- Công tử biết điểm huyệt cách không ư?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Cái đó có chi là lạ.
Thương Bát không nói nữa, ra tay giải khai huyêt đạo cho Ðổ Cửu rồi móc ra một viên thuốc bỏ vào miệng hắn khẻ nói:
- Nhị đệ! Nhị đệ hãy vận khí điều dưỡng một lúc để ta nói chuyện với Tiêu huynh.
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng hỏi:
- Ðã không đồng đạo thì không mưu sự với nhau. Tại hạ nhận thấy chúng ta bất tất phải bàn định nữa. Tại hạ nhớ lại năm năm trước, vậy các hạ nói cho biết Khân tỷ tỷ hiện gíờ ở đâu thì tại hạ không hạ sát các vị.
Thương Bát mỉm cười nói:
- Võ công của Tiêu huynh quả nhiên rất cao thâm. Còn muốn giết được anh em tại hạ thì cái đó chưa chắc.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày, mắt chiếu ra những tia hàn quang nhìn Thương Bát hỏi:
Vụ này bất tất phải tranh chấp. Tại hạ chỉ hỏi Khâu tỷ tỷ lạc lõng nơi đâu?
Thương Bát lắc đầu đáp:
- Tại hạ không biết. Sau khi công tử rớt xuống sông, anh em tại hạ cam bề thất tín với Khâu Tiểu San, không còn mặt mũi nào trở về gặp y nữa. Từ bấy giờ đến nay chưa từng thấy mặt y.
Tiêu Lĩnh Vu thoáng lộ vẽ phẩn uất lạnh lùng hỏi:
- Nếu Khâu tỷ tỷ của tại hạ mà gặp chuyện bất trắc thì dù tại hạ có chém hai vị nát ra như tương cũng không nguôi giận...
Chàng ngưng lại một chút rồi tiếp:
- Khâu tỷ tỷ bị hai vị cầm tù phải không?
Thương Bát đáp:
- Ðúng thế! Khâu cô nương đã được bọn tại hạ đưa đến an trí ở một nơi rất an toàn. Anh em tại hạ hứa dẫn Tiêu huynh đi gặp y để lấy chiếc chìa khóa cung cấm. Bất hạnh thay Tiêu huynh rớt xuống sông, tại hạ đã tìm dọc theo khúc sông này trong vòng mười mấy dặm bấy lâu nay mà không tìm thấy thì không còn đất đứng trên chốn giang hồ, nên không trở lại gặp Khâu cô nương nữa.
Tiêu Lĩnh Vu nói ngay:
- Y ở địa phương nào, các hạ dẫn tại hạ đến đó.
Thương Bát lắc đầu nói:
-Chổ Khâu cô nương ở rất bí mật, bọn tạí hạ chỉ lưu lại vật dụng đũ cho nữa năm. Bọn tại hạ kiếm không thấy Tiêu hnynh, tuy không còn mặt mũi nào về gặp y nhưng không thể để y chết đói. Vì vậy sau khi Tiêu huynh rớt xuống sông năm tháng rồi, anh em tại hạ còn cải trang lên đưa thêm đồ ăn vật dụng cho y.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Như vậy kể ra hai vị cũng còn lương tâm.
Kim Bàn Toán Thương Bát khẻ hắng dặng một tiếng rồi nói:
- Nhưng khi anh em tại hạ về tới chỗ bí mật kia thì Khâu cô nương đã bẻ song sắt chuồn đi rồi mà không biết rõ hành tung. Bon tại hạ hóa trang tìm kiếm mấy năm khắp hai miền Nam Bắc sông Ðại Giang vẫn không thấy tông tích chi hết.
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:
- Trước khi hai vị tìm thấy Khâu tỷ tỷ thì chưa thoát khỏi mối liên can. Vậy phiền hai vị đi với tại hạ...
Thương Bát ngắt lời:
-Bây giờ đi đâu?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Ðến Bách Hoa sơn trang. Chúng ta đặt ra thời hạn ba năm, nếu tìm thấy Khâu tỷ tỷ thì sẽ phóng thích cho các vị.
Ðỗ Cửu trợn hai mắt giật mình hỏi:
- Bách Hoa sơn trang ư?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:
- Phải rồi! Sao các hạ lại ra chiều kinh hãi?
Chàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nếu hai vị trong vòng ba năm mà kiếm không thấy Khâu tỷ tỷ là tại hạ giết hai vị đó.
Ðỗ Cửu công lực thâm hậu lại được linh đan giúp sức nên sau một lúc điều dưỡng hắn đã phục hồi sức lực, nhãy dựng lên nói:
- Vừa rồi tại hạ khinh địch mà bị công tử phóng chưởng đả thương, chớ chưa chịu phục.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Vậy các hạ muốn thử chãng?
Ðỗ Cữu đáp:
- Dĩ nhiên tại hạ phải bồi tiếp...
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quanh rồi nói:
- Trong nhà chật hẹp, chúng ta ra ngoài tỷ đấu.
Thương Bát vươn tay trái ngăn cãn Ðỗ Cửu lại nói:
- Hãy khoan. Dù muốn đánh nhau, tại hạ cũng xin có lời nói trước.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Các hạ có điều gì thì nói mau đi!
Thương Bát hỏi:
- Công tử có biết Huyết Ảnh Tử Thẫm Mộc Phong?
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một chút rồi đáp:
- Y là đại ca kết nghĩa của tại hạ.
Thương Bát lại hỏi:
- Sao y không thu công tử làm đồ đệ?
Tiêu Lĩnh Vu tức giân đáp:
- Cái đó không can dự gì đến các hạ.
Thương Bát nói:
- À! Công tử học nghệ ở nơi Huyết Ảnh Tử Thẫm Mộc Phong dĩ nhiên võ công rất cao thâm. Quảng thời gian năm năm kể ra cũng không lâu lắm...
Hắn ngưng một chút rồi tiếp:
- Dù y có hết lòng truyền thụ và tư chất của công tử thông tuệ khác thường lĩnh hội được hết những điều chân truyền, nhưng về phương diện nội lực chưa chắc đã hơn được anh em của tại hạ. Lấy môt chọi một, công tử còn có thể đem cái khéo bổ khuyết vào chỗ thiếu sót, dùng chiêu thuật kỳ diệu mà Huyết Ảnh Tử đã truyền cho để giữ thế quân bình, hoặc giả còn có cơ hôi thủ thắng . Nhưng nếu anh em tại hạ liên thủ hợp lực thì công tử nhất định phải thất bại không còn nghi ngờ gì nữa.
Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu lạnh lùng nói theo:
- Dù cho chính Huyết Ảnh Tử Thẫm Mộc Phong có thân hành đến đây cũng chưa chắc đã thương được Trung Châu Nhị Cổ trong vòng một trăm chiêu.
Tiêu Lĩnh Vu nghe nói động tâm nghĩ thầm:
- Xem giọng lưỡi hai lão này ra chiều rất uý kỵ về vụ ta kết minh với đại ca Thẩm Mộc Phong. Vậy oai danh của Thẫm đại ca quả nhiên chấn động giang hồ chứ không phải tầm thường.
Kim Toán Bàn Thương Bát không để Tiêu Lĩnh Vu mở miệng liền cướp lời:
- Công tử hãy trù tính cục diện bữa nay đi. Những điều tại hạ nói đều rất thành thực.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tại hạ hoc võ của ai, hai vị bất tất phải hỏi làm chi.Giả tỷ tai hạ có ý gia hại hai vị thì vừa rồi Ðỗ Cửu đã chết nhăn thây ở bờ sông rồi.
Ðỗ Cửu tuy miệng không nói gì nhưng bụng bảo dạ:
- Gã nói thế là đúng sự thực. Nếu vừa rồi ở ngoài bờ sông mà gã tấn công mấy chiêu thì mình tất bị thương rồi chứ không thể nào chống được.
Bỗng nghe Thương Bát khẽ nói:
- Có người tới đó..
Hắn giơ tay lên quạt tắt ngọn đèn đi . Căn nhà tranh tối đen như mực.
Tiêu Lĩnh Vu ngưng tụ công lực đề phòng. Ðồng thời đảo mắt nhìn quanh bốn phía để dễ bề kềm chế nếu Trung Châu Nhị Cổ ngấm ngầm tập kích nhân lúc đêm tối.
Bỗng thấy Thương Bát từ từ đóng cửa lại. Hắn dòm qua khe cửa ra ngoài.
Ðỗ Cửu đứng dựa vào tường ngay bên cửa sổ.
Bỗng nghe có tiếng bước chân trước xa sau gần rồi im bặt
Kim Bàn Toán Thương Bát xoay mình lại thở phào một cái:
Tiêu Lĩnh Vu không nhịn được cất tiếng hỏi:
- Người đến đó là ai?
Thương Bát đáp:
-Bang Chúa bang Thần Phong thống lĩnh cao thủ dưới trướng....
Ðỗ Cửu ngắt lời:
- Bang Chúa bang Thần Phong đột nhiên xuất hiện nơi đây không hiểu vì lẽ gì?
Thương Bát đáp:
- Chắc họ theo dõi hành tung của Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:
- Theo dõi tại hạ ư?
Ðỗ Cửu đáp:
- Không phải. Họ muốn rượt theo Tiêu Lĩnh Vu giả hiệu.
Thương Bát đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Tiêu Lĩnh Vu giả đã lừa gạt được anh em ta thì chắc người khác chẳng ai là không bị gã lừa gạt.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Bọn họ theo dõi Tiêu Lĩnh Vu giả cũng vì chiếc chìa khóa cung cấm hay sao?
Thương Bát đáp:
- Còn ngày nào chưa mở được cung cấm là Tiêu Lĩnh Vu không được yên ổn ngày đó. Sau khi Khâu Tiểu San mất tích thì chỉ còn Tiêu Lĩnh Vu là đầu mối duy nhất về chiếc chìa khóa cung cấm để cho họ theo dõi.
Tiêu Lĩnh Vu cười lạt nói:
- Nhưng tại hạ chỉ biết truy cứu nhị vị huynh đệ xem Khâu tỷ tỷ lạc lõng ở nơi đâu.
Ðỗ Cửu nói:
- Ðáng tiếc là anh em tại hạ cũng không biết.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tại hạ nhất định hỏi hai vị cho ra. Bằng không thì phải đành mời hai vị về Bách Hoa sơn trang.
Thương Bát hỏi:
- Nếu anh em tại hạ không đi thì sao?
Tiêu Lĩnh Vu hững hờ đáp:
- Nhưng hai vị không tự chủ được.
Thương Bát cười nói:
- Khẩu khí Tiêu huynh lớn quá! Trung Châu Nhị Cổ làm ăn mấy chục năm trời, chớ không phải chuyện dễ dàng lập nên kim tự chiêu bài mà nhất đán phải hủy bỏ, lại khiến anh em tại hạ phải thay hình đổi dạng trà trộn vào chốn giang hồ năm năm. Vụ buôn bán này thua thiệt rất nhiều. Bây giờ Tiêu huynh còn muốn đòi nợ nữa chăng?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Nếu không tìm thấy Khâu tỷ tỷ thì hai mạng của quý huynh đệ phải bồi thường chưa đũ.
Thương Bát hỏi:
-Công tử trông vào cái gì mà muốn đòi anh em tại hạ phải đền mạng?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ chỉ có hai bàn tay không.
Thương Bát cười nói:
- Vậy thì hay lắm! Anh em tại hạ xin bồi tiếp.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Căn nhà này chật hẹp, lúc động thủ sợ vướng chân tay.
Thương Bát nói:
- Ði về phía Bắc chừng 3,4 dặm có một tòa phá miếu hoang vu. Chúng ta đến đó được chăng.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Nếu vậy chúng ta lên đường ngay.
Thương Bát vẫy tay nói:
- Tại hạ xin dẫn đường.
Ba bóng người vun vút chạy về phía Bắc.
Quả nhiên đi chừng 4 dặm thì thấy một tòa phá miếu lớn đã bị tàn phá. Thương Bát chạy vào trong miếu đi thẳng đến tòa đại điện ở phía sau.
Tòa đại điện này rộng đến hai mẫu, cỏ mọc cao tới đầu gối. Bốn mặt toàn những cây hòe cao lớn. Ở giữa có một chổ rộng chừng 3,4 trượng vuông. Cỏ dại đã bị cắt hết nên để trơ những đất vàng.
Thương Bát trỏ vào phía Ðông nói:
- Trong căn nhà đá để sẳn hai cổ quan tài bỏ không. Nếu anh em tại hạ bị chết về tay công tử thì phiền công tử thu lượm thi hài chôn vùi trong khu đất vàng này cho.
Tiêu Lĩnh Vu đáp lại:
- Nếu tại hạ chết trận cũng nhờ hai vị giúp cho tại hạ một việc....
Thương Bát đáp:
- Nếu sức anh em tại hạ làm được thì bất cứ việc gì cũng xin tuân mệnh.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Ngày sau nếu hai vị gặp Khâu tỷ tỷ, xin đừng cho y hay là tại hạ bị chết ở nơi đây.
Ðỗ Cửu nói:
- Cái đó không được đâu vì nhất sinh Trung Châu Nhị Cổ không nói dối ai bao giờ.
Tiêu Lĩnh Vu cũng biết Trung Châu Nhị Cổ bãn lãnh cao cường. Nếu hai người cùng ra tay thì chàng khó nắm được phần thắng. Chàng liền cười mát nói:
- Tại hạ đã có di ngôn ủy thác thì không kễ chuyện này là nói dối.
Thương Bát nói:
- Ðược rồi. Vậy chúng ta cứ thế.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Hai vị đồng thời động thủ hay là lấy một chọi một?
Thương Bát quay lại ngó Ðỗ Cửu đáp:
- Tại hạ xin lãnh giáo trước. Nếu công tử đã bại được thì hai anh em tại hạ liên thủ hợp lực, công tử nghĩ sao?
Tiêu Lĩnh Vu hào khí ngất trời đáp ngay:
- Tại hạ mà sợ hai vị liên thủ tấn công thì đã chẳng tới đây.
Thương Bát nói:
- Nếu vậy xin mời công tử ra chiêu. Bên tại hạ nhiều người, vui lòng nhường công tử đánh ba đòn trước.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Hãy khoan! Còn một điều nên nói rõ hơn.
Thương Bát nói ngay:
- Ðiều Chi. Tại hạ xin rữa tai nghe đây.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Quý huynh đệ vì muốn giử thanh danh một đời tất quyết tâm liều mạng, nhưng tại hạ không có ý sát hại hai vị. Nếu mà tại hạ may mắn đắc thắng thì xin hai vị vui lòng để tấm thân hữu dụng giúp tại hạ tìm cho ra Khâu tỷ tỷ.
Thương Bát cười ha hả nói:
- Xem chừng Tiêu huynh đã nắm chắc phần thắng anh em tại hạ rồi.
Rồi hắn đổi giọng nghiêm nghị nói:
- Anh em tại hạ mà thua công tử thì xin trọn đời nghe theo mệnh lệnh của công tử. Trái lại nếu anh em tại hạ đắc thắng thì sao? Công tử có nghe một điều kiện chăng?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi Lại:
- Ðiều kiện gì?
Thương Bát đáp:
- Sau khi kiếm được Khâu cô nương, xin công tử giúp cho bọn tại hạ lấy được chiếc chìa khóa cung cấm.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Ðược rồi! Hãy coi chừng.
Chàng vung chưởng đánh ra.
Thương Bát thi triển thân pháp " Thoái bàn nhượng vị " tránh khỏi. Một luồng chưởng phong mãnh liệt lướt qua bên mình hắn thổi tà áo bay phất phới, khiến hắn không khỏi kinh hải, nghĩ thầm:
- Chưởng lực của thằng lõi nầy quả nhiên không phải tầm thường.
Tiêu Lĩnh Vu đánh một chưởng không trúng liền nhãy xổ lại phóng cả hai chưởng đánh ra. Chiêu nầy không một tiếng động. Luồng kình lực vẫn để ở bàn tay không xô đẩy ra.
Thương Bát thi triển thân pháp " Di hình hoán vị ", hắn xoay mình đi lại tránh được.
Bỗng thấy bóng người thấp thoáng. Hai bàn tay Tiêu Lĩnh Vu như bóng theo hình rượt tới nơi. Lần này chàng dùng cầm nã thủ pháp. Năm ngón tay nhằm chụp xuống cổ tay Thương Bát.
Thương Bát trong lòng kinh hãi, bụng bảo dạ:
- Thủ pháp gã này mau lẹ phi thường.
Hắn vội ra chiêu "Phong hồi nhược liễu" , đồng thời chí đầu ngón chân xuống đất vọt mình tránh khỏi.
Tuy Thương Bát tránh được ba chiêu nhưng hắn phải lùi ra hơn ba trượng.
Tiêu Lĩnh Vu dừng tay lại lạnh lùng nói:
- Lần này các hạ nên trả đòn đi!
Thương Bát đáp:
- Công tử bất tất phải đa tâm.
Hắn nhoai người về phía trước, vung quyền tay mặt lên đánh tới. Thoi quyền khi gần đến nơi đột nhiên hắn chìa năm ngón tay thành thế "Thần long thám trảo" nhằm chụp xuống vai Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu vẫn đứng nguyên không nhúc nhích. Chàng xoay tay mặt, đưa hai ngón tay trỏ và giữa phóng lên bả vai.
Thương Bát kinh hãi, phải lùi lại miệng la thất thanh:
- Lan Hoa Phất Huyệt thủ.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Ðúng rồi! Các hạ thật là biết người biết của.
Chàng lại co năm ngón tay trái lại quét lên bả vai.
Thương Bát không dám chểnh mãng, tay mặt ra chiêu "Kinh đào liệt ngạn " đánh ra. Luồng lực đạo ào ạt xô tới mãnh liệt.
Tiêu Lĩnh Vu vung tay phải lên đón chưởng. Còn tay trái đưa ba ngón ra điểm vào huyệt Khuyết Hồn , huyệt Ðường Môn, và huyệt Trung Phủ trên vai Thương Bát.
Chiêu này kêu bằng "Lan hương tứ xạ", một tuyệt chiêu trong thập nhị "Lan hoa phất huyệt thủ".
Kim Bàn Toán Thương Bát tuy là người có nhiều kinh nghiệm chiến đấu cũng cảm thấy ứng biến không kịp. Huống chi tay mặt đang đấu với chưởng lực của Tiêu Lĩnh Vu nên càng khó bề né tránh.
Hắn liền hít một hơi chân khí và vội hạ thấp chân tay xuống.
Tuy Thương Bát ứng biến mau lẹ mà cũng chậm mất một chút, huyệt Trung Phủ đã bị ngón tay của Tiêu Lĩnh Vu bật trúng.
Ðỗ cửu thấy Thương Bát kém thế, nếu không vào cứu viện kịp thời thì chỉ trong vòng ba chiêu nữa tất bị bại. Hắn lạnh lùng quát lên:
- Hãy tiếp chưởng của tại hạ!
Trung Châu Nhị Cổ, trái với Tiêu Lĩnh Vu càng đánh càng kinh hải.
Ðỗổ Cửu ngay lúc đầu đã bị chưởng pháp thần tốc của Tiêu Lĩnh Vu làm cho rối loạn. Tay mặt hắn ra chiêu "Bế môn thôi nguyệt" để phong tỏa chưởng thế của Tiêu Lĩnh Vu.
Không ngờ chưởng trái của Tiêu Lĩnh Vu xuyên qua chổ sơ hở đánh vào trước ngực.
Ðổ Cửu bỗng thấy huyệt Tý Nhu và huyệt Tiêu Lạc đau nhói lên. Cánh tay mặt mất hết kình lực.
Thương Bát cả kinh đột nhiên phóng chưởng ra chiêu "Bách điểu triều phụng " chụp xuống đầu chàng.
Tiêu Lĩnh Vu không có kinh nghiệm lâm địch, vừa thấy bóng chưởng chụp xuống đầu, chàng không khỏi hoang mang xoay mình né tránh. Ðồng thời tay trái ra chiêu "Mãn thiên tinh đẩu" phong tỏa thế công.
Trong lúc chàng do dự thành ra chậm mất một chút. Chưởng thế của Thương Bát đã đánh trúng đầu vai bên phải chàng.
Tiêu Lĩnh Vu đã được Trang Sơn Bối truyền thụ môn Can Thanh Khí Công, luồng cương khí hộ thân đã hơi có hiệu lực. Phát chưởng của Thương Bát đánh trúng liền bị phản lực đánh ngược lại. Hắn cực kỳ kinh hãi la thất thanh:
- Hộ thân cương khí.
Tiêu Lĩnh Vu bị thương ở vai rồi, tay trái chàng lại điểm ra một chiêu "Tu la chỉ lực" bắn vọt tới điểm trúng đại huyệt Thiên Trì trong mình Thương Bát.
Kim Bàn Toán Thương Bát lảo đảo người mấy cái rồi té xuống.
Ðỗ Cửu giật mình kinh hãi la thất thanh:
- Ðại Ca!....
Rồi nhãy xổ lại.
Tay mặt hắn đã bị thương không thể vận kình được, liền lấy tay trái chụp lấy người Thương Bát.
Bên Tiêu Lĩnh Vu bị phát chưởng của Thương Bát đánh trúng vai bên phải, đau đớn như bị gãy xương. Luồng hộ thân cương khí của chàng mới luyện được có ba thành hỏa hầu thì chống lại thế nào được với chưởng lực mãnh liệt của Thương Bát?
Cuộc chiến này cả ba người cùng bị thương. Nhưng việc Tiêu Lĩnh Vu bị thương thì Trung Châu Nhị Cổ không biết.
Nên biết Huyền Môn Cương Khí là môn tối cao tuyệt học trong võ lâm. Trung Châu Nhị Cổ quan niệm rằng trong người Tiêu Lĩnh Vu đã có luồng cương khí hộ thân thì chàng không thể bị thương được.
Tiêu Lĩnh Vu nghiến răng ngầm chịu đau trầm giọng nói:
- Ðừng động vào y. Y đã trúng phải Tu La Chỉ Lực của tại hạ. Nếu không biết đường giải cứu thì chẳng những vô ích, có khi còn nguy đến tính mạng.
Ðỗ Cửu biến sắc hỏi:
- Tu La Chỉ Lực ư?
Rồi đặt Thương Bát xuống, xong lùi lại một bên.
Tiêu Lĩnh Vu vận nội công chống lại cơn đau. Một mặt chàng thi triển thủ pháp độc đáo của Liễu tiên tử để giải khai huyệt đạo cho Thương Bát.
Tuy chàng giải khai huyệt đạo cho Thương Bát nhưng chính chàng cũng đau đến toát mồ hôi.
Ðỗ Cửu đứng ngoài coi, lại tưởng chàng vì trị thương và giải khai huyệt đạo cho lão đại của hắn mà mệt quá toát mồ hôi, nên lòng hắn ngấm ngầm cảm kích.
Thương Bát được giải khai huyệt đạo rồi ngồi nhõm dậy. Hắn dương cặp mắt tròn xoe xuất thần nhìn Tiêu Lĩnh Vu một lúc rồi nói:
- Tiêu huynh trong mình đã mang võ công cũa mấy nhà chứ không phải một. Bửa nay Thương Bát này mới được mở rộng tầm mắt.
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Anh em tại hạ một đời đấu trí, tỷ võ đã nhiều. Ðây không phải mới thất bại lần đầu, nhưng chưa bao giờ bị thãm bại như lần nầy.
Hắn đưa mắt nhìn Ðỗ Cửu hỏi:
- Lão đệ! Bây giờ làm thế nào?
Trong lúc bất ngờ Ðổ Cửu không hiễu nên ngơ ngác hỏi:
- Chuyện gì?
Thương Bát hắng đặng một tiếng rồi đáp:
- Tiểu huynh đã chịu lời Tiêu Lĩnh Vu, nếu mình thất bại là thuộc về tay y suốt đời tuân theo mệnh lệnh. Việc nầy hệ trọng hơn cả cuộc sống chết của con người. Tiểu huynh dĩ nhiên phải giữ lời hứa, còn lão đệ thì tùy ý, tiểu huynh không dám bức bách lão đệ đi theo.
Ðỗ Cửu lẳng lặng, sắc mặt biến đổi luôn mấy lần. Hồi lâu hắn mới hỏi lại:
- Theo ý đại ca thì sao? Chẳng lẽ đại ca thực tình theo ý suốt đời tuân theo mệnh lệnh?
Kim Bàn Toán Thương Bát đáp:
- Tiểu huynh đã nói câu gì là không bao giờ thay đổi. Còn lão đệ chưa hứa lời với y, thì hiện giờ trách nhiệm đó sang cho tiểu huynh cũng được.
Tiêu Lĩnh Vu biết giờ khắc nầy rất quan trọng cho hai người nên chàng không dúng miệng vào.
Ðỗ Cửu trong lòng lấy làm khó nghĩ. Hắn đi vòng quanh hai lượt rồi hỏi:
- Ðại ca có thượng sách nào không?
Thương Bát đáp:
- Nếu từ nay lão đệ cắt đứt nghĩa thâm giao, chúng ta không còn gì liên quan đến nhau nữa thì lão đệ không bị gò bó trong lời hứa của tiểu huynh.
Bỗng thấy Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu thở phào một cái rồi co giò chạy như bay. Chớp mắt đã không thấy tông tích đâu nữa.