Xác chết loạn giang hồ

Hồi 174

Tiêu Lĩnh Vu kinh hãi nghĩ thầm:

- Không hiểu luồng ám kình này phát ra từ lúc nào? Nếu nó theo

ống tiên đánh tới thì không thể mau lẹ như vậy. Vậy mình chẳng thể trách gã là

khoe khoang lỗ miệng. Nếu mình không có luồng cương khí hộ thân thì đòn này

đánh trúng huyệt đạo tất mình sẽ phải té nhào đúng như lời gã nói.

NgọcTiêu Lang Quân thấy luồng ám kình trúng ngực Tiêu Lĩnh Vu mà chàng

vẫn đứng yên không nhúc nhích tựa hồ chẳng có chuyện gì cả, gã còn thấy phản lực

hất ngược lại ngăn cản luồng ám kình thì không khỏi kinh hãi, bụng bảo dạ:

- “Té ra thằng cha này đã luyện Huyền môn tuyệt kỷ tối cao là luồng cương

khí hộ thân ”.

Hai người trong lòng đều kinh hãi nhưng vẫn tiếp tục tỷ đấu chứ chưa dừng lại.

Bỗng thấy Ngọc Tiêu Lang Quân hạ thấp ống tiêu xuống tránh khỏi chiêu trao

của Tiêu Lĩnh Vu, rồi xoay tay điểm vào uyển mạch tay mặt chàng.

Tiêu Lĩnh Vu thu tay mặt về đánh ra một chưởng.

Chiêu chưởng này liên miên không ngớt. Chỉ trong khoảnh khắc đã liên tục

đánh ra mười hai thức.

Ngọc Tiêu Lang Quân vội lùi lại ba bước hỏi:

- Phải chăng các hạ đã học môn Thiểm điện liên hoàn chưởng ở nơi Nam Dật

Công?

Tiêu Lĩnh Vu dừng tay lại đáp:

- Đúng rồi! Kiến thức các hạ thật quảng bác.

Lòng chàng không khỏi kinh hãi nghĩ thầm:

-“ Người này chẳng những võ công cao cường mà kiến thức cũng rất uyên

bác.”

Ngọc Tiêu Lang Quân lại hỏi:

- Môn chưởng pháp này các hạ học được ở đâu?

Tiêu Lĩnh Vu ngập ngừng nói:

- Cái đó xin các hạ miễn cho không thể trình bày được.

Ngọc Tiêu Lang Quân nói:

- Sở dĩ tại hạ hỏi như vậy là muốn biết rõ chính lão nhân gia đã thân hành

truyền thụ cho các hạ hay các hạ học được ở trong pho bí lục nào.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Chính lão nhân gia đã thân hành truyền thụ cho tại hạ.

Ngọc Tiêu Lang Quân hỏi:

- Thế ra Nam Dật Công vẫn còn sống trên thế gian. Hiện giờ lão ở đâu?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Lão nhân gia còn sống là chuyện đích thực, còn hiện ở đâu thì tại hạ không

thể trình bày được.

Ngọc Tiêu Lang Quân nói:

- Hừ! Các hạ không nói thì tại hạ sẽ điều tra cho biết.

Gã vung ngọc tiêu điểm tới.

Thế chưởng của Tiêu Lĩnh Vu đánh chênh chếch nhằm đập vào cây ngọc tiêu.

Ngọc Tiêu Lang Quân nghĩ thầm:

- “ Gã này thật là cuồng vọng, lại dùng tay đón lấy ngọc tiêu của ta. Ta phải

cho gã nếm mùi đau khổ mới được.”

Trong lòng xoay chuyển suy nghĩ, gã hạ thấp ngọc tiêu xuống đoạn hất ngược

lên đập vào tay Tiêu Lĩnh Vu.

Năm ngón tay chàng liền nắm lấy ống ngọc tiêu.

Ngọc Tiêu Lang Quân tức giận lẩm bẩm:

- Đây là người tự rước lấy nỗi đau khổ, không thể trách ta được.

Gã ngấm ngầm vận khí rồi xoay mạnh ống ngọc tiêu.

Nguyên ống ngọc tiêu này trên mình đầy mũi nhọn. Nội công của Ngọc Tiêu

Lang Quân rất thâm hậu, gã vận khí xoay chuyển ống tiêu không xoay gỡ được.

Ngọc Tiêu Lang Quân chau mày nói:

- Võ công của các hạ quả nhiên cao cường

Gã dừng lại một chút rồi nói:

- Hãy buông ống ngọc tiêu ra.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- “ Hai bên đối địch, sao gã lại yêu cầu ta buông ống ngọc tiêu? ”

Nhưng chàng nghĩ tới ống ngọc tiêu này rất trân quí, nên theo lời gã buống ra

cho khỏi hư hại.

Ngọc Tiêu Lang Quân không ngờ mình hô một tiếng như vậy mà chàng buông

ngọc tiêu ra thật.

Hắn liền lùi lại ba bước lạnh lùng nói:

- Tiêu huynh quả nhiên chịu nghe lời tiểu đệ.

Đột nhiên gã giơ ống tiêu lên. Dưới ánh trăng trông rõ những tia sáng lấp lánh

nhỏ như lông trâu từ trong ống tiêu bay ra phấp phới.

Nguyên ống tiêu này có đặt cơ quan ngâm chứa độc châm.

Tiêu Lĩnh Vu thấy thế lạnh lùng hỏi:

- Té ra ống ngọc tiêu này của các hạ còn có thể phát xạ ám khí tàn độc? Thật

là một chuyện khiến cho Tiêu mỗ mở rộng tầm mắt.

Ngọc Tiêu Lang Quân nói:

- Nếu các hạ không nghe lời tại hạ thì e rằng đã bị thương vì độc châm rồi.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Phương pháp dấu độc châm trong ống tiêu của các hạ tuy kỳ diệu và nham

hiểm khiến người ta khó nỗi đề phòng, nhưng chưa chắc đã đả thương được Tiêu

mỗ.

Ngọc Tiêu Lang Quân không hiểu tay Tiêu Lĩnh Vu đã đeo bao tay bằng da

giao ngàn năm, đao kiếm không chém vào được. Gã cười lạt nói:

- Lẫy nỏ trong ống tiêu rất mãnh liệt tuy trong mình các hạ có cương khí hộ

thân cũng chẳng tài nào cản trở được những mũi độc châm đâm vào người.

Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:

- “ Ta buông ống ngọc tiêu là vì hảo ý, vậy không nên tranh luận với gã về vụ

này.

Rồi chàng không nói gì nữa.

Ngọc Tiêu Lang Quân hỏi:

- Tại hạ đã nương tay sao các hạ không chịu hiểu mà bỏ đi?

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- “ Nếu ta chịu lời rút lui tất gã này hạ độc thủ gây nên một phen kiếp nạn. Ta

phải nghĩ cách để kiềm chế gã mới được...

Tiêu Lĩnh Vu từ từ rút trường kiếm ở sau lưng ra nói:

- Những chiêu số ngọc tiêu của các hạ dĩ nhiên cực kỳ tinh diệu tại hạ hy vọng

lĩnh giáo thêm mấy chiêu chưởng pháp của các hạ.

Ngọc Tiêu Lang Quân cười lạt hỏi:

- Tiêu Lĩnh Vu! Các hạ có biết tại sao chỗ nào tại hạ cũng nương tay với các

hạ không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ không hiểu.

Ngọc Tiêu Lang Quân nói:

- Đó là do tại hạ nể mặt một người.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Ai vậy? Người đó có liên quan gì đến tại hạ?

Ngọc Tiêu Lang Quân mắt lộ sát khí lạnh lùng hỏi:

- Bình sinh tại hạ đối với bất cứ ai cũng không nhẫn nại như đối với Tiêu Lĩnh

Vu. Đây đúng là một điều ngoại lệ của tại hạ.

Tiêu Lĩnh Vu cười lạt đáp:

- Các hạ hà tất phải quan tâm chi hết. Tiêu Lĩnh Vu là Tiêu Lĩnh Vu chẳng có

liên quan gì đến ai hết. Các hạ cứ việc phóng tay động thủ đi.

Ngọc Tiêu Lang Quân cặp mắt lấp loáng ánh thần quang lạnh lùng hỏi:

- Phải chăng các hạ bức bách tại hạ phải động thủ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ không định như vậy. Nhưng không muốn các hạ nương tay với mình.

Chúng ta trông vào võ công để phân thắng bại.

Ngọc Tiêu Lang Quân ngửa mặt lên trời nói:

- Giỏi lắm! Hãy coi chừng!

Đột nhiên gã vung tay điểm tới.

Tiêu Lĩnh Vu tuy ngoài miệng hời hợt như vậy mà trong lòng đã rất quan tâm

đến đối phương. Chàng hít một hơi chân khí lùi lại ba bước.

Ngọc Tiêu Lang Quân cười lạt, huy động ngọc tiêu đánh liền ba chiêu.

Tuy gã chỉ đánh ba chiêu mà bóng tiêu mịt mù chia ra bốn mặt tám phương

công kích.

Tôn Bất Tà quay lại ngó Vô Vi đạo trưởng:

- Chiêu số của gã này thật là kỳ dị. Bình sinh lão khiếu hóa chưa thấy bao giờ.

Vô Vi đạo trưởng vẻ mặt nghiêm trọng nói:

- Đây là một trường ác đấu nguy hiểm, thắng bại không lường...

Lão chưa dứt lời đột nhiên dừng lại.

Tiêu Lĩnh Vu bị bóng tiêu bức bách phải lùi lại năm bước mới tránh khỏi.

Ngọc Tiêu Lang Quân cười nói:

- Các hạ tránh khỏi cuồng phong tam chiêu của tại hạ thật là hiếm có.

Miệng gã nói vậy mà cây ngọc tiêu trong tay thi triển thế công chẳng chậm lại

chút nào. Gã ra chiêu mỗi lúc một mau lẹ khiến toàn thân Tiêu Lĩnh Vu bị bao vây

trong vòng tiêu ảnh.

Chỉ trong nháy mắt hai người đã tỷ đấu mười mấy hiệp. Tiêu Lĩnh Vu lâm vào

tình trạng phải xoay chuyển luôn luôn, không lúc nào rảnh để phản kích.

Tôn Bất Tà thấy thế trong lòng nóng nẩy, khẽ hỏi Vô Vi đạo trưởng:

- Lão khiếu hóa nhận thấy tình thế có vẻ bất lợi. Nếu cuộc đấu còn tiếp tục thì

Tiêu Lĩnh Vu khó lòng chống nổi. Lão khiếu hóa giúp y nên chăng?

Vô Vi đạo trưởng đáp:

- Chi bằng hãy chờ một lúc nữa xem sao rồi sẽ liệu.

Tuy lão trấn an Tôn Bất Tà mà chính lão cũng kinh hãi vô cùng.

Tiêu Lĩnh Vu ở vào tình trạng bị ngọc tiêu bao vây không đường phản kích.

Trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, tình thế vẫn không thay đổi.

Ngọc Tiêu Lang Quân tuy phóng chiêu rất lợi hại nhưng cũng không có cách

nào đánh rớt được trường kiếm của Tiêu Lĩnh Vu.

Đột nhiên Tiêu Lĩnh Vu quát lên một tiếng thật to. Thanh trương kiếm ở trong

bóng tiêu trùng điệp bắt đầu phản công. Tiêu kiếm chạm nhau chát chúa vang lên

không ngớt.

Tiêu Lĩnh Vu lừa mãi mới được chỗ sơ hở liền mượn cơ hội để phản kích thoát

ra khỏi làn bóng tiêu khi nào chàng để lỡ dịp? Thanh trường kiếm phóng ra ba

chiêu, ánh hàn quang lấp loáng. Thế kiếm phản kích có cơ vãn hồi được liệt thế.

Vô Vi đạo trưởng thở dài một cái nói:

- Té ra bóng tiêu vẫn không làm Tiêu đại hiệp phải mê man đầu óc...

Lúc này người tay sắt đứng đằng sau Ngọc Tiêu Lang Quân cũng kinh hãi.

Cặp mắt hắn tròn xoe nhìn hai người động thủ. Hiển nhiên hắn cũng nhận thấy chủ

hắn đã phải vận dụng toàn lực.

Hai người càng chiến đấu càng ác liệt. Cả tiêu lẫn kiếm đều phóng ra những

chiêu số kỳ ảo.

Vô Vi đạo trưởng quay lại ngó Tôn Bất Tà khẽ nói:

- Lão tiền bối! Làm thế nào để cho họ bãi chiến không đánh nhau nữa.

Tôn Bất Tà đáp:

- Bây giờ ta có quát họ dừng tay chắc họ cũng không chịu thôi.

Vô Vi đạo trưởng nói:

- Nếu hai bên còn đánh nhau nữa thì e rằng đi vào cục diện hai bên cùng nguy

khốn.

Tôn Bất Tà nhìn kỷ thấy Tiêu Lĩnh Vu toát mồ hôi trán, hiển nhiên chàng đã

vận dụng toàn lực. Ngọc Tiêu Lang Quân cũng vậy. Đột nhiên thanh âm trong trẻo

cất lên:

- Dừng tay!

Ngọc Tiêu Lang Quân đánh liền ba chiêu ngăn chặn thanh trường kiếm của

Tiêu Lĩnh Vu rồi nhảy lùi lại năm bước.

Từ ngày Tiêu Lĩnh Vu ra đời đây là lần đầu tiên chàng gặp phải một tay địch

thủ như vậy. Cuộc đấu nguy hiểm vô cùng nên chàng bất giác sinh lòng kính phục

Ngọc Tiêu Lang Quân. Nên gã thu chiêu về lùi lại chàng cũng không rượt theo.

Chàng quay đầu nhìn ra thấy một tiểu cô nương chừng 15, 16 tuổi, mặc quần

xanh áo ngắn, lưng thắt dây vàng, đeo bảo kiếm. Cô đứng ngoài cửa lớn. vẻ mặt rất

nghiêm nghị.

Tiêu Lĩnh Vu động tâm tự hỏi:

- Con nha đầu này phải chăng là thiếu nữ mình gặp đêm qua? Thị đã là kẻ hầu

cận của Khâu tỷ tỷ thì chắc vâng mệnh tỷ tỷ tới đây.

Ngọc Tiêu Lang Quân là con người lạnh lẽo cuồng ngạo như vậy mà vừa ngó

thấy cô bé vội vàng vòng tay nói:

- Tố Văn cô nương! Cô nương bình yên chứ?

Thiếu nữ áo xanh đảo cặp mắt nhìn bốn phía, lại ngó quần hào đương trường

rồi nghiêng mình đáp:

- Tiểu tỳ đâu dám nhận lời chào hỏi của Ngọc Tiêu Lang Quân.

Ngọc Tiêu Lang Quân vẫn lễ phép hỏi:

- Cô nương tới đây có điều chi chỉ bảo?

Gã hỏi câu này với vể mặt rất khẩn trương.

Tố Văn đáp:

- Tiểu tỳ đến nói cho Ngọc Tiêu Lang Quân hay một việc.

Ngọc Tiêu Lang Quân hỏi ngay:

- Việc chi? Phải chăng Khâu cô nương...

Tố Văn ngắt lời:

- Phải rồi! Cô nương sai tiểu tỳ đến nói cho Ngọc Tiêu Lang Quân hay là cuộc

hẹn đêm nay cô nương không đến được.

Ngọc Tiêu Lang Quân biến sắc hỏi:

- Tại sao vậy?

Tố Văn đáp:

- Tiểu tỳ cũng không biết tại sao.

Thị đưa mắt ngó Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tiêu tướng công! Tướng công không nhận biết tiểu tỳ ư?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Mới được gặp cô có một lần, tại hạ không hiểu...

Tố Văn ngắt lời:

- Không phải! Chúng ta gặp nhau hai lần rồi.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Lần trước cô cải dạng nam trang, dĩ nhiên không kể.

Tố Văn mỉm cười, đưa mắt ngó Ngọc Tiêu Lang Quân nói:

- Cô nương bảo tướng công bất tất phải chờ ở đây nữa.

Ngọc Tiêu Lang Quân hỏi:

- Bữa nay không được hội kiến thì ngày nào mới gặp nhau?

Tố Văn đáp:

- Cô nương nói là khi nào muốn gặp tướng công sẽ cho người đến kiếm.

Ngọc Tiêu Lang Quân sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Hiển nhiên trong lòng gã

xúc động đến cực điểm. Gã trầm ngâm một lát rồi đột nhiên nhìn người tay sắt vẫy

tay nói:

- Chúng ta đi thôi.

Rồi gã tung mình vọt lên nóc nhà biến mất.

Người tay sắt cũng tung mình vọt lên, chạy nhanh như gió biến mất vào trong

bóng đêm.

Tố Văn chú ý nhìn hai người đi xa rồi tiến lại gần Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tiêu tướng công! Tướng công có muốn gặp cô nương của tiểu tỳ không?

Tiêu Lĩnh Vu hững hờ đáp:

- Nếu y bận việc quá không có thì giờ tiếp kiến thì thôi cũng được.

Tố Văn giương cặp mày liễu lên hỏi:

- Đêm qua tướng công khẩn khoản cầu kiến cô nương tiểu tỳ, sao hôm nay lại

đổi tâm ý?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Cô đừng hiểu lầm. Nếu Khâu tiểu thư có thì giờ tiếp kiến, dĩ nhiên tại hạ phải

phó ước.

Tố Văn hỏi:

- Không phải ước hẹn chi nữa, tiểu tỳ đưa tướng công đi gặp cô nương ngay

được không?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:

- Như vậy có tiện không?

Tố Văn đáp:

- Nếu không tiện hay tiểu thư không ưng chịu thì dù tiểu tỳ có lớn mật đến

mấy cũng chẳng dám dẫn tướng công đi.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tại hạ có hai điều băn khoăn muốn hỏi cô.

Tố Văn đáp:

- Được rồi! Tướng công hỏi đi.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao đêm qua Khâu cô nương không muốn gặp tại hạ mà bữa nay lại sai cô

nương đến đây tìm kiếm? Nội tình vụ này ra làm sao?

Tố Văn ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:

- Đừng nói tiểu tỳ không biết nội tình, mà dù có biết đi chăng nữa cũng không

dám nói cho tướng công hay.

Tiêu Lĩnh Vu chau mày hỏi:

- Cô nương có biết bây giờ Khâu tỷ tỷ kiếm tại hạ vì việc gì không?

Tố Văn đáp:

- Vì việc gì thì Tiêu tướng công cứ đến gặp Khâu tiểu thư rồi sẽ rõ.

Đột nhiên thị hạ thấp giọng xuống nói tiếp:

- Mối thân thích hoặc tình cố cựu giữa Khâu tiểu thư cùng tướng công thế nào

tiểu tỳ không hay biết gì hết. Nhưng tiểu tỳ nhận thấy tiểu thư đã vì tướng công hao

phí tâm lực rất nhiều. chị em tiểu tỳ nhiều phen phải chạy thục mạng. Vụ Nam Hải

ngũ hung chỉ mới là một chuyện trong đó mà thôi. Dường như tiểu thơ không muốn

tiêu tướng công hay biết những vụ này nên chỉ ngấm ngầm viện trợ...

Thị nói chưa hết lời liền dừng lại.

Tiêu Lĩnh Vu chờ một lát không thấy Tố Văn nói tiếp liền giục:

- Cô nương nói hết đi.

Tố Văn lắc đầu đáp:

- Không còn gì nữa.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi gặng:

- Sao cô lại không nói nữa?

Tố Văn lắc đầu đáp:

- Tiểu tỳ không nên nói mà cũng không dám nói.

Tiêu Lĩnh Vu trấn an thị:

- Không sao đâu. Tại hạ chỉ muốn nghe cho biết mà thôi.

Tố Văn thở phào một cái rồi đáp:

- Tiểu tỳ đã nói nhiều quá. Xin Tiêu tướng công đừng hỏi nữa.

Tiêu Lĩnh Vu quay lại ngó Tôn Bất Tà rồi hỏi:

- Xin cô nương cho biết mấy ông bạn của tại hạ có thể đi theo được chăng?

Tố Văn đáp:

- Lúc tiểu tỳ ra đi, tiểu thư không căn dặn điều này. Nhưng tiểu tỳ vẫn biết

trước nay tiểu thư không thích gặp người lạ bao giờ.

Tôn Bất Tà nói:

- Tiêu huynh đệ bất tất phải quan tâm. Bọn lão khiếu hóa chờ ở đây cũng được.

Tiêu Lĩnh Vu nhẹ buông tiếng thở dài hỏi:

- Hiện giờ Khâu cô nương ở đâu?

Tố Văn đáp:

- Tiểu thư cũng ở gần đây.

Tiêu Lĩnh Vu quay lại ngó Tôn Bất Tà, chắp tay nói:

- Xin các vị chờ cho một chút, tại hạ đi rồi trở về ngay.

Tôn Bất Tà đáp:

- Huynh đệ cứ tuỳ tiện.

Tố Văn vừa trở gót vừa nói:

- Chúng ta đi thôi.

Thị cất bước đi trước, Tiêu Lĩnh Vu đi theo sau.

Ra khỏi tòa nhà, Tố Văn quay lại hỏi:

- Chúng ta đi lẹ hơn một chút được chăng?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Cô nương cứ việc tuỳ tiện thi triển khinh công, tại hạ tự tin có thể theo kịp.

Tố Văn mỉm cười đáp:

- Tiểu tỳ đã hiểu qua võ công của Tiêu tướng công, thật là cao minh vô cùng.

Tiểu tỳ không có ý so bì khinh công với tướng công.

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ tới mấy lần thị ở trong bóng tối ngấm ngầm giúp đỡ mình,

bất giác mặt nóng bừng lên.

Tố Văn dường như ngó thấy chỗ bẽn lẽn của Tiêu Lĩnh Vu. Đột nhiên thì

phóng mình lao đi, miệng hô:

- Tiểu tỳ xin dẫn đường.

Khinh công của Tố Văn vào hàng trác tuyệt. Tiêu Lĩnh Vu chỉ ngơ ngác một

chút thì thị đã chạy xa bốn năm trượng. Chàng vội đề khí rượt theo.

Hai người cùng thi triển khinh công. Chỉ trong khoảnh khắc đã chạy được mấy

dặm.

Tiêu Lĩnh Vu vận toàn lực thi triển khinh công, đã gần lại được một trượng.

Bất ngờ Tố Văn dừng lại đột ngột, chàng không kịp đề phòng, chút nữa đụng mạnh

vào thị.

Trong lúc hối hả, chàng hít một hơi chân khí vội thu đà lại.

Tố Văn mỉm cười nói:

- Khinh công của Tiêu tướng công quả nhiên rất cao cường.

Tiêu Lĩnh Vu hô hấp chậm lại nói:

- Sao không đi nữa?

Tố Văn giơ tay trỏ vào khu bóng xanh rậm rạp cách đó mấy trượng, bên trong

có ẩn hiện mái nhà gianh. Thị đáp:

- Đến nơi rồi. Tiểu thư ở trong nhà gianh kia.

Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn ngôi nhà gianh muốn nói lại thôi.

Tố Văn bước chậm lại khẽ nói:

- Tiêu tướng công! Lát nữa tướng công gặp Khâu tiểu thư, mong rằng tướng

công nói năng dè dặt một chút.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tại sao vậy?

Tố Văn đáp:

- Tiểu thư đau khổ nhiều rồi, tướng công không nên làm cho tiểu thư phải

phiền lòng.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Được rồi! Tại hạ sẽ hết sức nhẫn nại.

Đến gần căn nhà gianh, Tố Văn gõ nhẹ vào phên cổng tre hai cái.

Bỗng nghe cánh cổng kẹt mở. Một thiếu nữ toàn thân mặc áo hồng, rất xinh

đẹp, lưng đeo trường kiếm đứng đó.

Tố Văn khẽ hỏi:

- Tiểu thư có nhà không?

Thiếu nữ áo hồng đưa mắt ngó Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tiểu thư ở trong nhà. Mời Tiêu tướng công vào.

Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:

- Sao tên nha đầu này lại biết ta họ Tiêu.

Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chân chàng từ từ bước vào.

Cách trần thiết trong nhà rất đơn giản. Ngoài cái bàn gỗ và bốn cái ghế tre

không còn vật gì khác.

Một bước rèm màu xanh nhạt ở mé tả buông rủ xuống, chia căn nhà làm hai

gian.

Tố Văn đứng bên ngoài, thiếu nữ áo hồng theo Tiêu Lĩnh Vu đi vào. Thị khẽ

nói:

- Tướng công hãy chờ một chút. Tiểu tỳ vào bẩm tiểu thơ.

Bỗng nghe sau tấm rèm có tiếng thiếu nữ trong trẻo cất lên:

- Ngươi hãy lui ra.

Tấm rèm lay động. Một thiếu nữ võ phục màu huyền từ từ bước ra.

Tỳ nữ áo hồng nghiêng mình “dạ” một tiếng rồi rón rén lui ra ngoài.

Tiêu Lĩnh Vu chăn chú nhìn vào thiếu nữ áo huyền thì đúng là Khâu Tiểu San

mà chàng đã xa cách bấy lâu. Vẻ phong vận của nàng bây giờ lại càng khiến cho

lòng người phải rung động.

Khâu Tiểu San vẻ ưu phiền lộ ra đôi mắt, nhưng nàng nở một nụ cười gượng

hỏi:

- Nhìn gì vậy? Chẳng lẽ đệ đệ không nhận ra được tỷ tỷ ư?

Tiêu Lĩnh Vu kính cẩn chắp tay đáp:

- Mấy năm trời hình ảnh tỷ tỷ vẫn quanh quẩn trong lòng tiểu đệ, có lý nào lại

không nhận ra?