Thiếu nữ kia đã xoay mình đi xa bốn năm thước.
Ba người theo sau nàng đi chừng nữa dặm đến một tòa trạch viện cao lớn.
Bổng thấy thiếu nữ giơ tay lên đẩy cửa ra nói:
- Mời ba vị tiến vào.
Nàng vừa nói vừa xuyên qua cửa và đi rất mau khiến bọn Tiêu Lĩnh Vu không có thì giờ để nhận hình thể trong tòa trạch viện này.
Lại xuyên qua hai tầng đình viện rồi chuyển vào một cái sân rộng.
Tiêu Lĩnh Vu nhờ ánh sao lờ mờ nhìn thấy thiếu nữ dẫn đường mặc áo màu lam.
Thiếu nữ áo lam đi thẳng tới trước một tofa nhà ngói cao lớn rồi dừng lại nói:
- Mời ba vị tiến vào. Nàng đẩy cửa tự mình vào trước.
Bọn Tiêu Lĩnh Vu lúc nào cũng chỉ muốn nhìn mặt thiếu nữ mà không sao ngó thấy được.
Kim Lan nghiêng mình vọt lên trước Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tỳ thiếp xin dẫn đường.
Rồi cô theo sau thiếu nữ áo lam đi vào.
Tiêu Lĩnh Vu biết Kim Lan sợ trong nhà ngấm ngầm bố trí mai phục nên cô tranh vào trước để nếu có người tập kích thì cô chịu đòn trước để chàng có thì giờ chuẩn bị cự địch.
Bổng thấy ánh lửa lập lòe, trong nhà có thắp đèn nến.
Một người mặc áo vàng, đầu quấn khăn trắng ngồi trên một cái giường gỗ tựa lưng vào vách.
Một đồng tử áo xanh đứng trước giường lưng đeo bảo kiếm tay cầm đèn nến.
Bỗng nghe người áo vàng thở dài nói:
- Xin ba vị nguyên lượng cho. Vì sự an toàn của lão phu mà bọn chúng phải bày ra nhiều nghi trận làm phiền cho các vị.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Không dám! Không dám! Thương thế của huynh đài đã khỏi chưa?
Người kia đáp:
- Ða tạ tiểu bằng hữu có dạ quan hoài. Thương thế lão phu đã khá nhiều rồi.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Nếu bọn tại hạ sớm biết huynh đài được người cứu ra khỏi tòa phá miếu thì bọn tại hạ không đến đây phó ước nữa.
Người áo vàng nói:
- Tiểu huynh đệ thủ tín như vậy, lão phu không để đi chuyến này phải uổng công. Lão phu có một vài vật trân trọng kính tặng.
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng cười lạt nói:
- Bọn tại hạ chỉ muốn trợ giúp huynh đài còn báu vật trao tặng thì bọn tại hạ không dám lãnh thụ...
Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Bọn tại hạ còn có việc gấp không thể ở lại lâu được. Vậy xin cáo biệt.
Ðoạn chàng trở gót cất bước.
- Người áo vàng gọi giựt lại:
- Tiểu huynh đệ hãy lưu bộ.
Tiêu Lĩnh Vu dừng bước quay lại hỏi:
- Các hạ còn điều chi dạy bảo?
Người áo vàng đáp:
- Không phải lão phu có ý làm nhọc lòng các vị.
Tiêu LĩnhVu nói:
- Chút việc nhỏ nhặt này huynh đài bất tất phải để tâm.
Người áo vàng thủng thẳng hỏi:
- Cách xưng hô tiểu bằng hữu thế nào?
- Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu.
Người áo vàng đột nhiên dường như bị đánh một đòn nặng. Toàn thân lão run lên hỏi:
- Huynh đài là người ở Bách Hoa Sơn Trang ư?
Tiêu Lĩnh Vu khẻ buông tiếng thở dài đáp:
- Hai bữa trước đây, tại hạ còn làm Tam trang chúa ở Bách Hoa Sơn Trang nhưng bây giờ đã trở thành đại địch của Bách Hoa Sơn Trang rồi.
Người áo vàng hỏi:
- Huynh đài nói vậy là nghĩa làm sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Nguyên nhân này một lời không thể nói hết được. Có điều tại hạ đã nói sự thực.
Người áo vàng trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Bất luận các hạ có phải là người ở Bách Hoa Sơn Trang hay không nhưng ít ra cũng là một bậc quân tử thủ tín.
Lão ngừng lại một lúc rồi khẻ bảo đồng tử:
- Ngươi cầm cái bọc ở dưới gối này trao cho Tiêu huynh.
Ðồng tử dạ một tiếng rồi lật gối lên lấy một cái bọc vải đưa cho Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu chăm chú nhìn cái bọc đó đựng gì không?
Người áo vàng từ từ nhắm mắt lại rồi dựa vào vách giục:
- Mau đón tiếp lấy cái bọc, lão phu cảm thấy không thể chống nổi nữa rồi, cần phải nghỉ ngơi.
Tiêu Lĩnh Vu đón lấy cái bọc sắc vàng nhấc lên coi thì thấy không nặng lắm. Chàng toan mở ra xem thì đột nhiên lão áo vàng cất giọng trầm trầm nói:
- Ðừng mở ra! đi mau đi!
Tiêu Lĩnh Vu dừng tay lại đáp:
- Cung kính không bằng tuân mệnh...
Chàng ngừng lại một chút rồi hỏi:
- Huynh đài có thể cho biết họ tên được chăng?
Người áo vàng đáp:
- Không cần! Sau này tiểu bằng hữu tự nhiên sẽ biết. Bây giờ ba vị đi lẹ lên!
Tiêu Lĩnh Vu chắp tay nói:
- Huynh đài hãy cẩn trọng! Rồi xoay mình rảo bước ra khỏi căn nhà.
Kim Lan, Ngọc Lan theo sau Tiêu Lĩnh Vu.
Ba người mới ra khỏi nhà hơn trượng thì đèn lửa trong nhà đã tắt phụt.
Tiêu Lĩnh Vu khẻ thở dài và nói:
- Người này rất là thần bí.
Bổng nghe thanh âm trầm trầm vọng lại:
- Mời ba vị qua bên này.
Tiêu Lĩnh Vu lắng tai nghe hình như là khẩu âm của thiếu nữ áo lam vừa dẫn đường lúc nãy. Chàng quay lại nhìn Kim Lan một cái rồi nói:
- Vụ này rất cổ quái. Người áo vàng bị thương dường như địa vị khá cao nhưng tựa hồ đã mất tự do, bị người coi sóc ráo riết.
Ngọc Lan đáp:
- Ðúng thế! Chúng ta qua bên kia coi.
Ba người đi về phía phát ra thanh âm được chừng bốn, năm trượng quả thấy một phụ nữ tóc dài rũ xuống vai đứng ở dưới ánh sao.
Ngọn gió đêm thổi bay mớ tóc cùng làn áo phụ nhân.
Ngọc Lan nhìn Kim Lan khẻ nói:
- Người này không giống vị cô nương vừa dẫn đường.
Tiêu Lĩnh Vu đằng hắng một tiếng rồi hỏi:
- Phải chăng cô nương vừa hô bọn tại hạ?
Phụ nhân áo lam xòa tóc vẫn đứng xoay lưng về phía ba người lạnh lùng nói:
- Hãy kêu ta bằng phu nhân.
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:
- Phu nhân ư?
Phụ nhân áo lam đáp:
- Phải rồi! Kêu ta bằng phu nhân.
Tiêu Lĩnh Vu lại hỏi:
- Phu nhân kêu tại hạ có điều chi dạy bảo?
Phu nhân áo lam hỏi:
- Các ngươi đã gặp y rồi chứ?
Tiêu Lĩnh Vu thầm nghĩ:
- Mụ này nấp tránh ra vẻ thần bí không hiểu có dụng ý gì?
Chàng liền hỏi lại:
- Chăng hay phu nhân muốn nói người áo vàng?
Phụ nhân áo lam đáp:
- Ðúng thế. Y là trượng phu của ta.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Uả! té ra là..
Chàng chợt nhớ tới mình chưa biết họ tên người áo vàng nên mới nói nữa câu rồi dừng lại.
Phụ nhân áo lam hỏi:
- Trượng phu ta có cái gì đưa cho ngươi?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Lão gia giao cho tại hạ một cái bọc vải vàng.
Phu nhân áo lam nói:
- Ngươi bỏ cái bọc đó xuống đất rồi ra đi tự nhiên.
Tiêu Lĩnh Vu ngó lại cái bọc vải vàng, rồi theo lời phụ nhân đặt cái bọc xuống đất.
Chàng nghĩ thầm:
- Họ là vợ chồng thì ta trả lại vợ cũng được.
Chàng toan quay mình cất bước, nhưng lại nhớ tới người áo vàng lúc trao cái bọc đã nói những lời ký thác rất trân trọng. Mụ này có phải vợ lão hay không khó mà Khổng Minh được. Nếu mụ là người ngoài lừa gạt mà chàng đưa cho mụ thì chàng đã phụ lời uỷ thác của lão.
Phu nhân áo lam dường như đã đọc được ý nghĩ của Tiêu Lĩnh Vu, thấy chàng vừa đặt bọc vải xuống liền nhoài người tới vươn tay toan chụp lấy cái bọc đồng thời Tiêu Lĩnh Vu cũng giơ tay ra.
Lúc tay phụ nhân áo lam đụng tới cái bọc thì Tiêu Lĩnh Vu đã nắm chặt vào tay rồi.
Phụ nhân áo lam liền vung tay điểm lấy uyển mạch Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu vội rụt tay về bước tạt ngang ra năm thước.
Phụ nhân áo lam tay trái cướp bọc vải tay phải điểm huyệt mạch Tiêu Lĩnh Vu mà thủy chung không quay mình lại.
Tiêu Lĩnh Vu đoạt được bọc vải rồi trầm giọng nói:
- Nếu các hạ chứng thực được là phu nhân của lão nhân gia, thì tự nhiên sẽ hoàn lại cái bọc này cho nguyên chủ.
Phu nhân áo lam hỏi:
- Các vị đem cái bọc đó đi làm chi để rướt lấy phiền lụy vào mình?
Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi:
- Không hiểu trong bọc gói vật gì mà tựa hồ có vẻ rất quan trọng!
Chàng liền đáp:
- Phu nhân đừng hiểu lầm. Tại hạ không có ý nuốt trôi vật này. Chỉ vì không có cách gì chứng thực được địa vị của phu nhân nên tại hạ không đem giao nó một cách khinh xuất.
Phụ nhân áo lam hỏi:
- Các hạ có biết trong bọc đựng vật gì không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ không biết vì chưa từng mở ra coi.
Phụ nhân áo lam nói:
- Các hạ mà không giao cái vật đó cho bản nhân thì rồi đây sẽ phải hối hận.
Tiêu Lĩnh Vu quay lại ngó Kim Lan và Ngọc Lan khẻ thở dài nói:
- Biết thế này thì chúng ta chẳng phó ước làm gì để rước lấy phiền lụy vào mình.
Ngọc Lan nói:
- Việc đã trót rồi tướng công của chẳng nên phiền não làm chi. Chúng ta đi thôi.
Tiêu Lĩnh Vu thu cất bọc vải xong quay mình cất bước.
Bổng nghe tiếng phụ nhân cười lạt phía sau nói:
- Kẻ thất phu vô tội vì mang bọc và nên vạ.
Tiêu Lĩnh Vu lớn tiếng:
- Kẻ nam phu đường hoàng không tỉ đấu với nữ giới. Tại hạ không động thủ với phu nhân đâu.
Ðoạn chàng gia tăng cước lực chạy về phía trước vừa đi vừa nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ trong bọc này có vật trân quí phi thường? Tại sao lão áo vàng không giao cho vợ mà lại đưa cho mình là kẻ chưa từng quen biết?
Bổng chàng thấy mối xúc động tự đáy lòng nổi lên. Chàng hận mình chẳng thể mở ngay cái bọc coi xem vật gì.
Tiêu Lĩnh Vu cố nhẫn nại chạy một mạch chừng hai, ba dặm.
Lúc này sắc đêm tối mịt, sương phủ trần gian. Bốn bề mờ ảo. Thị tuyến không thể nhìn thấy cảnh vật ngoài xa chừng một trượng.
Ngọc Lan nói:
- Xem chừng phụ nhân áo lam có ý hăm doạ chúng ta.
Cô chưa dứt lời, đột nhiên tràng cười lạt vọng lại có tiếng người nói:
- Biết thời vụ thì để vật đó lại mới giữ được tính mạng mau lên.
Tiếng nói ồm ồm. Hẳn nhiên là khẩu âm hán tử.
Tiêu Lĩnh Vu khẻ bảo hai cô:
- Coi chừng họ phóng ám khí.
Chàng vận mục lực nhìn về phía phát ra thanh âm.
Tiêu Lĩnh Vu nội lực thâm hậu, mục lực hơn người chú ý nhìn ra thấy sau một cây nhỏ ở phía Ðông Nam hình như có bóng người, liền cười lạt nói:
- Một góc cây con há phải là chổ ẩn mình. Cử động thập thò này đâu phải là anh hùng hảo hán.
Lại nghe tiếng cười lạt nói:
- Nhãn lực giỏi thật.
Một bóng người từ phía sau gốc cây nhỏ vọt ra từ từ tiến lại.
Tiêu Lĩnh Vu ngưng tụ công lực miệng hỏi:
- Chúng ta chưa từng quen biết sao các hạ lại cản đường?
Lúc này bóng đen đã đến gần ba người chỉ còn cách độ chừng ba bốn thước và tướng mạo đã lờ mờ nhìn rõ.
Ðây là một đại hán râu dài chùng xuống trước ngực, lưng đeo binh khí mình mặc võ phục màu đen.
Ðại hán xoay tay rút binh khí sau lưng ra, ánh bạc quang lấp lánh trong bóng đêm.
Ðại hán lạnh lùng nói:
- Các hạ hiện ở vào hoàn cảnh rất nguy hiểm, bốn mặt đã bị bao vây. Chi bằng nghe lời khuyên của tại hạ, đặt cái đó xuống mà đi thì hơn.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Các hạ là ai?
Ðại hán râu dài đáp:
- Cái đó ông bạn bất tất phải hỏi làm chi?
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Ðã thế thì chúng ta chẳng có chuyện gì với nhau nữa.
Ðại hán đột nhiên nổi lên tràng cười rồi đáp:
- Ba vị đã bị hãm vào trùng vây, tội gì mà liều mạng? Con người đã chết rồi thì dù có vật trân quí nhất trên đời cũng bằng vô dụng.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Tại hạ không quen nghe lời hăm doạ, sự thực tại hạ có cái bọc này, nhưng không phải là của lấy cắp. Các hạ tay cầm binh khí miệng nói khoác lác mà không biết thẹn. Phải chăng các hạ có ý muốn cướp đoạt.
Ðai hán lạnh lùng đáp:
- Ông bạn tưởng ta hăm dọa ư? Ba vị thử ngó quanh một vòng coi có phải tại hạ mở miệng nói càn không?
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh quả nhiên phát giác bốn mặt có đến mấy chục người đang từ từ tiến lại.
Kim Lan và Ngọc Lan đều xoay tay rút kiếm ở sau lưng ra chuẩn bị nghênh địch.
Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy ngọn lửa vô hình bốc lên. Chàng cất tiếng lạnh như băng nói:
- Tại hạ không có ý chiếm đoạt vật gì của ai. Nhưng trước khi chưa rõ đầu đuôi nên không thể giao cho các vị một cách khinh xuất. Nếu võ lâm không còn gì là qui cũ, chỉ dùng võ để tranh cướp thì con người ra thế nào?
Ðai hán râu dài ngữa mặt lên cười rộ nói:
- Ông bạn tưởng ta liều mạng với ông bạn chăng?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Các vị chia bốn mặt tám phương bao vây trong tay lăm lăm cầm binh khí mà còn bảo là không chuẩn bị liều mạng được ư?
Ðại hán râu dài lạnh lùng nói:
- Bọn người bao vây bốn mặt đều là cao thủ hạng nhất trong bản môn.
Nếu xảy ra cuộc động thủ thì tại hạ tin rằng các vị không chống nổi mười chiêu.
Tiêu Lĩnh Vu tức giận đáp:
- Cái đó tại hạ không thể tin được, nếu các vị nhất định đòi thử thách thì đừng trách Tiêu Lĩnh Vu này ra tay hại người.
Ðại hán râu dài sửng sốt hỏi:
- Phải chăng các hạ là Tiêu Lĩnh Vu đã nổi tiếng một thời?
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:
- Chắc thằng cha này nhận lầm tay là Lam Ngọc Ðường.
Chàng hàm hồ đáp:
- Tại hạ chính là Tiêu Lĩnh Vu.
Ðại hán râu dài thở dài tự nói một mình:
- Ðáng lý ta phải biết trước con người mà lão bà uỷ thác tất không phải là nhân vật tầm thường.
Hắn chăm chú nhìn vào mặt Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:
- Tuy tại hạ đã được nghe đại danh từ lâu, nhưng vụ này rất quan trọng đối với bản môn. Nếu Tiêu đại hiệp không chịu trao trả thì đừng trách bọn tại hạ ỷ vào số đông để quyết thắng bại.
Tiêu Lĩnh Vu rất lấy làm kỳ, bụng bảo dạ:
- Quả vật trong bọc là vật trân quí trong môn hộ của bọn chúng thì sao lão áo vàng lại giao cho ta là người ngoài cuộc? Vì làm gì những người này không hỏi lão để lấy lại mà lại để lão đưa cho ta rồi mới tụ tập cao thủ bức bách phải đưa ra.
Chàng càng nghĩ càng thêm mối hoài nghi, không sao hiểu được.
Bổng nghe đại hán râu dài nói:
- Kể về thịnh danh của Tiêu đại hiệp, quyết không đến nổi lấy đồ của người khác. Bọn tại hạ kính cẩn chờ đại hiệp trả lại cho.
Tiêu Lĩnh Vu lớn tiếng nói:
- Nếu huynh đài tìm được vị áo vàng đến đây để y bảo một câu là tại hạ lập tức hai tay dưng hoàn lại nguyên vật.
Ðại hán râu dài nói:
- Thương thế y nặng lắm không thể cử động được.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Nếu vậy chúng ta cùng đi gặp y. Cứ một lời của y là tránh khỏi cuộc động thủ.
Ðại hiệp đã nói thế thì ra đại hiệp coi bọn tại hạ không vào đâu ư?
Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi lại:
- Tại hạ nói có cái gì không phải đâu.
Ðại hán râu dài cười lạt đáp:
- Nếu y có ý giao vật đó cho bọn tại hạ thì d nhiên không khi nào đưa cho Tiêu đại hiệp.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Hắn nói như vậy rất là có lý. Lão áo vàng thật là kỳ quái. Bảo vật chẳng giao cho vợ con hay người đồng môn mà lại uỷ thác cho ta, một người chưa từng quen biết. Hỡi ơi! Không hiểu trong bọc này có vật gì mà khiến cho vợ chồng chia tay, đồng môn mưu đồ cướp đoạt ?
Ðại hán râu dài thấy Tiêu Lĩnh Vu không trả lời, nóng ruột hỏi:
- Ý Tiêu đại hiệp thì sao?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Việc gì?
Ðại hán râu dài đáp:
- Việc trao trả vật đó cho bản môn.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh thấy đại hán bốn mặt đều ra chiều tức giận có ý muốn động thủ ngay, dường như cái bọc mà người áo vàng trao cho chàng có mối liên quan sâu xa với họ.
Ðại hán râu dài dường như quá nóng ruột không chờ được nữa khẻ nói:
- Tiêu đại hiệp có định giao trả hay không giao quyết định mau đi!
Bọn tại hạ không thể nhẫn nại được nữa rồi.
Ngọc Lan vung trường kiếm lên khẻ nói với Tiêu Lĩnh Vu:
- Thưa tướng công! người kia đã giao cái bọc cho tướng công với một giọng rất tha thiết, nếu tướng công giao cái bọc cho bọn há chẳng phụ lời uỷ thác của lão già kia?
Tiêu Lĩnh Vu khẻ đáp:
- Phải lắm!
Chàng đưa mắt nhìn đại hán đáp:
- Các hạ muốn bọn tại hạ giao vật này chỉ có một biện pháp duy nhất là chủ cũ của nó đến đây mà lấy, tại hạ mới chịu giao trả.
Ðại hán râu dài hỏi:
- Ngoài cách đó không còn một con đường nào khác để thương lượng ư?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ trước nay nói sao là giữ một mực như vậy.
Ðại hán râu dài lạnh lùng nói:
- theo ý kiến của tại hạ thì còn cách khác có thể làm được.
Tiêu Lĩnh Vu nói ngay:
- Trừ phi các hạ động thủ cướp đoạt.
Ðại hán râu dài nói:
- Ðúng thế.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Nếu các hạ cho rằng có thể cướp đoạt thì cứ thử đi.
Ðại hán râu dài nói:
- Tiêu đại hiệp đã nhất quyết không trao bảo vật của bản môn thì bọn tại hạ chẳng còn đường lối nào khác.
Hắn vung binh khí sấn lại tấn công.
Tiêu Lĩnh Vu toan ra tay bổng thấy bóng người thấp thoáng.
Kim Lan đã tranh tiên động thủ. Cô hươi trường kiếm đón tiếp chiêu thuật của đại hán.
Lại nghe tiếng quát tháo từ bốn mặt vang lên. Trong màn đêm binh khí lấp loáng bao vây ba người nhất tề tấn công.
Tiêu Lĩnh Vu vung tay đánh ra một chưởng. Một luồng chưởng phong mãnh liệt ào ạt xô ra bắt buột hai người xông đến gần phải lùi lại.
Ngọc Lan cũng vung trường kiếm ngăn cản bọn địch tới tấp xông vào.
Miệng cô nói:
- Tướng công! Chúng ta phá vòng vây bỏ đi quách.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng vẫn đắn đo có nên đưa trả vật kia hay không chứ không có ý muốn động thủ. Chàng nghe Kim Lan nói vậy tỉnh ngộ tự nhủ:
- Phải rồi! Bất luận cái bọc này sẽ trả về ai, ta cũng không nên động thủ với họ.
Chàng quyết định rồi hai tay phóng chưởng liên hoàn miệng lớn tiếng quát:
- Kẻ nào ngăn cản ta là chết.
Một luồng chưởng phong như bão táp nổi lên mở một lối thoát.
Ngọc Lan đi đường kiếm " Phục Ðịa Truy Phong " bức bách hai tên cường địch lùi ra. Cô nhảy lên trước để phá vòng vây mà đi.
Tiêu Lĩnh Vu phóng song chưởng ra chiêu " Thiên Mã Hành Không " bắt khí giới trong tay của đại hán râu dài trệch sang một bên miệng giục:
- Kim Lan chạy mau đi.
Kim Lan cầm trường kiếm che trước mặt, vọt mình ra bảy, tám thước.
Tiêu Lĩnh Vu phóng chưởng theo thế liên hoàn đẩy lui bọn địch bao vây bốn mặt. Chàng nép người xuống lướt qua bốn người đại hán gần đó. Cử động của chàng mau lẹ quá chừng. Ðại hán xoay được binh khí lại thì chàng đã nhảy xa hơn trượng.
Bọn đại hán bao mặt chia nhau đuổi hai cô. Khí giới lập lòe trong đêm tối.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm trong bụng:
- Nếu mình không nghĩ cách đả thương một tên của chúng thì chúng chưa khiếp sợ mà rút lui. Cuộc đấu này sẽ kéo dài chưa biết bao giờ mới chấm dứt.
Trong lòng đang xoay chuyển ý nghĩ, chàng thi triển khinh công thượng thặng " Bát Bộ Ðăng Không " lướt mình rượt theo nhị tỳ.
Chàng ngấm ngầm vận Tu la chỉ lực điểm ra.
Trong bóng đêm tiếng tiếng rú thê thảm vang lên. Một đại hán ở gần ngã lăn ra.
Ðại hán kia theo sát đồng bọn trong lúc cấp bách huy động binh khí chém tới. Khi hắn nhìn rõ người nhà thu đao về thì đã không bp nữa thành ra chặt cụt một bên tay của đồng bọn.
Tiêu Lĩnh Vu nhân lúc bọn chúng chậm lại trong nháy mắt, đuổi kịp theo nhị tỳ. Chàng vung cả hai tay ra mỗi tay nắm một cô đề khí mà chạy.
Khinh công của mỗi nhị tỳ tuy chưa tuyệt diệu như đã có căn bản vững chắc. Bây giờ được Tiêu Lĩnh Vu kéo đi các cô cũng chạy rất nhanh. Chớp mắt đã bỏ bọn truy binh một khoảng xa.
Tiêu Lĩnh Vu buông hai cô ra ngữa mặt lên trời thở dài nói:
- Trong võ lâm thật chổ nào cũng có chuyện thị phi. Hỡi ơi! hai bên chưa quen biết nhau mà chẳng có lý do gì cũng gây ra cuộc đánh lộn.
Ngọc Lan cười hích hích nói:
- Vì tướng công là người tốt quá nên chổ nào cũng rướt lấy phiền luy vào mình.
Tiêu Lĩnh Vu lấy làm kỳ hỏi:
- Tại sao người tốt lại phải chịu nhiều phiền não?
Ngọc Lan đáp:
- Vụ này giản dị lắm. Nếu tướng công là một tay giảo hoạt thì bữa trước có gặp lão già bị trọng thương, lão đã không ước hẹn đêm nay đến hội diện.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Hỡi ơi! Ðúng thế thật.
Ngọc Lan mĩm cười nói tiếp:
- Lão bị trọng thương tự biết mình lâm vào hoàn cảnh nguy ngập. Tướng công vẻ ngoài đoan chính khiến lão mới gặp lần đầu đã biết là một nhân vật có thể tin cậy được.
Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:
- Bọn người mà chúng ta gặp đêm nay chẳng phải vợ con thì cũng là thuộc hạ của lão. Ta nghĩ rằng lão được bảo vệ không lo gì nữa. Ai ngờ lão lại giao vật này cho ta? Dường như không phải một chuyện ký thác mà họ có ý an bài ra trường tranh đoạt này. Chổ dụng tâm của người đó thật cao thâm không thể
lường được.
Ngọc Lan nói:
- Nếu chổ dụng tâm của lão như vậy thì lão không chịu giao cái bọc này cho vợ con và thuộc hạ chỉ vì hai nguyên cớ.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Ta không hiểu rõ. Cô nương là người túc trí đa mưu. Duyên cớ gì cô thử nói nghe?
Ngọc Lan đáp:
- Tướng công khoan vội hãy tán dương. Thử nghe tỳ thiếp nói có đúng không đã.
Cô mĩm cười nói tiếp:
- Kẻ thất phu vô tội, mang ngọc mà thành tai vạ. Lão đưa cái hoạ cho tướng công để vợ con cùng thuộc hạ lão biết bảo vật không còn ở trong người thì có giết lão cũng bằng vô dụng.