- Nhân huynh nói quá lời. Nhân huynh có điều chi dạy bảo? Tiểu đệ rửa tai để nghe đây.
Tiêu Lĩnh Vu động tâm nghĩ thầm:
- Thẩm Mộc Phong là kẻ kiêu ngạo, chưa ăn nói lịch sự với ai bao giờ. Lão họ Nhân râu bạc kia được lão coi trịnh trọng như vậy tất không phải nhân vật tầm thường.
Lại nghe lão râu bạc mặc bào tía hỏi:
- Trong rượu thịt này đã hạ độc rồi chẳng lẽ cũng phân biệt ai là bạn ai là thù hay sao?
Thẩm Mộc Phong cười lạt hỏi lại:
- Chỗ dụng tâm của Nhân huynh phải chăng là muốn tiểu đệ nói rõ mưu kế ra trước mặt quần hào?
Lão râu bạc đáp:
- Trước nay Thẩm huynh làm việc chu đáo. Dù có phanh phui ra điều bí mật là trong món ăn đã có hạ độc thì cũng không hại gì đến đại cuộc bữa nay.
Thẩm Mộc Phong cười khanh khách nói:
- Nhân huynh hiểu tiểu đệ một cách sâu xa.
Hắn ngừng một chút rồi tiếp:
- Nếu ai là bạn với Thẩm mỗ thì không nên quản ngại trong rượu có chất độc hay không người ta tin rằng Thẩm mỗ có thể điều trị được, dù trúng độc cũng chẳng hề chi.
Lão râu bạc hỏi:
- Nếu là thù thì sao?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Hiện nay trên chốn giang hồ số người dùng độc nhiều quá. Nếu là kẻ thù của Thẩm mỗ thì nên đề phòng là phải.
Lão râu bạc hỏi:
- Lúc này trong rượu thịt đã hạ độc chưa?
Thẩm Mộc Phong cười đáp:
- Hiện giờ trong rượu thịt chưa từng hạ độc. Nhân huynh cứ vững tâm ăn uống đi đừng lo ngại gì cả.
Lão râu bạc ngửa mặt lên đổ chung rượu vào miệng uống rồi ngồi ngay xuống ghế, không nói gì nữa.
Tiêu Lĩnh Vu lẳng lặng điều tra thái độ quần hào trong trường thấy hầu hết kính trọng lão râu bạc mặc áo bào tía.
Chàng tự hỏi:
- Không hiểu lão này là một nhân vật thế nào mà giọng lưỡi cùng cử chỉ đều có vẻ hiên ngang, dám đối thoại cùng với Thẩm Mộc Phong.
Ðột nhiên một bàn tay thò qua gầm bàn nắm lấy tay trái Tiêu Lĩnh Vu khẻ nói:
- Mã huynh.
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:
- Ðừng sợ gì hết.
Chàng đảo mắt trông ra thấy cặp mắt Thẩm Mộc Phong đang nhìn chòng chọc vào mặt Phụng Trúc. Thái độ của hắn oai nghiêm không ai dám kháng cự.
Phụng Trúc tuy đã nhìn ra chỗ khác mà tay thị nắm tay Tiêu Lĩnh Vu vẫn run lên không ngớt. Hiển nhiên thị đang sợ hãi đến cùng cực.
Bổng nghe Thẩm Mộc Phong cất giọng the thé hỏi:
- Phụng Trúc đấy ư?
Tiêu Lĩnh Vu khẻ nói:
- Mặc kệ hắn. Cứ giả như không nghe tiếng.
Ngờ đâu Phụng Trúc đột nhiên buông tay Tiêu Lĩnh Vu ra đứng dậy từ từ cất bước đi tới trước mặt hắn lạy phục xuống đáp:
- Nô tỳ chính là Phụng Trúc.
Thị cúi đầu không dám ngửng lên.
Thẩm Mộc Phong cười lạt hỏi:
- Con nha đầu ngươi đến đây làm chi?
Phụng Trúc ấp úng.
- Nô tỳ... nô tỳ...
Thị không biết nói thế nào, cứ ấp úng hoài.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Ngươi mà không lui ra khỏi sảnh đường cứ ngồi lại đây, há chẳng để anh hùng thiên hạ chê cười Bách Hoa Sơn Trang không có qui cũ chi hết.
Phụng Trúc dạ một tiếng từ từ đứng dậy, đưa mắt nhìn Mã Văn Phi cất bước đi ra ngoài sảnh đường.
Mã Văn Phi chau mày nghĩ thầm:
- Con nha đầu này là đồ nhát gan vô dụng. Dù mình muốn bảo vệ cho thị cũng khó vịn vào duyên cớ gì.
Bổng thấy Phụng Trúc vừa đi được hai bước đột nhiên quay lại lạy phục xuống nói:
- Nô tỳ có điều bẩm báo.
Thẩm Mộc Phong xua tay gạt đi:
- Ði đi thôi. Có điều chi để mai mốt hãy nói.
Phụng Trúc nhìn xuống đáp:
- Nô tỳ đã được Mã gia có lòng thương cho đi hầu hạ bên mình. Xin trang chúa rộng ơn cho nô tỳ được chầu chực y.
Thẩm Mộc Phong đảo mắt nhìn Mã Văn Phi hỏi:
- Mã huynh? Lời nói của con nha đầu này có đúng sự thực chăng?
Mã Văn Phi mặt nóng bừng đỏ ra đến mang tai. Gã trầm ngâm hồi lâu không biết đáp thế nào.
Nên biết gã tự phụ là người anh hùng mà nhìn nhận vụ này tức là thú tội trước mặt quần hào đã dẫn dụ một tên nha đầu trong Bách Hoa Sơn Trang. Gã toan phủ nhận nhưng nhìn nét mặt đau khổ của Phụng Trúc lại không nở. Trong lúc nhất thời gã không hề mở miệng.
Bổng thấy Thẩm Mộc Phong cười ha hả nói:
- Mã tổng thủ lãnh là một nhân vật anh hùng nổi tiếng, có lý đâu một tên nha đầu của Bách Hoa Sơn trang lại lọt vào mắt y. Con nha đầu này đừng mơ tưởng hảo huyền. Mau mau ra khỏi sảnh đường.
Phụng Trúc ngập ngừng đáp:
- Ðại trang chúa đã có lời nói trước.
Thẩm Mộc Phong ngắt lời:
- Phải rồi.Ta đã nói trong cuộc đại hội này, nếu vị anh hùng nào coi bọn ngươi vừa mắt đều có thể nói với ta làm lễ hôn thú, nhưng phải cần được người ta ưng thuận chứ? Chẳng lẽ ngươi còn muốn bản trang chúa làm mai cho ngươi chăng? Bây giờ Mã tổng thủ lãnh không lên tiếng thì nhất định ngươi có ý muốn với lên cao mà bịa đặt ra. Thôi bước đi!
Phụng Trúc từ từ đứng dậy toan trở gót bước đi. Bổng nghe Mã Văn Phi cất cao giọng nói:
- Cô nương hãy dừng bước.
Bao nhiêu người trong trường đều dương mắt lên chăm chú nhìn xem Mã Văn Phi xử sự ra sao!
Lúc này Mã Văn Phi mặt đỏ đã biến thành xám xanh. Gã dạn dầy đứng lên nhìn Thẩm Mộc Phong chắp tay xá dài nói:
- Nếu đại trang vui lòng tặng Phụng cô nương cho tiểu đệ thì tiểu đệ cảm kích vô cùng.
Thẩm Mộc Phong tủm tỉm cười hỏi:
- Mã huynh có thực lòng lấy con nha đầu này làm vợ ư?
Phụng Trúc vội nói ngay.
- Nô tỳ tự biết mình không đáng sánh với Mã gia, đã cam tâm làm tỳ thiếp Thẩm Mộc Phong không lý gì lời nói của Phụng Trúc, nhìn Mã Văn Phi lên giọng trách móc:
- Nếu Mã huynh có lòng thương yêu con nha đầu này thật thì nên cho Thẩm mỗ biết sớm mới phải.
Hắn nổi lên tràng cười rộ nói tiếp:
- Nếu y làm Mã tổng lãnh phu nhân thì có lý đâu Thẩm mỗ lại coi y là một tên nha đầu.
Câu nói trào phúng này chẳng khác muôn ngàn lưỡi dao sắc đâm vào trái tim Mã Văn Phi, nhưng gã không thể lên tiếng phản kích, đành phải nhẫn nại ngồi yên.
Trong nhà khách sảng yên lặng như tờ, nhưng trong lòng quần hào không khỏi bình phẩm về chuyện này.
Mã Văn Phi nét mặt tên lại. Gã chuyển động mục quang đảo mắt nhìn quần hào, than thầm:
- Ta tự phụ là anh hùng hào kiệt, được đồng đạo võ lâm kính trọng có lý đâu lại lấy một con nha đầu ở Bách Hoa Sơn trang làm vợ. Rồi đây vụ này đồn đại ra ngoài há chẳng khiến cho người ta cười đến trẹo quai hàm!
Gã toan lên tiếng phủ nhận nhưng thấy nét mặt Phụng Trúc cực kỳ đau khổ lại sinh lòng bất nhẫn.
Lại nghe Thẩm Mộc Phong nói tiếp:
- Mã huynh là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong võ lâm, lời nói coi bằng chín vạc, dĩ nhiên không lừa gạt một tên nha đầu ở Bách Hoa Sơn Trang. Con nha đầu này buột miệng nói láo, không thể dung tha được.
Hắn phất tay áo một cái, một luồng ám kình xô ra.
Mã Văn Phi xoay chuyển ý nghĩ tự nhủ:
- Mã Văn Phi này đã tự phụ là đấng anh hùng mà đối với một cô bé nhu nhược cũng không dám ra tay giải cứu thì chỉ là quân hèn nhát.
Gã liền lớn tiếng quát:
- Dừng tay!
Rồi phóng chưởng đánh ra.
Thẩm Mộc Phong nội công thâm hậu. Lực đạo toàn thân đã đến trình độ phát động theo ý muốn. Lập tức hắn thu nội lực về cười hỏi:
- Mã huynh có điều chi dạy bảo?
Mã Văn Phi đáp:
- Tại hạ xin Thẩm đại trang chúa tha mạng cho Phụng cô nương.
Thẩm Mộc Phong cười mát hỏi:
- Mã huynh can thiệp như vậy chẳng là quá lố ư? Con nha đầu này là một tên sử nữ ở Bách Hoa Sơn trang. Thẩm mỗ muốn xử trí với thị thế nào tưởng Mã huynh không nên can thiệp.
Hắn cười lớn hơn nói tiếp:
- Giả tỷ Mã huynh muốn lấy thị làm vợ thì trường hợp này lại khác. Thẩm mổ có bổn phận phải thành thân chi mỹ.
Mã Văn Phi bụng bảo dạ:
- Trước mặt anh hùng thiên hạ nếu ta thừa nhận việc này thì nhất định phải lấy thị, mà không chịu thừa nhận thì e thị khôn bề toàn mạng.
Trong lòng gã rất lấy làm khó nghĩ, gã không biết đối đáp thế nào.
Lại thấy Phụng Trúc hai mắt đấm lệ buồn rầu nói:
- Tiện thiếp tấm thân tàn hoa bại liễu thì làm sao đáng hầu chăn gối cho Mã gia. Xin Mã đại gia để mặc tiện thiếp là hơn.
Thị là một cô bé mới 16, 17 tuổi mà nói là tấm thân tàn hoa bại liễu khiến cho toàn thể cử tọa không khỏi động dung. Mấy trăm cặp mắt chăm chú nhìn thị. Cô gái khiếp nhược đột nhiên phấn khởi dũng khí, thị mạnh dạn ngửng đầu lên trỏ vào mặt Thẩm Mộc Phong nói:
- Thẩm Mộc Phong! Hình phạt nghiêm khắc của Bách Hoa Sơn Trang bất quá đến chết là cùng.
Thẩm Mộc Phong quát lớn:
- Con tiểu nha đầu kia! Ngươi phát điên rồi chăng?
Hắn vung tay trái lên.
Một giây chỉ phong vọt tới.
Tư Mã Càn ngầm vận nội lực phóng ra một chưởng ngăn cản chỉ lực của Thẩm Mộc Phong.
Hắn hỏi:
- Tại sao đại trang chúa không để thị nói hết lời.
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Ðây là việc riêng của Bách Hoa sơn trang, không việc gì đến người ngoài dúng tay vào.
Phụng Trúc biến thành tên nha đầu bội phản là một điều ra ngoài tiên liệu của Thẩm Mộc Phong. Tuy hắn là người túc trí đa mưu cũng mất bình tỉnh. Hắn biết rằng nếu để Phụng Trúc nói nữa thì khó nghe vô cùng! Chỉ còn cách đánh chết thị là xong.
Hắn không lý gì đến Tư Mã Càn vung tay áo bào một cái. Hai luồng ánh sáng xanh lè bắn tới Phụng Trúc.
Tư Mã Càn trong lòng nóng nảy tiện tay chụp lấy bình rượu hấp tấp liệng ra. Ðồng thời người hắn cũng dời khỏi chỗ ngồi nhảy vọt đến bên mình Phụng Trúc.
Giữa lúc Tư Mã Càn cầm hồ rượu liệng ra thì hai chấm sáng cũng vọt tới nhanh như chớp đón lấy hai giây sáng xanh lè.
Hai tiếng lạch cạch khẻ vang lên. Bốn thứ ám khí rơi xuống bên mình Phụng Trúc.
Mọi người chú ý nhìn lại thì ra hai mũi Ngân liên tử, trên có hai mũi độc châm xanh lè dài chừng hai tấc cắm vào.
Bao nhiêu người trong trường đều ngấm ngầm khiếp sợ, bụng bảo dạ:
- Uyển lực của Thẩm Mộc Phong thực là ghê gớm? Hắn liệng hai mũi độc châm cắm vào cây liên tử được.
Bổng nghe tiếng đánh vù một tiếng. Chiếc bồ do Tư Mã Càn liệng ra lướt qua trước mặt Phụng Trúc.
Nguyên Tư Mã Càn vọt đến bên Phụng Trúc thấy hai mũi châm của Thẩm Mộc Phong đã bị người khác đánh rớt. Lập tức hắn nhảy lộn ngược về nguyên vị.
Thẩm Mộc Phong đảo cặp mắt lạnh lùng không ngớt nhìn quanh bốn phía để tìm kiếm nhân vật đã ngấm ngầm phóng Ngân liên tử ra.
Mã Văn Phi nghĩ thầm:
- Võ công của nhân vật nào đấy cũng không phải hạng tầm thường mới liệng hai trái ngân tiên tử đánh rớt được độc châm của Thẩm Mộc Phong. Nhưng không hiểu nhân vật này là ai?
Gã còn đang ngẫm nghĩ nghe có tiếng vù vù. Một luồng bạch quang bay tới. Nguyên chiếc bồ rượu do tay Tư Mã Càn liệng ra không hiểu ai đã ngấm ngầm phát động nội kình đẩy ngược trở lại về phía Mã Văn Phi.
Mã Văn Phi giơ tay mặt lên, mở cây quạt ra quạt mạnh một cái.
Chiếc hồ rượu đột nhiên bị luồng cường lực đẩy lại. Nó đang lư lửng trên không xoay đi một vòng rồi bay đến trước mặt Thẩm Mộc Phong.
Thẩm Mộc Phong đang tức giận, sẳng giọng nói:
- Vị nào phóng Ngân liên tử ra khiến tại hạ rất khâm phục. Nhưng hành động dấu đầu hở đuôi này không khỏi mất anh hùng khí độ.
Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng phất tay áo một cái.
Bổng thấy chiếc hồ rượu đang bay về phía Thẩm Mộc Phong liệng quanh hai vòng rồi đột nhiên bay về phía trước theo một luồng kình phong lướt qua bảy, tám bàn tiệc.
Bổng một người cười khanh khách nói:
- Có hồ mà chẳng có chung thì sao đủ bộ.
Hắn đẩy tay trái ra.
- Chiếc hồ đang bay về phía trước đột nhiên rẻ qua mé hữu rồi bay đi.
Lại thấy người vừa nói giơ tay phải lên. Hai chiếc chung sứ bay theo hồ rượu.
Chung rượu cách hồ rượu quảng chừng hai thước bay thẳng đi ba bốn trượng mà vẫn giữ nguyên tình trạng này.
Mã Văn Phi chú ý nhìn ra thì thấy người đó mặc áo màu xám vá đến trăm mảnh, thân hình bé nhỏ gầy nhom. Y chính là một vị trưởng lão cái bang tên gọi Tôn Bất Tà.
Tôn Bất Tà đã mất tích mười mấy năm bây giờ Mã Văn Phi thấy mặt thì không khỏi mừng thầm, nghĩ bụng:
- Không ngờ lão này còn sống ở thế gian mà bữa nay đến tham dự cuộc anh hùng này làm tăng thêm lực lượng cho mình không phải ít.
Tuy cách gần hai chục năm không thấy mặt, trông lão không già đi mấy tý, chắc võ công lão tiến triển rất nhiều.
Thẩm Mộc Phông hắng dặng một tiếng rồi nói:
- Tôn cũng đến đây thật khiến cho tiểu đệ hân hạnh vô cùng.
Hắn vừa nói vòng tay ngồi ở đằng xa thi lễ.
Tiêu Lĩnh Vu đã biết Thẩm Mộc Phong rất kiêu ngạo chẳng coi ai vào đâu mà bây giờ hắn ra chiều kính trọng lão này, bất giác chàng đưa mắt ngó Tôn Bất Tà hai lần.
Tôn Bất Tà cười ha hả hỏi:
- Sao? Ðại trang chúa cho rằng lão khiếu hóa sống lâu quá chăng?
Thẩm Mộc Phong đáp:
- Kể ra Tôn huynh chết hai chục năm rồi mới phải.
Tôn Bất Tà cười nói:
- Lão khiếu hóa suất đời không muốn cho người khác xứng tâm vừa ý. Ðại trang chúa đã muốn cho lão khiếu hóa chết thì lão khiếu hóa lại cần sống vài ba trăm năm nữa cho đại trang chúa coi.
Thẩm Mộc Phong nói:
- Chỉ sợ thọ mạng của Tôn huynh không sống dai được như thế.
Bổng có người lớn tiếng quát:
- Chúng ta là hạng ăn xin, gặp lúc nguy nan chẳng thề không giúp nhau. Lão túy quỷ kia? Hãy giúp ta một tay.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn lại thì lão này chính là Phạn Cái, người đối diện với lão mặt đỏ nhừ chính là Tửu Tăng.
Tửu Tăng trợn cặp mắt lờ đờ đáp:
- Lão ăn xin ưa sinh sự kia. Bản hòa thượng có thể không nghe lời lão.
Tuy miệng lão nói không nghe, mà vẫn phất tay áo mé hữu một cái. Một luồng ám kình đẩy hồ rượu chuyển hướng bay đi.
Phạn Cái lại vung chưởng đánh ra. Hai chiếc chung rượu và cái hồ cùng chuyển hướng bay theo và vẫn giữ cách quảng chừng hai thước.
Quần hào trong sảnh đường đều là những nhân vật nổi danh trên chốn giang hồ. Nếu họ muốn phát huy nội lực xoay chuyển hồ rượu chuyển hướng khác bay đi cũng chẳng khó khăn gì. Nhưng còn thêm hai chiếc chung thì chẳng ai cũng làm được, trừ phi là người có bản lãnh đặc biệt. Nếu không tự tin thì chẳng dám cử động khinh xuất.
Hồ rượu va chung bay đi năm trượng rồi không còn ai ra tay nữa liền rớt xuống.
Lúc này đột nhiên thấy Kim Hoa phu nhân rung động tay áo bên phải. Mụ vận nội lực đánh vào chiếc chung rượu, nó liền bay lên xoay đà một cái rồi vọt về phía Kim Hoa phu nhân.
Kim Hoa phu nhân vừa phát vừa cuộn tay áo bên trái một cái. Hai chiếc chung rượu cách xa chừng một trượng theo sau hồ rượu đổ vào trong tay mụ.
Kim Hoa phu nhân ít lộ diện ở võ lâm trung nguyên nên số đông quần hào trên sảnh đường chưa biết mặt, họ thấy một thiếu phụ xinh đẹp mà công lực cao thâm như vậy thì không khỏi kinh hãi.
Thẩm Mộc Phong cười ha hả nói:
- E rằng số đông trong các vị đây chưa biết vị cân quắc anh hùng này, vậy tiểu đệ cũng sinh giới thiệu: Y là Kim Hoa phu nhân, đệ nhị cao thủ ở Miêu Cương, tưởng các vị đã nghe tiếng rồi.
Kim Hoa phu nhân mãn cười nói:
- Võ học ở chốn biên hoang đâu có bằng được Trung nguyên. Mong rằng các vị chỉ giáo thêm cho.
Tay phải cầm hồ rượu lớn giơ lên, mụ nói tiếp:
- Một hồ rượu ngon bỏ đi thật đáng tiếc. Tiện thiếp mượn hoa dâng phật kính mời tôn huynh một chung.
Mụ rót đầy rượn vào chung rồi co hai ngón tay trỏ và ngón giữa khẻ búng một cái. Chung rượu đầy bay thẳng về phía Tôn Bất Tà.
Tôn Bất Tà cười khanh khách nói:
- Lão khiếu hóa thật nhiều diễm phúc, mới được mỹ nhân lọt vào mắt xanh Phu nhân đã không chê lão khiếu hóa này vừa già vừa xấu mà mình lại bị chối thì là thất kính.
Lão đưa tay đón lấy chung rượu.
Kim Hoa phu nhân lại cười mát rồi róc rượu vào chung thứ hai. Mụ đảo mắt nhìn quanh một lượt cười nói:
- Chung này xin mời Mã tổng thủ lãnh.
Mụ dùng tay trái đẩy về phía trước. Chung rượu bay về phía Mã Văn Phi.
Hai người ngồi cách nhau rất gần, nhưng chung rượu đi thật chậm chạp.
Mã Văn Phi ngấm ngầm vận nội lực đáp:
- Ða tạ thịnh tình của phu nhân.
Gã giơ tay ra đón chung rượu.
Chung rượu lại không đi vào tay gã chuyển đi hai vòng rồi ngừng lại.
Mã Văn Phi ngấm ngấm kinh hãi nói:
- Nội công cực kỳ thâm hậu.
Kim Hoa phu nhân nâng chung rượu trước mặt lên cười rất tươi nói:
- Xin mời hai vị. Tiện thiếp bồi tiếp một chung.
Mụ đưa chung rượu lên môi uống cạn trước.
Quần hào trong sảnh đường tuy nhiều người nay mới được gặp Kim Hoa phu nhân, nhưng đã biết tiếng mụ từ lâu.
Người Miêu cương phóng cổ độc là một việc đã đồn đại khắp võ lâm. Kim Hoa phu nhân lại là đệ nhị cao thủ ở Miêu cương thì dĩ nhiên tài phóng độc của mụ không phải tám thường.
Tôn Bất Tà đón lấy chung rượu nhưng không dám mạo hiểm uống vào.
Kim Hoa phu nhân thấy Tôn Bất Tà và Mã Văn Phi tay cầm chung rượu mà không dám uống, không khỏi nổi lên tràng cười khanh khách.
Ðột nhiên Tôn Bất Tà lớn tiếng quát:
- Không xong rồi! Chung rượu này có thuốc độc.
Lão cầm chung rượu hất xuống đất.
Lão là người biết nhiều hiểu rộng khi nào để cho Kim Hoa phu nhân chọc cho nổi giận, nhưng nghĩ đến tay cầm chung rượu mãi không tiện liền bịa ra lý do này để đổ rượu đi. Mọi người đều khiếp sợ tài phóng độc của Kim Hoa phu nhân, nên nghe lão nói trong rượu có độc ai cũng tin liền.
Bổng nghe đánh chát một tiếng. Chung rượu tan tành, rượu bắn tung toé dưới đất.
Bao nhiêu con mắt đều đổ dồn nhìn về chỗ chung vỡ thì thấy trong đám mảnh chung đột nhiên có con trùng nhỏ màu trắng nhỏ như mũi kim dài chừng độ một tấc bay liệng trên không.
Tôn Bất Tà chấn động tâm thần bụng bảo dạ:
- Kim Hoa phu nhân quả nhiên lợi hại! Mụ đã hạ độc vào chung rượu. Mình mà không chịu nhịn câu cười tiếng nói của mụ uống vào bụng thì thật là nguy.
Nguyên lúc lão hất chung rượu xuống đất chưa thấy chuyện gì khả nghi, không ngờ chung bể rồi mới thấy con trùng nhỏ bay lên.
Quần hào tuy đã biết Kim Hoa phu nhân là tay cao thủ hạ độc đều đem lòng hoài nghi, nhưng thấy con trùng sắc trắng rồi càng kinh hãi hơn nữa.
Mã Văn Phi không biết cách nào hạ đài, thấy trong chung rượu của Tôn Bất Tà có trùng nhỏ sắc trắng liền mượn cơ hội này đập tan chung rượu trong tay. Quần hào nghe tiếng chung bể lại quay sang nhìn xem có gì biến hóa không.
Ngờ đâu lần này chẳng có chi khác lạ.
Kim Hoa phu nhân đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi gót săn thoăn thoắt về phía Tôn Bất Tà.
Quần hào đối với con người mặt đẹp như ngọc, lòng như rắn rết đều khiếp sợ. Bây giờ thấy mụ cất bước tiến lại lập tức rút binh khí đề phòng.
Kim Hoa phu nhân cất bước coi rất ung dung và thật mau lẹ dị thường. Chỉ trong chớp mắt đã đến chỗ Tôn Bất Tà vừa đập vỡ chung. Mụ thò bàn tay ngọc bắt lấy con trùng khẻ bỏ vào miệng nuốt rồi cười nói:
- Ðáng tiếc ôi là đáng tiếc!
Tôn Bất Tà hỏi:
- Ðáng tiếc lão khiếu hóa không mắc bẩy của phu nhân phải không?
Kim Hoa phu nhân đáp:
- Ðáng tiếc vật trân quí này đã bị các hạ phế bỏ một cách khinh xuất.
Mấy câu này mụ nói thật nhưng trừ mụ và Ðộc thủ dược vương chẳng một ai tin lời.
Tôn Bất Tà hỏi:
- Mùi vị con trùng đó ra sao?
Kim Hoa phu nhân cười đáp:
- Ngon ngọt phi thường.
Rồi mụ trở gót tha thướt đi về chỗ ngồi.
Quần hào thấy mụ nuốt sống con trùng vào bụng lại khen là ngon ngọn đều không khỏi ớn lạnh xương sống.