- Ðệ tử Nam phái Thái Cực Môn là Ðặng Khôi xin lãnh giáo tuyệt kỷ của Tam trang chúa tại Bách Hoa Sơn Trang...
Hắn không để Tiêu Lĩnh Vu trả lời đã đứng thủ thế chuẩn bị ra chiêu.
Bỗng một thanh âm trong trẻo vọng lại:
- Vì y quá rộng lượng từ bi mà bị hai vết kiếm thương. Các vị đều tự phụ là những nhân vật nổi danh trong võ lâm lại định dùng phép xa luân chiến đối phó với người bị thương thì sao phải đấng anh hùng? Nếu các vị muốn đánh nhau,tiểu tử xin bồi tiếp.
Lời nói vừa dứt người đã xuất hiện. Ðây là một gã thư đồng áo xanh đứng chắn trước mặt Tiêu Lĩnh Vu. Chính là Kim Lan cải dạng nam trang.
Ðặng Khôn thu kiếm lùi lại hai bước hỏi:
- Ngươi là gái hay là trai?
Nguyên Kim Lan thấy bên địch dùng cách xa luân chiến để đối phó với Tiêu Lĩnh Vu. Cô vội vàng quá quên mất không dấu thanh âm đàn bà.
Kim Lan ngẩn người ra đáp:
- Hà tất các hạ phải hỏi tiểu tử là trai hay gái. Hãy thắng thanh bảo kiếm trong tay tiểu tử này rồi sẽ nói chuyện.
Ðặng Khôn lạnh lùng nói:
- Những người trong Bách Hoa Sơn Trang bất luận trai hay gái đều đáng chết cả..
Lão giơ kiếm lên đâm tới.
Kim Lan không muốn tổn nhiều nội lực liền gạt thế kiếm của đối phương, nghiêng mình né tránh, đột nhiên đánh trả lại một kiếm.
Hai người vừa giao thủ đã ra những chiêu tuyệt học. Kiếm ảnh lấp loáng, hàn quang mờ mịt. Mũi kiếm nhằm vào chỗ chí mạng đối phương.
Tiêu Lĩnh Vu thấy kiếm chiêu của lão già rất kỳ diệu, chẳng kém gì Thạch Phụng Thiên. Chàng lo cô không địch nổi, lại còn Ngọc Lan cùng Ðường Tam Cô đã uống độc dược ngồi trên xe. Bây giờ chỉ có đường phế bỏ họ, đi lấy một mình, bằng không thì phải đánh lui cường địch.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Tiêu Lĩnh Vu xé áo buộc vết thương rồi quay lại nhìn Khô Mộc đại sư lạnh lùng nói:
- Ðại sư đã tai nghe mắt thấy rõ ràng họ không chịu để ý đến lời giải thích mà cũng không chịu buông tha bọn tại hạ, cố ý đẩy vào đất chết. Tại hạ nhượng bộ hai lần thì hai phen bị kiếm thương. Họ đã bức bách đến thế còn trách Tiêu mỗ đại khai sát giới thế nào được?
Khô Mộc đại sư khẽ tuyên Phật hiệu rồi nói:
- Trong mình họ mang mối huyết cừu không ngăn lửa giận. Mong rằng thí chủ ráng nhường nhịn thêm lát nữa. Bần tăng còn chờ ông bạn cố giao tới đây mới giải khai được trường huyết kiếp này. Bấn tăng ít qua lại giang hồ không mấy người biết, tuy có lòng hòa giải mà e rằng không đủ sức.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Ðại sư đã biết tự mình không làm nổi thì đừng can thiệp vào việc người nữa.
Khô Mộc đại sư nói:
- A Di Ðà Phật! Quảng đường trăm dặm đã đi được ngoài chín mươi dặm.
Thí chủ đã nhịn được bấy lâu mà không ráng thêm một lúc nữa hay sao?
Quần hào bốn mặt đều chú ý nhìn hai người nói chuyện nhỏ với nhau. Hiển nhiên bọn họ không ai biết Khô Mộc đại sư.
Bỗng nghe Ðặng Khôn lớn tiếng quát:
- Buông tay!
Ðột nhiên lão cầm kiếm đâm vào cổ tay phải Kim Lan.
Trước tình thế cực kỳ nguy hiểm Kim Lan cũng không chịu buông kiếm.
Tay trái phóng chưởng đánh vào trước ngực Ðặng Khôn, tay mặt co lại hạ thấp xuống.
Tuy cô ứng biến rất mau mà vẫn không tránh khỏi chiêu kiếm của Ðặng Khôn. Hàn quang vừa lóe lên, máu tươi đã bắn ra. Cánh tay trắng nỏn của Kim Lan bị mũi kiếm vạch đường dài ba tấc.
Kim Lan cố nhịn đau vung kiếm phản kích. Máu tươi theo kiếm bay ra xa hơn trượng bắn vào chỗ quần hào.
Tiêu Lĩnh Vu sau một hồi điều dưỡng, thế lực đã phục hồi đôi chút. Chàng thấy Kim Lan bị kiếm thương, trong lòng uất hận, chàng quát lên một tiếng giơ tay lên phóng Tu la chỉ lực. Một giây chỉ lực rít lên veo véo.
Ðặng Khôn hét lên một tiếng rồi ngã ngữa xuống đất.
Tiêu Lĩnh Vu đánh ngã Ðặng Khôn rồi, chàng tiến lại hai bước đến bên Kim Lan trầm giọng nói:
- Ðưa bảo kiếm cho ta, thu xếp rương lại rồi dong xe đi luôn!
Kim Lan ngập ngừng hỏi:
- Thương thế của Tam gia?
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:
- Không hề gì.
Chàng giơ tay ra đoạt lấy thanh kiếm của Kim Lan múa tít lên. Ánh ngân quang dầy đặc như một bức màn ngăn chặn bọn quần hào rượt theo.
Kim Lan nhịn đau xoay mình đậy nắp rương lại nhẩy lên xe ngựa, cầm cương cho ngựa chạy. Cổ xe ngựa bon bon lao về phía trước.
Tiêu Lĩnh Vu luôn luôn thay đổi thế kiếm đâm hai tên đại hán đứng gần đó rồi gầm lên:
- Kẻ nào ngăn cản ta là chết.
Chàng đề tụ chân khí toàn thân, thanh kiếm vọt ra những tia hàn quang như gió táp mưa sa. Chàng lại đâm một đại hán nữa bị thương.
Quần hào thấy Tiêu Lĩnh Vu võ công như vậy đều sinh lòng khiếp sợ không dám cản đường.
Giữa lúc thế công của bên quần hào chậm chạp lại, Tiêu Lĩnh Vu xông vào đám đông lại đả thương hai người nữa.
Kim Lan ruổi xe chạy theo sau Tiêu Lĩnh Vu, được thế kiếm của chàng hộ vệ mới ra khỏi trùng vi.
Tiêu Lĩnh Vu phấn khởi thần dũng phá vòng vây mà ra. Chàng liền chạy một mạch bốn, năm dặm đường mới dừng bước. Chàng quay đấu nhó lại Kim Lan, máy môi chưa kịp lên tiếng đã ngã lăn xuống đất.
Nguyên chàng bị trọng thương, chưa được điều trị lại gắng gượng đề khí động thủ. Vết thương xé ra mà vẫn phải chạy. Chàng mất máu quá nhiều không đề tụ chân khí được nữa, bây giờ chàng quay lại thấy Kim Lan không việc gì, đầu óc hết khẩn trương, chân khí phân tán rồi ngã quay ra.
Kim Lan khiếp sợ la lên một tiếng tung mình nhẩy xuống xe nâng đỡ chàng dậy, miệng gọi liên thanh:
- Tam gia! Tam gia!...
Một mặt cô không ngớt đưa tay vào nắn bóp trong người Tiêu Lĩnh Vu.
Sau một lúc lâu mới thấy chàng cử động, cặp mắt lờ đờ, cất tiếng thều thào nói:
- Ðừng sợ gì hết! Ta không chết đâu. Ðỡ ta lên xe rồi cho chạy đi.
Chàng nói hai, ba câu mà tựa như vận dụng hết khí lực toàn thân rồi nhắm mắt lại.
Kim Lan nghiến răng nhịn đau ôm Tiêu Lĩnh Vu chạy đến gần cỗ xe.
Cô toan bước lên xe đột nhiên có thanh âm lạnh lùng hỏi vọng lại:
- Y bị thương nặng lắm không?
Tiếng nói không lớn mà đập vào màng tai Kim Lan như sét đánh. Toàn thân run lên, bất giác đờ ra khiến cho Tiêu Lĩnh Vu đang ôm trong lòng lại rớt xuống đất.
Bỗng thấy một bàn tay to lớn vươn ra đón lấy Tiêu Lĩnh Vu từ từ đặt xuống.
Kim Lan nước mắt chạy quanh lạy phục xuống đất đáp:
- Không biết Ðại trang chúa giá lâm để tiện tỳ đi đón tiếp. Xin trang chúa tha tội cho.
Từ lúc nghe tiếng nói thủy chung Kim Lan chưa ngửng đầu lên trông người mới đến, nhưng cô đã biết là ai rồi.
Thanh âm lạnh lẽo ấm ớ lại cất lên:
- Mi hãy đứng lên đi! Bản tòa đi lại, khi nào để cho mi phát giác?
Kim Lan từ từ ngửng đầu lên thấy Thẩm Mộc Phong thân hình cao lớn mà lưng gù đứng cách cô chừng hơn thước. Cặp mắt hắn lấp loáng ánh hàn quang, trên môi lộ một nụ cười lạt.
Tiếng ngựa hí từ phía xa xa vọng lại. Mấy con tuấn mã chạy nhanh như gió lao tới.
Thẩm Mộc Phong đưa hai tay nâng mình Tiêu Lĩnh Vu lên đặt vào trong xe rồi nói:
- Cho xe chạy đi! Nhưng đừng chạy nhanh quá để những con ngựa kia chạy tới.
Hắn chưa dứt lời người đã tiến vào trong xe.
Kim Lan không nói gì nữa, lên xe ngồi giựt cương cho ngựa chạy về phía trước.
Cỗ xe chạy trên đường lớn cuốn bụi cát bay lên mịt mờ.
Tiếng vó ngựa lộp cộp đã nghe rõ, dường như ngựa chạy rất gấp để rượt theo cỗ xe.
Ðột nhiên một tiếng rú thê thảm vang lên lẫn với tiếng bánh xe chạy lọc cọc.
Kim Lan không cần quay đầu lại cũng biết đó là Thẩm Mộc Phong ra tay gia hại người rượt theo xe ngựa. Tiếng rú ngắn ngủi tỏ ra người kia chẳng chết ngay lập tức cũng khó lòng toàn mạng.
Cô ngấm ngầm thở dài nghĩ thầm:
- Bọn người kia căm hận Bách Hoa Sơn Trang thấu xương thành ra hiểu lầm Tam gia đã sâu. Bây giờ Ðại trang chúa lại núp trong xe để ngấm ngầm phóng ám khí sát hại những nhân vật võ lâm quyết chí rượt theo, thì những món nợ này há chẳng trút lên đầu Tam gia? Ngày sau dù y có ngọn lưỡi Tô Tần cũng khó bề giải thích. Thủ đoạn của Ðại trang chúa thật là thâm độc. Nếu Tiêu Tam gia bị các môn phái lớn võ lâm hiệp lực truy tầm thì không còn đất đứng trong thiên hạ nữa, chỉ còn đường quay về Bách Hoa Sơn Trang để theo mệnh lệnh của hắn...
Cô càng nghĩ càng cảm thấy rất đúng. Bất giác lửa giận bốc lên cô ra roi giục ngựa cho chạy nhanh hơn.
Bỗng nghe phía trong rèm có tiếng Thẩm Mộc Phong ấm ớ cất lên:
- Kim Lan! Chạy chậm lại một chút.
Kim Lan tuy căm hận Thẩm Mộc Phong thấu xương nhưng cô vừa nghe thấy tiếng hắn thì ý chí phản kháng lại tiêu tan. Cô đành thả dây cho ngựa chạy chậm lại.
Tiếng vó ngựa dồn dập đến sau xe rồi tiếng rú kinh tâm động phách vang lên.
Kim Lan động tâm nghĩ thầm:
- Trên đầu Tam gia lại ghi thêm món nợ máu.
Cỗ xe ngựa tiếp tục chạy trên đường quang đạo. Thỉnh thoảng phía sau xe có tiếng rú rùng rợn.
Kim Lan nhẩm tính tất cả chín lần nổi lên tiếng rú. Thế là thêm chín món nợ máu ghi vào Tiêu Lĩnh Vu.
Ðột nhiên trong cổ xe thanh âm Thẩm Mộc Phong lại vang lên:
- Dừng lại.
Kim Lan thu cương cho ngựa dừng bước.
Bức bách rèm xe vén lên. Tấm thân cao lớn của Thẩm Mộc Phong đi ra, hắn khẽ vổ vào vai Kim Lan cười hỏi:
- Lan nhi! Tiêu Tam gia đối đãi với ngươi có tử tế không?
Nét mặt hòa bình tỉnh và mĩm cười của Thẩm Mộc Phong rất ít khi diễn ra, nên nụ cười của hắn in sâu vào óc cô. Cô nhớ đêm hôm Thẩm Mộc Phong đoạt tiết trinh của mình đã có nét mặt hòa bình tỉnh và nụ cười này nên cô rất căm hận cúi đầu xuống đáp:
- Tiêu Tam gia là con người kỳ lân trong loài người thì khi nào để ý đến nô tỳ . Nếu Tam gia có tử tế thì cũng chỉ là chút lòng thương xót mà thôi.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Tam gia chỉ danh ngươi cùng Ngọc Lan đi theo mà lại không có hảo tâm sao được? Ngươi ráng mà chầu hầu Tam gia, sau này ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Kim Lan nói:
- Nô tỳ là kẻ tàn hoa bại liễu, đâu dám có ý càn rở.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Suốt ngày ngươi ở với Tam gia dần dần sẽ được y thương yêu.
Hắn ngừng lại một chút, đổi giọng nghiêm khắc nói tiếp:
- Sau khi Tiêu Tam gia tỉnh lại rồi. Mi không được nhắc lại những câu chuyện vừa rồi, đồng thời không được nói là ta đã tới đây...
Kim Lan giật mình kinh hãi ngập ngừng hỏi:
- Ðại trang chúa đã gieo chất độc vào người Tam gia...
Thẩm Mộc Phong cười mát ngắt lời:
- Có phải ngươi thích Tiêu Tam gia lắm không?
Kim Lan đáp:
- Tam gia đối với nô tỳ ôn hòa thân thiết...
Thẩm Mộc Phong sa sầm nét mặt ngắt lời:
- Ta chỉ cần mi hoàn thành công việc ta đã giao cho. Sau này ta nhất định yêu cầu Tiêu Tam gia thu ngươi làm thiếp. Nếu mi phản bội ta thì ta không cần nói chắc ngươi cũng biết hậu quả thế nào rồi...
Hắn thở phào một cái nói tiếp:
- Hiện giờ Tam gia khắp nơi đều có thù nghịch. Ta chẳng cần phải hạ độc y thì y cũng chẳng có cách nào đối phó được với bao nhiêu nhân vật võ lâm tìm đến để đòi nợ máu. Y chỉ còn cách trở về Bách Hoa Sơn Trang tình thế đã rồi mi nên nghĩ kỹ. Ta đi đây.
Kim Lan vội nói:
- Xin Ðại trang chúa hãy lưu lại trong khoảnh khắc, nô tỳ còn có điều xin chỉ thị.
Thẩm Mộc Phong hỏi:
- Ðiều chi?
Kim Lan đáp:
- Ngọc Lan thư thư và Ðường Tam Cô đã uống Xúc cốt độc đan và gần đến kỳ hạn. Vậy Ðại trang chúa mở lượng từ bi ban cho hai viên thuốc giải để trì hoãn chất độc phát tác.
Thẩm Mộc Phong hỏi:.
- Nếu bây giờ ta cho thuốc giải thích hai ả đó thì khi Tam trang chúa tỉnh lại chất vấn ngươi trả lời ra làm sao?
Kim Lan ngập ngừng:
- Cái đó nô tỳ...
Thẩm Mộc Phong ngắt lời:
- Vụ này ta đã sắp đặt rồi, ngươi bất tất phải quan tâm. Lên xe cho chạy đi thôi.
Kim Lan không dám nói gì nữa, tung mình nhẩy lên xe huy động trường tiên cho ngựa kéo xe chạy về phía trước.
Cỗ xe ngựa chạy một mình 7,8 dặm mới dừng cương nhưng cô vẫn không yên tâm quay đầu nhìn lại không thấy bóng Thẩm Mộc Phong đâu mới mở rèm xe tiến vào trong khoang.
Cô thấy Tiêu Lĩnh Vu nằm nhắm mắt. Vết thương đã được rịt thuốc máu không chẩy nữa.
Kim Lan từ từ đưa tay ra thi triển thủ pháp " Thôi cung quá huyệt " vào mạch Tiêu Lĩnh Vu. Quả nhiên cô tìm ra mấy chỗ huyệt đạo bị điểm.
Thẩm Mộc Phong cố ý để Kim Lan giải khai huyệt đạo cho Tiêu Lĩnh Vu, nên hạ thủ rất nhẹ. Cô chỉ nắn một lúc là giải khai được ngay.
Bỗng nghe Tiêu Lĩnh Vu khẽ buông tiếng thở dài rồi từ từ mở mắt ra.
Chàng nhìn Kim Lan lại nhìn vết thương thấy rịt thuốc rồi, liền hỏi:
- Có phải cô đã buộc thuốc cho ta?
Kim Lan gật đầu đáp:
- Nô tỳ thấy máu ra nhiều quá, nên thiện tiện buộc thuốc cho Tam gia.
Tiêu Lĩnh Vu ngồi dậy nói:
- Cảm ơn cô...
Chàng quay lại ngó Ðường Tam Cô và Ngọc Lan nói tiếp:
- Hỡi ơi! Nếu hai cô này không uống phải Xúc cốt độc đan thì chúng ta xung đột ngột trùng vi một cách dễ dàng, mà chẳng cấn phải đả thương mấy người kia nữa.
Kim Lan nói:
Tam gia bất tất phải nghĩ nhiều làm chi, nên điều dưỡng cho mạnh đã.
Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên nhớ tới việc gì trọng đại liền hỏi:
- Sau khi ta ngất đi, bọn họ không rượt theo nữa ư?
Kim Lan hàm hồ đáp:
- Tỳ thiếp ôm Tam gia lên xe rồi cho ngựa chạy. Bọn họ có rượt theo hay không, tiểu tỳ cũng không rõ.
Nàng phải nói dối, trong lòng rất hỗ thẹn, cúi gục xuống không dám ngửng đầu lên.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:
- Hỡi ơi! Bọn họ vì thù hận mà đến, đã đành trong cơn phẫn nộ không dằn lòng được, nhưng chẳng hỏi đầu đuôi chỉ bức bách người ta thì làm sao mà nhịn nổi?
Kim Lan nói:
- Tam gia chẳng nên bực mình. Chốn giang hồ chỉ là cái vòng ân oán thị phi. Ai đã đặt mình vào thì khó mà tránh khỏi những chuyện rắc rối làm cho phiền não.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Dù sao cũng nên hỏi rõ đầu đuôi mới phải.
Kim Lan nói:
- Bọn họ đang cừu hận đầy ruột khó lòng kiềm chế, lại trông thấy chứng cớ hiển nhiên nên mất hẳn lý tính, chẳng hỏi đen trắng nữa.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Cô nói đúng lắm. Xét cho cùng, mình không nên trách bọn họ.
Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Ðại trang chúa gây thù với mọi người rồi để tang chứng giả làm lễ vật đặt vào trong xe, há chẳng phải đem lòng hãm hại ta ư? Hành động này khiến cho ta có miệng mà không giải thích được. Thật là một biện pháp thâm độc!
Kim Lan nhẹ buông tiếng thở dài, muốn nói lại thôi.
Tiêu Lĩnh Vu ngẫng đầu lên ngó mui xe tự nói một mình:
- Tiêu Lĩnh Vu này chưa làm điều gì lầm lỗi với Bách Hoa Sơn Trang mà sao bọn họ lại chực hãm hại ta?
Kim Lan buồn rầu nói:
- Tam gia tuy võ công cao cường, nhưng cũng không thể thù nghịch với các nhân vật võ lâm thiên hạ, phải tìm cách nào để giải thích mới xong.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Án mạng rõ ràng, tang vật đầy đủ, thì còn giải thích cách nào được?
Kim Lan đáp:
- Khô Mộc đại sư đã hiểu về hoàn cảnh của Tam gia. Hay hơn hết là Tam gia nên thương nghị với nhà sư đó.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Ta có hai người anh em, nhưng đáng tiếc họ không có ở đây. Hai vị này có danh vọng trên chốn giang hồ đủ để bảo đảm hành vi cho ta.
Kim Lan hỏi:
Xin Tam gia tha thứ cho tiểu tỳ lắm miệng. Không hiểu hai vị huynh đệ của Tam gia là những nhân vật nào?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Là Trung Châu Nhị Cổ.
Kim Lan giật mình ngắt lời:
- Trung Châu Nhị Cổ ư? Dường như nô tỳ đã được nghe có người nói tới.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Hai vị này võ công cao cường, duyệt lịch phong phú. Những kẽ mưu mẹo âm thầm trên chốn giang hồ đều không qua được tai mắt hai vị này. Chỉ đáng tiếc là hai vị không có đây.
Kim Lan trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Tam gia đã có những tay trợ thủ như vậy thì nên tìm đến ngay đi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Bên trời góc biển mênh mang làm sao mà kiếm thấy được, nhất là không có lời ước hẹn từ trước.
Kim Lan lại hỏi:
- Không hiểu Trung Châu Nhị Cổ có nói cho Tam gia biết ám ký của họ không?
Tiêu Lĩnh Vu phấn khởi tâm thần đáp:
- Có có! Cô không nhắc tới thì ta quên mất.
Kim Lan nói:
- Vậy là hay lắm! Dọc đường Tam gia nên để ám ký chỉ rõ hành tung, để Trung Châu Nhị Cổ biết đường tìm đến.
Nét mặt hoan hỷ của Tiêu Lĩnh Vu lại tiêu tan. Chàng thở dài hỏi:
- Nếu hai người không đi qua đường này mà mình để ám ký phỏng được việc gì?
Kim Lan nói:
- Chỉ mong sao bọn đệ tử của Trung Châu Nhị Cổ ngó thấy là nhất định họ sẽ báo cáo.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Ðáng tiếc là hai vị không có đệ tử.
Kim Lan nói:
- Việc đã đến thế này, Tam gia đừng lo buồn cho lắm. Trung Châu Nhị Cổ đã là những nhân vật nổi tiếng thì dù không thu đệ tử cũng có cách khác để bố trí tai mắt trên chốn giang hồ.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Ðược rồi! Bất luận Trung Châu Nhị Cổ có nhìn thấy hay không, mình cứ để ám ký cầu may. Cô ruổi ngựa cứ đến mỗi ngã ba là dừng lại để ta làm dấu.
Kim Lan dạ một tiếng, không dám quay đầu lại, vì trong lòng cô có điều mâu thuẫn. Cô không hiểu có nên đem chuyện Thẩm Mộc Phong mách với Tiêu Lĩnh Vu không. Cô sợ Tiêu Lĩnh Vu nhìn thấy tâm sự mình, thành ra không dám đối diện ngó chàng.
Cỗ xe ngựa chạy lọc cọc về phía trước. Trên đường lớn cát bụi tung bay.
Kim Lan miễn cưỡng để ý nhìn cảnh vật chung quanh, bỗng thấy chỗ ngã ba đường liền dừng xe lại nói:
- Tam gia! Chỗ ngã ba này dường như là nẻo đường mọi người tất phải đi qua. Xin Tam gia xuống xe để lưu ám ký.
Tiêu Lĩnh Vu ngày trước bị hãm trên vách núi đã được ăn loại nấm ngàn năm khiến cho thể chất tiên thiên yếu ớt tăng cường rất nhiều. Nay tuy chàng bị thương mất máu cũng khá, nhưng sau một lúc điều dưỡng trên xe, phần lớn nguyên khí đã được phục hồi. Chàng vén rèm lên nhẩy xuống.
Kim Lan ngẩn người ra hỏi:
- Tam gia! Thương thế Tam gia lành mạnh rồi ư?
Tiêu Lĩnh Vu dường như cũng không ngờ thương thế của mình phục hồi thần tốc như vậy. Chàng ngẩn người một chút rồi cười mát đáp:
- Ta khỏi rồi! Còn thương thế của cô chắc nhẹ hơn?
Chàng cùng Kim Lan sau một phen hiệp lực ác chiến chống địch, bất giác giữa hai người xảy ra mối tình thương lẫn nhau.
Kim Lan vui mừng lộ ra khóe mắt, trên môi thoáng lộ nụ cười an ủi nói:
- Ða ta Tam gia có dạ quan hoài. Thương thế của nô tỳ nhẹ nhiều.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Thế thì hay quá! Cô nên điều dưỡng thương thế cho lành mạnh rồi ta sẽ truyền thụ cho mấy kiếm thức để sau này có phải cùng người động thủ cũng không đến nỗi bị thương một cách dễ dàng.
Kim Lan mĩm cười nói:
- Nô tỳ chết cũng chẳng có gì đáng tiếc. Chỉ mong Tam gia bảo trọng tấm thân.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tiền trình bát ngát, sau này còn nhiều chỗ nương tựa nhau.