Lúc này sau khi được người sự giúp đỡ của người dân và bảo vệ ở Hoa Hạ. Trần Tử Kiều chỉ trầy xước nhẹ dù không nhìn thấy vết thương nghiêm trọng thế nào nhưng cô vẫn cảm nhận được ở chân đau nhói. Cô cúi đầu nói cám ơn, đám đông cũng rất nhanh đã giải tán. Thật ra Tử Kiều bị hù dọa không ít, mất cả phương hướng bản thân còn run rẩy.
Bất ngờ lúc này ở cánh tay bị kéo mạnh,sức lực rất lớn kéo cô đi.
- Đi theo anh.
Tiếng người đàn ông cố kiềm nén giận dữ, mạnh tay kéo cô vào một góc,chân Tử Kiều đau xót nhưng vẫn cố bước vội theo anh ta.
Nhìn góc khuất không ai để ý đến, Mạc Lăng mới thả tay cô ra.
- Chẳng phải anh bảo với em đứng ở gần bến xe bus sao, em đến đây làm gì còn để xảy ra chuyện nữa?
Còn để xảy ra chuyện?
Tử Kiều chưa kịp lên tiếng, Mạc Lăng đã chất vấn đủ điều.Nghe qua rõ ràng anh ta đang rất tức giận,chỉ là trước mắt Tử Kiều chỉ là màu đen tâm tối nên cô cũng không thể nhìn rõ sắc mặt khó coi của Mạc Lăng lúc này.
Tử Kiều nhẹ giọng.
- Chỗ kia nắng quá nên em mới đến gần cổng Hoa Hạ.Không nghĩ..
- Không nghĩ, không nghĩ...Em thì có bao giờ nghĩ được gì.Mắt em không thấy đường thì đừng có đi lung tung nữa.
Sắc mặt Tử Kiều tái mét, từng câu từng chữ của anh ta như cây kim nhọn đâm vào lòng của cô.
Tử Kiều mím chặt môi, nuốt xuống sự chua xót trong lòng.
- Em không phải muốn đi lung tung nhưng em liên lạc với anh không được.Em chỉ muốn biết chuyện em nhờ anh giúp đỡ anh đã làm hay chưa.
Mạc Lăng thấy mắt cô đỏ lên,có chút không đành lòng.Anh ta yêu người con gái này đã gần ba năm nhưng hiện tại với anh ta tình yêu không có giá trị gì kể từ khi cô bị mù.
Cô vẫn xinh đẹp đến phát hờn,vẫn là cô gái ngây thơ dịu dàng nhưng có một sự thật đã thay đổi kể từ khi đôi mắt của cô đã không còn thấy ánh sáng.Cả tình yêu của anh ta và cô cũng dần tắt lụi theo.
Mạc Lăng thở sâu lấy lại bình tĩnh,vuốt lấy mái tóc dài đen nhánh của Tử Kiều.
- Anh xin lỗi vì đã lớn tiếng với em,nhưng thể trạng em bây giờ có nhiều thứ bất tiện làm sao anh không lo lắng.Còn bản thảo của em anh đã liên hệ với thư kí của Tổng biên.Cô ấy đã đồng ý giúp,chỉ đợi ông ấy đi công tác trở về bản thảo của em sẽ đến tay ông ta.Em đừng lo lắng nữa nhé.
Tử Kiều hít thở thật sâu lấy lại bình tĩnh, có chút an lòng khi nghe được kết quả tốt mà việc mình mong chờ.
Người ta thường nói người mất đi ánh sáng thường rất nhạy cảm với mọi thứ xung quanh. Thái độ của Mạc Lăng từ ngày cô xảy ra chuyện ngày một khác đi lâu ngày ứ đọng trong lòng nhưng Tử Kiều nhưng cô vẫn cố chấp không muốn vạch ra.Vì hiện tại ở cái thành phố này tìm một người thật lòng đối đãi với cô thật khó.Mà Mạc Lăng giống như ngọn than hồng le lói sưởi ấm cho cô, dù là ngọn lửa này ngày một lụi tàn.
Giật nhẹ khóe môi, Tử Kiều gật đầu.
- Cám ơn anh, vậy em về đây không làm phiền anh nữa.
Mạc Lăng kéo cô vào lòng ôm chặt.
- Tử Kiều đừng giận anh được không? Anh biết mình đã thô lỗ với em, là anh sai anh nhận lỗi với em nhé..
Nằm trong lòng Mạc Lăng,hai mắt Tử Kiều đỏ lên nhưng cô không khóc. Từ khi xảy ra tai nạn Tử Kiều chưa bao giờ nháo nhào hay khóc lóc.Mạc Lăng luôn thấy tình cảnh này không ổn nhưng anh ta không biết làm sao.
Tử Kiều đẩy nhẹ Mạc Lăng ra,cô mỉm cười dù đáy mắt trống rỗng.
- Em không giận, em hiểu mà, được rồi anh vào làm đi để chậm trễ công việc.
Mạc Lăng nhìn qua đồng hồ,rồi nói.
- Có cần anh đưa đến bến xe bus không?
Tử Kiều lắc đầu.
- Không cần, em đi được,chúng ta đang đứng ở đâu?
Cô chỉ cần xác định phương hướng là có thể mần mò đi đến nơi mình muốn.
Mạc Lăng xoay người cô lại.
- Hướng này đi đến xe bus.
Tử Kiều gật đầu khẽ nói tạm biệt với anh ta, cây gậy trắng duỗi ra trước rồi chầm chậm thả bước chân theo sau.
Nhìn hình ảnh cô ngày càng đi xa, Mạc Lăng day trán ánh mắt có chút đau lòng còn có bất đắc dĩ.
Nhưng khi quay đâu bước vào công ty, trước mắt là thân ảnh cô gái mặc trang phục công sở.Khuôn mặt trang điểm kĩ càng nhìn anh ta đầy giận dỗi.
Mạc Lăng vội đi đến.
- Tuyết Kỳ nghe anh nói...
Cô gái không để anh ta có cơ hội chỉ dậm chân rồi chạy vào trong mặc Mạc Lăng phía sau đuổi theo.
➡️➡️