Xấu Nữ Đến Khiến Họa Thủy Yêu

Chương 104: Trong thọ yến

Edit: ss gau5555

Beata: Bunny

Buổi tiệc tiến hành bình thường, Phượng

Hiên cũng không trả lời vấn đề của Bích Nhân Hoành, Bích Nhân Hoành tất

nhiên không biết hắn tính toán như thế nào. Trên cơ bản không có người

nào chú ý tới chuyện này, trừ bỏ Phượng Trọng Nam, ông ta và Bích Nhân

Hoành ngồi cách một người là Lam Chí Huyên.

Phượng

Trọng Nam ẩn nhẫn bốn tháng, một mực chờ tiệc chúc thọ ngày hôm nay bắt

đầu, chờ âm mưu của ông nhạc dạo tấu vang. Vốn định hôm nay có thể thấy

vẻ mặt của Phượng Hiên bởi vì không từ chối được tứ hôn khẳng định sẽ

rơi trên đầu hắn mà không biết làm sao, đến lúc đó tâm tình của mình có

thể tốt hơn rất nhiều. Đáng tiếc Phượng Hiên từ khi sinh ra đến giờ đều

không để cho Phượng Trọng Nam như nguyện, thần sắc hắn không chỉ có

không thay đổi, mà còn cười đến kiêu ngạo, bộ dạng giống như đã định

liệu trước, lúc này làm cho Phượng Trọng Nam cảm thấy cực kỳ khó chịu,

không khỏi bởi vì bất mãn mà khẽ hừ một tiếng, nghĩ rằng: Phượng Hiên,

đừng tưởng rằng chỉ có tứ hôn đơn giản như vậy!

Ông ta hừ nhẹ một tiếng trùng hợp làm

cho Phượng Hiên tùy thời chú ý cử động của ông ta, gần đây vẫn rất muốn

khiêu khích ông ta, nghe thấy được. Chỉ thấy Phượng Hiên lập tức cầm lấy chén rượu lắc lư, cách hai người, dùng ngữ điệu giận điên người hỏi:

“Phụ thân đại nhân, có chuyện gì làm cho ngài bất mãn sao?”

Phượng Trọng Nam cứng lại một chút,

không muốn xung đột với hắn trước khi kế hoạch hoàn thành, sợ bởi vì

không bắt bẻ mà trúng thiết kế của hắn, bị hắn làm cho đổ ngã trước, đây cũng là nguyên nhân Phượng Trọng Nam trong khoảng thời gian gần đây vẫn để ý, không cùng Phượng Hiên đối chọi ở bên ngoài.

Phượng Trọng Nam đang nghĩ tới nên trả

lời như thế nào cho tốt thì trùng hợp thấy một hàng sứ giả tuổi trẻ

trước mặt kia, lúc này lại hừ một tiếng, nhíu mày không vui nói: “Hừ,

nhìn nơi đó một cái, một số quốc gia có hơi quá không đem quốc gia của

ta để vào mắt rồi, lại có thể phái những người như vậy tới đây! Nếu

không phải vì việc hiệp thương như vậy sẽ có lợi đối với quốc gia thì…,

ta chắc chắn sẽ tấu lên hoàng thượng, đem đuổi ra khỏi quốc gia của ta,

đưa ra chấn vấn đối với nước bọn họ!”

“Không, chỉ sợ chuyện hiệp thương lần

này của nước chúng ta với một số sứ giả vài quốc gia tại đây lại không

chiếm được lợi ích gì!” – Lễ bộ Thượng thư Lam Chí Huyên lại có ý kiến

tương phản với Phượng Trọng Nam.

Vừa nghe được lời của Phượng Trọng Nam,

Bích Nhân Hoành lập tức nhìn về phía Phượng hiên, quả nhiên thấy khuôn

mặt tuyệt sắc kia nở một nụ cười tươi, thiếu chút làm loá mắt người.

Tiếp theo lời của Lam Chí Huyên, Phượng

Hiên mở miệng khiêu khích Phượng Trọng Nam. “Phụ thân đại nhân, xem ra

ngài đã ru rú trong nhà quá lâu a! Mới không biết tình hình các nước

khác, không thể làm như vậy được a! Tốt xấu gì ngài cũng là tả thừa

tướng, chuyện này để cho người khác biết mà nói, chắc chắn sẽ chê cười!” – Người đầu tiên chê cười ông ta chắc chắn sẽ thuộc về Phượng Hiên hắn. Phượng Hiên vừa nói còn vừa ra vẻ cảm thán lắc đầu, giống như có lòng

tốt tiếp tục nói: “Nhưng bây giờ mà bảo cho ngài cũng không chậm, nhớ kỹ này, mấy người này đều là nhân vật lợi hại, dự đoán là bởi vì kiêng kị

nước ta, hơn nữa không biết tính cách tân hoàng, cho nên tự mình đến dò

xét, để biết hoàng thượng sẽ mang đến cho quốc gia bọn họ những ảnh

hưởng gì. Dù sao trong lúc tiên hoàng tại vị, đã làm cho Ngự Phượng quốc trở thành nước đứng đầu trong mười bốn nước, bọn họ không thể không sợ

tân hoàng sẽ lợi hại hơn hay không a!”

Lời này làm cho Phượng Trọng Nam tức

giận đến cơ mặt căng thẳng, xiết chặt chén rượu trong tay mình, trong

lòng mắng: ru rú trong nhà quá lâu? Tiểu tử chết tiệt, đều là do ai tạo

thành!? Nếu không phải tên khốn này nhốt mình, thì ông có bị như vậy

không? Thời gian tự do mới gần hai năm mình thăm hỏi chuyện trong triều

đã không còn đủ nữa rồi, làm sao còn có thể bận tâm tình báo nước khác!? Đồ ghê tởm!

Phượng Trọng Nam cố gắng áp chế hận ý

cùng tức giận xuống đáy lòng, phản kích nói: “Cho dù là ta không hỏi thế sự đã lâu, nhưng vẫn còn biết Xích Hoàn quốc tuyệt đối không cho phép

nữ nhân tham dự gì bất cứ hoạt động lễ mừng gì, địa vị của nữ nhân ở

Xích hoàn quốc đồng đẳng với con kiến. Nhìn sứ giả bọn họ phái đi không

chỉ có nữ, lại còn là lão bà hai mươi lăm tuổi, càng kỳ quái hơn là,

nàng ta là người mù! Đây không phải cố tình vũ nhục nước ta thì là cái

gì?”

“Lão bà trong miệng ông kia chính là

Vương phi duy nhất của Thất vương gia có địa vị hết sức quan trọng của

Xích Hoàn quốc, bốn năm trước trở thành hữu tướng của Xích hoàn quốc.

Cũng chính người mù này, đem Xích hoàn quốc quấy long trời lở đất, phá

vỡ truyền thống thâm căn cố đế (ăn sâu bén rễ) của bọn họ, đem địa vị

giống như con kiến của nữ tử nâng cao ngang hàng cùng với vị trí của nam tử, ngày nay nữ tử của Xích Hoàn quốc có thể nói có địa vị nhiều hơn so với nữ tử nước ta.” – Phượng Hiên vừa nói vẻ mặt vừa cười nhạo nhìn

Phượng Trọng Nam.

“Ừm, nữ tử của Xích Hoàn quốc có thể

quang minh mà thi tuyển công danh, không giống Ngự phong quốc của bọn họ chỉ có Đức Phi nương nương đã từng giữ chức quan kia.” – Lam Chí Huyên

không chỉ có nói chen vào, mà tiếp theo còn cảm khái một câu. “Thay đổi

phong tục truyền thống, có thể sánh bằng cái gì cũng khó khăn!”

Người trung tâm của đề tài cũng không

biết có người đàm luận về nàng, đó là một người nhìn qua thuần khiết

giống như hoa sen, nàng, quần áo trắng, nụ cười thanh nhã, cử chỉ tuyệt

đẹp. Cạnh nàng giống như được yên tĩnh vây quanh, thấy nàng, sẽ làm cho

người có tâm tình phiền chán không tự chủ được bình tĩnh trở lại, cho

rằng thế gian không còn tạp âm phiền não, chỉ có yên tĩnh an bình.

Người, như kỳ danh, Liên Tĩnh.

“Động tác của nàng cũng không giống như người mù.” – Bích Nhân Hoành lắc lắc đầu.

Mấy người đồng thời thấy cung nữ bên

cạnh Liên Tĩnh mang thức ăn lên, không cẩn thận, đụng phải chén rượu

trên bàn, chỉ thấy Liên Tĩnh tay vừa lộn, động tác nhanh như tia chớp,

nhẹ nhàng đỡ lấy cái chén kia, còn chuyển chỗ, từ đầu tới đuôi thần sắc

chưa thay đổi. Nếu không phải cặp mặt kia của nàng quả thật vô thần, thì đúng là làm cho người ta nghĩ rằng nàng không khác người thường.

Vốn tưởng rằng mình nói rất đúng, nhưng

dưới tình huống này lại có vẻ như không biết gì, để cho Phượng Hiên mượn cơ hội chê cười, làm cho Phượng Trọng Nam có chút thẹn quá thành giận,

tuy nói ẩn nhẫn không phát tác ra ngoài, nhưng tuyệt đối không chịu thối lui, muốn vãn hồi mặt mũi của mình, ông không nói Liên Tĩnh nữa, mà là

đổi người khác, phê phán nói: “ Sứ giả của Hắc Nhai quốc đến không biết

cảm thấy thẹn, trong trường hợp như này, mà ôm nữ tử trong lòng. Thật sự không ra thể thống gì! Loại nam nhân sa vào bên trong hương hoa của nữ

tử thì có thể có tiền đồ gì!”

“Đó là Tứ Hoàng Tử của Hắc nhai quốc.” – Lam Chí Huyên nhắc nhở Phượng Trọng Nam xuất thân người nọ không thấp.

“Sớm đã được phong làm Hắc Kì Vương.” – Bích Nhân Hoành bổ sung.

“Ha ha, phụ thân đại nhân, ngài thế

nhưng lại cho rằng người dùng thời gian năm năm đem bảy thuộc địa của

Hắc Nhai quốc bị chia cắt chấm dứt là không có tiền đồ? Hắn năm nay mới

hai mươi hai tuổi mà thôi.” – Phượng Hiên vẻ mặt kinh ngạc, ngữ điệu

giống như đang nói Phượng Trọng Nnam thật ngu ngốc. “Nói sau, nữ tử

trong ngực hắn chính là Vương Phi của hắn, nghe đồn Hắc Kì Vương này coi Vương Phi của hắn như bảo bối, đi chỗ nào cũng đều mang theo, không

cách nàng một bước.” – Ha ha, nếu như có thể, hắn cũng muốn giống Hắc Kì Vương đem nương tử thân ái của mình đi như thế, thật tốt! “Ngài cho là

hắn đang vuốt ve nữ tử hoang dã? Ai, chuyện vứt bỏ vợ con, vi phạm lời

thề của mình, đi theo những tiện nhân lêu lổng khác, không phải người

nào cũng có thể làm ra được.” – Ánh mắt của Phượng Hiên hèn mọn nhìn

Phượng Trọng Nam, còn kém không nói thẳng Phượng Trọng Nam chính là

người thấp kém. “Cũng không phải là cầm thú chỉ biết khống chế nửa người dưới!” – Một câu nói nhỏ cuối cùng đấy bốn người đều có thể nghe thấy,

tầm mắt của Phượng Hiên cuối cùng còn hướng bộ phận quan trọng của

Phượng Trọng Nam quét một vòng, không tiếng động mà nhấn mạnh một chút

cầm thú trong lời của hắn là chỉ người nào, Phượng Trọng Nam bị làm cho

tức giận thiếu chút nữa chảy máu não.

Ông phải nhẫn nại, tuyệt đối không thể

tức giận! Phượng Trọng Nam trong lòng mặc niệm ba lần, dời đi tức giận

đến trên người nữ tử được Hắc Kì Vương ôm kia, khinh thường nói : “Bộ

dạng nhu nhược như vậy, hồng nhan bạc mệnh!”

Phượng Trọng Nam cảm thấy nụ cười của

Phượng Hiên hơi cứng một chút, lúc này mới phát hiện lời nói vô tâm

ngược lại ám chỉ đến thể chất kém mà mất sớm của Cung Như Mộng. Hiển

nhiên kích thích Phượng Hiên, Phượng Trọng Nam lúc này đắc ý cười.

Phượng Hiên nhìn về phía nàng kia, trong lòng không biết là tư vị gì, đồng dạng là kiểu mềm mại, yếu đuối, thậm

chí nàng còn không có dung mạo tuyệt thế như mẫu thân mình, chỉ là ngọt

ngào động lòng người mà thôi, nhưng sinh mạng lại tốt hơn mẫu thân của

mình.

Nhưng vào lúc này, cái người làm cho ai

nhìn qua đều cảm thấy là gió thổi qua sẽ đổ rời đầu khỏi bả vai Hắc Kì

Vương, mở to mắt, nhìn đối diện về phía Phượng Hiên bọn họ một chút.

Chỉ một chút, cho dù rời đi có phần xa,

nhưng bốn người Phượng Hiên võ công cao thâm đều thấy rõ ràng. Đó là một đôi mắt sáng, sáng làm cho người ta cảm thấy trong suốt, nhưng điều này không phải mấu chốt, mà là đôi mắt quá sáng kia có chứa cảnh giác, đó

là một đôi mắt của người có nội lực thâm hậu mới có thể có được.

Xem ra đối phương đã phát hiện ra Phượng Hiên bọn họ đang nhìn chằm chằm Hắc Kì Vương, cho nên mới xem xét một

chút. Giống như cảm thấy không có chuyện gì, đôi mắt sáng kia lại cụp

xuống, quay đầy trở về để Hắc Kì Vương ôm.

“Nàng tuyệt đối không nhu nhược!” – Bích Nhân Hoành kiên quyết.

“Càng sẽ không bạc mệnh!” – Lam Chí

Huyên kinh ngạc hơn, bởi vì hắn phụ trách mời thượng khách đến bữa tiệc, nàng kia tối đa cũng chỉ mở nửa mắt, giống như là không có tí sức lực

nào.

Phượng Hiên nhìn nữ tử kia, thấy nàng

mặc một bộ màu đỏ, chợt nhớ tới ở Hắc Nhai quốc lưu truyền một chuyện.

“Xích Nguyệt xuất, huyết quang tiên; Bạch tinh hiện, quét ngàn quân”.

Hắc Vương qua, san bằng bảy thuộc địa. Hắc Kì Vương sau khi bình định

thuộc địa, mang về một người giống như phụ tá đắc lực của hắn trong Bạch Tinh, mà vị Xích Nguyệt kia không người nào biết diện mạo lại không

thấy tung tích, không bao lâu, Hắc Kì Vương liền có thêm vị Vương Phi

này. Xem ra có chuyện hắn đã bỏ sót không tra được, thú vị, Phượng Hiên

không khỏi cười nhẹ ra tiếng, lại nhìn về phía Phượng Trọng Nam, thấy vẻ đắc ý của ông ta đã muốn thu lại, quyết không buông tha cơ hội cười

nhạo ông ta, nói mát: “Phụ thân đại nhân, người nhìn người thật là chuẩn a!”

Nghe thấy giọng điệu trào phúng của

Phượng Hiên, hơi của Phượng Trọng Nam bị ngăn ở trên ngực không thể hạ

xuống. Không cam lòng cứ như vậy ở trước mặt tông chủ của hai tộc Lam,

Bích mất hết mặt mũi ông ta quay sang sứ giả phía đối diện dò xét, chọn

một người trong số đấy để nói: “Dù như thế nào, Duyên Huyên quốc cũng

không nên phái một đứa nhỏ mười bốn tuổi đến đây! Hơn nữa trong ngày vui như thế này lại mặc hắc y không khí trầm lặng, còn sa sầm cái mặt!”

“Duyên Huyên quốc hôm nay mới đến Kiền

Đô, ta chỉ biết là Liễn vương gia, những thứ khác đều không biết. Dù gì, bộ dạng này của hắn cũng xác thực là kỳ cục!” – Nói đến người này, Lam

Chí Huyên cũng không vừa lòng, gật đầu đồng ý với lời của Phượng Trọng

Nam, sau đó hỏi Bích Nhân Hoành bên cạnh. “Bích đại nhân biết chút gì

sao?”

“Không rõ ràng lắm, tuổi nhỏ như vậy hẳn là không có bao nhiêu chiến công, phong vương gia, thì phải là hoàng

tử. Nhưng mà nghe đồn các hoàng tử của Duyên Huyên quốc không phải yếu

đuối, thì là hung tàn, nếu không cũng chỉ bình thường, không bằng phụ

hoàng Duyên Lân Đế của bọn họ là người có tài, đều đang lo lắng hoàng đế tiếp theo sẽ đem Duyên Huyên quốc suy yếu đi. Không biết Huyên Duyên

quốc nghĩ như thế nào, lại phái người như vậy đến đây.” – Bích Nhân

Hoành cũng không thích cảm giác đối diện với thiếu niên kia.

“Phi tử lại chạy đi lấy chồng Duyên Lân

Đế làm trò cười cho mười bốn quốc.” – Khó được hai người này nhất trí ý

kiến với mình, Phượng Trọng Nam cảm giác rốt cục hòa thành một rồi, cũng không tin Phượng Hiên còn có thể nói ra thiếu niên này có gì đặc biệt

hơn người, dám nói mình không biết nữa.

“Phượng Hiên, huynh có biết hắn không?” – Bích Nhân Hoành hỏi Phượng Hiên. Hắn biết năng lực của Phượng Hiên

giống như quá dư thừa, thường xuyên sợ nhàm chán, thích phái người tìm

kiếm chuyện của các nước khác, lấy tin đồn thú vị giết thời gian.

Phượng Hiên nở nụ cười đắc ý, đợi đến

khi Bích Nhân Hoành tới hỏi, mới trả lời hắn: “Đứa con thứ mười sáu của

Duyên Lân đế – Địch Vũ Liễn, sống ở lãnh cung, không biết tại sao, người trong cung đều không biết. Khi hắn ba tuổi mới được phát hiện, có lẽ là bởi vì chuyện của mẫu phi hắn, làm cho Duyên Lân đế giận tím mặt, đem

toàn bộ phế phi trong lãnh cung lôi ra mới biết sự tồn tại của hắn. Mẫu

phi của hắn không phải người khác, cũng chính là vị làm cho Duyên Lân đế mất hết mặt mũi, tự ý lấy chồng – Hiền phi. Nghe đồn đó không phải là

con của Duyên Lân đế, toàn bộ người trong tộc của mẫu thân bị lưu đày,

không hề có chỗ dựa, chịu đựng người chung quanh ức hiếp hắn, thế nhưng

chỉ dùng thời gian một năm, từ năm bốn tuổi tiến vào tẩm cung của Duyên

Lân đế, được phụ hoàng hắn tự mình bồi dưỡng. Năm hắn mười tuổi cảm thấy thú vị, Duyên Lân đế đặt một cái ghế dựa ngay phía dưới bên phải long ỷ (ngai vàng), nghe nói là chuyên cho hắn ngồi và được phép tham dự triều chính. Mười hai tuổi được phong làm vương gia, hơn nữa cho đến tận bây

giờ, là người duy nhất trong hai mươi bốn vị hoàng tử được Duyên Lân đế

phong Vương. Hắn cũng không mặc quần áo màu gì ngoại trừ màu đen. Ha ha, phụ thân đại nhân, ngài có biết trong triều ở Duyên Huyên quốc có bao

nhiêu vị đại nhân vật bởi vì coi rẻ hắn còn nhỏ mà khinh địch, mà chết ở trong tay hắn không?” – Phượng Hiên đã được như nguyện thấy Phượng

Trọng Nam bởi vì chuyện này của mình mà sắc mặt trở nên khó coi.

“Nhưng hắn không phải thái tử của Huyên Duyên quốc.” – Bích Nhân Hoành cảm thấy buồn bực.

“Không phải, không biết Duyên Lân đế

nghĩ như thế nào.” – Phượng Hiên cũng nghĩ không thông, nhưng đây không

phải là trọng điểm của hắn, hắn chú ý là làm thế nào để cho Phượng Trọng Nam tức giận. “Phụ thân đại nhân, không biết thời điểm ngài mười bốn

tuổi có thể có được ánh mắt thâm trầm khí phách giống như vị Liễn Vương

kia không? A, ta hỏi sai rồi, ngài đã đến tuổi này rồi cũng không có

được loại khí phách này, chớ đừng nói chi là lúc ngài còn nhỏ. Ha ha,

phụ thân đại nhân, nếu ngài còn không biết cái gì mà nói…, có thể thỉnh

giáo ta, ta nhất định sẽ ngôn vô bất tẫn, kiên nhẫn chỉ bảo cho ngài!

Con tuyệt đối sẽ không cười ngài không biết!”

“Vị Liễn Vương kia đang nhìn bên này.” – Lam Chí Huyên thấy vẻ mặt của Phượng Trọng Nam bất thường, liền chuyển

dời câu chuyện đến trên người Liễn Vương.

“Hừ!” – Phượng Trọng Nam nặng nề mà hừ

một tiếng, lại nhìn về phía vị Liễn Vương kia, vừa vặn với tầm mắt của

hắn. Bị cặp mắt hung ác nham hiểm kia nhìn chằm chằm, trong nháy mắt,

Phượng Trọng Nam không khỏi rùng mình một cái, thật là cảm giác khủng

khiếp. Không muốn biểu hiện ý sợ hãi của mình xuất hiện ra bên ngoài,

Phượng Trọng Nam thẳng tắp nhìn lại.

Chỉ thấy khuôn mặt tinh xảo có vài phần

thiên về nữ tướng (có nét con gái) của Địch Vũ Liễn không chút thay đổi

nhìn qua, quần áo hắc y trên người làm cho hắn phát ra lãnh ý cùng với

sắc thái thêm một tầng u ám.

Tầm mắt của Địch Vũ Liễn chuyển dời đi,

Phượng Trọng Nam mới từ giống như bị người ta bóp ở cổ hít thở không

thông chạy ra. Tay hơi run rẩy vội vàng đặt chén rượu xuống, trong lòng

không ngừng nhắc đến, đứa nhỏ mới mười bốn tuổi không có gì phải sợ!

Đáng tiếc, nếu ông ta có thể biết trước

tương lai ông ta tại đây sẽ chết trong tay thiếu niên Vương gia làm cho

ông ta cảm thấy sợ hãi này mà nói…, chỉ sợ ông ta sẽ không tự thôi miên

mình như vậy.

Thấy bộ dáng của ông ta, Phượng Hiên lập tức đánh giá, vừa nhìn chằm chằm vào một bên mặt Phượng Trọng Nam vừa

nói: “Phụ thân đại nhân, không phải ta đã nói sao, tửu sắc thương thân

(rượu vào gái đẹp sẽ làm hại thân) a! Người nhìn xem tay của người đang

run rẩy không ngừng, hơn nữa ta xem hai mắt ngài đã trở nên vẩn đục

không thấy ánh sáng. Cho hài nhi cả gan hỏi một câu, mỗi ngày mệt nhọc

như vậy, buổi tối ngài còn dùng được sức sao? Hẳn là không đựơc chứ!” –

Bốn chữ nói nhỏ cuối cùng, âm lượng vừa đủ để có thể làm cho bốn người

đều nghe thấy, đồng thời, căn bản không cần cả gan ánh mắt Phượng Hiên

còn ngắm vào bộ phận quan trọng của Phượng Trọng Nam một vòng, bày tỏ

hắn nói rất đúng nơi nào đấy không còn được.

Tức, tức chết hắn! Đứa này từ nhỏ chính

là đối đầu đến chết! Phượng Trọng Nam mặt run rẩy không thôi, thiếu chút nữa đã bị tức giận thành trúng gió. Lam Chí Huyên cũng vụng trộm theo

tầm mắt của Phượng Hiên nhìn sang Phượng Trọng Nam, muốn cười. Bích Nhân Hoành còn lại là nhịn xuống mới không bật cười.

Thời gian tiếp theo, bởi vì biết chuyện

tứ hôn khẳng định sẽ rơi xuống đầu mình, hơn nữa loại an bài này tám

phần là có liên quan đến Phương Trọng Nam, cho nên Phượng Hiên không

chịu buông tha cho ông ta dùng sức khiêu khích hòa khí của ông ta. Cuộc

sống của Phượng Hiên hắn không được tốt, làm sao có thể để cho người cha tốt đẹp kia sống sung sướng đây?