Trong vườn nhiều loại hoa đua sắc, sống lâu thành lão làng.
Tiểu Quả đỡ tay Phong Phân đi từ từ trên đường mòn lót đá, tâm tình không thể tốt được.
“Vương phi, nếu không chúng ta đến đình bên kia ngồi nghỉ một lát nhé?”
Phong Phân nhìn đình nghỉ mát cách đó không xa: “Kêu người trở về mang cho ta vài cuốn sách đọc giết thời gian.”
Tiểu Quả quay đầu phân phó thị nữ Vương phủ theo sau, sau đó đỡ chủ tử tới đình nghỉ mát.
Vào trong đình, Phong Phân liền ngồi vào nệm gấm trên băng đá, nhàm chán nhìn mấy bụi Cúc Hoa vàng rực rỡ bên ngoài.
“Vương phi, trà sâm.”
Phong Phân nhận trà sâm Tiểu Quả đưa tới, khẽ thở dài, hỏi: “Tiểu Quả, ngươi nói ta giống con chim bị nhốt trong lồng hay không?”
Tiểu Quả trừng mắt nhìn, không dám nói tiếp.
Phong Phân cũng không thật sự trông cậy Tiểu Quả trả lời mình, nàng uống một hớp trà, nói: “Ta cũng chỉ mang thai mà thôi, tên kia lại làm cho Vương phủ như lâm phải đại địch, hôm nay ta đi đường nhiều thêm một bước cũng không được.”
“Nào có khoa trương như vậy.” Tiểu Quả bật cười.
Phong Phân hừ nhẹ, tay chỉ bên cạnh: “Vậy những thị vệ và tỳ nữ này là chuyện gì xảy ra?” Quả thật có thể nói ba bước một đồi, năm bước một trạm.
Tiểu Quả cười mỉa: “Vương phủ chứ sao.”
Phong Phân lắc đầu, người nào đó lúc ở đây dính lấy nàng một tấc cũng không rời, nếu không có hắn liền phái người canh giữ xung quanh nàng, ngay cả con ruồi cũng không lọt.
“Vương phi, Vương Gia đã trở về.”
Nghe được lời Tiểu Quả, Phong Phân nhìn theo mắt nàng, quả nhiên thấy Vương gia nào đó đang bước nhanh về phía mình.
Nàng chau mày lại nghiêng mặt qua một bên.
Đến gần đình nghỉ mát, Long An Khác vung tay lên, những hạ nhân không có nhiệm vụ lặng lẽ lui xuống.
“Người nào chọc Phân Nhi mất hứng, sao lại có bộ dạng này.”
Long An Khác vừa vào đình liền ôm người đến ngực mình, sau đó ngồi xuống chỗ băng đá nàng ngồi lúc đầu, lúc này mới nhìn sang Tiểu Quả đứng một bên hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tiểu Quả vội vàng lắc đầu.
Long An Khác nhéo cằm Phong Phân, để cho nàng đối mặt với mình: “Nói với Bổn vương một chút, đây là vì sao?”
Phong Phân đơn giản nói cho hắn biết: “Mất hứng.”
Long An Khác gật đầu: “Đã nhìn ra, tại sao mất hứng?”
Nàng lại không quan tâm đến hắn.
“Rốt cuộc người nào trên chọc Vương phi của ta mất hứng, nói ra Bổn vương thay nàng trừng trị hắn.”
Phong Phân đẩy tay hắn ra, vuốt cằm mình, cau mày nói: “Vậy trước tiên chàng tự trừng trị mình đi rồi nói.”
“Là Bổn vương?” Hiển nhiên Long An Khác thật bất ngờ.
“Ừ.” Nàng hời hợt đáp.
“Làm sao có thể?” Hắn nhíu mày: “Bổn vương sợ nàng mất hứng nhất, làm sao Bổn vương biết rõ mà còn phạm phải?”
Phong Phân hít một hơi, nói: “Vương gia, nếu như chàng còn nhớ rõ ta là phụ nữ có thai, cũng không khiến ta ở dưới bầy không khí khẩn trương.”
Long An khác giật mình.
Nàng nói tiếp: “Ta hiểu rõ ba tháng đầu phải cẩn thận, nhưng mà, thân thể của ta không có vấn đề, hơn nữa ta cũng không phải không biết nặng nhẹ, Ký Vương phủ cũng không phải là đầm rồng hang hổ, chàng không cảm thấy mình quá khẩn trương sao?”
Long An Khác im lặng một lát, sau đó thở dài, ôm người trong ngực, nhẹ giọng nói: “Bổn vương sợ nhất nàng nghiêm túc nói chuyện với ta như vậy.”
Phong phân nhướng mày.
“Bổn vương biết, không canh chừng như vậy nữa.” Cuối cùng hắn vẫn thỏa hiệp.
Dưới tình huống bình thường Vương phi của mình sẽ theo hắn, nhưng một khi chạm đến điểm mấu chốt (ranh giới), nàng sẽ bộc phát, Long An Khác thừa nhận thật ra hắn sợ nhất là bộ dáng này của nàng, khiến hắn cảm thấy chỉ cần sơ ý một chút, thì từ nay về sau nàng sẽ bỏ hắn mà đi. Nhạc phụ từng nói, không được thì để cho nàng sống thật tốt, hắn vẫn cảm thấy Phong Nhi rất nóng lòng quăng hắn qua một bên để tự mình sống tốt.
Làm sao lại có thể như vậy được.
Hắn tuyệt đối không cho phép!
“Ta mệt rồi, về phòng trước.”
“Bổn vương ôm nàng trở về.”
Phong Phân nhắm mắt tựa vào trong ngực hắn, nói: “Nghe nói chàng có thôn trang ngoài thành.”
“Muốn đến thôn trang tĩnh dưỡng?”
“Ừm.”
Long An Khác định đồng ý theo bản năng, nhưng lời nói ra đến miệng chỉ đành nuốt xuống: “Đợi trong phủ không thoải mái sao?”
“Ngay cả cửa phòng chàng còn không muốn cho ta ra, chàng cảm thấy ta sẽ thoải mái không?” Phong Phân không trả lời mà hỏi lại.
“Nàng cần gì phải nhìn những người không liên quan bên ngoài kia, chỉ nhìn Bổn vương là đủ rồi.”
Phong phân không nói.
Ở phía sau Tiểu Quả cười trộm, sức ghen của Vương gia lớn nhất, có lúc thật giống như Vương phi nói, cố tình gây sự.
“Long An Khác.” Phong Phân đưa tay xoa trán: “Chàng chuẩn bị để cho cả đời này của ta vây ở trong này sao?”
“Phân Nhi…..”
“Ra cửa mang mũ che mặt, không để người khác nhìn thấy mặt của ta thì cũng thôi đi, hiện tại ngay cả ta nhìn người khác cũng không thể được rồi sao? Có phải chàng định đổi thị vệ trong phủ thành thái giám hay không?” Lời này vừa nói ra, khiến cho đám thị vệ trong tối ngoài sáng run sợ.
Suy tưởng thật đáng sợ!
Khóe miệng Long An Khác co quắp: “Bổn vương nào có ngang ngạnh như vậy.”
“Vậy hãy để cho ta ra ngoài, nếu đợi tiếp trong Ký vương phủ, tâm tình của ta cũng sẽ không tốt, chàng nên biết ta là phụ nữ có thai.” Cuối cùng nàng nhắc nhở hắn.
“Được rồi.”
“Chàng đồng ý miễn cưỡng như vậy là như thế nào?”
“Không có, Phân Nhi muốn ra ngoài giải sầu, làm sao Bổn vương có thể không cho, huống chi bây giờ nàng còn đang mang nhi tử của chúng ta, khẳng định không thể khiến nàng không vui.”
Phong Phân ngẩng đầu nhìn hắn: “Chàng còn nhớ rõ chuyện đã đáp ứng ta chứ?”
“Hả?”
“Nếu như thai này là nữ nhi…..”
“Nhớ, nhớ.”
Khi nói chuyện, vợ chồng hai người đã trở lại phòng ngủ.
Cho lui tất cả thị nữ, Long An Khác ôm thê tử ngồi trên giường, đôi tay không đàng hoàng chạy loạn trên người nàng, ngậm vành tai nàng nói: “Phân Nhi nên vì Bổn vương sinh thêm mấy hài nhi.”
Phong Phân muốn tách ra, lại không có kết quả, trong chốc lát, hai người trần trụi lăn trên giường.
Phong Phân chống tay ngọc trước ngực hắn, thở hổn hển, nói: “Không được, ta có thai…..”
Tay Long An Khác đã sớm dò vào trong mật huyệt của nàng, khàn giọng nói: “Qua ba tháng, ta đã hỏi thái y.”
“Không được…..” Nàng sợ hắn lỡ làm bị thương hài nhi trong bụng.
“Bổn vương sẽ cẩn thận, nghe lời.”
Cuối cùng, Phong Phân chỉ có thể khuất phục dưới thân hắn.
Kể từ lúc chẩn ra hỉ mạch cho thê tử, gần hai tháng không thể gần gũi, cuối cùng Long An Khác cũng được như nguyện sung sướng cày cấy một phen, cảm thấy cả người thoải mái chưa từng có, nhìn lại Phong Phân bị hắn chơi đùa mệt mỏi mở mắt không ra.
“Phân Nhi.” Long An Khác ôm thê tử, mặt mày hớn hở.
Phong Phân không để ý đến hắn, nàng mệt mỏi cực kỳ, cho dù cố kỵ thân thể nàng cũng không thu liễm, quả nhiên không nên mềm lòng.
Long An Khác vuốt ve thân thể nàng, nói: “Chúng ta tới Trấn Bình Thủy an thai, nàng nói có được hay không?”
Phong Phân lập tức tỉnh táo, đôi mắt sáng tràn ngập khó tin: “Trấn Bình Thủy?”
“Có được hay không?”
Phong Phân nghi ngờ nhìn hắn: “Thật?”
“Dĩ nhiên, làm sao Bổn vương có thể lừa nàng?”
Phong Phân nở nụ cười: “Tốt, không cho đổi ý.”
Ánh mắt Long An Khác sáng quắc nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp như hoa nở rộ của nàng, khàn giọng nói: “Về sau Phân Nhi không được nói nhiều với nam tử khác.”
“Ra cửa nhất định phải mang mũ che mặt.” Một Vương gia tiếp tục yêu cầu.
Nàng đưa tay đánh hắn, mắng: “Ta đều đã muốn bị chàng nuôi nhốt rồi, chàng còn chưa hài lòng?” Từ lúc nàng gả cho hắn, mỗi lần ra cửa không phải đều che từ đầu đến chân?
Về phần nói chuyện với nam nhân khác, nàng không nhịn được khóe mắt giật giật, ngay cả khi nàng tham gia các loại cung yến, trừ khi nhất định trả lời, khi nào nàng nói chuyện với người khác quá một câu?
“Nàng đáp ứng ta, ta liền cho nàng ở lâu dài tại trấn Bình Thủy.”
Phong Phân hít một hơi, nắm lấy tử huyệt của nàng, không biết xấu hổ mà áp bức.
“Phân Nhi…..”
“Ở lâu dài?” Nàng xác nhận.
“Ở lâu dài.”
“Vậy được, ta đồng ý với chàng trừ khi cần thiết, ta sẽ không cùng nam nhân khác nói hơn một câu, ngoại trừ cha ta.” Cuối cùng nàng bổ sung.
“Ta biết ngay Phân Nhi nghe lời nhất.”
“Biến, ta muốn đi ngủ rồi.”
“Sắc trời còn sớm, ngủ cái gì?”
Phong Phân bắt được móng vuốt không an phận của người nào đó, hơi híp mắt lại: “Làm loạn nữa thì trong thời gian mang thai chàng đừng hòng đụng đến ta.”
“Được rồi.” Long An Khác thức thời thu hồi tâm tư bất lương, ngoan ngoãn ôm nàng, nghiêm túc nói: “Nàng ngủ đi.”
Ngày hôm sau, Ký vương dẫn thê tử rời kinh, mỹ danh là đến thôn trang để giải sầu.
Chờ Hoàng đế nhận được tin tức, nói lão Thất nhà hắn chạy thẳng tới trấn Bình Thủy, không nhịn được phái người đi chất vấn.
Sau đó, Ký vương cho sứ thần mang đáp án trở về.
“Ta có thôn trang tại trấn Bình Thủy, gọi tắt là thôn trang ngoại thành, có chỗ nào sai?”
Hoàng đế nhất thời im lặng, tên tiểu tử này!