Hai người cười ngựa vội nhảy vọt ra ngoài hai trượng, đi bộ rượt theo.
Hai con ngựa thét lên be be chạy như điên.
Trong bóng đêm ánh sáng xanh lè càng cháy lớn, hai con tuấn mã kia chắc là không sống nổi.
Bọn ky mã theo sau thấy ngựa mở đường bị thương, lập tức trở cương cho ngựa đi quanh.
Thương Bát la lên:
- Ðáng tiếc ơi là đáng tiếc. Bọn môn hạ Bách Hoa sơn trang quả nhiên giảo hoạt khôn lường. Nếu chúng cùng rượt thì bị lửa đốt hết rồi.
Lúc này hai đại hán đã bỏ ngựa để mà chạy bộ đã chạy đến nơi.
Tiêu Lĩnh Vu giơ tay lên. Hai viên đá bay ra vù vù chia nhau bắn tới hai người.
Hai đại hán đuổi gấp vả lại gặp lúc trời tối nên không tránh được đều bị trúng ám toán.
May mà nhờ đêm tối. Tiêu Lĩnh Vu nhận huyệt không trúng. Tuy nhiên trúng cũng bị đau phải chạy chậm lại.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn hình thế chung quanh khẽ bảo Thương Bát:
- Hiện giờ mọi người đều vừa đói vừa mệt nhọc khó lòng tái chiến. Xem chừng bọn địch võ công không phải tầm thường. Nếu ta tìm được chỗ nào địa thế chật hẹp để kháng cự truy binh là hay nhất.
Hai con ngựa chạy như bay chớp mắt đã gần kịp hai người.
Tiêu Lĩnh Vu lại nói:
- Không nên ham chiến, chỉ cần tìm cách ngăn cản đừng để bọn chúng đuổi kịp là được.
Thương Bát vừa thò tay vào bọc lấy kim bát ra vừa đáp:
- Ðúng thế! Ðúng thế!
Tiêu Lĩnh Vu nghe Thương Bát đáp lại văng vẳng có hơi thở dồn dập thì than thầm bụng:
- Nếu bây giờ mình bị bọn võ sĩ Bách Hoa Sơn trang vây đánh thì e rằng số đông quần hào phải bị thương vong.
Ðột nhiên thanh âm Mã Văn Phi vọng tới:
- Hai vị chớ có ham đánh.
Tiêu Lĩnh Vu vừa xoay lại cản đường vừa quát:
- Thương huynh đệ hãy lùi lại.
Thương Bát biết bản lãnh chàng, không khách khí gì nữa, nhảy vọt ra hai trượng.
Trong khoảng khắc này con ngựa chạy trước đã xông tới.
Tiêu Lĩnh Vu phóng chưởng đánh tới.
Người ngồi trên lưng ngựa cũng đẩy song chưởng ra đón tiếp.
Chưởng lực của Tiêu Lĩnh Vu rất mãnh liệt đẩy người kia ngã ngựa.
Nhưng người ngã vừa chấm đất đột nhiên lại nhảy lên xổ về phía Tiêu Lĩnh Vu
Gã này hung hăng không sợ chết, mặc dù đã trúng chưởng ngã ngựa mà vẫn chưa chùn ngụt.
Giữa lúc ấy lại có hai con ngựa khác tới. Song kiếm cùng vung lên đánh Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu không lui mà lại tiến. Chàng xông lên hai bước, tránh khỏi song kiếm giáp kích. Chàng phóng chưởng đón tiếp phát chưởng của đại hán tay không.
Lần này hai chưởng đụng nhau. Ðại hán rú lên một tiếng lùi lùi lại năm bước ngồi phệt xuống đất. Gã bị thương rất nặng, trong lúc nhất thời không thể đứng lên được.
Tiêu Lĩnh Vu tuy đả thương được một người, nhưng bọn ky mã lại thêm bốn, năm người ào ạt xông tới.
Kiếm quang lấp loáng, kiếm khí mịt trời. Hai thanh đơn đao và hai cây trường kiếm đồng thời đánh tới.
Tiêu Lĩnh Vu phóng chưởng tay trái đẩy lui địch nhân bên tả. Tay mặt chàng vươn ra nắm lấy thanh trường kiếm kéo mạnh một cái khiến đại hán cỡi ngựa phải té xuống. Tiêu Lĩnh Vu thừa thế vung chân đá mặt phải.
Tuy chàng võ công cao thâm nhưng trải qua mấy phen ác chiến không khỏi mệt mỏi. Chàng chỉ chú ý đoạt kiếm sơ hở sau lưng. Bổng trên lưng chàng đau nhói, chàng bị trúng một kiếm.
Tiêu Lĩnh Vu trong mình có cương khí hộ thân nhưng phần thì nhọc mệt, phần thì mãi cự địch quân không vận tụ cương khí thành ra bị kiếm thương khá nặng.
Tiêu Lĩnh Vu nghiêng người đi vung kiếm quét ra.
Bổng nghe tiếng choang choảng vang lên. Chàng đã gạt được mấy thanh đao kiếm đánh tới.
Lại nghe trên đường có tiếng quát tháo ầm ầm dường như đang đánh nhau kịch liệt.
Tiêu Lĩnh Vu không ràng để vận chỉ huyết, vung trường kiếm lên đâm thương một người.
Những tiếng rên rỉ vang lên không ngớt. Chỉ trong khoảng khắc Tiêu Lĩnh Vu phóng ra những chiêu kỳ ảo đả thương được năm tên rồi phá vòng vây mà chạy. Chàng nóng lòng về sự yên nguy của song thân đề khí vọt lẹ về phía trước.
Ðến chỗ đường quanh co thấy đồng đạo võ lâm cầm binh khí đã sắp hàng khai chiến với người trong Bách Hoa sơn trang rượt theo.
Tiêu Lĩnh Vu lướt mục quang nhìn lại thì bọn này là Bát thủ thần long Ðoan mộc chính cùng thiếu nữ áo xanh nhan sắc xinh đẹp, tướng mạo trang nghiêm. Ngoài ra còn Bí hiệp Thường đại hải dẫn hai tên đệ tử.
Cả năm người đứng thành hàng ngăn cản truy binh.
Phía sau hai người còn một người tay cầm hỏa long bổng, toàn thân mặc quần áo màu hồng. Râu đen chùng xuống trước ngực. Lão là Tam cương thần đàn Lục khôi Chương.
Mã Văn Phi đã đến bên trận chờ đợi, thấy Tiêu Lĩnh Vu chạy tới liền hô:
- Lại đây ăn điểm tâm và nghỉ ngơi một chút.
Tiêu Lĩnh Vu xông về phía trước. Ðoan Mộc Chính vội né mình nhường lối cho chàng.
Mã Văn Phi dẫn Tiêu Lĩnh Vu chuyển qua khúc quanh rồi nói:
- Xin Tiêu huynh hãy ngồi xuống đây nghỉ và dùng chút thực vật.
Y chợt ngó thấy máu tươi trong mình Tiêu Lĩnh Vu giỏ giọt, giật mình hỏi:
- Tiêu huynh bị thương rồi ư?
Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên hai chân mềm nhủn phải hạ kiếm chống đất rồi từ từ ngồi xuống.
Nguyên Mã Văn Phi nhắc tới chuyện bị thương, Tiêu Lĩnh Vu mới nhớ ra mình chưa vận khí cầm máu và cảm thấy không chống nổi nữa.
Lúc này quần hào đang ngồi nghỉ và ăn cho đỡ đói. Họ hy vọng thân thể phục hồi mau chóng để có thể tái chiến. Chuyện Tiêu Lĩnh Vu bị thương chuyển đến tai mọi người rất lẹ.
Kim Lan lật đật chạy trước hỏi:
- Tướng công bị thương có nặng không?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:
- Không hề gì.
Kim lan nói:
- Một mình tướng công quan hệ đến sự an nguy của mọi người. Tướng công đã bị thương ở chỗ nào đâu để nô tỳ băng bó cho.
Tiêu Lĩnh Vu quay mặt đi đáp:
- Cảm phiền cô nương.
Kim Lan thấy vết thương ở sau lưng chàng rất sâu thì trong lòng siết nổi lo âu.
Cô khấn thầm:
- Cầu trời vết thương không vào đến tâm tạng hay gân cốt thì được mau lành.
Cô lấy khăn tay buột cẩn thận vết thương lại cho Tiêu Lĩnh Vu.
Quần hào đang nghe tin đều xúm lại.
Tiêu Lĩnh Vu lòng áy náy, lên tiếng:
- Hiện thời khắc quí hơn vàng ngọc. Bất cứ lúc nào cũng xảy ra cuộc chiến với bọn cao thủ ở Bách Hoa sơn trang. Thương thế tại hạ chẳng có chi đáng kể. Các vị bất tất phải quan tâm.
Bổng chàng phát giác không có Tôn Bất Tà liền lộ vẻ sửng sốt.
Kim Lan thấy chàng hốt hoảng liền hỏi:
- Tướng công đau ở chỗ nào?
Tiêu Lĩnh Vu đảo mục quang ngó Mã Văn Phi hỏi:
- Các vị có thấy Tôn lão tiền bối đâu không?
Quần hào ngơ ngác nhìn nhau.
Nguyên quần hào vừa đói vừa mệt không còn bụng dạ nào nhớ tới ai, quên bẵng cả Tôn Bất Tà.
Tư Mã Càn nói:
- Lão khiếu hóa đó võ công cao cường. Quyết không gặp việc gì bất trắc.
Các vị không nên hoang mang vì lão.
Tiêu Lĩnh Vu khẻ thở dài nói:
- Dường như lão bị nội thương khá trầm trọng.
Bổng nghe tiếng rú thê thảm vọng lại. Một đại hán lối 30 tuổi tay phải cầm kiếm, toàn thân đẫm máu hấp tấp chạy lại.
Thương Bát nhảy vọt ra vung tay mặt điểm vào hai chỗ huyệt đạo trên vai bên tả đại hán.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhận ra gã là đệ tử Bí trường đại hải. Cánh tay trái gã bị đứt mất từ khuỷu tay trở xuống. Tuy Thương Bát đã điểm huyệt đạo chỉ huyết mà máu tươi vẫn chảy ra.
Ðại hán chống kiếm xuống đất để đỡ mình rồi nói:
- Gia sư sai tại hạ chuyển lời đến các vị là phải động thân cho mau vì Bách Hoa sơn trang còn tiếp tục phái nhiều cao thủ tới. Gia sư cùng Ðoan mộc tiền bối hết sức kháng cự nhưng thế địch đông quá, e rằng không chống chọi được lâu Xin các vị lên đường đi.
Gã chưa dứt lời đã ngã lăn ra.
Quần hào đây số đông là cao thủ hạng nhất võ lâm, sau khi được ăn lại được nghỉ ngơi một lúc, tinh thần phấn khởi trở lại.
Mã Văn Phi đứng dậy ôm đại hán nói:
- Có vị nào đem linh dược trị thương không?
Thần thâu Hướng Phi bước nhanh lại đáp:
- Lão thâu nhi có đây.
Lão thò tay vào bọc lấy thuốc Kim sang rịt vết thương cho đại hán rồi buột lại
Lại thấy Phụng Trúc bước tới nói:
- Mã gia! Xin Mã gia để vị bị trọng thương này cho tiểu tỳ săn sóc.
Mã Văn Phi cười khanh khách đáp:
- Nếu anh hùng thiên hạ đều đồng tâm hiệp lực thương mến nhau như bọn ta bữa nay thì Thẩm Mộc Phong bản lãnh cao thâm gấp mười cũng chẳng có chi đáng sợ.
Tư Mã Càn đột nhiên vòng kim hoàn trong tay lên hỏi:
- Vị nào cùng tiểu đệ đến viện trợ bọn họ chống giặc?
Hướng Phi đáp:
- Lão thâu nhi xin đi.
Hai người song song vọt đi trợ chiến.
Mã Văn Phi đảo nhìn tình thế bốn mặt rồi nói:
- Phía trước cách đây năm dặm tại hạ bố trí một số anh em để ngăn cản quân địch mai phục. Chúng ta chỉ cần đi năm dặm nữa là hội họp được với họ.
Thương Bát nói:
- Bọn người ở Bách Hoa sơn trang không ngớt kéo đến thì Bát thủ thần long Ðoan Mộc chín cùng Bí hiệp thường đại hải có được Tư Mã Càn và Hướng Phi tiếp viện thì e rằng cũng chẳng chống được bao lâu.
Mã Văn Phi hỏi:
- Cái đó tại hạ đã an bài. Chỉ còn lo thương thế của Tiêu huynh. Không hiểu y đã đi được chưa?
Kim Lan đáp:
- Không cần đâu. Nếu Tiêu tướng công không đi được thì để nô tỳ cõng.
Tiêu Lĩnh Vu nhảy lên nói:
- Không dám phiền cô nương. Chút thương ngoài da có chi đáng kể.
Mã Văn Phi trầm giọng nói:
- Xin Tiêu huynh vì đồng đạo võ lâm mà giữ gìn thân thể, không nên gắng gượng.
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:
- Không hề chi.
Rồi chàng rảo bước tiến về phía trước.
Thương Bát và Kim Lan đi bên chàng.
Bổng nghe phía sau có tiếng quát tháo vọng lại. Hiển nhiên hai bên đang chiến đấu ác liệt.
- Tiêu Lĩnh Vu tuy muốn quay lại trợ lực, nhưng vết thương ở sau lưng chàng đau nhói lên từng cơn. Chàng tự biết mình không thể tái chiến được nữa đành ngấm ngầm thở dài tiếp tục cất bước.
Quảng cách năm dặm đi chẳng mấy chốc đã tới nơi.
Quả thấy trên đường chỗ giáp với hang núi đã có một đại hán râu quăn đứng đó.
Tiêu Lĩnh Vu nhận ra đó là Nam nhạc Bộ Thiên Tinh.
Mã Văn Phi tiến lên trước một bước chắp tay hỏi:
- Bộ huynh! Chuẩn bị xong cả rồi chứ?
Bộ Thiên Tinh đáp:
- Xong cả rồi. Xin Mã huynh cùng các vị chuyển vào góc núi ngơi. Ở đó có đủ thực vật cùng kiện mã.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Té ra bọn họ đã bố trí chu đáo. Không hiểu ai sắp đặt kế hoạch này?
Chàng đi theo quần hào đi xuyên qua sơn cốc chỗ giáp với hai ngọn núi.
Qua sơn cốc rồi cảnh vật đột nhiên biến đổi.
Ðây là một khu đất rộng cỏ mọc xanh om, có tiếng ngựa hí cùng tiếng người nói. Quả nhiên họ đã sắp đặt xảy mười mấy con ngựa đầy đủ yên cương.
Mã Văn Phi khẽ nói:
- Tiêu huynh cùng quần hào hãy chờ đây. Tiểu đệ kêu đội thứ nhất chống địch lùi lại.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu đệ đã nghĩ ngơi một lúc thấy sức lực hồi phục khá nhiều muốn cùng đi với Mã huynh.
Mã Văn Phi nói:
- Bọn tại hạ liên lạc bằng tín hiệu chẳng cần chạy đi chạy về, không dám phiền Tiêu huynh.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:
- Các vị vì tiểu đệ mà tắm máu chiến đấu. Khi nào tiểu đệ lại điềm nhiên toạ thị.
Mã Văn Phi nói:
- Nhưng thương thế của Tiêu huynh.
Tiêu Lĩnh Vu gạt đi:
- Không hề chi.
Mã Văn Phi không tiện ngăn trở nữa đành đáp:
- Tiêu huynh cùng đi coi thì được,nhưng không nên động thủ.
Thương Bát đứng lên nói:
- Tại hạ xin bảo hộ đại ca cùng đi.
Tiêu Lĩnh Vu toan ngăn cản nhưng thấy vẻ mặt hắn thành khẩn nên không nói nữa.
Ba người chạy ra cửa hang núi, tình thế đã biến đổi. Chỗ giáp cửa hang đã có bốn, năm cao thủ cầm binh khí dửng đó.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn quần hào nhận ra được quá nửa.
Thiếu niên anh tuấn mặc võ phục đứng ở mé tả tay cầm trường kiếm dài không đầy hai thước chính là Thạch Phụng Tiên, con trai Thạch tuấn Sơn. Thạch tuấn Sơn là chưởng môn đã qua đời của Nam phái Thái cực môn, nổi tiếng võ lâm về môn Hồi phong thập bát kiếm.
Ðứng bên cạnh Thạch Phụng Tiên là một hắn tử lối năm chục tuổi tay cầm trường kiếm. Y chính là Ðặng Không, môn hạ Nam phái Thái cực Môn.
Kế đó là một lão già mình mặc áo xanh tay cầm trường kiếm Tiêu Lĩnh Vu nhớ ra lão già là Ðổng công Thành, đồ đệ Hình Ý Môn.
Một người nữa đứng gần Bộ Thiên Tinh mình cao tám thước, sắc mặc đỏ hồng, lưng dắt nhuyễn sách lượng ngân truy, tay cầm cường cung, túi cài trương tiễn. Chính là Thần tiễn Trấn càn khôn Ðường Nguyên Kỳ.
Ngoài năm nhân vật đứng chắn cửa hang, hai bên vách núi thấp thoáng có bóng người mai phục.
Tiêu Lĩnh Vu động tâm nghĩ thầm:
- Té ra bọn họ ẩn trong bụi rậm và sau núi hai bên nên mình đi qua không trông thấy.
Bổng nghe Mã Văn Phi cất tiếng hỏi:
- Ðường huynh. Bây giờ phóng tính hiệu kêu bọn họ triệt thoái được chăng?
Ðường Nguyên Kỳ dạ một tiếng rồi lắp cung bắn véo một tiếng. Mũi tên bay vút lên cao.
Tiếp theo nổ đánh đùng một tiếng. Ðầu mũi tên bốc lên một làn khói trắng Mã Văn Phi trầm giọng nói:
- Những người trong Bách Hoa sơn trang nghiên cứu nhiều về quần chiến.
Vậy các vị chẳng cần lịch sự, cứ việc hạ độc thủ, được tên nào hay tên ấy.
Bộ Thiên Tinh gật đầu đáp:
- Tại hạ biết rồi. Xin Mã huynh cứ vào sau núi nghỉ ngơi, bất tất phải để tâm đến công việc chỗ này.
Mã Văn Phi nói:
- Tiểu đệ ẩn ở phía sau đá núi để coi chứ không động thủ.
Bộ Thiên Tinh đáp:
- Ðã thế xin đi theo tiểu đệ.
Hắn giơ tay lên đỉnh đầu khoang một vòng tròn.
Quần hào đứng chắn trên đường đột nhiên chuyển động chia nhau ẩn vào hai bên đá núi hoặc trong bụi cỏ rậm.
Tiêu Lĩnh Vu cùng Thương Bát theo sau Mã Văn Phi. Bộ Thiên Tinh dẫn ba người chạy thẳng đến sau một tảng đá lớn trên vách núi mé hữu.
Xung quanh tảng đá này đều có cỏ mọc rậm um che kìm mít. Ở trên cao nhìn xuống trông được rất xa.
Mấy người vừa ẩn thân xong bổng thất bốn con khoái mã nối đuôi nhau đi tới
Mã Văn Phi khẽ nói:
- Bọn chúng đã đi qua đội mai phục thứ nhất của chúng ta.
Bộ Thiên Tinh ngắt lời:
- Ðó là mấy tên của chúng đã bị thương.
Rồi hắn cất cao giọng gọi:
- Ðường huynh. Mấy người cưỡi ngựa đó đều là bọn võ sĩ trong Bách Hoa sơn trang. Ðường huynh hạ thủ đi đừng nể nang gì.
Tiêu Lĩnh Vu lẳng lặng điều tra tình thế thì dường như Bộ Thiên Tinh là nhân vật lãnh đạo đại cuộc ở đây.
Ðột nhiên tiếng dây cung rít lên. Tên võ sĩ cưỡi ngựa đi trước rú lên một tiếng té nhào xuống đất.
Tiêu Lĩnh Vu khen thầm:
- Ðường Nguyên Kỳ nổi tiếng là tay thiện xạ. Quả nhiên danh bất hư truyền người thường không thể bì kịp.
Lại nghe tiếng dây cung vang lên không ngớt. Mấy mũi trường tiên vọt tới Mấy người đi ngựa dường như đã cảnh giác lập tức tản ra rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Tuy bọn chúng đã kịp thời ứng biến, nhưng cũng có một đại hán trúng tên ngã ngựa.
Hai tên kia tuy thấy đồng bọn bị thương ngã ngựa vẫn xông về phía trước.
Bộ Thiên Tinh khẽ bảo Mã Văn Phi:
- Xin Mã huynh hãy ngồi đây quan chiến, tiểu đệ muốn ra tay cản địch.
Mã Văn Phi đáp:
- Xin Bộ huynh tùy tiện.
Bộ Thiên Tinh tung mình nhảy một cái ra xa hơn trượng chạy thẳng đến cửa hang.
Lúc này quần hào mai phục ở sau đá núi và trong bụi cỏ tiếp tục xuất hiện cản đường.
Bổng thấy Thạch Phụng Tiên chưởng môn Nam phái Thái Cực động thủ trước tiên vung trường kiếm lên tấn công một địch nhân ở mé hữu. Y ra tay rất mau lẹ, kiếm quang loé lên một cái đã tới nơi.
Ðại hán cưỡi ngựa toàn thân mặc áo đen, bắt đầu ngựa tránh khỏi đòn của Thạch Phụng Tiên, đồng thời gã rút thanh nhạn linh đao ở sau lưng ra.
Thạch Phụng Tiên đánh sểnh một chiêu liền liên tục phóng ba nhát kiếm.
Ðại hán áo đen võ công cũng không kém cỏi, tay cầm nhạn linh đao múa lên vù vù và chiến đấu với Thạch phụng Tiên.
Thạch Phụng Tiên trao đổi mấy kiếm, hai người vẫn giữ thế quân bình bất phân thắng bại.
Thạch phụng tiên trong lòng nóng nảy múa tít trường kiếm đánh ráo rít hơn.
Bổng nghe Ðặng Khôn khẽ nói:
- Võ công của Nam phái Thái cực môn chúng ta chuyên dùng tỉnh chế động. Nếu chưởng môn nóng nảy để chân khí hư nhược là phạm vào điều tối kỵ của bản môn.
Thạch phụng Tiên quả nhiên trầm tỉnh lại thế kiếm càng lợi hại hơn.
Ðại hán áo đen mấy lần muốn xuống ngựa cự địch, nhưng vì thế kiếm của Thạch Phụng Tiên bức bách không rảnh để nhảy xuống.
Giữa lúc ấy Ðổng công Thành ở ý Hình môn cũng động thủ tấn công đại hán.
Ðổng công thành đánh quen trăm trận, lịch duyệt phong phú, thế công của y vừa nhu vừa cương.
Cuộc chiến kéo dài chừng mười hiệp thì đại hán áo đen đã lâm vào tình thế kém. Thạch Phụng tiên đâm một kiếm trúng vào kiện mã.
Con ngựa bị thương thét lên một tiếng đứng thẳng như người.
Ðại hán áo đen vung đao ra chiêu " Lực binh thiên nam " che kín môn hộ rồi nhảy xuống.
Thạch Phụng tiên khi nào để gã thoát thân. Y tiến lại một bước vung kiếm gạt thế đao. Tay trái đánh một chưởng.
Phát chưởng này đánh ra vừa đúng chỗ. Ðại hán đang nhảy xuống ngựa người chưa chấm đất thì chưởng thế của Thạch Phụng Tiên đã đánh tới trúng vào lưng đại hán đến binh một tiếng.
Ðại hán kêu rú lên ngã chúi về phía trước.
Thạch Phụng Tiên phóng kiếm đâm suốt từ trước ngực ra sau lưng đoạn y phóng cước đá xác chết đại hán ra.
Ðổng Công Xuyên của dùng tuyệt chiêu "Trùng lãng diệp ba" Trường kiếm nổi hào quang trùng điệp chém đại hán làm hai đoạn.
Những người này đều có mối thâm thù Thẩm Mộc Phong, nên đối với bất cứ ai là người trong Bách Hoa sơn trang cũng ra chiêu tàn độc chẳng nể nang gì.
Giữa lúc Thạch Ðổng đâm chết địch thủ thì sáu bảy bóng người đang vọt tới Phía sau những người này mấy chục võ sĩ áo đen đuổi theo ráo riết.
Những người chạy trước không ngớt phóng ám khí ra để cản trở bước đường rượt theo của bọn võ sĩ áo đen.
Ðường Nguyên Kỳ bắn veo véo hai phát đả thương ba tên võ sĩ áo đen.