Whitney, My Love

Chương 27

Phía sau nhà thờ đông đúc, Elizabeth Ashton đứng với cha cô, quan sát cô phù dâu thứ ba chầm chậm lướt xuống lối đi trải thảm ở giữa nhà thờ, sau đó cô quay sang Whitney, người kế tiếp đi xuống. “Bạn sẽ chiếm mất ngày này của mình,” cô mỉm cười, nhìn những bông hồng vàng và trắng bện quanh mái tóc óng mượt của nàng và chiếc váy phù dâu nhung vàng mềm rủ xuống. “Bạn trông như một cây trường thọ trong mùa xuân.”

Whitney bật cười. “Bạn trông giống một thiên thần, và không phải bạn dám cố bắt đầu một cuộc thi nịnh bợ với mình. Bên cạnh đó, là một cô dâu, lẽ ra bạn phải hồi hộp chứ. Phải thế không, Emily?” Whitney thì thầm và nhìn bạn nàng qua vai, người sẽ theo sau nàng xuống lối đi.

“Mình tin là vậy,” Emily lơ đãng nói. Sáng nay cô đã, thú nhận với Michael rằng Whitney và công tước đã có một rạn nứt ghê gớm (điều chắc chắn là thật) và rằng cô đã mời công tước đến đám cưới với hy vọng đưa họ lại gần nhau. Phản ứng của Michael không có một chút động viên nào. Anh nói với cô rằng cô không nên can thiệp, cô có thể gây ra sự bất công cho cả hai người họ, và vì thế, cuối cùng, họ sẽ đều xem thường cô vì sự can thiệp với ý-định-tốt này.

Bây giờ, Elizabeth cũng dính dáng đến mưu mẹo của Emily. Khi chuẩn bị danh sách khách mời từ ban đầu, ‘Ngài Clayton Westland’ đã ở đó, nhưng trước sự khăng khăng hoang mang của Whitney, Elizabeth đã loại bỏ tên chàng. Ba ngày trước, Emily nói với Elizabeth rằng một sự lãng mạn bí mật đã nảy nở giữa Whitney và Ngài Westland, nhưng cặp đôi này đã cãi cọ (đó cũng là sự thật). Elizabeth đã vui vẻ đồng ý việc gửi cho chàng một thiệp mời bí mật là một cách tuyệt vời để thúc đẩy sự hòa hợp. Tất nhiên, cô vẫn chưa nhận ra rằng, Ngài Westland thực ra là Công tước của Claymore, vì mặc dù những tuần qua cô ở Luân Đôn, cô đã chuyển động trong những vòng tròn rất khác với công tước.

Hôm nay, Emily nguyền rủa kế hoạch của mình là ý kiến tệ nhất mà cô từng có.

“Cô sẽ là người tiếp theo, thưa Cô,” cô hầu gái của Emily nói với Whitney khi cô ta cúi xuống và chỉnh thẳng đuôi váy của Whitney.

Những cô phù dâu khác đã co rúm vì sự khiếp sợ hồi hộp khi phải bước xuống lối đi dài và một mình, nhưng việc đó không hề làm phiền Whitney chút nào. Nàng đã làm việc đó cả tá lần khi ở Paris cho Therese DuVille và những người bạn khác, nhưng hôm nay nàng đặc biệt vui mừng, vì nàng đã đóng một phần rất lớn trong việc mang đến đám cưới này. Với một nụ cười tươi tắn nàng nhận bó hoa hồng màu vàng và trắng từ cô hầu gái. “Elizabeth,” nàng trìu mến thì thầm, “Lần tới chúng mình nói chuyện, bạn đã là người có chồng rồi.” Và nàng bước ra xuống lối đi.

Ánh mắt Clayton gắn chặt vào nàng giây phút nàng bước vào tầm nhìn, và hình ảnh của nàng có tác động tàn phá như một tảng đá lớn đập vào ngực chàng. Chưa bao giờ nàng trông xinh đẹp rạng ngời và trầm tĩnh như vậy. Nàng là một ánh trăng sáng tỏ di chuyển xuống lối đi sang ngập ánh nến.

Chàng chỉ đứng cách nàng vài inch khi nàng duyên dáng lướt qua chàng, và chàng cảm thấy như thể mình bị kéo căng ra trong cơn gió mạnh. Mọi cơ bắp trong cơ thể chàng siết chặt lại, căng lên để chịu đựng sự hành hạ được ở gần nàng. Nhưng đó là sự hành hạ mà chàng chào đón, một nỗi đau mà chàng không muốn được giải thoát.

Whitney đi đến nơi đã được chỉ định ở phía trước. Nàng đứng yên lặng trong suốt buổi lễ nhưng khi Elizabeth bắt đầu dịu dàng nhắc lại lời thề, những từ ngữ mang đến một sự nhói buốt cho Whitney mà nàng chưa bao giờ cảm nhận trước đây, và những giọt nướt mắt ủy mị đột nhiên châm chích sau mắt nàng. Không cần phải quay đầu hơn một hoặc hai inch, Whitney có thể nhìn thấy một nửa khán giả ở trong nhà thờ, và khi ánh mắt nàng chạm đến những hàng ghế đông đúc, nàng nhận thấy hầu hết những phụ nữ đều đang chấm chấm mắt của họ. Dì Anne mỉm cười chào trong im lặng. Whitney xác nhận nó với một cử động đầu tinh tế, cảm thấy một luồng an ủi lớn trước hình ảnh khuôn mặt trấn an của dì nàng.

Khi sự đe dọa của những giọt nước mắt đi qua, và cục nghẹn cảm xúc trong cổ nàng bắt đầu lắng xuống, Whitney để mắt mình lướt trở lại trên những hàng ghế khách mời, qua cha nàng, qua cha mẹ của Margaret Merryton... qua Quý bà Eubank người đang mang một trong những chiếc khăn xếp quái gở của bà... qua một người đàn ông tóc sẫm màu rất cao, người... trái tim Whitney nhảy lên, lỡ một nhịp, sau đó bắt đầu đập điên cuồng khi một cặp mắt xám xuyên thấu nhìn thẳng vào nàng. Sững sờ, nàng nhìn thấy sự hối tiếc đau đớn khắc trên những đường nét đẹp trai của chàng và sự dịu dàng nhức nhối trong đôi mắt quyến rũ của chàng. Và sau đó nàng dứt ánh mắt ra khỏi ánh mắt chàng.

Hít không khí vào buồng phổi co thắt của nàng, nàng nhìn phía trước chằm chằm một cách trống rỗng. Chàng đang ở đây! Cuối cùng chàng đã đến gặp nàng, nàng hoang mang nghĩ. Chàng không thể đến đây để tham dự đám cưới bởi vì chàng đã không được mời. Chàng đang ở đây! Ở đây, nhìn nàng theo cách chàng chưa bao giờ, chưa từng nhìn nàng trước đây - như thể chàng đang dâng tặng chính chàng cho nàng! Đứng rất thẳng và rất cao, chàng đang khiêm nhường dâng tặng chính chàng cho nàng. Nàng biết điều ấy, nàng có thể cảm thấy điều ấy.

Whitney muốn hét lên, xuống quỳ xuống và khóc, để làm chàng đau như chàng đã làm đau nàng. Giận dữ, tủi nhục và hoang mang không chắc chắn tất cả va đụng vào nhau. Đây là cơ hội của nàng để trả thù nàng, nàng kích động nghĩ, để cho chàng thấy với một cái liếc nhìn khinh bỉ duy nhất rằng nàng khinh miệt chàng. Nàng có lẽ không bao giờ có cơ hội khác. Chàng đã không thử gặp nàng trước đây, và chàng sẽ bỏ đi sau hôn lễ; chàng không thể tham dự tiệc chiêu đãi mà không có thiếp mời. Emily nói chàng không thể tiếp cận nàng mà không có một vài dấu hiệu từ nàng, và bây giờ chàng đang hỏi nàng tín hiệu đó.

Ôi Chúa ơi! Chàng đang im lặng cầu xin sự tha thứ của nàng, đứng đó và dâng tặng chính chàng cho nàng. Nếu câu trả lời của nàng là không, chàng sẽ bước ra khỏi nhà thờ này khi hôn lễ kết thúc. Và ra khỏi cuộc đời nàng.

Whitney nhắm mắt trong sự dằn vặt lưỡng lự, không quan tâm rằng Clayton nhìn thấy nàng đang làm gì và biết được cuộc đấu tranh dữ dội trong nàng. Chàng đã lạm dụng cơ thể nàng và tàn phá tâm hồn nàng, và chàng biết điều đó. Lòng kiêu hãnh đòi hỏi nàng nhìn vào chàng và cho chàng thấy rằng nàng chỉ cảm thấy sự khinh bỉ dành cho chàng. Nhưng trái tim nàng gào thét không để chàng bước ra khỏi nhà thờ.

“Đừng khóc, em yêu,” chàng thì thầm với nàng trong ký ức. “Xin đừng khóc thêm nữa.”

Whitney không thể thở được; nàng không thể cử động. “Hãy giúp tôi!” nàng cầu xin ai đó. “Làm ơn, làm ơn, giúp tôi!” Và sau đó nàng nhận ra rằng ‘ai đó’ mà nàng đang cầu xin chính là Clayton. Và nàng yêu chàng.

Giây phút Whitney động đậy, Clayton biết rằng nàng sẽ đối mặt với chàng, rằng câu trả lời của chàng sẽ ở đó. Những khớp ngón tay chàng trắng bệnh khi chàng siết chặt thành ghế trước mặt để chống đỡ cho chính mình. Đôi mắt nàng ngước lên về phía chàng và sự nhân nhượng dịu dàng sâu đôi mắt xanh lục tan chảy đó gần như làm đầu gối chàng bủn rủn. Chàng muốn chìm sâu vào đôi mắt nàng, kéo nàng vào vòng tay run rẩy chàng, đưa nàng ra khỏi nhà thờ và cầu xin nàng nói thành lời ba từ nàng vừa nói trong im lặng.

Mọi người đổ ào xuống lối đi phía sau đám rước dâu, hớn hở xô đẩy và chen lấn một vị trí trên những bậc thềm rộng đông đúc bên ngoài. Clayton là người cuối cùng đi ra. Chàng chầm chậm sải bước bên dưới trần nhà mái vòm cao, bước chân chàng vang vọng lại trong tai chàng như không thật. Bên ngoài cánh cửa khổng lồ của nhà thờ, chàng dừng lại để quan sát Whitney đang mỉm cười và gật gù, mái tóc nàng tỏa sáng trong ánh nắng chiều muộn. Chàng ngập ngừng, biết rằng nếu chàng đi đến chỗ nàng bây giờ, họ không thể trao đổi gì hơn là một vài từ, nhưng chàng không thể buộc mình đợi đến tiệc chiêu đãi. Gặp những ánh mắt ít nhất có thể để tránh bị ngăn trở với những ‘người hàng xóm’ cũ của chàng, chàng bước vào đám đông, tiến thẳng về phía Whitney cho đến khi chàng chỉ đứng cách lưng nàng một inch.

Whitney ngay lập tức cảm thấy sự hiện diện của chàng như thể đó là một lực hút hữu hình, mạnh mẽ và cuốn hút. Nàng thậm chí nhận ra mùi hương nước hoa cologne thoang thoảng của chàng. Nhưng nàng gần như không nhận ra giọng nói của chàng; nó thô ráp vì cảm xúc, một tiếng thì thầm khàn khàn, nhức nhối. “Cô Stone - ta tôn sùng nàng.”

Sự ngọt ngào choáng váng không những lời nói đó gây ra một cơn rúng động lan lên xương sống Whitney, một phản ứng không thoát khỏi nhận biết của Clayton. Chàng thấy nàng cứng người lại, và trong một giây lạnh buốt chàng nghĩ chàng chỉ tưởng tượng về những gì họ đã trải qua cùng nhau trong nhà thờ, nhưng sau đó nàng lùi một bước hầu như không nhận thấy. Rất nhẹ nhàng, chàng cảm thấy nàng nghiêng vào chàng. Hơi thở chàng đông cứng trước cảm giác tuyệt vời của cơ thể nàng áp vào chàng. Chàng thả tay đến eo nàng, dịu dàng trượt ra phía trước nàng, kéo nàng vào gần hơn và sát hơn với chàng. Và nàng không hề phản kháng.... Mà im lặng đứng yên trong vòng ôm của chàng. Tâm trí Clayton bay đến người mục sư trong nhà thờ. Nếu chàng dẫn Whitney vào trong bây giờ, nàng có đứng bên cạnh chàng như bông hoa nhà kính lộng lẫy và nhắc lại những lời nói giống như Elizabeth đã nói hay không? Chàng có cần một giấy phép đặc biệt cho kết hôn hay không?

Với một nỗ lực siêu phàm, chàng gạt ý nghĩ cưới nàng bây giờ, hôm nay, ra khỏi đầu. Whitney sẽ là một cô dâu lộng lẫy tuyệt vời và chàng sẽ không cố gắng cướp đoạt ngày rạng rỡ đó của nàng - chàng đã chiếm đoạt của nàng quá nhiều!

Emily quay sang Whitney mà dường như không chú ý đến rằng Clayton đang đứng cực kỳ gần với bạn cô, với hai tay vòng quanh eo nàng. “Ho đang ra hiệu cho chúng ta đi bây giờ,” cô nói.

Whitney gật đầu nhưng Clayton cảm thấy sự lưỡng lự rời khỏi chàng của nàng và chàng phải dìm thôi thúc siết chặt hai tay lại xuống. Cuối cùng, nàng bước đi, và không về liếc nhìn lại, nàng nhanh chóng tan vào nhóm phù dâu.

Emily ngập ngừng trước khi trèo lên cỗ xe tiếp theo Whitney. Quay lại, cô tìm kiếm công tước và thấy đôi mắt xám khó hiểu của công tước chiếu thẳng vào mình. Nàng mỉm cười với vẻ e thẹn không chắc chắn. Chàng đáp lại cử chỉ chào hỏi của cô với một cái cúi chào sâu trang trọng, sau đó chàng cười toe toét với cô, một nụ cười rộng mở có sức tàn phá chứa đầy lòng biết ơn như trẻ con.

“Chàng ở đây!” Whitney buột miệng, vặn người lại trong cỗ xe, ánh mắt nàng gắt chặt vào hình ảnh xa xa của Clayton vẫn đang đứng trên những bậc thềm của nhà thờ, quan sát chiếc xe của nhà Archibald lao vào đám đông. “Bạn có thấy chàng không?”

Nụ cười run run trên môi Emily. “Tất nhiên mình có thấy. Đức ngài đứng ngay sau lưng bạn với cánh tay vòng quanh eo bạn.”

“Xin đừng ghét chàng vì những gì chàng đã làm,” Whitney thì thầm. “Mình không thể chịu được nếu bạn ghét chàng. Emily, mình yêu chàng rất nhiều.”

“Mình biết,” Emily dịu dàng nói.

*****

Clayton dõi theo cỗ xe của nàng cho đến khi nó biết mất khỏi tầm nhìn, trái tim chàng căng ra như muốn nổ tung. Chàng biết tại sao Whitney không hề quay mặt lại với chàng. Đó cũng là lý do vừa rồi chàng chưa nói với nàng rằng chàng yêu nàng. Không ai trong họ muốn bắt đầu lại trong khi bị bao vây bởi một nhóm những người lạ.

Mặc dù vậy vài người khách không lạ chút nào, cuối cùng Clayton nhận ra khi liếc nhìn xung quanh. Có rất nhiều người ở đây mà chàng biết là sống ở Luân Đôn. Cùng một lúc chàng nhận ra rằng những tiếng rầm rì trong đám đông đang tăng lên như một cơn sốt cao. Chàng bước xuống những bậc thềm, lướt qua những người phụ nữ bắt đầu nhún chào chàng và những người đàn ông đang lẩm bẩm đầy kính trọng, “Đức ngài...”

Clayton dừng lại giữa đường, nhìn chằm chằm vào cỗ xe của chàng vừa nhanh nhẹn dừng lại. Cỗ xe! Quá để tâm lo lắng với việc gặp Whitney lần nữa, chàng đã quên nói với McRea sử dụng cỗ xe đen tuyền chàng đã mua để sử dụng như ‘một hàng xóm’ của Whitney.

Clayton quay lại đối diện với những người hàng xóm cũ đang há hốc miệng, những người đã biết chàng như là ‘Ngài Westland.’ Chàng rầu rĩ nhìn họ với một nụ cười yếu ớt tỏ vẻ xin lỗi gượng gạo vì sự dối gạt của chàng.

*****

Whitney đã sắp xếp để dành thời gian giữa hôn lễ và tiệc chiêu đãi với dì nàng ở nhà Archibald để nàng có thể nói với dì nàng về sự bất hòa vĩnh viễn giữa Clayton và nàng. Nàng đã sợ chết khiếp cuộc gặp mặt này trong nhiều tuần, nhưng bây giờ nàng gần như không thể đợi để gặp dì mình.

“Cháu có thể tỏa sáng!” Dì Anne mỉm cười, đi vào phòng khác và ôm chặt Whitney. Bà cởi găng tay và kéo Whitney xuống chiếc ghế xô pha bên cạnh bà. “Thật đấy, cháu yêu,” bà nói với vẻ nghiêm nghị cười cợt, “Dì bắt đầu tự hỏi liệu hai người có thể dứt mắt ra khỏi nhau trong nhà thờ đó hay không.”

Whitney cười rạng rỡ. “Cháu không thể giấu gì khỏi dì nhỉ?”

“Cháu yêu, cháu không thể giấu được ai. Một nửa số người ở đó đã nghển cổ lên để quan sát hai người ở bên ngoài, sau hôn lễ.” Whitney trông thật khiếp đảm khiến dì nàng phá lên cười. “Và cháu có lẽ cũng biết rằng ít nhất có đến 2 tá người ở Luân Đôn ở đám cưới nhận ra công tước. Đám đông bắt đầu rì rầm tên ngài ấy từ giây phút ngài ấy bước vào nhà thờ. Đến lúc dì đi, mọi người đều biết ngài ấy là ai, bao gồm cả những người hàng xóm ở nhà của cháu. Dì e rằng ‘Ngài Westland’ đã bị gỡ mặt nạ rồi.”

Whitney nghe điều đó với niềm kiêu hãnh bùng nổ trong lòng. Nàng muốn mọi người biết chàng là ai, và nàng muốn tất cả bọn họ biết nàng đã đính hôn với chàng. Nàng muốn hét lên điều đó với cả thế giới.

Họ trò chuyện vui vẻ trong tiếng rưỡi đồng hồ trước khi Whitney nhớ ra hỏi về Chú Edward.

“Chú ấy đang ở Tây Ban Nha,” dì nàng nói với một nụ cười chịu đựng. “Hai lá thư của chú ấy cũng không có thông tin gì như của thư cháu, nhưng dì hiểu được rằng có vài sự biến động xảy ra ở đó, và chú ấy được vội vàng và bí mật cử đến đó để xoa dịu vấn đề trước khi không kiểm soát được. Chú ấy hứa sẽ ở đây trong 6 tuần nữa. Rõ ràng là không lá thư nào của dì đến được với chú ấy.”

Sau một lúc, bà nói, “Cháu có buồn nếu dì không tham dự tiệc chiêu đãi tối nay không? Dì chỉ đến dự đám cưới vì cháu không bao giờ đề cập đến Claymore trong những lá thư, và dì muốn đích thân nhìn thấy hai người đã tiến triển đến đâu rồi. Vì rõ ràng hai người đều trong tình trạng hòa hợp hoàn hảo, dì muốn khởi hành về Lincolnshire ngay. Người cháu họ của dì là một tạo vật ngọt ngào yếu đuối, và cô ấy trở nên khá phụ thuộc vào sự đồng hành của dì. Ngay khi cháu và đức ngài quyết định không để Luân Đôn ở trong mong đợi và tuyên bố lễ đính hôn của hai người, dì sẽ trở lại và chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị đám cưới của cháu.”

Ngày trôi qua quá nhanh khiến Whitney khó có thể tin rằng đã đến lúc ôm tạm biệt dì nàng. “Nhân tiện,” Dì Anne nấn ná ở cửa chính và nói. “Cha cháu mang cho cháu thêm hai va li quần áo. Dì đã bảo mang nó lên tầng và Clarissa đang dỡ chúng. À - và cha cháu nói có vài bức thư cho cháu nữa.”

Whitney chạy vút lên cầu thang và thả người xuống một chiếc ghế ở bàn trang điểm. Trong khi Clarissa nhắng nhít với những bông hồng trên tóc nàng, Whitney khấp khởi tưởng tượng sự đoàn tụ của nàng và Clayton ngày mai. Chàng sẽ đến gặp nàng sớm, tất nhiên, và họ... Nàng chú ý đến gói giấy dày ngả vào chiếc gương. Nàng nhặt nó lên và mở ra, mơ màng rút ra một vài giấy từ trông-có-vẻ-trang-trọng. Trong cái liếc qua đầu tiên, chúng chứa rất nhiều những: ‘bên thứ nhất’ và ‘bên thứ hai’, ‘xét rằng’ và ‘vì thế’ khiến Whitney nghĩ cái gói này chắc phải gửi cho Ngài Archibald và đặt nhầm vào phòng nàng. Nàng dở lướt đến trang cuối và một chữ ký nhảy ra trước mặt nàng: Clayton Robert Westmoreland, Công tước thứ 9 của Claymoere. Cho Clarissa lui, nàng từ từ đọc những giấy tờ đó.

Chúng diễn giải trong những điều khoản pháp lý lạnh lùng rằng nàng không còn đính hôn với Công tước Claymore nữa, rằng theo đây thì lời cầu hôn của chàng đã rút lại, và rằng những ‘tiền bạc, châu báu, những khoản tiền khác, vv...,’ gia đình Stone đã nhận từ công tước sẽ được họ giữ lại và được xem như là quà tặng.

Bàn tay Whitney run lẩy bẩy khi nàng dở tờ giấy viết bằng chữ viết tay của Clayton đi kèm với những giấy tờ khác: “Xin hãy chấp nhận lời chúc phúc chân thành của ta và chuyển chúng cho Paul. Tờ ngân phiếu kèm theo với ý như là một món quà.” Một ngân phiếu £10,000 trượt từ những ngón tay tê cóng của Whitney xuống sàn nhà trong khi cơn buồn nôn ứ lên trong cổ họng nàng. Clayton đã sử dụng nàng để thỏa mãn sự trả thù và nhục dục của anh ta. Bây giờ anh ta đang thanh toán cho nàng với một tờ ngân phiếu rộng rãi như thể nàng là một gái điếm tầm thường hoặc một trong những nhân tình của anh ta, và gợi ý rằng nàng trao cơ thể nhơ bẩn của nàng để kết hôn với Paul. “Ôi lạy Chúa!” Whitney thì thầm. “Ôi lạy Chúa!”

Emily gõ vào cửa phòng và hỏi nàng đã sẵn sàng để đi chưa.

“Mình sẽ xuống trong vài phút,” Whitney nói với ra bằng giọng khản đặc. “Emily,” nàng thêm vào, kéo âm thanh qua cơn đau quặn thắt trong ngực nàng. “Bạn - bạn có biết làm thế nào mà công tước đến dự đám cưới không? Ý mình là, rốt cuộc thì Elizabeth có mới ngài ấy không?”

Emily nghe vừa hối lỗi vừa vui vẻ. “Có. Và bây giờ bạn không vui vì bạn ấy làm như thế à?”

Căn phòng quay cuồng và nghiêng ngả. Whitney chuẩn bị nhảy ra khỏi ghế, nghĩ rằng nàng sắp phát ốm, nhưng đôi chân nàng từ chối chuyển động. Nuốt thêm một hơi không khí dài đứt đoạn, nàng ở nguyên chỗ đang ở. Cơn chấn động lộn nhào từ từ ổn định lại, để lại một cơn đau nhức nhối đờ đẫn ngày càng nặng thêm với mỗi phút trôi qua.

Clayton không đến hôn lễ để gặp nàng, anh ta đã được mời! Whitney nhận ra với luồng tủi hổ mù quáng khiến nàng nghẹn thở. Vì lá thư và những giấy tờ ghi ngày tháng vài tuần trước, anh ta tất nhiên nghĩ rằng cho đến hôm nay nàng đã biết về chúng, khi nàng nhìn thấy anh ta. Tiếng cười kích động hoang dại trào lên trong nàng. Anh ta đã đơn giản tham dự đám cưới - và sẽ hài lòng làm sao khi nàng đã mỉm cười say đắm với anh ta!

Nàng không chỉ mỉm cười với anh ta, Whitney nhớ lại với một cơn giận xấu hổ mới - nàng đã ngả người vào anh ta! Nàng đã để anh ta vòng tay quanh nàng và ôm nàng! Và tên phóng đãng ngạo mạn tự phụ đê hèn đó có thể nghĩ nàng đang mời mọc anh ta sử dụng cơ thể nàng lần nữa! Anh ta có thể đã định đưa nàng về nhà sau tiệc cưới nếu xét đến cách nàng đã hành động, anh ta sẽ tự tin rằng nàng sẵn lòng đi cùng.

Bữa tiệc chiêu đãi. Whitney ấp mặt vào bàn tay và rên thành tiếng. Clayton sẽ có mặt ở bữa tiệc. Nàng sẽ phải đối mặt với anh ta ở đó.

Khi nàng gặp Emily và chồng cô ở tầng dưới, Whitney hơi nhợt nhạt và vẫn còn chút nghi ngại trong đôi mắt nàng, nhưng đầu nàng ngẩng cao và chiếc cằm thanh tú của nàng bướng bỉnh cứng lại. Vẻ ngoài nàng rất trấn tĩnh và bình thản - nhưng đó là sự bình thản chết người đi trước một cơn bão đang thu gom sức lực để chuẩn bị tấn công.

Điều đầu tiên nàng làm khi đến ngôi nhà to lớn của ông bà nội Elizabeth là nở một nụ cười đẹp nhất với hai anh chàng phù rể đẹp trai. Clayton đã buộc tội nàng từng cố gắng thu thập càng nhiều những người tán tỉnh nịnh bợ mà nàng có thể giữ quanh váy nàng càng tốt, và để khởi đầu, đó chính xác là điều nàng định làm.

Khi nàng đứng giữa hai phù rể ở hàng đón khách, nàng nói chuyện với mỗi người khách khi họ đi qua - nhưng nếu khách mời vô tình là một anh chàng độc thân, Whitney khoác lên diện mạo sống động cuốn hút nhất của nàng. Trong vòng 15 phút, nàng đã gây ra một sự tắc nghẽn, và nàng được bao quanh bởi 6 quý ông, tất cả đều ganh đua sự chú ý của nàng. Chỉ một lần sự điềm tĩnh của nàng dao động, là khi Paul cúi xuống tay nàng. Nụ cười rạng rỡ của nàng nhạt đi với vẻ không chắc chắn khi nàng nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của anh, nhưng anh trông thật ngại ngùng và hối lỗi khiến nàng ngay lập tức quyết định bổ sung anh vào đoàn tùy tùng của mình. Siết chặt ngón tay thêm một chút trên tay anh, nàng kéo Paul vào trong đám những anh chàng bao quanh nàng.

Bây giờ nàng đã được trợ lực, bao quanh. Cách ly khỏi Clayton. Lúc này, đây là sự giúp sức nàng cần.

Clayton đến khi hàng đón khách vừa giải tán. Chàng ngừng lại ở ngưỡng cửa, khung người cao lớn uy nghi của chàng trong bộ lễ phục màu đen với áo ghi lê thanh lịch. Whitney quan sát thấy ánh mắt chàng lướt qua những khách mời, sau đó dừng lại ngay khi nó gặp nàng. Một màu hồng đào lan ra trên gò má cao của nàng khi nàng chuyển ánh mắt từ Clayton sang những anh chàng xung quanh. “Chúng ta đã khá là xao nhãng với cô dâu rồi,” nàng đùa với một nụ cười quyến rũ, và không hề nhìn lại nàng dẫn đoàn người tháp tùng đi về phía Elizabeth.

Clayton chắc chắn rằng nàng đã nhìn thấy chàng, và mắt chàng tối đi vì ngạc nhiên và bối rối khi nhìn nàng bước đi. Sau một phút, chàng nhận ra rằng Whitney có nhiệm vụ với cô dâu, và chàng cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng khi chàng quan sát nàng cười nói vui vẻ với những tên đàn ông theo đuôi nàng, không, chết tiệt, cợt nhả với họ, lòng kiên nhẫn của chàng bắt đầu bị bào mòn.

Người hầu xuất hiện bên cạnh chàng mang theo một chiếc khay, và Clayton lấy một ly sâm banh, ánh mắt khao khát của chàng dõi theo Whitney. Nàng biết là chàng đang ở đây, và rõ ràng nàng đang đợi thời điểm phù hợp để tiếp cận chàng. Chàng nhức nhối muốn chạm vào nàng, khao khát được nghe tiếng nói mềm mại như nhạc của nàng, hai giờ qua chàng đã gần như ngơ ngẩn chỉ nghĩ đến việc được ở gần nàng một lần nữa.

Bữa tối đã được tuyên bố, nhưng Clayton nấn ná lại, hy vọng Whitney sẽ đến với chàng trước khi đi vào bữa tiệc. “A - Claymore! Thật vui được gặp cậu lần nữa,” một giọng nam hớn hở vang lên bên cạnh chàng.

Clayton thoáng liếc về người đàn ông thấp bé lớn tuổi bên cạnh chàng, và nhận ra ông là Ngài Anthony, một người bạn cũ của cha chàng.

“Người mẹ đáng yêu của cậu khỏe không?” Ngài Anthony hỏi trong khi uống sâm panh.

Clayton nhìn Whitney bước vào phòng tiệc; nàng sẽ không đi đến với chàng. “Bà ấy khỏe,” chàng lơ đãng trả lời. “Còn mẹ ngài?”

“Ta nghĩ bà ấy vẫn thế,” Ngài Anthony trả lời. “Bà ấy đã chết được 30 năm rồi.”

“Tốt,” Clayton nói. “Rất vui khi nghe thế.” Chàng đặt ly xuống và bước đến chỗ ngồi dành cho chàng trong một bàn tiệc.

Đúng với tinh thần của một bà mối, Elizabeth đã tính toán để xếp Clayton vào bàn đối diện với bàn tiệc của cô dâu, trực tiếp đối diện với Whitney. Clayton ăn rất ít, và chàng cũng không thể cảm nhận những gì chàng ăn. Chàng quá bận rộn với cô gái trẻ xinh đẹp khó hiểu nắm giữ trái tim chàng, nhưng lại dường như e ngại, hoặc không tự nguyện đón nhận ánh mắt chàng. Chàng quan sát nàng trò chuyện vui vẻ với hai phù rể hai bên, khéo léo điều khiển họ, và sự ghen tuông sôi sục trong mạch máu chàng.

Để thêm vào sự tức tối đang tăng lên của chàng, chàng ngồi giữa hai quý bà đã phát hiện ra tước hiệu của chàng và ngay lập tức quyết định chàng là một người chồng triển vọng cho những đứa con gái chưa kết hôn của họ. “Marie của tôi có thể chơi piano như một thiên thần,” một bà mẹ nói. “Ngài phải đến dự một trong những buổi hòa nhạc của chúng tôi, thưa đức ngài.”

“Charlotte của tôi hát như một chú chim!” người mẹ khác ngay lập tức ganh đua.

“Tôi điếc đặc,” Clayton kéo dài giọng trả lời mà mắt không hề rời khỏi Whitney.

Sau một thời gian dài như vô tận, những khách mời tụ tập lại trong phòng khiêu vũ. Peter dẫn Elizabeth ra trung tâm phòng và họ nhảy cùng nhau, hai thân hình xinh đẹp của họ chuyển động trong sự hòa hợp hoàn hảo với nhau, sau đó những phù dâu phù rể nhảy cùng nhau để tham gia cùng cặp đôi mới cưới. Khi điệu khiêu vũ theo yêu cầu đầu tiên kết thúc, Clayton đợi Whitney đến với chàng. Thay vào đó, nàng chuyển sang vòng tay của một phù rể khác, và một người khác, mỉm cười vào mắt họ theo cách khiến Clayton muốn vặn cổ nàng!

Nàng đang nhảy điệu thứ tư với Paul Sevarin, khi rốt cuộc Clayton nhận ra rằng Whitney đang đợi chàng đến với nàng, và chàng chết sững người với sự ngu ngốc của chính mình. Nàng đã bước bước đầu tiên đến một sự giảng hòa ở nhà thờ, và tất nhiên nàng mong đợi chàng sẽ bước bước tiếp theo. Ngay khi điệu nhảy kết thúc, Clayton bước thẳng đến chỗ nàng. “Thật vui gặp lại anh, Sevarin,” chàng nói dối một cách lịch sự khi chàng cương quyết đặt bàn tay Whitney lên cánh tay chàng. “Tôi tin rằng điệu nhảy tiếp theo là của tôi,” chàng thêm vào, ôm những ngón tay dài của nàng trong tay chàng và kéo Whitney về phía sàn nhảy.

Mặc dù nàng không phản đối, nhưng Clayton hơi giật thột bởi nụ cười nhã nhặn nhưng bàng quan nàng trao cho chàng khi nàng quay vào vòng tay chàng cho một điệu van.

Nàng gầy hơn trước, và Clayton kéo nàng vào gần chàng hơn đầy vẻ che chở. Là lỗi của chàng khi nàng bị sụt cân. “Nàng có vui không?” chàng hỏi, giọng chàng xa lạ với nàng bởi vẻ âu yếm và có lỗi trong đó.

Whitney rạng rỡ gật đầu. Nàng gật đầu bởi vì nàng không thể tin vào giọng nói của nàng. Từ giây phút chàng bước vào căn nhà này, giác quan của nàng đã gào thét nhận ra sự hiện diện của chàng. Nàng cảm thấy như nàng đang chết ở bên trong, chầm chầm và đau đớn đến nghẹn thở. Chàng đã đánh cắp trinh tiết của nàng và lạnh lùng rút lại lời cầu hôn, thản nhiên gợi ý rằng nàng kết hôn với Paul và ném tiền vào mặt nàng để xoa dịu nàng. Và ngay cả vậy, tất cả những gì nàng có thể làm là không sụp xuống dưới chân chàng, xin chàng nói với nàng tại sao, van nài chàng muốn nàng lần nữa. Chỉ có một thứ giữ nàng im lặng và đứng thẳng: lòng tự trọng, lòng tự trọng kiên cường, can đảm đã bị xúc phạm và sỉ nhục. Mặt nàng đau nhức vì nỗ lực để mỉm cười, nhưng nàng đã mỉm cười cả buổi tối, và nàng sẽ tiếp tục duy trì nó cho đến khi Clayton bước ra khỏi phòng. Và sau đó nàng sẽ chết.

Lần đầu tiên kể từ khi chàng gặp nàng, Clayton không biết phải nói gì với nàng. Chàng cảm thấy như chàng đang ở trong giấc mơ, và chàng không dám nói vì sợ nói điều gì sai và phá vỡ điều kỳ diệu này. Chàng nghĩ đến việc xin lỗi vì đã cưỡng đoạt nàng, nhưng xét đến tội lỗi mà chàng đã phạm phải với nàng, một lời xin lỗi là không xứng đáng đến mức lố bịch. Điều chàng thực sự muốn nói là, “Kết hôn với ta ngày mai nhé,” nhưng đã cướp đoạt đêm tân hôn của nàng, chàng cương quyết quyết tâm rằng nàng sẽ có một đám cưới ngoạn mục, hoàn chỉnh với tất cả sự tráng lệ và lễ phục, với tất cả sự phô trương lộng lẫy và nghi thức mà nàng có quyền hưởng thụ là một cô dâu của công tước.

Bởi vì chàng không thể cầu xin sự tha thứ của nàng, hoặc hỏi nàng kết hôn với chàng ngay lập tức, chàng quyết định nói điều duy nhất quan trọng với chàng. Nhìn xuống mái đầu nghiêng nghiêng của nàng, chàng nói những từ mà chàng chưa bao giờ nói với phụ nữ nào khác. Rất bình thản và rất dịu dàng, chàng nói, “Ta yêu nàng.”

Chàng cảm thấy tác động cảm xúc của lời nói đó lên nàng bởi vì nàng cứng người trong vòng tay chàng, nhưng khi nàng ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, vẻ cười cợt trong biểu hiện của nàng gần như khiến chàng vấp chân.

“Tôi không ngạc nhiên chút nào khi nghe điều đó,” nàng hớn hở chế giễu. “Tôi dường như đang ở trong cuộc ganh đua trong dịp này - đặc biệt nới những anh chàng cao ráo.” Nàng nghiêng đầu sang một bên, như thể suy tư về lý do hợp lý cho một điều như vậy. “Tôi tin rằng đó có thể bởi vì trong phái nữ tôi khá cao. Chắc phải khá là kỳ cục cho một người đàn ông cao cứ phải mãi mãi nghiêng xuống, cố gắng nói chuyện với những cô nàng bé nhỏ. Hoặc,” nàng vui vẻ thêm vào, “nó có thể bởi vì tôi có một bộ răng rất đẹp. Tôi đặc biệt chăm sóc chúng và-”

“Đừng!” Clayton ra lệnh, cố gắng dừng những lời cười đùa của nàng.

“Tôi sẽ không bao giờ chải răng nữa,” Whitney đồng ý với vẻ nghiêm trọng giả bộ.

Clayton nhìn xuống khuôn mặt trắng hồng cuốn hút của nàng và tự hỏi điều quái quỷ gì khi chàng bắt đầu nói về tình yêu và kết thúc với một cuộc thảo luận ngớ ngẩn về vệ sinh cá nhân. Nếu cảm xúc của chàng không xáo trộn như vậy, nếu chàng không cố gắng đến tuyệt vọng để giải quyết đúng đắn mọi chuyện giữa họ, chàng sẽ nhận thấy rằng đôi mắt quá-sáng của nàng đang lấp lánh với những giọt nước mắt kiềm chế, chứ không phải tiếng cười, và rằng những cơ ở cổ họng nàng đang giật giật ngắt quãng. Nhưng chàng đang rối bời, vì thế chàng không nhận ra. “Elizabeth là một cô dâu xinh đẹp,” chàng nói, cố gắng hướng cuộc nói chuyện của họ quanh đám cưới.

Whitney cười. “Tất cả cô dâu đều xinh đẹp. Nó được ra lệnh như vậy nhiều thế kỷ trước - bởi một công tước, không nghi ngờ gì - rằng tất cả các cô dâu phải xinh đẹp. Và đỏ mặt.”

“Nàng sẽ đỏ mặt chứ?” chàng âu yếm hỏi.

“Tất nhiên là không,” nàng nói, cố gắng mỉm cười cho dù giọng nói trở nên nghèn nghẹn. “Tôi không còn gì để phải đỏ mặt nữa. Tôi cũng không ngại điều đó, ngài biết đấy, bởi vì tôi luôn che giấu một sự coi thường bí mật đối với nhưng người phụ nữ cứ đỏ mặt và ngất xỉu trước những kích động nhỏ nhất.”

Sự bối rối tức giận của Clayton hạ giọng chàng thành một tiếng thì thầm căng thẳng. “Có chuyện gì thế? Nàng không như thế này khi nàng ở trong vòng tay ta lúc ở ngoài nhà thờ-”

Đôi mắt xanh ngọc của Whitney mở lớn với vẻ kinh ngạc rõ ràng. “Là ngài sao?”

Phớt lờ sự tò mò rộng rãi mà họ đang tạo ra giữa những khách mời, Clayton giật mạnh nàng vào ngực chàng. “Thế nàng nghĩ là tên quái quỷ nào?”

Whitney cảm thấy trái tim nàng đang vỡ ra. “Thực ra, tôi không thể hoàn toàn chắc chắn là ai. Đó có thể là...” Nàng nghiêng đầu về phía hai phù rể luôn ở bên cạnh nàng cả đêm. “John Clifford hay Ngài Gilmore. Họ nói họ ‘say mê’ tôi. Hoặc đó có lẽ là Paul. Anh ấy ‘say mê’ tôi. Hoặc có thể là Nicki, anh ấy-”

Với một chuyển động nhanh, Clayton xoay nàng khỏi sàn nhảy và đẩy nàng ra. Chàng nhìn xuống nàng với vẻ khinh bỉ lạnh lùng tàn nhẫn, giọng chàng trầm trầm đầy nguy hiểm, rít lên với giận dữ. “Ta nghĩ nàng là một phụ nữ với một trái tim, nhưng nàng không là gì cả mà chỉ là một kẻ phù phiếm tầm thường!”

Whitney ngẩng cao đầu với vẻ hài hước kiêu kỳ. “Tôi khó có thể nói tôi tầm thường; rốt cuộc, tôi đã lừa được 100,000 bảng từ ngài, và ngay cả vậy, tất cả tôi phải làm là mỉm cười, và ngài vẫn lẽo đẽo lao thẳng đến, giống như hôm nay ngài đã làm. Chúng ta không ai tầm thường cả, đức ngài,” nàng chế giễu. “Tôi là một kẻ phù phiếm tầm thường thành công và ngài là một kẻ ngốc siêu phàm.”

Trong khoảng khắc một giây, Whitney nghĩ chàng sẽ đánh nàng. Thay vào đó chàng quay gót và quày quả bước đi. Nàng nhìn chàng lao qua những vị khách đang nhìn chằm chằm, qua những người đầy tớ ở ngưỡng cửa và biết rằng chàng vừa mới rời khỏi cuộc đời nàng vĩnh viễn. Kìm lại những giọt nước mắt trào lên, nàng tìm kiếm Emily trong đám đông. “Emily,” nàng trệu trạo nói, giữ mặt mình cúi xuống, “giải thích với Elizabeth rằng mình - mình cảm thấy ốm khủng khiếp. Mình sẽ - sẽ bảo người đánh xe quay lại ngay khi anh ta đưa mình về đến nhà.

“Mình sẽ đi với bạn,” Emily nói nhanh.

“Không, mình thích ở một mình hơn. Mình phải ở một mình.”

Đêm khuya hôm đó Emily và Michael cùng đứng lại bên ngoài cửa phòng Whitney, lắng nghe những tiếng nức nở xé lòng đang được trút vào gối. “Hãy để cô ấy như vậy,” Michael thông cảm khuyên nhủ. “Cô ấy sẽ khóc hết nước mắt thì thôi.”

Tuy nhiên, khi Whitney không xuất hiện ở bữa ăn sáng hôm sau, Emily đi lên phòng nàng và thấy nàng ngồi trên giường, đầu gối kéo lên ngực như nàng đang cố gắng cuộn lại thành một con kén. Nàng trông nhợt nhạt và mong manh nhưng khi nhìn thấy Emily, nàng cố gắng nở được một nụ cười yếu ớt. “Bạn cảm thấy như thế nào?” Emily dịu dàng hỏi.

“Hôm nay mình - mình cảm thấy tốt hơn rồi.”

“Whitney, điều gì xảy ra tối hôm-”

“Đừng,” Whitney khẩn khiết nài nỉ. “Xin đừng.” Khi Emily gật đầu, sự căng thẳng trên mặt Whitney tan đi thành sự biết ơn khi nàng thả lỏng trên gối. “Mình đã quyết định hưởng thụ những ngày còn lại ở Luân Đôn. Bạn không phải đối nếu thỉnh thoảng mình có người đến thăm chứ?”

“Tất nhiên là không. Thực ra, Ngài Gilmore và những phù rể khác đang ở ngay dưới tầng, hy vọng được gặp bạn.” Mặc dù vẻ vui vẻ rõ ràng của Emily, giọng cô ngập ngừng và cô ngồi xuống bên cạnh Whitney, vòng tay quanh nàng. “Michael và mình đều muốn bạn ở lại với mình cho đến khi nào bạn muốn. Anh ấy hiểu rằng bạn còn giống một người chị em với mình hơn là một người bạn.”

Whitney ôm chặt lấy cô và cố gắng cười. “Chị em hay tranh cãi kinh khủng. Bạn bè tốt hơn.”