Xác chết loạn giang hồ

Hồi 117

thiếu nữ tóc dài ngơ ngác rồi nhăn nhó cười hỏi lại:

- Hài nhi gầy như que c ủi. trông không còn ra hình người chẵng lẽ gia gia

không thấy sao?

Độc Thủ Dược Vương mỉm cười đáp:

- Uyển Nhi! Vì con bịnh hoạn nên mới gầy còm. Sau khi khỏi bịnh là khôi

phục luôn cả dung nhan. Chẳng phải gia gia nói khoe. bao nhiêu mỹ nữ trong

thiên hạ chưa chắc có ai ăn đứt được hài nhi.

Thiếu nữ tóc dài thở dài nói:

- Từ ngày hài nhi có trí nhớ thì bao giờ dung mạo cũng thế này. Dù gia gia

có đưa hài nhi lên mây thì cũng chẳng thêm phần nhan sắc.

Độc Thủ Dược Vương nói:

- Hãy gác vụ này lại. ta chỉ hỏi con có ưng thuận thì ta đàm phán với Tiêu

Lĩnh Vu.

Thiếu nữ tóc dài hỏi:

- Gia gia hứa gả hài nhi cho y làm vợ để lấy máu cứu mạng hài nhi. nhưng

hài nhi sống mà y chết há chẳng thành goá bụa suốt đời?

Độc Thủ Dược Vương cười đáp:

- Nếu hài nhi đã lấy Tiêu Lĩnh Vu làm chồng thì dĩ nhiên gia gia phải trổ

hết tài năng để bảo toàn tính mạng cho y.

Thiếu nữ tóc dài nói nhiều nên có ý mệt mỏi liề n nhắm mắt lại ngồi tựa vào

vách.

Độc Thủ Dược Vương đo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Tiêu công tử! Câu chuyện giữa lão phu và tiểu nữ vừ nói công tử nghe rõ

cả rồi chứ?

Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng nói:

- Dược Vương bất tất phải phí hơi sức làm chi.

Độc Thủ Dược Vương hỏi:

- Công tử nói vậy là nghĩa là sao?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tuy tại hạ không muốn can thiệp đến đại sự của cha con Dược Vương làm

chi. nhưng vụ này liên quan đến tại hạ. tại hạ không thể bỏ qua được.

Độc Thủ Dược Vương hỏi:

- Lão phu đem tiểu nữ dung nhan tuyệt thế hứa gả cho công tử chẳng lẽ lại

còn không đáng ư?

Tiêu Lĩnh Vu cười lạt đáp:

- Bây giờ Dược Vương hãy trị bệnh cho lệnh ái đã. còn việc khác đừng bàn

tới nữa thì h ay hơn.

Độc Thủ Dược Vương nói:

- Không được! Chúng ta cần nói rõ mới xong.

Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm:

- Lão Độc Thủ Dược Vương tuy rất khả ố. nhưng con gái lão lại rất thiện

lương. ta không nên làm thương tổn cô ta.

Chàng liền đáp:

- Tại hạ đã định bề gia thất rồi. đành phụ nhã ý của Dược Vương.

Độc Thủ Dược Vương nói:

- Tưởng là chuyện gì to tát lắm. còn cái đó dễ lắm. Chỉ cần bảo họ thôi đi.

không thì lão phu hạ thủ giết quách thị đi là xong.

Tiêu Lĩnh Vu lẩm bẩm:

- Lão này thật là tàn độc.

Nhưng ngoài miệng chàng mỉm cười đáp:

- Chủ ý của Dược Vương rất hay. nhưng võ công đối phương rất cao cường.

mà lại phòng thủ rất sum nghiêm. khó lòng đến gần được.

Độc Thủ Dược Vương hỏi:

- Không có sao đâu! Chỉ cần cho lão phu hay thị là ai. Dù thị là con gái

Hoàng đế lão phu cũng nghĩ cách giết thị được.

Tiêu Lĩnh Vu nhắm mắt lại lẳng lặng không nói gì.

Độc Thủ Dược Vương lại hỏi:

- Sao công tử không đáp? Chẳng lẽ công tử lừa gạt lão phu chăng?

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:

- Nếu vụ này tiết lộ ra ngoài e rằng là tổn thương đến con gái lão.

Trong lúc cấp bách chàng buột miệng nói:

- Tại hạ nói câu nào cũng là sự thực.

Độc Thủ Dược Vương hỏi:

- Sao công tử không nói rõ tên họ cô gái đó ra?

Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:

- Dược Vương nhất định đòi giết ư? Nhưng tại hạ e rằng có nói thì Dược

Vương cũng không làm gì được. vậy không nói nữa thì hay hơn.

Độc Thủ Dược Vương cười ha hả đáp:

- Lão phu quá nửa đời người bôn tẩu giang hồ. có lý đâu để người ném cát

vào mắt

Tiêu Lĩnh Vu trong lúc cấp bách chợt nghĩ tới con gái Bắc Thiên Tôn Giả

liền tự nhủ:

- Việc đã đến thế này. ta đành mượn y mà chống đối lão.

Chàng liền hỏi:

- Dược Vương có biết Bắc Thiên Tôn Giả không?

Độc Thủ Dược Vương ngơ ngác đáp:

- Lão phu có nghe tiếng rồi. nhưng ít khi hắn tới Trung Nguyên.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Đúng thế! Y ở Băng Cung miền Bắc Hải. chẳng có ân oán gì với võ lâm

Trung Nguyên. Mấy năm gần đây. Bắc Thiên Tôn Giả có vào Trung Nguyên ít ra

là h ai lần. chẳng hiểu Dược V ương có biết hay không?

Độc Thủ Dược Vương lẩm nhẩm gật đầu đáp:

- Đúng rồi!

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Lần thứ hai Bắc Thiên Tôn Giả vào Trung Nguyên. hiện giờ vẫn chưa đi.

Dược Vương cũng biết rồi chứ?

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Phải rồi! Hiện giờ hắn đang du lịch ở miền Giang Nam.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Chuyến này Tôn Giả vào Trung Nguyên có đưa con gái đi theo không?

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Bọn tùy tùng của hắn rất nhiều nhưng không hiểu con gái hắn có đi theo

không?

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tại hạ cho Dược Vương hay. Tôn Giả cùng đi với con gái y đó.

Độc Thủ Dược Vương hỏi:

- Sao? Chẳng lẽ công tử cùng con gái Bắc Thiên Tôn Giả có mối liên lạc?

Tiêu Lĩnh Vu xem chừng lão có ý kính sợ Bắc Thiên Tôn Giả. liền đáp:

- Tại hạ có quen biết cô ta. rồi hai bên thành mối chung tình.

Độc Thủ Dược Vương ngắt lời:

- Công tử đã bảo cùng người đính hôn. có phải là con gái Bắc Thiên Tôn

Giả không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Dược Vương không tin thì tại hạ cũng chẳng biết làm thế nào được.

Độc Thủ Dược Vương thấy chàng thái độ ung dung không khỏi nghĩ thầm:

- Gã này tư cách phong lưu anh tuấn. cử chỉ khoan thai. không chừng gã lọt

vào mắt xanh của con gái lão Bắc Thiên Tôn Giả thật.

Lão liền hỏi:

- Công tử nhận định là lão phu chẳng thể giết được con gái Bắc Thiên Tôn

Giả ư?

Tiêu Lĩnh Vu bỗng mở mắt ra ngó Độc Thủ Dược Vương hỏi lại:

- Dược Vương tự tin võ công mình cao hơn Bắc Thiên Tôn Giả chăng?

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Dù võ công lão phu không địch nổi hắn. chẳng lẽ không biết dùng độc hạ

sát y ư?

Tiêu Lĩnh Vu hững hờ đáp:

- Tại hạ đã hứa lời cho máu. chưa hiểu sống chết thế nào. Nhưng dù tính

mạng có bo toàn thì trong thời gian ngắn cũng chẳng thể ngăn cản Độc Thủ

Dược Vương nên chẳng muốn nhiều lời khuyên gii.

Dứt lời chàng nhắm mắt lại. không lý gì tới Độc Thủ Dược V ương nữa.

Vì tình thế bức bách mà chàng phải nói dối. lòng chàng rất áy náy. Chàng

nghĩ vụ này mà đồn đại ra ngoài để tổn thương đến danh tiết của con gái Bắc

Thiên Tôn Giả là một tội nặng.

Bỗng nghe thiếu nữ thở dài nói:

- Gia gia ơi! Người ta đã có ý trung nhân rồi thì gia gia nên thủ tiêu ý niệm

đó đi.

Độc Thủ Dược Vương thở dài đáp:

- Hài tử! Dù y nói thực cũng chẳng hề gì.

Thiếu nữ tóc dài hỏi:

- Tại sao vậy?

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Tuy y cùng con gái Bắc Thiên Tôn Giả có mối chung tình. nhưng chưa

chắc Bắc Thiên Tôn Giả đã biết chuyện đó. Còn hài nhi và y thành hôn sự đã có

gia gia tác chủ.

Thiếu nữ tóc dài ngắt lời:

- Có lý nào gia gia lại ép buộc người ta phi theo ý mình?

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Chỉ cần Uyển Nhi ưng thuận là gia gia sẽ có biện pháp.

Độc Thủ Dược Vương không thấy cô có phản ứng liền cười ha hả nói:

- Hài nhi đã không phản đối là đã chịu nghe lời gia gia an bài rồi.

Lão lớn tiếng hô:

- Thương huynh. Đỗ huynh!Xin mời hai vị vào đây. Lão có việc cần thương

lượng.

Trung Châu Nhị Cổ chờ ở ngoài động nóng ruột vô cùng. nghe Độc Thủ

Dược Vưng hô hoán liền nhảy vọt vào.

Thưng Bát nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Dược Vương hô hoán bọn tại hạ vào có điều chi dạy bảo?

Đỗ Cửu lạnh lùng nói tiếp:

- Phải chăng Dược Vương đã biến đổi chủ ý?

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Lão phu muốn hỏi hai vị một việc.

Lão quay lại ngó Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp:

- Các vị có thật lòng muốn lão phu bảo toàn tính mạng cho Tiêu Lĩnh Vu

không?

Đỗ Cửu đáp:

- Cái đó bọn tại hạ đã nói rõ mấy lần rồi. Nếu đại ca bọn tại hạ mà không

sống được thì lệnh ái phải đền mạng.

Độc Thủ Dược Vương cười lạt đáp:

- Nếu hai vị muốn cứu sinh mạng Tiêu Lĩnh vu thì hãy làm mai cho tiểu nữ

hòa duyên cùng Tiêu Lĩnh Vu.

Đỗ Cửu dặng hắng một tiếng. cười khảy nói:

- E rằng lệnh ái có điều

Hắn toan nói có điều không xứng nhưng lại nghĩ tính mạng của Tiêu

Lĩnh Vu hiện đang nằm trong tay Độc Thủ Dược Vương nên dừng lại không nói

hết.

Độc Thủ Dược Vương nói ngay:

- Nếu tiểu nữ thành hôn sự với Tiêu Lĩnh Vu thì y sẽ là q uí tế của lão phu.

Thương Bát nghĩ bụng:

- Chúng ta đành khuất tất một chút.

Y liền đáp:

- Đúng thế!

Độc Thủ Dược Vương nói:

- Dĩ nhiên lão phu không để chồng của tiểu nữ phải chết. khiến cho tiểu nữ

ở góa một đời.

Thương Bát đáp:

- Đúng thế!

Độc Thủ Dược Vương nói:

- Vì vậy mà lão phu phải đem hết tài năng bảo vệ tính mạng cho Tiêu công

tử.

Đỗ Cửu nói:

- Hay hơn hết là Dược V ương đừng nên lấy máu của tệ đại ca.

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Chỉ cần hai vị làm mai cho thành hôn sự là đại ca các vị có cho máu cũng

không hại gì đến tính mạng.

Thương Bát nói:

- Việc này rất trọng đại. Bọn tại hạ không tác chủ được. cần phải hỏi ý kiến

đại ca mới xong.

Đỗ Cửu cũng nói theo:

- Hay hơn hết là Dược Vương lánh đi một lát để anh em tại hạ tiện nói

chuyện.

Độc Thủ Dược Vương quay lại nhìn con gái thấy cô nhắm mắt ngồi tựa vào

vách động dường như đang ngủ. Lão trầm ngâm một lát rồi bồng ái nữ lên. đi ra

khỏi động.

Thương Bát cúi xuống hỏi Tiêu Lĩnh Vu:

- Đại c a! Độc Thủ Dược Vương nói gì đại ca nghe rõ hết rồi chứ?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Nghe rõ rồi.

Đỗ Cửu nói:

- Lão này ý muốn thế nào là làm thế đó. không ngó tới tài đức con gái

mình.

Thương Bát hắng giọng một tiếng rồi nói:

- Từ xưa tới nay những bậc đại trí thường không câu nệ tiểu tiết. tưởng đại

ca tạm thời ưng chịu đề nghị của lão cũng chẳng sao.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Vụ này quan hệ tới danh tiết của một thiếu nữ mà mình coi là trò đùa.

nhận bừa thế nào được?

Thương Bát khẽ nói:

- Bây giờ tiểu đệ tưởng cũng nên làm thế này: Đại ca đừng nên nói gì cả. cứ

mặc tiểu đệ đối đáp. Ngày sau Độc Thủ Dược Vương có trách cứ. đại ca cứ đổ

trách nhiệm lên đầu tiểu đệ là xong.

Đỗ Cửu nói:

- Tiểu đệ tưởng như thế không được. Độc Thủ Dược Vương mưu kế sâu xa

khi nào lão lại mắc mưu mình? Tất lão sẽ bức bách đại ca phải ngỏ lời ưng chịu.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Hỡi ơi! Hai vị huynh đệ quan tâm đến ta như vậy. ta thật cảm kích vô

cùng. Bậc đại trượng phu gặp việc không thể làm được thì đừng nên hứa lời một

cách khinh xuất.

Thương Bát thở dài nói:

- Tiểu đệ cả gan nói một câu là đại ca không nên cố chấp như vậy.

Lại nghe thanh âm Độc Thủ Dược Vương hỏi vọng vào:

- Các vị đã bàn định xong chưa?

Thương Bát chăm chú nhìn Tiêu Lĩnh Vu. nét mặt lộ vẻ cầu khẩn hỏi:

- Đại c a có thể để tiểu đệ tác chủ với Độc Thủ D ược Vương được không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Không nên làm hại danh tiết người ta. chớ có hứa lời một cách khinh xuất.

Độc Thủ Dược Vương nhảy vào trong động. đặt ái nữ xuống hỏi

- Ba vị bàn tính thế nào?

Thương Bát lắc đầu đáp:

- Đại c a bọn tại hạ

Độc Thủ Dược Vương tức giận ngắt lời:

- Y không chịu chăng? Con gái Độc Thủ Dược Vương không xứng với gã

hay sao?

Thương Bát đáp:

- Tính cách tệ đại ca thế nào Dược Vương cũng biết rồi. Y không hứa lời

một cách khinh xuất. Một khi đã hứa thì sống chết cũng không thay đổi.

Độc Thủ Dược Vương nói:

- Đúng thế! Tiêu Lĩnh Vu quả có phong độ người quân tử. khí phách đại

trượng phu.

Đỗ Cửu lạnh lùng nói:

- Nếu y quả thông quyền đạt biến thì bữa nay Dược Vương đã chẳng có

cách nào lấy máu của y được.

Độc Thủ Dược Vương hỏi:

- Lão phu chỉ cần hỏi hôn sự của tiểu nữ thế nào? Tiêu Lĩnh Vu có ưng chịu

hay không?

Thương Bát đáp:

- Tại hạ đã đem lời của Dược Vương chuyển tới đại ca. nhưng y chỉ nhắm

mắt lờ đi như không nghe tiếng.

Độc Thủ Dược Vương cười lạt nói:

- Rượu mời không uống. muốn uống rượu phạt. Phải chăng gã tưởng lão

phu không có cách gì bức bách gã được?

Thương Bát đáp:

- Tại hạ chỉ nghe đàn ông bức bách hôn sự. chứ chưa từng thấy ai bức bách

người ta phải lấy con gái mình.

Độc Thủ Dược Vương nói:

- Để lão phu làm cho các vị coi.

Đỗ Cửu lạnh lùng đáp:

- Nếu Dược Vương bức bách hôn sự thì việc đó không liên quan gì tới lời

hứa cho máu để cứu lệnh ái và bọn tại hạ có ra tay can thiệp cũng không phải là

trái lệnh dụ của đại ca.

Độc Thủ Dược Vương cặp mắt gườm gườm đo nhìn Trung Châu Nhị Cổ

hỏi:

- Phải chăng hai vị muốn coi thủ đoạn của lão phu?

Đỗ Cửu thò tay vào bọc lấy binh khí ra cười lạt:

- Hai bên động thủ tất phải hết sức. nếu bọn tại hạ có lỡ tay đả thương lệnh

ái thì đó cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ.

Độc Thủ Dược Vương ngẩn người ra hỏi:

- Hai vị đều là những nhân vật nổi danh. nếu làm tổn thương một đứa con

gái yếu ớt bệnh hoạn thì sao phi là nhân vật anh hùng?

Đỗ Cửu đáp:

- Nếu Dược Vương dùng độc thì anh em tại hạ buộc phải đối phó với lệnh

ái.

Độc Thủ Dược Vương thủng thẳng nói:

- Phải chăng nhị vị muốn đem câu chuyện này để bức bách lão phu?

Thương Bát cười đáp:

- Dược Vương nói nặng lời quá! Bọn tại hạ mong Dược Vương bình tĩnh để

nói chuyện.

Độc Thủ Dược Vương quay lại nhìn ái nữ. giục:

- Hai vị nói đi.

Thương Bát nói:

- Về việc buôn bán thì Thương mỗ là đệ nhất cao thủ đương thời. nhưng

việc làm mai mối thì Thương mỗ còn vụng về. nếu có điều chi thất thố xin Dược

Vương miễn trách cho.

Độc Thủ Dược Vương dặng hắng một tiếng. muốn nói nhưng lại thôi.

Thương Bát cười khanh khách nói tiếp:

- Việc hôn sự của trai gái tuy do cha mẹ định đoạt. nhưng nếu có mối tình

ái thì hai bên dễ hiểu nhau hơn.

Độc Thủ Dược Vương ngắt lời:

- Đúng thế! Lão phu mời hai vị làm m ai chỉ mong có vậy.

Thương Bát cười nói:

- Người ta cầu hôn chỉ vì lòng mến tài để gây hạnh phúc cho con cái. nhưng

Dược Vương lấy chồng cho ái nữ lại để lấy máu chàng rể chữa bệnh. Tại hạ thật

nghĩ không ra hai bên còn hạnh phúc gì nữa?

Độc Thủ Dược Vương đáp:

- Dù lão phu chẳng gả ái nữ cho y làm vợ thì vẫn lấy máu trong người y

được. Hai vụ này không liên quan gì với nhau. sao lại gói ghém thành một?

Thương Bát nói:

- Dược Vương y đạo tuyệt thế. tưởng nên tìm phương pháp khác chữa trị

cho lệnh ái trước rồi hãy tính đến chuyện hôn nhân cũng chưa muộn.

Độc Thủ Dược Vương cặp mắt lấp loáng cười lạt nói:

- Hai vị nói lòng vòng là có chỗ dụng tâm khác. Lão phu chẳng phải đứa trẻ

nít mới lên ba để cho các vị lừa gạt một cách dễ dàng. Hôn sự có thể hoãn về

sau. nhưng việc lấy máu là việc cần.

Lão ngừng lại một chút rồi tiếp lời:

- Hai vị mà không bằng lòng làm mai thì cứ việc tùy tiện.

Đỗ Cửu tức giận nói:

- Anh em tại hạ há chẳng phải là hạng người để ai muốn gọi là đến. muốn

đuổi là đi?

Độc Thủ Dược Vương hỏi lại:

- Hai vị muốn kiếm chuyện rắc rối thật ư?

Thương Bát đáp:

- Dược Vương nói năng nên giữ lịch sự một chút. Anh em tại hạ không

muốn lửa cháy đổ dầu thêm.