Vương Quốc Những Kẻ Lạ Mặt

Chương 33

Quả thực, chúng ta đã tạo ra mọi thứ theo tỷ lệ.

Theo Đại tá Saud, đó chính là điều mà tên tội phạm của vụ án năm 1989 đã viết lại bằng máu. Nó khiến Nayir phải suy nghĩ. Saud đã trích dẫn một câu như là: chúng ta đã tạo ra mọi thứ theo trật tự. Nhưng đáng lẽ ông phải nói là tỷ lệ mới đúng, bởi đó mới là điều được viết trong kinh Koran. Khi họ rời nhà ông đại tá, Nayir đã xem lại các bức ảnh chụp trong tập hồ sơ ông đại tá đưa cho họ. Và quả thực, tên giết người đã viết là trật tự. Hắn đã trích dẫn nhầm kinh Koran, chưa kể đến sự lầm lạc nói chung, hắn đã chỉ ra một thứ quan trọng về mình.

Trật tự.

Nayir đã có những suy nghĩ dị giáo khác thường. Anh tự nhủ rằng đó là lẽ tự nhiên đối với người đang vô cùng căng thẳng vì đám cưới sắp diễn ra. Anh nghĩ đến ý nguyện của Chúa. Kinh Koran đã nói rõ, hết lần này đến lần khác, rằng không có gì xảy ra mà không phải là một phần ý nguyện của Chúa. Như vậy câu hỏi tất yếu được đặt ra là: người ta phải giải thích thế nào về cái ác? Tại sao Chúa lại để một tên giết người hàng loạt có mặt trên thế gian này?

Dù bất cứ hình hài nào Người tạo nên, Người đều đặt các ngươi ở cùng nhau.

Và lời giải đáp mà phần lớn thầy tế Hồi giáo sẽ đưa ra là Chúa đã lựa chọn để một số người đi chệch khỏi thiện lộ.

Chúng ta đã chia tách bọn họ thành những nhóm khác nhau trên thế này…một số là người ngay và một số người là đối nghịch.

Nhưng đó không thực sự là một lời giải đáp. Nó chỉ là một sự mở rộng của ý niệm rằng Chúa là đấng toàn năng. Tại sao Người lại lựa chọn để một số người đi lạc hướng chứ? Hiện tại câu trả lời duy nhất mà Nayir có thể nghĩ đến là Chúa chưa bao giờ mong muốn tạo ra một thế giới hoàn hảo cả bởi Người muốn nó phi hoàn hảo hơn. Câu trả lời này hợp lý hơn nhiều. Nhưng làm sao Người có thể để những chuyện như thế xảy ra trên thế gian này chứ? Tại sao, vì chuyện đó, Người lại để cho ác quỷ tồn tại?

Và cho đến giờ, tên giết người kia, kẻ đang tìm khoái lạc bằng việc cướp đi sự an toàn, danh dự, và sau cùng, là mạng sống của con người theo cách lố bịch nhất, lại là kẻ luôn bận tâm đến trật tự.

Anh tạt vào lề đường phía trước nhà ga và thấy Katya đang đứng trong bóng râm nhỏ xíu của mái hiên bê-tông của toà nhà. Cô để lộ khuôn mặt. Nét mặt cô trông phiền muộn.

Cô bước vào chiếc Rover. “Cảm ơn anh đã đến.” Cô nói.

“Không có gì. Mình đi đâu đấy?”

“Anh sẽ không thích việc này đâu.” Cô nói. “Em cần đến nhà giam phụ nữ Briman. Em sẽ chỉ đường cho anh đến đó.”

Nhà giam? Anh nghĩ. Một phần trong anh vẫn giữ niềm tin rằng cô là một sĩ quan cảnh sát luôn ngồi ở bàn làm việc, viết báo cáo, rồi nhâm nhi cà phê với các đồng nghiệp nữ và không bao giờ rời khỏi trụ sở. Anh không thích những hình dung khác làm phá tan những hình ảnh đó: Katya ngồi trong xe cả ngày cùng một nam sĩ quan cảnh sát, Katya mặc lên người bộ giáp phục và mang súng, Katya ngồi đối diện với một tên giết người tàn bạo trong phòng thẩm vấn, Katya một mình đối mặt với ác quỷ.

Bớt căng thẳng nào, anh tự nói với mình. Người ta không cho phép các nữ sĩ quan được dùng súng hay lái xe hoặc thậm chí là đạp xe đạp, nên thực sự cô ấy đang gặp phải vấn đề gì vậy nhỉ?

“Có phải là vụ giết người hàng loạt không em?” Anh hỏi.

“Không phải anh ạ.” Cô nói. “Đấy là một vụ khác.”

Anh chờ đợi, nhưng cô còn đang lục lọi trong túi xách.

“Trông em có vẻ hơi căng thẳng.” Anh nói. Cô ngừng lại. “Em có muốn dừng lại uống một chút cà phê không?”

Cô nhìn anh mệt mỏi. “Không, cảm ơn anh.”

Có phải anh đang bị hoang tưởng không nhỉ? Lần nào gặp cô anh lại thấy cô mỗi lúc một thêm lo âu, và anh không thể không nghĩ rằng đó chính là vì đám cưới. Rằng có lẽ cô đang suy nghĩ lại.

“Vụ án tiến triển thế nào rồi em?” Anh hỏi.

“Bọn họ đã bắt giam một nghi phạm.” Trông cô như thể muốn nói thêm điều gì đó nhưng rồi lại thôi.

“Em đã phát hiện được liệu có phải Mutazz đang thực sự che giấu thông tin đối với điều tra viên chính không?”

“Có, đúng là ông ta đã làm vậy.”

Những câu trả lời cụt ngủn của cô khiến mỗi giấy phút trôi qua anh lại càng thêm lo lắng. “Và...?”

Cô thở hắt ra. “Rất khó giải thích anh ạ.”

Một vài phút sau họ đã đến nhà giam. “Anh có phiền khi đợi em không?” Cô hỏi.

“Dĩ nhiên là không.”

“Cảm ơn anh.” Và chỉ có vậy, cô bước ra khỏi xe.

“Cô thứ lỗi cho, chúng tôi đang sơn lại một số phòng.”

Giám đốc nhà giam là một phụ nữ tên là Latifah Matar. Bà có dáng người thấp, nhỏ gọn, nhanh nhẹn, tự tín, cách xử sự chừng mực và đáng tin cậy. Bà khiến Katya nhớ đến những giáo viên tiểu học từ những ngày xa xưa của mình, những phụ nữ vừa thoải mái thể hiện mình nghiêm khắc lại vừa thể hiện được những khía cạnh nhân hậu. Có một vệt sơn lớn màu xám trên cẳng tay của Matar; nó đã dấy bẩn lên áo choàng của bà, và giờ bà đang phải cố chùi sạch bằng khăn giấy ướt.

“Tạm được rồi.” Bà vừa nói vừa hạ ống tay áo xuống rồi ra hiệu dứt khoát cho Katya bước ra ngoài. “Đi với tôi nào.”


Katya trình bày rằng cô làm việc ở Đội Trọng án và có một vấn đề pháp y nhỏ của một vụ án cũ, chính vì vậy cô không gặp khó khăn gì để được chấp thuận nói chuyện với một phạm nhân. Thực tế là, Matar rất vui mừng vì có dịp để phạm nhân tiếp xúc với một phụ nữ “có cuộc sống tự tin và hữu ích” như vậy. Ở trạm an ninh, họ chạm mặt một nữ phạm nhân làm cảnh vệ có tấm biển tên đề WARDA. Cô ta cao trên một mét tám và đủ to khỏe để hạ gục một người đàn ông. Cô lạnh lùng gật đầu khi Marta đưa Katya qua cổng.

Hành lang tràn ngập những điều kỳ diệu. Phía bên trái là một xưởng vẽ rộng mênh mông với ngổn ngang nào giá vẽ, bảng màu, và những chiêc áo khoác ngoài lấm lem, xung quanh là những bức tranh vẽ hoa, máy móc, và những hình thù giống người rất kỳ quặc. Có cả một phòng đọc, có sách và bàn để phụ nữ ngồi đó viết. Phía bên phải là một khu vực làm đẹp. Qua những ô cửa trên cửa ra vào, Katya nhìn thấy một hàng máy sấy tóc và sáu người phụ nữ đang sơn móng và cắt tóc.

“Tôi không hề biết là bà có cả một tiệm làm đẹp nữa.” Cô nói.

Matar dường như thấy phản ứng của cô hơi ngây ngô. “Vâng.” Bà nói. Chúng tôi cho rằng điều quan trọng là dạy họ những kỹ năng mà họ có thể dùng đến khi được phóng thích.”

Katya lúc này lại càng ấn tượng hơn.

“Tôi luôn nói với Bộ rằng người ta không thể đưa một người phụ nữ trở lại với xã hội nếu cô ta không thể tự chăm lo được cho bản thân.” Matar nói. “Phần lớn những phụ nữ này cần có sự phục hồi. Họ đã từng luộm thuộm. Họ không có giáo dục. Và thẳng thắn mà nói, công việc giúp họ tránh xa những rắc rối. Ngoài tiệm làm đẹp này, các lớp học chữ và vẽ, chúng tôi còn điều hành một trường đào tạo y tá ở đấy nữa.”

Đột nhiên có tiếng trẻ con khóc ré lên.

“Và dĩ nhiên còn có cả nhà trẻ.” Họ dừng lại trước một cánh cửa không có cửa sổ. “Đấy là nơi chúng ta sẽ tìm cô Rizal. Tôi sẽ phải đề nghị cô đợi ở đấy.”

Katya im lặng gật đầu.

Cô băn khoăn không hiểu người mở ra nơi này có đọc tấm biển phía ngoài rằng đấy là một nhà giam hay không.

Không lâu sau, cánh cửa bật mở và Matar bước trở ra. “Cô Rizal sẽ hân hạnh được tiếp chuyện với cô.” Bà nói.

“Ồ.” Katya nói. “Cô ấy tử tế quá.”

“Cô Hijazi.” Matar đột ngột nói. “Chúng tôi muốn trao cho những người phụ nữ này ý thức trách nhiệm. Phần lớn họ đã mắc những sai lầm về đạo đức. Họ không có khiếm khuyết, và không có gì vốn đã là sai với họ cả. Nếu chính họ cho rằng có điều đó, thì chỉ bởi có người đã làm rối loạn tâm trí họ. Chính vì vậy chúng tôi cố gắng dạy họ cách tôn trọng bản thân mình và người khác.”

“Vâng, tôi vui vì điều đó.” Cô ngượng ngùng nói. Cô không hề có ý bình luận mỉa mai.

“Rất tốt. Giờ thì để tôi đưa cô đến phòng phỏng vấn nào.”

Mutazz hẳn sẽ khúc khích cười hân hoan khi nhìn thấy cảnh tượng này: Ibrahim bị giam trong phòng khách của con trai mình và nghe tiếng khóc than của vợ mình dội xuống từ phía trên trần nhà. Sự giam giữ đó cũng hà khắc chẳng kém gì trong phòng thẩm vấn. Ông không được phép sử dụng điện thoại di động. Bất cứ người nào bước vào nhà đều bị khám xét. Constance tội nghiệp bị đe dọa bởi những người cảnh vệ đứng gác ở cửa trước và cửa sau nhà mình đến mức cô không dám ra khỏi căn hộ nữa. Trái lại, Aqmar thì đã bỏ ra ngoài và vẫn chưa về nhà. Ibrahim cảm thấy tan nát cõi lòng.

Đã sắp đến giờ cầu nguyện buổi trưa. Ông đang bơ phờ ngồi trên sô-pha xem kênh truyền hình bằng tiếng Ả Rập thì nghe tiếng ồn ào ngoài cửa trước. Người cảnh vệ đang nói gì đó. Ibrahim nhìn qua khe cửa thì thấy Saffanah đang ở ngoài hành lang. Cô ta đứng cách người cảnh vệ chỉ chừng một bước chân, đầu hơi nghiêng sang trái và cúi xuống, giống như một con thú đang chuẩn bị di chuyển theo một hướng đã định.

“Không ai được phép vào hay ra mà không bị khám xét hết.” Qua giọng nói gay gắt của tay cảnh vệ thì có lẽ anh ta đã nhắc lại điều bắt buộc đó đến lần thứ ba rồi. Nhưng Saffanah vẫn tiến lại gần hơn. Người cảnh vệ đang cố làm rõ vấn đề rằng cô ta không được vào trong bởi không có lẽ nào anh ta lại đưa tay khám xét một phụ nữ cả, và Saffanah cũng đang thể hiện thái độ rõ ràng không kém rằng cô ta sẽ vào căn hộ của Aqmar và lẽ dĩ nhiên là không có chuyện để đàn ông lạ mặt đụng vào người mình. Cô ta thậm chí còn không nói chuyện với kiểu người đó. Khám xét là điều không thể tưởng tượng được.

Ibrahim mở cửa. Người cảnh vệ quay lại. Và Saffanah lao vọt vào trong nhà.

“Này!” Người cảnh vệ hét lên.

Ibrahim đưa hai tay lên. “Con bé là con dâu tôi. Nó hơi lập dị một chút.”

Người cảnh vệ vô cùng tức giận. “Tôi sẽ phải báo cáo về việc này.”

Ibrahim đóng cửa lại trong lúc anh ta với tay lấy điện thoại di động. Người cảnh vệ thò một chân vào cửa và đá bật nó mở. Anh ta đứng giữa cửa với điện thoại đặt trên tai, trừng mắt nhìn Ibrahim và Saffanah. “Tốt hơn hết là cô ấy không mang theo điện thoại di động.” Anh ta nói.

“Anh không phải lo đâu, con bé không tin vào điện thoại di động.”

Người cảnh vệ bước ra ngoài hành lang nói chuyện điện thoại và Ibrahim đóng cửa lại. Anh ta hẳn phải là đệ tử ruột của Ubaid. Ibrahim không thể hình dung được một cảnh sát thi hành công vụ bình thường lại hành xử một cách cứng nhắc đến như vậy. Với lại, từ trước đến giờ ông chưa bao giờ là tù nhân cả.

Saffanah đang đứng trong góc phòng cạnh cánh cửa trượt bằng kính, lối dẫn ra ban-công.

“Chuyện gì vậy con?” Ibrahim hỏi. Ông đã thẫn thờ suốt mấy tiếng đồng hồ rồi và nhận chìm từng tế bào của mình trong caffeine và nicotine đủ để lúc này có thể phát xạ được. Ông không chắc mình có thời gian cho rắc rối nhỏ nhặt này.

“Con chán ở trong nhà một mình lắm rồi.” Saffanah nói.

Cô bước về phía chiếc sô-pha rồi ngồi xuống một bên. Một lúc sau, ông cũng ngồi xuồng ở góc phía bên kia, đặt hai chân lên bàn trà và châm một điếu thuốc. Một lát sau đó, Constance nhẹ nhàng bước vào và chào họ. Trông cô hình như muốn mời họ uống trà nhưng rồi lại có vẻ cho rằng đó là một ý không hay cho lắm. Ibrahim thấy thảm hại vô cùng. Cuối cùng thì Constance cũng lặng lẽ rời đi, để mặc hai kẻ tan vỡ trái tim nương dựa trên cùng một chiếc ghế.

* * *

Xem xét kỹ hơn thì tòa nhà không được đẹp lắm. Phòng khách nhỏ xíu nặng mùi chất tẩy công nghiệp và nước lau sàn. Carmelita Rizal đang ngồi trên một chiếc sô-pha. Đứa con trai nhỏ của cô ta - có lẽ hai hay ba tuổi gì đó - đang nằm ngủ bên cạnh, gối đầu lên đầu gối mẹ. Rizal có gương mặt của một người mẫu - gò má cao, cặp môi đầy đặn, và đôi mắt to hình quả hạnh nhân. Cô ta là người châu Á; Katya đoán là người Philippines. Cô ta mặc áo choàng đen dài và đội khăn trùm đầu. Đứa bé mặc quần khaki và áo sơ-mi trắng. Cách phục trang nói lên vấn đề liên quan đến chính thể. Katya thấy buồn.

Cô ngồi vào một chiếc ghế kim loại. Trên chiếc bàn trà đặt giữa họ là một cuốn tạp chí phụ nữ và một giỏ hoa nhựa đã phai màu.

“Cô Rizal.” Katya nói. “Cảm ơn cô đã gặp tôi. Nếu cô không phiền, xin phép được hỏi cô đôi điều.”

Rizal cố tỏ ra can đảm. “Về chuyện gì vậy?”

“Tôi muốn hỏi cô về người phụ nữ có tên Sabria Gampon.”

Rizal bồn chồn và nắm chặt lấy đôi vai con trai mình.

“Cô biết cô ấy chứ?”

“Hmm.” Cô ta gật đầu. “Chúng tôi từng làm việc cùng nhau.”

“Ở đâu vậy?”

“Chúng tôi làm việc trong cùng một gia đình.”

Katya lắc đầu. “Cô có thể giải thích một chút được không?”

Rizal lo lắng thở hắt ra. Hai đầu gối cô bắt đầu run rẩy. “Chuyện là, cả hai chúng tôi đến đấy vì nghĩ rằng chúng tôi được thuê làm giúp việc. Ông chủ của chúng tôi tên là Mahmoud Halifi. Hắn thực ra là một tên tội phạm chuyên đưa phụ nữ tới Ả Rập Xê-Út rồi bán họ làm lao động nội địa cho những gã đàn ông giàu có muốn quan hệ tình dục. Vì lý do nào đó hắn quyết định giữ Sabria và tôi ở lại nhà hắn. Tôi đoán là hắn thích chúng tôi.” Sự căm phẫn hiện rõ trên nét mặt cô. “Trong tình huống như vậy, người ta phải nương tựa vào nhau thôi. Chúng tôi trở nên rất thân thiết.”

Sabria cũng đẹp như vậy, và Katya có thể hình dung được một tên cặn bã như Halifi muốn lợi dụng vẻ ngoài lộng lẫy của những người phụ nữ này như thế nào.

“Chúng tôi đã mất liên lạc một thời gian.” Rizal nói tiếp. “Một ngày nọ cô ấy biến mất. Tôi không hề biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy. Halifi nói với rôi rằng hắn đã gửi trả cô ấy về Philippines. Tôi không tin hắn ta nhưng tôi không có cách nào để tìm cô ấy cả. Tôi bắt đầu nghĩ rằng cô ấy thực sự đã về nước rồi.” Cô ta bật cười buồn bã và tự ti “Hóa ra cô ấy đã bỏ trốn. Halifi chuyển tới một ngôi nhà khác. Cô ấy nói sau đó đã quay trở lại để tìm tôi, nhưng chúng tôi đã chuyển đi nơi khác rồi.”

“Làm thế nào sau đó cô tìm được cô ấy?”

“Tôi đã bỏ trốn. Tôi làm việc mà Sabria đã làm. Tôi đến Kandara. Tôi sống dưới một chiếc cầu ở đó, hỏi thăm mọi người về cô ấy, nhưng không ai biết cô ấy là ai. Rồi tôi bị bắt giam.”

“Liệu tôi có thể hỏi,” Katya nói, “vì sao cô lại ở đấy không?”

“Ăn cắp và hành hung.” Cô thẳng thắn nói. “Tôi không tìm được công việc nào. Tôi không thể có được thị thực để rời khỏi đất nước này, chính vì vậy tôi kẹt ở đấy. Tôi không có họ hàng. Tất cả người thân của tôi đều ở Philippines. Tôi đã phải sống trên hè phố. Chúng tôi phải ăn.” Đứa con trai của cô cựa quậy và cô nhẹ nhàng vỗ về đứa bé. “Có người đã bắt được tôi đang ăn cắp, và tôi đã đâm hắn ta.”

“Cô đã ở đấy bao lâu rồi?”

“Ba năm.” Rizal nói mà không có vẻ gì quá cay đắng cả. “Đấy là tháng cuối cùng của tôi.”

“Con trai cô được mấy tuổi rồi?”

“Ba tuổi. Cháu được sinh ngay trước khi tôi vào đấy.”

Katya cảm thấy tan nát cõi lòng khi nghĩ đến việc đứa bé mới chỉ biết đến thế giới bên trong một nhà giam. “Vậy làm thế nào cô tìm được Sabria?” Cô hỏi.

“Cô ấy tìm đến tôi. Một hôm, cô ấy đến đấy. Có ai đó đã nghe được tôi nói chuyện về cô ấy ở khu cầu đó cuối cùng đã tìm thấy cô ấy và kể với cô ấy vể tôi. Thật kinh ngạc. Tôi hạnh phúc vì được gặp cô ấy đến mức khóc suốt.” Cô thích thú cười khi hồi tưởng lại. “Có chuyện gì xảy ra với cô ấy phải không?”

“Cô ấy mất tích.” Katya nói.

Rizal gật đầu. Nụ cười tắt lịm. “Tôi đã biết là có chuyện không hay mà.”

“Tại sao?”

“Tôi không gặp cô ấy một tháng nay rồi. Một khoảng thời gian khá dài, kể cả với cô ấy.”

Katya giải thích những cáo buộc của Đội Điệp vụ chống lại Sabrina “Tôi đã gặp một phụ nữ ở Chamelle Plaza. Cô ấy nói cô có thể giúp tôi làm rõ một vài điều về những biến động tài khoản ngân hàng của cô ấy. Điều đó có thể giúp giải oan cho cô ấy khỏi những cáo buộc này.”

Rizal bật cười, rồi sau đó trở nên nghiêm nghị. “Làm sao tôi biết được đó là sự thật chứ? Có thể ngay lúc này đấy Sabrina cũng đang ở tù và cô đang đề nghị tôi nói điều gì đó được dùng để chống lại cô ấy thì sao.”

“Đó không phải là lý do tôi đến đây.” Katya nói. “Người đàn ông cô ấy yêu đã bị bắt vì tội thông dâm. Nếu chúng tôi không thể chứng minh được Sabrina không phải là gái điếm, thì Ibrahim sẽ bị buộc tội là kẻ dẫn khách của cô ấy. Nếu điều đó xảy ra, thì người đàn ông mà bạn của cô thực sự yêu quý sẽ bị chặt đầu, và chúng tôi sẽ vẫn không tìm được Sabria.”

“Ông ấy không phải là tay ma cô dẫn khách của cô ấy.” Rizal nói với vẻ khó chịu trước lời gợi chuyện đó. “Halifí mới chính là kẻ như vậy. Tại sao họ không chặt đầu hắn chứ?”

“Nếu cô cho tôi biết Sabria đã thực sự làm gì thì điều đó sẽ giúp chúng tôi minh oan cho cô ấy.”

Rizal ngồi dựa vào ghế vẻ thất thần hiện lên trên gương mặt cô ta. “Chưa chắc đã vậy.”

“Thôi được, thậm chí là cô ấy có làm việc gì đó phi pháp đi chăng nữa,” Katya nói, “thì tôi chắc rằng tội đó không thể nào tệ hơn là gái điếm được - ít ra là dưới góc nhìn của pháp luật. Và hãy tin tôi đi, tôi sẽ cố gắng để bảo vệ cô ấy bằng mọi cách có thể.”

Rizal không đáp.

“Tôi hiểu là việc này có thể khiến cô ấy gặp rắc rối.” Katya nói. “Nhưng nó có thế là cách duy nhất để tìm ra cô ấy. Chí ít thì nó sẽ giúp minh oan cho Ibrahim, và tôi cho rằng đó cũng chính là điều Sabrina mong muốn.”

Rizal trầm ngâm suy nghĩ vài phút rồi gật đầu.

“Thôi được rồi.” Cô nói. “Có những phụ nữ ở Kandara, cô biết đấy. Những cô gái Philippines, những cô gái Indonesia, những người giống như tôi. Bọn họ đã bị cưỡng hiếp. Bọn họ đã bị đánh đập. Bọn họ đã bị đối xử tàn tệ đến mức có lúc cố tự vẫn, cô hiểu chứ?”

Katya gật đầu.

“Mỗi khi như vậy, sẽ có ai đấy trở nên khôn ngoan. Bọn họ phát hiện việc lạm dụng đó xảy ra ở đâu và ghi hình lại. Sau đó bọn họ sử dụng những hình ảnh đó để buộc tay chủ nhà phải thả người phụ nữ đó ra - và phải trả một khoản tiền để cô ta sinh sống, nhờ vậy cô ta không phải lo lắng chuyện tiền bạc nữa.”

“Có phải cô đang nói rằng Sabrina là người tống tiền chủ nhà không?” Katya hỏi.

“Tôi không nói gì hết.” Rizal nói. Con trai cô bắt đầu cựa quậy. Đứa bé trở mình, và trượt đầu khỏi lòng mẹ. “Cô ấy rất thông minh trong chuyện tiền bạc. Và cô ấy quan tâm đến người khác hơn chính bản thân mình.”

“Còn người phụ nữ ở khu mua sắm đó thì sao?” Katya hỏi. “Cô ta đang nhận tiền từ việc này phải không?”

Rizal nghiêng đầu. “Tôi không biết người đó là ai. Nhưng đúng, Sabrina đang gặp gỡ những phụ nữ như vậy ở khu mua sắm, và bọn chúng đã biết việc đó.”

“Sabria có giữ những hình ảnh về những vụ hãm hiếp đó không?”

Rizal nhíu mắt nhìn cô. “Có các bản sao lưu.” Cô ta nói. “Phòng trường hợp có chuyện xảy ra với cô ấy.”

“Tôi cần xem những hình ảnh đó.” Katya nói. “Chúng có thể giúp chúng tôi biết kẻ nào đã bắt cóc Sabrina.”

Rizal cân nhắc một lúc lâu, rồi nói. “Cô có bút không? Hãy ghi lại con số này.” Katya lục trong túi xách tìm một chiếc bút rồi viết con số đó lên tay mình. “Đó là một địa chỉ IP.” Rizal nói. “Các cuốn băng được lưu giữ trên mạng. Đấy là mã khóa đăng nhập.” Katya vội vàng ghi lại những con số khác. “Cô hãy vào trang đó mà xem. Cô có thể tự mình thấy những cảnh tượng kinh khủng mà những kẻ đó đã từng làm.”

Nayir chưa từng bao giờ dành quá nhiều thời gian ngồi chết lặng. Sự thực là chuyện đó đã xảy ra trong phòng khách nhà Katya lại càng làm cho tình thế trở nên tồi tệ hơn. Nó gợi lại những kỷ niệm về lần gần nhất anh ở đấy, đợi gặp bố của Katya (cũng là lần đầu tiên anh gặp ông) để hỏi xin cưới cô. Sự giày vò hiện tại này cũng không kém thế chút nào. Nỗi sợ hãi đã vượt quá những rào cản của nó, bị nung nóng bởi những độc tố vô hình, sẵn sàng lây nhiễm sang mọi thứ.

Cuối cùng thì cửa cũng mở và Katya ngồi vào xe.

“Em đang băn khoăn liệu anh có thể đưa em đến một chỗ khác nửa không.” Cô lắc đầu vô vọng. “Em họ em vẫn chưa về.”

Nhịp điệu giao thông trên đường cao tốc khá dễ chịu. Hẳn là cô đã cảm thấy anh đang mệt mỏi khi phải làm tài xế cho mình bởi cô có vẻ lúng túng cả mười lăm phút rồi, hết cắn móng tay rồi lại cắn môi. Những người bạn hay cợt nhả của anh đã từng cảnh báo anh về điều này. Rằng kết hôn là cưõng ép mình làm nô lệ. Anh cho rằng mình đã ký tờ giấy đó là vì tình yêu và tình dục, nhưng đồng thời anh cũng ký kết với việc đưa đón, việc chờ đợi tại những hàng ăn trong các khu mua sắm, trong các phòng chờ bác sĩ, trong những hàng dài ở các nhà hàng khi không được phép ngồi. Anh ký kết với việc sẽ dành phần lớn thu nhập của mình cho việc ăn, ở, mặc, và làm hài lòng người phụ nữ anh đã cưới. Ở những quốc gia khác, gánh nặng tài chính đôi khi được chia sẻ. Ở những quốc gia khác, phụ nữ có thể lái xe đi đây đó. Nhưng ở đây, quả thực là anh phải làm tất cả vì vợ mình.

“Nayir.” Cô lên tiếng, giọng cô có phần đứt quãng. “Em không nghĩ việc này sẽ đi đến đâu cả.”

Anh khiến chính mình phải ngạc nhiên khi khéo léo chuyển sang làn đường tốc độ chậm và lái lên phần vai đường. Chỉ đến khi xe dừng hẳn anh mới cảm thấy run rẩy dưới sống lưng. Tất cả sức lực của cơ thể anh dao động theo những cú đánh nghiêng ngả đột ngột mà những kẻ yêu nhau có thể tung ra bằng một sự tàn bạo dịu đàng nhất.

Trong xe tối nhập nhoạng, nhưng anh vẫn có thể nhận ra cô đang lo lắng, nước mắt lưng tròng.

“Có chuyện gì sao em?” Anh khẽ hỏi.

“Tất cả những chuyện này em không thể kể với anh được vì em sợ anh sẽ phản đối.”

“Là những chuyện gì vậy?”

Những chuyện ở cơ quan.”

“Hãy nói anh nghe đi.”

Cô im lặng một lúc rất lâu.

Bỗng nhiên chuyện trở nên thật nhố nhăng. Họ sẽ chấm dứt chuyện này vì công việc của cô sao? Cô có thể nói gì với anh được nhỉ? Anh cảm thấy mình có thể tha thứ mọi điều ngoại trừ việc làm đổ vỡ đột ngột và không giải thích được kế hoạch của họ.

“Hãy cho anh biết đi.” Anh nhẹ nhàng nói. “Anh sẽ cố gắng hiểu. Bỏi vì em nói đúng. Chuyện này sẽ không đi đến đâu cả nếu chúng ta không thành thật với nhau.”

Cô gật gật đầu một cách miễn cưỡng và bắt đầu giải thích về những hành vi của mình tại nơi làm việc: lén lút đi loanh quanh, lấy trộm tài liệu, bí mật sao chép ảnh. Cô nói với anh về việc bước vào phòng họp khi những người đàn ông đều có mặt ở đó là một việc khó khăn đến mức nào nhưng cô vẫn ép mình phải can đảm để làm nhằm nắm được các thông tin. Cô kể lại cách mà cô trình bày giả thuyết của mình về tên giết người trong vụ Thiên sứ là kẻ làm việc trong thành phố này, và cô cho anh biết về khu vực người ta đã dựng lên trong phòng họp để dành cho cô và làm sao giờ đấy nó không còn nữa. Anh cố tập trung, nhưng tâm trí anh chỉ băn khoăn một điều: chuyện này sẽ xen vào hôn nhân của họ sao? Chuyện này ư?

Rồi cô kể đến Ibrahim Zahrani và người tình bí mật của ông và những nỗ lực của cô nhằm giúp ông tìm lại người phụ nữ đó.

“Em sẽ nói với anh.” Cô vội vàng nói khi nhận ra vẻ mặt sửng sốt của anh. Anh cố nối ráp câu chuyện và nhận ra rằng anh không thể. “Nhưng đó là một thông tin nguy hại. Và thực lòng mà nói, em không chắc mình cảm thấy thế nào về nó nữa. Em biết đó là điều sai trái. Những gì ông ấy đã làm là vô cùng sai trái. Nhưng người phụ nữ đó đang mất tích và ông ấy cần sự giúp đỡ của một phụ nữ để tìm cô ấy, mà bọn em làm việc cùng nhau. Vậy nên ông ấy tìm đến sự giúp đỡ của em.”

Sau đó cô giải thích những chuyện còn lại - rằng ông ấy đã bị buộc tội ngoại tình và hiện giờ đang bị quản thúc chặt chẽ tại nhà mà không được phép sử dụng điện thoại di động. Rằng cô đã đến nhà giam đó để tìm hiểu về những bí mật của Sabria và phát hiện ra có việc tống tiền.

Anh biết rằng mình rất buồn. Chuyện thật đáng buồn. Cô đã giấu giếm mọi chuyện với anh và hành xử không hề đúng mực. Nhưng điều duy nhất anh thực sự có thể cảm thấy trong giây phút đó là sự tức giận điên cuồng khi mọi thứ họ cố gắng gây dựng, toàn bộ công trình tinh tế đó, có thể sẽ đổ võ tan tành chỉ bởi sự đồi bại của một kẻ hoàn toàn xa lạ. Anh thấy buồn khi nghĩ đến việc cô đã giữ kín những chuyện này, nhưng còn buồn hơn khi nhận ra cô đã không tin tưởng anh. Rằng cô đã che giấu mọi hành động của mình ở nơi làm việc. Rằng cô sợ sự phán xét của anh.

Lức này cô đang nhìn anh.


“Anh mừng vì em đã cho anh biết.” Anh nói. “Anh không muốn em làm việc bí mật với một kẻ ngoại tình. Nhưng một người phụ nữ đã mất tích và em muốn giúp cô ta. Em thật can đảm.”

“Vâng, em muốn giúp.” Cô nói. “Em còn muốn mình có thể giúp nữa kia.”

Họ im lặng một lúc lâu. Cô đang nói rằng: em muốn mình có thể làm những việc này - nói chuyện với người lạ mặt, giữ bí mật cho một kẻ ngoại tình và xông vào nhà giam. Em không muốn anh đánh giá em thấp đi vì những việc làm đó. Anh không biết phải nói gì nữa.

Cả hai đều đang sốc. Không có gì để nói thêm nữa, nhưng sắp đến lúc sẽ không thích hợp để lộ ra những điều không được tính trước, nên anh lái xe trở lại con đường.

Khói thuốc đày đặc trong căn hộ đến mức mắt Saffanah đỏ lên. Để tránh tình trạng đó, Ibrahim di chuyển cái công việc tự hủy hoại chính mình ra ngoài ban công.

Chiều hôm đó, gia đình Jamila đã quyết định sẽ nhanh chóng khởi tố vụ án. Ông sẽ bị xét xử vì tội ngoại tình. Ông sẽ bị đình chỉ công tác trong ngành cảnh sát trong khi chờ đợi điều tra về các hành vi của mình. Bọn họ đã sỉ nhục ông, giờ bọn họ lại sắp sửa chặt đầu ông nữa. Và vì cái gì? Vì kích dục tố của ông, vì ham muốn của ông, vì khứu giác của ông. Vì cái cách mà trái tim ông đập hối hả trong lồng ngực khi Sabria bước vào phòng. Tất cả những năm tháng ấy ông đã âm thầm khao khát cô, tất cả những năm tháng ấy ông đã tin rằng mình không bao giờ có cơ hội, rằng ông đã ván đóng thuyền với Jamila và không còn cách nào khác. Cho đến cái ngày trước khi Sabria rời khỏi Đội Điệp vụ, khi ông dám lấy hết can đảm để hỏi cô, Cô có muốn đi dạo không? Chỉ đến quầy hàng đó thôi. Mình uống Pepsi nhé. Và cô đã đồng ý.

Ông mong Zaki sẽ về nhà. Không ai biết liệu sự vắng mặt của cậu là vì Saffanah hay vì phát hiện ra những gì bố mình đã làm. Ibrahim ngờ rằng đó là nguyên nhân thứ hai. Ông cảm thấy cần phải tự mình giải thích, và vì một lý do nào đó ông muốn giải thích cho Zaki nhiều hơn bất cứ ai khác. Hamida đang ở tầng trên đối phó với Jamila và anh trai bà ta, nhưng bà cũng không thể ngăn việc bọn họ gọi luật sư đến.

Ông không thể tin được họ sẽ làm vậy. Bọn họ thực sự sẽ đưa ông ra tòa. Chắc chắn Jamila đang sống trong mộng tưởng rằng điều đó sẽ xoa dịu cơn giận của bà ta. Cuối cùng thì bà ta sẽ rũ bỏ được nó. Nhưng với sự xúi giục của anh trai mình, thì đó không còn chỉ là những cảm nhận của bà ta nữa. Đó là danh dự của anh trai bà ta. Còn bọn trẻ thì sao? Chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào tới chúng? Ông sợ rằng cuối cùng bọn họ sẽ đổ tội cho ông. Giờ thì tảng băng của cuộc hôn nhân của họ đã tan chảy, sự đối lập giả tạo sẽ tràn xuống núi, thuần túy và lạnh lùng, gầm lên với sức mạnh chết người.

Ông vẫn ở ngoài ban công khi chiếc Land Rover dừng lại trước tòa nhà, rồi Katya và chồng cô bước ra khỏi xe. Ông huýt gió và cả hai ngước lên nhìn. Ông ra hiệu cho họ đứng đó trong khi ông trở vào trong, tìm mảnh giấy và viết vội lời nhắn rồi ném nó xuống phía họ. Cô bắt lấy mẩu giấy và đọc.

* * *

Nayir tự hỏi tại sao lúc này cô lại kể mọi chuyện với anh.

Ngay trước khi họ dừng xe trên con phố nhà Ibrahim, cô đã nói. “Em cần anh chuyển thông tin về vụ tống tiền này tới Ibrahim. Mọi người ờ đồn đều nói rằng ông ấy đang bị giữ trong phòng mà không được sử dụng điện thoại. Điều đó với em có vẻ hơi cực đoan, nhưng em không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Em cũng không biết gia đình ông ấy bị cô lập đến mức nào. Em cho là không, nhưng ai mà biết được chứ. Mọi việc sẽ càng thêm khó xử nếu một phụ nữ xuất hiện mà không có ai hộ tống. Và hiển nhiên là em không thể nói với gia đình ông ấy những gì mà em đang biết.” Cô ngập ngừng nhìn anh. “Em cần anh giúp đỡ.”

Cần. Nayir cảm thấy sức nặng của từ đó. Cô cần anh. Cô sẽ còn cần anh trong một thời gian nữa. Và lúc này đây, ngay sau cú sốc về câu chuyện trong ô-tô, anh không chắc mình có còn sẵn sàng giúp cô không.

Lời nhắn mà Ibrahim đã ném xuống từ ban công viết rằng Hãy nói với anh trai tôi rằng tôi cần ra ngoài một lát. Anh ấy sống ở nhà kế bên. Vì vậy họ gõ cửa nhà Omar và tự giới thiệu rồi giải thích rằng họ đến đây vì nhiệm vụ. Họ không nói nhiệm vụ đó là gì, và Omar cũng không muốn biết. Katya chỉ đưa cho Omar xem lời nhắn và nói. “Em trai của ông muốn có một lúc riêng tư, nếu có thể được.”

Omar hộ tống họ trở lại nhà Ibrahim và dẫn họ lên tầng thượng. Họ đợi ở cầu thang. Omar trở xuống tầng dưới. Họ nghe tiếng ông thuyết phục những cảnh vệ để Ibrahim được lên tầng thượng ngồi. Chỉ khoảng một giờ thôi. Ông cần chút không khí. Ngay đến tù nhân còn được ra ngoài trời mỗi ngày một lần nữa là.

Sau một hồi tranh luận, gọi điện và thói quan liêu tẻ ngắt, Ibrahim xuất hiện ở chỗ rẽ lên cầu thang cùng một phụ nữ trẻ bên cạnh. Cô ta hoàn toàn che kín mặt.

“Đây là con dâu của tôi, Saffanah.” Ông nói. “Con bé cũng cần chút khí trời.”

Khi mở cửa tầng thượng, bọn họ choáng ngợp bởi sự ồn ào của ba mươi đứa trẻ - cháu của ông, anh em họ của chúng và những anh em họ hàng xa. Bố mẹ chúng đang ở dưới nhà an ủi vợ ông và quyết định số phận của ông. Bọn trẻ chỉ thoáng nhận thấy sự có mặt của họ. Các cậu bé đang hăng hái đá bóng; còn các cô bé mải chơi nhảy dây, hò hét, hay túm tụm trong những góc bí mật.

Đám người lớn ngồi xuống tấm thảm bên bức tường phía nam. Những chiếc đệm ngồi và một bộ ấm trà cáu bẩn cùng những chiếc gạt tàn xếp chồng lên bên cạnh chiếc điếu ống nguội lạnh, Ibrahim ngồi dựa lưng vào tường. Nayir và Katya ngồi đối diện với ông. Saffanah quỳ gối nhấc bộ ấm trà lên, rồi mang nó xuống nhà.

Đám trẻ không tò mò về Ibrahim, nhưng chúng để ý đến những vị khách của ông. Ngay từ phút giây Nayir và Katya ngồi xuống, đám con gái đã bắt đầu lén lại gần hơn. Ban đầu chỉ có bốn đứa. Ibrahim bảo đứa nhỏ nhất ngồi lên lòng mình. Những đứa cháu gái khác của ông thì ngồi bên cạnh, đứa hai tuổi, ba tuổi, và bốn tuổi, đều ngước nhìn Nayir chăm chú. Ibrahim giải thích rằng mẹ chúng - cô con gái Parrah của ông - đã ở đây vài tuần nay rồi. Saffanah trở lại với chiếc điếu ống đã được châm, và Ibrahim nhận nó với vẻ biết ơn. Rồi cô ta lại trở xuống nhà.

Nayir chăm chú nhìn Ibrahim. Dường như không thể nào có chuyện một người đàn ông rộng rãi như vậy - một gia đình lớn đông vui, với tất cả những đứa cháu tuyệt vời này, niềm vui thú của cảnh tượng này - lại có thể quay lưng lại với và dan díu với một phụ nữ cùng làm việc. Đúng vậy, có lẽ cuộc hôn nhân đó đã trở nên tồi tệ và ông ấy đã ngã lòng vì một vẻ đẹp trẻ trung hơn. Nhưng điều đó có đáng để phạm phải lỗi tày đình này - cũng là một trong những tội nghiêm trọng nhất hay không? Nayir cho rằng nó có thể là do sự ích kỷ, một sự bất mãn xuẩn ngốc với tất cả những gì ông đã có ở đây, chứ không có chút gì là tàn nhẫn. Và ở Ibrahim, anh chưa hề nhận thấy sự ngu ngốc hay ích kỷ, chỉ là nỗi tuyệt vọng đầy bi kịch mà thôi.

Saffanah trở lại mang theo trà cho người lớn và bánh quy cho các cô bé. Katya có vẻ không thoải mái. Cô muốn nói chuyện với Ibrahim nhưng không thể ép mình nói bất cứ điều gì quan trọng trước mặt lũ trẻ được. Trong khi cô cố gắng để có một cuộc hội thoại ngắn gọn, Nayir nhìn ngắm lũ trẻ chơi đùa. Không phải lúc nào anh cũng có thể ngồi ở đâu đó và chăm chú quan sát trẻ con mà không thấy rùng mình hay cảm thấy không đứng đắn, nhưng gần đây chúng luôn xuất hiện trong tất cả những suy nghĩ của anh. Anh thấy chúng ở khắp mọi nơi, từng đám chạy đua qua các cửa hàng rau quả, cắm trại trên đường Corniche, chen nhau trong những chiếc xe tải nhỏ, và la hét ở các hội chợ. Có cảm giác như Chúa đã vời anh đến thế giới này, và nói rằng: Đây là thứ mà con sẽ có.

Ibrahim bắt đầu hút thuốc. Các cháu của ông luồn lách xung quanh, không chịu ngồi yên, và một cô bé đã sà vào chỗ Nayir. Những đứa khác làm theo. Làn khói từ chiếc điếu ống bay quẩn quanh gương mặt chúng. Có hai cô bé ngồi trên hai đầu gối của Nayir, một đứa đang ôm con búp bê Barbie, đứa còn lại cầm một chiếc điện thoại di động bằng nhựa cọ vào đế dép của Nayir một cách dò xét, để xem anh có phản ứng gì không. Cuối cùng, một cô bé đã lấy hết can đảm trượt vào lòng anh. Ibrahim chau mày nhìn đứa bé, và nó lấy hai tay che mặt lại. Sau đó nó ngước nhìn Nayir, nhận thấy anh vẫn bình thường nên lại ngồi im. Lúc đầu anh có vẻ e ngại khi chạm vào đứa bé, nhưng đến khi nó sà vào vòng tay anh, thì anh không còn lựa chọn nào khác.

“Bố chúng đang ở Dhahran.” Ibrahim nói. Nayir hiểu ông có ý nói rằng: chúng thiếu sự vỗ về của một người đàn ông.

Bầu trời phủ bóng tối nhập nhoạng, trong khi phía dưới nó cả thành phố bắt đầu lên đèn. Khi chung quanh trở nên tối xẩm và than trong chiếc ống điếu đã tàn, đám trẻ trở nên mỏi mệt và, cuối cùng cũng nghe theo lời mẹ chúng, khi bọn họ cứ chốc lát lại lên gác, rồi đứng ngoài cửa tầng thượng gọi vào: vào nhà đi con, đến giờ về rồi. Bọn trẻ vô tâm tính lờ mẹ chúng đi, vì biết rằng mẹ chúng sẽ không ra ngoài đó bởi Nayir đang ở đấy (tuy là qua nét mặt lúng túng của Ibrahim, Nayir ngờ rằng bọn họ đang muốn tránh mặt ông nữa).

Các cô bé xuống nhà trước. Chúng trượt khỏi lòng Nayir, chào tạm biệt và gật đầu khi ông của chúng dặn dò phải nghe lời mẹ. Đám con trai thì phải giục giã nhiều hơn mới chịu đi. Cuối cùng, tầng thượng đã vắng người. Ibrahim đặt chiếc ống hút sang một bên rồi nói. “Dù là chuyện gì đã buộc cô phải đến đấy đi nữa, cô hãy cứ nói với tôi.”

Katya liếc nhìn Saffanah.

“Con bé không sao đâu.” Ibrahim nói. “Tôi hiểu đấy không phải là tin tốt lành, nếu không cô đã nói từ nãy rồi.”

“Không phải tin gì khủng khiếp đâu.” Katya nói. Cô giải thích về những gì mình đã khám phá được tại nhà giam phụ nữ đó. Ibrahim, con người mà khi ấy dường như đã cam chịu sự thất bại, bỗng ngồi thẳng lên chăm chú lắng nghe.

“Cô đã vào trang web và xem các đoạn băng đó chưa?”

“Rồi ạ.” Cô vừa nói vừa liếc nhìn Nayir. Khi ở trong xe cô đã không kể chi tiết lắm về những đoạn băng này, và giờ thì cô có vẻ ngượng ngùng, qua đó anh có thể hiểu rằng chúng rất tục tĩu. “Vấn đề là,” cô nói tiếp, “tôi không nhận ra bất cứ gã đàn ông nào trong đó cả.”

“Tôi cần xem chúng.”

Cô lấy điện thoại di động của mình ra. Chiếc điện thoại có màn hình cảm ứng và cô loay hoay với nó một lúc trước khi trao nó lại cho Ibrahim. Ông ngồi dậy, ngay lập tức lần tìm chiếc kính nhưng nó không ở trong túi nên ông đã giữ chiếc điện thoại ở xa xa rồi nheo mắt nhìn.

Những tiếng gào thét kinh hoàng phát ra từ chiếc loa nhỏ xíu. Katya nghiêng người để giảm âm lượng. Ibrahim hầu như không để ý đến việc đó. Ông còn đang chăm chú nhìn vào màn hình. Nayir không thể không liếc nhìn màn hình, nhưng ở góc đó khiến anh rất khó thấy được gì, và dù sao đi nữa thì tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là việc Katya đã xem những hình ảnh ấy. Katya đã thấy một phụ nữ bị hãm hiếp bởi một gã lạ mặt. Lúc đó anh nhận ra rằng đấy chính là sự thực phũ phàng về công việc của cô.

Ibrahim đặt chiếc điện thoại trên lòng mình. Saffanah, người nãy giờ ngồi trong góc để không ai phải lôi kéo cô vào câu chuyện, giờ lại đang chăm chú nhìn Ibrahim qua cái khe hẹp bé xíu trên chiếc khăn trùm đầu của mình.

“Ông có nhận ra bất cứ gã nào không?” Katya hỏi.

“Có.” Ibrahim nói. Đôi tay ông run rẩy. Ông có vẻ sửng sốt một cách cay nghiệt. “Có, tôi có nhận ra.”