- Ba vị có ý kiến gì không?
Thương Bát nói:
- Anh em tại hạ đã được Tôn lão tiền bối giải cứu thì bất luận sống hay chết cũng do Tôn tiền bối chủ trương.
Tôn Bất Tà nói:
- Các vị đã tin nơi lão khiếu hóa thì lão khiếu hóa càng phải suy nghĩ cho cẩn thận.
Tiêu Dao Tử nói ngay:
- Tôn đại hiệp bất tất phải suy nghĩ nữa. Nếu đại hiệp chịu ra tay bắt sống Thẩm Mộc Phong thì bần đạo lập tức mở hình cụ cho ba vị.
Tôn Bất Tà lắc đầu đáp:
- Một mình lão khiếu hóa không phải là đối thủ của Thẩm Mộc Phong....
Tiêu Dao Tử ngắt lời:
- Bần đạo mở hình cụ cho Trung Châu Nhị Cổ để giúp đại hiệp.
Thương Bát nói:
- Đạo trưởng mở hình cụ cho anh em tại hạ cũng chỉ phí một phen tâm huyết.
Tiêu Dao Tử hỏi:
- Tại sao vậy?
Thương Bát đáp:
- Vì ba người chúng ta không địch được Thẩm Mộc Phong.
Tiêu Dao Tử sửng sốt một chút rồi cười khanh khách hỏi:
- Phải chăng các vị muốn bần đạo mở hình cụ cho Tiêu Lĩnh Vu?
Đỗ Cửu lạnh lùng đáp:
- Đúng thế! Hiện nay trên đời ngoại trừ Tiêu đại ca. e rằng rất ít người địch nổi Thẩm Mộc Phong.
Thẩm Mộc Phong cười rộ nói:
- Đỗ huynh nói Thế chẳng hóa ra coi thường Tiêu Dao Tử đạo trưởng và Tứ Hải quân chủ ư?
Bọn người này đều là những nhân vật am hiểu nhân tình thế thái lại rất từng trải sóng gió trên chốn giang hồ. Tuy họ coi nhau là thù nghịch chẳng đội trời chung nhưng vẫn dùng thủ đoạn đâm bị thóc chọc bị gạo lừa miếng nhau gian trá vô cùng.
Tiêu Dao Tử đột nhiên rẽ ngang hai bước đến trước mặt Tiêu Lĩnh Vu mở hình cụ cho chàng vừa nói:
Bần đạo rất tin tưởng Tôn đại hiệp và Tiêu đại hiệp đều là những nhân vật tín nghĩa. một lời đã hứa nặng bằng non. Các vị đã ưng thuận quyết không sai lời. Bần đạo thiện tiện tác chủ mở hình cụ cho Tiêu đại hiệp trước tiên.
Tiêu Lĩnh Vu vươn tay thở phào một cái. trong lòng cảm thấy thư thái dễ chịu.
Thẩm Mộc Phong vẫn sợ võ công của Tiêu Lĩnh Vu. Hắn không tự chủ được bất giác lùi lại một bước.
Thương Bát trong lòng cao hứng. bất giác nổi lên tràng cười rộ.
Tiêu Dao Tử đưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu không khỏi sinh lòng hối hận. Hắn biết là mở hình cụ cho chàng thì dễ nhưng muốn khóa lại so với lên trời còn khó hơn gấp bội. Hành động này chẳng khác gì thả hổ về rừng. mở lồng cho chim phượng bay đi.Vạn nhất mà mấy người này có mối liên quan đến Thẩm Mộc Phong.
họ liên thủ hợp tác với nhau há chẳng tự mình làm nên tội.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ. ngoài miệng hắn lạnh lùng cất tiếng hỏi:
- Các hạ cười gì vậy? Tiêu đại hiệp đã hứa chắc phải y lời?
Thương Bát ngừng tiếng cười đáp:
- Đúng thế! Tệ đại ca nói sao có vậy. Nhưng y chưa hứa lời với đạo trưởng điều gì.
Tiêu Dao Tử nói:
- Thương huynh nói....
Rồi hắn chợt nghĩ tới Tiêu Lĩnh Vu quả chưa hứa lời. liền dừng lại.
Thương Bát mỉm cười nói:
- Đạo trưởng nghĩ kỹ đi! Thương mỗ nói thế có đúng không?
Tiêu Dao Tử đáp:
- Bần đạo vẫn tin tưởng Tôn đại hiệp và Trung Châu Nhị Cổ đều là những nhân vật có thinh danh trong võ lâm. quyết chẳng sai lời.
Thương Bát nói:
- Tôn lão tiền bối còn đang đắn đo có nên giúp đạo trưởng hay không. chứ chưa quyết định. Như vậy chẳng thể coi là đã hứa lời. Còn bọn Trung Châu Nhị Cổ làm nghề thương mại thì gặp việc lỗ vốn quyết không chịu làm. Tình nghĩa bè bạn hãy gác sang một bên....
Tiêu Dao Tử ngắt lời:
- Dù làm nghề thương mại thì cũng cần có tình nghĩa. nói sao đúng thế....
Thương Bát cười nói:
- Trung Châu Nhị Cổ đã hứa lời thế nào? Đạo trưởng hãy nói cho nghe.
Tiêu Dao Tử cứng họng. chẳng thể nói gì. bất giác hắn nổi giận đáp:
- Hai vị đừng quên chưa được mở hình cụ.
Thương Bát cười nói:
- Đạo trưởng cứ yên tâm. Trung Châu Nhị Cổ quyết chẳng yêu cầu tháo mở hình cụ đâu.
Tôn Bất Tà nói theo:
- Nếu đạo trưởng độ lượng khoáng đạt thì mở hình cụ cho họ nữa.
Tiêu Dao Tử trầm ngâm một lát rồi cười khanh khách hỏi:
- Cái đó phỏng có khó gì.
Rồi hắn rảo bước tiến lại mở khóa cho Trung Châu Nhị Cổ.
Đỗ Cửu cử động chân tay rồi lạnh lùng nói:
- Đạo trưởng thật là khách khí.
Thương Bát tiện tay thu cất khóa vàng đi cười nói:
- Đạo trưởng xiềng khóa anh em tại hạ bấy lâu. bây giờ dùng hình cụ này làm vật bồi thường cũng không phải là quá đắt.
Tiêu Dao Tử chau mày toan nổi nóng nhưng rồi lại nhẫn nại. cười mát từ từ đi tới cửa khoang thuyền.
Đỗ Cửu cất giọng lạnh như băng:
- Đạo trưởng còn quên một việc.
Tiêu Dao Tử quay lại hỏi:
- Việc gì?
Đỗ Cửu đáp:
- Đạo trưởng nên trả cả khí giới cho bọn tại hạ.
Tiêu Dao Tử cười ruồi đáp:
- Đến người bần đạo còn buông tha thì giữ khí giới của các vị làm chi? Các vị hãy chờ một chút. bần đạo lập tức sai bọn chúng đưa trả.
Đoạn lão rảo bước đi vào khoang thuyền.
Tôn Bất Tà nhìn Tiêu Lĩnh Vu khẽ nói:
- Lão mũi trâu này đột nhiên mở đường phương tiện cho bọn ta. lão khiếu hóa lấy làm khó nghĩ.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Cục diện bữa nay quả có chỗ kỳ diệu cần phải cân nhắc. chúng ta không nên nổi lòng hào khí bồng bột trong lúc nhất thời.
Tôn Bất Tà nói:
- Đúng thế! Thẩm Mộc Phong và Tiêu Dao Tử đều là tay xảo quyệt. mưu kế thâm trầm. Tiêu Dao Tử tuy mở hình cụ cho đại hiệp chỉ là kế xua mãnh sư ra tranh đấu với cọp để hắn ngồi giữa thủ lợi. Chúng ta đừng mắc bẫy hắn.
Lão đưa mắt nhìn thấy Thẩm Mộc Phong đang ngồi xếp bằng trên đầu thuyền.
Hắc Bạch nhị lão chia ra đứng hai bên.
Dưới ánh mặt trời. trên đầu Thẩm Mộc Phong thấp thoáng bốc lên một luồng bạch khí.
Tôn Bất Tà khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Thẩm Mộc Phong chuẩn bị một trận quyết chiến. Hiển nhiên hắn đang ngồi vận công để phát huy toàn lực động thủ. Chúng ta không nên xông vào ngay để hứng lấy một đòn quyết tử của hắn.
Bỗng nghe tiêu Dao Tử nói vọng ra:
- Chúng đem khí giới ra trả các vị đó.
Thương Bát quay đầu nhìn lại thấy hai ả nữ tỳ áo xanh tay ôm khí giới đi tới rồi nói:
- Đây là khí giới của nhị vị.
Đỗ Cửu thò tay cầm lấy thiết bút và ngân khuyên cài vào mình.
Thương Bát cũng nhấc lấy chiếc bàn tính chăm chú nhìn hai ả nữ tỳ nói:
- Hai vị cô nương có thể rút lui.
Từ lúc hắn bị Tiêu Dao Tử ám toán nên đối với bọn nữ tỳ rất dè dặt.
Hai ả nữ tỳ cúi mình thi lễ rồi trở gót đi vào khoang thuyền.
Lúc này Tiêu Dao Tử và bao nhiêu người trên thuyền đều lui vào trong khoang đóng chặt cửa lại.
Ngoài sàn thuyền chỉ còn lại bọn Tiêu Lĩnh Vu và Thẩm Mộc Phong. Tiêu Lĩnh Vu chú ý đến từng cử động của Thẩm Mộc Phong. Chàng thấy hai luồng bạch khí trên đầu hắn mỗi lúc một dày đặc. nhưng chỉ sau thời gian ăn xong một bữa cơm làn bạch khí đó bay phất phơ rồi tiêu tan hết không thấy đâu nữa.
Tiêu Lĩnh Vu tay cầm chuôi kiếm khẽ nói:
- Coi chừng! Chắc hắn sắp hành động.
Thương Bát từ từ bước tới bên Tiêu Lĩnh Vu rồi hỏi:
- Đại ca! Chúng ta làm gì bây giờ?
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Hãy coi chừng cử động của hắn rồi sẽ tính. Nếu mượn cơ hội này mà trừ khử được hắn càng hay.
Bỗng thấy Thẩm Mộc Phong mở mắt ra quay nhìn bốn phía. rồi từ từ đứng lên khẽ nói với Hắc Bạch nhị lão mấy câu. Đoạn hắn cất bước tiến về phía Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu rút trường kiếm ra đánh „ Soạt „ một tiếng. trầm giọng bảo Trung Châu Nhị Cổ:
- Hai vị hãy thủ ở đây. đừng có vọng động.
Rồi chàng từ từ bước ra nghênh tiếp.
Lúc này lòng chàng rất mâu thuẫn. Một đằng chàng muốn mượn cơ hội này trừ khử Thẩm Mộc Phong. một đằng chàng lại nghĩ bữa nay không nên quyết chiến với hắn vì cuộc chiến này bất luận ai thắng ai bại cũng đều có lợi cho Tiêu Dao Tử.
Trong lòng còn đang suy nghĩ. chân chàng đã bước tới gần Thẩm Mộc Phong.
chỉ còn cách chừng bốn năm thước. Hai bên đều dừng chân.
Thẩm Mộc Phong khẽ buông tiếng thở dài gọi:
- Tam đệ! Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:
- Việc gì?
Thẫm Mộc Phong nói:
- Lâu nay chúng ta không được gặp nhau.
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một chút rồi nói:
- Thẫm dại trang chúa có điều gì xin cứ nói ra.
Thẫm Mộc Phong mĩm cười hỏi:
- Tam đệ xưng hô ta như vậy chẳng là xa lạ quá ư?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Đã không đồng đạo thì chẳng thể mưu sự với nhau được. Tình nghĩa anh em chúng ta nên chặt đứt đi là hơn...
Thẫm Mộc Phong ngắt lời:
- Tam đệ nói vậy thì ra vẫn coi tiểu huynh là thù.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Thẫm đại trang chúa võ công cao cường. Tiểu mỗ đem lòng kính mộ. Nếu đại trang chúa tự giáo mấy chiêu, tiêu mỗ dĩ nhiên phải bái lãnh.
Thẫm Mộc Phong sắc mặt nghiêm nghị thủng thẳng nói:
- Tiểu huynh có mấy điều trọng yếu, ngăn chặn cổ họng không thốt ra được thì trong lòng khó chịu.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu mỗ xin rửa tay để nghe đây.
Thẫm Mộc Phong nói:
- Tiểu huynh lại đón Tiêu bá phụ về Bách Hoa Sơn Trang rồi.
Tiêu Lĩnh Vu tưởng chừng mỗi chữ là một ngọn thiết trùy đánh vào trái tim. Bất giác người chàng run lên bần bật đáp:
- Tiêu mỗ không tin như vậy.
Thẫm Mộc Phong nói:
- Lần trước bọn chúng có cử động thô lỗ với bá phụ. Lần này tiểu huynh căn đặn không được lơ là. Tiểu huynh đặt bốntên thị tỳ và hai tên tiểu đồng để phục thị hai vị lão nhân gia. Kim lão và Ngọc Lan cũng hầu cận bên mình bá mẫu.
Tiêu Lĩnh Vu lớn tiếng:
- Đại trang chúa đừng nói hồ đồ.
Thẫm Mộc Phong thủy chung vẫn không động mộ, cười mát đáp:
- Tiểu huynh đã giải bày gan ruột mà tam đệ không chịu tin lời, thì tiểu huynh cũng chẳng biết làm thế nào được.
Tiêu Lĩnh Vu gắng gượng trấn tĩnh tâm thần đáp:
- Tiêu mỗ vẫn không thể tin được.
Thẫm Mộc Phong nhìn Hắc Bạch nhị lão nói:
- Tam đệ hỏi họ xem tiểu huynh nói có thật không?
Hắn ngữa mặt lên trời, nỗi lên tràng cười sang sảng nói tiếp:
- Thần Thâu hương Phi suốt đời thông minh, chỉ hồ đồ trong lúc nhất thời mà lở việc. Giả tỷ hắc đưa hai vị lão nhân gia đi xa hơn một chút thì tiểu huynh chẳng thể nào điều tra ra được. Đáng tiếc... trong vòng một trăm dặm, chẳng phải tiểu huynh khoe khoang dù là gió thổi ngọn cỏ, tiểu huynh cũng thấy rõ như trước mắt.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Câu này thì đúng thật. Bách Hoa Sơn Trang đặt trạm theo dõi khắp nơi. Trong vòng trăm dặm vuông mà Hương Phi vô tâm một chút là bị bọn chúng nhìn thấy chỗ sơ hở tức khắc.
Thẫm Mộc Phong thấy Tiêu Lĩnh Vu trầm tư là biết chàng đã tin lời rồi thì trong bụng mừng thầm nhưng bề ngoài hắn vẫn giữ vẽ nghiêm nghị nói tiếp:
- Chu nhị đệ tử xử sự việc nhỏ rất thông minh, mà gặp đại sự lại biến thành hồ đồ. Tiểu huynh không nên để y sắp đặt kế hoạch mời hai vị lão nhân gia mới phải. Vì khi đó tiểu huynh bận rộn quá, không rảnh để hỏi đến công việc thành ra lầm lở. Hời ơi! Bây giờ nghĩ tới tiểu huynh vẫn thấy ấy náy trong lòng.
Tâm thần Tiêu Lĩnh Vu dao động, trong lòng đã tin phân nữa, mà chàng không biết đối đáp thế nào.
Thẫm Mộc Phong lại thở dài nói:
- Nếu tam đệ vui lòng bắt tay hợp tác với tiểu huynh, tiểu huynh rất vui mừng đón tiếp...
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng ngắt lời:
- Dù song thân của tại hạ quả đã lọt vào tay đại trang chúa, đại trang chúa cũng đừng hòng lấy chuyện đó để uy hiếp tiểu mỗ.
Thẫm Mộc Phong hững hờ đáp:
- Tam đệ vẫn kiên quyết không chịu hợp tác với tiểu huynh thì dĩ nhiên tiểu huynh không tiện miễn cưỡng.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Suốt đời chúng ta đừng nghĩ tới chuyện hợp tác nữa.
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Hỡi ôi! Việc đời biến ảo khó mà quyết đoán được. Tiểu huynh này không ngờ gặp lại tam đệ trên con thuyền ngũ sắc này....
Hắn ngừng lại một chút rồi đột nhiên biến thành bộ mặt nghiêm khắc nói tiếp:
- Tiểu huynh nói đến đây là dứt lời. Tam đệ còn có chuyện gì thì nói với tiểu huynh đi.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng vẫn chưa tin hẳn. nhưng thấy Thẩm Mộc Phong đột nhiên trở giọng cương cường. chàng không khỏi ngẩn người ra thủng thẳng đáp:
- Tiêu mỗ chẳng còn gì đáng nói với Thẩm đại trang chúa.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Thế thì hay lắm. Tam đệ để người ta sai khiến. nhất định đòi tỷ đấu với tiểu huynh. vậy tam đệ động thủ đi.
Rồi hắn hạ giọng nói với Tiêu Lĩnh Vu mấy câu.
Tiêu Lĩnh Vu nghe xong biến sắc. lắc đầu từ từ lùi lại.
Thương Bát vội chạy ra đón hỏi:
- Tiêu đại ca! Đại ca cùng Thẩm Mộc Phong đã nói những chuyện gì?
Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:
- Hỏng rồi! Chúng ta đã uổng phí một phen tâm huyết.
Tôn Bất Tà xen vào:
- Chuyện gì vậy? Tiêu đại hiệp có thể nói cho lão khiếu hóa nghe được không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ đã phí bao tâm lực lại được lão tiền bối viện trợ mới cứu được song thân ra khỏi Bách Hoa Sơn Trang. nhưng nay song thân lại bị Thẩm Mộc Phong bắt trở lại đưa về Bách Hoa Sơn Trang rồi.
Tôn Bất Tà và Trung Châu Nhị Cổ đưa mắt nhìn nhau. không biết đáp thế nào.
Sau một lúc yên lặng Thương Bát khẽ hỏi:
- Đại ca tính sao bây giờ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Hỡi ơi! Tiểu huynh thật lấy làm khó nghĩ.
Tôn Bất Tà hỏi:
- Thẩm Mộc Phong có nói tâm nguyện thế nào với đại hiệp không. Hắn mời đại hiệp sau khi rời khỏi nơi đây cùng về gặp mặt lệnh tôn đại hiệp chăng?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Không có đâu! Tôn Bất Tà nói:
- Theo nhận xét của lão phu thì trong vụ này Thẩm Mộc Phong có điều giả trá.
Nhưng là việc quan trọng. lão khiếu hóa không dám đưa ra chủ ý gì. để tùy Tiêu đại hiệp quyết đoán.
Thương Bát nói:
- Được rồi! Để tiểu đệ tranh luận với hắn.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Thẩm Mộc Phong cõ công cao cường. Thương huynh phải coi chừng.
Thương Bát quay lại nói:
- Đại ca bất tất phải quan tâm. Lúc này hắn quyết không hạ thủ gia hại tiểu đệ đâu mà sợ.
Dứt lời hắn bệ vệ tiến ra. còn cách Thẩm Mộc Phong chừng ba thước thì dừng lại chắp tay nói:
- Thẩm đại trang chúa! Tại hạ là Kim toán bàn Thương Bát.
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Bản trang chúa đã biết rồi.
Thương Bát cười khanh khách nói:
- Thẩm đại trang chúa! Đại trang chúa đã nghe danh tại hạ từ lâu rồi ư?
Thẩm Mộc Phong nói:
- Bản trang chúa chỉ nghe người ta nhắc tới mà thôi.
Thương Bát nói:
- Tại hạ cũng mới được nghe danh hiệu Đại trang chúa gần đây.
Thẩm Mộc Phong toan nổi nóng. nhưng hắn lại chỉ dắng hặng một tiếng.
Thương Bát nghiêm trang hỏi:
- Song thân của Tiêu đại hiệp quả thực không ở Bách Hoa Sơn Trang ư?
Thẩm Mộc Phong nói:
- Bản trang chúa đã nói cho Tiêu Lĩnh Vu biết rồi.
Thương Bát nói:
- Nhưng y không tin lời nên sai tại hạ ra đây thảo luận với trang chúa.
Thẫm Mộc Phong đáp:
- Ông bạn thử nói nghẹ
Thương Bát nói:
- Tệ đại ca mong rằng đại trang chúa đưa ra vật gì để chứng thật...
Thẫm Mộc Phong tức giận ngắt lời:
- Y không tin thì thôi, hà tất phải rắc rối?
Thương Bát cười ruồi nói:
- Giả tỷ bọn tại hạ mà sát hại đại trang chúa đi rồi sẽ đến cứu song thân củA Tiêu đại ca, chắc là công việc dễ dàng hơn.
Thẫm Mộc Phong sững sốt hỏi:
- BẢn trang chúa không hiểu Tiêu huynh đệ muốn đưa ra vật gì làm bảo chứng?
Thương Bát đáp:
- Có vui vẽ mới phphát tài... nghề thương mãi của bọn tại hạ là như vậy.
Y ngừn glại một chút rồi tiếp:
- Tệ đại ca muốn Thẫm đại trang chúa cho y thấy mặt song thân.
Thẫm Mộc Phong đáp:
- Hiện giờ chưa biết sống chết thế nào mà nói đến chuyện đó thì còn sớm quá.
Thương Bát nói:
- Sống hay chết là sự an bài của bọn tại hạ. Đại trang chúa bất tất phải phí tâm về chuyện đó.
Thẫm Mộc Phong cười lạt đáp:
- Nếu bửa nay bao nhiêu trên thuyền đều chết hết, thì Thẩm mỗ vẫn là kẻ chết sau cùng.
Thương Bát cười khanh khách nói:
- Tình thế bây giờ biến đổi ra ngoài sự tiên liệu của trang chúa, đại trang chúa là người chết nhất mới đúng.
Thẫm Mộc Phong giương cặp âm trầm nhìn vào mặt Thương Bát hồi lâu không nói gì.
Thương Bát cảm thấy trong luồng mục quang của hắn dường như có luồng lực đạo mãnh liệt, khiến người ta không rét mà run. Y lại quay đầu nhìn ra chỗ khác nói tiếp:
- Thẩm đại trang chúa quyết định thế nào xin cho tại hạ hay để phục mênh đại ca.
Thẫm Mộc Phong đáp:
- Ông hẳn cho y hay là bản trang chúa ưng chịu lời đề nghị của y.
Thương Bát nói:
- Khẩu khuyết vô bần...
Thẫm Mộc Phong tức giận ngắt lời:
- CHẳng lẽ ông bạn còn muốn Thẩm mỗ lập lời minh thệ nữa chăng?
Thương Bát hững hờ đáp:
- Dù đại trang chúa có tuyên thệ bọn tại hạ chưa chắc đã tin được.
Thẫm Mộc Phong tức giận nói:
- Thẩm mỗ mà còn sống dời khỏi nơi đây, quyết giết Trung Châu nhị cổ.
Thương Bát đáp:
- Đó là việc về sau. Bây giờ trang chúa đang ở dưới gốc cây thảo thì cúi đầu.
Thẫm Mộc Phong thủng thẳng hỏi:
- Theo ý ông bạn thì vụ này sẽ ra sao?
Thương Bát đáp:
- Cái đó khó nói lắm...
Y chưa dứt lời đột ngó thấy đôi chim bồ câu bay nhanh tới. Chúng liệng trên không một vòng rồi hạ xuống vai Thẫm Mộc Phong.
Thẫm Mộc Phong ngữa mặt lên trời cười rộ, đột nhiên hắn móc trong bọc ra một vật bé nhỏ nhét vào cánh chim.
Đôi chim bồ câu vỗ cánh bay đi ngay.
Cánh cửa khoang thuyền đan gđóng chặt đột nhiên mở rộng. Hai điểm hàn tinh bay vọt ra tập kích đôi chim.
Thẫm Mộc Phong giơ tay mặt lên quát:
- Quân chuột nhát dám cản trở.