Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 88: Tự do của ta ta tự làm chủ

“đoạt thê?” Lãnh Như Băng nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết không hề tức giận, mà ngược lại mỉm cười, liếc nhìn Ưu Vô Song đầy thái độ nghi hoặc, sau đó mới nói với Lãnh Như Tuyết: “bổn thái tử chỉ thành toàn thất hoàng đệ thôi! Hơn nữa, thất hoàng đệ và thất vương phi thành thân đã lâu, không lẽ không phát sinh quan hệ gì? Điểm này, thất hoàng đệ không cần bổn thái tử nói, chắc cũng hiểu ý của bổn thái tử?”

Ý của Lãnh Như Băng, Lãnh Như Tuyết tự nhiên hiểu rõ, ý của hắn ta là hắn và Ưu Vô Song thành thân lâu vậy, Ưu Vô Song và hắn đương nhiên có nguyên phòng, cho nên, Ưu Lạc Nhạn tuy là người của đại hoàng huynh, nhưng Ưu Vô Song cũng không nguyên vẹn, họ xem như bình đẳng, không ai nợ ai.

Nhưng vấn đề là, từ khi hắn và Ưu Vô Song thành hôn, hắn đã đuổi Ưu Vô Song đến hậu viện, căn bản không động đến nàng, Ưu Vô Song còn nguyên vẹn, còn Ưu Vô Song lại không còn!

Nếu như hắn thật sự yêu Ưu Lạc Nhạn, vậy thì hắn sẽ không để ý đến việc này, nhưng mà khi ắn biết Ưu Lạc Nhạn không yêu hắn, mà là Lãnh Như Băng, chút tình yêu mà trong lòng hắn dành Ưu Lạc Nhạn đã biến mất không còn tăm hơi.

Hơn nữa, Ưu Vô Song và hắn thành thân bao lâu nay, mà vẫn còn nguyên vẹn, nếu như bị người khác biết được, không phài là sẽ tổn hại uy danh của hắn?


Lí do này tuy tệ hại, nhưng mà Lãnh Như Tuyết vẫn khiên dùng lí do này trì thuyết phục bản thân không buông tay Ưu Vô Song ra.

Nghĩ vậy, Lãnh Như Tuyết hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nhìn Lãnh Như Băng, e rằng, thần đệ phải phụ ý tốt của đại hoàng huynh, bởi vì, thần đệ đối với người mà đại hoàng huynh đã dùng qua, không có hứng thú!”

Nghe thấy Lãnh Như Tuyết nói vậy, sắc mặt Lãnh Như Băng chợt thay đổi, hắn đang định nói gì, đột nhiên giọng nói có chút khàn khàn của Ưu Vô Song truyền lại: “đủ rồi! Các ngươi xem nữ nhân là cái gì?”

Nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai huynh đệ họ, Ưu Vô Song dù có ngu ngốc đến mấy cũng hiểu ý của họ, nàng tuy không quan tâm Lãnh Như Băng đem Ưu Lạc Nhạn nhường cho Lãnh Như Tuyết, nhưng mà nàng tuyệt đối không cho phép người khác quyết định cuộc sống của nàng!

Lãnh Như Băng tuy là thái tử, lại từng cứu qua nàng, nhưng mà không có nghĩa là nàng sẽ yêu hắn, và càng không có nghĩa, nàng sẽ mặc cho hắn sắp đặt cuộc sống của nàng!

Nàng là cảnh sát. Là linh hồn thế kì 21, cuộc sống của nàng do nàng tự quyết định, dù đây là thời phong kiến cổ đại, nàng cũng tuyệt đối không cam phận!

Còn Lãnh Như Tuyết, nàng càng không ngoan ngoãn ở lại thất vương phủ, đừng nói Lãnh Như Tuyết không yêu nàng, dù cho hắn yêu nàng, cũng không có nghĩa là hắn có tư cách có được nàng! Nàng đường đường là một người của thế kỉ 21, sao lại mặc cho một lũ nam nhân tự đại hoang cao, không đáng một xu lại khống chế tự do của nàng?

Ưu Vô Song từ từ đứng từ giường dậy, bởi vì nàng mất quá nhiều máu, cộng thêm vừa mới tỉnh dậy, cho nên cơ thể suy yếu còn chút chóng mặt. Nàng lắc nhẹ đầu, định lắc đi sự chóng mặt, sau đó bám lấy vật cạnh đó, từ từ bước lại bên Lãnh Như Tuyết, ngẩn đầu, đôi mắt khiên định nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “thất vương gia, bây giờ yến tiệc đã kết thúc, lời ngươi hứa với ta, bây giờ nên thực hiện rồi chứ?”


Lãnh Như Tuyết nhìn khuôn mặt trắng bệt trước mặt, còn có đôi mâu sáng đầy khí chất, lòng bất giác khẽ rung động, hắn vô thức hỏi: “ngươi nói gì?”

Tong đầu truyền lại từng cơn quay cuồng khiến Ưu Vô Song cảm thấy cực kì khó chịu, trán trắng bệt của nàng xuất hiện một lớp mồ hôi, nhưng mà nàng vẫn khiên cường đứng vững, nhìn Lãnh Như Tuyết, nói; “thất vương gia, ngươi đã hứa với ta, khi yến tiệc kết thúc, ngươi sẽ cho ta hưu thư, để ta rời khỏi đây, những lời này, thất vương gia không quên chứ?”

Lòng Lãnh Như Tuyết trầm xuống, một ti phẫn nộ thoáng qua đôi mâu đen âm trầm của hắn, hắn lạnh lẽo nhìn Ưu Vô Song, lạnh lùng nói: “ngươi muốn rời khỏi bổn vương đến thế sao?”

Từng cơn từng cơn chóng mặt ngày càng dữ dội, Ưu Vô Song đứng không vững, nhưng mà nàng biết, bây giờ nàng không thể ngất đi, bởi vì, đây là cơ hội tốt nhất để nàng rời khỏi Lãnh Như Tuyết, hơn nữa, đại thái tử Lãnh Như Băng cũng ở đây, bởi vì nàng biết nếu như Lãnh Như Băng biết giao ước trước kia của nàng và Lãnh Như Tuyết, hắn nhất định sẽ giúp nàng.

Cho nên, nàng đưa tay ra, bám lấy chiếc ghế gỗ bên cạnh, giữ vững lấy cơ thể mình, sau đó mỉm cười với Lãnh Như Tuyết, nói: “thất vương gia, đây không phải là những gì ngươi muốn sao? Hôm nay ta chỉ thuận theo ý ngươi thôi!”


Quả nhiên, Lãnh Như Băng nghe thấy lời của Ưu Vô Song thì đột nhiên cười nhẹ, dùng giọng điệu bỡn cợt nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “thì ra thất hoàng đệ và thất vương phi đã có giao ước, xem ra, đây đều trong kế hoạch của thất hoàng đệ, hôm nay là do bổn thái tử nhiều chuyện rồi!”

Sắc mặt Lãnh Như Tuyết tái xanh, trán nổi gân xanh, mâu đen sắc bén nhìn chằm chằm Ưu Vô Song, mâu đen như chíu ra tia lửa giận, qua một lúc lâu, mới lạnh lùng nói: “lời bổn vương đã hứa, bổn vương đương nhiên sẽ không quên, nhưng mà, Ưu Vô Song, ngươi đừng quên, ngươi vốn không hoàn thành việc của ngươi!”

Giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từ từ chảy xuống dọc theo khuôn mặt của Ưu Vô Song, nàng cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, âm thanh cực kì suy yếu nhìn Lãnh Như Tuyết nói: “thất vương gia, là ngươi tự mình không tuân thủ giao ước….việc đó không thể….trách…..ta…….”

Ưu Vô Song chưa nói hết lời, đột nhiên màn đen xuất hiện trước mắt, cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất.

Thấy Ưu Vô Song đột nhiên ngã xuống đất, Lãnh Như Băng liền đưa tay ra định đỡ lấy nàng, nhưng mà hắn cảm thấy thoáng có một bóng người trước mặt, Ưu Vô Song đã ngã vào lòng của người khác.