“ Uy… Vũ”
Tiếng “uy vũ” vang lên cực kỳ oai nghiêm khiến “phạm nhân” đang ngất ngây buồn ngủ, quỳ trước đại đường, tỉnh táo lại vài phần. Đại đường tối om đột nhiên tĩnh lặng như tờ.
“Ngọc Phiến Nhi, mười năm tuổi, khi còn sống dịu dàng, xinh đẹp, lương thiện, bao dung” Diêm Vương mặt đen, râu ria uy dũng, cầm trong tay quyển sổ sinh tử, vừa lắc lư chiếc đầu vừa đọc.
“Sai rồi, nàng ta dù vô cùng xinh đẹp, nhưng chẳng hề dịu dàng, lương thiện chút nào! Lần trước, nàng ta đã đánh một nha hoàn mắc lỗi nhỏ, đến mức ba tháng sau nha hoàn đó không thể xuống giường.” Bỗng một giọng nói lười nhác vọng lên từ phía dưới đại đường, cắt ngang lời của Diêm Vương lão gia. Người cắt lời đó là một vị thiếu niên tuổi vẫn còn trẻ, giọng nói dõng dạc, đôi mắt trong sáng đến mức khiến người ta kinh ngạc.
“Láo xược! Bản vương đang nói chuyện, sao có thể đến lượt ngươi lên tiếng chứ? Phán quan, mau dùng gương Âm Dương chiếu xem, tại sao Ngọc tiểu thư lại chết?” Diêm Vương đập mạnh tay lên bàn, mặt đen sậm lại, lớn tiếng ra lệnh.
“Dạ, Đại vương! Tiểu thư Ngọc Phiến Nhi bị một tên trộm giết chết… Tối qua một tên trộm lẻn vào phòng của tiểu thư Ngọc Phiến Nhi làm bậy. Ai ngờ, bị tiểu thư phát hiện. Sau đó, hai người lao vào giằng co, cuối cùng xông tới bóp cổ đối phương, rồi cùng nhau mất mạng.” Phán quan nheo mắt nhìn cảnh tượng diễn ra trong gương Âm Dương đưa lời tường thuật.
“Cùng nhau mất mạng? Giữa thanh thiên bạch nhật, không thể ngờ tên trộm kia lại dám làm chuyện như vậy!” Diêm Vương vô cùng phẫn nộ, lại đập mạnh xuống chiếc bàn gỗ đáng thương.
“Cái gì mà giữa thanh thiên bạch nhật, rõ ràng là lúc đêm tối mịt mờ…” Vị thiếu niên kia ngáp ngắn ngáp dài, vẻ mặt bất cần, lớn tiếng cất giọng đính chính.
“Im lặng! Im lặng! Ai cho phép ngươi nói chen vào? Vậy rốt cuộc tên trộm đáng ghét vạn phần kia đâu? Sao còn chưa áp giải hắn lên đại đường?” Diêm Vương lại đập bàn, nghiêm nghị tra hỏi.
“Đại vương, chính là tên tiểu tử thối đứng giữa đại đường kia đó. Nghe Hắc Bạch Vô Thường nói, hắn mới đến phủ chưa được hai ngày, chúng quỷ đã bắt đầu bị mất đồ. Ngay cả đại nhân Đầu Trâu cũng bị tên tiểu tử thối này trộm mất cặp sừng, bây giờ trông đại nhân Đầu Trâu chẳng khác nào một chú bò sữa… Trong thời gian tên tiểu tử này bị giam trong ngục, hắn thậm chí còn tụ tập chúng quỷ cùng nhau cá cược, cờ bạc. Ngài xem mấy tiểu quỷ trông ngục đều thua tiền hắn cả. Còn nữa, hôm nay vừa mới mở cửa hắn đã tự ý chạy vào bên trong, đang thăm quan địa phủ, thì bị chúng tiểu nhân bắt tới nơi này…”
“Ây da, cái tên kia, nhìn rõ rồi hãy kêu than! Cái gì mà tiểu tử này tiểu tử kia chứ, ta cũng đâu phải đàn ông!” Tên trộm nghe có người cáo trạng tội danh của mình, tức giận đùng đùng, dữ dằn trợn mắt. Lại còn nói Ngọc Phiến Nhi là người dịu dàng, lương thiện. Hẳn là vào dịp lễ Tết, Ngọc phủ đều cúng lễ địa phủ đầy đủ, đám Diêm Vương, Phán quan này ăn no nê đồ cúng của người ta nên giờ đành phải đưa lời giúp đỡ. Đã vậy, họ còn dám nói thêm biết bao lời tốt đẹp cho Ngọc Phiến Nhi. Thực ra có ai mà không biết, vị Ngọc tiểu thư này tuy rằng bề ngoài quốc sắc thiên hương thế nhưng bản chất lại xấu xa vô cùng. Ỷ thế là thiên kim tiểu thư của Thừa tướng Ngọc Tiến Hiền, nàng ta chẳng những hay đánh mắng, sỉ nhục người hầu hạ, còn thường xuyên ức hiếp những người nghèo khổ, yếu thế. Lần này coi như xui xẻo đang trộm đồ thì bị nàng ta bắt gặp, không ngờ, nàng ta lại định bóp chết nàng! Còn nàng vì phòng vệ chính đáng nên mới bóp cổ lại. Ai ngờ, kết quả, cả hai người cùng bỏ mạng xuống hoàng tuyền …
“Phán quan, mau nghĩ xem phải xử lí thế nào?” Diêm Vương đen mặt quát lớn.
“Hầy … theo lí mà nói, hai người đều chưa hưởng hết dương thọ, chi bằng …cho họ hoàn dương?” Phán quan thận trọng đưa lời kiến nghị.
“Bồi thẩm đoàn, các ngươi thấy sao?” Diêm Vương lại nhìn về phía những người đang có mặt, cất giọng hỏi.
“Ngọc tiểu thư tài mạo song toàn, tuổi còn trẻ vậy mà đã chết, thật đúng là đáng tiếc!”
“Đúng thế, ta thấy trong việc này nhất định có hiểu lầm. Tất cả đều là lỗi của tên trộm đáng ghét kia, thật đúng là…”
Nàng biết ngay là bọn họ sẽ nói như vậy mà. Kẻ trộm cười nhạt trong lòng, trợn mắt nhìn đối phương đầy sát khí.
“Vậy thì cứ làm như vậy đi! Ngọc tiểu thư hàm oan mà chết, dương thọ chưa tận, theo lí phải hoàn dương. Người đâu, hãy ban cho Ngọc tiểu thư một lệnh bài hoàn dương, rồi tiễn tiểu thư lên trần thế!” Diêm Vương đưa bút uốn lượn, coi như là đã xử xong một vụ.
Nhân gian hắc ám, thật không ngờ, địa phủ lại càng đen tối hơn! Một người như Ngọc Phiến Nhi mà cũng có thể coi là dương thọ chưa tận? Lại còn đưa nàng ta quay lại dương gian để tiếp tục hãm hại người khác? Vậy tại sao một người lòng dạ bồ tát như nàng lại không được thăng thiên thành Phật? Tên trộm càng nghĩ lại càng không phục, thế nhưng không thể trút giận lên đầu Diêm Vương đành không ngừng lặng lẽ chửi rủa trong lòng.
“Dưới kia là kẻ nào? Mau báo tên họ.” Cuối cùng cũng đến lượt nàng, kẻ trộm liền nâng cao tinh thần chiến đấu.
“Quyển sổ sinh tử trong tay ngài dùng làm gì chứ? Chẳng lẽ ngài không biết đọc?”
“Ngươi … Ngươi … Ngươi! Cái tên tiện dân đáng chết này! Phán quan, mau tra xem ả ta tên gì?” Diêm Vương cực kỳ tức giận, không ngờ trên đời này có kẻ dám ăn nói với ngài như vậy.
“Cái gì mà đáng chết chứ? Ta rõ ràng đã chết rồi còn gì…” Tên trộm bất mãn lên tiếng cãi lại một câu.
“Hồi bẩm Đại vương, ả ta có rất nhiều tên. Ba tuổi phụ thân qua đời, bốn tuổi mẫu thân cũng ra đi. Vì vậy, người trong thôn đều gọi ả ta là “sao chổi”. Đến năm sáu tuổi, ả ta đi khắp nơi xin ăn để sống qua ngày, lâu dần bị người ta gọi là “nhóc con ăn mày”, rồi “ăn mày thối tha”. Từ năm bảy tuổi, ả ta bắt đầu đi ăn trộm, nên bị gọi là “tiểu tặc vô liêm sỉ”. Vào năm tám tuổi, vì một lão ăn mày bị bệnh, ả ta đi ăn trộm thuốc bị đánh tới mức toàn thân bị thương rất nặng, cái tên “tên tiểu tặc đê tiện” cũng vì thế mà ra đời. Vào năm mười hai tuổi, ả ta thu nhận một đám nhóc con ăn mày khác, sau đó tự xưng là “lão đại”. Mười năm tuổi, trong lúc trộm đồ bị tiểu thư nhà họ Ngọc bóp cổ đến chết, sau khi chết được ngài ban cho cái tên là “tên tiện dân đáng chết”…”
“Diêm Vương, Phiến Nhi tiểu thư mười lăm tuổi dương thọ chưa tận được hoàn dương, vậy phải chăng ta cũng như vậy? Ta chỉ mới mười lăm, lại đúng vào độ tuổi tươi đẹp nhất của con người, ta thấy chi bằng…” Kẻ trộm bắt đầu liên tha liên thiên không ngừng xin xỏ cho bản thân, khiến Diêm Vương thấy nhức đầu đến độ phải đưa hai tay lên bịt chặt tai lại.
“Im lặng! Im lặng! Bồi thẩm đoàn, ý kiến của các ngươi thế nào?”
“Tên trộm này tác oai tác quái, đã ăn trộm không biết bao nhiêu thứ trên đời. Thế nên, ả ta phải bị đầu thai thành súc sinh.”
“Đúng thế, biến ả ta thành heo đi!”
“Biến thành chó cũng được!”
“Hoặc là biến thành chuột vậy, ai gặp cũng đánh…”
Sau cùng, tất cả mọi người đều thống nhất với ý kiến, để cho nàng luân hồi chuyển kiếp, đầu thai thành một quái thai thân heo, mũi trâu, tai thỏ, râu chuột. Tên trộm nhíu chặt đôi mày nghe phán quyết mà Diêm Vương lão gia dành cho mình, chẳng hề nói lại một câu. Khẽ vuốt chiếc mũi xinh, nàng loạng choạng đi theo mấy tiểu quỷ lui ra ngoài.
Diêm Vương thở dài một tiếng, sau đó tiếp tục thẩm vấn người khác. Thế nhưng không lâu sau, ngài thấy Đầu Trâu Mặt Ngựa cùng Hắc Bạch Vô Thường vừa khóc vừa chạy vào.
“Không… không, không… không hay rồi!”
“Có chuyện gì mà các ngươi hoang mang thế?”
“Tên… tên trộm đó không biết từ lúc nào đã tráo đổi được lệnh bài của Ngọc tiểu thư, bây giờ… bây giờ ả ta đã hoàn dương trở về phủ họ Ngọc rồi.”
“Hả? Vậy còn tiểu thư nhà họ Ngọc đâu?” Lệnh bài một khi đã phát ra rồi thì không cách nào thu lại, Diêm Vương hoảng hốt nhảy bật khỏi ghế.
“Ngọc tiểu thư đã cầm theo lệnh bài hoán đổi, đầu thai thành quái vật rồi. Diêm Vương, ây da! Diêm Vương, ngài mau tỉnh lại đi, thần vẫn còn chưa nói hết mà, tên trộm đó không chỉ đổi lệnh bài mà còn ăn trộm cả chiếc gương Âm Dương của Phán quan đi mất… Diêm Vương, vào lúc này, ngài không thể ngất đi được.”
Mắt thấy Diêm Vương lão gia ngất lịm đi, Đầu Trâu vội vã tát mạnh vào mặt ngài. Diêm Vương thét lên một tiếng rồi mới tỉnh lại, ngồi ngây tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng ngài gầm lên: “Tên khốn kiếp đáng chết kia, ăn trộm mà dám động tới cả bản vương sao? Có… có… có bản… bản lĩnh thì ngươi đừng có chết. Ngươi chết đi, mà lại rơi vào tay bản vương thì… hừm hừm!”