Xác chết loạn giang hồ

Hồi 95

Hai đại hán đã bị mỹ tỳ áo trắng phóng kiếm đâm chết.

Mỹ tỳ áo trắng giết hai đại hán rồi đảo cặp mắt lạnh lùng nhìn toàn tr­ờng

một l­ượt. Thị từ từ cất b­ước về phía T­ư Mã Càn.

Lúc này T­ư mã Càn đã lâm vào tình trạng nh­ cây nỏ cứng d­ương lên đến độ chót. Y bị mỹ tỳ áo trắng kia cùng đại hán áo đỏ dồn vào thế không tiếp chiến đư­ợc

Nếu bây giờ thêm một ng­ời nữa thì e rằng không chống nổi ba chiêu.

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:

Nếu mình còn chần chờ không ra tay thì cục diện lập tức biến chuyển.

Chàng liền ngầm vận tu la chỉ lực điểm cách không một phát nhằm vào mỹ tỳ

áo trắng đang đánh T­ mã Càn bằng những chiêu ác liệt.

Mỹ tỳ áo trắng sắp thắng tới nơi, đột nhiên rú lên một tiếng buông kiếm ngã

quay ra.

T­ mã Càn yên trí mình chết đến nơi không ngờ một ng­ời ngã quay ra, lập

tức tinh thần phấn khởi. Song quyền múa lên vù vù bức bách đại hán áo đỏ phải lùi

lại Y đ­a tay lên lau mồ hôi trán, nhón gót nhảy lại lật nữ tỳ áo trắng lên rút lấy

thanh kiếm của thị.

T­ mã Càn tay cầm kiếm khác nào hổ thêm cánh, vung kiếm phản kích.

Chỉ trong khoảnh khắc đại hán áo đỏ bị luồng kiếm quang bao vây vào giữa.

Tiêu Lĩnh Vu đánh một đòn trúng ngay. Chàng nghĩ thầm:

- Hai ả nữ tỳ áo trắng kiếm chiêu cùng độc địa, cần phải hạ cả hai mới vãn

hồi tiệt thế đ­ợc.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ lại phóng tu la chỉ lực về phía mỹ tỳ thứ hai.

Lập tức một luồng ám kình xô tới.

Nữ tỳ áo trắng thấy đồng bọn đột nhiên ngã lăn quay xuống đất không khỏi

~llul ngạc. Thị còn đang ngơ ngác thì một giây ám kình bắn trúng huyệt Bế dung ở

sau l­ng. Thanh tr­ờng kiếm tuột khỏi tay, ng­ời thị ngã lăn xuống đất.

Biến diễn đột ngột này khiến quần hào trong tr­ờng cả hai bên đều bở vía

nh­ bị đánh một đòn mạnh bất thình lình. Bao nhiêu con mắt đảo nhìn bốn phía.

Những kiếm chiêu kỳ quái của hai ả mỹ tỳ đã làm cho quần hào toàn tr­ờng

phải kinh hãi mà bây giờ đột nhiên hai thị bị th­ơng buông kiếm té xuống thì ai mà

không khủng khiếp.

Ai cũng hiểu rằng ng­ời trong bóng tối đả th­ơng hai ả nữ tỳ nh­ng chẳng ai

hiểu nhân vật đó ở đâu. Võ công sao lại ghê gớm đến thế?

Thẩm Mộc Phong đánh rát hai chiêu đẩy lui Эờng lão phu nhân rồi vọt mình

nhanh nh­ tên bắn đến hai ả mỹ tỳ áo trắng. Mỗi tay chụp lấy một ả giơ lên coi qua

rồi trầm giọng quát:

Dừng tay?

Ðơn hoành Ch­ơng thu kiếm nhảy lùi lại năm th­ớc.

Mã Văn Phi cũng khép quạt cái rụp đứng yên không đuổi theo.

Ðơn hoành Ch­ơng khẻ " hú " một tiếng. Ðại hán đã đột nhiên thu quyền

nhảy lùi lại

T­ mã Càn cũng thu thế kiếm về đứng yên.

Thẩm Mộc Phong rung hai tay một cái tung hai ả nữ tỳ áo trắng về phía Ðơn

hoành Ch­ơng nói:

Ðem chúng xuống d­ới kia.

Ðơn hoành Ch­ơng tra kiếm vào vỏ rất mau lẹ, v­ơn tay ra đón lấy hai ả mỹ

tỳ áo trắng rồi cùng đại hán áo đỏ lui vào bụi hoa mất hút.

Thẩm Mộc Phong chờ bọn Ðơn hoành Ch­ơng lui vào trong bụi hoa rồi c­ời

lạt hỏi:

-ông bạn nào mà chỉ lực kinh ng­ời khiến Thẩm mỗ đ­ợc mở rộng tầm mắt?

Dứt câu hỏi hắn đ­a cặp mắt âm thầm đảo nhìn bốn phía.

Tiêu Lĩnh Vu thu mục quang lại đứng nghiêm trang nh­ không có chuyện gì.

Thẩm Mộc Phong lại hỏi:

- ông bạn nào đó? Xin thứ cho Thẩm mỗ tiếp đãi không đ­ợc chu đáo.

Nh­ng các hạ đã dám thi triển môn tuyệt học Kim C­ơng chỉ lực đả th­ơng nhị tỳ ở

Bách Hoa Sơn Trang thì hẳn là một kỳ nhân mình mang tuyệt kỷ, đã dám làm sao

lại không dám thừa nhận.

Hắn hỏi luôn mấy câu mà chẳng ai đáp lại. Tuy hắn là con ng­ời túc trí đa

m­u mà trong lúc thảng thốt này cũng chẳng nghĩ ra diệu kế gì.

Bổng nghe Эờng thái thái đập cây Phụng đầu tr­ợng xuống đất hỏi:

- Thẩm Mộc Phong? Cuộc tỷ đấu của chúng ta ch­a phân thắng bại phải tiếp

tục đi chứ?

Thẩm Mộc Phong lạnh lùng đáp:

Phu nhân đã nắm đ­ợc phần thắng rồi chăng?

Эờng lão thái thái đáp:

- Cái đó lão thân ch­a thấy gì.

Thẩm Mộc Phong đáp:

Nếu phu nhân ch­a có gì để nắm chắc phần thắng thì hãy chờ một chút rồi

chúng ta tái đấu cũng ch­a muộn.

Miệng hắn đối đáp với Эờng lão thái thái nh­ vậy mà trong lòng ngấm

ngầm nao núng. Nếu không tìm ra kẻ tập kích thì thật là một điều mất thể diện

không ít.

Эờng lão thái thái vào Thẩm mộc phong mới qua lại ngoài hai chục chiêu,

mụ phóng độc châm bốn lần mới vãn hồi đ­ợc thế kém. Nếu Эờng gia không có

môn ám khí tuyệt độc khiến Thẩm Mộc Phong phải lo ngại thì Эờng lão thái thái

đã bị th­ơng về tay hắn rồi.

Nh­ng trong tay Эờng lão thái thái chẳng còn đ­ợc bao nhiêu độc châm,

chỉ dùng đ­ợc lần nữa là cùng, mà độc châm cũng không thể đả th­ơng nặng Thẩm

Mộc Phong. Nếu còn đánh nữa phải dùng ám khí khác mới mong giữ khỏi thất bại.

Bản lãnh Thẩm Mộc Phong thật là ghê gớm, bình sinh Эờng lão thái thái

ch­a từng gặp phải tay kình địch nào nh­ hắn. Trong lòng mụ đã có ý chán nản,

chỉ vì oai danh của Эờng gia Tứ Xuyên, mà mụ miễn c­ỡng phải khiêu chiến.

Mụ nghe Thẩm Mộc Phong bảo chờ một lát sẽ tái chiến, cũng mừng thầm có

cơ hội nghỉ ngơi.

Bầu không khí trong tr­ờng đột nhiên trở lại tỉnh mịch nghe rõ cả hơi thở

của từng ng­ời.

Thẩm Mộc Phong vẻ mặt thâm trầm, mục quang sắc bén lấm lét tìm một

ng­ời ở trong tr­ờng mà không thấy một vết tích chi hết. Hắn c­ời lạt nhắc lại câu

hỏi:

- Các hạ trong mình đã mang tuyệt kỷ nh­ vậy, sao còn dấu đầu hở đuôi?

Hành dộng đó đâu phải khí phách anh hùng?

Tiêu Lĩnh Vu đã quyết định chủ ý, bất luận Thẩm Mộc Phong nói khích thế

nào chàng cũng hiên tại không lý gì đến.

Lại nghe Ðông hải thần bốc T­ mã Càn lên tiếng:

- Mõ sớm chuông chiều không thức tỉnh đ­ợc ng­ời đáng chết. Mã huynh?

Chúng ta đi thôi!

Lúc này Mã Văn Phi đã coi T­ mã Càn bằng con mắt khác tr­ớc. Y biết con

ng­ời cuồng ngạo phóng túng này là một nhân vật mình mang tuyệt kỷ. Có điều y

ch­a đủ kinh nghiệm giang hồ, chỗ nào cũng muốn làm cho ng­ời khác hoảng sợ

thành ra khéo quá hóa vụng, nên mới bị ng­ời ta nhận lầm là kẻ điên khùng.

Y ngh~ vậy liền hỏi:

Sao? T­ mã huynh đã nhận thấy ng­ời ta sắp phóng kừn tầm cổ độc rồi ­?

T­ mã Càn đáp:

Nếu tiểu đệ đoán không lầm thì họ đã bắt đầu phóng cổ độc rồi.

Hai ng­ời nói chuyện với nhau thanh âm rất lớn, hy vọng quần hào đến lúc

tối hậu nghe lời cảnh cáo lùi ra khỏi nơi hiểm địa.

Mã Văn Phi thấy quần hào không động tỉnh gì bất giác thở dài vừa lùi lại vừa lớn

tiếng nói:

T­ mã huynh có biết Kim tầm cổ độc phóng ra xa đ­ợc bao nhiêu không?

Chúng ta phải lùi đến chỗ nào mới khỏi bị hại?

T­ mã Càn đáp:

Theo chỗ tiểu đệ biết thì ng­ời có nội công thâm hậu mà lại là tay phóng

độc già dặn có thể đ­a xa đến năm dặm, nh­ng ở đây thì chỉ có giới hạn ngắn ngủi.

Cứ tình hình đêm nay mà nói, đối t­ợng là quần hào trang tr­ờng, vậy không thể

phóng đi xa đ­ợc. Chúng ta chỉ cần rút lui ra ngoài phạm vi dự định của họ là có

thể tránh đ­ợc.

Tiêu Lĩnh Vu lật đật theo sau Mã Văn Phi rút lui đến rừng hoa ở phía chính

tây

Bây giờ quần hào trong tr­ờng d­ờng nh­ bị lời cảnh cáo của T­ mã Càn làm

cho chấn động phần đông tới tấp dời khỏi bàn tiệc lùi ra đến bìa rừng hoa.

Thẩm Mộc Phong kiếm không ra nhân vật trong bóng tối đã phóng tay điểm

th­ơng nhị tỳ, trong lòng cực kỳ phẫn nộ. Hắn lại thấy quần hào tới tấp đứng lên

dời khỏi bàn tiệc khiến cho kế hoạch chu mật của hắn biến thành một tr­ờng ảo

mộng. Hắn tức giận T­ mã Càn thấu x­ơng, bụng bảo dạ:

- Thằng cha này coi bề ngoài nh­ kẻ điên khùng, không ngờ lại là một nhân

vật đại trí. Bữa nay mình không trừ khử đ­ợc hắn thì e rằng hắn sẽ là mối đại hoạ

về sau. Nh­ng hiện giờ đã tới lúc Kim Hoa phu nhân phóng cổ độc không chừng

mình phải ra tay.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, miệng hắn trầm trọng quát:

T­ mã Càn? Hãy đứng lại đã?

Lúc này T­ mã Càn đang đi tới bên rừng hoa, chợt nghe tiếng gọi quay lại

hỏi:

Thẩm đại trang chúa có điều chi dạy bảo?

Thẩm Mộc Phong đáp:

- Gr­ã Bách Hoa sơn trang và ng­ơi vốn không cừu hận mà sao ng­ơi dùng

mọi cách để khiêu khích...?

T­ mã Càn c­ời khanh khách hỏi lại:

- Sao? Ðại trang chúa thù hận tại hạ vì đã phá hoại âm m­u thâm độc của

mình chăng?

Thẩm Mộc Phong tuy trong lòng phẫn nộ, ngoài mặt vẫn t­ơi c­ời nói:

Ng­ơi dùng lời yêu tà để mê hoặc mọi ng­ời, gây chuyện thị phi. Nh­ vậy

dù bản trang chúa có đại l­ợng đến đâu cũng không thể dung tha đ­ợc.

Hắn vừa nói vừa tiến về phía T­ mã càn.

Mã Văn Phi khẽ nói:

- Thẩm Mộc Phong võ công cao c­ờng. Hắn ra đòn ghê gớm lắm T­ mã

huynh phải cẩn thận mới đ­ợc.

T­ mã Càn khẽ đáp:

- Ða tạ Mã huynh có lòng chỉ giáo.

Y ngấm ngầm vận công lực thủ thế phòng bị. Ðồng thời ng­ời y vẫn tiếp tục

lùi lại phía sau.

Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn thấy Thẩm Mộc Phong mí mắt đằng đằng sát khí,

liền dùng phép truyền âm nhập mật nói:

Thẩm Mộc Phong đã nổi sát khí, e rằng T­ mã Càn khó lòng chống nổi một

đòn của hắn.

xin Mã huynh bảo vệ bên mình y để ngăn chặn thị tuyến của Thẩm Mộc

Phong, tiểu đệ ngấm ngầm giúp y một tay.

Mã Văn Phi theo lời di động sóng vai với T­ mã Càn để lùi lại.

Tiêu Lĩnh Vu m­ợn hai ng­ời che mắt Thẩm Mộc Phong, chàng ngấm ngầm

vận khinh vào lòng bàn tay chuẩn bị tiếp viện cho kịp thời.

Lúc này Thẩm Mộc Phong chỉ còn cách T­ mã Càn chừng bảy tám th­ớc.

Mắt lộ hung quang, hắn vung ch­ởng đánh ra một cách đột ngột.

T­ mã Càn đã vận động chân lực đề phòng, vừa thấy Thẩm Mộc Phong vung

ch­ởng đánh ra, liền vung ch­ởng lên nghinh địch.

Hai luồng tiềm lực đụng nhau trên không. T­ mã Càn cảm thấy mình không

chống nổi, tựa hồ bị áp lực nặng nh­ núi đè xuống khiến cho khí huyết trong nội

phủ nhộn nhạo cả lên.

Thẩm Mộc Phong căm hận T­ mã Càn phá hoại đại kế của mình nên phát

ch­ởng của hắn lại càng ghê gớm. Hắn muốn huỷ diệt T­ mã Càn ngay đ­ơng

tr­ờng cho hả giận.

T­ mã Càn đang cảm thấy mình khó bề chống chọi thì đột nhiên phát giác ra

có bàn tay áp vào huyệt mệnh môn phía sau l­ng mình. Một luồng nhiệt l­u trút

vào trong nội phủ khiến khí lực của T­ mã Càn tăng lên rất nhiều, nên y mới chịu

đựng đ­ợc phát ch­ởng dốc biển lay non của Thẩm Mộc Phong.

Thẩm Mộc Phong trong lòng đã chắc mẩm T­ Mã Càn không chịu nổi đòn

tấn công của hắn. Hắn phóng ch­ởng ra rồi xoay mình bỏ đi.

Ngờ đâu hắn đi đ­ợc bảy, tám b­ớc vẫn không nghe tiếng T­ mã Càn té

xuống bất giác sinh lòng ngờ vực.

Thẩm Mộc Phong quay đầu nhìn lại thấy T­ mã Càn vẫn đứng sững nguyên

chỗ, thái độ ung dung chẳng có chi khác lạ thì không khỏi giật mình kinh hãi.

Hắn là ng­ời thâm trầm, kinh sợ hay vui mừng không lộ ra ngoài mặt. Vẻ

ngạc nhiên thoáng hiện rồi thoáng đã biến mất. Hắn c­ời mát nói:

- Võ công của T­ mã huynh quả nhiên không phải tầm th­ờng khiến tại hạ

rất bội phục.

Cặp mắt sắc bén của hắn không ngớt nhìn hai bên T­ mã Càn để từn hiểu vì

hắn biết có ng­ời ám trợ mà ch­a hiểu là ai?

Tiêu Lĩnh Vu dùng nội lực bản thân ám trợ T­ mã Càn chống chọi phát

ch­ởng của Thẩm Mộc Phong rồi lén rụt tay về. Chàng m­ợn thần hình hai ng­ời

che kín lùi lại bốn b­ớc,thõng tay đứng yên.

Mục quang Thẩm Mộc Phong đột nhiên nhìn thẳng vào Tiêu Lĩnh Vu cất

giọng hỏi:

- Vị này là ai?

Mã Văn Phi đáp:

- Gã này là tuỳ bộc của tại hạ.

Thẩm Mộc Phong c­ời mát hỏi:

- Tên y là gì?

Tiêu Lĩnh Vu chắp tay đáp:

- Tiểu nhân là Mã Thành.

Thẩm Mộc Phong hắng đặng một tiếng toan hỏi vặn nữa thì đột nhiên bốn bề

tối sầm lại.

Nguyên đèn lửa bốn mặt đang sáng ch­ng, đột nhiên tắt phụt.

Trên trời một đám mây đen che lấp ánh sao. Ðèn lửa tắt hết một cách bất

ngời thành ra đêm tối nh­ mực.

Trong bóng tối chỉ nghe tiếng tà áo động lạch phạch, bóng ng­ời di chuyển

chạy tứ phía.

Mục quang của Tiêu Lĩnh Vu linh mẫn phi th­ờng, chàng nhận ra một bóng

ng­ời lật đật chạy đi là Vũ Văn Hào thì không khỏi động tâm nghĩ thầm:

Lão này đã qui đầu Thẩm Mộc Phong sao còn hoang mang chạy trốn? Xem

chừng không phải T­ mã Càn buột miệng nói đùa, đúng là Thẩm Mộc Phong sắp

phóng cổ độc.

Trong tr­ờng đang sáng bổng tối sầm lại tựa hồ bao phủ bầu không khí rùng

rợn. Thêm vào đón bọn Vũ Văn Hào hốt hoảng bỏ chạy. Quần hào cũng bị nhiễm

tới tấp chạy ra những luống hoa ở bốn mặt.

Giữa lúc hổn loạn thanh âm T­ mã Càn lại la lên:

Xin các vị mau tránh đi?

Tiêu Lĩnh Vu ng­ng thần nhìn lại thì Thẩm Mộc Phong không còn đứng

nguyên chỗ nữa. Chàng đảo mắt nhìn quanh thấy hắn đang níu lấy giây lụa rồi

nhanh nh­ v­ợn trèo nhanh lên lầu.

Ðộng tác của hắn cực kỳ mau lẹ. Chớp mắt đã lên cao tới năm sáu tr­ợng.

Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái nghĩ thầm:

- Ta đứng đây dùng toàn lực phóng ám khí lên may ra có thể đả th­ơng đ­ợc

hắn. Cử động này tuy thiếu quang minh, nh­ng hắn bị th­ơng thì việc cứu song

thân sẽ dễ dàng hơn.

Chàng xoay chuyển ý nghĩ tới đây thì Thẩm mộc phong đã lên cao bảy tám

tr­ợng. Bây giờ có ra tay cũng không kịp nữa.

Bổng có ng­ời đến nắm tay chàng nói vào bên tai:

- Mau tiến vào rừng đi!

Tiêu Lĩnh Vu nghe rõ thanh âm Mã Văn Phi

Năm tr­ớc chàng ở Tam thánh cốc đã nghe Trang sơn bối nói về những chất

cổ độc Kim tầm ghê gớm hơn cả. Chàng cảnh giác lật đật lùi lại phía sau.

Theo óc t­ởng t­ợng của Tiêu Lĩnh Vu thì trong những lùm cây bụi hoa,

chàng chắc Thẩm Mộc Phong đã bố trí mai phục để đả kích quần hào chạy vào.

Không ngờ tình hình lại ra ngoài sự tiên liệu của chàng. Trong rừng cây rất yên ổn.

Tiếng nhộn nhạo một lúc rồi yên tỉnh lại, chỉ còn tiếng gió thổi cành hoa rì

rao.

Lúc này quần hào đều đã ẩn mình vào rừng hoa bốn mặt hoặc nấp sau những

gốc cây lớn.

việc phóng độc ở Miêu C­ơng đồn đại trong võ lâm, đã là ng­ời bôn tẩu

giang hồ chẳng ai không biết, nh­ng ng­ời trông thấy kẻ phóng độc thì thật là ít.

Quần hào phần lớn đều có ý niệm quái lạ là hy vọng đ­ợc coi thấy những sự

xuất hiện, và xem tình hình phóng độc thế nào?

Tiêu Lĩnh Vu cùng Mã Văn Phi và T­ mã Càn ẩn một chỗ sau bụi hoa, chú ý

nhìn vào những biến hóa trong tr­ờng.

Mã Văn Phi dùng phép truyền âm hỏi T­ mã càn:

T­ mã huynh! Tại sao T­ mã huynh lại biết Thẩm Mộc Phong sắp phóng cổ

độc?

T­ mã Càn mửn c­ời rồi dùng phép truyền âm nhập mật đáp:

Tiểu đệ thấy quẻ bói hiện ra trong bữa tiệc tiếp phong đêm nay đầy sự nguy

hiểm mà trong l­ợng quẻ rất kỳ quái là trong sự bí hiểm có bao nhiêu biến ảo...

Tiêu Lĩnh Vu ngồi gần hai ng­ời. Tuy họ nói bằng phép truyền âm mà cũng

có ý để cho chàng nghe rõ.

Tiêu Lĩnh Vu không hiểu thuật bói toán nh­ng Trang Sơn Bối là điều chẳng

điều gì không biết. Chàng theo lão học mấy năm, tuy chỉ chuyên tâm luyện võ,

song Trang Sơn bối muốn chàng thêm rộng kiến văn, ngoài lúc luyện võ lão lại bàn

đến m­u l­ợc, cấp in cùng những chuyện quái dị trên chốn giang hồ.

Trang Sơn Bối đem những kỳ m­u quỉ kế, những võ công kiệt độc cùng cách

dùng thuốc, cứu cấp, cùng thuật bói toán trên chốn giang hồ giảng giải một cách

rất thú vị, bất giác chàng nghe rồi in vào óc.

Những cái đó vô hình trung đã tăng thêm kiến văn cho chàng khá nhiều, nhất

là khi chàng nghe ng­ời ngoài đề cập đến thì llllullg ấn t­ợng trong óc chàng lại

hiện ra rất rõ.

Tiêu Lĩnh Vu thấy T­ mã Càn nói đến thuật bói toán ra sự nguy hiểm, không

nhịn đ­ợc cũng xen vào:

Tại hạ cũng đã đ­ợc nghe nói về thuật bói toán thì bất luận quẻ nào thần kỳ

đến đâu cũng khó lòng suy diễn đ­ợc những chi tiết nhỏ nhặt trong việc t­ơng lai.

Vậy mà T­ Mã huynh coi quẻ đoán ra đ­ợc là Thẩm Mộc Phong phóng cổ độc,

khiến tại hạ khâm phục vô cùng.

T­ mã Càn sửng sốt đáp:

- Thực là những lời cao luận. Tại hạ xem chừng Mã huynh có thể trở nên

một tay thần toán.

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu nói:

- Cái đó tiểu đệ không thể hiểu đ­ợc.

T­ mã Càn tủm tỉm c­ời nói:

Huynh đài quả không phải là nhân vật kém ng­ời. Liệu huynh đài có thể

cho tiểu đệ biết tên họ thật đ­ợc chăng?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- T­ mã huynh thấy việc nghĩa hăm hở mà làm. Ðúng là con ng­ời nhân hiệp

gan liều. Ðáng lý tiểu đệ không tiện dấu diềm nh­ng lúc này ch­a thể trình bày

đ­ợc mong rằng T­ mã huynh l­ợng thứ nổi khổ tâm cho.

T­ mã Càn c­ời nói:

- Huynh đài chẳng những võ công cao c­ờng, bụng dạ khoáng đạt chẳng

kém gì tiểu đệ. Huynh đài nói đúng lắm. Bất luận quẻ thần toán nào cũng chỉ hiện

ra chuyện lành dữ, còn cơ biến hóa về cát hung thì phải do trí tuệ cùng kinh nghiệm

của ng­ời bói quẻ suy luận và phán đoán...

Y đảo mắt nhìn toàn tr­ờng một l­ợt vẫn chẳng thấy biến cố gì, lại thi triển

truyền âm nói tiếp:

- Tiểu đệ coi quẻ bói thấy trong sự nguy hiểm có xảy biến cố thì biết rằng

đêm nay đến bữa tiệc tẩy trần của Thẩm Mộc Phong có ng­ời thi hành âm m­u qũl

kế một cách bất ngờ. Vì mối yên nguy cho chính tiểu đệ và cũng muốn chứng thực

quẻ bói có linh nghiệm không liền đem toàn lực điều tra xem Thẩm Mộc Phong có

âm m­u gì? Chẳng dấu gì hai vị, tiểu đệ truy tra vụ này đã thì hành thủ đoạn kỳ bí

ch­a từng dùng đến bao giờ...

Y nói tới đây thì trong tr­ờng đã xảy ra biến động liền dừng lại.

Ba ng­ời chú ý nhìn thấy trong bức màn đen buông phủ trên bàn tiệc đột

nhiên hiện ra mấy chấm nhỏ bé nh­ ánh đom đóm đang chuyển động.

T­ mã Càn khẻ nói:

- Này coi chừng? Ng­ời phóng độc đã dùng ph­ơng pháp th­ợng thặng và

đạo hạnh của họ rất cao thâm.

Lại thấy mấy chấm sáng di động một lúc rồi đột nhiên mất hút.

Lúc này Mã Văn Phi đã coi T­ mã Càn là một nhân vật mình mang tuyệt kỷ,

liền khẻ hỏi:

Tại sao những chấm sáng bây giờ không thấy đâu nữa?

T­ mã Càn đáp:

Chắc ng­ời phóng độc phát giác ra mình uổng phí một phen tâm huyết vì

quần hào trong tr­ờng đã dời khỏi phạm vi phóng độc nên thu cổ độc về. Cũng có

thể họ bố trí cách khác...

Y ch­a dứt lời những đốm sáng mất hút đột nhiên lại lấp loáng mà số l­ợng

hơn lúc tr­ớc nhiều có đến mấy chục chấm.

T­ mã Càn biến sắc nắm lấy tay trái Tiêu Lĩnh Vu. Y lộ vẻ kinh ngạc nói:

- Ng­ời phóng độc cực kỳ lợi hại. E rằng trong bọn ng­ời đến dự hội đêm

nay ít kẻ thoát đ­ợc kiếp nạn.

Tiêu Lĩnh Vu thấy bàn tay T­ mã Càn run lên, trong lòng bàn tay ­ớt đẫm

mồ hôi. Hiển nhiên y sợ hãi vô cùng?Chàng liền khẻ hỏi:

Ðáng sợ lắm không?

T­ mã Càn đáp:

Thật là đáng sợ?

Mã Văn Phi nói:

- Ðồng đạo võ lâm dời khỏi bàn tiệc số đông ẩn trong rừng hoa bốn mặt. T­

mã huynh đã thấy cổ độc này lợi hại sao không hô hoán cho họ chạy đi chỗ khác?

T­ mã Càn hỏi lại:

- Ngay bây giờ ­?

Mã Văn Phi đáp:

- D~ nhiên là ngay bây giờ.

T­ mã Càn nói:

Phép phóng độc này là một thứ lợi hại nhất trong m­ời hai loại phóng độc ở

Miêu c­ơng. Bây giờ nếu chúng ta cử động là trùng độc theo dõi hành tung. Vậy

phải ngồi yên hay hơn.

Mã Văn Phi c­ời thầm nghĩ bụng:

- Anh chàng T­ bất Càn này không sợ đất mà tại sao lại sợ thứ trùng độc này

đến thế? Thật mình khó tin quá.

Mấy chục điểm sáng tiếp tục bò trên bàn tiệc không ngớt. Sau thời gian

chừng uống cạn tuần trà lại không thấy đâu nữa.

T­ mã Càn thở dài nói:

Bây giờ có thể kêu bọn họ chạy trốn.

Ba ng­ời vẫn dùng phép truyền âm nói chuyện nên những ngư­ời gần đó

không ai nghe tiếng.

Mã Văn Phi toan lên tiếng gọi quần hào bổng thấy hoàng quang thấp thoáng.

Từ trên toà vọng lâu cao ngất từng mây, một phụ nữ mình mặc áo hồng tóc dài bỏ

xoả, một tay cầm cây kim đăng từ từ b­ớc ra.

Cây kừn đăng cao chừng hơn th­ớc mà ngọn lửa xanh lè chừng hai tấc bị gió thổi rung rinh lay động.

Phu nhân cất b­ước rất chậm chạp, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Tiêu Lĩnh Vu khẻ nói:

Phải rồi? Ng­ười phóng độc là mụ này.

Mã Văn Phi khẻ hỏi:

Ngư­ời đàn bà đó là nhân vật thế nào?