Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất

Chương 1: Nhìn lại tháng năm vội vã đó

Nếu là trước năm 16 tuổi, bạn hỏi tôi: Hạnh phúc là gì? Tôi sẽ trả lời bạn rằng, hạnh phúc giống như mèo được ăn cá, như chó được ăn thịt, như Ultraman đánh tiểu Quái vật vậy.

Sau khi 16 tuổi, tôi sẽ nói với bạn rằng, hạnh phúc là không phải lo có đậu Đại học không, không phải lo không tìm được việc làm, không phải lo không lấy được người mình yêu.

Tôi luôn cố gắng nỗ lực vì những mục tiêu như vậy, nhưng lại luôn cảm thấy khoảng cách để tới những mục tiêu đó thật xa xôi.

I. Ngốc ạ, tớ thích cậu

Bạn có thể không biết hiệu trưởng của trường Đại học Q, nhưng không thể không biết đến Tiêu Viễn của trường đại học ấy. Đó là thủ khoa Đại học chuyên ngành Khoa học tự nhiên của cả thành phố Bắc Kinh, là Quán quân cự ly 1500m chạy dài của giải Điền kinh Thanh niên toàn quốc, là chàng thanh niên đẹp trai chơi đàn dương cầm hay đến mức có thể ví với Clayderman (1).

Tôi không biết nói như thế có phóng đại chút nào không, nhưng lần đầu nhìn thấy Tiêu Viễn, tôi đã bị anh cuốn hút, tuy rằng lần đầu tiên đó, ấn tượng anh để lại trong tôi chỉ toàn là màu trắng.

Ngày hôm ấy, tôi đến phòng tập thể dục thẩm mỹ, một nam sinh cứ chằm chằm nhìn tôi không biết xấu hổ. Cũng chẳng phải chưa bao giờ nhìn thấy con gái, làm sao cứ phải tỏ cái vẻ mặt háo sắc mê muội đó chứ. Tôi trừng mắt ngước nhìn hắn.

Hắn thật không biết điều, sán lại gần hỏi: “Em gái, em xinh quá, học ở lớp nào vậy?”

“Giáo viên của chúng tôi dặn rằng, nhất định không được nói cho những kẻ khả nghi biết mình học ở lớp nào, tránh việc họ bén mùi mà tìm đến!”. Tôi ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của hắn, làm cho hai nam sinh đang ngồi nghỉ ở khu bên cạnh phá lên cười.

Một trong hai nam sinh đó là lớp trưởng Chương Sính của chúng tôi, còn một người dáng cao ráo, mặc bộ thể thao trắng, da cũng trắng, khi cười làm người ta cảm giác lấp lánh như nhìn thấy ánh mặt trời trên biển vậy. Tuy nhiên, ánh mắt anh lại hướng về phía tên háo sắc đứng cạnh tôi. Điều đó làm tôi cảm thấy hụt hẫng.

Các bạn trong tổ tập thể dục nhìn thấy anh chàng cao to ấy đều ngạc nhiên reo lên: “Trời ơi, Tiêu Viễn kìa, cậu ấy chính là Tiêu Viễn!”

Nghe thấy mọi người gọi, Tiêu Viễn và Chương Sính đứng dậy bước đi.

Đi được khoảng mười mấy mét, cậu bèn quay đầu lại cười với mọi người, vẻ mặt rạng rỡ ấy lập tức làm rộ lên một trận huyên náo.

Thì ra đó là Tiêu Viễn! Một người mới hoàn mỹ làm sao!

Sau khi tập erobic xong, đi đến nhà ăn, tôi vẫn còn nghĩ, người đẹp trai như Tiêu Viễn thật là hiếm gặp.

Nhà ăn ở đại học Q mỗi buổi trưa đều có món canh trứng cà chua, món canh này không những ngon mà còn miễn phí nữa.

Tôi múc một bát canh miễn phí thật to đi từ đầu bên này đến cuối bên kia của nhà ăn, tay bị bát canh nóng làm tê cứng, muốn để xuống, lại không nỡ, làm sao có thể để cho người khác một cách dễ dàng vậy được?

Cố nhịn, cố nhịn, tôi tự nhủ, kiên trì chính là thắng lợi!

Khi cách bàn ăn tôi chọn còn khoảng hơn năm mét nữa, ai ngờ được, một nam sinh ngồi ở bàn phía trước tôi bỗng nhiên đứng lên, tôi cũng không kịp tránh, thế là tiêu tan bát canh của tôi.

Là ai vậy chứ! Tôi tức khi ngùn ngụt, trợn mắt như phát điên, nhưng giây phút nhìn thấy anh chàng đó, vội im bặt – thật không ngờ lại là Tiêu Viễn !

Nhìn trên đỉnh đầu Tiêu Viễn như mọc đầy hoa lá, nước canh chảy ròng ròng, cả bộ đồ thể thao trắng tinh cũng bẩn mất rồi, đúng thật là kinh khủng.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Tôi sợ hãi hoảng hốt xin lỗi, chỉ còn chút nữa thôi là cách mạng đã thành công, thế mà giờ lại thành công cốc.

Tiêu Viễn ban đầu giận dữ nhìn sang phía tôi, sau đó lại mỉm cười, chắc bị bát canh của tôi làm nóng đầu thành ra ngớ ngẩn mất rồi, nếu không thì là đầu óc có vấn đề.

“Sao lại là cậu?” Vẻ mặt của cậu ấy giống như một đứa bé lười biếng, “Cậu phải giặt quần áo giúp tôi !”

“Không vấn đề gì!” Tôi vội vàng thận trọng nở nụ cười lấy lòng, nói ra họ tên của mình, “Tôi là Điền Khả Lạc, học lớp Quản trị Viễn thông, cậu có thể mang đến lúc nào cũng được!” Tôi chỉ chỉ bộ thể thao ngấm đầy nước trên người cậu ấy.

Ăn cơm xong, quay trở lại lớp học đã thấy Tiêu Viễn ôm một bọc to quần áo đứng đợi tôi ở cửa lớp, “Cậu bảo giặt quần áo giúp tôi!”

Tôi ngốc rồi, “Tôi nói chỉ giúp cậu giặt bộ vừa nãy thôi chứ!”

“Đằng nào cũng tiện thể, giặt cả đi”. Tiêu Viễn nhìn tôi cười.

Cũng phải, giặt hai chiếc cũng phải tốn một đồng tiền giặt, mà giặt nhiều một chút cũng chỉ tốn một đồng, chẳng muốn tranh luận với cậu, ai bảo tôi vừa nãy úp cả bát canh to lên đầu người ta chứ.

Cho quần áo vào máy giặt, tôi bị các bạn gọi đi xem đá bóng, dù chẳng hiểu gì về bóng đá, nhưng tôi vẫn đứng bên ngoài hò reo theo, quên bẵng luôn việc giặt quần áo.

Hai ngày sau, Tiêu Viễn đến lớp tìm hỏi quần áo, tôi mới nhớ ra đống quần áo của cậu ấy vẫn để trong máy giặt công cộng của trường.

Mấy hôm nay, phòng giặt đồ đang cải tạo lại đường ống nước, các máy giặt đều đã ngừng sử dụng. Vừa mở nắp máy giặt ra Tiêu Viễn đã vội bịt mũi, “Thối hết rồi!” Tôi vừa ngửi, suýt nữa thì ngất xỉu, đúng là đã lên men hết sạch, “Tôi đền đồ mới cho cậu…” để bù đắp lỗi lầm của mình, tôi đành phải liều thôi. Tiêu Viễn nhìn tôi, “Vậy cậu đi mua đồ mới với tớ nhé, mấy ngày nữa Đại hội thể thao, tớ phải mặc rồi”.

Tôi đau lòng đành phải đập vỡ con lợn đất tiết kiệm, cầm mấy trăm tệ đáng thương, nghĩ bụng, “Nếu mà Tiêu Viễn cố tình tống tiền, sẽ đưa cả cho cậu số tiền ít ỏi này”.

Tiêu Viễn dẫn tôi đi lượn nửa ngày trời trong siêu thị, lượn lờ đến nỗi tôi hoa mắt chóng mặt. Xem ra người ta đang trả đũa báo thù rồi, tôi thầm nghĩ.

Quả đúng thế, cậu chọn được một bộ thể thao, và mặc vào nhìn rất đẹp.

“Thế nào?” Cậu hỏi tôi.

Tôi liếc nhìn mác giá, ôi mẹ ơi, 1800, tiền trong con lợn bé nhỏ của tôi trả cũng không đủ số lẻ 800 !

“Đẹp thì có đẹp, nhưng mà tôi không đủ tiền đâu…”

“Phải rồi, hình như nên là cậu trả tiền chứ, tôi quên mất cả vụ này”. Cậu cười, ánh mắt sáng lấp lánh, ánh lên sự tính toán.

“Nếu mà để tôi trả tiền thì chọn đồ rẻ thôi!” Tôi kéo cậu sang khu sản phẩm trong nước, “Lừa gạt tiền của người khác cũng phải có nguyên tắc một chút chứ, con mắt nào của cậu thấy tôi trông giống người có tiền chứ?”

Tiêu Viễn chỉ nhìn tôi cười, “Điền Khả Lạc, cậu thật là keo kiệt!”

“Tôi đâu phải keo kiệt? Tôi chỉ tiết kiệm thôi!” Tôi cố nói lý với cậu.

Tiêu Viễn cũng không phải là người không biết điều, chỉ bắt tôi đền một đôi giày Nike giá rẻ đặc biệt 398 tệ do tôi chọn, thiết kế đơn giản rất vừa mắt tôi.

“Tôi thấy không tồi, nếu mà cậu không thích, tôi sẽ mua đôi LiNing rẻ nhất cho cậu”. Tôi uy hiếp cậu ta.

“Được rồi…” Cậu miễn cưỡng đồng ý, “Cậu nhìn người thì rõ dịu dàng, không ngờ tính khí lại hung hãn như vậy”.

“Tôi đâu có hung hãn?”

Tại sao mọi người đều thấy tôi xinh đẹp dịu dàng, mà với cậu lại trở thành hung hãn?

Hôm Đại hội thể thao toàn trường, Tiêu Viễn mời tôi đến cổ vũ cho cậu. Toàn trường có bao nhiêu mỹ nữ, cậu chỉ mời mỗi mình tôi, tôi thấy mình thật vinh dự, còn cố tình tô một chút son đỏ, nhưng chỉ là đánh một chút lên má thôi, các bạn trong phòng tôi nói, như thế càng thấy tôi yểu điệu, đáng yêu hơn.

Đứng cùng với các bạn nữ của lớp bên đường biên chạy, tim tôi đập rộn ràng, tôi đến là để cổ vũ cho Tiêu Viễn cơ mà!

Lớp trưởng Chương Sính cũng tham gia chạy ở cự ly 1500m, lúc khởi động, cậu ấy thản nhiên vứt áo khoác cho tôi, “Điển Khả Lạc, cầm lấy, lát nữa nhớ cổ vũ cho mình đấy”.

Tiêu Viễn ở bên cạnh cũng chạy lại, ném cho tôi hai chai nước, “Khi tớ về đến đích, nhớ đưa nước cho tớ đấy”.

“Được!” Tôi đều đồng ý.

Đến lúc thi đấu thực sự, mới phát hiện ra nữ sinh lớp tôi chia làm hai phe, một phe cổ vũ cho Chương Sính, một phe cổ vũ cho Tiêu Viễn, tôi ở giữa hia phe nên bị đẩy tụt ra đằng sau, chẳng còn nhìn thấy ai nữa, cũng chẳng quan tâm đến ai được.

Tiêu Viễn về đến đích đầu tiên, ở đó sớm đã có bạn gái đợi để đưa nước rồi, vốn dĩ chẳng đến lượt tôi. Người thứ hai về đến đích là Chương Sính cũng bị người người vây quanh, tôi thất vọng vứt chai nước của Tiêu Viễn và áo khoác của Chương Sính xuống, một mình bỏ về lớp học.

Mất công tôi cố tình đánh son lên mặt, đúng là mất công toi.

Tiêu Viễn đạt giải nhất của cuộc thi tất nhiên là rất đáng mừng rồi, nhưng cũng không đến mức buổi tối phải chạy sang lớp tự học của chung tôi gào lên: “Điền Khả Lạc, đôi giày Nike giảm giá cậu tặng tớ tuy không đẹp lắm, nhưng đi vào thật thoải mái, chạy cũng thấy có trợ lực hơn! Lần sau cậu lại mua giày tiếp cho tớ nhé!”

Câu nói này đúng là không có chỗ để thương lượng, lớp tôi lúc đó nổ như cái chợ vỡ, bạn học xung quanh đều nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường.

“Mẹ kiếp, cậu hét cái gì thế Tiêu Viễn?” Lớp trưởng Chương Sính của chúng tôi giận dữ nhìn cậu chằm chằm, “Không nhìn thấy Khả Lạc đang trong giờ tự học à?”

Tôi cúi đầu giả vờ đang làm bài tập, nhưng trong lòng vô cùng ngượng ngùng.

Tiêu Viễn cứ dăm ba bữa lại chạy sang lớp tôi điểm danh, làm tôi không có tâm trí nào học được, toàn mất tập trung, trước mắt cứ hiện ra khuôn mặt cười mà lại như không cười của cậu.

Sau này, Tiêu Viễn chạy luôn sang lớp học giờ tự học buổi tối. Tôi ngưỡng mộ nhìn cậu ngồi cùng với một đại mỹ nhân nào đó, đúng là tiên đồng ngọc nữ, lại cũng là trai tài gái sắc chứ, đến lúc nào tôi có thể tìm được người bạn trai như Tiêu Viễn thì tốt biết mấy!

Đúng lúc Tiêu Viễn quay lại nhìn tôi, tôi cảm thấy như có tật giật mình, không dám mở mắt ra, vội vàng thu dọn sách vở vào túi.

Không thể ở đây lâu được, nhìn người ta thì thầm to nhỏ, càng cảm thấy lòng dạ xót xa.

Tôi gần như bỏ chạy khỏi lớp học, Tiêu Viễn liền đuổi theo.

“Điền Khả Lạc, cậu không chịu học, chạy ra ngoài làm gì?” Tiêu Viễn hét sau lưng tôi.

Tôi chẳng biết nên nói gì, càng không thể nói “Tôi nhìn thấy cậu ngồi cùng người con gái khác thì thấy không thoải mái” được, thế nên chẳng nói gì.

“Này, tớ ngồi cùng cô ấy nói về công việc tổng kết của Hội học sinh, tớ định kỳ sau từ chức Hội trưởng để chuyên tâm ôn thi Cao học”. Tiêu Viễn chạy đến trước mặt tôi giải thích.

“Cậu làm gì cũng đâu có liên quan đến tôi?”

“Hi hi, tớ sợ cậu ghen mà!” Tiêu Viễn nhìn tôi cười nhăn nhở.

Tôi không thể giải thích được tại sao mỗi lần nhìn thấy tôi, cậu ấy lại cười giống như một con cáo vậy?

“Ghen? Tại sao tôi lại phải ghen?”

“Chẳng lẽ không phải?” Tiêu Viễn kéo tay tôi lại, “Ngốc ạ, tớ thích cậu”.

Đợi đã, có phải tôi nghe nhầm không?

“Cậu nói lại một lần nữa?”

“Đồ ngốc, tớ thích cậu!” Tiêu Viễn nắm lấy tay tôi hét to.

Tôi cảm thấy như những bông hoa tươi đang nở rộ trước mặt, thế giới này thật là tươi đẹp và tuyệt vời làm sao. Không ngờ Tiêu Viễn lại nói thích tôi! Tôi ôm chặt lấy khuôn mặt nóng ran, trời ạ, chẳng lẽ đây là sự thật sao? Xin đừng là đang nằm mơ.

——————-

(1) Richard Clayderman: (28/12/2953 – ): Nhà diễn tấu đàn dương cầm nổi tiếng người Pháp.

2. Anh không phải thanh mai, em không là trúc mã

Lần đầu tiên hẹn hò với Tiêu Viễn là ở đầm sen của trường đại học Q.

Đó là một buổi chiều ngà ngà mùa hạ, tôi ngồi bên đầm sen ngắm nhìn những chiếc lá sen màu xanh ngọc đang đu đưa trong gió, Tiêu Viễn ngồi bên cạnh nhìn tôi. Tay anh cầm một chai Co-ca lạnh đang uống dở, ngắm nhìn tôi, tồi lại ngắm nhìn nó, mỉm cười.

Tôi trợn mắt. “Đừng có đánh đồng em với chai nước ngọt này nhé!”

Tiêu Viễn ngẫm nghĩ cả buổi, khổ sở nói: “Anh cảm thấy em với chai nước ngọt này đúng là rất giống nhau”.

“Tiêu Viễn”. Ý tôi là muốn cảnh cáo anh không được nói nữa.

Nhưng anh cứ lờ tôi đi, tiếp tục nói: “Nhìn cái màu này, giống màu mắt nâu đen của em, trong sáng, óng ánh; còn cả vị này nữa, giống y như má lúm đồng tiền lúc em cười, rất ngọt ngào…”

Anh cố tình lắc nhẹ, trong chai liền nổi lên thật nhiều bọt bong bóng, trào dâng lên, tụ lại ở nắp chai.

Tiêu Viễn nhìn tôi cười, “Em biết không? Em làm người ta cảm thấy giống như bọt bong bóng này vậy, vui vẻ, hạnh phúc, ấm áp, ngọt ngào… làm người ta cứ muốn gần gũi, để được hưởng lây cảm xúc của em”.

Tôi há hốc mồm, suýt chút nữa thì rơi cả lưỡi ra, hóa ra Tiêu Viễn đang tán dương tôi.

“Ha ha, anh nói tiếp đi!” Những lời nói này nghe thật dễ chịu, làm tôi như đang bay bổng.

“Đồ ngốc, em đáng yêu nhất chính là ở chỗ không biết mình đáng yêu đến thế nào!” Tiêu Viễn gí mũi tôi nói.

“Lại bắt đầu phê phán!” Câu nói này phức tạp hơn hẳn những “lý luận Cola” kia.

Chương Sính nhìn thấy tôi và Tiêu Viễn ngồi ăn cơm cùng nhau, giật mình thất sắc hét to: “Hai người còn nhàn rỗi đến mức ngồi đây ăn được?”

“Đói thì ăn, tại sao phải đến mức nhàn rỗi?” Tôi nghi ngờ lớp trưởng đại nhân bị điều gì làm cho kinh hoàng đến nỗi lời nói không diễn đạt hết ý nữa.

“Cả trường đang đồn ầm lên Tiêu Viễn với cậu…”

“Tiêu Viễn với tớ làm sao? Không phải đang rất tốt sao, không hề chiến tranh lạnh cũng chẳng chiến tranh nóng gì”.

“Cả trường đều đồn… Tiêu Viễn tán cậu!” Chương Sính giọng thăm dò.

“Điều đó có gì không tốt à, chẳng lẽ đồn ngược lại rằng mình tán Tiêu Viễn thì cậu mới thấy bình thường?” Tôi hỏi lại lớp trưởng.

Chương Sính đứng lặng một hồi, “Chả lẽ điều đó là thật?”

“Tất nhiên là thật rồi!” Tiêu Viễn nói một cách chắc chắn.

Là người được đi bên cạnh Tiêu Viễn, tôi hầu như đã nhận tất cả sự ngưỡng mộ và ghen tị của các nữ sinh trong trường.

Thậm chí có người tìm đến tận cửa chất vấn tôi: “Cô dựa vào cái gì mà đòi ở bên cạnh Tiêu Viễn?”

“Câu hỏi này, cậu phải tìm Tiêu Viễn mà hỏi”. Tôi không giỏi ứng phó với những câu hỏi bất ngờ như vậy, nên toàn đá quả bóng sang cho anh.

Tất nhiên cũng có những người không thấy phục Tiêu Viễn, chạy đến tìm tôi, “Điền Khả Lạc, tại sao em lại chọn Tiêu Viễn chứ? Tôi có chỗ nào không bằng hắn?”

Gặp phải kiểu người như thế, Tiêu Viễn vừa bực vừa tức, chỉ vào mặt người ta mà hét: “Làm ơn về nhà soi gương trước đi!”

Tiêu Viễn vẫn đợi tôi và Chương Sính học xong rồi cùng đi ăn như trước đây.

Chương Sính vừa đi vừa thì thầm điều gì đó với Tiêu Viễn làm cả hai đều phá lên cười ha ha. Tôi đi sau thấy thế không khỏi đỏ mặt, tôi biết họ đang nhắc đến chuyện xảy ra trong giờ Cơ sở pháp lý.

Thực ra, chuyện đó cũng không trách tôi được, rõ ràng thầy giáo giảng bài quá ru ngủ, làm tôi không biết đã ngủ từ lúc nào. Tôi dám thề là cả lớp phải có đến ít nhất một phần ba người ngủ gật, thế mà vị giáo sư già ấy lại cứ nhằm vào tôi mà gọi dậy, “Điền Khả Lạc, em hãy trình bày lại tuyên ngôn Miranda nghĩa là gì?”

Tôi đúng là xui xẻo hết sức. Rõ ràng là không nghe giảng, có trời mới biết được tuyên ngôn Miranda có nghĩa là gì chứ!

Sau lưng, Chương Sính đá vào ghế của tôi, giọng thì thào từ trang bao nhiêu đến trang bao nhiêu, đầu óc tôi thực sự đang rối loạn, chịu không nổi liền quay xuống hét vào mặt cậu: “Đủ rồi, tôi có quyền được giữ im lặng mà!”

Vị giáo sư già gỡ gọng kính xuống, chăm chú nhìn tôi, “Không tồi, cũng biết học đi đôi với hành đấy!”

Chương Sính là người đầu tiên cười, sau đó, các bạn trong lớp đều cười theo ầm ĩ.

… Chương Sính đáng ghét, cười đủ rồi thì thôi, sao còn đi nói với Tiêu Viễn? Làm anh cũng cười nhạo tôi.

“Cậu không được nhìn thấy vẻ mặt của vị giáo sư già lúc ấy, con ngươi mắt suýt chút nữa thì lồi ra, lại còn liên tục khen ngợi Khả Lạc là điển hình tiêu biểu của việc học và biết vận dụng nữa chứ”.

Chương Sính nói đến đây thì đã cười đến đau cả bụng. Tiêu Viễn cũng cười, nhưng lại tỏ ra rất đắc ý, kéo tay tôi lại tự hào nói: “Khả Lạc của chúng ta đúng là bảo bối”.

Tôi cố thoát ra khỏi bàn tay ranh mãnh của Tiêu Viễn, nghiến giọng nói: “Ai mà gọi tôi là Khả Lạc tôi sẽ giận người ấy!”

Lần đầu tiên giận nhau với Tiêu Viễn là vì Chương Sính.

Lớp tôi tổ chức đi dã ngoại mùa thu, về nông trại ở ngoại thành ở hai hôm

Ngày đầu ở nông trại, mọi người đi cuốc đất, tôi bị ong vò vẽ ở trong vườn bao vây, Chương Sính không sợ nguy hiểm đã xông vào giải cứu tôi, thế nên cậu bị ong chích mấy phát liền.

Buổi tối mọi người thức đánh bài, cả bàn tay và cánh tay của cậu đều bị đau nên không chơi được, mà bị mọi người làm ồn cũng không ngủ được.

Vậy nên, tôi đành đến phòng ngồi nói chuyện với cậu.

Trở về trường, Tiêu Viễn lao thẳng đến, vừa gặp mặt đã hỏi tôi và Chương Sính đã nói những chuyện gì, tại sao lại nói chuyện khuya thế.

Khi đó tôi đã tỏ thái độ luôn.

Tôi giận không phải vì những câu anh ấy hỏi, mà tại sao anh biết? Không ngờ anh lại tìm người trông chừng tôi, chẳng lẽ lại không tin tôi đến mức ấy sao?

Tôi lạnh lùng nhìn anh, tôi bĩu môi, nói: “Muốn biết à? Em lại chẳng có gì để bẩm báo cả!”

Buổi trưa khi đi ăn, vì đang giận Tiêu Viễn nên tôi cố ý ngồi ăn cùng Chương Sính, còn vừa ăn vừa kể chuyện cười.

“Lớp trưởng, vết thương đã khỏi chưa? Để cảm ơn cậu, tớ nên đưa cậu 10 tệ, cho cậu thích ăn gì thì tự đi mua lấy mà ăn”. Tôi chọc cậu.

Câu chuyện cười về Mười tệ là do một bạn nam lớp tôi kể khi đi thăm quan trại nuôi lợn ở nông trại, đại ý thế này:

Ngày trước, có một người nuôi lợn, hiệp hổi bảo vệ động vậy đến hỏi ông ta đã cho lợn ăn gì, ông ta nói cho ăn rau héo này, cơm nguội này v.v… Hiệp hội bảo vệ động vật nói ông ta không yêu quý động vật, phạt mười nghìn đô la Mỹ. Một thời gian sau, người của hiệp hội lương thực quốc tế đến hỏi ông ta cho lợn ăn gì, ông ta nói có thịt, có cá, lại còn có con thích ăn mỳ sợi nữa, người của hiệp hội lương thực nói lương thực thế giới đang khan hiếm như vậy, mà ông thì lãng phí, lại phạt mười nghìn đô la Mỹ. Về sau, lại có người hỏi ông cho lợn ăn gì, ông nói: “Bây giờ mỗi ngày toi cho bọn chúng 10 tệ, chúng muốn ăn gì thì tự đi mua mà ăn!”

Lúc đó, tôi còn nói với cậu bạn kể chuyện cười rằng: “Đã như vậy thì, còn không mau đưa cho lớp trưởng 10 tệ, để cậu ấy thích ăn gì thì tự đi mà mua!”

Mối quan hệ của tôi và Chương Sính rất thân thiết, cho nên mới dám trêu đùa không cần giữ ý như vậy. Trong mối quan hệ này tất nhiên cũng có nguyên nhân là từ Tiêu Viễn, chính vì Tiêu Viễn và Chương Sính từ lâu đã thân thiết như anh em rồi.

Cũng chính bởi câu nói đùa này, mà sau này lớp tôi mới có điển tích lưu truyền về “Lớp trưởng và mười tệ”.

Tiêu Viễn ngồi ở bàn đối diện tất nhiên không biết tôi và Chương Sính đang cười đùa chuyện gì, cầm khay thức ăn lên, hầm hầm bỏ đi.

Từ hôm đó trở đi, Tiêu Viễn không sang lớp tôi tự học nữa, hết giờ cũng không đến ăn cơm cùng tôi và Chương Sính. Ban đầu chúng tôi còn cảm thấy chẳng sao cả, lâu dần thì thấy có vẻ không chịu được.

Trong lòng rõ ràng thích người đó, làm sao có thể dễ dàng chịu được khi anh nhìn mà tỉnh bơ như không nhìn thấy mình chứ?

Tôi thở vắn than dài than vãn với Chương Sính: “Mình đã làm Tiêu Viễn giận quá rồi!”

Chương Sính mải tập bóng rổ, rõ ràng không để tâm đến lời tôi nói, “Giận quá thì quá chứ sao, cậu ấy mà có thể chịu đựng được một tuần, thì đã không còn là Tiêu Viễn!”

“Nếu mà anh ấy có thể chịu đựng được thì phải làm sao?” Tôi rất sợ Tiêu Viễn sẽ không thèm để ý đến tôi nữa.

“Chịu được thì cứ chịu chứ sao! Cậu ấy mà không để ý đến cậu nữa, thì… hay là chúng ta ghép lại thành một đôi?” Chương Sính cố tình trêu đùa tôi.

“Lớp trưởng!” Tôi hét lên, “Để cho các fans của cậu nghe thấy, sẽ giết mình mất!”

Chương Sính vẫn ôm quả bóng rổ tỏ ra bất lực, “Vậy mình cũng chẳng có cách nào khác”.

Tiêu Viễn đúng là có thể chịu đựng được, một tuần rồi cũng chẳng buồn quan tâm đến tôi.

Chương Sính thấy tôi đứng ngồi không yên, nói: “Buổi tối, mình mời Tiêu Viễn đi ăn, cậu có muốn đến không?”

Tất nhiên là muốn rồi, cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua!

Bữa cơm đó Chương Sính đã không xuất hiện, lúc tôi đến chỉ thấy một mình Tiêu Viễn đang gọi món. Hai người lúng ta lúng túng ngồi ăn hết bữa cơm, Tiêu Viễn kéo tay tôi, nói: “Tối nay là bữa đầu tiên anh có hứng để ăn cơm”.

“Tại sao?”

“Tại em không để ý đến anh!”

“Là anh không để ý đến em chứ?” Rõ ràng anh nổi giận với tôi, lại nói là tôi không để ý đến anh.

Sau bữa cơm ấy, tôi và Tiêu Viễn làm hòa với nhau, lúc trở về tôi vẫn còn thắc mắc, “Rõ ràng lớp trưởng nói mời cơm, thế mà bản thân lại không đến là sao?”

“Việc gì đến cậu ta chứ? Là anh bảo cậu ấy nói vậy đấy!” Tiêu Viễn cười một cách ranh mãnh.

“Đúng thật là, lợi dụng lớp trưởng của bọn em!” Tôi lấy làm bất bình thay cho Chương Sính.

Để cảm ơn lớp trưởng đã làm hòa cho tôi và Tiêu Viễn, tôi do dự không biết nên tặng cho cậu ấy món quà gì, hơn nữa cũng sắp đến sinh nhật của Chương Sính rồi, ở trên lớp, bao nhiêu người nhắc đến việc tổ chức sinh nhật cho cậu, muốn quên cũng khó.

Hồi đó đang mốt thêu kiểu chữ thập, tôi chọn được một dây đeo điện thoại hình gấu Teddy về để ra tay thực hành. Tiêu Viễn cứ cười tôi thêu khôn phải là gấu Teddy mà là gấu đen.

“Gấu Teddy khác hẳn gấu đen chứ!” Tôi gân cổ cự lại anh.

“Vâng, là gấu Teddy!” Tiêu Viễn cuối cùng cũng chịu thừa nhận,”Nhưng mà, sau này em làm ơn cứ thêu cho anh con gấu đen đi!”

Dám chê trình độ thêu của tôi không đẹp à! Tôi bực bội, nhìn anh nói: “Em thấy anh hóa trang một chút là giống hệt một con gấu đen rồi, việc gì cần em phải ra tay thêu nữa chứ!”

Thời gian đó đúng vào dịp Chương Sính giúp trường tổ chức hoạt động bán thú nhồi bông, mà lại chính là gấu Teddy.

Tôi kéo tay Tiêu Viễn đi ngắm nghía cả nửa ngày, nhìn thấy những chú gấu Teddy lông mềm mượt, mới biết mình thêu đúng là không giống.

“Thế nào? Em thích không?” Tiêu Viễn hỏi tôi.

“Ha ha, Tiêu Viễn ơi, hay là chúng ta mua một con về làm kỷ niệm đi? Con gấu này dễ thương quá”.

Thấy tôi thích, Tiêu Viễn vội vàng hỏi Chương Sính: “Con gấu này bán thế nào?”

Chương Sính vừa nhìn thấy tôi và Tiêu Viễn, nháy mắt nói: “Người khác mua thì 60 tệ một con, còn Khả Lạc chỉ cần trả cho bản lớp trưởng này ba nụ hôn là được”.

“Mơ giấc mơ thiên thu của cậu đi”. Tiêu Viễn suýt chút nữa nổi giận với Chương Sính.

Tôi kéo Tiêu Viễn lại, nói: “Không phải chỉ có ba nụ hôn thôi sao, đồ mình mua rồi, lớp trưởng, cậu ghi sổ nợ trước nhé, sau này cứ đòi Tiêu Viễn là được!”

Tiêu Viễn nhìn Chương Sính cười như không cười, “Muốn đấu với Khả Lạc nhà tôi á, cậu vẫn còn non lắm!”

Tôi và Tiêu Viễn ôm con gấu Teddy đi thẳng, vừa đi còn vừa giành nhau, “Em bé gấu sẽ ngủ với em!”

Bốn năm đại học vùn vụt trôi qua, khi tôi, Tiêu Viễn, Chương Sính ngồi trên sân vận động trường nhìn lại khoảng thời gian ban đầu, cảm giác tất cả dường như mới xảy ra ngày hôm qua.

Những ngày tháng cùng nhau ca hát, cùng nhau xem phim, cùng ăn cơm, cùng lên lớp tự học buổi tối đã qua đi như thế, chỉ để lại những mảnh vỡ của ký ức.

Có thể vào một ngày nào đó trong tương lai, nhiệt huyết của chúng tôi đột nhiên trào dâng, cắt dán, phục chế lại từ đầu, sau đó tụ lại thành một bức tranh ghép những thời khắc đã từng thuộc về chúng tôi đó.

Tiêu Viễn và Chương Sính đều hướng ánh mắt về phía tôi, “Tốt nghiệp rồi, có kế hoạch gì không?”

Tôi cười ngốc nghếch “Tìm việc làm thôi! Mọi người thì sao?”

Ánh mắt Tiêu Viễn nhấp nháy, nhưng lại nhanh chóng hướng lên bầu trời, “Sang tháng bảy, trời có còn xanh như bây giờ không nhỉ?”

Chương Sính ném vỏ lon bia vào người anh, “Cậu nghĩ gì thế hả!”

Tiêu Viễn đứng lên, kéo tay tôi: “Nào, chạy hai vòng nhé!”

Sau đó, bóng ba người chúng tôi lần lượt tác rời nhau trên đường chạy tiêu chuẩn 400m, không ai đuổi theo ai…

Sau khi tốt nghiệp, Tiêu Viễn lựa chọn ra nước ngoài học chuyên sâu, tôi cố gắng phấn đấu thi vào làm công chức nhà nước.

Ngày tôi thi tuyển, là ngày Tiêu Viễn làm thủ tục xuất ngoại. Tôi giúp anh phô tô các loại văn bằng tài liệu, nên đến muộn, nếu không có thầy giám thị nói đỡ cho, có lẽ tôi đã không được vào trường thi rồi.

Lớp trưởng gõ đầu tôi, giận quá nói: “Cậu cẩu thả vừa thôi! Bao nhiêu năm rồi tại sao không chịu lớn lên một chút?”

“Ai bảo không lớn? Hồi năm nhất tớ có một mét sáu lăm, bây giờ một mét sáu tám, không tin cậu lấy thước đo thử xem!”

Lớp trưởng bị ôi làm cho túc muốn hộc máu, đành bất lực bỏ đi.

Khi tôi nhận được kết quả thi công chức cũng là lúc giấy báo tuyển sinh của Tiêu Viễn gửi về.

Anh rủ tôi đi ăn thịt dê nhúng, hai người ăn một lúc hết sáu đĩa thịt, Tiêu Viễn nói: “Em ăn khỏe thế, sau này ai nuôi nổi em?”

Tôi ngẩn người, sau đó cười phá lên, “Mẹ em bảo rồi, mẹ sẽ nuôi em cả đời!”

“Thật ngốc, đó chỉ là nói vậy thôi!” Tiêu Viễn cười tôi.

“Là thật đấy, mẹ em không xa em được!” Mẹ tôi làm sao có thể không có tôi chứ? Mẹ và bố tôi ly hôn rồi một mình nuôi tôi khôn lớn, tôi chính là chỗ dựa của mẹ, là sinh mạng của mẹ.

“Sẽ có một ngày, em rời xa mẹ, có gia đình riêng của mình”. Tiêu Viễn nghiêm túc nói.

Tôi không dám nghĩ đến tương lai xa xôi đó.

“Ngày anh đi, đúng vào ngày em đi phỏng vấn, không đi tiễn anh được rồi!”

Tiêu Viễn im lặng không nói gì, mãi lâu sau ôm chặt vai tôi, “Anh không đi nữa, ở lại bên cạnh chăm sóc em nhé”.

“Em chẳng cần đâu, có phải là trẻ con đâu mà cần người ở bên cạnh chăm sóc?” Tôi nhoài ra khỏi vòng tay anh.

“Nhưng, anh lại rất muốn được ở bên cạnh em…” Anh hôn lên má tôi, từ trước đến nay, anh đều hôn lên má hoặc trán.

“Sao không phải là ở đây?” Tôi dùng ngón tay chạm nhẹ vào môi mình, hỏi anh.

“… Anh sợ một khi hôn vào môi em, sẽ không thể rời ra được nữa, cả đời này chỉ ở lại bên cạnh em thôi”. Anh nhẹ nhàng nói.

“Anh sẽ không thế, anh có cánh mà, sớm muộn gì rồi cũng sẽ bay”. Tôi ôm chặt cánh tay anh, không dám nới lỏng, sợ nếu lỡ không chú ý, anh sẽ không còn có thể xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Anh từ từ gỡ mười đầu ngón tay lạnh cóng của tôi, cúi xuống lấy từ trong túi ra một hộp nhỏ vuông vắn, “Về nhà hãy nở ra nhé”.

Trong hộp nhỏ đựng mô hình chiếc đàn dương cầm làm bằng gỗ hương, chạm khắc rất tỉ mỉ và tinh tế. Kiểu ấm áp mà quyến rũ này, giống hệt Tiêu Viễn.

Ngày Tiêu Viễn đi, trời mưa to.

Buổi sáng sau khi phỏng vấn xong, tôi vội vàng bắt taxi ra sân bay, máy bay đã cất cánh lâu rồi.

Mặc dù biết anh sẽ không đợt tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy thất vọng đến nghẹt thở.

Sinh viên nghèo không có tiền, tôi tiếc không nỡ lại bắt taxi về nhà, đành nghĩ đến việc đi xe bus của sân bay. Không có ô, giữa trời mưa tôi phải chạy đi chạy lại để tìm xe, mãi mới lên được, thì người đã bị ướt sũng rồi.

Tôi ngồi trên xe bus, nhìn xa ra ngoài cửa sổ xe là một bầu trởi mù mịt, trong lòng tôi cũng ướt sượt giống như đang có mưa rơi vậy.

Lúc trở về nhà, tôi nói với mẹ: “May mà mẹ sinh con ra có chút nhan sắc, kết quả phỏng vấn không tồi, đợi thông báo đi làm thôi!”

Mẹ tôi thấy tôi bị mưa dầm ướt như chuột lột, vội vàng lấy khăn mặt lau cho tôi. Chẳng đợi lau khô, tôi đã sốt 38,9 độ rồi. Cả đời đây là lần đầu tiên tôi sốt cao đến vậy, sốt làm cho cái đầu vốn đã chẳng lấy gì thông minh của tôi càng trở nên ngu ngơ hơn.

Không biết đã uống bao nhiêu thuốc, đã ra bao nhiêu mồ hôi, và bao nhiêu lần thức rồi lại ngủ, ngủ rồi lại thức.

Mẹ lúc nào cũng ở bên cạnh tôi, nói chuyện với tôi, rì rà rì rầm, mãi không hết chuyện.

Đó chính là mẹ của tôi, yêu thương tôi vô điều kiện, chỉ luôn lo nghĩ cho tôi, dành hết cho tôi tất cả mọi thứ.

Trong lúc mơ màng, tôi luôn cảm thấy Tiêu Viễn chưa hề đi khỏi, vẫn đang ở trong thành phố này.

Có thể ngày mai, hoặc ngày kia, anh lãi sẽ xuất hiện trước mặt tôi, mang theo cả nụ cười rạng rỡ trên mặt, rạng rỡ như bầu trời nắng tháng bảy vậy.

Nhưng, đến khi tỉnh lại, mới hiểu ra rằng, tất cả những điều này chỉ là mơ tưởng của mình mà thôi.

Tiêu Viễn đã đi rồi, mang theo cả trái tim của tôi, đến một vùng trời góc bể nào đó, đến một nơi mà tôi không còn nhìn tháy được nữa.

Mỗi lần nghĩ đến điều đó, tôi liền nhắm mắt lại, cố ép mình ngủ đi. Ngủ rồi, sẽ không thấy đau lòng nữa.

Tiêu Viễn gọi điện về, tôi không nhận được cuộc gọi nào, chỉ mơ hồ nghe tiếng mẹ nói với anh: “Khả Khả không có nhà, đi du lịch với bạn rồi… Khi nào về à? Không rõ nữa”.ư

3. Anh ấy vẫn khỏe chứ?

Những ngày tháng không có Tiêu Viễn, lòng tôi cũng trở nên trống rỗng, cả ngày nhốt mình trong phòng nghe nhạc, có khi cứ nghe rồi khóc tự lúc nào.

Mẹ sợ tôi ở nhà buồn đến phát ốm mất, liền dẫn tôi đi dạo quanh công viên gần nhà, đi dạo lâu đến nỗi chân mẹ sưng vù lên một cục. Buổi tối, thấy mẹ ngâm chân, tôi đau lòng nói: “Mẹ, sau này chúng ta đừng đi mãi như thế nữa, con rất khỏe, thật đấy!”

Sau này, tôi không dám thể hiện bất kỳ tâm trạng gì trước mặt mẹ nữa, để mẹ đỡ phải lo lắng cho tôi.

Tôi luôn đợi điện thoại của Tiêu Viễn, có lúc lại giả vờ vô tình hỏi mẹ: “Có bạn nào gọi điện tìm con không?” Mẹ toàn lắc đầu.

Một hôm, mẹ bảo tôi, dây cáp điện gần đây có vấn đề, số điện thoại cũ của nhà không còn dùng được nữa, mẹ đã xin cấp số mới rồi.

Mẹ viết số mới lên tờ giấy, cho vào túi tôi, phòng khi tôi không nhớ được. Nhìn dãy số mới hoàn toàn, tôi biết, không còn có thể nhận được điện thoại của Tiêu Viễn nữa rồi.

Tôi quen ôm gấu Teddy đi ngủ. Có hôm nửa đêm đang ngủ, mẹ vào đắp chăn cho tôi, nhìn thấy nó, tiện tay kéo ra, “Đồ chơi cũ quá rồi, thôi, vứt đi con ạ”.

Tôi quay người đi, không nói gì. Dù sao Tiêu Viễn cũng đã đi rồi, giữ lại cũng chỉ là uổng công.

Hai tuần lại trôi đi, cơ quan phỏng vấn gọi điện thoại thông báo tôi chính thức được đi làm.

Đi làm rồi, cuộc sống của tôi dần dần trở nên có quy luật.

Không còn ngày ngày ngồi nhớ Tiêu Viễn, không còn nhiều thời gian để suy nghĩ vẩn vơ, tôi lại hồi phục là con bé ngốc nghếch hay cười hay nói trước đây.

Nhưng mà, tất cả thực sự có tốt đẹp được như trước đây không?

Tại sao vào mỗi đêm khuya tĩnh lặng, trong lòng cứ có cảm giác buồn bã khôn nguôi.

Để ngăn ngừa việc thương nhớ Tiêu Viễn làm ảnh hưởng đến công việc, mỗi ngày tôi đều mua một đống bánh ngọt và thạch hoa quả để chuyển hướng chú ý.

Chiêu này thật sự hiệu quả, chỉ có điều trọng lượng cơ thể tôi tăng lên trông thấy, cả người như được thổi phồng lên vậy.

Hướng Kiệt, cùng vào cơ quan với tôi, nhìn tôi khó hiểu, “Tiểu Khả, cậu phá đi hình ảnh của mình như vậy thật không hay chút nào. Cậu vào được cơ quan đều nhờ cả vào khuôn mặt này, bây giờ nó đã giống cái bánh bao rồi, làm sao làm hài lòng lãnh đạo được nữa?”

“Trước khi Ban lãnh đạo chưa nói gì, cậu chẳng có quyền gì để quản tôi!” Tôi từ trước đến nay ít qua lại với Hướng Kiệt, giọng cảnh báo và ý thù hằn của cô ta luôn làm cho tôi cảm thấy không thoải mái.

Trưởng phòng của chúng tôi là một người rất ôn hòa, không hề có thái độ hách dịch. Ông ấy đối với tôi rất tốt, chấp nhận để tôi làm một người nhàn rỗi, làm tốt hay dở cũng không soi xét. Ngược lại mấy người trưởng khoa bên dưới luôn tỏ thái độ khinh thị, tôi chỉ xem như không nhìn thấy gì.

Có khi, cơ quan phải cử người đi dự những cuộc hội nghị vô thưởng vô phạt, bởi vì không ai chịu đi nên cấp trên chỉ thị phái người trẻ tuổi đi.

Tôi là trẻ nhất, lại dễ sai bảo, cho nên mỗi lần gặp tình huống như vậy, tôi sẽ phải gánh trọng trách ấy.

Lần họp này, phải ở ngoài hai ngày, mọi người trong cơ quan đều không muốn đi, tìm đến tôi theo sách cũ. Tôi cười cả ngố, một chuyến công tác tuyệt vời, được ăn được ở, lại có thể chơi, đi thì đi chứ sao!

Tổ phục vụ Hội nghị xếp cho tôi ở lầu số 3, phòng 601, nhưng lúc tôi đến cửa phòng thì không tìm thấy thẻ phòng đâu.

Tôi xách hành lý xuống quầy lễ tân xin thẻ phòng khác, cô nhân viên lễ tân yêu cầu tôi xuất trình chứng minh thư, nếu không sẽ không thể giúp tôi mở cửa được.

Tôi sờ túi, cả chứng minh thư cũng không thấy đâu, có thể bị móc trộm mất rồi.

Còn may, trong túi hành lý có lịch trình và số điện thoại của tổ phục vụ Hội nghị. Nhân viên lễ tân giúp tôi gọi điện cho họ, mãi mới có người nghe máy, lại nói người phụ trách không có ở đó. Thật không có cách nào khác, tôi chỉ biết ngồi đợi ở phòng chờ khách sạn.

Bụng đói sôi ùng ục ùng ục, người của tổ phục vụ vẫn chưa đến.

Tôi uể oải lôi gói bánh quy nhỏ mang theo người, đút từng chiếc vào miệng, “Thảo nào mà Ban lãnh đạo đều không muốn dự cái kiểu hội nghị thế này, rõ ràng là đem con bỏ chợ, có tổ chức, nhưng vô kỷ luật!” Tôi lầm bầm trong miệng, sớm biết thế này thì cũng tìm lý do để không đến rồi!

“Cái gì mà có tổ chức, nhưng vô kỷ luật? Gì mà đem con bỏ chợ? Một mình ngồi đây lầm bầm gì thế?” Có âm thanh quen thuộc phát ra ở phía trên đầu, tôi ngẩng lên, cảm thấy hoa mắt vì niềm vui bất ngờ, “Lớp trưởng”.

“Chính cậu là người làm mất thẻ phòng và chứng minh thư hả?” Chương Sính nhìn tôi cười, trong mắt tràn đầy sự mừng vui thân thiết.

Tôi thở dài nhẹ nhõm, “Thì chả phải tại mình xui xẻo sao?”

Cậu ta ngáp dài, “Có người còn xui xẻo hơn cậu… bận hai ngày nay không được chợp mắt, vừa ngủ lại bị gọi dậy, nói có đồng chí không vào phòng được. Cậu nói đi, có việc gì nào?”

“Làm phiền lớp trưởng đại nhân nghỉ ngơi, tiểu nữ cảm thấy vô cùng hổ thẹn!”

Tuy mồm nói như vậy, nhưng hành động thì không hề cảm thấy có gì xấu hổ, ngược lại cười sung sướng bắt cậu xách hộ hành lý lên phòng. Ai bảo cậu từng là lớp trưởng toàn năng của chúng tôi chứ?

Chương Sính đã thay đổi rất nhiều, dáng người đậm hơn, nhìn cũng đẹp trai hơn rất nhiều.

Thật lạ, giữa tôi và cậu không hề có cảm giác xa lạ.

“Không ngờ cậu cũng làm việc ở cơ quan trong ngành, từ sau khi tốt nghiệp chẳng nhận được tin tức gì của cậu cả!”

Lớp trưởng gặp tôi nói mãi không hết chuyện, tôi liền ý kiến, “Cái cuộc họp chết tiệt này của các cậu là gì vậy? Để cho người ta chết đói rồi đây này!”

Cậu ấy cười ngượng, “Gặp cậu chỉ mải nói chuyện, cũng quên mất chưa hỏi cậu đã ăn gì chưa!”

Chương Sính dẫn tôi đến quán cá, nhìn trên bàn bày toàn cao lương mĩ vị, mắt tôi sáng lên, chảy cả nước miếng, không nói gì cả, cúi đầu ăn một mạch cho đến lúc mỏi tay quá mới dừng lại nghỉ.

“Chỉ có lớp trưởng mới hiểu được nỗi khổ của người dân”. Tôi hài lòng xoa xoa bụng.

“Chỉ biết than nghèo kể khổ thôi!”

“Hội nghị lần này là về vấn đề gì vậy? Nếu mà thực sự không có ý nghĩa gì thì mình giữa đường đào tẩu rút lui đây”. Tôi muốn thăm dò chút thông tin từ lớp trưởng.

“Năng lượng. Tiêu Càn Quang chủ trì”. Cậu vừa nói vừa nhìn thái độ của tôi.

“Tiêu Càn Quang là ai?” Tôi hỏi.

Cậu ta ngập ngừng một lát, châm điếu thuốc, “Năng lượng đối với mỗi người đều có mối quan hệ”.

“Cậu hút thuốc từ khi nào vậy?” Tôi nhớ lớp trưởng đại nhân ngày trước không hút thuốc mà.

“Tớ từ trước đến nay vẫn hút!” Cậu thở ra một hơi khói, nhìn thấy tôi nhăn mặt, vội vàng dập điếu thuốc đi, “Chẳng lẽ cậu không biết Tiêu Càn Quang là ai?”

“Ông ấy là Chủ tịch nước sao? Thay từ lúc nào vậy, sao không có ai thông báo cho mình biết nhỉ?” Tôi cười trêu cậu ta.

“Ông ấy là Bộ trưởng Bộ Tài nguyên Đất, cũng là bố của Tiêu Viễn”.

Câu nói cuối cùng của Chương Sính khiến tôi lặng người.

Tiêu Viễn, cái tên bị chôn vùi sâu trong tim vừa bị đụng đến, lại càng trào ra bao nhiêu đau đớn.

Hơn hai năm rồi, những ngày tháng đằng đẵng ấy, tuy rằng không hề liên lạc, nhưng nỗi nhớ thương trong tim tôi không hề thuyên giảm đi chút nào.

Anh ấy vẫn khỏe chứ?

Chương Sính nhìn tôi cả buổi không thốt được từ nào, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu vẫn chưa quên được cậu ấy à?”

“Làm sao có thể nói quên là quên ngay được? Mối tình đầu của mình mà!” Tôi xoa xoa mặt, cố làm cho nó không quá nhợt nhạt.

“Hội nghị lần này, cậu ấy cũng đến dự đấy”. Lớp trưởng chăm chú nhìn tôi.