Xác chết loạn giang hồ

Hồi 104

Tôn Bất Tà còn đang do dự, đột nhiên thấy bọn võ sĩ áo đen cản đường tới tấp lùi sang bên để nhường lối. Lão chú ý nhìn ra thì thấy chàng thiếu niên mặt vàng một tay ôm Phụng Trúc bị thương, một tay cầm kiếm mở đường huyết lộ.

Thanh kiếm trong tay chàng vọt ra những bông hoa như bánh xe. Kẻ nào cản đường chẳng chết cũng bị trọng thương. Lão thấy thế vừa kinh hãi vừa khâm phục.

Chàng thiếu niên cầm kiếm mở đường đó chính là Tiêu Lĩnh Vu.

Nguyên Tiêu Lĩnh Vu thấy Tôn Bất Tà đã xông vào tới Thạch bảo còn Tửu Tăng, Phạn Cái đều bị chẹn đường, không sao phá được vòng vây, thì trong lòng cực kỳ nóng nẩy. Chàng đành vung kiếm dùng hết sức bình sinh để phá vòng vây.

Trang Sơn Bối kiến văn rộng rãi, hiểu cả kiếm thuật những môn phái lớn.

Mấy chục năm trời lão ẩn cư nghiên cứu ra những kiếm pháp tinh kỳ dạy Tiêu Lĩnh Vu. Gặp lúc cấp bách chàng ra chiêu vừa thần tốc vừa lợi hại. Kiếm quang loé ra đến đâu là thịt rơi máu chảy đến đấy.

Bọn võ sĩ áo đen tuy kiêu dũng hơn đời, nhưng gặp phải hung thần Tiêu Lĩnh Vu thì còn chống sao được? Chúng tới tấp rẻ ra hai bên nhường lối cho chàng đi.

Tiêu Lĩnh Vu thi triển kiếm chiêu trong khoảng khắc đã đánh vừa chết vừa bị thương hơn ba chục tên.

Bọn Tửu Tăng, Phạn Cái, Mã Văn Phi cũng phấn khởi tinh thần theo sau Tiêu Lĩnh Vu xông lại gần Thạch bảo.

Tôn Bất Tà quát lên một tiếng ra chiêu "Bài sơn Chưởng". Nội lực ào ạt xô ra đẩy lùi quân địch mé tả.

Tiêu Lĩnh Vu phóng kiếm ra chiêu "Bát phương phong vũ" kiếm quang lấp loáng đả thương luôn ba người. Bọn võ sĩ áo đen kinh hãi lùi về mé hữu.

Tôn Bất Tà né mình đi để nhường lối. Tiêu Lĩnh Vu cầm ngang thanh kiếm chuẩn bị cự địch. Bọn Tửu Tăng, Phạn Cái theo nhau kéo vào Thạch bảo.

Tôn Bất Tà cười ha hả nói:

- Mời tiểu huynh đệ tiến vào nghỉ ngơi một lúc. Mình lão khiếu hóa ở đây giữ cửa được rồi.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Vậy tại hạ xin cảm phiền lão tiền bối.

Chàng xoay mình nhảy vào Thạch bảo.

Mã Văn Phi đã bỏ cây quạt trong tay xuống ngồi tựa vào vách sắc mặt lợt lạt. Máu tươi trong mình y vẫn không ngớt nhỏ giọt.

Tư Mã Càn bỏ cặp vòng xuống nhắm mắt dưỡng thần. Cánh tay trái hắn máu tươi chảy đầm đìa.

Phạn Cái cũng bị kiếm thương hai nơi, mà ngồi nhắm mắt điều dưỡng.

Tửu Tăng bất giới, mặt vẫn say rượu đỏ nhừ, nhưng lúc này biến thành màu vàng.

Thái sơn nhị hổ nằm yên dưới đất nhắm mắt điều dưỡng.

Tóm lại, cuộc chiến vừa rồi cực kỳ khốc liệt. Người nào cũng vận hết khí lực toàn thân.

Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn quần hào mệt nhọc nghĩ thầm:

- Giả tỷ không tìm được Thạch bảo này để chống giữ mà còn đánh nhau thêm thì e rằng cuộc chiến bữa nay sẽ đưa quần hào đến chỗ chết hết.

Chàng hít mạnh một hơi chân khí thấy tinh thần vẫn cường kiện không có chút chi mõi mệt, trong lòng rất lấy làm kỳ tự hỏi:

- Tại sao hết thảy mọi người đều mệt nhoài mà ta chẳng thấy chi hết?

Bổng nghe một hồi đồng la nổi lên. Những võ sĩ áo đen bao ngoài thạch bảo đột nhiên ngừng cuộc tấn công nhưng chúng vẩn bao vây thạch bảo.

Tiêu Lĩnh Vu đặt từ từ Phụng Trúc xuống trở gót ra cửa khẻ hỏi Tôn Bất Tà:

- Tôn lão tiền bối. Tiền bối có cần nghỉ ngơi được một lúc không?

Tôn Bất Tà quay lại ngó thấy Tiêu Lĩnh Vu cặp mắt vẫn ẩn hiện thần quang không có chút chi mỏi mệt, bất giác cất tiếng ca tụng:

- Lão khiếu hóa coi lầm người. Tiểu huynh đệ võ nghệ tuyệt luân. Thật là một bậc kỳ tài trong võ lâm trăm năm khó kiếm được một người.

Tiêu Lĩnh Vu cũng nhận thấy Tôn Bất Tà chỉ có mí mắt ra chiều hơi mệt, nhưng tinh thần vẫn sung túc, chàng không khỏi ngấm ngầm bội phục nói:

- Công lực của tiền bối rất thâm hậu. Tại hạ khâm phục vô cùng.

Tôn Bất Tà cười nói:

- Vừa rồi lão khiếu hóa cũng mệt lắm, nhưng chỉ cần hít mấy hơi chân khí là thể lực khôi phục lại được quá nửa.

Nguyên Tôn Bất Tà đã luyện môn Hổn nguyên đồng tử công, căn bản vững vàng tinh lực đầy rẩy, chưởng hùng hồn. Lão có mệt cũng khôi phục rất mau lẹ.

Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Tửu Tăng, Phạn Cái và Mã tổng thủ lãnh dường như bị thương khá nặng, e rằng không thể phục hồi được trong một vài giờ.

Tôn Bất Tà đáp:

- Không sao đâu, tòa thạch bảo này kiên cố lắm lại chỉ có một nữa nên phòng thủ cũng dể. Xin Tiêu huynh đệ lên nóc bảo điều tra lại xem có còn cửa ngõ nào vào được không? Nếu có chúng ta chia nhau mỗi người giữ một chỗ. Cửa ngỏ chật hẹp không tiện tấn công. Dù Thẩm Mộc Phong có điều động thiên binh vạn mã cũng khó lòng đánh vào bảo được.

Tiêu Lĩnh Vu dạ một tiếng chạy vào nóc bảo.

Tòa thạch bảo này bằng đá xanh xếp lên rộng chừng hai trượng vuông, cao hơn một trượng. Trong bảo chia hai tầng. Không hiểu Thẩm Mộc Phong kiến trúc tòa thạch bảo này để làm gì? Trong bảo quét tước rất sạch sẽ.

Tiêu Lĩnh Vu vận khí đề phòng từ từ trèo lên tầng thứ hai.

Chàng thấy bốn mặt tường vách rất kiên cố. Mỗi mặt để một cửa sổ nhỏ và cửa nào cũng có cửa sắt để đóng lại. Ngoài ra chỉ còn những lổ nhỏ để thông hơi.

Chàng rất lấy làm kỳ tự hỏi:

- Thẩm Mộc Phong thiết trúc tòa thạch bảo kiên cố này để làm gì?

Tầng trên và tầng dưới giao tiếp nhau bằng một cái cửa sắt cũng rất kiên cố

Tiêu Lĩnh Vu đi trở xuống tầng dưới rồi xoay tay đóng cửa lại.

Nguyên chàng nghĩ thầm:

- Dù ở tầng trên còn có cửa ngầm khác thì chúng kéo vào rồi cũng qua cửa này rồi mới xuống tầng dưới được.

Chàng ngửng đầu nhìn ra thấy Tôn Bất Tà đứng tựa vào vách thạch động.

Lúc này bọn võ sĩ áo đen đều đã tản đi. Trong vườn hoa không có gì khác lạ. Cả những khúc chân tay bị chém dứt do trận đánh vừa rồi cũng được thu dọn đi hết.

Bốn bề yên lặng ngắt như tờ khiến cho người ta không khỏi ớn gáy.

Tiêu Lĩnh Vu hắng đặng một tiếng rồi gọi:

- Tôn tiền bối.

Tôn Bất Tà quay lại hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ coi thương thế của Thái sơn nhị hổ rất là trầm trọng nếu không cứu trị nhanh thì e rằng.

Tôn Bất Tà thò tay vào bọc lấy một cái hộp ngọc nói:

- Trong hộp này có mười hai viên thuốc trị thương. Tiểu huynh đệ cầm lấy cho mỗi người uống một viên. Lão khiếu hóa hy vọng trước canh ba đêm nay họ có thể khôi phục sức lực để tái chiến.

Tiêu Lĩnh Vu đón lấy bình ngọc chia thuốc cho mỗi người uống.

Vừng thái dương đã lặn non đoài. Trên nền trời nổi lên một làm ráng chiều.

Tiêu Lĩnh Vu tính thời gian thì đã phí hết hai giờ trong Thạch bảo này.

Chàng lấy làm lạ là trong khoảng thời gian này không thấy bóng địch nhân nào xuất hiện, tựa hồ Thẩm Mộc Phong quên bẵng trong thạch bảo này còn có địch nhân.

Chàng đảo mắt nhìn quần hào thấy phần đông đã trở lại bình thường. Hiển nhiên sau một thời gian điều dưỡng họ dần dần khôi phục lại thể lực.

Tửu Tăng bất giới tỉnh lại trước tiên, mở mắt nhìn quanh bốn mặt rồi khẻ hỏi:

- Bọn võ sĩ áo đen có đến đánh Thạch bảo không?

Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:

- Không có.

Tiếp theo Phạn Cái Thẩm thiết Oa, Tư Mã Càn cũng tỉnh dậy.

Mã Văn Phi xé mảnh áo buột mấy chỗ vết thương.

Tiêu Lĩnh Vu khẻ hỏi:

- Thương thế của Tổng thủ lĩnh ra sao?

Mã Văn Phi cười đáp:

- Nội lực đã phục hồi được phần lớn. Chỉ còn bị thương ngoài da thịt không có chi đáng ngại.

Nghe y nói thì có thể tái chiến được rồi.

Tư Mã Càn lượm cây kim luân ở dưới đất lên cười nói:

- Thật là một ác chiến thảm khốc tuyệt luân.

Tửu Tăng lấy bầu rượu ra lắc mấy cái rồi thở dài nói:

- Tửu hòa thượng mà không còn rượu thì chẳng còn thú gì nữa.

Phạn Cái cũng gõ cái nồi gang nói:

- Không có gạo thì lấy gì thổi cơm?

Mọi người lúc ở sảnh đường sợ rượn thịt có thuốc độc, không dám ăn uống, lại trải qua một cuộc ác chiến nên bụng đói meo cơ hồ chịu không nổi.

Lúc này Thái sơn nhị hổ cũng đã tỉnh lại, nhưng vì bị trọng thương khá nặng và mất máu nhiều nên vẫn nằm yên.

Phụng Trúc khẻ bảo Mã Văn Phi:

- Mã gia. Xin Mã gia mời Tôn lão gia lui vào điều dưỡng một lúc, Thẩm Mộc Phong quyết không phái người đến đánh ngay trong chốc lát.

Tiêu Lĩnh Vu đứng dậy nói:

- Tại hạ ra gác thay cho lão.

Phụng Trúc nói:

- Không cần đâu. Tiểu tỳ có việc gấp muốn bẩm báo với các vị.

Mã Văn Phi toan đứng lên đi gọi Tôn Bất Tà thì lão đã bước tiến vào hỏi:

- Cô nương tìm lão khiếu hóa vào có điều chi dặn bảo?

Phụng Trúc sau khi uống một viên thuốc tinh thần đã khôi phục lại nhiều.

Thị gắng gượng ngồi dậy nói:

- Tiểu tỳ có mấy điều trọng yếu, mong rằng các vị nhớ kỷ cho.

Thị hít hai hơi chân khí rồi nói tiếp:

- Thẩm Mộc Phong có thể đánh hỏa công cho chúng ta chết cháy. Có khi hắn dùng độc vật để hạ sát chúng ta. Cũng có thể hắn vây hãm để chúng ta chết đói

Quần hào nghe nói sắc mặt nghiêm nghị đều lặng yên không lên tiếng.

Phụng Trúc nở nụ cười thê lương nói tiếp:

- Bất luận trong trường hợp nào, đêm nay chúng ta cũng phải phá vòng vây mà chạy. Trong bọn chúng ta sống được ba người ra khỏi đây đã là may lắm rồi.

Tiêu Lĩnh Vu chau mày nói:

- Cái đó chưa thể biết được.

Phụng Trúc nói:

- Hỡi ơi! Những lời tiểu tỳ đều là thành thực. Các vị tin hay không tiểu tỳ không dám miễn cưỡng. Tiểu tỳ biết gì xin nói rõ để cái vị liệu định. Sau khi phá được vòng vây thì đi thẳng về hướng Ðông. Chỉ cầu sao vào được trong khu núi non là kể như đã thoát chết được phân nữa.

Thị thở dài nói tiếp:

- Theo chỗ tiểu tỳ biết thì mỗi đêm vào lúc canh ba, Thẩm Mộc Phong lại ngồi tọa tức nữa giờ. Ðó là thời cơ thuận tiện nhất để phá vòng vây. Tiểu tỳ tự biết mình chẳng có cơ hội toàn sinh, có đi theo các vị cũng làm cho bận rộn.

Thị ngừng lại một chút rồi tiếp:

- Không hiểu Thẩm Mộc Phong đã dùng đến phương pháp gì dạy ra được tám người "Ðại huyết ảnh", người nào cũng võ công kỳ cao. Họ bên thân mặc áo đỏ. Khi các vị gặp họ cần phải coi chừng. Hỡi ơi! Tiểu tỳ thân phận thấp hèn chỉ biết được bấy nhiêu điều cơ mật mà thôi.Xin các vị bảo trọng. Tiểu tỳ đi trước một bước.

Ðột nhiên thị giơ tay lên đập vào đầu.

Tôn Bất Tà lâu ngày bôn tẩu giang hồ, kiến văn rộng rãi. Lão nghe khẩu khí Phụng Trúc, biết là thị có ý muốn tự tử, nên đã ngấm ngầm phòng bị. Lão vừa thấy Phụng Trúc giơ tay liền nhảy xổ lại phóng chỉ điểm ra.

Bàn tay của Phụng Trúc chưa đụng vào huyệt Thiên linh thì chỉ lực của Tôn Bất Tà đã đến nơi. Tay mặt thị liền mềm nhũn rủ xuống.

Tôn Bất Tà nghiêm nghị hỏi:

- Phụng cô nương. Sao lại tự tử?

Phụng Trúc đáp:

- Tiểu tỳ võ công quá kém cõi, sống cũng chẳng giúp ích gì cho các vị, mà còn làm phiền luỵ nữa là khác. Sao bằng chết đi là hơn?

Tôn Bất Tà lạnh lùng hỏi:

- Thật thế ư?

Phụng Trúc đáp:

- Chỗ dụng tâm của tiểu tỳ thật đúng như vậy.

Tôn Bất Tà khẻ thở dài nói:

- Lão cũng tin là cô nương không có ý lừa gạt. Nhưng chỗ dụng tâm của cô rất phức tạp. Một phần cô sợ bị Thẩm Mộc Phong bắt sống phải chịu thảm hình của Bách Hoa sơn trang. Có đúng thế không?

Phụng Trúc ngập ngừng đáp:

- Cái đó...Cái đó.

Tôn Bất Tà lại nói:

- Có thể cô chưa nghĩ đến điểm này, nhưng trong đầu óc cô đã có tiềm thức từ lâu.

Phụng Trúc buồn rầu đáp:

- Tiền bối nhắc tới khiến cho tiểu tỳ nhận thấy đúng có cảm giác này.

Ðột nhiên bóng người thấp thoáng. Một võ sĩ áo đen nhảy vào thạch bảo.

Tôn Bất Tà tay mặt phóng tiềm lực ra ngăn cản cửa ngoài, rồi trầm giọng nói:

- Ðừng giết chết gã. Chỉ cần bắt sống.

Lão nói chưa dứt lời người đã vọt ra giữ ngoài cửa thạch bảo.

Lúc này Tửu Tăng, Phạn Cái và Mã Văn Phi đều đã tỉnh hẳn rồi. Thực lực trong nhà rất mạnh không cần phải chính lão ra tay.

Mã Văn Phi ngồi gần chỗ võ sĩ áo đen nhất liền giơ quạt lên chém xuống.

Võ sĩ áo đen phóng chưởng đánh ra dể gạt thế quạt của Mã Văn Phi. Gã nhảy lùi sang bên khẽ gọi:

- Mã huynh.

Mã Văn Phi sửng sốt thu quạt về khẽ hỏi lại:

- Các hạ là ai?

Võ sĩ áo đen đáp:

- Tiểu đệ là Hướng Phi.

- Hướng huynh đó ư? Tiểu đệ cam bề đắc lỗi.

Hướng Phi nói:

- Tiểu đệ mạo hiểm xông vào Thạch bảo để ước hẹn với Mã huynh một điều khẩn yếu.

Mã Văn Phi đáp:

- Các vị đây đều cùng chí hướng với bọn ta. Hứa huynh có điều chi cao kiến cứ việc nói ra, đừng ngại chi hết.

Hướng Phi khẽ nói:

- Tiểu đệ cùng Trung Châu Nhị Cổ được Kim Lan, Ngọc Lan trợ giúp đã ước hẹn thời kỳ động thủ, đến đây để thông tri cho Mã tổng thủ lãnh.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Các vị cư ở đâu mà tại hạ không thấy dấu vết chi hết?

Hướng Phi đáp:

- Tiêu huynh mà nhận ra được thì Thẩm Mộc Phong cũng biết.

Phụng Trúc đột nhiên phấn khởi tinh thần hỏi:

- Sao? Hai vị Ngọc Lan, Kim Lan tỷ tỷ cũng đã đến nơi đây ư?

Hướng Phi đưa mắt ngó Phụng Trúc đáp:

- Ðến rồi.

Phụng Trúc hỏi:

- Hiện giờ ở đâu?

Hướng Phi đáp:

- Hai cô đó cũng như lão thâu nhi trà trộn vào trong bọn võ sĩ áo đen.

Tiêu Lĩnh Vu hỏi:

- Còn vị tiểu khiếu hóa và Trung Châu nhị cổ đâu?

Hướng Phi đáp:

- Cùng ở cả đó.

Ðột nhiên Tôn Bất Tà quát lên một tiếng. Tiếp theo có hai tiếng rên ư ư.

Chắc đây là hai võ sĩ áo đen đến gần thạch bảo bị chưởng lực của lão đả thương.

Mã Văn Phi hỏi:

- Không phải người nhà mình đấy chứ?

Hướng Phi đáp:

- Không phải đâu, trước khi lão thâu nhi chưa có tin ra tất bọn họ không hành động liều lĩnh.

Mã Văn Phi chau mày hỏi:

- Hướng huynh còn ra ngoài nữa ư?

Hướng Phi lắc đầu đáp:

- Tiểu đệ không ra nữa. Nếu còn ra thì chẳng chết cũng bị thương. Khi cần tiểu đệ phải trá hình bị thương khiến chúng bớt dạ hoài nghi.

Mã Văn Phi nói:

- Hướng Phi chịu ở lại thì may lắm vì ở đây thực lực rất bạc nhược.

Hướng Phi đáp:

- Chẳng phải chuyện chịu hay không chịu. Lão thâu nhi còn muốn sống thêm mấy năm nên phải ở lại.

Hướng Phi thò tay vào bọc lấy ra một tấm địa đồ giải xuống đất nói:

- Trên tấm địa đổ này đã ghi tường tận mọi chỗ và chỉ rõ lối đi cùng những nơi có nhiều mai phục.

Quần hào liền xúm lại coi bản đồ.

Tấm bản đồ đã vẽ theo phương pháp tả cảnh, dùng Vọng hoa lâu làm trung tâm điểm đi bốn mặt. Có nhiều chỗ quần hào đã trông thấy.

Hướng Phi trỏ vào khu rừng phía sau Vọng hoa lâu với những chấm đen làm phòng ốc và nói:

- Theo tin tức của Ngọc Lan do thám được thì hai vị lão nhân gia hiện bị cầm tù tại đây.

Tiêu Lĩnh Vu trong lòng hồi hộp, nhưng cố nhẫn nại không nói gì, chỉ nghĩ thầm trong bụng:

- Nếu không có Kim Lan, Ngọc Lan đến đây, thì e rằng khó mà do thám ra được chỗ cầm tù của gia nương ta.

Lại nghe Hướng Phi nói tiếp:

- Chung quanh căn nhà này cách phòng vệ rất sâm nghiêm. Thực ra trên bản đồ chỉ vẽ đến những chỗ trọng yếu trong Bách Hoa sơn trang và chỗ nào cũng phòng vệ sâm nghiêm.

Mọi người trong thạch bảo, ngoài Hướng Phi và Tiêu Lĩnh Vu phần lớn không hiểu song thân của Tiêu Lĩnh Vu đã bị cầm tù ở trong Bách Hoa sơn trang, nên họ bâng khuâng không hiểu ra làm sao.

Tửu Tăng bất giới đột nhiên hỏi xen vào:

- Các vị nghiên cứu điều chi vậy?

Hướng Phi ngửng đầu lần ngó Tửu Tăng hỏi lại:

- Sao? hòa thượng còn chưa biết ư?

Tửu Tăng đáp:

- Chẳng có ai cho bản hòa thượng hay thì dĩ nhiên bản hòa thượng không hiểu được.

Mã Văn Phi thấy việc này quan hệ rất lớn. Bây giờ mọi người cần sao sống được để dời khỏi Bách Hoa sơn trang, còn ai muốn xông vào hiểm địa để chịu chết? Nhưng y nghĩ rằng cần nói cho họ biết để ai muốn đi thì đi không đi thì thôi.

Y nghĩ vậy nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu.

Mã Văn Phi còn đang ngần ngừ thì Tiêu Lĩnh Vu đã đứng dậy nói:

- Song thân của tại hạ bị trang chúa Thẩm Mộc Phong bắt cầm tù ở trong căn nhà phía sau Vọng hoa lâu.

Chàng đảo cặp mắt nhìn Mã Văn Phi và Hướng Phi chàng nói tiếp:

- Nhờ Mã tổng thủ lãnh và Hướng huynh vì lòng nghĩa hiệp trà trộn vào Bách Hoa sơn trang để mưu cứu sống song thân thoát hiểm. Vụ này không liên quan gì đến các vị. Vậy các vị chờ lúc bọn tại hạ giải cứu song thân, nhân cơ hội nhốn nháo mà xông ra khỏi Bách Hoa sơn trang là được.

Phạn Cái Thẩm thiết Oa hỏi:

- Các hạ là ai?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu.

Chàng vừa xưng danh bọn Phạn Cái, Tửu Tăng đều giật mình kinh hãi trố mắt lên nhìn chàng.

Tửu Tăng thở phào một cái nói:

- Các hạ là Tiêu Lĩnh Vu nào? Hỡi ơi! Trên thế gian có mấy Tiêu Lĩnh Vu? Nguyên bản hòa thượng đã gặp hai người rồi. Lại còn một người cũng tên là Tiêu Lĩnh Vu, bản hòa thượng đã nghe danh mà chưa từng gặp mặt.

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu chân chính.

Mã Văn Phi nói theo:

- Vụ này câu chuyện khá dài. Tiêu huynh đây chẳng những là Tiêu Lĩnh Vu chân chính và từng có một dạo làm Tam trang chúa ở Bách Hoa sơn trang.

Rồi y đem những điều đã biết được thuật lại cho mọi người nghe.

Phạn Cái nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:

- Quả nhiên trong đất bùn khó lòng dấu được minh châu. Các hạ còn nhớ buổi đầu chúng ta gặp nhau không?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Dĩ nhiên tại hạ nhớ lắm.

Phạn Cái hỏi:

- Còn vị Khâu cô nương kia hiện giờ ở đâu?

Tiêu Lĩnh Vu đáp:

- Tại hạ cũng không biết.

Phạn Cái ngửng đầu nhìn Mã Văn Phi nói:

- Mã tổng thủ lãnh! Lão yêu phạm cũng xin tham dự vào việc cứu người.

Tửn tăng cười ha hả nói:

- Nếu vậy Tửu hòa thượng nhận lãnh một phần.

Tư Mã Càn chắp tay nói:

- Tiêu huynh. Tiểu đệ tự phụ mình là thần bốc mà lần này chưa tính ra được Tiêu huynh là một cao nhân mình mang tuyệt kỹ. Xin Tiêu huynh phạt tiểu đệ bắt tham gia vào công cuộc này.

Tiêu Lĩnh Vu chắp tay xá dài:

- Tấm thịnh tình của các vị khiến cho tiểu đệ cảm kích vô cùng.

Thái sơn nhị hổ cùng lên tiếng:

- Anh em tiểu đệ tuy thương thế chưa khỏi, nhưng cũng nguyện đem chút sức mọn trợ giúp tiêu huynh.

Tiêu Lĩnh Vu toan đứng dậy ngỏ lời cám ơn thì Phụng Trúc đã lên tiếng:

- Tam gia là đại nhân không phiền trách bọn tiểu nhân. Xin tha thứ cho tiểu tỳ có mắt không tròng, chưa nhận được ra đại giá.

Tiêu Lĩnh Vu nghiêng mình nói:

- Không dám! Phụng cô nương! Từ nay chúng ta coi nhau như tình huynh muội.

Phụng Trúc nói:

- Khi nào tiểu tỳ có dám ý càn rỡ như vậy?

Bổng nghe Tôn Bất Tà thở phào một cái nói:

- Mã tổng thủ lãnh! Cho lão khiếu hóa dự một phần.

Tiêu Lĩnh Vu đã hiểu rõ võ công của Tôn Bất Tà. Chàng thấy lão chịu viện trợ liền chắp tay nói:

- Ða tạ lão tiền bối.