Xác chết loạn giang hồ

Hồi 91

Mã Văn Phi cười nói:

- Nhị trang chúa dạy quá lời. Tiểu đệ từng được nghe Bách Hoa Sơn Trang, bữa nay mới được thấy tận mắt, quả nhiên khí tượng hùng vĩ, trăm hoa đua nở, khác nào vào nơi tiên cảnh.

Chu Triệu Long mĩm cười nói:

- Mã huynh quá khen rồi?

Gã khẻ gõ ba tiếng vào cái vòng cửa.

Hai cánh cửa đỏ mở rộng. Một ả tiểu tỳ mày thanh mắt sáng đứng đó.

Chu Triệu Long chỏ vào Mã Văn Phi bảo thị:

- Mã gia đây là quí khách của Bách Hoa Sơn Trang ngươi phải hầu hạ cho chu đáo.

Ả tiểu tỳ dạ một tiếng rồi nghiêng mình nói:

- Mời Mã gia tiến vào.

Mã Văn Phi bụng dạ:

- Thuý Trúc hiên này rất nhiều tịnh xá, chẳng lẽ mọi nơi đều có nữ tỳ riêng để hầu hạ quí khách.

Chu Triệu Long đứng ngoài cửa tịnh xá chắp tay nói:

- Khi Mã huynh muốn dùng cơm rượu cứ sai thị tỳ này là được. Tiểu đệ phải đi đón khách. Xin miễn thứ cho không thể ngồi đây bồi tiếp được.

Mã Văn Phi đáp:

- Chu huynh cứ tuỳ tiện.

Chu Triệu Long cười nói:

- Bữa tiệc tối nay tiểu đệ sẽ thân hành trở lại đây mời Mã huynh.

Rồi trở gót đi ngay.

Ả nữ tỳ mặc quần áo xanh viền đoạn trắng.Mặt thoa một làn phấn mỏng đầy vẻ yêu kiều thanh nhả.

Bổng thấy thị khom lưng cất giọng díu dàng nói:

- Tiểu tỳ là Phụng Trúc. Mã gia có sai biểu điều gì xin cứ kêu tên tiểu tỳ.

Mã Văn Phi mỉm cười hỏi:

- Cô nương ở trong Bách Hoa Sơn Trang này lâu rồi phải không?

Phụng Trúc cười đáp:

- Tiểu tỳ ở đây từ thủa nhỏ, không hiểu họ tên là gì cùng lai lịch mình thế nào nữa.

Thị ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Xin Mã đại gia coi lại phòng xá nếu thấy chỗ nào chưa được vừa ý cứ truyền cho tiểu tỳ thay đổi.

Ðoạn thị trở gót thoăn thoắt bước đi dẫn đường.

Thị đẩy một cánh cửa phòng che màn gấm ra. Phía trong là buồng ngủ rất xinh xắn. Từ tấm màn che vách cho đến chăn nệm đều màu hồng. Hai chậu hoa không biết tên gì cũng màu hồng toả mùi hương thoang thoảng.

Phụng Trúc cười nhẹ hỏi:

- Mã đại gia có vừa ý chăng?

Mã Văn Phi cười mát đáp:

- Hay thì hay lắm rồi? Có điều cách trần thiết màu sắc rực rỡ quá coi chẳng khác khuê phòng của một vị thiên kim tiểu thư.

Phụng Trúc màn cười nói:

- Nếu tiểu tỳ không hầu hạ Mã đại gia thì chẳng làm gì có phúc được vào Thuỷ Trúc hiên này.

Thị nói rồi đưa đẩy cặp mắt rất tình tứ, rất hấp dẫn.

Mã Văn Phi động tâm nghĩ thầm:

- Phải rồi! Thẩm Mộc Phong an bày kiểu này, hiển nhiên dùng nữ sắc để nhử mồi, khiến hào kiệt bất giác hãm mình vào cạm bẩy phấn son.

Hỡi ơi! Quần hào tham dự hội nghị phỏng được mấy người thoát khỏi được cạm bẩy này.

Trong lòng xoay chuyển ý nghỉ, chân từ từ cất bước đi ra.

Phụng Trúc theo Mã Văn Phi đảo mắt ngó thấy Tiêu Lĩnh Vu liền cười hỏi:

- Phải chăng vị này là tuỳ bộc của Mã gia?

Tiêu Lĩnh Vu vội đáp:

- Tiểu nhân là Mã Thành.

Phụng Trúc nói:

- Phía sau có một gian phòng nhỏ để Mã huynh trú ngụ, bây giờ hãy theo tiểu muội.

Thị nói đoạn cất bước đi trước.

Tiêu Lĩnh Vu theo sau Phụng Trúc đi đến căn phòng ở cuối cùng tịnh xá. Thị đẩy cánh cửa gỗ mở ra cười nói:

Mã huynh ở đây tự do nghỉ ngơi. Việc hầu hạ Mã đại gia không phiền đến tiểu ca nữa.

Thị khép cửa lại, trở gót bước đi.

Gian nhà nhỏ này hẹp mà hủ lậu. Ngoài cái trường và cái bàn không còn đồ vật nào khác. Tiêu Lĩnh Vu nghĩ lúc làm Tam trang chúa oai phong biết mấy, mà bây giờ chui vào căn nhà hủ lậu này, chàng không khỏi bật cười.

Mã Văn Phi ngồi xuống chiếc ghế mây trong tiểu sảnh, hít một hơi chân khí vào huyệt đan điền nhắm mắt dưỡng thần.

Y vốn là người tinh tế. Sau khi tiến vào phòng ngủ ngấn thấy mùi thanh hương khác lạ tựa hồ như người say men rượu, trong lòng cảnh giác nghĩ thầm:

- Trong phòng ngủ toàn một màu hồng, cách bố trí chẳng khác tân phòng lại có mùi hương ngây ngất, nữ tỳ yểu điệu. Cách an bài của họ rất có ý tứ. Ta phải coi chừng mới được.

Bổng nghe có tiếng bước chân vọng lại. Phụng Trúc tươi cười đi tới.

Mã Văn Phi hé mắt nhìn thị nhưng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, giả vờ chưa trông thấy.

Phụng Trúc đến trước Mã Văn Phi dừng bước lại dịu dàng nói:

- Mã đại gia. Ðại gia từ xa đến đây chắc là nhọc mệt. Tiểu tỳ đã sắp nước nóng để Mã gia tắm gội rồi nằm nghỉ ngơi.

Mã Văn Phi mở mắt ra nhìn Phụng Trúc lạnh lùng đáp:

- Không dám nhọc lòng cô nương nhiều. Ðể tại hạ một mình làm lấy cũng được Xin cô nương hãy đi nghỉ

Phụng Trúc cười nói:

- Tiểu tỳ vâng lệnh chầu chực hầu Mã đại gia thì bất luận Mã đại gia bảo điều gì cũng xin tuân mạng.

Mã Văn Phi mắng thầm:

- Thủ đoạn của Thẩm Mộc Phong thật là đê hèn. Hắn dùng cả mỹ nhân kế. Con nha đầu này đã vâng lệnh hắn muốn dụ ta vào bẩy. Coi mặt của thị không đến nổi là con người dâm đãng mà sao lại cam bề hạ tiện? Ta thử ướm hỏi xem thị phản ứng thế nào?

Y nghĩ vậy liền mửn cười nói:

- Cô nương nhan sắc mê người thật coi không giống tỳ nữ chút nào.

Phụng Trúc cười đáp:

- Nếu được Mã gia dắt díu thì tiểu tỳ cảm khích vô cùng.

Mã Văn Phi hỏi:

- Tại hạ biết dắt díu cô nương bằng cách nào?

Phụng Trúc đáp:

- Chỉ xin Mã gia cất nhắc cho tiểu tỳ một câu trước mặt Ðại trang chúa là được.

Mã Văn Phi hỏi:

- Cất nhắc thế nào?

Phụng Trúc đột nhiên hai má ửng hồng khẻ nói:

- Chỉ cần Mã đại gia nói với Ðại trang chúa đã có lòng thương yêu tiểu tỳ là được rồi.

Mã Văn Phi cười nói ;

- Cái đó thì dễ quá, nhưng tại hạ chưa hiểu y sẽ ban thưởng cho cô nương thứ gì?

Phụng Trúc đáp:

- Ðại trang chúa ở đây rộng rãi. Lão gia sẽ đem tiểu tỳ tặng cho Mã đại gia ngay.

Mã Văn Phi cười khanh khách nói:

- Nếu thế thì y đại lượng thiệt, nhưng đáng tiếc ơi là đáng tiếc!

Phụng Trúc ngạc nhiên hỏi:

- Ðiều chi đáng tiếc?

Mã Văn Phi đáp:

- Ðáng tiếc là cô nương mỹ miều như vậy song tại hạ không có diễm phúc hưởng thụ.

Phụng Trúc đỏ mặt lên nói:

- Tỳ thiếp tự biết thân phận hẩm hiu, con người xấu xí không đáng chầu hầu Mã gia.

Mã Văn Phi nói:

- Cô nương lầm rồi! Dung mạo cô nương tươi đẹp như hoa nhưng tại hạ đang luyện đồng tử công, chẳng thể tiếp cận nữ sắc đành phụ nhã ý cô nương.

Phụng Trúc cười rất tươi nói:

- Tiểu tỳ chỉ mong hằng ngày được hầu Mã gia là lấy làm mãn nguyện lắm rôl.

Mã Văn Phi nghĩ thầm:

- Xem chừng con nha đầu này có ý hiến thân trong vòng chăn gối. Ta mà không kiên quyết chặt đứt ý niệm của thị thì e rằng thị vẫn còn mơ tưởng.

Y liền cười nói:

- Dong mạo cô nương xinh đẹp khiến người ta khó giữ cho khỏi động tâm. Tại hạ tự biết mình khó mà kiềm hãm được lòng lươn dạ vượn.

Phụng Trúc thở dài nói:

- Mã gia đã nói vậy, tiểu tỳ cam bề thẹn mặt không dám khẩn cầu Mã gia đưa tiểu tỳ ra khỏi Bách Hoa Sơn Trang nữa.

Y ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Nhưng tiểu tỳ vâng lệnh chầu hầu Mã gia thì Mã gia còn lưu lại Bách Hoa Sơn Trang ngày nào tiểu tỳ xin hết lòng thị phụng ngày ấy.

Dứt lời thị vừa cười vừa bỏ đi.

Mã Văn Phi tự nhủ:

- Thằng cha Thẩm Mộc Phong này quả là lợi hại. Nguyên một công trình huấn luyện phụ nữ về ngôn ngữ cũng không phải chuyện dễ dàng. Ta e rằng số người thoát khỏi cạm bẩy này chẳng được là bao.

Ả Phụng Trúc lẳng lơ bổng biến thành trang trọng, những lúc bưng trà, lấy nước, thị đều cúi đầu. Mã Văn Phi sinh lòng bất nhẫn.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ tới việc cứu thoát song thân tất xảy ra một trường ác chiến. Chàng ở trong căn nhà hủ lậu ngồi xếp bằng điều dưỡng.

Phụng Trúc đưa trà thơm cùng đồ điểm tâm vào. Mã Văn Phi không dám ăn uống một cách khinh xuất vì y nghĩ đến Thẩm Mộc Phong là con người tàn ác không chừng hắn đã bỏ thuốc độc vào trà nước cùng đồ điểm tâm. Y chờ cho Phụng Trúc lui ra rồi mới lén lấy lương khô ăn một chút lót dạ.

Phụng Trúc trở lại thấy nước trà cùng điểm tâm hãy còn nguyên cũng không dám hỏi nhiều, chỉ thu dọn cất đi.

Mặt trời vừa lặn. Chu Triệu Long quả nhiên đúng hẹn trở lại dắt tay Mã Văn Phi nói:

- Tiểu đệ đã sắp tiệc rượu mời Mã huynh tẩy trần.

Mã Văn Phi đáp:

- Tiểu đệ tới đây quấy nhiễu trong lòng rất lấy làm áy náy.

Chu Triệu Long nói:

- Tiểu đệ nghe danh Mã huynh từ lâu, bữa nay thấy mặt thực văn danh không bằng kiến diện.

Tiêu Lĩnh Vu sau một lúc điều dưỡng trong lòng rất tỉnh táo. Chàng hơi cúi đầu đứng đứng nghiêm trang phía sau Mã Văn Phi.

Tuy chàng đã hóa trang mà vẫn không dám nhìn thẳng vào mặt Chu Triệu Long.

Chu Triệu Long là người tinh tế nhưng cũng không ngờ anh chàng cao ngạo như Tiêu Lĩnh Vu lại giả trang làm nô bộc cho kẻ khác. Thuỷ chung gã vẫn không để ý đến chàng. Gã đưa Mã Văn Phi thẳng tới nhà đại sảnh.

Tiêu Lĩnh Vu theo sau định vào đại sảnh ngó xem bọn Thương Bát đã đến chưa?

Chu Triệu Long không muốn cho tên đi hầu Mã Văn Phi vào sảnh đường tham dự yến tiệc, nhưng Mã Văn Phi cứ giả vờ không để ý đến chàng, nên gã không tiện đuổi ra.

Trong sảnh đường đèn lửa huy hoàng, hình yến đã bày ra. Quanh bàn bát liên có bốn năm người ngồi.

Tiêu Lĩnh Vu chuyển động mục quang thấy trong sảnh đường rộng rãi, sáng sủa mà chỉ bày có một bàn tiệc thì trong lòng rất lấy làm kỳ, tự hỏi:

- Bách Hoa Sơn Trang mở cuộc anh hùng đại hội, đưa thiếp mời quần hào khắp thiên hạ mà sao số người lại chỉ có đến bấy nhiêu?

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, người chàng lén vào sau sảnh đường mà đứng tựa vách.

Chu Triệu Long trỏ vào Mã Văn Phi đến bàn bát tiên nói:

- Các vị quí khách. Tiểu đệ xin giới thiệu cùng các vị một nhân vật lừng lẫy tiếng tăm. Bốn người ngồi đó đều ngửng đầu lên nhìn Mã Văn Phi.

Chu Triệu Long trỏ vào Mã Văn Phi nói tiếp:

- Vị này là Tổng thủ lỉnh những tỉnh Dự, Ngạc, Tương, Cám, một nhân vật lừng lẫy tiếng tăm, gọi là Mã Văn Phi đại huynh.

Ba người đứng lên chắp tay nói:

- Bọn tiểu đệ hâm mộ đại danh Mã huynh từ lâu, bữa nay được tương ngộ thật là hân hạnh.

Chỉ có văn sĩ trung nguyên mình mặc áo trắng, sắc mặt lợt lạt ngồi ở mặt Bắc là không đứng dậy tựa hồ chưa nghe lời giới thiệu của Chu Triệu Long.

Mã Văn Phi đảo mắt nhìn văn sĩ trung niên rồi cũng lờ đi.

Chu Triệu Long thấy văn sĩ thất lễ, ngồi yên không nhúc nhích cũng thản nhiên như không. Gã trỏ vào ba người đứng lên giới thiệu:

- Ba vị này là anh em họ Vương, nổi tiếng Thái Sơn Tam Hùng.

Người đứng mé Nam lớn tuổi hơn tự giới thiệu:

- Tiểu đệ là Vương Thông.

Ðại hán đứng bên Vương Thông xưng danh tiếp:

- Tiểu đệ là Vương Ký.

Ðại hán ngồi mé Tây nói theo:

- Tiểu đệ là Vương Phóng.

Mã Văn Phi cũng đáp lễ bằng một câu khách sáo.

Chu Triệu Long lại nhìn văn sĩ áo trắng cười nói:

- Vị này là Thần Bốc Tư Mã Càn ở Ðông Hải:

Mã Văn Phi lẩm bẩm:

- Thằng cha này ra chiều kiêu ngạo ta cũng chẳng nên lịch sự với hắn.

Y từ từ ngồi xuống lạnh lùng nói một câu:

- Té ra là Tư Mã huynh.

Tư Mã Càn cười lạt nói:

- Khí sắc Mã tổng thủ lãnh xấu lắm, chắc gặp nạn đỗ máu một ngày gần đây.

Mã Văn Phi cười mát đáp:

- Trước nay tiểu đệ không tin tướng mệnh.

Tư Mã Càn nói:

- Mã huynh không tin thì cứ nghiệm coi sẽ thấy đúng. Tại hạ dám nói quyết trong vòng ba ngày bữa nay là một. Mã tổng thủ lãnh mà không bị nạn đổ máu thì tiểu đệ nhất định bỏ danh hiệu Ðông Hải Thần Bốc.

Mã Văn Phi thấy Tư Mã Càn nói quả quyết như vậy thì không khỏi chấn động tâm thần, ngửng đầu lên nhìn hắn thủng thẳng đáp:

- Xin đa tạ Tư Mã huynh có lời chỉ giáo.

Tư Mã Càn ngửng mặt lên trời cười khanh khách rồi bưng chung rượu uống một hơi cạn sạch.

Chu Triệu Long thấy Tư Mã Càn uống rượu rồi vội nâng chung lên nói:

- Xin mời các vị.

Mã Văn Phi vẫn cảnh giác, y vội nâng chung rượu vào miệng nhưng không nuốt xuống, lén nhổ vào khăn tay.

Lại thấy Tư Mã Càn và Vương Thị Tam hùng cầm đũa gắp ăn rất ngon lành.

Họ uống mấy chung rượu nữa. Mã Văn Phi mới hơi yên dạ bắt đầu ăn uống.

Mấy vị ngồi tiệc chỉ có Chu Triệu Long ân cần mời mọc, còn cả những người ít nói. Tiệc rượu rất mau kết thúc.

Ðông hải thần Bốc lấy ba đồng tiền vàng trong bọc ra bỏ vào hai bàn tay úp lại lắc một hồi đoạn gieo xuống bàn. Hắn coi quẻ rồi tự nói một mình:

- Trong Bách Hoa Sơn Trang rất nhiều gian tế trà trộn vào rồi.

Mã Văn Phi giật mình kinh hải tự hỏi:

- Chẳng lẽ thằng khùng này lại biết bói toán thật ư?

Chu Triệu Long mỉm cười hỏi:

- Tư Mã huynh có bói ra được mấy vị không?

Tư Mã Càn đáp:

- Theo quẻ mà đoán thì ít ra có đến hơn mười người.

Chu Triệu Long nói:

- Thế thì không nhiều. Theo lời ước lượng của đại trang chúa ít ra là phải trên hai mươi vị.

Tư Mã Càn lạnh lùng:

- Nếu vậy thì Thẩm đại trang chúa cũng hiểu thuật bói toán.

Chu Triệu Long cười đáp:

- Tệ đại trang chúa tuy không hiểu thuật bói toán nhưng liệu việc như thần, chẳng bao giờ sai trật.

Tư Mã Càn thu mấy đồng tiền lại miệng nói:

- Tiểu đệ đã phân tích thì vụ này bất lợi cho quí trang.

Chu Triệu Long cười ha hả nói:

- Tư Mã huynh bất tất phải quan tâm. Những chỗ có thể phát sinh biến loạn, tệ đại trang chúa đều tiên liệu được cả rồi.

Tư Mã Càn ra chiều rất tin tưởng ở toán thuật của mình, hắn hỏi:

- Cũng có nhiều sự biến hóa ra ngoài sự tiên liệu của tệ đại trang chúa thì sao.

Chu Triệu Long liếc mắt ngó Mã Văn Phi đáp:

- Dù tình hình biến loạn ra ngoài sự tiên liệu của tệ đại trang chúa, nhưng cũng không làm cho y phải kinh hãi bối rối.

Tư Mã Càn lạnh lùng nói:

- Chu huynh đã không chịu nghe theo lời tiểu đệ cảnh cáo trước thì rồi tiểu đệ phải dương mắt lên mà nhìn xem quí trang đối phó với cuộc hổn loạn này ra làm sao?

Thái sơn vương thị Tam hùng nghĩ thầm trong bụng:

- Trên đời lại có kẻ cưỡng bách người ta phải tuân theo toán thuật của mình mới là kỳ! Anh chàng Tư Mã Càn này thật là con người quái gỡ.

Mã Văn Phi từ từ đứng lên hỏi:

- Bây giờ cơm rượu no say rồi, Nhị trang chúa còn điều chi chỉ giáo nữa không?

Chu Triệu Long đáp:

- Không dám! Không dám! Nếu mã huynh có việc thì xin cứ tuỳ tiện.

Mã Văn Phi chắp tay nói:

- Tiểu đệ xin cáo thoái trước.

Rồi đứng dậy bước đi.

Tiêu Lĩnh Vu mắt nhìn xuống đi theo Mã Văn Phi về phía Thuý Trúc Hiên.

Tư Mã Càn nhìn bóng sau lưng Mã Văn Phi hỏi:

- Nhị trang chúa có biết người đó không?

Chu Triệu Long đáp:

- Bửa nay tiểu đệ mới gặp y lần đầu, nhưng về thân thế và lai lịch y, tiểu đệ đã thấy rõ như năm đầu ngón tay.

Tư Mã Càn nói:

- Y là một nhân vật nhiều chuyện lắm đấy! Nhị trang chúa nên lưu tâm.

Hắn nói xong rồi không chờ Chu Triệu Long trả lời đã đứng dậy cất bước.

Mã Văn Phi và Tiêu Lĩnh Vu về tịnh xá ở Thuý Trúc đã thấy Phụng Trúc tươi cười đón tiếp, bưng trà vào hỏi:

- Mã gia. Mã gia đã nghĩ chưa?

Mã Văn Phi đáp:

- Tại còn tỉnh toạ một khắc. Cô nương cứ việc đi nghỉ trước.

Phụng Trúc nói:

- Tiểu tỳ ở đây chờ đợi Mã gia.

Mã Văn Phi xua tay gạt đi.

- Cô nương bất tất phải chờ đợi.

Y ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Nếu cô nương có ý muốn dời khỏi Bách Hoa Sơn Trang thì để tại hạ gặp đại trang chúa sẽ nói dùm.

Phụng Trúc vội nói:

- Mã gia đã không ưa tiểu tỳ cho hầu cận bên mình thì chớ nói với Ðại trang chúa để xin cho tiểu tỳ.

Mã Văn Phi mỉm cười ngắt lời:

- Tại hạ hiểu rồi. Tại hạ xin Ðại trang chúa tặng cô nương cho tại hạ. Sau khi dời khỏi Bách Hoa Sơn trang, cô nương được tự do muốn đi đâu thì đi.

Phụng Trúc buồn rầu đáp:

- Phương trời bát ngát. Tiểu tỳ đã không thân thích lại chẳng ai quen thuộc không biết về đâu? Không dám phiền đến Mã gia.

Rồi thị trở gót từ từ bước đi.

Mã Văn Phi bụng bảo dạ:

- Con nha đầu này dường như có ý muốn dời khỏi Bách Hoa Sơn trang mà mình không hiểu thị thật lòng hay giả dối. Hỡi ơi! Người trong Bách Hoa Sơn trang dù là một tên tỳ nữ cũng cao thâm khôn lường.

Y còn đang ngẫm nghỉ, bổng ngó thấy Phụng Trúc vừa ra đi lại lật đật trở vào nói:

- Mã gia. Có Tư Mã tiên sinh đến bái phỏng.

Mã Văn Phi lẩm bẩm:

- Tư Mã Càn tìm kiếm mình không hiểu có việc gì? Thái độ của hắn rất mờ ám mà chỗ dụng tâm lại càng cao thâm khôn lường. Ta phải coi chừng thằng cha này mới được.

Trong bụng nghĩ vậy, ngoài miệng y đáp:

- Mời tiên sinh vào đây.

Y chưa dứt lời Tư Mã Càn đã bước vào nói:

- Tại hạ đến quấy nhiễu Mã huynh.

Giọng nói lạnh lẽo không có vẻ gì lịch sự.

Mã Văn Phi đã toan cùng hắn nói mấy lời hàn huyên, nhưng nghe thanh âm lạnh lẽo bất giác động tâm nghĩ thầm:

- Ðối với hạng người cuồng ngạo mình không nên lịch sự.

Y liền lạnh lùng hỏi:

- Tư Mã huynh có điều chi chỉ giáo?

Tư Mã Càn tự động ngồi xuống ghế đáp:

- Chúng ta là người thành thật thì không ăn nói gian trá: Mã huynh đến Bách Hoa Sơn trang là có chuyện mưu đồ. Cái đó Mã huynh bịp Chu Triệu Long thì được nhưng không thể qua mắt tại hạ.

Mã Văn Phi cười lạt hỏi lại:

- Phải chăng Tư Mã huynh đến kiếm tiểu đệ chỉ để nói một câu như vậy? Nhưng cái đó tiểu đệ đã biết rồi.

Tư Mã Càn ngắt lời:

- Chu Triệu Long không nghe lời cảnh cáo của tại hạ. Y tự phụ là Bách Hoa Sơn trang phòng vệ chẳng khác gì thành đồng vách sắt làm cho tại hạ tức quá.

Hắn nói câu này khiến cho người nghe phải kinh dị, tưởng chừng hắn có mối hận với kẻ khác đến chết cũng không chịu bỏ qua.

Trong lúc nhất thời Mã Văn Phi không sao hiểu được, chỗ dụng tâm của hắn y chau mày nói:

- Xin Tư Mã huynh miễn thứ cho tiểu đệ ngu muội không hiểu được ý tứ câu nói của Tư Mã huynh.

Tư Mã Càn đáp:

- Ý kiến của tại hạ rất giản dị. Tại hạ đã chứng minh trước mặt Chu Triệu Long là Tư Mã Càn này bói toán rất linh nghiệm, chứ chẳng phải chuyện bạ đâu nói đấy.

Mã Văn Phi hỏi:

- Không hiểu Tư Mã huynh muốn chứng minh bằng cách nào?

Tư Mã Càn đáp:

- Chu Triệu Long không chịu nghe lời tại hạ, nên tại hạ muốn cho hắn nếm mùi đau khổ mới biết Tư Mã Càn là tay lợi hại.