- Bọn ta để hai vị lại làm con tin. Có thế thì khi họ phóng ám khí
còn phải uý kỵ một phần.
Bạch Mai lắc đầu đáp:
- Các hạ nói thế thì chưa hiểu gì về Thẩm Mộc Phong. Đừng nói bọn tiểu tỳ
chỉ là hai tên nữ tỳ thân phận thấp kém mà cả đến những nhân vật quan hệ gấp mười
bọn tiểu tỳ, khi y đã muốn giết các vị thì cũng hy sinh như không.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ giục:
- Giải khai huyệt đạo và buông tha hai cô ngay đi.
Thương Bát ngơ ngác hỏi:
- Đại ca định tha chúng thật ư?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Chẳng thật thì còn giả sao được?
Thương Bát theo lời giải khai huyệt đạo cho hai cô rồi nói:
- Bây giờ hai vị đi đi.
Bạch Mai nói:
- Như vậy không được.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Vậy phải thế nào?
Bạch Mai đáp:
- Đừng để bọn chúng trông thấy là đại hiệp tha bọn nô tỳ.
Đỗ Cửu lạnh lùng nói:
- Phải chăng làm như các cô tự trốn thoát được?
Bạch Mai đáp:
- Đúng thế! Để che mắt bọn chúng mong rằng hai vị động thủ với chị em tiểu
tỳ mấy chiêu.
Thương Bát nói:
- Chúng ta đưa Phật thì đưa đến Tây Thiên. Hừ! Sau khi hai vị gặp bọn họ bảo
chúng phóng nhiều ám khí ra.
Hắn vung chưởng đánh tới Bạch Mai.
Bạch Mai nghiêng mình né tránh, khẽ nói:
- Tiêu đại hiệp! Khi đại hiệp nghe thấy tiếng tiểu tỳ kêu thét lên thì lập tức
xông vào căn nhà phía bắc.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ nhớ rồi.
Thương Bát nói:
- Không thể tin lời bọn đàn bà con gái được.
Hắn vung song chưởng đánh liền bốn chiêu.
Mấy người đối đáp thanh âm rất nhỏ. Bọn thủ hạ Bách Hoa sơn trang mai phục
bên ngoài dù có nghe tiếng cũng chỉ lờ mờ, không thể hiểu rõ nội tình.
Lục Hà vừa xoay tay phóng chưởng đánh về phía Triển Diệp Thanh vừa quát:
- Có dám tiếp một chưởng của ta không?
Triển Diệp Thanh cười lạt vung tay lên tiếp chưởng.
Đối với quyết định của Tiêu Lĩnh Vu phóng thích hai tên nữ tỳ y không cho là
phải. Nhưng thấy Thương Bát nhắm mắt theo lệnh của chàng y cũng không tiện
ngăn cản song trong lòng vẫn không phục, vẻ tức giận lộ ra ngoài mặt. Y thấy Lục
Hà phóng chưởng đánh tới liền vận toàn lực phản kích.
Lục Hà bị chấn động lùi lại bốn năm bước.
Bạch Mai vừa phóng chưởng đánh ra vừa lớn tiếng hỏi Lục Hà:
- Thương thế muội muội có nặng không?
Thị vừa hỏi vừa chạy về căn phòng hướng bắc.
Triển Diệp Thanh nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Thái độ nhân từ của Tiêu huynh quả nhiên ít người bì kịp, tiểu đệ rất lấy làm
khâm phục.
Tiêu Lĩnh Vu biết y tức giận mình vì vụ phóng thích hai ả nữ tỳ. Chàng chỉ
mỉm cười chứ không tranh biện.
Triển Diệp Thanh lại nói:
- Nhưng trên chốn giang hồ lòng người man trá mà Tiêu đại hiệp nhân từ như
vậy thì e rằng không hợp với cách bôn tẩu giang hồ.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Dù chúng ta có giữ hai ả lại cũng chưa chắc đã thoát được mối nguy hiểm
đêm nay, chi bằng buông tha chúng quách.
Triển Diệp Thanh không phục đáp:
- Tiêu huynh thương tiếc địch nhân nhưng địch nhân chưa chắc đã thương
mình. Phóng thích hai ả khác gì thả hổ về rừng...
Y chưa dứt lời bỗng có tiếng kêu thét lên.
Tiêu Lĩnh Vu vọt người đi hô:
- Mau xông tới đi!
Triển Diệp Thanh, Thương Bát, Đỗ Cửu theo sau Tiêu Lĩnh Vu xông về hướng
chính bắc.
Bỗng nghe tiếng rào rào, từ trong căn phòng mé nam bắn ra hàng trăm mũi
ngân trâm.
Tiêu Lĩnh Vu huy động xác chết để đón đỡ ám khí hô:
- Xông tới lẹ đi.
Động tác của bốn người cực kỳ mau lẹ, nhảy một cái đã xa hơn trượng. Lúc
ngân châm bắn tới thì bốn người đã rời khỏi chỗ cũ khá xa.
Những mũi ngân trâm này tuy tàn độc vô cùng nhưng bắn gần tới nơi thì đã hết
sức. Tiêu Lĩnh Vu nâng xác chết trên tay vung lên đỡ gạt. Bọn Triển Diệp Thanh
thừa cơ nhảy vào hành lang.
Lúc này nếu không gian phía bắc cũng có ám khí bắn tới thì bọn Triển Diệp
Thanh dù võ công cao cường đến đâu cũng khó lòng tránh khỏi độc châm. Nhưng
trong căn phòng phía bắc yên lặng như tờ không có ám khí bắn ra.
Tiêu Lĩnh Vu vừa vung xác chết đón đỡ ám khí mặt sau vừa nhảy vọt vào hành
lang.
Chàng thấy Thương Bát, Đỗ Cửu, Triển Diệp Thanh đều cầm binh khí đứng tựa
vào tường dừng lại thì lấy làm kỳ hỏi:
- Sao các vị không vào nhà đi?
Triển Diệp Thanh đáp:
- Bọn tiểu đệ còn chờ Tiêu đại hiệp.
Tiêu Lĩnh Vu đá vào cánh cửa cho mở ra rồi né mình sang một bên.
Bỗng nghe thanh âm yếu ớt của thiếu nữ cất lên:
- Các vị vào đi.
Hiển nhiên là thanh âm của Bạch Mai, tựa hồ thị đã bị trọng thương.
Tiêu Lĩnh Vu tay trái che mặt phòng thủ, lạng người vào nhà.
Thương Bát, Đỗ Cửu cũng vào theo.
Đỗ Cửu quẹt lửa lên coi thì thấy bốn đại hán mặc võ phục nằm chết lăn trong
nhà. Lục Hà đầy mình trúng độc châm. Thị đã tắt thở chết rồi. Còn Bạch Mai nằm
lăn phía trong cửa, chỉ còn thoi thóp thở.
Thế là một bức tranh thê thảm đổi lấy sự an toàn cho bọn Tiêu Lĩnh Vu bốn
người.
Tiêu Lĩnh Vu cúi xuống ôm Bạch Mai lên hỏi:
- Cô nương bị thương có nặng lắm không?
Bạch Mai lắc đầu đáp:
- Tiểu tỳ không sống được nữa rồi. Tiêu đại hiệp đừng quan tâm vô ích. Ngày
sau đại hiệp trừ diệt được Thẩm Mộc Phong là đã báo thù được cho chị em tiểu tỳ
rồi đó.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:
- Nếu cô nương không cứu trợ cho bọn tại hạ thì đâu đến nỗi trọng thương thế
này. Tiêu mỗ phải tận tâm kiệt lực cứu vãn sinh mạng cô nương.
Bạch Mai lắc đầu đáp:
- Tiêu đại hiệp đừng nhọc lòng nữa. Trong nhà này bố trí rất nhiều cơ quan
nhưng đã bị tiểu tỳ phá hủy hết. Các vị theo cửa sổ sau mà ra, cứ theo dãy hành lang
mà đi, đừng để ánh đèn lửa phía trước soi rõ. Các vị đi tới đầu hành lang mé tây
vượt tường ra ngoài là thoát hiểm.
Thị nói dứt lời kiệt lực thở lên hồng hộc.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn lại thấy hai mắt thị nhắm nghiền dường như không còn
cách nào chống chọi được nữa. Chàng liền đề tụ chân khí đặt tay lên lưng thị trút
nội lực vào.
Bạch Mai thở hổn hển hỏi:
- Các hạ có đúng là Tiêu Lĩnh Vu đại hiệp không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Chính là tại hạ.
Bạch Mai nói:
- Tiểu tỳ muốn được nhìn chân diện của Tiêu đại hiệp được chăng?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Được lắm!
Chàng liền tháo mặt nạ ra.
Bạch Mai thu hết tinh thần nhìn chàng rồi nói:
- Đại hiệp ráng chiếu cố cho Ngọc Lan muội muội.
Dứt lời thị nhắm mắt, ngưng thở.
Tiêu Lĩnh Vu buồn rầu thở dài, đặt thi thể Bạch Mai xuống, đưa mắt nhìn
quanh một lượt nói:
- Y xông vào trong nhà rồi nhân lúc chúng vô tình mà hạ thủ giết được hai tên.
Một tên phóng độc châm chút cả vào người Lục Hà. Lục Hà phản kích tên thứ ba
này, Bạch Mai cùng tên thứ tư rồi cả hai cùng chết.
Thương Bát nói:
- Hai vị cô nương hào khí chẳng kém gì bọn mày râu. Thương Bát xin bái tạ
hương hồn hai vị đã cứu mạng.
Hắn nói rồi nhìn thi thể hai vị xá dài.
Triển Diệp Thanh liếc mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tiểu đệ không hiểu hai vị cô nương đã bỏ chỗ tối theo chỗ sáng. Bây giờ xin
tạ tội.
Hắn cũng kính cẩn xá dài hai bộ thi thể.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:
- Một ngày kia bọn tại hạ giết được Thẩm Mộc Phong sẽ nhớ đến hai vị cô
nương mà bái vọng. Thương huynh đệ chớ quên điều đó.
Thương Bát đáp:
- Tiểu đệ nhớ rồi.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Chúng ta đi thôi. Chẳng thể phụ tấm lòng khẳng khái của hai vị cô nương đã
liều mạng cứu mình.
Chàng cất bước tiến về phía trước.
Mọi người theo lời dặn của Bạch Mai mở cửa sổ phía sau nhìn ra quả thấy dẫy
hành lang rất dài.
Tiêu Lĩnh Vu vận nội lực bẻ gẫy chấn song chuồn ra rồi theo dãy hành lang đi
về phía tây.
Vừa tới góc nhà bỗng thấy ánh hàn quang lấp loáng, một thanh đơn đao chém
tới trước mặt.
Tiêu Lĩnh Vu vươn tay mặt chụp lấy thanh đao, giựt mạnh một cái lôi cả người
kia ra.
Triển Diệp Thanh đưa trường kiếm chém ngang chặt đứt cánh tay người đó.
Bỗng thấy người kia xoay mình một cái, đụng vào vách đánh “kịch” một tiếng
rồi không thấy đâu nữa. Té ra trong bức vách có đặt cơ quan chuyển động.
Thương Bát tỉnh ngộ nói:
- Phải rồi! Tiểu đệ bị trúng đao cũng do cơ quan chuyển động đột nhiên chém
tới khiến người ta khó đề phòng.
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã đi tới cùng đường dãy hành
lang. Tiêu Lĩnh Vu đề khí tung mình nhảy qua bức tường thấp.
Bên kia bức tường hoa cỏ xinh tươi, đình tạ nguy nga, đúng là một chốn hoa
viên yên tĩnh.
Thương Bát, Đỗ Cửu, Triển Diệp Thanh tiếp tục nhảy ra.
Thương Bát đảo mắt nhìn quanh rồi nói:
- Nơi đây có nhiều điều quái lạ. Chúng ta mau mau trở ra.
Mọi người đi sát chân tường tiến về phía tây.
Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi:
- Hậu viên này coi có vẻ như là hoa viên của một vị quan lớn, sao lại giáp vách
với Tam Giang Thư Ngụ?
Mọi người đi rất mau lẹ, may mà không xảy ra chuyện gì.
Mọi người vượt tường ra ngoài, lại thấy đèn lửa sáng choang, kẻ đi người lại
tấp nập, hiển nhiên đã đến mặt trước Tam Giang Thư Ngụ.
Khinh công mấy người tuy vào hạng siêu việt nhưng đèn lồng treo cao, trăm
ngàn con mắt ngó lên, dĩ nhiên chẳng thể tránh khỏi mục lực bên địch.
Bỗng nghe tiếng quát:
- Phi tặc! Phi tặc!
Mọi người đều dừng lại ngước mắt nhìn lên.
Thương Bát nói:
- Chúng ta trà trộn vào đám đông.
Mấy người động tác rất mau lẹ, chớp mắt đã hoà mình vào đám đông du
khách.
Cả bọn vượt qua đám đông đi tới cỗ xe liền nhảy vọt lên. Cỗ xe lập tức bon
bon chạy về phía trước.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Chúng ta đi đâu?
Mấy người vừa thoát nạn chưa nghĩ tới chuyện đi đâu, làm gì?
Những biến hóa ở Tam Giang Thư Ngụ nhất nhất vượt ra ngoài sự tiêu liệu của
quần hào. Những kế hoạch mấy vị đã dự định để ứng phó đều không thích dụng.
Sự im lặng kéo dài trong thời gian chừng uống cạn tuần trà. Triển Diệp Thanh
bỗng lên tiếng:
Bây giờ chúng ta đã biết rõ Tam Giang Thư Ngụ là nơi đặt tai mắt của Thẩm
Mộc Phong. Theo ý tiểu đệ thì nên hội họp cùng Tôn lão tiền bối phá hủy nó đi.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Nơi đây tuy đặt nhiều cơ quan nhưng muốn phá hủy đi không phải là việc
khó. Vấn đề là sau khi phá được Tam Giang Thư Ngụ rồi, Thẩm Mộc Phong có
dựng nên một tòa Tam Giang Thư Ngụ khác không? Hắn là người thâm độc, hành
sự không lựa chọn thủ đoạn. Chỉ cần trừ khử một mình Thẩm Mộc Phong đi, còn
ngoài ra không thành vấn đề.
Triển Diệp Thanh nói:
- Tiêu huynh nói thế là phải nhưng giết Thẩm Mộc Phong há phải chuyện dễ
dàng?
Bỗng thấy Thương Bát vung tay lên không một tiếng động điểm huyệt đại hán
dong xe.
Triển Diệp Thanh kinh hãi vội đưa tay mặt ra điểm vào huyệt mạch môn
Thương Bát, miệng y lớn tiếng quát hỏi:
- Thương Bát huynh! Thương huynh làm thế là có ý gì?
Đột nhiên đại hán dong xe vung chưởng lên đánh vào lưng ngựa, đồng thời gã
nhảy vọt xuống chạy biến vào trong bóng đêm mất hút.
Thương Bát lắc đầu nói:
- Đáng tiếc! Đáng tiếc ôi là đáng tiếc!
Lúc này Triển Diệp Thanh đã hiểu chuyện gì rồi. Y ngẩn người ra nói:
- Người đó là...
Thương Bát ngắt lời:
- Hắn là người Bách Hoa sơn trang giả làm xa phu.
Triển Diệp Thanh nói:
- Nếu vậy thì tên đệ tử bản môn ngồi dong xe e rằng bị nạn mất rồi.
Thương Bát đáp:
- Nếu y không chết tất cũng bị người ta điểm huyệt.
Triển Diệp Thanh nói:
- Thương huynh quả là người lịch duyệt phong phú, cơ cảnh hơn người. Tiểu
đệ còn thua kém nhiều lắm.
Thương Bát vung tay đánh vào thành xe đánh “binh” một cái. Thành xe lập tức
gẫy thành một lỗ thủng lớn. Hắn nói:
Chúng ta hãy xuống xe rồi sẽ tính.
Thương Bát nhảy xuống trước, bọn Tiêu Lĩnh Vu, Đỗ Cửu, Triển Diệp Thanh
nối đuôi nhau nhảy ra.
Cỗ xe ngựa vẫn bon bon chạy về phía trước nhanh như tên bắn.
Thương Bát nhìn cỗ xe mất hút khẽ thở dài nói:
- Vụ này sơ hở rất nhiều, Triển huynh chỉ lưu tâm một chút là nhận ra ngay.
Triển Diệp Thanh nói:
- Trừ khi tiểu đệ nhìn kỷ mặt gã xa phu để nhận diện ngoài ra chẳng còn cách
nào khác.
Thương Bát nói:
- Chúng ta lên xe rồi, gã không nói nửa lời, ra roi cho xe chạy ngay. Đó là một
điều khả nghi. Tiểu đệ lại thấy gã cho xe chạy ra ngoài thành, liền ra tay điểm huyệt
gã, chẳng ngờ lại bị Triển huynh giải cứu.
Triển Diệp Thanh bẽn lẽn đáp:
- Tiểu đệ rất lấy làm hổ thẹn.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Nếu Triển huynh không động thủ thì tiểu đệ cũng ra tay ngăn cản. Thật là
đáng thẹn.
Đỗ Cửu nhìn quanh thấy chỗ này rất đỗi hoang lương. Những tiếng sóng vỗ từ
phía xa vọng lại. Bất giác hắn chau mày nói:
- Tên phu xe giả kia dẫn dụ chúng ta tới đây tất phải có dụng ý gì.
Triển Diệp Thanh đáp:
- Phải rồi! Nhất định bọn chúng có mục đích.
Đột nhiên nghe tiếng bước chân nhộn nhịp.
Tiêu Lĩnh Vu quay đầu nhìn lại nói:
- Có người tới đó.
Triển Diệp Thanh rút trường kiếm ra nói:
- Chắc là viện thủ của gã kia. Nếu ta bắt được chúng sẽ tra hỏi cho rõ đầu đuôi.
Y vẫn còn bẽn lẽn về chuyện đã cản trở Thương Bát để địch nhân chạy mất,
nên bây giờ muốn bắt tên cường địch này.
Bỗng thấy hai bóng người chạy nhanh như bay, chỉ trong khoảnh khắc đã tới
trước mặt quần hào.
Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn ra thì thấy hai người mình mặc áo xám, có vẻ là đệ tử
Cái bang.
Chàng đã bị cay cực nhiều rồi, chút nữa còn bị độc châm bắn trúng nên tuy
thấy hai người kia ăn mặc như đệ tử Cái bang nhưng vẫn phải phòng bị.
Bỗng nghe tên đệ tử Cái bang mé tả cất tiếng hỏi:
- Vị nào là Tiêu đại hiệp?
Tiêu Lĩnh Vu chưa kịp đáp, Thương Bát đã hỏi trước:
- Chuyện gì vậy?
Tên đệ tử Cái bang ngắm nghía Thương Bát một lúc rồi nói:
- Tiểu khiếu hóa vâng mệnh Tôn trưởng lão trong tệ bang mời Tiêu đại hiệp đi
cứu người.
Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:
- Cứu ai?
Khiếu hóa đáp:
- Võ lâm Tứ đại hiền bị Thẩm Mộc Phong thiết kế vây hãm, tình thế rất cấp
bách. Tôn trưởng lão tệ bang và Vô Vi đạo trưởng phái Võ Đương đã đến viện trợ
rồi, nhưng sợ không đủ lực lượng nên sai bọn đệ tử chạy đến Tam Giang Thư Ngụ
đê báo tin cho Tiêu đại hiệp lập tức đến viện trợ.
Thương Bát nghĩ thầm trong bụng:
- Té ra đã xảy ra biến cố. Thảo nào không thấy đến viện trợ cho mình.
Triển Diệp Thanh lạnh lùng hỏi:
- Hai vị vâng mệnh đến Tam Giang Thư Ngụ, sao lại biết bọn ta đã tới đây?
Vừa rồi y cản trở Thương Bát khiến địch nhân chạy trốn, bây giờ y biến thành
người cẩn thận.
Gã đệ tử Cái bang đáp:
- Tiểu khiếu hóa gặp một thầy tướng ngoài cửa Tam Giang Thư Ngụ chỉ đường
cho đuổi tới đây.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Thầy tướng đó phải chăng là Tư Mã Càn? Chắc vụ này đúng rồi.
Chàng liền hỏi:
- Bây giờ bọn ta đi đâu?
Khiếu hóa đáp:
- Bây giờ các vị đang ở trong Từ đường nhà họ La.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Hay lắm! Phiền hai vị dẫn đường cho.
Hai tên khiếu hóa xoay mình chạy về phía đông nam.
Bốn người thi triển khinh công rượt theo hai khiếu hoá tử.
Đi chừng được bảy tám dặm, hai tên khiếu hóa đột nhiên dừng bước.
Khiếu hóa mé tả chỉ về phía phòng ốc đen sì nói:
- Đó là Từ đường nhà họ La.
Triển Diệp Thanh hỏi:
- Hai vị không vào ư?
Hai tên khiếu hoá đồng thanh nói:
- Bọn khiếu hóa còn phải đến Hoàng Hạc lâu. Vả lại Tôn lão tiền bối đã có
lệnh không cho bọn khiếu hóa vào từ đường.
Rồi chúng không chờ Tiêu Lĩnh Vu trả lời đã trở gót chạy đi ngay.
Thương Bát nói:
- Hiện giờ chúng ta không cần nguỵ trang nữa.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Phải rồi!
Chàng lột nặt nạ cất vào bọc, cởi bỏ áo xanh để lộ chân tướng rồi cất bước đi
trước.
Quần hào cũng cởi áo ngoài đi theo.
Đây là một từ đường hoang vu nhưng quy mô rất rộng lớn.
Tiêu Lĩnh Vu bước lên bảy bậc đá thấy cửa từ đường đóng chặt. Chàng lắng tai
nghe không thấy động tĩnh gì, trong lòng rất lấy làm kỳ tự hỏi: