When A Texan Gambles

Chương 11

Sarah mở mắt ra. Ánh sáng bình minh đã tràn ngập khắp những nhánh cây bông. Cô nhanh chóng chui đầu vào đống chăn, chỉ mong sao trời chưa sáng để được ngủ thêm nữa. Cô không thể nhớ được lần cuối mình cảm thấy ấm áp và an toàn suốt cả đêm là bao giờ.

Bàn tay to lớn của Sam đặt trên người cô như khẳng định quyền sở hữu của anh. Cô chớp mắt để xua đi những giọt lệ. Trên thực tế, cô thuộc về anh. Anh đã trả tiền trước khi cưới cô. Cô thuộc về anh cũng như ngày trước cô thuộc về Granny Vee kể từ ngày Harrier Rainy bán cô đi. Harriet thậm chí còn không nói lời chào tạm biệt, bà ta chỉ đơn giản đưa đứa trẻ 6 tuổi là Sarah khi đó vào cỗ xe cũ của Granny Vee và hét lên: “Mong là con bé này sẽ có ích cho bà hơn là cho tôi. Mẹ nó còn hơn là rác rưởi nhưng nó đã tống khứ con bé cho tôi và bây giờ tôi giao nó cho bà”.

Granny đã cười khi bà kêu lên: “Trèo lên đi, cô bé”, nhưng bà đã đánh ngựa đi trước khi Sarah trèo lên. Cô vẫn nhớ mình đã phải chạy theo cỗ xe. Chạy theo tương lai mờ mịt phía trước mà chỉ biết rằng nó nhất định phải tươi sáng hơn quá khứ.

Sarah lau đi những giọt nước mắt trên cánh tay Sam mà cô gối đầu lên. Cô vẫn đang chạy theo tương lai phía trước và vẫn hi vọng rằng nó sẽ tươi sáng hơn quá khứ. “Mình sẽ làm việc chăm chỉ. Mình sẽ làm cho tương lai tốt đẹp hơn”, cô thì thầm. Cô thấy dường như cuộc đời cô là những lần trao đổi không ngừng, từ tay người này sang tay người khác.

Nhìn sang Sam, cô thấy yên tâm vì anh vẫn đang ngủ. Cô không định nói to những điều ấy ra. Anh sẽ biết là cô nói chuyện một mình. Thói quen này của cô vẫn luôn khiến Harriet bực mình nhưng Granny Vee lại thấy nó buồn cười. Mitchell nếu biết thì cũng chẳng bao giờ phàn nàn gì. Anh ta hiếm khi nói chuyện với người khác, nói gì đến việc nói chuyện với bản thân mình. Vào cái tuần anh ta mất trang trại, anh ta chỉ đơn giản bảo cô thu dọn đồ đạc. Sarah đã chui vào trong xe trước khi anh ta thông báo rằng họ sẽ đi về hướng tây.

Lũ trẻ di chuyển lại gần đống lửa, kéo cô quay lại với thực tại. Sarah biết rằng nếu cô không dậy nhanh, chúng sẽ ăn sáng bằng bất kỳ thứ gì có thể tìm thấy. Cô duỗi người và hôn lên gò má lởm chởm râu của Sam. “Chào buổi sáng, chồng em”. Cố tỏ ra vui vẻ, cô thêm vào “Em sẽ thích anh ngày hôm nay dù anh có xứng đáng với điều đó hay không”.

Cô cho rằng nếu tiếp tục nói như vậy, một ngày nào đó có thể cô sẽ thích anh. Có thể anh không thừa nhận bọn trẻ nhưng anh đã ngủ cạnh mà không chạm vào cô, trừ vài lần anh vô ý. Những điểm tốt và xấu ở anh bắt đầu ngang bằng nhau. Đó là sợ khởi đầu.

Nhìn vào gương mặt đang ngủ của anh, cô kết luận rằng anh không xấu trai. Nếu có khi nào đó trông anh lạnh lùng thì đó là lúc anh không cười. Sarah cười toe toét, nhớ lại lúc anh cười tối qua. Lúc ấy quá tối để nhìn thấy mặt anh nhưng cô nhớ là cô đã nói gì đó khiến anh cười rung rung trong ngực dù anh không phát ra tiếng.

Trông anh trẻ hơn lúc ngủ. Lúc đầu cô nghĩ anh khoảng hơn 30 tuổi, nhưng bây giờ thì cô không chắc nữa. Nếu không có sự đau đớn trong mắt anh hoặc những nếp nhăn ngang trán, anh trông chỉ như khoảng 20 tuổi. Làm sao mà một người đàn ông trở thành huyền thoại nếu anh ta trẻ như vậy nhỉ?

Cô chuẩn bị một bình cà phê và đặt nó lên ngọn lửa. Sau khi kéo hai cái cốc lại gần, cô lấy thịt xông khói từ túi thức ăn cô cất trong hộp trên giường của cỗ xe ra. Cô chỉ lấy ra những gì họ cần vì nghĩ rằng Sam sẽ muốn khởi hành ngay sau khi họ ăn xong bữa sáng.

“Ai đó đang đến”, K.C hét lên. “Cháu nghe thấy tiếng nước bắn”. Ba đứa trẻ vơ tất cả những gì chúng có thể và chạy về phía những cái cây.

Sam ngồi dậy. Trông anh không ngái ngủ chút nào khi anh với lấy khẩu súng trường và đứng lên. Anh chính là tay súng lạnh lùng, cô nghĩ. Không còn dấu hiệu nào về một người đàn ông đã ôm cô dịu dàng trong bóng tối trước buổi bình minh.

Sarah căng lên để nghe ngóng, nhưng buổi sáng hoàn toàn tĩnh lặng trừ tiếng nước sông chảy và tiếng lá rơi.

“Đi với bọn trẻ đi”, Sam ra lệnh khi anh đi vòng quanh lán.

“Nhưng...”

Anh không đợi cô tranh cãi. Với những động tác nhanh chóng, anh kéo cô đến gốc đây và nâng cô lên chỗ ẩn nấp mà họ đã tìm thấy lúc trước như thể cô không nhẹ hơn một nhúm cỏ khô là bao. Lũ trẻ trèo lên cây nho và bám vào như thể nó là một cái thang.

“Trên đó có đủ chỗ không”, Sam cố gắng thì thầm nhưng ai đó trong khoảng rừng thưa có thể nghe thấy.

“Nhiều lắm, anh có lên không?”, Sarah trả lời.

“Không, tôi sẽ tiếp khách”, Sam nhét hai hộp vật dụng lên chỗ Sarah. “Dù có chuyện gì thì cứ ở yên đây và giữ im lặng nhé. Một trong những hộp này là táo, trong trường hợp phải mất một lúc lâu để thuyết phục vị khách của chúng ta rời khỏi”, anh nói.

Nhìn lũ trẻ, Sam lặng lẽ cảnh báo chúng về việc phải giữ yên lặng. Lát sau anh quay lại với khẩu súng trường từ cỗ xe và cái khăn của Sarah. “Nếu vị khách của chúng ta không thân thiện, cô có thể hậu thuẫn tôi với cái này được chứ?”

Sarah nhìn chằm chằm vào khẩu súng và trả lời thật thà: “Không”.

“Thế thì cô cứ ở đây dù có chuyện gì xảy ra nhé”.

Sarah nằm xuống với bọn trẻ để nếu có ai đứng nhìn lên từ gốc chỉ thấy được những cành lá. Cô ngẩng đầu lên để kịp nhìn thấy Sam di chuyển lại gần ngọn lửa, nhặt đống chăn lên và nhét chúng vào trong cỗ xe. Anh kéo sợi dây thừng ngang qua cát. Lúc đầu cô không hiểu anh đang làm gì nhưng sau đó cô đã nhận ra. Anh đã xóa tất cả những dấu chân bên cạnh dấu chân anh.

Tiếng động ngày càng lớn hơn, cô nhìn Sam ném cái yên từ cỗ xe đến chỗ con ngựa mà anh mua trong thị trấn.

Một kỵ sĩ vòng qua chỗ rẽ và lọt vào tầm mắt ngay lúc Sam buộc chặt cái dây thừng lại.

Sarah cố gắng để không hét lên khi cô nhìn thấy kẻ lạ mặt rút súng từ bao đựng nhanh như chớp. Hắn tấn công như một chiến binh thực thụ.

Sam đưa tay ra phía sau lưng con ngựa đen và để tay lên cái thang như thể không biết chuyện gì đang xảy đến với mình. Anh còn không sờ đến thắt lưng để súng mà để nó treo trên cái thang như một vật trang trí.

Kẻ lạ mặt xuống ngựa khi đến nơi, nhưng hắn không hạ súng xuống.

Hắn hét lên: “Gatlin, đứng im”.

Sam trả lời đơn giản: “Tôi không có vũ khí. Vào đi. Tôi có lửa sưởi đấy”.

Kẻ lạ mặt cưỡi ngựa đến. Hắn to lớn, không cao như Sam nhưng đậm người hơn. Và trẻ hơn vài tuổi, Sarah đoán. Một ngôi sao bằng bạc hình tròn lấp lánh trên ngực hắn.

Sau khi nhìn ngó xung quanh, viên cảnh sát biệt động Texas hạ súng và trèo xuống khỏi ngựa. “Có mình anh thôi à?”, anh hỏi khi đảo mắt khắp xung quanh.

“Đúng vậy”, Sam ngồi trên một cái hộp gần bình cà phê, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra với chân mình.

Kẻ lạ mặt dường như không thân thiện khi hắn đến gần Sam. “Thế sao lại có hai cái cốc để gần ngọn lửa thế, Gatlin?”

Sam không hề có hứng nói chuyện với người đàn ông này. “Tôi nghe thấy anh đến nửa tiếng trước đây. Tôi nghĩ là nếu anh vừa lội qua nước lanh, chắc anh thích uống cái gì nóng. Nhưng nếu anh không thích thì để tôi cất một cái cốc đi”.

Viên cảnh sát chịu thua nhưng vẫn không hạ vũ khí xuống khi anh tiến lại gần. Sarah cho rằng anh ta hơi sợ một chút. Cũng như Sam, quần áo anh ta đầy bụi bặm nhưng tốt. Chúng không phải là quần áo của nông dân.

Người đàn ông ngồi xổm trước ngọn lửa và chờ đợi trong khi Sam đưa cho anh ta một cốc café.

Cả hai người đàn ông hớp những ngụm chất lỏng bốc khói trong im lặng.

Cuối cùng thì Sam cũng cảm thấy trò chơi phải chấm dứt. “Jacob, anh có định nói với tôi tại sao anh đến đây không, hay là cảnh sát biệt động Texas không có việc gì làm nên bắt đầu rong ruổi khắp các dòng sông?”

Người đàn ông trẻ hơn lờ đi câu hỏi của Sam. “Tôi nghe nói anh đã lấy vợ vào cái đêm tại Cedar Point”.

“Có lẽ thế”. Sam bắt chéo mắt cá chân trước mặt như thể anh đang giết thời gian.

“Họ nói là anh đã cưới một người phụ nữ đẹp, trông như thiên thần. Họ còn nói rằng cô ấy quá yếu đuối để có thể sống ở vùng đất khắc nghiệt này. Cuộc sống của anh không phải lúc nào cũng dễ dàng”.

“Họ buôn nhiều chuyện nhỉ”, Sam bình luận như thể anh không thấy hứng thú với những gì viên cảnh sát nói.

Jacob xem xét xung quanh. “Anh có biết vợ anh đang ở đâu không?” Cảnh sát trưởng Riley muốn nói chuyện với cô ấy.

“Có thể là tôi biết đấy. Anh hay cảnh sát trưởng có chuyện quái gì với cô ấy thế? Tôi đã trả hậu hĩnh cho cô ấy. Cô ấy bây giờ tự do và trong sạch”, Sam trả lời. Lần đầu tiên kể từ lúc người đàn ông đến, Sam trông có vẻ quan tâm đến việc tại sao Jacob Dalton đã bỏ công để tìm kiếm anh.

Viên cảnh sát đứng lên và đối mặt với Sam. “Tôi đã theo dõi anh hai ngày hôm nay. Cô ấy an toàn chứ? Cô ấy vẫn còn sống chứ? Người đàn ông chủ cửa hàng, người tự xưng là Moon, đã nói anh đi với một người phụ nữ ngày hôm qua khi anh rời thị trấn, nhưng ông ta không đưa ra bất kỳ thông tin đáng khích lệ gì về anh”.

“Tất nhiên là cô ấy vẫn còn sống. Anh nghĩ cái quái gì vậy, tôi trả tiền để cô ấy không phải ngồi tù rồi sau đó giết cô ấy à?”, Sam hét lên.

Jacob nhìn như thể đang cân nhắc lời Sam nói. “Tôi đã nghe nhiều truyền thuyết về anh, Gatlin”.

“Anh ít hơn tôi 5 tuổi đấy, và tôi cũng nghe nhiều chuyện về anh. Nhưng dù sao thì cũng cảm ơn anh vì đã quan tâm đến vợ tôi”, Sam cười. Giọng của anh rõ ràng là không đánh giá cao mối quan tâm đó. “Cô ấy xinh như thiên thần và cô ấy cũng là của tôi. Cô ấy không phải là việc của anh”.

Viên cảnh sát ngửa người ra sau một chút “Xem này, Gatlin, tôi không tin phần lớn những điều mà tôi nghe thấy về anh hay về bất cứ người đàn ông nào khác, nhưng tôi cần phải nói chuyện với vợ anh”.

“Hãy bảo với cảnh sát trưởng là không cẩn phải theo dõi tôi đâu. Vợ tôi vẫn ổn”.

“Không phải điều đó”. Jacob hít sâu như thể đang đưa ra một quyết định. “Tôi đã đuổi theo một tên đồ tể già vô ích tên là Zeb Whitaker qua nửa đất nước. Có vẻ như là vợ anh và hai người phụ nữ khác đã gặp hắn ta trước tôi, và họ đều thú nhận là đã giết chết hắn”. Viên cảnh sát cười. “Nếu điều đó là thật thì đúng là tin tốt cho tôi”.

Sam khoanh tay trước ngực và đợi anh ta nói nốt.

Jacob uống thêm cà phê. “Vài ngày trước khi vợ anh giết hắn, hắn đã phục kích một chủ trang trại gia súc, người này mang theo một túi đầy tiền vàng”.

“Cô ấy không có tiền đâu. Nếu cô ấy có tiền thì đã tự cứu mình ra khỏi tù rồi, chả đợi đến lúc anh phải quan tâm”, Sam trả lời.

Jacob cười với Sam “Tôi cũng đoán là anh không phải người pha cà phê”. Giọng cười của Jacob căng thẳng hơn. “Tôi không ở đây để làm hại cô ấy mà là để cảnh báo cô ấy. Sau ngày cưới của anh, chúng tôi bắt đầu nghe thấy những tin đồn về việc Zeb còn sống và đang truy lùng ba người phụ nữ đã cố giết hắn. Chắc là hắn nghĩ họ lấy tiền của hắn. Cảnh sát trưởng đã cảnh báo với hai người kia, nhưng ông ấy nhờ tôi tìm anh.

“Anh đang nói gì vậy?”

“Tôi nói rằng Zeb Whitaker đang truy lùng vợ anh, và nếu hắn không tìm ra câu trả lời, hắn sẽ giết cô ấy. Người ta đồn là có khoảng nửa tá tay sai đi cùng hắn. Hắn hứa sẽ thưởng chúng vàng và một lần với bất kỳ người phụ nữ nào chúng tìm thấy”.

“Bước qua xác tôi đã”, Sam chửi thề.

Jacob nhún vai: “Theo như tôi được biết thì anh đang cố biến điều đó thành một khả năng đấy. Hãy tranh thủ cơ hội khi nó đến nhé”. Anh ta nhìn Sam “Tôi không biết anh bị thương nặng đến mức nào. Tôi cần phải gặp để nói với anh rằng tôi rất sẵn lòng giúp đỡ”.

“Tôi không cần ai giúp cả. Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy”.

Viên cảnh sát cúi xuống gần và nói thêm “Zeb Whitaker đang truy lùng vợ anh đấy. Tôi và anh đều biết rằng nếu hắn qua mặt được anh, cô ấy sẽ không còn cơ hội nào dù cô ấy có là bắn giỏi thế nào đi nữa. Dù anh có ghét ý tưởng này thế nào thì anh cũng cần tôi giúp anh lần này, Sam ạ”.

“Tôi thậm chí còn không ưa anh, Jacob Dalton. Anh chả là cái thá gì ngoài một thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch may mắn sống sót vài năm trong vị trí cảnh sát. Điều đó là tốt hơn cả, nhưng nó cũng không làm anh bất khả chiến bại đâu”. Anh chỉ quan tâm đến vợ tôi vì anh muốn dùng cô ấy làm mồi để nhử Zeb Whitaker thôi”.

“Có thể. Nhưng anh sẽ cần sự giúp đỡ của tôi đấy vì anh sẽ không chịu để cô ấy gặp nguy hiểm đâu. Chúng ta không phải đối đầu với một tay súng hay một kẻ cướp nhà băng đâu. Zeb đã sống sót rất lâu ở vùng đất hoang sơ này. Hắn mạnh mẽ như một con thú và thông minh hơn tất cả. Tôi cá với anh rằng ít nhất 6 gã đi với hắn là cùng một giuộc với nhau”.

“Anh nghĩ là mình anh có thể xử lý được 3 tên à?”

Jacob cười “Có vẻ công bằng với tôi đấy. Khi cuộc chiến bắt đầu, anh sẽ lo 3 tên bên trái, tôi sẽ xử lý 3 tên bên phải”.

Sam gật đầu như thể viên cảnh sát vừa vạch ra một kế hoạch.

“Bây giờ thì tất cả những điều mà chúng ta cần là tìm một nơi an toàn để giấu cô ấy. Nếu Zeb nghĩ rằng hắn không thể tiếp cận được vợ anh, hắn sẽ truy lùng những người phụ nữ còn lại. Riley và quân của anh ấy có thể lo vụ đó”.

“Tôi có một chỗ an toàn rồi”.

“Ở đây à?”, Jacob cười. “Một nửa người chỉ cần bước vào quán bar của Denver là đã biết chỗ này rồi. Lý do duy nhất khiến anh không bị đuổi theo đến tận đây là vì chỗ này quá hẻo lánh. Những gã muốn giết có lẽ đang đợi ngoài thị trấn vì họ biết sớm muộn gì anh cũng sẽ đến đó để mua những thứ cần thiết”.

“Khi anh có được tất cả những câu trả lời, anh có tìm ra được kẻ đã đâm tôi không, sau đó liệu anh có dùng tôi làm mồi nhử bọn chúng không?”

“Levi Reed?” Jacob đoán. “Hắn đã rời thị trấn sau khi nghĩ anh đã chết, nhưng chẳng bao lâu nữa hắn sẽ biết sự thật thôi. Nghe đồn hắn đã đến vùng Fort Worth - Dallas. Tôi nghĩ là đồng bọn của hắn đều là họ hàng, anh có thể cá là chúng luôn ở cùng nhau. Như một ổ rắn độc, chúng chiếm phần núi phía bắc thị trấn. Cái xác mà chúng bỏ lại trong phòng khách sạn của anh hóa ra là em út của Levi. Hắn hẹp hòi, nhưng hắn chỉ là một kẻ khó chịu chứ không phải một thằng khốn”.

“Tôi đã nhìn thấy ảnh em trai Reed. Hắn chẳng đáng để cho tôi bắt, nhưng từ hồi hắn chết, tôi nghĩ là tôi có thể đòi tiền thưởng”, Sam cười. “Cái này chỉ tôi với anh biết thôi nhé, tôi nghĩ hắn ta bị bắt bởi một trong số tay sai của Levi khi hắn quay lại và bắt đầu bỏ trốn. Tôi chẳng phí viên đạn nào vì hắn cả”.

Viên cảnh cát cười: “Anh không bắn hắn à?”.

Sam lắc đầu. “Nhưng tôi nghĩ là tôi có công”.

Jacob cời lửa. “Levi có khi còn muốn anh chết hơn là Zeb Whitaker muốn giết vợ anh đấy. Treo cổ cả anh và cô ấy không phải là ý tưởng hay đâu. Tôi không cần phải ra ngoài tìm kiếm những kẻ xấu, tôi chỉ cần đi với vợ chồng anh thôi. Theo như tôi đoán thì phải có khoảng hơn 20 tên như Reed ở bang này. Những người như anh cố gắng để kiếm thưởng từ những thằng khốn mà anh đã động đến họ hàng của chúng”.

Sam thấy không cần thiết phải tranh cãi về sự thật này.

Jacob cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Sam. “Vậy thì tại sao anh lại không bảo vợ anh ra khỏi chỗ ấn nấp nhỉ. Có lẽ cô ấy nên gặp vài người trong bang không cố biến cô ấy thành góa phụ”.