Đi một mình trong màn mưa lạnh lẽo, bước chân của cô Băng dần dần trở lên
nặng trĩu, cái đầu có vẻ đã thông suốt hơn, nhưng cả thân thể đang run
lên cầm cập, vì mưa lạnh, hay những cô đơn, lạc lõng trong lòng, những
giọt nước mắt hòa vào mưa ngay lập tức trở lên lạnh lẽo, không còn chút
hơi ấm, Băng thấy mình giống như tên mình vậy, lúc này cô chỉ là một
tảng băng lạnh lẽo, không ai có thể hiểu nỗi lòng cô, càng nghĩ như vậy
cô càng thấy đau khổ, không thể tiếp tục đi nữa, cô ngồi gục suống
đường, khóc lóc, tình cảnh rất bi thương. Trong lúc này cô chỉ mong sao
có một vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng, chợt một chiếc xe ô tô đáp lại,
chiếc ô tô giống như một cái ô tô lớn nó có thể che đi những hạt mưa hắt vào người, bước xuống xe lúc này là một người đàn ông cao lớn, trên tay là một cái ô lớn, Băng từ từ ngẩng mặt lên nhìn, chẳng phải vì nước
mắt, hay nước mưa mà cô không thể nhìn rõ được Định, trong giây phút yếu đuối, cô vội chạy xà vào lòng anh, cánh tay ôm thật chặt, Định cũng ôm
chặt cô, cả thân người ướt sũng run rẩy của cô làm anh đau đớn như chết
đi:
Sao em lại tự đầy đọa bản thân mình như vậy chứ?
Băng không
nói gì chỉ im lặng, cô muốn khóc nhưng không dám vì chính cô lựa chọn
con đường này, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, rời tay ra khỏi anh, vuốt nhẹ mái
tóc, xoay người phía Định để anh không nhìn thấy cô, thấy bộ dạng yếu
đuối này:
Sao… sao anh lại ở đây?
Là Lâm gọi anh đến!
Lâm! ( Băng cười lớn khinh bỉ chính bản thân mình).
Định kéo tay xoay người cô lại, Băng không dám nhìn vào mặt Định, nhẹ nhàng
nâng cầm cô lên, nhìn vào khuôn mặt tiều tụy này của cô:
Nhìn anh đi! Một lần thôi!
Băng khẽ ngẩng mặt lên nhìn Định, khuôn mặt anh vẫn nhẹ nhàng, ôn tồn như
vậy, nhưng Băng không thể nhìn lâu vào đó, vì nó chỉ càng khiến cô thêm
xấu hổ vì bản thân mình:
Em! Em có biết em làm anh đau lòng lắm không?
Anh!
Em càng đày đọa bản thân mình như vậy, em càng nhiều thương tích như vậy
thì anh… anh càng giống như có hàng ngàn mũi dao đâm vào, đâm vào tim
anh, em biết không, biết không trái tim anh đang rỉ máu, nó đang rỉ máu
vì em đó.
Định đưa tay Băng chạm vào ngực mình, nơi mà trái tim anh
đang đập thổn thức, Băng có thể cảm nhận được từng nhịp đập này, từ
trước giờ trái tim anh chỉ thổn thức với duy nhất một người, cũng vì một người mà đau đớn thống khổ, người duy nhất đó không ai khác ngoài Băng. Băng lúc này không còn kìm nén được cảm xúc được nữa, những giọt nước
mắt như kìm nén bấy lâu nay bỗng chốc tuôn trào, lăn dài trên gò má,
không thể ngăn lại. Định lấy tay lau đi những giọt nước mắt cho Băng:
Ngốc ạ! Đừng có khóc! Đừng có khóc!
Băng lau đi giọt nước mắt nhìn Định:
Anh! Anh ngốc lắm, tại sao anh lại vì em mà chịu đựng như vậy?
Định cười nhẹ, một nụ cười ấm áp, mỗi lần anh nở nụ cười này cho thấy anh
rất hạnh phúc, mà người làm anh hạnh phúc chỉ có thể là Băng, anh khẽ
lau nước mắt cho Băng:
Đúng là anh ngốc, anh ngốc lên mới yêu em
nhiều như vậy, mới vì em làm nhiều chuyện như vậy, nhưng em có biết rằng trên đời này có rất nhiều sự thật, nhưng trong anh thì duy nhất chỉ có
một sự thật, em có biết là gì không?
Sự thật gì?
Sự thật là anh vẫn chỉ yêu mình em, mình em thôi, không phải ai khác.
Lần đầu tiên Định thẳng thừng nói ra mọi điều mà bấy lâu nay anh giấu, hay
không thể nói ra, nhưng những hành động, những việc làm mà anh làm cho
đều thể hiện rõ, chỉ có điều là cô cố chấp không hiểu mà thôi.
Nhưng anh cũng biết phải không? Sự thật thì em mãi..
Chưa kịp nói hết thì Định đã kéo tay cô lại, ôm cô vào lòng rất chặt, dường như anh rất sợ câu trả lời từ Băng:
Anh!( Băng lắp bắp không nói lên lời, thực sự anh không biết nói gì nữa)
Định nhanh chóng đặt một nụ hôn nồng nhiệt lên môi cô, trong giây phút cả
thân người Băng run rẩy không thể nói, hay từ chối được gì.
Anh!
Suỵt đừng nói gì nữa, đi theo anh nào!
Đi đâu mới được chứ?
Kéo tay Băng lên xe, đi một mạch đến một bờ biển, bước xuống xe:
Xuống đi!
Ừm! Sao anh lại đưa em tới đây?
Định im lặng không nói, trông phút chốc anh trở lên khá lạnh nhạt, rất khó đoán được anh đang nghĩ gì nữa:
Anh giận em sao?
Phải vậy không?
Em không biết, nhưng..
Suỵt! em có nghe thấy tiếng gì không?
Băng bỗng chốc im lặng, khẽ khép mi lại, một cảm giác bình yên trong tâm
hồn, tiếng gió thổi nhè nhẹ qua vành tai, những cơn gió thổi nhè nhẹ làm tóc cô bay bay:
Sao nào? Có thấy không?
Ừm! có! Em thấy rồi! Em thấy rồi!
Băng khẽ mở choàng mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy là Định, anh khẽ
nghiêng đầu nhìn vào cô, lúc nào ánh mắt anh cũng nhìn cô như vậy, ánh
mắt nhẹ nhàng, nhưng ôn tồn:
Anh!
Định ôm lấy vai cô, khẽ cười:
Em! Em có biết tại sao trên biển lại cần có đèn Hải Đăng không?
Là vì thuyền bè đi lại trên biển cần có phương hướng để xác định, đúng không?
Ừm! Rất đúng, nhưng em biết tại sao ngọn đèn kia lại chấp nhận cứ đứng im một chỗ, phát ra ánh sáng để định hướng cho thuyền bè!
Ừm! vì nó là nghĩa vụ của nó, nó được sinh ra để làm việc đó!
Ừm! Em đúng là!
Sao vậy không phải sao?
Định khẽ xoay người cô lại, khẽ nhìn cô:
Ừm! Em có biết là anh cũng giống như ngọn đèn kia, anh vẫn đứng mãi ở đó
phát ra ánh sáng, để giúp em, giúp em định hướng, để em không bị sai
đường.
Anh! Anh có cần phải làm vậy không, vì em!
Khẽ củng nhẹ cô một cái:
Ừm! vì anh yêu em! Anh rất yêu em hiểu không? Anh có thể hy sinh mọi thứ vì em…
Nhưng..
Suỵt! vì đó là định mệnh, là nghĩa khi anh sinh ra đó là phải yêu em, phải bảo vệ em!
Họ ngồi nói chuyện với nhau rất lâu. Tựa đầu vào vai Định, Băng thấy hạnh
phúc lắm chưa bao giờ cô thấy vui như vậy, Định thì khỏi phải nói, nhưng anh luôn là vậy không bao giờ thể hiện ra ngoài. Họ lại trở lại như
ngày xưa vậy, không nói gì thêm nữa, Định chỉ nhìn xa xăm, mặt biển yên
lặng, gió biển nhè nhẹ, không gian rất tĩnh lặng, lúc này chỉ còn hơi
thở đều đều của Băng phả vào vai anh, hơi thở ấm áp, Định khẽ vòng tay
ôm Băng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc của cô, nhẹ nhàng đặt một
nụ hôn ấm áp lên môi cô, khẽ cười một nụ cười ấm áp.