When A Texan Gambles

Chương 14

Sam giục Sarah trong đêm mù sương để lên chuyến tàu thật nhanh. Với cái yên ngựa ở một bên vai, anh kéo cô trên sân ga bằng tay kia, nghĩ rằng cô còn nhẹ hơn cả đống đồ của mình. Ba hồi còi ngắn dài của chuyến tàu hối thúc họ.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”, cô thì thầm. “Em không hiểu. Chúng ta chỉ đang ăn thôi mà. Mọi người trong quán cà phê cũng vậy”. Cô nói cứ như thể cô vừa trở thành một nhà chức trách. “Họ chẳng có quyền gì mà làm phiền chúng ta cả”.

“Đừng bận tâm về chuyện đó”. Anh giữ cô chặt hơn khi họ đi dọc theo hành lang. “Chúng ta sẽ ra khỏi đây trong vài phút nữa”. Sam đẩy cô vào một toa xe và khóa cửa phía sau họ lại.

Những ghế ngồi cũ kỹ và mòn vẹt. Khói thuốc lá lơ lửng trong không khí. Sam nhíu mày, ít nhất thì họ cũng được an toàn. Một cái đèn lồng bị muội than bao phủ tỏa ra ánh sáng nhấp nháy trong căn phòng khiến không ai trong số họ vội vã đi tiếp.

Đoàn tàu giật lên. Sam nới lỏng vòng tay để Sarah có thể dựa vững vào người anh.

“Không”, cô tiếp tục suy nghĩ. “Điều đó không quan trọng”. Cô thả túi xách xuống một cái ghế gần nhất, vẫn không bỏ nắm tay ra khỏi áo sơ mi chỗ hông anh. “Sao họ lại nhìn anh như vậy?” Toa tàu dường như bị quên lãng khi cô nhìn chằm chằm vào anh. “Tại sao chúng ta phải đi? Chúng ta làm gì sai ư, Sam? Chúng ta có tiền để trả cho thức ăn mà”.

Sam nhìn cô khi đoàn tàu kêu to để chuẩn bị chuyển bánh. “Không phải tại em đâu, Sarah. Những người đó hằn học với anh chứ không phải là em”. Anh nhắm mắt, lo sợ những câu hỏi kế tiếp. Anh phải bắt đầu từ đâu để kể cho cô nghe về những việc anh đãl àm trong nhiều năm qua nhỉ? Anh đã từng là một người lính, một cảnh sát Texas, một chiến binh ở biên giới và bây giờ là một sát thủ. Chưa đến ba mươi tuổi, anh đã cảm thấy anh chiến đấu trong suốt cuộc đời mình rồi.

“Có thường xuyên không?”, cô thì thầm, vẫn nắm lấy áo anh.

“Thường xuyên cái gì cơ?”

“Người ta có thường xuyên đối xử với anh như vậy không?”

Đoàn tàu lắc lư khiến cô va vào anh làm anh cảm thấy ấm áp. Đứng gần hơn, anh để cho mùi hương kim ngân từ làn da cô xoa dịu những căng thẳng. Anh để tay lên trên nắm tay cô, lúc này vẫn đang bám vào áo anh. “Hầu như mọi lúc. Thỉnh thoảng. Không bao giờ. Điều này thì có gì quan trọng?”

Nhắm mắt, anh đắm mình trong cảm giác váy cô chạm vào chân anh. Anh không quan tâm mọi người đối xử với anh thế nào miễn là có cô ở bên, nhưng anh hiểu rằng cô cần được biết sự thật.“Thỉnh thoảng thì có vài người không biết anh là ai. Đây là một đất nước rộng lớn. Vẫn còn có vài chỗ để trốn. Thỉnh thoảng anh ở trong một thị trấn nhỏ trong một tuần hoặc hơn, sau đó thì sẽ có một kẻ du mục, một tên cờ bạc hoặc một thằng đánh xe nhớ ra anh. Từ đó thì anh không còn là con người nữa. Anh chỉ là một tay giết thuê mà họ đã nghe kể về”.

Anh chờ cô phản ứng. Anh là một gã ngốc thì mới nghĩ rằng cô sẽ tiếp tục nói chuyện với anh, tranh luận với anh như trước kia. Cô sẽ cần bao nhiêu ngày để nhận ra cuộc sống cùng anh sẽ như thế nào?

Anh cho rằng mình là một kẻ hèn nhát vì anh không muốn nhìn xuống và nhìn thấy sự sợ hãi phản chiếu trên gương mặt cô. Anh không muốn nghe những câu hỏi kiểu như. Anh đã trải qua bao nhiêu trận đánh? Bao nhiêu người đã bị anh giết? Những câu chuyện nào về anh là đúng? Về cơ bản thì chúng đều đúng, chỉ khác nhau về mức độ.

Trước sự ngạc nhiên của anh, cô chỉ im lặng. Khi cuối cùng anh cũng nhìn xuống cô, cô đã quay mặt đi nhìn ngắm khung cảnh màn đêm qua cửa sổ như thể anh chưa từng nói gì cả.

“Sarah?”

Cô nhìn anh và anh không thấy sự sợ hãi nào trong mắt cô cả. “Em xin lỗi, Sam. Em mệt quá. Ngày mai chúng ta nói chuyện được không? Em muốn đi ngủ ngay bây giờ”.

Anh cúi xuống và kéo giường nằm ra, biến chỗ ngồi chật hẹp thành chỗ ngủ. Cô chải mái tóc dài của mình. Thậm chí trong bóng tối, cô trông còn giống thiên thần hơn là một người phụ nữ. Anh không thể không tự hỏi anh đã cho cô biết tên anh để làm gì. Có lúc anh đã nghĩ rằng anh cưới cô và đã cứu cô, nhưng bây giờ, khi nhìn cuộc sống của anh bằng con mắt của cô, anh lại không chắc về điều đó. Họ đã cưới nhau được hơn một tuần và tất cả những gì cô biết chỉ là sự nguy hiểm.

Sarah cười khi cởi giày ra, sau đó kéo váy qua đầu. “Lần sau vào cửa hàng thì anh nhớ nhắc em mua váy ngủ nhé”. Cô ngáp như một đứa trẻ mệt mỏi. “Một người phụ nữ có chồng nên mặc váy ngủ đi ngủ chứ không nên mặc đồ lót”.

Sam nhìn cô, nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ phàn nàn về việc cô không có váy ngủ. Anh thích nhìn cô mặc đồ lót. Cởi áo khoác và thắt lưng đựng súng ra, anh nằm dài trên cái giường tầng dưới. Anh không thể nhớ khi nào mà cả người mình lại đau nhức thế này. Có lẽ anh cần nghỉ ngơi vài ngày.

Sarah co người lại bên cạnh anh. Cô duỗi người, cố gắng ngủ trong khoảng trống ít ỏi mà anh chừa lại.

“Sarah”, anh nói nhanh. “Có giường ở tầng trên đấy, nếu em muốn thoải mái hơn”.

“Không sao”, cô trả lời. “Em ổn mà”.

Anh tự hỏi không biết cô thực sự muốn nằm cùng anh hay cô đang chỉ làm theo quy tắc của cô.

“Chúc anh ngủ ngon”, cô thì thầm, có vẻ như cô đã thiu thiu ngủ.

“Chúc em ngủ ngon”, anh trả lời, kéo chăn lên đắp cho cả hai. Sarah đã từng thả tóc ra khi ngủ. Sam không thể không mỉm cười khi anh nắm lấy tóc cô và kéo chúng ra khỏi cái chăn. “Sarah, em có sợ anh không?”

“Không, Sam”, cô trả lời với một cái ngáp. “Anh có sợ em không?”

Sam nghĩ về điều đó khi hơi thở của cô chậm lại và trở nên đều đặn. Anh hôn vào má cô mà cười. “Em biết mà, Sarah. Anh nghĩ là anh có”.

Họ đã dừng lại ở Dallas vào lúc anh thức giấc. Anh đưa tay dọc theo lưng Sarah và mỉm cười khi thấy cô rúc vào anh. Anh biết cơ thể cô bằng cái cách mà cô dựa vào người anh mỗi đêm trong giấc ngủ.

“Dậy đi nào, vợ yêu. Chúng ta đến Dallas rồi”.

Tóc che phủ gần hết mặt cô khi cô ngồi dậy và duỗi người. Trông cô như một con búp bê vải hơn là một người phụ nữ. Gấu của chiếc áo sơ mi cô đang mặc trượt khỏi một bên vai và kéo vài chiếc cúc xuống thấp. Anh nhìn thấy ngực bên trái của cô trước khi cô vô thức cài lại nó.

Sam bắt mình nhìn lên mặt cô. Cô không nhìn anh. Cô gần như làm tim anh ngừng đập với vẻ đẹp của mình, và thậm chí cô còn không biết điều đó.

Nhắm mắt lại, Sam thề với mình anh sẽ chết ngay lập tức nếu như anh còn ngồi đây với cô.

“Nếu em có thể tự chải tóc thì anh biết một khách sạn mà em có thể tắm thỏai mái và họ sẽ mang bữa sáng vào phòng cho em”.

“Tuyệt quá”, cô trả lời trong khi với tay lấy chiếc váy mới là Sam đã mua cho cô ở cửa hàng ông Moon.

Sam không thể nhịn cười khi cô chui đầu vào chiếc váy và biến mất trong đó. Cuối cùng thì cô cũng ló đầu ra từ cổ và tay cô thì chui ra khỏi tay áo rộng như đôi cánh làm bằng vải.

“Em không thể mặc nó được”, anh nói trong khi mặc áo khoác. “Hai người như em có thể chui vừa vào nó ấy chứ”.

Trông cô thất vọng. “Em có thể sửa nó mà”. Cô im lặng giơ tay lên nhờ anh giúp đỡ. “Nhưng không phải trước khi đoàn tàu dừng lại”.

Anh kéo chiếc váy qua đầu cô, cẩn thận để không chạm vào cô. Anh đã rút ra được bài học cho mình ở trong cánh rừng lúc cởi trói cho cô. Cô là một người phụ nữ thích được chạm vào theo cách riêng của mình.

Mười phút sau, cô tròn mắt khi họ bước vào khách sạn Windsor. Tay nắm cửa ra vào được làm bằng vàng. Những chân cắm nến khổng lồ treo bên trên chúng, lấp lánh như những vì sao. Sàn nhà được bao phủ bởi những tấm thảm phương Đông và những chỗ không trải thảm bóng loáng như thể chưa ai từng đặt chân vào đây vậy.

Sarah đi ba bước vào trong sảnh và chợt dừng lại. “Em không thể vào đây được”. Giọng cô đầy báo động. “Em chưa vào chỗ nào như thế này cả. Em chưa từng nhìn thấy chỗ nào như thế này cả”. Cô nhìn anh cầu cứu. “Em không nghĩ là những người bình thường được phép vào đây đâu, Sam”.

“Không sao đâu mà. Anh đã từng ở đây rồi, và anh hứa là họ sẽ để cho chúng ta vào. Khi nào anh muốn biến mất, một trong số những chỗ lý tưởng nhất là ở cùng nhiều người. Với nhiều người xung quanh, không ai để ý đến ai cả”. Anh đưa cái yên ngựa cho một người đàn ông mặc áo khoác đỏ. “Anh cất cái này hộ tôi nhé, Dan”.

“Vâng thưa ông Garrett. Thật vui khi gặp lại ông”. Dan mang cái yên ngựa đi.

Sarah vẫn không bị thuyết phục. “Anh ta vừa gọi sai tên anh rồi”. Cô xách cái túi bằng cả hai tay, như thể sợ ai đó sẽ cướp mất nó.

Sam nửa động viên, nửa dẫn cô đến chiếc ghế gần nhết. “Em ở đây nhé, anh sẽ đi nhận phòng”.

Khi cô nhìn anh, anh nói thêm. “Anh chỉ đi đến cái bàn đằng kia thôi. Anh không đi xa khỏi tầm mắt em đâu. Sẽ không có chuyện gì xảy ra với em ở đây cả”.

Sam đặt khẩu súng lên trên cái túi của cô. “Đây, cầm lấy súng của anh đi”. Anh cười. “Nếu trong vài phút tới mà có ai làm phiền em, em cứ bắn nhé”.

Cô nhíu mày, chẳng thấy điều gì buồn cười trong nỗi sợ hãi của mình cả. Dường như Sam là người duy nhất có thể ở trong tầm bắn của cô.

Anh cảm thấy cái nhìn của cô khi một người đàn ông cười với anh từ đằng sau một cái bàn dài và đưa cho anh một cái bút. “Chào mừng ông đã ở lại, ông Garett. Ông sẽ ở lại đây lâu chứ?”

“Vài ngày thôi”, Sam trả lời. “Anh có thể nhờ ai đó đến lấy con ngựa của tôi ở ga tàu và đưa nó đến chuồng ngựa của khách sạn được không?”

“Tất nhiên là được rồi, thưa ông. Tôi sẽ cho mang cà hành lý của ông ở tầng dưới lên”.

“Và nhớ gọi ai từ cửa hàng quần áo bên đường ghé vào đây chiều nay nhé. Vợ tôi cần vài thứ”. Sam liếc Sarah. “Quần áo của cô ấy rách hết rồi”. Người quản lý khách sạn không cần phải biết rằng tuần trước đồ đạc của Sarah đã bị cháy hết trong chiếc xe ngựa.

Nếu người đàn ông phía sau quầy này nhận thấy Sarah và chiếc váy rách rưới của cô, anh ta cũng chẳng bình luận gì. “Còn gì nữa không thưa ông Garett? Tôi xếp ông vào căn phòng mọi khi nhé”.

“Vâng. Tôi muốn có hai cái bồn tắm, mỗi cái ở một phòng. Lò sưởi ấm áp và bữa sáng trong vòng 1 tiếng nữa”. Sam mỉm cười với Sarah. “Chúng tôi đã lạnh, bẩn thỉu và đói trong nhiều ngày rồi”.

Không nói thêm lời nào, Sam đi về phía Sarah, cất súng vào bao và nhấc túi đồ của cô lên. Anh chìa tay ra, chờ đợi. “Sẵn sàng chưa, bà Garett?”

Sarah như muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng anh đoán sức hút từ cái bồn tắm quá lớn và cô sẽ chịu làm bà Garett một lúc, nếu đó là điều anh muốn. Cô không phải là một người phụ nữ tuyệt vời nhưng cô là một người phụ nữ sáng dạ.

Họ đi hết chiều dài của khách sạn và trèo lên cầu thang để lên tầng 2. Anh mở cửa một căn phòng lớn gồm 2 phòng nhỏ hơn và nhìn cô đi xung quanh phòng. Mặc dù anh đã ở trong căn phòng này nhiều lần trước đây, anh vẫn thấy nó khác lạ qua con mắt của cô. Anh đã định đưa cô đến đây vào buổi sáng sau khi họ làm lễ cưới, nhưng Reed đã săn đuổi anh và thay đổi toàn bộ kế hoạch. Anh tự hỏi không biết mọi chuyện sẽ như thế nào giữa họ nếu cô nhìn thấy những điểm tốt ở con người anh trước khi nhìn thấy những điểm xấu. Liệu cô có nghĩ anh là một quý ông không, hoặc ít nhất thì cũng có chấp nhận anh như một người đàn ông không?

Sarah im lặng khi những người đàn ông nhanh nhẹn khiêng đến hai cái bồn tắm khổng lồ và đốt lửa trong lò sưởi ở cả hai phòng. Khi hành lý của anh được mang lên, anh ra hiệu cho họ đặt nó ở phía bên trái chiếc bàn trong căn phòng đầu tiên.

“Chúng tôi sẽ quay lại khi nước nóng”, người đàn ông cuối cùng nói trước khi rời khỏi phòng.

Sam đưa ra vài lời chỉ dẫn, sau đó đóng cửa lại.

“Đây là nhà anh à?”, cô hỏi với một cái nhìn lo lắng.

“Không”, thỉnh thoảng cô thật là ngây thơ. Cô nghĩ cô biết tất cả mọi điều về việc chăm sóc vết thương và nấu nướng bằng lửa trại, nhưng bỗng nhiên cô thấy thật bối rối. Anh có thể nhìn thấy điều đó trong mắt cô.

“Anh thường ở đây khi anh vào thị trấn. Họ đã từng là những người đàn ông chăn nuôi gia súc mình đầy bụi bặm”. Anh liếc cánh cửa dẫn đến phòng ngủ. “Anh sẽ làm việc tại đây phần lớn thời gian, vì thế em cứ tự do dùng phòng ngủ nhé”.

Sarah đi theo anh qua một cánh cửa mở. Anh đi qua giường và vứt cái túi của cô lên một cái giường êm ái cạnh cửa sổ. “Nếu em mở rèm ra thì em sẽ có đủ ánh sáng để sửa cái váy nếu em muốn”. Anh bắt đầu tháo cái thắt lưng giắt súng ra.

Cô đặt tay lên tay anh, dừng anh lại.

Anh cười toe toét. “Anh có thể tự làm mà, Sarah”. Cô không thể không nhận thấy nụ cười trong giọng nói của anh.

“Chúng ta không thể thỏai mái ở đây được, Sam. Anh mắc sai lầm rồi. Đây không thể là nơi chúng ta ở được”.

“Được mà, ít nhất chúng ta có thể ở đây trong vài đêm tới”.

“Nhưng chắc là phải đắt lắm. Làm sao chúng ta đủ tiền để ở một chỗ thế này được?”

“Đúng là nó đắt nhưng anh có đủ tiền mà”, anh trả lời. “Và anh định sẽ tận hưởng nó. Anh mong rằng em cũng thế. Không phải cả cuộc đời phải ngủ trên nền đất và chui rúc trong những toa tàu đầy khói thuốc đâu”.

Sarah quay lưng lại, nhìn ngắm những thứ đồ đạc đắt tiền. “Nhưng những cái thảm, rèm, thậm chí cả những thứ bé tí trên bàn đều đẹp hơn tất cả những gì em đã từng nhìn thấy. Chắc ai đó đầu óc không bình thường nên mới để những thứ này trong một căn phòng để cho thuê”.

“Sarah”. Anh cố giữ giọng mình ân cần. “Tất cả đều ổn mà. Đây là phòng của chúng ta. Không ai đuổi chúng ta đi đâu. Dỡ đồ của em ra đi”.

“Nhưng họ thậm chí còn không biết tên anh”.

“Ở đây thì tên anh là Garett. Và em là bà Garett. Mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều cho anh nếu anh dùng cái tên Garett”.

“Nhưng đó không phải là tên thật của anh”.

“Có thể nó cũng chả khác nhiều so với cái tên Gatlin”, anh trả lời.

Cô cầm con dao lên đầu tiên, sau đó là đến giỏ đựng đồ may vá trong túi xách của cô và đặt chúng lên một cái bàn. “Thế hóa ra là em đã cưới một người đàn ông thậm chí không nhớ nổi tên mình”, cô lẩm bẩm trong khi những ngón tay cô lướt dọc theo chất liệu mềm mại của cái ghế ngồi kiêm giường ngủ. “Nó cũng không phải quá tệ. Ít nhất thì anh ấy không phải một gã nát rượu hay một người cha vô dụng như mình nghĩ. Anh ấy ngày càng tiến bộ”.

“Sarah”. Anh đợi cô thôi lẩm bẩm. “Em lại đang nói chuyện một mình đấy”.

Cô quay mặt về phía anh, má cô ửng đỏ vì tức giận. “Những điểm yếu của em còn ít rắc rối hơn những điểm yếu của anh trong cuộc hôn nhân của chúng ta đấy, nếu anh không phiền khi em nói vậy, Sam, mặc xác tên anh là gì”.

“Anh không chỉ trích em, anh chỉ đang bình luận thôi mà”. Anh nhét tay vào trong túi quần và tự nhắc mình không được chạm vào cô. “Cái tên chẳng có gì quan trọng cả. Em vẫn là vợ anh mà”.

Tiếng cánh cửa mở nhẹ khiến cô nhảy lên và vớ lấy con dao.

Sam đi qua phòng khách và mở cửa. Một hàng những người đàn ông mặc áo khoác đỏ đi vào trong khi Sarah giấu con dao trong những nếp gấp của chiếc váy.

Những người đàn ông đổ đầy nước nóng vào 2 cái bồn, để lại một hộp xà phòng tắm, nước thơm và biến mất không nói một lời. Sam lấy một cái khăn tắm từ chỗ bồn rửa mặt và đi ra phía cửa. “Trên cửa này có khóa đấy, nếu em muốn thỏai mái để tắm hơn. Không ai làm phiền em đâu. Anh sẽ ở phòng bên cạnh. Chúng ta có thể có tiếp tục tranh luận sau khi tắm xong”.

Cô đi ra phía cửa, trong một thoáng anh đã nghĩ là cô chưa muốn kết thúc cuộc tranh luận của họ, nhưng cô chỉ hỏi. “Chúng ta để cửa mở giữa 2 phòng có được không anh?”

Sam nhướn mày, cố gắng để không cười. “Chắc là được thôi. Có một cái áo choàng trong tủ để em mặc sau khi tắm đấy”.

“Nó là của ai?”

“Của khách sạn. Họ để ở đây trong trường hợp em quên không mang theo”.

“Tuyệt nhỉ”. Cô quay lại phía cái bồn tắm, vừa đi vừa cởi quần áo.

Sam bắt mình đi sang phòng bên kia. Anh không thích gì hơn là được ở lại và xem cô tắm, nhưng cô sẽ biết và phản đối. Anh mở tủ đồ của anh trong khách sạn và lấy ra quần áo sạch vừa với anh. Thật là tuyệt khi ở đây...anh nghe thấy Sarah vào trong bồn tắm... nhưng chưa bao giờ tuyệt như lúc này.

Cô thở ra nhẹ nhàng.

“Em ổn không?”, anh hét, chống lại mong muốn bước qua cánh cửa và đảm bảo rằng cô vẫn ổn.

“Tuyệt quá”, cô trả lời với tiếng cười. “Ồ, Sam, nước ấm quá. Ấm và rất tuyệt. Và xà phòng. Họ đã mang đến đúng loại em thích. Em chưa thấy bánh xà phòng to thế này bao giờ”.

Nhìn qua đống thư, anh cố gắng xua tâm trí mình khỏi âm thanh phát ra khi cô tắm. Anh đã yêu cầu mang đến xà phòng tắm hương kim ngân vì anh biết cô nâng niu mẩu xà phòng bé tí trong túi đồ của cô thế nào. Anh nghe thấy tiếng cô, và từ tiếng nước chảy, chắc hẳn cô đang gội đầu. Anh mở lá thư ra, rồi một lá khác, không quan tâm đến việc nước tắm của anh đang nguội dần. Bất cứ cái gì ấm hơn nước sông là tốt lắm rồi.

Cuối cùng anh cũng cởi quần áo. Miếng băng trên tay và chân anh dính máu khô và bẩn thỉu từ con đường mòn. Tự tháo những cái nút ra thật khó khăn. Anh nhìn quanh, nhưng cô đã cầm con dao của anh. “Sarah!”, anh hét lên tức giận.

“Vâng?”

“Anh không thể tháo băng ra được. Anh mượn con dao của em được không?” Anh đã đi gần đến cửa khi nhớ ra phải quấn một cái khăn tắm ngang hông.

“Em sẽ mang đến cho anh”, cô trả lời khi anh đi vào phòng ngủ.

Cảnh tượng trước mắt khiến tim anh ngừng đập. Cô đã đứng trước lò sưởi để nước trên người nhỏ xuống lóng lánh như bạc. Hông và mông nhỏ hơn anh nghĩ, nhưng ngực cô thì lại lớn hơn. Vẻ đẹp của cô khiến anh choáng váng.

Không nhìn lên, cô với tay lấy cái khăn tắm và bước ra khỏi bồn tắm. Khi cô cầm lấy con dao và quay lại từ phía cửa sổ, cô nhìn lên và chợt nhìn thấy anh.

“Ồ, anh đây rồi”, cô nói cứ như thể anh đã xem cô tắm hàng trăm lần vậy. “Em không ngại mang dao đến cho anh đâu. Em cần phải ra khỏi nước trước khi người em nhăn nheo hết”. Cô nhét góc cái khăn tắm quanh người.

Sam đừng như trời chồng khi cô bước về phía anh với con dao.

Đứng cách anh một chút, cô quỳ xuống và nhấc cái khắn tắm của anh lên, đủ để cắt băng ở chân anh. Như mọi lần, ngón tay cô chạm vào da anh xung quanh vết thương như thể cô có thể xua tan đau đớn của anh. Và trên thực tế thì cô có thể làm điều đó, vì anh không cảm thấy gì lúc này ngoài cái chạm của cô vào phía trong chân anh.

“Vết thương của anh tiến triển tốt đấy”, cô nói trong khi bước đi để vứt miếng băng vào sọt rác nhỏ xinh xắn nằm cạnh cái bàn viết từ thời Victoria.

Sam biết rằng nếu anh không đi ngay, cô chắc chắn sẽ biết anh muốn cô đến mức nào. Cơ thể anh đầu hàng ham muốn của anh quá rõ ràng.

Anh chạy ra khỏi phòng và vào bồn tắm trước khi nghe cô gọi. “Sam?”

Khi cô đi qua cánh cửa phòng ngủ, anh đã quấn lên người cái khăn tắm mà anh mang vào.

“Sam”, cô cười. “Anh quên miếng băng ở tay à?”

Sam nhìn vết thương và quyết định thà làm một gã ngốc còn hơn là ngại ngùng. “Ồ, đúng là anh đã quên mất”. Anh không thể nhớ lần cuối mình ngại ngùng là khi nào.

Cô quỳ cạnh bồn tắm và cắt miếng băng ở tay anh. Cái khăn tắm của cô trượt xuống ngực thấp đến mức nguy hiểm.

“Vết thương này có lẽ sẽ để lại sẹo đấy”. Cô cọ ngón tay dọc theo cánh tay anh.

“Sarah”, anh thì thầm. “Nó sẽ ổn thôi mà. Anh nghĩ là em nên mặc quần áo vào”. Anh nghĩ về việc thêm vào “trước khi anh kéo em vào bồn tắm với anh đấy” nhưng anh không nói. Cô không biết ảnh hưởng của cô với anh.

Cô đứng lên. “Tất nhiên rồi, người phụ nữ trong cửa hàng quần áo sẽ đến đây để giúp em chọn vài món đồ mới”.

Ngực cô quá gần đến nỗi anh có thể dễ dàng chạm tay vào. Da cô mịn màng và ửng hồng sau khi tắm. Sam nhắm mắt lại và ngửi hương thơm ấm áp, sạch sẽ luôn tràn ngập trong phổi anh mỗi khi cô ở gần. Hương kim ngân.

Anh thề sẽ mua cả vali xà phòng loại này trước khi họ rời Dallas. Anh nhìn lên, thích thú ngắm cô bước ra phía cửa.

Cô nhìn lại mỉm cười. Và anh đã nhìn thấy sự thật trong nụ cười đó.

Sarah biết chính xác điều cô đang làm. Cô đang từ từ tra tấn anh đến chết.