Tiêu Lĩnh Vu la thầm:
- Chết chưa. Xuýt chút nữa thì mình gây ra mối hận suốt đời.
Thương Bát khẻ hỏi:
- Mấy tên võ sĩ áo đen kia đâu rồi?
Ðỗ Cửu đáp:
- Dường như chúng sinh lòng ngờ vực nên tiểu đệ và tiểu hóa tử giết chúng rồi.
Thương Bát hỏi:
- Ngọc Lan cô nương đã trở lại chưa?
Ðổ cửu đáp:
- Không thấy cô đâu.
Tiêu Lĩnh Vu cất tiếng gọi:
- Ðổ huynh đệ.
Ðỗ Cửu quay lại ngó Tiêu Lĩnh Vu chắp tay nói:
- Ðại ca cải trang tiểu đệ cơ hồ nhận không ra.
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười nói:
- Chúng ta thử xem có biện pháp nào mở cửa tòa nhà đen này không?
Ðổ cửu lắc đầu đáp:
- Tiểu đệ và Tiểu khiếu hóa đã thí nghiệm mấy lần mà không làm gì được.
Tiêu Lĩnh Vu nóng ruột nhớ song thân liền nói:
- Ðể tiểu huynh thử vào coi.
Chàng rảo bước đi thẳng tới, chú ý nhìn thì thấy tòa nhà này toàn một màu đen sì không biết làm bằng gì.
Chàng ngầm vận nội công vào tay mặt hết sức đẩy mạnh cái, chàng thấy cửa tòa nhà kiên cố vô cùng, đẩy cửa không nhúc nhích.
Tiêu Lĩnh Vu chau mày tức tối. Chàng lại ngầm vận nội công hết sức đạp vào phía trên cánh cửa vẫn trơ ra không xê xích chút nào.
Chàng nghĩ thầm:
- Xem chừng chỉ còn cách lấy chìa khoá mới mở ra được.
Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì thấy một võ sĩ áo đen nhỏ bé và thấp lùn đang đi về phía mình. Chàng liền vận chưởng lực toan đánh ra, nhưng chợt động tâm lại dừng tay.
Bổng thấy võ sĩ áo đen nhìn Mã Văn phi vẩy tay hỏi:
- Mã gia! Nô tỳ là Ngọc Lan. Tam gia hiện ở đâu?
Nguyên Tiêu Lĩnh Vu đã cải trang làm tùy bộc của Mã Văn Phi, Ngọc Lan cũng không nhận ra được.
Mã Văn Phi trỏ vào Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Chính là vị này.
Ngọc Lan từ từ đưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nghiêng mình thi lể nói:
- Tiểu tỳ xin lỗi Tiêu gia.
Ðột nhiên cô nghĩ tới Tiêu Lĩnh Vu đã cấm không xưng hô như vậy liền dừng lại.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Vừa rồi Hướng huynh và Thương huynh đệ đã cho ta hay phen này phải nhờ ở cô nương rất nhiều mới thành tựu mà được đến đây.
Ngọc Lan nhún nhường đáp:
- Ðó là thần oai Tam gia. Tiểu tỳ có công gì đâu.
Cô ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Tiểu tỳ lấy được một chùm chìa khoá sắt, chẳng hiểu có thể mở được tòa nhà cấm này không?
Cô vừa nói vừa móc chùm chìa khoá trong bọc đưa cho Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu đón lấy chùm chìa khoá, nhìn kỹ lại thì thấy trên cửa sắt hiện ra một lỗ nhỏ.
Hướng Phi khẻ nói:
- Việc này phải có bàn tay lão thâu nhi mới xong.
Tiêu Lĩnh Vu dạ một tiếng rồi được chìa khoá cho hắn.
Hướng Phi cầm chìa khoá nhìn một lúc rồi lại dòm vào lỗ khoá. Hắn lắc đầu đáp:
- Ngọc Lan cô nương lầm rồi. Không phải chiếc chìa khoá này.
Ngọc Lan lại thò tay vào bọc móc ra hai cái nữa nói:
- Ðây còn có hai cái. Nếu không phải thì thật uổng phí một phen tâm cơ.
Hướng Phi nhìn kỹ hai chiếc chìa khoá lựa lấy một chiếc lắp vào lỗ. Hắn xoay đi mấy vòng. Cánh cửa bổng vang lên một tiếng kẹt rồi hé mở ra.
Tiêu Lĩnh Vu mừng rỡ khen rằng:
- Thần kỹ của Hướng huynh, tiểu đệ phục quá xá.
Chàng chưa dứt lời đã xông vào trước.
Ngọc Lan vội nói:
- Tam gia hãy coi chừng...
Cô chưa nói dứt lời, Tiêu Lĩnh Vu xông vào nhà bổng lùi trở lại.
Thương Bát khẻ hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Bên trong còn một tầng cửa sắt nữa cũng kiên cố vô cùng. Hỡi ơi không khéo thì chúng ta lại phải uổng một phen tâm huyết.
Ngọc Lan nghiêng mình xông vào bên trong tầng cửa sắt thứ nhất, đưa tay ra sờ soạng, quả thấy một tầng cửa sắt cực kỳ kiên cố.
Hướng Phi cũng theo vào.
Y bật lửa lên coi.
Hướng Phi nổi tiếng thần thâu, tài trèo tường vượt nóc, mở khoá đáng mặt đệ nhất thiên hạ. Hắn vừa nhìn lỗ khoá đã mỉm cười nói:
- Việc nhỏ mọn này xin dành cho lão thâu nhi.
Ngọc Lan nói:
- Hướng tiền bối liệu có mở được tầng cửa sắt này không?
Hướng Phi đáp:
- Ðể thử coi.
Lão thò tay vào trong bọc lấy ra một chiếc chìa khó vạn năng lắp vào lổ khoá chuyển động một hồi vung chưởng đập vào khoá sắt.
Bổng nghe đánh chát một tiếng. Khoá sắt đột nhiên mở rộng.
Nguyên Hướng Phi coi hình dạng lỗ khoá sắt thông thường, chứ không phải loại khoá sắt đặc biệt, nên hắn lại nắm chắc là mở ra được.
Tiêu Lĩnh Vu nghiêng mình lách vào khẻ hỏi:
- Vào được chứ?
Hướng Phi đáp:
- May mà không nhục mạng.
Tiêu Lĩnh Vu phóng cước dù mạnh đến sầm một cái. Cửa sắt mở rộng.
Ngọc Lan vội bật lửa lên. Mồi lửa bé nhỏ ngắn không đầy một thước bằng dầu thông tẩm sợi bông làm thành. Anh lửa sáng, cả tòa nhà tối đen bây giờ tỏ rõ như ban ngày.
Trong góc nhà một lão già đầu bù tóc rối, quần áo lam lũ ngồi đó.
Bên cạnh lão là một phụ nhân đứng tuổi và cũng đầu tóc rối bù.
Cạnh hai người có để một đống áo mới.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn vào nhận ra đúng là song thân liền nhảy xổ lại lạy phục xuống đất nói:
- Bất hiếu nhi là Tiêu Lĩnh Vu khấu đầu bái kiến song thân.
Lão già tuy quần áo lam lũ mà tinh thần rất trấn tỉnh, đầy hiên ngang không chịu khuất phục trước uy võ.
Lão từ từ mở mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Ngươi là Vu nhi đấy ư?
Tiêu Lĩnh Vu vội đáp:
- Chính thị hài nhi. Ðứa con bất hiếu đã chẳng báo đền được ơn dưỡng dục lại còn làm luỵ đến song thân phải chịu đau khổ. Hài nhi tội nặng ngập trời. Xin gia gia trừng phạt và cứ đánh mắng.
Lão lại thở dài nói:
- Ngươi thay đổi nhiều quá. Ðến ta cũng không nhận ra được.
Nguyên Tiêu Lĩnh Vu thuở nhỏ mình mang thương tật ốm yếu. Bây giờ chàng cao lớn lại thay hình đổi dạng đến cha mẹ ruột cũng không nhận ra.
Bổng phụ nhân trung niên la lên. Hắn không phải là Vu nhi đâu. Chúng ta đừng mắc bẩy gã.
Tiêu Lĩnh Vu dập đầu xuống đất trầm giọng hỏi:
- Cả thanh âm của hài nhi mẫu thân cũng không nhận ra được ư?
Phụ nhân tóc rối chuyển động mục quang trầm ngâm một chút rồi đáp:
- Thanh âm tuy có giống một chút, nhưng con ta nước da trắng bạch đâu có vàng như ngươi.
Tiêu Lĩnh Vu giơ tay lên nói:
- Hài nhi đã bôi mặt cải trang.
Phụ nhân đầu bù đáp:
- Ta vẫn không tin.
Ngọc Lan giơ cao mồi lửa lên quỳ xuống nói:
- Thưa phu nhân? Thiếu gia chính là Tiêu Lĩnh Vu.
Phụ nhân đầu bù cười lạt hỏi:
- Ngươi là nam hay nữ?
Nguyên Ngọc Lan mình mặc áo đen, mặt lọ chảo, giả làm võ sĩ áo đen, nhưng thanh âm trong trẻo của cô không thể thay đổi được nên bà nhận ra ngay là gái.
Ngọc Lan vội đáp:
- Tiểu tỳ là Ngọc Lan.
Phụ nhân đầu bù hỏi:
- Ngươi là một tên nha đầu sao y lại mặc quần áo của nam nhân?
Ngọc Lan đáp:
- Vì tình trạng bất đắc dĩ mà tiểu tỳ phải trà trộn vào chốn giang hồ.
Lão già gật đầu nói:
- Có thể thị cứu bọn ta mà giả trai.
Phụ nhân đầu bù trỏ vào Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Gã này chẳng phải con của ta. Còn tên nha đầu cải dạng nam trang cùng ta vốn không thân thích, sao chúng lại cứu ta?
Bổng nghe bên ngoài có tiếng quát tháo cùng với tiếng khí giới chạm nhau chát chúa. Chắc ở bên ngoài đã xây cuội động thủ.
Tiêu Lĩnh Vu buồn rầu sa lệ nói:
- A nương? Hài nhi đúng là Tiêu Lĩnh Vu. A nương nuôi hài nhi từ thuở nhỏ.
Phụ nhân đầu bù lớn tiếng ngắt lời:
- Dù các ngươi có để đói ta mấy ngày hay hành hạ ta thêm ít bữa thần trí ta cũng chửa hôn mê.
Tiêu Lĩnh Vu quay sang năn nỉ lão già:
- Gia gia ơi! Gia gia có nhận ra được thanh âm của hài nhi được hay không?
Lão già nhẹ buông tiếng thở dài đáp:
- Tuy ta không nhớ được thanh âm ngươi từ ngày còn nhỏ, nhưng cũng nhận được ngươi là Vu nhi ở chỗ vẻ mặt chí thành của ngươi.
Tiêu Lĩnh Vu lại khấu dầu nói:
- Gia gia nhận xét tơ hào không sai. Xin gia gia thuyết minh với mẫu thân dúm cho hài nhi.
Tiêu đại nhân ngắt lời:
- Ít lâu nay chúng ta thường bị khủng bố, chịu nhiều kích thích. Trong lúc nhất thời khó mà nói cho mụ rõ được. Hỡi ơi? Ta cùng mẫu thân ngươi đã thành thân cá chậu chim lồng, mỗ xẻ là ở tay người cũng không hỏi khẩu cung được ta đâu Thực ra họ có phái người mạo xưng làm con ta cũng vô ích.
Tiêu Lĩnh Vu chợt động tâm nghĩ thầm:
- Ta bỏ cửa bỏ nhà hồi mới 12, 13 tuổi, con người yếu ớt lại mắc tuyệt chứng, lúc nào cũng lo tử thần đến rước đi. Bây giờ chẳng những thân thể ta tráng kiện mà còn mang võ công tuyệt thế của ba vị sư trưởng truyền dậy. Hơn nữa ta lại bôi thuốc dị dung để che dấu bản tướng thì dù hai vị lão nhân gia chẳng ở trong cảnh tù tội cũng khó lòng nhận ra được. Việc khẩn yếu trước mắt là hãy cứu hai vị thoát hiểm. Sau đó sẽ rửa sạch mặt thì không cần giải thích cũng nhận ra ngay.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng khẻ bảo Ngọc Lan:
- Phiền cô nương và Kim Lan cô nương bảo vệ cho mẫu thân ta.
Ngọc Lan đáp:
- Tiểu tỳ xin tuân lệnh.
Bổng nghe bên ngoài thanh âm của Tôn Bất Tà vọng vào:
- Lúc này thì giờ quí hơn vàng ngọc. Ðừng chần chờ nữa, chúng ta phải mau mau xông ra.
Tiêu Lĩnh Vu phục xuống hỏi:
- Xin gia gia để hài nhi cõng đi được chăng?
Hướng Phi đột nhiên tiến lại gần hai bước vung lưỡi truỵ thủ chặt đứt dây trói cho hai người và bảo Tiêu Lĩnh Vu:
- Tiêu huynh. Lão thâu nhi xem chừng hay hơn hết là hãy điểm huyệt hai vị lão nhân gia. Tiêu huynh nên biết lúc xông ra Bách Hoa sơn trang thế nào cũng phải trải qua một cơn ác đấu. Hai vị lão nhân gia đã không hiểu được võ công, có điểm huyệt mới mong an toàn.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Hướng huynh nói phải lắm.
Ngọc Lan đột nhiên tiến lại hai bước vươn tay phải điểm huyệt Tiêu phu nhân.
Hướng Phi cũng vung tay điểm huyệt Tiêu đại nhân.
Ngọc Lan cởi sợi dây lưng buột Tiêu phu nhân lên lưng mình.
Tiêu Lĩnh Vu khẻ thở dài tự nói một mình:
- Vì tình thế bắt buột, xin gia nương hãy tha tội cho hài nhi.
Chàng toan buột phụ thân lên lưng. Ðột nhiên Ðỗ Cửu quát:
- Ðại ca hãy khoan.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Ðỗ Cửu đáp:
- Ðại ca võ nghệ tuyệt luân, việc xung đột trùng vây trông vào đại ca rất nhiều. Vậy tiểu đệ cõng lão phu nhân cho đại ca rãnh tay chống giặc.
Tiêu Lĩnh Vu cho là phải liền đáp:
- Vậy phiền Ðỗ huynh đệ giúp cho ta.
Ðỗ Cửu liền né mình tiến lại cõng Tiêu đại nhân.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Xin Ðỗ huynh và Ngọc Lan cô nương hãy đi theo Tiêu mỗ.
Ðỗ Cửu nói:
- Ðại ca bất tất phải quan tâm.
Tiêu Lĩnh Vu rảo bước tiến ra khỏi căn nhà đen thì thấy Tôn Bất Tà đang vung song chưởng ngăn chặn bọn võ sĩ áo đen.
Thương Bát thò tay vào bọc móc ra chiếc bàn tính đi bên Ðỗ Cửu.
Mã Văn Phi, Tư Mã Càn hộ vệ tả dực.
Tửu Tăng, Phạn Cái hộ vệ hữu dực.
Hướng Phi đi theo sau Ðỗ Cửu.
Kim Lan mở đường cho Ngọc Lan, Phụng Trúc đi sau Ngọc Lan'.
Thái sơn nhị Hổ cũng phấn khởi tinh thần vung binh khí lên chuẩn bị cự địch.
Lúc này trong những rừng hoa bốn mặt căn nhà đen đèn lửa lập loè bóng người thấp thoáng. Dường như họ đang diều động nhân mã.
Tiêu Lĩnh Vu quay lại nhìn Thương Bát và Hướng Phi nói:
- Thái sơn nhị hổ chưa khỏi thương thế. Xin hai vị tiếp tay cho họ phòng vệ hậu trận.
Thương Bát dạ một tiếng lùi lại phía sau.
Hướng Phi là người cao ngạo không thích người sai phái nhưng thấy thái độ cung kính của Thương Bát đối với Tiêu Lĩnh Vu hắn đành nhẫn nại nổi ấm ức trong lòng xoay mình đi theo.
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm kiểm tra nhân số chưa thấy Nhất trận Phong Bành Vân liền hỏi:
- Ðỗ huynh đệ. Bành Vân sao không thấy đâu?
Ðỗ Cửu đáp:
- Tên tiểu phạm đó rất tinh ma gã học hỏi được mật hiệu liên lạc của bọn võ sĩ áo đen, đi lại như không. Ðại ca bất tất phải quan tâm đến gã.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:
- Tiểu huynh chỉ mong y được bình yên vô sự là may rồi.
Chàng liền cất bước tiến về phía trước.
Lúc này mười mấy tên võ sĩ áo đen không chịu nổi chưởng lực của Tôn Bất Tà đã tới tấp lùi lại
Bây giờ ngoài bóng đèn lửa lập loè trong rừng hoa cách đó mấy trượng, cùng bóng người chuyển động, bốn mặt không thấy địch nhân ngăn cản.
Trên tòa Vọng hoa lâu cao ngất từng mây cũng không thấy một chấm lửa nào, coi chẳng khác một con quỉ khổng lồ.
Tiêu Lĩnh Vu lật đật đi gần bên Tôn Bất Tà khẻ nói:
- Tiền bối phải cự địch mấy phen liền, bây giờ nên nghỉ một chút. Xin tiền bối lùi lại phía sau để tại hạ lãnh trách nhiệm mở đường.
Tôn Bất Tà đã biết Tiêu Lĩnh Vu mình mang tuyệt kỷ, võ công kỳ diệu, xuất chiêu lợi hại còn hơn cả lão, liền đáp:
- Tiêu huynh đủ sức gánh trách nhiệm này.
Lão đảo mắt nhìn vào rừng hoa nói tiếp:
- Kể về thực lực thì trong Bách Hoa sơn trang quyết chẳng chịu buông tay.
Họ dừng lại không tấn công, hắn có âm mưu nào khác.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Tại hạ cũng nghĩ như thế. Không chừng trong những rừng cây chung quanh họ bày trận ác độc nào đó.
Tôn Bất Tà nói:
- Chúng ta nên hành động thần tốc khác nào sét dành chẳng kịp bưng tai.
Bọn họ chưa kịp bố trí xong, mình có thể phá vòng vây mà ra được.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tiểu đệ cũng tính thế.
Tôn Bất Tà nói:
- Vậy phải làm ngay không nên chậm trễ.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Xin Tôn ở giữa tiếp ứng các mặt khiến cho toàn đội liên lạc với nhau, chớ để địch nhân làm đứt từng quảng.
Tôn Bất Tà đáp:
- Lão khiếu hóa xin hết sức.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Ða tạ Tôn tiền bối.
Chàng gia tăng cước lực xông thẳng vào khu rừng hoa.
Tôn Bất Tà trầm giọng nói:
- Cường địch nhiều người mà ta ít, vậy phải tốc chiến. Xin các vị hết sức xông ra khỏi Bách Hoa Sơn Trang mới mong thoát cơn hiểm nghèo.
Dù Tôn Bất Tà không kêu gọi thì bọn Tửu Tăng, Phạn Cái, Mã Văn Phi và Tư Mã Càn cũng chạy nhanh theo Tiêu Lĩnh Vu tiến về phía trước.
Kim Lan đột nhiên chạy thật lẹ đến bên Tiêu Lĩnh Vu khẻ nói:
- Tướng công. Xin rẽ về phía Tây.
Tiêu Lĩnh Vu theo lời.
Ðoàn người đi chừng được ba, bốn trượng đột nhiên tiếng cung nổ rít lên vù vù trên không.
Quần hào nhất tề huy tề huy động binh khí gạt hết tên nõ rớt xuống đất.
Lại nghe được thanh âm Chu Triệu Long từ trong rừng kêu lớn:
- Các vị đã bị hãm vào trùng vây, nếu không chịu hàng là tự tìm đường chết.
Tiêu Lĩnh Vu ước lượng chỗ Chu Triệu Long phát âm thì chỉ cách đó chừng bốn trượng, nhưng bụi cây che kín thân hình gã không tài nào nhìn rõ chỗ gã đứng.
Tên bay tới tấp cũng chỉ ngăn được quần hào chậm tiến một chút. Tiêu Lĩnh Vu đi trước xông vào rừng hoa.
Lại nghe Chu Triệu Long hô tiếp:
- Các vị không nghe lời khuyên của tại hạ thì đừng trách Bách Hoa sơn trang thủ đoạn tàn độc.
Tiêu Lĩnh Vu thấy thanh âm lần này đã đến chỗ gần hơn.
Chu Triệu Long là người xảo quyệt vô cùng. Gã sợ đứng nguyên chỗ sẽ bị bại lộ và trúng ám khí nên di chuyển luôn luôn.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng lửa giận bốc lên ngùn ngụt, nhưng không tiện lên tiếng vì chàng biết rằng mình chỉ nói một câu sẽ lộ bản tướng.
Chu Triệu Long vừa dứt lời, đột nhiên trống bật dây cung lại vang lên rất cấp bách.
Tiêu Lĩnh Vu dừng bước đảo mắt nhìn bốn phía. Quần hào cũng dừng lại theo.
Tôn Bất Tà bổng quát lớn:
- Chúng ta đừng mắc kế nghi binh của bọn chúng.
Lão phóng chưởng cách không đánh vào bụi hoa cách đó hơn trượng.
Lão nội công thâm hậu, chưởng lực mãnh liệt vô cùng làm cho hoa lá rơi rụng tung bay.
Tiêu Lĩnh Vu nhanh như chớp cũng phóng chưởng theo rồi nhảy xổ vào bụi hoa.
Chàng chú ý nhìn ra thấy hai võ sĩ áo đen nằm ngửa dưới đất tắt hơi chết rồi. Nguyên chúng bị chưởng lực của Tôn Bất Tà chấn động mà uổng mạng.
Lúc này đột nhiên tiếng cung nỏ im bặt. Trong rừng hoa âm u tỉnh mịch.
Sự vật yên lặng khiến cho người ta phải rùng rợn. Ðây là sự yên lặng trước cơn bão táp.
Bổng Tôn Bất Tà lớn tiếng hô:
- Cởi áo ngoài ra để chuẩn bị vung lên gạt ám khí.
Lão vừa dứt lời, tên nổ lại rít lên vù vù, tên bay như đàn ong từ bốn mặt tám phương bắn tới.
Trong đêm tối tên bắn như mưa. Quần hào tuy là những tay võ công trác tuyệt mà cũng cảm thấy gạt tên không xuể.
Bổng hai tiếng rú vang lên. Thái sơn nhị hổ bị trúng tên đầu tiên, nguyên hai người này thương thế chưa lành vận chuyển không được mau lẹ. Chỉ trong nháy mắt hai người trúng mấy chục tên té xuống chết liền.
Tiêu Lĩnh Vu mục quang sắc bén ngó thấy Thái sơn nhị hổ trúng tên mà chết liền động tâm nghĩ thầm:
- Ðêm tối thế này mà tên bắn như mưa thì cầm cự lâu thế nào được? Ta phải tìm cách đả thương mấy tên cung thủ mới mong thoát khỏi hiểm nghèo.
Bổng thấy Phạn Cái xoay tít cái nồi gang vù vù. Bao nhiêu mũi trường tiên tới tấp rớt xuống.
Lúc này mới thấy chỗ hiệu dụng về thứ binh khí của Phạn Cái. Mé tả tên bắn hơn thưa lại đụng phải nồi gang của Phạn Cái là một thứ binh khí chuyên để gạt tên nỏ, xem chừng có thể chống đỡ hàng giờ cũng chưa nguy hiểm.
Nhưng bên hữu Mã Văn Phi và Tư Mã Càn bị tên bắn như mưa phải mất sức rất nhiều. Hai người múa tít kim luân và cây quạt thành một màn ánh sáng bao vây quanh mình.
Ðỗ Cửu và Ngọc Lan phải bảo vệ cho Tiêu đại nhân và Tiêu phu nhân dường cúi rạp người xuống huy động thiết bút và trường kiếm để gạt những mũi tên lọt qua bức màn phiến ảnh và luân quang.
Tiêu Lĩnh Vu đưa mục quang lướt nhanh tình thế bên địch biết là nếu tình trạng này kéo dài thì số thương vong bên mình sẽ tăng lên.
Chàng nghiến khẻ hỏi Tôn Bất Tà:
- Tiền bối có nhìn thấy bọn cung thủ tụ tập ở chỗ nào hay không?
Tôn Bất Tà vừa phát huy chưởng gạt tên, vừa đáp:
- Xem chừng bữa nay lão khiếu hóa phải đại khai sát giới mất rồi.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Xin tiền bối cố thủ nguyên chỗ đừng có vọng động. Tại hạ xin đi cùng tiền bối trừ diệt cung thủ bốn mặt chưa hiểu lão tiền bối ra sao?
Tôn Bất Tà cười ha hả đáp:
- Hay lắm! Công tử đã có hào khí như vậy, lão khiếu hóa liều mạng bồi tiếp