho Huyễn Vũ

quốc chủ động khơi mào chiến tranh, giống như trẫm mong muốn xuất binh

đánh Huyễn Vũ quốc! Mà Phượng hiên nên vì hành động của hắn hôm nay mà

trả giá thật nhiều!”

Âm mưu, lại thành hình!

Ngày tiếp theo, Ngự Thiên Dương không

biểu lộ bất mãn của hắn đối với Phượng Hiên, chỉ phái người thay nhau

oanh tạc Phượng hiên, toàn bộ là dùng hành động, tình cảm để khuyên hắn cưới công chúa Huyễn Vũ quốc.

Lúc này, nhóm đại thần trong triều đã

biết được cảm thụ năm đó của hai tộc Phượng, Cung muốn cho Phượng Hiên

lấy vợ . Phượng hiên hắn không đáp ứng chính là không đáp ứng, ai khuyên cũng vô dụng. Bây giờ hắn nghe thấy chuyện có quan hệ tới thập lục công chứa kia liền biến sắc. Nữ nhân kia ở tại trong Phượng phủ của hắn đã

đủ làm cho hắn buồn nôn, lại còn muốn đem nàng ta ở trong nhà cả đời,

không có cửa đâu!

Chân tướng chuyện Phượng hiên không chịu lấy thập lục công chúa, sứ giả Huyễn Vũ quốc đã biết rõ. Bởi vì thập

lục công chúa nhất định không chịu đổi người khác, lại thêm, chuyện từ

chối trước mặt Huyễn Vũ quốc, cho nên mới không ngừng kháng nghị với Ngự Phong quốc, nói Ngự phong quốc đối với chuyện đám hỏi không có thành ý, vì vậy chuyện trao đổi của hai nước bị trì trệ không tiến.

Ở Phượng phủ thập lục công chúa từ đầu

đến cuối vẫn duy trì hình tượng có tri thức hiểu lễ nghĩa. Nàng rất

thông minh, không lên mặt là công chúa, không đề cập tới chuyện đám hỏi, cũng không ỷ vào thân phận của mình mà tạo áp lực với Cốc Nhược Vũ,

toàn quyền để cho sứ giả của nàng ra mặt. Ở Phượng phủ nàng là một vị

khách nhân được tiếp đãi rất tốt.

Dần dần , có thể là bởi vì thái độ kiên

quyết của Phượng hiên, mọi người thấy sự thật đã định, cũng không có

biện pháp thay đổi quyết định của hắn, hoàng thượng cũng không còn phái

người đến thuyết phục nữa, thậm chí sứ giả Huyễn Vũ quốc cùng công chúa

đều rời khỏi Phượng phủ. Bọn họ vừa mới chuyển đi, Phượng hiên liền phái người tát muối ở đại môn, ý muốn nói rốt cục cũng đưa được ôn thần đi.

Nhưng, trời sinh giác quan thứ sáu vốn

mạnh Phượng hiên lại cảm thấy lạ ở chỗ nào đấy, nhưng không nói ra được. Vì thế, nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định nghĩ biện pháp trước tiên

cách chức Mai Hiển Diệu đi đến địa phương khác. Bởi vì hắn cho rằng để

Ngự Hạo Manh cách xa mình một chút là tốt nhất. Cứ như vậy, toàn bộ Mai

thị liền đều dời khỏi Kiền Đô, Tề Hiểu Nhã tất nhiên cũng đi theo . Có

Ngự Hạo Manh ở đây, cuộc sống của ả ta không thể khá hơn chút nào.

Tiếp theo, Phượng hiên phái người đem Tề Hiểu Hổ trong địa lao của Phượng phủ trả lại bên cạnh thân nhân Tề gia

đang lưu lạc ở đầu đường Kiền Đô, sau đó đuổi tất cả bọn họ ra khỏi Kiền Đô, để cho bọn họ đến địa phương khác tự sinh tự diệt .

Cuối cùng, Phượng hiên phái người âm

thầm theo dõi Phượng trọng nam, hắn muốn nắm giữ nhất cử nhất động của

phụ thân đại nhân. Chỉ tiếc Phượng trọng nam kể từ đêm đó, không có động tĩnh gì, thế cho nên Phượng hiên không thể đoán trước được âm mưu của

ông ta.

Tất cả gió êm sóng lặng, biết ngày nào đó đi tới.

Trải qua nhiều ngày thương lượng, ngoài

Huyễn Vũ quốc, phần lớn sứ giả của mười hai nước khác đều hoàn thành

nhiệm vụ xuất hành lần này. Bắt đầu lục đục trở về quốc gia của mình để báo cáo.

Chịu trách nhiệm đưa tiễn các sứ giả ra

khỏi Kiền đô có hữu lễ bộ Thượng Thư Lam Chí Huyên, còn có Phượng hiên. Bởi vì tiễn đưa qua lại cần tốn rất nhiều thời gian, phải rời khỏi Kiền Đô Phượng hiên thực sự có chút lo lắng phụ thân đại nhân của hắn sẽ

thừa dịp hắn không ở Kiền Đô, giở trò quỷ gì. Cho nên mỗi lần tiễn đưa

thì Phượng phủ đều đề phòng nghiêm ngặt, lúc chuyện vừa kết thúc, Phượng hiên liền nhanh chóng lên xe ngựa đi trở về.

Có mấy lần, dường như Phượng trọng nam

thật sự muốn thừa dịp Phượng hiên không ở đây để làm gì đó, nhưng khi

chạy đến Phượng phủ, lại bị ngăn chặn mà thôi.

Một ngày kia, sau khi tiễn vị tiểu vương gia lạnh lùng của Duyên Huyên quốc, Phượng hiên lại dựa theo mấy lần

trước như vậy, đi trước Lam Chí Huyên chạy về Kiền đô.

Tiếp theo chỉ cần nghĩ biện pháp để cho

đám sứ giả Huyễn Vũ quốc này chạy lấy người là được rồi! Như vậy thời

gia hắn dính tại bên người nương tử thân ái có thể nhiều hơn một chút

rồi ! Ngồi trên lưng ngựa Pượng hiên cứ như thế mà nghĩ . Nhưng ngay sau đó hắn bỗng kéo chặt dây cương, ngừng lại. Khiến cho Phượng địch đi

theo phía sau hắn cũng vội vàng điều khiển ngựa dừng lại.

“Đó là cỗ kiệu của Nhân Hoành sao! ?”

Làm sao lại xuất hiện ở nơi này? Phượng hiên nhìn đội ngũ cách đó không

xa hỏi Phượng địch phía sau.

“Hình như là Bích đại nhân !” Phượng địch nhìn xung quanh một chút, cảm thấy đúng vậy.

“Chúng ta đi qua!” Phượng hiên đá nhẹ vào bụng ngựa, giục ngựa đi về phía đội nhân mã ở trước.

Thị vệ cầm đầu thấy người tới, liền nói

gì đó với người trong kiệu, chỉ thấy đội ngũ ngừng lại, một người từ

trong kiệu đi ra, đúng là Bích Nhân Hoành.

“Các người sao cũng ra khỏi Kiền Đô?” Phượng hiên sau khi giục ngựa dừng lại, lập tức nhảy xuống, hỏi Bích Nhân Hoành.

“Phu nhân nhà ta muốn ăn toàn bộ gà

nướng ở trên đường ra thành, ta đi mua cho nàng ăn.” Bích Nhân Hoành

trước sau như một ngữ khí nhanh chóng thong thả.

“Sai hạ nhân đi mua không phải tốt sao! ?” Cảm thấy không thể tin được, Phượng hiên không hề nghĩ ngợi phát biểu ý kiến.

“Nàng muốn ăn ta tự mình mua, không có

biện pháp, phụ nữ có thai là lớn nhất!” trên khuôn mặt tao nhã hiếm khi

hiện lên vẻ cưng chìu.

“Như vậy a!” Phượng hiên đã hiểu, nếu

nương tử thân ái của hắn yêu cầu như vậy, hắn cũng sẽ tự mình đi mua.

Vừa rồi vì nghĩ Bích Nhân Hoành ra khỏi Kiền đô là xảy ra chuyện gì, kết quả chỉ có chút việc như vậy, Phượng hiên lại ngồi trên ngựa, chuẩn bị

cáo biệt quay về Kiền Đô.

“Đợi một chút, đã quên nói với huynh,

tẩu phu nhân bây giờ đang ở quý phủ của ta. Phu nhân ta hôm nay ầm ỹ rất nhàm chán, muốn gặp tẩu ấy, ta liền mời tẩu ấy đến phủ làm khách. Yên

tâm đi! Ta tự mình đón nàng đến quý phủ . Vừa vặn huynh đã lâu không đến chỗ ta, bữa tối hôm nay ở đấy dùng luôn!” Giọng nói của Bích Nhân Hoành có chút ngượng ngùng.

Vừa nghe Cốc Nhược Vũ ở Bích phủ, Phượng hiên bất giác lo lắng, trực tiếp gật đầu nói được.

“Quay lại cũng không tốn bao nhiêu thời

gian, huynh muốn đi cùng ta không? Đồ ăn vặt nhà họ cũng không tệ,

huynh không muốn tự mình mang chút gì đó về cho tẩu phu nhân sao?” Bích

Nhân Hoành nghiêm túc đề nghị nói.

Phượng hiên nhớ tới đồ cửa hàng ở vùng

ngoại thành kia cũng khá đặc sắc, bởi vậy cho nên không ở trong nội

thành Kiền đô, lại buôn bán đặc biệt tốt. Cảm thấy Cốc Nhược Vũ ở Bích

phủ rất an toàn, cũng muốn tự mình mang về cho nàng chút gì đó nên hắn

liền gật đầu đáp ứng.

“Địch, ngươi hồi phủ trước, đem đàn túy

tâm ( tên một loại rượu) trong hầm ngầm lấy ra đưa đến Bích phủ” Phượng hiên chỉ thị cho Phượng địch, sau khi thấy hắn nhận mệnh mà đi, lại

quay đầu cười nói với Bích Nhân Hoành, “Buổi tối chúng ta uống cái này!

Thế nào! ?”

“Hôm nay nhờ phúc của tẩu phu nhân!” Bích Nhân Hoành vừa nghe, ánh mắt lúc này sáng ngời.

“Lần đó Huynh tới Phượng phủ, ta không

mang rượu tốt nhất lên a! Lần này đến chỗ của huynh đương nhiên không

giống nhau!” Phượng hiên cười nói, “Được rồi, chúng ta đi thôi!” Phượng

hiên vừa muốn giục ngựa, lại bị lời của Bích Nhân Hoành cản lại.

“Dù sao cũng lập tức tới ngay, không

bằng đi cùng với ta, vừa vặn ta cũng có chuyện cần thương lượng với

huynh.” Bích Nhân Hoành kéo dây cương của Phượng Hiên lại.

“Được rồi!” Phượng hiên rất sảng khoái mà đáp ứng lập tức, đưa ngựa giao cho người hầu của Bích Nhân Hoành

Vì thế, hai người vừa đi vừa nói. Nhưng

đi chưa được mấy bước, chỉ thấy Bích Nhân Hoành nói: “Trên lưng huynh có bụi.” Nói xong, đưa tay như là muốn giúp Phượng Hiên phủi nó đi.

Không hề phòng bị, bởi vì Bích Nhân

Hoành cho tới bây giờ cũng không phải người Phượng hiên muốn đề phòng,

cho nên Phượng hiên không tránh đi.

Không hề báo trước, tay Bích Nhân Hoành trong nháy mắt biến hóa một chút, điểm đại huyệt quanh thân Phượng Hiên

Không nghĩ tới sẽ bị Bích Nhân Hoành tập kích Phượng hiên không thể động đậy, chỉ có thể không hiểu nói: “Huynh

làm cái gì vậy! ?”

“Nhốt huynh!” Ngữ điệu không lạnh không nóng, trong mắt Bích Nhân Hoành lộ ra một chút khác thường.

“Huynh đang ở đây nói giỡn? Còn không cởi bỏ cho ta .” Phượng hiên vừa nói vừa vận khí muốn tự giải huyệt.

“Tẩu phu nhân không quý phủ của ta.”

Nhìn Phượng hiên mở to hai mắt nhìn mình, Bích Nhân Hoành áp chế không

đành lòng trong lòng, giọng điệu vẫn như cũ không có sóng, “Nàng bây giờ hẳn là đã bị giải đến thiên lao .”

“Huynh nói cái gì? Hóa ra huynh vừa rồi

vẫn đang diễn trò!” sắc mặt Phượng hiên thay đổi, cố gắng tự mình giải

huyệt, lại phát hiện thủ pháp điểm huyệt của Bích thị không phải dễ giải như vậy, liên quan đến an nguy của Cốc Nhược Vũ làm cho hắn không bình

tĩnh được như trước đây, không khỏi nóng nảy, nhìn về phía Bích Nhân

Hoành cả giận nói, “Huynh còn không mau giải huyệt đạo của ta! Uổng phí

Phượng hiên coi huynh là bằng hữu tốt nhất, huynh lại dám đối với ta như vậy!”

“Chính bởi vì là bằng hữu!” Bích Nhân

Hoành đột nhiên cao giọng lên, “Diễn trò lừa huynh là bởi vì ta không

thể trơ mắt nhìn huynh đi chịu chết ! Nàng phạm phải chính là tử tội!

Bất luận là thật sự, hay là bị vu cáo hãm hại, cũng không có biện pháp

nào thoát tội cho nàng! Phượng thị có thể bởi vì ngự tứ kim kiếm mà

thoát khỏi một kiếp, nhưng nàng, chỉ có một con đường chết! Ta sẽ không

để cho huynh đi theo con đường chết đó !” Nói xong, Bích Nhân Hoành giơ tay lên, bổ về phía cổ Phượng Hiên, làm cho hắn bất tỉnh.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ! ? Hắn

muốn đi cứu nương tử của hắn! Đây là trước khi lâm vào trong bóng tối, ý niệm cuối cùng hiện lên trong đầu Phượng hiên.

Một tay đỡ được Phượng hiên đã bất tỉnh, Bích Nhân Hoành giúp đỡ hắn đi vào cỗ kiệu của mình, trầm giọng hạ

lệnh: “Hồi phủ!” Toàn bộ đội ngũ quay đầu về, hôm nay chỉ cho phép tiến, không cho phép ra khỏi Kiền Đô.

Bích Nhân Hoành đi qua cửa thành hộ vệ

một chữ cũng không đề cập tới chuyện hắn ra vào, vì thế, trên đường

ngoài Phượng địch cùng Phượng Hiên tách ra, không có ai biết Phượng Hiên từng chạm mặt với Bích Nhân Hoành, mà thời điểm tiếp theo địch ta hai

bên đều tìm Phượng Hiên, cũng không có ai biết hắn bị Bích Nhân Hoành

buộc trở về Bích phủ.