Khi nghe tin Tử Kiều mang thai, Tô Nhược và Trầm Ngọc vui không tả xiết.Qua ngày hôm sau Tô Hàn cũng đưa Tử Kiều và Doãn Nguyệt Nhan quay về thành phố T.
Trầm Ngọc là người đứng ngồi không yên, chỉ mới sáng ra bà đã ra trước cửa đi tới đi lui..Khi thấy xe vào cổng lớn, Trầm Ngọc liền mừng rỡ, nhìn thấy Tô Hàn đỡ lấy Tử Kiều xuống xe, bà liền đi đến.
- Tử Kiều con thấy thế nào rồi, bé con có quấy con lắm không?.Nào.. nào vào nhà mẹ đã bảo thím Hà nấu rất nhiều món ngon tẩm bổ cho hai mẹ con.
Tử Kiều từ khi biết mình mang thai, sắc mặt cô càng rạng rỡ hơn rất nhiều.Nhìn thấy mẹ chồng quan tâm lo lắng, trong lòng Tử Kiều càng thêm ấm áp.
- Dạ, con cám ơn mẹ..
Tô Hàn cũng yêu chiều,vén tóc vợ mình.
Trầm Ngọc nhìn ra phía sau, lúc này Doãn Nguyệt Nhan khẽ gật đầu với bà.
Trầm Ngọc bước đến gần chỗ bà ấy.
- Vết thương chị còn đau không?
- Đỡ rồi,không sao nữa rồi.
Trầm Ngọc thở dài, nắm lấy tay Doãn Nguyệt Nhan.
- Lần này may mắn có chị, nếu không hai đứa nhỏ thật khó mà...
- Chuyện đã qua rồi cứ để nó qua đi, tôi cũng không có sao mà..
Trầm Ngọc gật gật đầu, kéo tay bà ấy..
- Nào vào nhà thôi, tôi cũng nấu rất nhiều món cho chị tẩm bổ.Mất máu khá nhiều không thể xem thường được..
Tô Hàn nhìn mẹ mình với sự cảm kích, Doãn Nguyệt Nhan hiện tại một lần nữa như mất đi tất cả. Niềm tin, hạnh phúc tất cả bà chỉ trông chờ vào Tử Kiều, trước khi Tử Kiều sẵn sàng tiếp nhận bà ấy.Thì cũng rất cần có người xoa dịu nỗi khổ tâm của bà mà mẹ của anh chính là người phù hợp nhất..
Cả nhà quây quần bên bàn ăn, Trầm Ngọc quả nhiên nấu rất nhiều món ăn tẩm bổ cho Tử Kiều và Doãn Nguyệt Nhan..
Tử Kiều không dám từ chối, ăn đến mức bụng cũng no căng ra. Ngày xưa cô vốn rất kén ăn, còn hay ăn ít nhưng giờ có thai rồi cô phải ăn thật nhiều mới tốt cho bé con được..
Trầm Ngọc gấp thức ăn bỏ vào chén cho Doãn Nguyệt Nhan , rồi khéo léo nói.
- Chị là người rất rõ sở thích của Tử Kiều, hay là mỗi ngày chị giúp tôi lên món giúp con bé ăn ngon miệng hơn nhé..
Đôi mắt Doãn Nguyệt Nhan hơi rưng rưng không giấu được xúc động..
- Tôi..tôi sẽ đảm nhận việc nấu ăn theo khẩu vị cho con bé, có được không?
Trầm Ngọc cười vui vẻ.
- Được....được..nói vậy chứ tôi cũng không có kinh nghiệm chăm sóc mẹ bầu,ngày xưa Nhược Nhược mang thai con bé ở xa tôi muốn chăm sóc cũng đâu có được.Nên có chị phụ giúp tôi thật sự rất an tâm..
Tử Kiều hơi cúi đầu nhìn vào chén canh của mình,nghe hai người trò chuyện làn môi hồng khẽ cong nhẹ..
Tô Hàn nhìn cô vợ nhỏ đang âm thầm hạnh phúc khiến anh cũng vui lây.
Anh nhìn qua Doãn Nguyệt Nhan.
- Thời gian này mẹ ở lại Tô gia đi không cần đi về cho bất tiện.
Doãn Nguyệt Nhan nhìn anh, bà vội nhìn qua Tử Kiều do cô cúi đầu nên không rõ cảm xúc của cô lúc này.
- Mẹ.....
Mà thật ra Tử Kiều cũng rất bất ngờ với lời đề nghị của Tô Hàn chuyện này anh cũng chưa nói qua với cô.
Tử Kiều ngẩng đầu nhìn anh, Tô Hàn chỉ mỉm cười với cô, làm sao Tử Kiều không hiểu ra anh đang tạo điều kiện hàn gắn tình cảm của hai mẹ con nhà cô.
Trầm Ngọc dường như không lấy làm bất ngờ, bà nói thêm vào..
- Đúng vậy, Tô Hàn nói đúng chẳng phải chị vừa hứa đảm nhận việc chăm sóc ăn uống cho Tử Kiều sao? Nếu chị không ở lại thì làm sao chăm sóc cho con bé được đúng không?
Nhìn vẻ dè dặt của Doãn Nguyệt Nhan, ánh mắt hết nhìn bà lại nhìn qua Tử Kiều.
Khiến Trầm Ngọc chạnh lòng không thôi.
Bà thở dài..
- Tôi nghe nói căn hộ của chị cũng đang sửa lại, Tô gia lại rất nhiều phòng.Không cần lo lắng hay suy nghĩ gì,chị ở đây cùng tôi chăm sóc cho Tử Kiều có phải sẽ tốt hơn không?
Tô Hàn nắm tay Tử Kiều, xoa xoa lấy tay vợ.
Trầm ổn nói với Doãn Nguyệt Nhan.
- Công việc của con gần cuối năm có chút bận bịu.Không thể bên cạnh Tử Kiều thường xuyên được, nếu có mẹ ở lại con sẽ an tâm hơn rất nhiều..
Hai mắt Doãn Nguyệt Nhan đỏ lên, bà nén lấy xúc động.
- Được..mẹ sẽ ở lại một thời gian...khi nào Tiểu Kiều sinh xong,mẹ sẽ dọn đi..
Trầm Ngọc mỉm cười..
- Tạm thời cứ như vậy đi rồi chúng ta tính tiếp.
Tử Kiều ngẩng đầu nhìn Doãn Nguyệt Nhan sau đó dời đi ánh mắt cúi đầu múc muỗng canh vào miệng.
Cảm thấy hương vị thật ngon, nước canh ấm đến dạ dày....
⬅️⬅️⬅️