Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 89: Ngốc!

Nhìn Băng trong phòng cấp cứu mà anh như chết đi, vừa lúc đó Định cũng nghe tin anh cũng tức tốc chạy đến:

Băng! Băng sao rồi?

Cô ấy đang cấp cứu, tình hình có vẻ nguy hiểm:

Cậu!

Định tỏ ra khá bực tức:

Cậu hận mình lắm phải không?

Không!

Cô ấy đã cắt tay vì… không thể buông tay mình… cậu nói xem… mình nên làm thế nào bây giờ?

Cậu! Mình không biết, không biết làm thế nào mới đúng bây giờ! Cô ấy thật
dại dột, cứng đầu cố chấp vì yêu màcô ấy có thể làm vậy sao, đúng là

ngốc mà!

Định đứng dựa lưng vào thanh ghế, anh dường như rất hối hận
vì đã là người tiếp tay cho sự cứng đầu này của cô, nếu anh không mù
quáng nghe theo cô thì mọi chuyện đã không vậy. Anh ngồi gục xuống đất,
vò đầu mình:

Mình thực sự ngu ngốc mà!

Lâm cố gắng trấn tĩnh anh:

Ai là người nhà của Doãn Băng:

Tôi!

Định xen vào trước:

Anh là chồng cô ấy sao?

Không!

Tôi là chồng cô ấy!( Lâm nói xen vào)

Tình hình cô ấy kém lắm, cô ấy đang mang thai, lại còn mất nhiều máu nữa,
may là cái thai khỏe lên không bị làm sao, nhưng còn cô ấy thì rất yếu,
bây giờ chúng tôi sẽ chuyển cô ấy sang phòng điều dưỡng, anh phải cố
gắng chăm sóc tốt cho vợ mình, không biết vợ chồng gây gổ thế nào mà lại khiến cô ấy cắt tay như vậy chứ, thiệt là!

Trong phòng bệnh, Băng
vẫn đang làm trên giường bệnh với những dây rợn chi chit, không gian

tĩnh lặng, chỉ còn thấy tiếng của những âm thanh máy móc hỗ trợ kêu:

Cậu ở lại! mình phải về công ty!( Lâm nói với Định)

Cậu không ở lại được sao? Cô ấy thực sự rất cần cô!

Không! người cô ấy cần là cậu, chỉ có cậu thôi!

Lâm vỗ vai Định rồi rời đi.

Cả đêm Định không ngủ, ánh mắt luôn nhìn cô, không ngừng, không rời xa dù
chỉ là một phút, trước giờ vẫn vậy, vì cô quá yêu, quá mù quáng mà không biết điều này, khẽ vuốt nhẹ mái tóc, đôi gò má, thực hai người rất
giống nhau, rất ngang ngạnh nhất quyết không chịu từ bỏ thứ mình thích,
cho dù đau đớn như thế nào nữa, vẫn cố níu giữ nó. Định cầm chặt tay, áp cánh tay lên gò má, đối với anh chỉ cần như vậy là đủ.

Buổi sáng,
ánh mắt trời rực sáng len lỏi vào trong phòng, len qua những chiếc rèm,
Băng sau một đêm hôn mê, đã tỉnh dậy, ánh nắng chiếu thẳng vào mắt làm
cô khó chịu, nhưng khi định lấy tay che lại, thì cô mới phát hiện ra
Định đang nắm tay cô, anh đang nằm đó, cả đêm không ngủ làm anh trở lên
già đi rất nhiều. Băng cố gắng mở to mắt ra nhìn, đây chẳng phải bệnh
viện sao, lờ mờ nhớ lại việc làm của mìnhđem qua khi nhìn thấy cánh tay

băng bó, đưa ánh mắt nhìn xa xăm ra phía cửa, vì người cô mong đợi thì
mãi chẳng thấy. Định thấy cô tỉnh cũng giật mình tỉnh dậy:

Em tỉnh rồi! còn đau không?

Định trước giờ luôn quan tâm cô, không biết cô làm sai hay đúng, Băng cố ngồi dậy:

Em! cẩn thận một chút!

Anh! Sao lại ở đây?

Định kể lại mọi chuyện cho Băng, kể cả việc Lâ không ở lại, Băng biết là
vậy, cô khẽ cười nhạo bản thân mình, ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt buồn
rầu của cô làm Định rất lo lắng, nhưng cô luôn là vậy, đây chính là cái
vỏ bọc cô tự tạo ra để làm cho không ai thấy cô bị tổn thương bị đau
đớn, tự mình gậm nhấm sự đau khổ này một mình luôn là cách lựa chọn của
cô.