Phải mất một lúc trước khi Sarah thuyết phục Sam rằng cô và Norma sẽ an toàn khi ở đây. Nói cho cùng, nếu như có ai đó bám theo Norma từ ngõ sau quán rượu, hắn ta đã xông vào đây từ hồi nãy rồi. Nếu như Reed bắt được Ellie, hắn ta không thể nào đi theo Norma và cô phục vụ này khẳng định sau khi quán đóng cửa không hề có ai khác lẩn quẩn quanh đó.
Norma cuối cùng kết thúc cuộc tranh luận bằng việc thề rằng cô ta có thể sử dụng súng khá hơn dao rất nhiều. Sam đặt khẩu súng ngang đùi của cô ta và bắt cô ta thề rằng cô ta phải bắn ít nhất ba phát vào bất cứ ai bước vào chỗ này.
Khi họ nghe thấy có tiếng gõ cửa phía ngoài, cả ba người nhảy dựng cả lên. Nhưng khi họ nghe thấy tiếng của người giao bữa sáng, cả ba cùng thở phào ra. Hai người phụ nữ vội vã bước vào phòng ngủ trong khi Sam ra mở cửa. Sam hỏi hai người giao hàng mặc áo khoác đỏ, và cả hai đều xác nhận rằng trước lúc bình minh tiền sảnh hoàn toàn yên tĩnh. Một người nói rằng anh ta để ý thấy có một người phụ nữ mặc áo khoác chạy lên cầu thang, và người còn lại nói rằng anh ta nhìn thấy hai thương nhân rời đi từ rất sớm. Anh ta thề rằng không có bất kỳ ai bước vào khách sạn cả. Cả hai đều xác nhận rằng ít nhất một tiếng nữa, có thể hơn thế, mọi người mới rời khỏi phòng.
Sam không thích những lựa chọn này, nhưng anh tóm lấy áo khoác và kiểm tra lại khẩu súng lục của mình.
“Bọn em sẽ ổn cả mà, Sam”, Sarah thì thầm từ phía sau lưng anh. “Ít nhất anh phải thử cố tìm cách cứu lấy cô bé đó”.
Sam nhắm mắt lại. Việc nhìn thấy những đường nét xinh đẹp của Sarah khiến anh khó mà rời đi được. Những kí ức về việc cô nằm đó với bộ váy để mở ra vẫn còn nấn ná trong tâm trí của anh.
Những ngón tay cô di chuyển dọc theo lưng anh như thể việc cô chạm vào anh lúc này là đúng đắn. Như thể anh thuộc về cô. “Em sẽ ở đây và chờ cho đến khi anh quay trở lại”, cô hứa.
Anh tự nói với bản thân sẽ không quay người lại. Làm sao anh có thể đi nếu như anh nhìn vào đôi mắt của cô?
“Trở về an toàn nhé anh”, cô thì thầm.
Anh muốn hỏi cô có phải cô lo lắng cho anh không, nhưng anh nghĩ anh không thể nào chịu được nếu nghe cô nói rằng việc quan tâm chồng là một nghĩa vụ của người làm vợ.
Anh cảm thấy cô tựa đầu vào lưng anh. Cô khao khát cảm nhận về anh cũng giống như những gì anh khao khát.
“Anh phải đi rồi”. Anh đi về phía cửa ước rằng có một ai đó, bất cứ ai, thậm chí là tên cảnh sát biệt động Texas phiền hà đó cũng được, đủ gần để bảo vệ Sarah. Nắm lấy nắm đấm cửa, anh nói. “Hãy khóa cửa lại sau khi anh đi”. Anh không hề nhìn lại khi anh lướt qua cửa và đứng chờ phía bên kia cho đến khi anh nghe thấy tiếng khóa. Cái khóa nhỏ đó sẽ không thể nào bảo vệ được Sarah nếu Reed đuổi theo cô. Lựa chọn duy nhất của Sam chính là tìm thấy Reed trước khi hắn ta tìm được Sarah.
Anh lao xuống lầu đi qua người gác cửa của khách sạn, ngạc nhiên vì chưa bao giờ anh nhìn thấy Mr. Garrett đeo cùng lúc hai khẩu súng lục.
“Chào buổi sáng, thưa ngài”, anh ta thì thầm, vội vã ra mở cửa cho Sam. “Có chuyện gì không ổn sao, thưa ngài?”
“Không”, Sam che giấu sự lo lắng của anh. “Tôi tính đi săn thôi”.
Anh lao ra khỏi khách sạn, quét mắt trên đường xem có ai đang núp nhìn anh không. Nếu như Reed đang chờ anh ló đầu ra, dù là trong bóng tối, Sam cũng sẽ phát hiện sự chuyển động khi hắn đi ra.
Không có gì cả.
Sam hít một hơi rồi đi về phía quầy rượu mà Norma và Ellie làm việc. Norma đã nói phòng của cô ta nằm đối diện với quán. Reed cần một nơi để xử lý Ellie và Sam nghĩ rằng hắn ta không sợ Norma sẽ bám theo. Hắn hầu như nghĩ rằng người phụ nữ đó đã chết, hay có thể quá sợ hãi để đến gần hắn lần nữa.
Sam dám cá hắn sẽ chọn dãy nhà nằm phía bên kia đường. Nếu anh may mắn, anh có thể tìm ra Ellie vẫn còn sống. Reed thường rất ung dung, hắn thích ngắm nhìn sự sợ hãi hiện diện trên gương mặt nạn nhân của hắn. Sam nghĩ đó chính là lý do khiến hắn hết lần này đến lần khác tìm đến cùng một người. Đó cũng là lý do khiến hắn tìm đến những người phụ nữ cô độc không có bất cứ ai bảo vệ chở che. Nếu như ngay lần đầu họ quá sợ hãi để đến cục cảnh sát báo án thì hắn sẽ nhàn nhã quay trở lại. Hắn biết rõ hắn sẽ nhìn thấy được sự sợ hãi tột cùng của họ ngay khi họ nhìn thấy hắn.
Sam biết Norma đến tìm anh bởi cô ta biết không có bất cứ kẻ nào dám chống lại Reed. Hầu hết các nhà chức trách thực thi pháp luật ở Dallas chẳng bận tâm giải quyết những vụ ẩu đả của những kẻ mà họ gọi là “những con gà chọi nơi hẻm sau”. Vài gã sẽ chờ đợi cho đến khi tên tội phạm trở nên vô hại, nhưng khi đó đã quá trễ đối với Ellie.
Những áng mây đã che kín ánh mặt trời, khiến những con đường trở nên âm u và ướt át. Sam ghét không khí đặc quánh mùi ẩm và rác rưởi để lâu ngày. Khi anh bước vào khu nhà trọ nằm phía bên kia dường, anh cố gắng không hít vào mùi cơ thể lâu ngày không tắm và cả mùi thức ăn bị thiu.
Một con chuột cống to bằng một con mèo chạy ngang qua mũi giày của Sam, và anh cố kìm không rút khẩu lục ra.
Anh di chuyển vào hành lang lờ mờ tối, nơi mà những kẻ thậm chí không có được vài đô-la để thuê phòng mà phải chất giấy thành một cái ổ để nghỉ ngơi. Hầu hết các cửa phòng đều để mở vì chẳng có gì đáng giá để lấy cắp.
Sam nghe ngóng từng cánh cửa. Chỉ có những tiếng gáy và thỉnh thoảng là những tiếng ho nhẹ. Anh đi lên lầu hai. Ngay tại phía cuối hành lang anh nhìn thấy một chú nhóc đang cuộn tròn người lại khóc thút thít.
Sam lặng lẽ bước đến đó cho đến khi anh đứng cách cậu nhóc vài mét. Anh quỳ xuống và chạm vào mái tóc có màu giống như Ellie. “Cháu làm sao thế, con trai?”
Cậu bé giật mình như thể Sam đã tấn công cậu, sau đó lết vào sâu trong bóng tối.
“Chú không ở đây để làm hại cháu đâu. Cháu là con trai của Norma phải không?”
Cậu bé gật đầu.
“Chú ở đây để giúp chị gái cháu. Cháu biết chị ấy đang ở đâu không?”
Cậu bé chỉ về phía cánh cửa nằm ở cuối hành lang.
“Chị cháu ở một mình sao?” Sam từ từ đứng lên.
Cậu bé gật đầu. “Lúc này thôi ạ”, cậu bé thì thầm. “Nhưng người đàn ông đã cùng đến với chị cháu nói rằng ông ta sẽ trở lại và không ai được phép bước vào đó hết”. Đôi mắt của cậu bé ngập tràn sự sợ hãi. “Ông ấy nói với cháu rằng chị cháu sẽ chết nếu như ai đó mở cửa ra”.
“Có lối nào khác vào được phòng đó không?”
“Không ạ. Căn phòng có một cái cửa sổ, nhưng nó vừa nhỏ vừa cao nên cháu không thể trèo vào được”.
Sam hít một hơi, hơi quay đầu và lắng nghe.
“Cháu hãy ở yên đây”, anh nói liếc nhanh về phía cậu bé. “Cho dù cháu nghe thấy bất cứ thứ gì, cũng cứ ở yên tại đây”.
Cậu bé cuộn tròn người lại, làm cho nó hầu như biến mất giữa đám rác và bóng tối.
Sam đứng ngay tại cửa. Anh biết có thứ gì đó không đúng nhưng nếu anh do dự quá lâu, cô bé đó có thể chết.
Nắm lấy phía trên khung cửa, anh đu người, chân chạm vào cánh cửa gỗ. Cánh cửa vỡ ra, tróc từng mảnh khi cả người anh lao xuyên qua. Khẩu lục dường như nhanh chóng rời khỏi bao đựng bay đến tay của anh trước khi chân anh chạm xuống sàn nhà.
Sam chớp mắt để mắt dần dần quen với việc thay đổi ánh sáng đột ngột. Những kẻ thuê trọ la lên khi họ nghe thấy tiếng ồn, nhưng chẳng có ai thèm mở cửa để xem chuyện gì xảy ra.
Bước một bước về phía trước, Sam lướt nòng súng quanh căn phòng. Đồ đạc vỡ nát, quần áo thì vương vãi khắp phòng. Mùi dầu nồng nặc trong phòng.
Sam bước quanh cái đèn xách rồi di chuyển ra xa hơn.
Sự tĩnh lặng chết người chào đón anh, những tấm rèm cửa rách rưới trông như thể chúng đã bị kéo khỏi cửa sổ. Anh cố nhận biết mùi dầu phát ra từ đâu.
Sau đó anh nhìn thấy cái gì đó đang di chuyển dưới đống quần áo.
Sam di chuyển lại gần. Cái khối đó lại di chuyển lần nữa.
Anh quỳ xuống, dùng đầu súng nhấc nhẹ cái chăn sang một bên. Bất cứ thứ gì bên dưới đống này vẫn còn đang bất động. Liếc nhìn về phía cái đèn xách gần cửa, Sam đột ngột hiểu ra mọi chuyện.
Anh đặt khẩu súng sang một bên và nhanh chóng kéo tấm chăn ra. Cô gái ốm yếu sợ hãi đang nằm co rút lại dưới sàn nhà.
Nhấc tấm chăn bông cuối cùng phủ trên đầu cô bé, Sam nhìn thấy cô đang nhìn anh chằm chằm. Sam lôi cô ra khỏi đống chăn còn lại.
Quần áo vương vãi khắp nơi. Mùi dầu hỏa. Ngọn đèn nằm ngay cửa.
Cái kẻ để cô bé ở lại đây biết rõ khi cánh cửa mở ra, nó sẽ đẩy ngã ngọn đèn. Lửa sẽ bắt vào đống quần áo. Cô bé này cũng như bất cứ ai định cứu cô bé sẽ bị thiêu sống trong biển lửa trong vòng vài giây. May mắn là cánh cửa đã vỡ ra và những mảnh vỡ không đụng ngã ngọn đèn.
Sam gạt những thứ lộn xộn ra khỏi người cô bé và lôi miếng giẻ buộc ra khỏi miệng.
“Chú ở đây để giúp cháu”, anh thì thầm, cởi trói cho cô bé. “Cháu có bị thương không?”
Cô bé nhìn anh chằm chằm anh với sự hoảng sợ và không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy cô bé hiểu những gì anh vừa nói.
Sam dùng tay kiểm tra cô bé, cho rằng có thể tìm thấy vết thương hay cái xương bị gãy nào đó. “Cháu có bị thương không?”
Cô bé không trả lời. Bất cứ chuyện gì đã diễn ra trong căn phòng này trước khi anh bước vào đã khiến cô bé này hoảng sợ cực độ. Sam nhấc cô lên. Cô bé giống như bó rơm yếu ớt trong cánh tay anh. Anh biết anh đang đặt bản thân vào mối nguy hiểm to lớn. Reed có thể đang chờ trên đường để nã súng vào anh. Vì lý do gì đó, hắn ta đã để cô bé lại đây nhưng hắn hiển nhiên đã lên kế hoạch trở lại.
Anh sẽ suy nghĩ về thứ gì đã kéo tên tội phạm đó khỏi đây sau. Ngay bây giờ anh cần phải đưa cô bé này cùng với em trai của cô rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Khi anh đi ngang qua cậu bé, anh hất đầu ý chỉ cậu đi theo anh. Sau khi nhận ra chị gái mình, cậu bé bắt đầu đuổi theo anh. Bộ quần áo ngoại cỡ của cậu bé gây ra tiếng động dọc theo đoạn đường.
“Chúng ta sẽ đi đâu ạ?” cậu bé hỏi khi họ vội vã bước xuống lầu. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như người đàn ông ấy quay lại? Ông ta sẽ không vui khi Ellie bỏ đi đâu ạ”.
Sam không quay lại nhìn khi cậu bé hỏi. “Cháu muốn Ellie ở lại chờ hắn ta sao?”
“Không ạ”, cậu bé trả lời. “Cháu không thích ông ta. Ông ta làm cho Ellie khóc. Cháu có thể nghe thấy tiếng khóc của chị ấy xuyên qua cánh cửa. Cháu không nghe thấy ông ta nói gì với Ellie nhưng cháu nghe chị ấy nói chị ấy sẽ không làm thế, rồi sau đó ông ta chửi thề và nói rằng chị ấy sẽ phải nói “có” khi ông ta quay trở lại”.
Họ đi ra phía đường chính. Sam quan sát mọi chuyển động trên đường nhưng thị trấn hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ có những tia nắng mặt trời đang háo hức soi rọi trên từng nẻo đường.
“Tên cháu là gì, con trai?”
“Luther ạ”.
“Cháu sẽ tin chú chứ, Luther?”
“Dĩ nhiên rồi ạ. Cháu đã bám theo chú trong hai ngày. Cháu không biết chú là ai, nhưng chú không phải là một tên tội phạm. Mẹ nói có thể chú là một tay súng bắn thuê hay một cảnh sát biệt động Texas không muốn để người khác biết được hành tung của mình”.
“Nơi này có lối đi khác chứ?”
Luther chỉ hướng rồi bám theo anh.
Tới cuối con hẻm cậu bé trở nên chần chừ. “Cháu cần phải nói điều này với chú trước khi chú đưa cháu đi”. Cậu bé đá vào mặt đường mà không hề ngước lên nhìn anh. “Tối hôm mà nhà chức trách đó gặp rắc rối cháu đang núp trong bóng tối. Cháu đã nhìn thấy những gì chú làm”.
Sam cau mày. Anh đáng lẽ phải phát hiện có một cậu bé bám theo anh trong hai ngày qua và quan sát mọi chuyển động của anh. Anh cũng không thích cái ý nghĩ có ai đó nhìn thấy anh làm việc tốt. Nó chẳng thích hợp với tăm tiếng của anh. “Điều này có nghĩa là cháu không muốn đi với chú?”
Lần đầu tiên cậu bé ngước lên nhìn Sam. “Họ đã lên kế hoạch phục kích viên sĩ quan cảnh sát đó. Nếu như chú không bắn bọn họ, viên sĩ quan đó đã chết ngay lúc đó rồi”.
Sam rẽ về phía bên trái con đường và phác thảo lộ trình đường đi của anh. “Luther, cháu sẽ đi cùng với chú hay là không đi? Nếu cháu sợ chú và muốn ở lại đây, cháu hãy trốn ở một nơi nào đó thật kĩ”. Anh không thích việc cậu bé đã nhìn thấy cuộc bắn súng, nhưng anh nghĩ rằng Luther đã có được một trải nghiệm tuyệt vời trong đời của cậu nhóc này.
Luther hối hả đi theo Sam và cố gắng bắt kịp sải chân dài của anh. “Cháu không sợ chú, nhưng cháu tự hỏi tại sao chú không xuất hiện và cho viên sĩ quan ấy biết những gì chú đã làm”.
“Điều đó không cần thiết”, Sam lầm bầm. Sau tất cả những cố gắng trong những năm qua, đột nhiên tất cả mọi người anh tình cờ gặp đều quyết định không sợ anh. Đầu tiên là Sarah, rồi đến những đứa con của Frank, và bây giờ là đến cậu nhóc láo xược này.
Họ đi xuyên qua bóng tối giữa những dãy nhà. Sam đã ở Dallas đủ lâu để biết anh phải đi đâu. Có vài người đi ngang qua, nhưng chẳng có ai thèm bận tâm đến Sam.
Khi họ rẽ vào một con đường đầy bụi dẫn ra khỏi thị trấn, Sam cần phải giải thích vài thứ với Luther. “Cái gã đi cùng với Ellie chính là người đã gây nên vết sẹo trên mặt của chị cháu. Chú sẽ đưa hai chị em đến một nơi an toàn, sống tại đó trong một thời gian. Chú sẽ cho mẹ cháu biết hai đứa đang ở đâu. Những người ở đó sẽ giúp hai chị em cháu có được một nơi an toàn để sống”.
Cậu nhóc trong có vẻ đang phân vân để đưa ra quyết định. “Chú không phải đưa bọn cháu vào tù chứ?”
“Không. Chú sẽ đưa hai đứa đến một nơi mà chị cháu sẽ được quan tâm giúp đỡ”. Anh liếc nhìn cô gái trong vòng tay anh. Cô giống như một đứa bé hơn là một người phụ nữ.
Sam rẽ vào con đường dẫn đến nhà nguyện mà anh đã ghé qua rất nhiều lần. Con đường uốn lượn quanh co khoảng chừng nửa dặm. Ngay khi anh nhìn thấy nhà thờ nhỏ, anh biết họ đã cách xa thị trấn. Những bà sơ đã thức dậy từ trước bình minh để bắt đầu buổi cầu nguyện của họ.
Sam liếc nhìn cậu bé. “Bây giờ khi cháu ở đây, cháu cần phải cư xử cho phải phép. Không chửi thề, không trộm cắp, cũng không được khạc nhổ bừa bãi”.
“Khốn kiếp”, cậu nhóc khạc nhổ trên đường và cố gạt đi sự khó chịu. “Cháu sẽ cố gắng làm thế vì chị cháu, nhưng cháu không cần ai giúp đỡ. Sau khi được sinh ra, cháu đã tự chăm sóc bản thân mình rồi”.
“Tốt lắm”, Sam gõ cửa. “Chị cháu sẽ cần đến cháu, nhóc à”.
Một dì xơ trong bộ váy dài ra mở cửa cho Sam. Bà mỉm cười khi bước sang một bên và theo anh vào trong.
“Buổi sáng tốt lành, thưa xơ”. Sam nói khi anh đặt Ellie ngồi xuống cái ghế dài bên cạnh lò sưởi. Cô bé trông yếu ớt, như thể con bé vẫn đang sống trong sự sợ hãi. “Cháu mang đến cho xơ hai linh hồn cần giúp đỡ. Xơ có phòng cho chúng chứ ạ?”
“Cô bé bị thương sao?” Xơ quỳ xuống trước mặt Ellie và nắm lấy tay của con bé.
“Cô bé chỉ quá sợ hãi thôi ạ”, anh trả lời. “Hai đứa cần thức ăn và một nơi để nghỉ ngơi trong vài ngày. Cháu sẽ tìm cách đưa chúng rời khỏi thị trấn vì thế chúng cần một nơi để nghỉ ngơi ạ”.
“Chúng ta sẽ chăm sóc cho hai đứa”. Xơ đứng dậy và đưa tay về phía Luther. “Nếu cháu đi cùng với ta, ta sẽ đưa cháu đến một nơi mà cháu có thể ăn tất cả cháo bột yến mạch cùng bánh mì vàng rụm mà cháu muốn”.
Luther nhìn Sam và thì thầm. ““Khạc nhổ” và “Ăn cắp” có thể đáng để nhận một bữa cháo yến mạch, nhưng cháu sẽ phải suy nghĩ lại việc từ bỏ “Thói chửi thề”“.
“Hãy làm điều tốt nhất cháu có thể”, Sam đề nghị. “Có thể họ sẽ cho cháu ăn hai bữa một ngày đấy nhóc”.
Cậu nhóc dường như nhìn ra được sự hợp lý nên đi theo bà xơ vào bên trong.
Sam ở đó với Ellie khi hai bà xơ lớn tuổi bước vào và nhẹ nhàng giúp cô bé đứng dậy. Giọng nói dịu dàng và sự tử tế của họ đưa cô bé đến một cánh cửa khác cùng lời hứa hẹn một bồn tắm ấm áp và giấc ngủ ngon.
Kéo nón ra, anh luồn những ngón tay mình vào tóc. Chúng sẽ được an toàn khi ở đây, nhưng Reed sẽ sớm tìm kiếm chúng. Điều tốt duy nhất chính là việc săn lùng Ellie sẽ khiến hắn bận rộn mà gác lại chuyện đuổi theo Sam. Tất cả những gì Sam cần là chút ít thời gian để anh chuẩn bị thật tốt và trở thành kẻ đi săn thay vì người bị săn đuổi.
Anh đội nón lên và hướng ra cửa, quay trở về cho Sarah biết Ellie và cậu nhóc đều được an toàn, sau đó anh sẽ đi tìm Reed. Anh không còn thời gian để mà lãng phí nữa.
Sam đã gần đến cửa khi có một giọng nói dịu dàng cất tiếng gọi tên anh.
Quay người lại, anh đối mặt với một nữ tu có dáng người cao. Trong giây lát, họ chỉ đứng đó nhìn nhau, và anh biết cô gái đó cũng như anh. Cả hai đều nhớ đến nhau.
“Em đã rất lo lắng cho anh”, cô thì thầm.
“Anh ổn mà”, anh nói khi anh cầm lấy tay cô và sít thật chặt. “Cám ơn em về mấy cái sơ-mi”.
Trông như thể cô không tin anh vẫn ổn. “Em đã có một giấc mơ, Sam à. Trong mơ em thấy anh đi cùng với một thiên thần có mái tóc vàng óng”.
Sam nhoẻn miệng cười. “Ruthie, em luôn có khả năng dự đoán mọi việc ngay từ khi em còn là một con nhóc, nhưng lần này em đang nhìn thấy anh vẫn còn sống và thiên thần đi bên cạnh chính là vợ của anh”.
Một cách đột ngột, cô gái nhỏ trong bộ đồ một nữ tu cười một rạng rỡ. “Ôi Sam! Anh đã kết hôn. Anh đã thực sự kết hôn!”
Anh cười lớn. Khi còn nhỏ cho dù cả hai có trải qua những chuyện tồi tệ như thế nào, Ruthie luôn khiến tâm của anh cảm thấy bình yên. Anh luôn cố gắng bảo vệ em gái của mình và con bé luôn cố gắng thấu hiểu anh.
“Em có thể trở thành dì rồi!” Cô cố gắng kìm nén sự thích thú của mình nhưng Sam có thể nhìn thấy nó lấp lánh trong đôi mắt y hệt như của mẹ anh.
Sam gần như đã nói “không chắc chắn lắm” nhưng anh quyết định không kể chi tiết cuộc hôn nhân của họ với em gái bé bỏng của anh. “Các xơ ở đây không phải sẽ trở thành dì sao?”
“Dĩ nhiên rồi ạ”, cô vỗ vai anh. “Em mong được gặp chị ấy quá. Em không thể nào tin được anh tìm được người yêu chính con người của anh. Chị ấy ắt phải là một người tuyệt vời khi có thể nhìn xuyên qua lớp vỏ ngoài cứng rắn của anh”.
Sam không thể chối bỏ điều đó. “Thậm chí cô ấy còn nghĩ rằng anh khá điển trai nữa đấy”. Anh biết anh nói hơi quá. Chính xác chưa lần nào Sarah nói rằng anh điển trai, cô chỉ thấy anh không đáng ghê tởm, nhưng anh thấy một lời nói dối nhỏ chẳng có hại gì.
“Không thể nào!” miệng của Ruth mở to. “Em sẽ cầu nguyện để khả năng thị giác của chị ấy phục hồi, em dám cá hai mắt của chị ấy chắc cũng giống mấy con dơi, nên mới nhận xét như thế. Nói cho em nghe thêm về chị ấy đi”.
“Cô ấy trông như một thiên thần và luôn lo lắng cho anh bất cứ khi nào anh ở ngoài tầm nhìn của cô ấy. Cô ấy cho rằng anh gần có cô ấy ở bên”. Anh mỉm cười, bắt đầu tự hỏi rằng làm sao anh có thể sống hết quãng đời này mà thiếu vắng sự hiện diện của Sarah.
“Nữa đi anh” Ruth khăng khăng. “Kể cho em nghe thêm nữa đi”.
Anh hít một hơi và bắt đầu kể cho em gái anh nghe về chuyện của họ. “Anh gặp cô ấy ở trong nhà tù khi cô ấy thú nhận mình là kẻ giết người”.
Ruth cười lớn. “Ngừng một chút, Sam. Mặc dù em luôn tự hỏi anh sẽ đi đâu tìm ra người phụ nữ tốt sẽ cùng anh rong ruổi đuổi theo đám tội phạm nhưng chuyện này thật khó tin. Kể thêm cho em đi và đừng có giấu gì đấy nhé”.
“Cô ấy nhỏ hơn anh vài tuổi. Có thể năm hay sáu tuổi gì đó. Trông cô ấy có vẻ mỏng manh dễ vỡ nhưng cô ấy không phải thế. Và còn hống hách nữa. Anh e rằng mình đã kết hôn với một người phụ nữ cực kỳ hống hách”.
Ruth mỉm cười. “Em thích chị ấy rồi đó. Anh sẽ đưa chị ấy đến gặp em chứ?”
“Khi nào anh có thể”, anh hứa. Cả hai đều biết họ phải cẩn thận vì sự an toàn của hai người. Cuộc sống của Ruth sẽ gặp nguy hiểm nếu có bất cứ ai đó biết được cô có quan hệ với anh. Tại tiểu bang này có nhiều kẻ muốn làm hại anh, và chúng sẽ làm hại Ruth nếu chúng biết được con bé là em gái anh.
“Em hiểu mà”. Cô sít chặt tay anh lần cuối và rời đi. “Em sẽ kiên nhẫn. Một ngày Chủ nhật nào đó, anh và người vợ thiên thần của anh sẽ ngồi bên cạnh em. Và dĩ nhiên là với những đứa trẻ vây quanh”.
“Một ngày Chủ nhật nào đó”, anh hứa.