Xác Chết Dưới Gốc Sồi

Chương 23

Quãng giữa trưa thứ hai. Marc nghe tiếng một chiếc xe dừng lại trước hàng rào song sắt của họ. Anh bỏ bút chì xuống rồi rình ở cửa sổ:

Vandoosler từ trong xe tắc-xi bước ra cùng với Alexandra. Ông đi cùng cô tới tận căn nhà nhỏ của cô rồi trở về, miệng hát lầm rầm. Vậy là ông đã đi đón cô ở Sở Cảnh sát đi ra. Marc nghiến răng lại. Cái quyền tuyệt đối tế nhị của người đỡ đầu làm anh phẫn nộ. Máu ở hai thái dương anh giật giật. Luôn là những chuyện bực mình đáng ghét này. Kiến tạo học đây. Vậy Mathias quái gở làm thế nào để tiếp tục ngắn gọn và to lớn trong khi chẳng có điều gì anh mong muốn đến với anh chứ? Anh có cảm giác mình hốc hác đi vì phẫn nộ.

Anh đã ngốn một phần ba chiếc bút chì sáng nay, không ngừng nhả ra những giằm gỗ trên trang giấy của mình. Thử đi dép ư? Nực cười. Anh không chỉ lạnh ở chân mà anh còn để mất đi vẻ sáng láng cuối cùng còn lại ở anh, nó đã lẩn trốn trong sự màu mè giả tạo ở quần áo của anh. Không có vấn đề đôi dép.

Marc xiết chặt chiếc thắt lưng bạc của mình, làm láng lại chiếc quần đen bó chặt của anh. Hôm qua Alexandra còn không đến gặp họ.

Vì sao cô ấy sẽ đến? Lúc này cô ấy đã có căn nhà nhỏ, sự tự quản, sự tự do của cô ấy. Đây là một cô gái rất có khả năng với sự tự do, cần coi chừng cô ấy. Cô ấy vẫn cứ qua ngày chủ nhật theo lời khuyên của ông già Vandoosler. Đi công viên với Cyrille. Mathias đã nhìn thấy nó chơi bóng và chơi một trận hay với bọn chúng. Mặt trời tháng sáu êm dịu. Ý nghĩ không đến được với Marc. Mathias biết ứng dụng chỗ này chỗ kia những hình thức lặng lẽ đúng lúc nhưng chúng cũng không lướt qua Marc dù chúng đơn giản. Marc lại tiếp tục công việc nghiên cứu về việc buôn bán làng xã ở thế kỷ mười một, mười hai với nhiệt tình đã cạn kiệt. Vấn đề sản xuất nông thôn dư thừa hoàn toàn lầy bùn cần phải lao mình nằm sấp lên trên đó để tránh lún sâu vào trong tới tận đùi. Rầy rà. Có lẽ tốt hơn cả là đi chơi bóng: ta biết ném thế nào và chộp bóng ra sao. Về người đỡ đầu, ông qua cả ngày chủ nhật ngồi trên ghế, mũi thò ra lá cửa con, giám sát xung quanh. Ngu ngốc xiết bao! Chắc chắn là với dáng vẻ kẻ rình mò trong cái tổ chim ác là của mình, hoặc là thuyền trưởng tàu đánh cá voi, ông già thắng lớn dưới mắt những kẻ ngây thơ. Nhưng cái trò lừa bịp này không loè được Marc.

Anh nghe tiếng chân Vandoosler trèo lên bốn tầng gác. Anh không nhúc nhích, quyết định không để ông hài lòng đạt được những tin tức. Quyết định của Marc xẹp đi nhanh chóng, điều đó thường có ở anh đối với những việc nhỏ nhặt và hai mươi phút sau, anh mở cửa sườn mái.

Người đỡ đầu đã trèo lên ghế, thò đầu qua lá cửa con.

- Bác có vẻ một kẻ ngu ngốc như thế sao – Marc nói – Bác chờ đợi gì? Sự phản ứng ư? Phân chim bồ câu hay cá voi?

- Hình như ta không gây cho cháu điều thiệt hại – Vandoosler bước xuống ghế nói – Tại sao cháu nổi giận?

- Bác làm điều quan trọng, điều cần thiết. Bác đang làm điều hay. Đó là điều làm cháu nổi giận.

- Ta đồng ý với cháu, thật đáng khó chịu. Tuy nhiên cháu có thói quen và vào lúc bình thường, cháu coi thường nó mà. Nhưng ta quan tâm tới Lex và điều đó làm cháu nổi giận sao. Cháu quên rằng ta để mắt đến cô bé chỉ là để tránh những việc không quan trọng có cơ làm cho mọi người khó chịu. Cháu muốn một mình làm việc đó ư? Cháu không có nghề. Và vì cháu nổi giận và cháu không nghe những điều ta nói với cháu, cháu có cơ không hiểu nổi điều đó đâu. Cuối cùng, cháu không có lối nào vào gần Leguennec cả. Nếu cháu muốn giúp, cháu sẽ buộc phải chịu đựng những sự can thiệp của ta. Có thể còn phải thực hiện những điều chỉ dẫn của ta, bởi vì ta sẽ không thể cùng một lúc có mặt ở khắp mọi nơi. Cháu và hai kẻ truyền giáo sẽ có thể có ích đấy.

- Về việc gì? – Marc nói.

- Chờ đợi. Còn quá sớm

- Bác chờ đợi phân chim bồ câu ư?

- Gọi cái đó như thế là tuỳ ý cháu.

- Bác tin chắc là cô ấy sẽ trở lại chứ?

- Hầu như chắc chắn. Alexandra đã xử sự rất tốt trong cuộc thẩm vấn sáng nay. Leguennec kìm lại. Nhưng ông ta có được một thủ đoạn hay chống cô ấy. Cháu có muốn biết điều đó hoặc cháu coi thường những chuyện ta làm lặt vặt?

Marc ngồi xuống.

- Họ đã khám xét chiếc xe của dì Sophia – Vandoosler nói – Trong thùng xe, họ lượm được hai sợi tóc. Chắc chắn đó là tóc của Sophia Siméonidis.

Vandoosler xát hai bàn tay vào nhau và cười phá lên.

- Cái đó làm bác đùa được ư? – Marc hỏi, vẻ rụng rời.

- Hãy bình tĩnh, chàng trai Vandoosler – ta cần nhắc lại cho cháu bao nhiêu lần nữa hả? (Ông lại đùa và tự rót cho mình một cốc rượu). Cháu có muốn nghe chuyện đó không? – Ông hỏi Marc.

- Không, cảm ơn. Thật rất nghiêm trọng, những sợi tóc ấy. Còn bác thì cứ mặc sức cười cợt. Bác làm cháu chán ngấy. Bác trơ trẽn, ác tâm. Trừ phi... Trừ phi bác không nghĩ rằng người ta không thể rút ra được điều gì trong việc này chứ? Dẫu sao, đó là chiếc xe của Sophia, việc người ta tìm thấy tóc của bà ấy ở đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.

- Trong thùng xe ư?

- Tại sao không? Tóc rơi từ chiếc áo khoác.

- Sophia Siméonidis không như cháu. Bà ấy không nhét chiếc áo khoác dù là trong thùng xe. Không, ta nói tới chuyện khác. Đừng hốt hoảng. Một cuộc điều tra không bao giờ phó mặc cho may rủi. Ta có phương sách. Nếu cháu cố gắng bình tĩnh, ngừng sợ ta thử ve vãn Alexandra theo nghĩa này hoặc nghĩa khác, cố nhớ rằng ta đã nuôi dạy cháu một phần, và không đến nỗi tồi thế bất kể những điều ngu ngốc của cháu và của ta, cuối cùng tóm lại, nếu cháu thật sự muốn dành cho ta vài sự tín nhiệm nào đó và cất những nắm đấm của cháu vào túi đừng quấy đảo, ta sẽ yêu cầu cháu một việc nhỏ.

Marc suy nghĩ một lúc. Câu chuyện những sợi tóc làm anh lo lắng ghê gớm. Ông già có vẻ biết điều gì đó trong việc này. Dẫu sao, vô ích tự đặt ra những câu hỏi, anh không muốn đuổi cổ ông bác ra khỏi cửa. Người đỡ đầu của anh cũng không. Điều đó vẫn còn là dữ liệu cơ bản, như đích thân Vandoosler nói.

- Bác cứ nói đi – Marc thở dài.

- Chiều nay, ta vắng mặt. Có cuộc thẩm vấn cô người tình của Relivaux, rồi lại thẩm vấn đích thân Relivaux. Ta sẽ lảng vảng ở đó. Ta cần có một người gác ở đây vì phân chim bồ câu, nếu bất chợt xảy ra. Cháu sẽ thay ta giám sát.

- Việc đó cần gì?

- Ở tại những chỗ. Cháu đừng đi đâu, dù là đi mua bán. Nào ai biết bao giờ. Và ở tại cửa sổ của cháu.

- Nhưng cháu phải giám sát cái gì, mắc dịch? Bác chờ đợi cái gì?

- Không có một ý nghĩ nào cả. Chính vì lẽ đó mà ta cần phải cảnh giác. Ngay cả đối với tình huống không mấy đáng kể. Đồng ý chứ?

- Đồng ý – Marc nói – Nhưng cháu không thấy bác đi tới đâu? Dẫu sao hãy mang bánh và trứng lại. Lucien lên lớp tới tận sáu giờ. Chính cháu đi mua bán.

- Ta có gì để ăn trưa không?

- Còn món quay khá tệ hại. Tốt nhất là ta đến tiệm Tonneau chứ?

- Thứ hai tiệm đóng cửa. Và ta đã nói rằng chúng ta không rời khỏi nhà mà. Cháu nhớ chứ?

- Ngay cả để ăn ư?

- Cũng thế. Ta sẽ ăn hết món thịt quay ấy. Sau đó cháu sẽ lên cửa sổ của cháu và chờ đợi. Đồng thời đừng đem sách theo. Hãy ở lại cửa sổ và nhìn.

- Cháu sẽ bực mình đấy – Marc nói.

- Không, hàng tá sự việc đang diễn ra ở bên ngoài.

*

Từ mười ba giờ rưỡi, Marc cáu kỉnh đứng ở cửa sổ của mình ở gác hai. Trời mưa. Bình thường rất ít người vào trong cái phố nhỏ này và khi trời mưa còn ít người qua lại hơn. Rất khó nhận ra bất cứ thứ gì dưới những chiếc ô. Như Marc linh cảm, tuyệt đối không có gì xảy ra cả. Hai người đàn bà qua cùng một hướng, một người đàn ông đi theo hướng khác. Rồi em trai Juliette thúc đẩy sự thám thính vào hai giờ rưỡi, được che bởi một chiếc ô đen to. Kẻ này, gã Georges to lớn rõ ràng ta không gặp nhiều. Gã làm việc từng đợt khi Nhà xuất bản cử gã đi thực hiện những kho ký gửi ở tỉnh. Đôi khi, gã đi một tuần rồi ở lại nhiều ngày tại nhà gã. Lúc ấy, người ta có thể gặp gã đi chơi hoặc uống bia ở đâu đó. Một gã có nước da trắng như chị gã, dễ thương nhưng không có gì gợi sự chú ý cả. Gã nhã nhặn khẽ chào nhưng không tìm cách nói chuyện. Không bao giờ người ta gặp gã ở tiệm Tonneau. Marc không dám hỏi Juliette về gã, nhưng gã em trai to lớn này vẫn sống tại nhà cô ta gần bốn mươi năm có vẻ không tạo cho cô ta sự kiêu hãnh. Hầu như cô ta không nói về gã. Một chút gì như thể cô ta giấu gã, bảo vệ gã. Người ta không biết gã có vợ hay không đến nỗi Lucien, dựa vào sắc thái, tất nhiên đưa ra giả thiết gã là người tình của Juliette. Phi lý. Sự giống nhau về thể hình của họ cho thấy rõ, kẻ này xấu xí, người kia đẹp. Thất vọng nhưng chịu là đúng, Lucien thay đổi ý kiến và khẳng định đã nhìn thấy Georges lẻn vào một cửa hàng đặc biệt ở phố Saint-Denis. Marc nhún vai. Đối với Lucien, tất cả đều có thể chuyển thứ lổn nhổn nhất trở thành tinh vi nhất.

Quãng mười lăm giờ, anh trông thấy Juliette chạy về nhà mình, che mưa bằng một mảnh cac-tông, rồi Mathias theo sát cô, đầu trần, chậm bước đi về phía nhà. Thường anh ta giúp Juliette mua thực phẩm cho tiệm Tonneau vào thứ hai dể sử dụng cho cả tuần. Nước chảy khắp người anh nhưng tất nhiên việc đó không gây bối rối cho một kẻ như Mathias. Rồi lại một người đàn bà. Rồi một người vào mười lăm phút sau. Mọi người bước nhanh, co ro vì ẩm ướt.

Mathias gõ cửa phòng Marc để mượn một cái tẩy. Anh vẫn chưa lau khô tóc.

- Cậu làm gì ở cửa sổ thế? – Anh hỏi.

- Mình đang làm nhiệm vụ. – Marc trả lời, giọng mệt mỏi – Cảnh sát trưởng trao nhiệm vụ cho mình giám sát sự kiện. Vậy là mình giám sát.

- Đúng thế ư? Sự kiện gì?

- Mình không biết. Thật vô ích để nói với cậu rằng không có sự kiện nào xảy ra cả. Họ đã tìm thấy hai sợi tóc của Sophia trong thùng xe mà Lex mượn.

- Rầy rà thật.

- Cậu có thể nói như vậy. Nhưng chuyện đó làm cho người đỡ đầu đùa cợt. Này, người đưa thư kìa.

- Cậu có muốn mình thay phiên cho cậu không?

- Cảm ơn cậu. Mình quen rồi. Mình là kẻ duy nhất không làm gì ở đây. Coi như mình có một công việc dù là ngu ngốc.

Mathias bỏ chiếc tẩy vào túi còn Marc ở lại vị trí của mình. Những người đàn bà, những cái ô. Tan trường. Alexandra đã qua với thằng bé Cyrille, không nhìn về phía căn nhà tồi tàn của họ. Tại sao cô ấy lại phải nhìn chứ?

Pierre Relivaux đỗ xe trước sáu giờ một chút. Hẳn người ta cũng đã xem xét chiếc xe cà khổ riêng của ông ta. Pierre sập mạnh cửa song sắt ở vườn của ông ta. Những cuộc thẩm vấn không để ai có được tâm trạng vui vẻ. Hẳn ông ta sợ chuyện cô nhân tình được giữ ở quận Mười lăm đến tai bộ của ông ta. Người ta vẫn không biết đến khi nào thì những mảnh di hài sót lại của Sophia được mai táng. Họ vẫn giữ lại. Nhưng Marc không lường trước việc Relivaux suy sụp trong buổi chôn cất. Ông ta có vẻ lo lắng nhưng không mệt mỏi qua cái chết của vợ mình. Ít ra, nếu ông ta là kẻ giết người, ông ta không thử đóng kịch như chiến thuật của kẻ khác. Quãng sáu giờ rưỡi, Lucien trở về và chấm dứt sự yên lặng. Rồi ông già Vandoosler về, ướt như chuột lột. Marc duỗi những cơ bắp bị tê cứng do đứng bất động. Việc này làm anh nhớ tới lần họ giám sát những Cảnh sát đào đất dưới gốc cây. Mọi người hoàn toàn không nói tới cái cây nữa. Tuy nhiên, mọi chuyện bắt đầu từ đây. Và Marc không sao quên nổi cái cây ấy.

Một chiều tệ hại. Không có sự kiện, không có tình huống nhỏ nhặt nào, không có tí phân chim bồ câu, không có gì hết.

Marc xuống để báo cáo cho người đỡ đầu đang chuẩn bị đốt lửa sưởi khô.

- Không có gì hết. Cháu đã tê dại nguời trong năm giờ để nhìn con số không. Còn bác thế nào? Những cuộc thẩm vấn ra sao?.

- Leguennec bắt đầu tỏ vẻ ngập ngừng trong việc nhả ra thông tin. Người ta là bạn của nhau cũng vô ích, người ta có niềm kiêu hãnh của người ta. Ông ta trượt, thế là ông ta không muốn người ta thấy trực tiếp cái đó. Xét thấy sự thụ động của ta, sự tự tin ở ta vẫn còn mặc dầu buông lỏng hết. Vả lại giờ đây ông ta có cấp bậc. Ông ta tức giận thấy ta lúc nào cũng bám gót ông ta, ông ta có cảm giác là ta coi thường ông ta. Nhất là khi ta cười đùa về những sợi tóc.

- Tại sao bác lại cười cợt?

- Chiến thuật, chàng trai Vandoosler ạ, chiến thuật mà. Leguennec khốn khổ. Ông ta tưởng nắm được người ở gái và ông ta với nửa tá tội phạm tiềm tàng cũng vẫn tạo nên vụ này như những vụ khác. Ta cần mời ông ta chơi một ván bài để thư giãn.

- Nửa tá ư? – Có những người ngấp nghé chứ?

- Có nghĩa là ta khoe với Leguennec rằng nếu cô bé Alexandra khởi đầu sai thì đó không phải là lý do để liều mắc phải điều dại dột. Đừng quên rằng ta đã thử hãm ông ta lại. Tất cả là ở đó. Lúc ấy ta rút ra cho ông ta chân dung một đống những kẻ giết người khác hoàn toàn tạm được. Chiều hôm ấy, Relivaux tự bảo vệ tốt, làm cho ông ta có ấn tượng thuận lợi. Ta cần chõ vào việc này. Relivaux quả quyết rằng ông ta không đụng tới xe của vợ mình; rằng ông ta đã đưa cho Alexandra những chìa khoá xe. Ta phải nói với Leguennec rằng Relivaux đã cất giấu một chùm chìa khoá cũng như thế ở nhà mình. Vả chăng ta cũng đã mang chúng tới cho ông ta. Hử? Cháu nói gì về việc này?

Lửa cháy phần phật trong lò sưởi và Marc thường thích cái lúc ngắn ngủi lửa cháy sáng rực, lộn xộn trước khi những thanh củi sụt xuống rồi cháy như thường lệ, đây là những đoạn cũng hấp dẫn nhưng vì những lý do khác. Đang cữ tháng sáu, nhưng buổi tối trong phòng mọi người vẫn thấy lạnh các ngón tay. Trừ Mathias, mình trần vừa vào để chuẩn bị bữa ăn tối. Mathias có thân mình đầy cơ bắp nhưng quá trẻ.

- Tuyệt vời – Marc nói vẻ nghi ngờ. – Nhưng thế nào mà bác tìm kiếm được những chiếc chìa khoá ấy?

Vandoosler thở dài.

- Cháu hiểu – Marc nói – bác đã tông cửa vào khi ông ta đi vắng chứ gì. Bác sẽ gây cho chúng cháu những chuyện bực mình.

- Ngày nọ, cháu đã xoáy trộm ngon lành một con thỏ rừng – Vandoosler trả lời

– Người ta khó mất được những thói quen. Ta muốn xem. Ta đã tìm được một chút. Những lá thư, những bản sao thanh toán, những chìa khoá... Gã Relivaux này thận trọng. Không có giấy tờ gây liên lụy tại nhà gã.

- Bác đã làm thế nào có được những chìa khoá ấy?

- Rất giản đơn. Đằng sau tập C cuốn từ điển Larousse Lớn thế kỷ thứ mười chín. Cuốn từ điển này quả là một kỳ công. Như vậy việc ông ta cất giấu chùm chìa khoá không kết tội được ông ta. Có thể đó là một kẻ nhát gan và điều đó cho phép ông ta nói giản đơn rằng ông ta không bao giờ có chùm chìa khoá thứ hai.

- Vậy tại sao không vứt chúng đi?

- Trong những lúc bối rối này, có lẽ có ích là có thể có một cái xe mà người ta nói rằng không có chìa khóa. Còn chiếc xe riêng của ông ta thì đã được kiểm tra. Không có gì để nói cả.

- Người tình của ông ta thì sao?

- Không chống lại được nhiều lắm trước những cuộc tấn công của Leguennec. Thánh Luc đã lầm trong việc chẩn đoán của mình. Cô gái đó không ưa gì Relivaux, cô ta chỉ lợi dụng ông ta mà thôi. Ông ta phục vụ cho họ sống, cô ta và người tình đích thực của cô ta; gã này không thấy một trở ngại nào để lẩn mặt khi Relivaux đến với cô ta vào thứ bảy – chủ nhật. Theo lời cô gái, Relivaux ngu ngốc này không hề nghi ngờ. Có lúc hai người đàn ông gặp nhau. Ông ta tưởng là anh trai cô ta. Theo cô ta, hoàn cảnh thích hợp với ông ta như vậy và quả nhiên, ta không thấy rõ cô ta kiếm được gì trong cuộc hôn nhân làm cho cô ta mất tự do. Và về phía Relivaux ta không thấy ông ta kiếm được bất cứ điều gì trong cuộc tình này. Sophia Siméonidis là một người phụ nữ làm tăng giá trị cho ông ta trong những lĩnh vực xã hội mà ông ta khao khát. Ta vẫn cứ giúp đỡ. Ta gợi ý rằng cô gái, Elizabet là tên cô ta, có thể không ngừng nói dối và mong muốn lợi dụng mọi nguồn lợi của một Relivaux tách khỏi vợ mình và giàu có. Cô ta có thể đạt được việc cưới ông ta, cô ta đã nắm giữ ông ta từ sáu năm nay, cô ta không xấu và trẻ hơn ông ta nhiều.

- Còn những người khả nghi khác của bác?

- Tất nhiên ta đã buộc tội mẹ chồng Sophia và con trai bà ta. Ho bảo vệ lẫn nhau cho rằng vẫn ở Maisons-Alfort trong đêm ấy nhưng không có gì ngăn nổi nghĩ rằng một trong hai người có thể đi. Dourdan không xa, còn ít xa hơn Lyon.

- Như thế chưa đủ nửa tá đối với chúng ta – Marc nói – Bác đã ném kẻ nào khác vào tay Leguennec không?

- Thế thì Thánh Luc, Thánh Matthieu và cháu. Ông ta sẽ quan tâm tới đấy.

Marc bật dậy trong khi Lucien cười.

- Chúng cháu ư? Bác điên đấy à!

- Cháu muốn giúp cô bé, có hay không?

- Thật rối rắm! Và sẽ không giúp Alexandra! Thế nào mà bác lại muốn Leguennec nghi ngờ chúng cháu?

- Rất dễ – Lucien nói xen vào – Đó là ba người đàn ông ba mươi lăm tuổi không có ý chí trong một căn nhà tồi tàn lộn xộn. Đúng. Có thể nói là những người láng giềng ít đáng tin cậy. Một trong ba kẻ ấy đã đưa bà ta đi chơi, hiếp bà ta một cách man rợ và giết bà ta để bà ta ngậm miệng.

- Còn tấm bưu thiếp mà bà ấy nhận thì sao? – Marc kêu lên – Tấm bưu thiếp với ngôi sao và cuộc hẹn gặp? Có lẽ là chúng ta chăng?

- Cái đó làm phức tạp một chút những sự việc – Lucien công nhận – Hãy công nhận rằng người đàn bà đã nói với chúng ta về Stelyos ấy và tấm bưu thiếp nhận được cách đây ba tháng để giải thích cho chúng ta về nỗi sợ của bà ta quyết định để chúng ta đào đất. Bởi vì đừng quên rằng chúng ta đã đào.

- Cậu có thể tin chắc rằng mình không quên cái cây bẩn thỉu ấy. - Vậy – Lucien nói tiếp – nhằm kéo người đàn bà ra khỏi nhà bà ta. Một người trong chúng ta sử dụng cái mánh khoé thô thiển ấy, chặn người đàn bà ở ga Lyon, đưa bà ta đi chỗ khác và thảm kịch bắt đầu.

- Nhưng Sophia chưa bao giờ nói với chúng ta về Stelyos cả!

- Cậu muốn làm gì với Cảnh sát? Chúng ta chỉ có lời thề của chúng ta và cái đó không hề được tính đến khi ta đang ở trong tình cảnh rối rắm.

- Được – Marc tức điên người nói – Được. Người đỡ đầu dứt khoát có những ý kiến tuyệt vời. Và ông ấy? Tại sao không phải là ông chứ? Với quá khứ và những cuộc phiêu lưu kiểu Cảnh sát và tình dục ít nhiều vẻ vang, ông sẽ không lạc lõng trong khung cảnh. Bác nghĩ gì về chuyện này, bác Cảnh sát trưởng?

Vandoosler nhún vai.

- Cháu hãy nghĩ rằng không phải đến sáu mươi tám tuổi người ta mới quyết định hiếp phụ nữ. Việc đó phải làm từ trước. Mọi Cảnh sát biết điều đó. Trong khi với những người đàn ông ba mươi lăm tuổi cô đơn và nửa điên gàn thì người ta hoàn toàn có thể lo sợ.

Lucien cười phá lên.

- Cừ lắm – Anh nói – Bác cừ lắm, bác Cảnh sát trưởng ạ. Sự gợi ý của bác với Leguennec làm cháu rất vui.

- Không phải tôi – Marc nói.

- Bởi vì cậu là một kẻ trong trắng – Lucien vỗ vai bạn nói – Cậu không chịu nổi người ta bôi bẩn một chút lên hình ảnh cậu. Nhưng anh bạn khốn khổ ơi, hình ảnh của cậu không có gì liên quan trong đó cả. Đó là những tấm bìa mà người ta bôi bẩn. Leguennec không thể làm gì chống chúng ta cả. Chỉ có điều, thời gian mà ông ta kiểm tra một chút những sự khai thác, những đường đi và những chiến công riêng của chúng ta làm mất trọn một ngày và huy động hai nhân viên quèn vô ích. Tất cả coi như kẻ thù!

- Tôi thấy chuyện đó là ngu ngốc.

- Mà không. Mình thấy chuyện đó sẽ làm cho Mathias cười rũ ra. Hử Mathias?

Mathias khẽ cười.

- Mình ư – Anh nói – Việc đó hoàn toàn không liên quan đến mình.

- Bị Cảnh sát quấy rầy, bị nghi ngờ đã hiếp Sophia thì chuyện đó hoàn toàn không liên quan đến cậu ư?

- Thế rồi sao nữa? Còn mình, mình biết rằng không bao giờ mình hiếp một phụ nữ cả. Vậy những người khác nghĩ gì về chuyện này, mình coi thường, vì mình biết.

Marc thở dài.

- Người săn-hái là một kẻ khôn ngoan – Lucien thốt lên – Hơn nữa, từ khi cậu ấy làm việc trong tiệm “cái thùng”, cậu ấy bắt đầu biết nấu nướng. Không cả trong sáng, cũng không khôn ngoan, mình đề nghị ăn thôi.

- Cậu chỉ nói được chuyện ăn và Đại chiến thôi – Marc nói.

- Chúng ta ăn thôi – Vandoosler nói.

Ông qua đằng sau Marc và nhanh nhẹn nắm lấy vai anh. Vẫn là cái cách nắm chặt vai từ khi anh còn là trẻ con làm họ cãi nhau. Cái cách của ông ý muốn nói “đừng lo ngại, chàng trai Vandoosler, ta không làm gì chống lại cháu cả, đừng nổi giận, đừng quá nổi giận, đừng lo ngại”. Marc cảm thấy hết tức giận. Alexandra vẫn không bị buộc tội và chính vì điều đó mà từ bốn ngày nay ông già canh chừng. Marc nhìn ông. Armand Vandoosler ngồi vào bàn, vẻ thờ ơ. Túi phân ư, túi tuyệt vời ư. Khó mà có lợi trong việc ấy. Nhưng đó là bác anh và Marc trong lúc kêu lên, vẫn tin tưởng ở ông. Vì một số sự việc.