Vượt Bóng Tối Để Yêu Em

Chương 37: Anh sẽ chờ em

Như được đặc ân, buổi tối ngày hôm đó sau khi được Tử Kiều đồng ý,Tô Hàn đã không phí phạm thời gian mà rất nhanh đã chuyển phòng. Lúc Tử Kiều còn trong nhà tắm vệ sinh trước khi ngủ,Tô Hàn đã ôm gối trịnh trọng ngồi trên giường cô.


Thường ngày giờ này Tô Hàn sẽ ôm laptop giải quyết công việc nhưng hôm nay anh lại rất rảnh rỗi hoặc nói đúng hơn là anh không có tâm trạng nghĩ đến việc khác ngoài cô gái còn trong căn phòng kia.
Cạch..


Lúc Tử Kiều ra ngoài cũng là chuyện của nữa tiếng sau.Tô Hàn nén cười,ngồi im thin thít nhìn cô đang chậm rãi đi về phía giường nơi có anh đang ngồi.


Tử Kiều dù là đi ngủ cô vẫn thích mặc đồ không quá phong phanh, trên người cô lúc này là bộ Pijama màu hồng chất vải satin. Tuy rất dễ thương nhưng quá kín đáo, Tô Hàn âm thầm tính toán khi nào cô sáng mắt anh sẽ tiến hành công cuộc sửa đổi cách ăn mặc của cô, nhất là khi đi ngủ.


Tử Kiều có vóc dáng rất đẹp vừa mãnh mai còn rất mềm mại,cổ thon vai gầy, da thịt trắng mịn nõn nà kết hợp với khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp dịu dàng. Nếu mặc chiếc đầm ngủ hai dây có phải là vật nhỏ này sẽ phát sáng hay không..


Tô Hàn bây giờ cũng hiểu khi đã yêu thật lòng, về phương diện yêu đương anh cũng giống bao người đàn ông khác khao khát chiếm hữu cô gái của mình.Thế mà ngày trước dù đã gần như chắc nịch chuyện cưới hỏi với Ngô Uyển nhưng Tô Hàn vẫn chưa bao giờ có ý nghĩ chạm vào cô ta.Không phải Ngô Uyển không xinh đẹp, mà ngược lại cô ta còn rất quyến rũ nhưng anh một chút rung động cũng không có. Cũng đã rất nhiều lần Ngô Uyển dùng cả hành động lẫn lời nói, nói xa nói gần nhưng Tô Hàn một chút cũng không động đậy. Anh đã từng nghĩ có khi nào của mình bị hỏng hay không. Giờ thì nhờ có Tử Kiều anh mới biết, vẫn hoạt động rất tốt do là không đúng người mà thôi..


Bàn tay thon thả của Tử Kiều chìa ra nhưng lại va trúng lồng ngực và mũi của Tô Hàn.
Cô có chút giật mình.
- Tô Hàn sao anh ở đây...?
Tiếng cười trầm thấp của Tô Hàn vang lên, anh giơ tay kéo lấy Tử Kiều vào lòng, Tử Kiều do không nhìn thấy, chỉ a lên một tiếng liền rồi ngồi gọn trong lòng anh..


Tô Hàn hôn lên mặt cô mấy cái liền, giống như hôn thế nào cũng không thấy đủ.Da dẻ của cô rất tốt, ôm vào vừa trơn láng mà mềm mại như bông.Tuy cô mãnh mai nhưng những chỗ cần nảy nở cũng rất vừa tay, khiến Tô Hàn rất vừa ý.
Anh hôn lên chóp mũi của Tử Kiều.


- Em quên buổi sáng em đã hứa gì à..
Cả hai thân thể sát rạt với nhau, cô cảm nhận hơi thở Tô Hàn xoắn xuýt rất gần với môi cô.Nhớ đến lúc sáng cô có đồng ý cho anh ngủ cùng nhưng lại không nghĩ ra nhanh như vậy anh đã chuyển phòng.


Còn ngồi im thin thít rõ ràng cố tình hù dọa cô đây mà.Bàn tay Tử Kiều đang đặt trên ngực của Tô Hàn, đánh nhẹ anh một cái.
- Anh cũng không lên tiếng làm em sợ lắm biết không?


Tô Hàn âm thầm hít hà hương thơm cơ thể từ cô, cả vòng tay anh siết chặt cơ thể mềm mại như bông của Tử Kiều mà trong lòng phải cảm thán.
- Anh ôm như thế này còn sợ không, hửm?
Hai má Tử Kiều có một mảng hồng nhạt, cô hơi cục cựa thân người.


- Anh đừng..đừng lưu manh..thả em ra trước..em muốn đi ngủ..
Rõ ràng muốn chạy trốn mà..
Tử Kiều rất rõ cô đồng ý cho anh sang phòng của cô ngủ.Cơ hội hai người phát sinh quan hệ là rất cao.Một người khá bảo thủ như cô nhưng hôm nay dám quyết định như vậy đã là quá táo bạo lắm rồi.


Nhưng cô phát hiện mình không nỡ từ chối người đàn ông này dù là bất cứ chuyện gì. Nhìn vào Tô Hàn rất nuông chiều cô nhưng thật ra người dễ dàng bị thu phục lại chính là cô.
Tô Hàn cong môi, anh cố ý để hai người cùng ngả xuống nệm.
- Anh cũng muốn ngủ.
Tử Kiều nhỏ giọng kéo áo anh.


- Anh ôm em chặt như vậy làm sao.. làm sao em ngủ được..
Tô Hàn kéo gối đỡ đầu cô nằm lên, kéo chăn đắp qua cho hai người.Anh nghiêng người, ngón tay vuốt lấy sóng mũi cao thon của Tử Kiều,khuôn mặt tuấn tú dí sát vào mặt cô.
- Tử Kiều em thả lỏng một chút, không cần căng thẳng..


Ôm cả cơ thể mềm mại của cô trong lòng, Tô Hàn rất rõ ràng cơ thể Tử Kiều căng cứng, dĩ nhiên là đang sợ hãi.
Nhìn vẻ mặt non nớt ửng đỏ rồi lan xuống cả vành tai, cả cái cổ thon cao cũng nổi những mảng hồng.Khiến anh vừa yêu vừa thương, hôn lên chóp mũi, rồi gò má láng mịn của cô.


Anh thả giọng nỉ non bên tai Tử Kiều.
- Không cần phải sợ, anh sẽ chờ đến khi em sáng mắt..
Như dòng nước ấm ngọt lịm chảy qua mỗi ngóc ngách trong lòng của Tử Kiều, cô kéo áo anh, khuôn mặt xinh đẹp ngại ngùng..
- Em..em không phải không tin anh...là do em...


Cổ họng Tử Kiều khô khốc, rủ mắt xuống, không được tự nhiên mấp máy môi..
- Em..em chưa chuẩn bị sẵn sàng..Em muốn mình nhanh sáng mắt, được nhìn thấy anh, em muốn giây phút quan trọng ấy, được nhìn thấy anh chứ không phải một bóng đen mù mịt như thế này.
Giọng cô nhỏ dần..
- Nó khiến em sợ hãi...


Lòng ngực Tô Hàn nóng lên, anh vội giơ tay ôm lấy Tử Kiều vào lòng dỗ dành, từng lời nói của cô như kim châm vào lòng ngực của anh.Cô gái của anh nguyện ý giao mình cho anh rồi, cô tin tưởng anh tuyệt đối, dường như mọi quyết định của anh cô chưa bao giờ từ chối. Cô cũng giống như anh khi đến với tình yêu này hai người đều dành sự tôn trọng cho đối phương một cách chân thành nhất, cô không vì sự cưng chiều của anh mà sinh ra tự mãn.Cô ngoan ngoãn, hiểu chuyện đến mức anh phải thương tiếc.


Anh hiểu ý cô, cô muốn đem sự hoàn hảo nhất để trao cho anh. Thuộc về anh một cách trọn vẹn nhất, được cảm nhận tất cả mọi sắc thái của nhau.Chứ không phải trong giây phút ấy, cũng là bóng tối bao quanh cô, nói đúng hơn đó là sự ám ảnh kinh khủng nhất.
- Ngoan, anh sẽ chờ em..


Rút trong lòng của Tô Hàn, Tử Kiều nhẹ nhàng gật đầu, trên môi vương nhẹ nụ cười, con ngươi sáng lấp lánh như phủ đầy tía sáng của hạnh phúc...
⬅️⬅️⬅️